Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 57
Mạc Dịch khẽ giật mình, vô thức tiến về phía trước vài bước.

Chiếc mặt nạ lẳng lặng nằm ở đầu giường, bên trên bị phủ một lớp bụi rất dày. Lớp kính ở phần mắt vốn là lớp thủy tinh đen nhánh cũng bị bụi bặm nhuộm thành màu sương mù mông lung. Cái mỏ màu trắng bạc uốn cong, kéo dài treo lơ lửng ở mép tủ.

Vu Nhiễm thấy ánh mắt Mạc Dịch có gì đó không đúng lắm, cô lập tức nhìn theo tầm mắt của anh. Sau đó không nhịn được, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều:

"Sao thế? Cái mặt nạ kia có vấn đề gì à?"

Ánh mắt Mạc Dịch vẫn dán chặt vào nó, mím môi trả lời:

"Vào thời Trung cổ, khi Cái Chết Đen lan tràn. Để phòng ngừa bị lây nhiễm, bác sĩ thời đại đó sẽ mặc một cái áo bào đen bằng sợi đay, che kín toàn thân. Trên mặt thì đeo chiếc mặt nạ này."

… Cái Chết Đen chính là bệnh dịch hạch, bóng ma chết chóc đã từng phủ kín bầu trời Châu Âu. Nó đã dùng tử vong cùng khủng hoảng mang đi gần 1/3 dân số của đại lục này.

Mạc Dịch nhìn nghiêng xuống, hàng mi thật dài che khuất thần sắc trong ánh mắt, tạo thành một cái bóng mờ trên gò má tái nhợt.

Anh dừng một chút rồi nói tiếp:

"Tôi đang nghĩ... có khi nào chuyện này liên quan đến mấy con chuột lúc nãy không."

Nét mặt Vu Nhiễm cũng trở nên nghiêm trọng hơn. Đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ nặng nề, nhìn chiếc mặt nạ kia.

Mạc Dịch không nói thêm câu nào nữa, chỉ tiến lên phía trước vài bước. Anh đang chuẩn bị lại gần quan sát thì…

Phía bên ngoài cánh cửa lại truyền đến tiếng ngâm nga trầm thấp.

Khác với tiếng đồng dao đứt quãng rè rè như phát ra từ hộp nhạc bị hỏng lúc trước, lần này giọng hát rất từ tốn, nhẹ nhàng mềm mại. Giống như phát ra từ miệng một đứa trẻ thật sự.

Tiếng trẻ con non nớt ngân nga giai điệu không biết tên, đứng ở trong phòng nghe có vẻ kỳ quái lạ thường.

Thế nhưng chẳng biết tại sao, âm thanh này nghe có vẻ... hơi rầu rĩ buồn buồn. Muốn nhận ra được ca từ của nó cũng rất khó.

Tất cả người chơi đều không tự chủ được, dừng hết việc đang làm lại.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, thấy được vẻ kinh hoảng cùng vặn vẹo trên mặt của đối phương, ai cũng như ai.

Khí lạnh trong phòng theo tiếng trẻ con khe khẽ ngâm nga thẩm thấu qua da, bò dọc theo xương cốt cùng bắp thịt, kích thích hàn ý cũng sợ hãi từ trong cốt tuỷ.

Sắc mặt Mạc Dịch nhợt nhạt hơn nhiều, thế nhưng đôi mắt sẫm màu sâu thẳm lại cực kỳ sáng, giống như bị nhiễm lên thần thái bức người.

Dù cho Vu Nhiễm ở đằng sau nhỏ giọng ngăn cản, anh xoay người sang chỗ khác, bước từng bước chậm rãi về chỗ phát ra âm thanh.

Càng đến gần nguồn âm thanh, tiếng ngân nga kia càng rõ ràng hơn.

Mạc Dịch ra khỏi phòng đi vào trong đại sảnh, bài đồng dao cứ quanh quẩn vọng lại khiến căn phòng có kết cấu vặn vẹo bất thường này càng lộ rõ vẻ cổ quái.

Anh để ý thấy ngoài mình ra thì còn có không ít người chơi đang ở trong đại sảnh.

Mạc Dịch ngừng thở, tiếp tục tiến lên phía trước mấy bước.

Anh bắt được đôi câu vài lời trong tiếng ngâm nga kia: "... rose... pocketful of... ashes"

Mạc Dịch sửng sốt, trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ. Anh lại vội vàng tiến lên thêm vài bước, nhìn quanh đại sảnh.

… Lần này Mạc Dịch đã tìm thấy nơi phát ra âm thanh.

Tầng hai.

Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn cầu thang xiêu vẹo chật hẹp trước mặt, chỉ thấy nó có hình dạng kỳ dị không bằng phẳng. Từng bậc từng bậc vươn tới tầng hai tối đen, không một tia sáng.

Bóng tối trên cầu thang giống như đã ngưng tụ thành thực thể, khí tức nguy hiểm không tên lưu chuyển khắp nơi.

Trong lòng Mạc Dịch cảm thấy ớn lạnh, cảnh tượng lúc nãy đã nhìn thấy bên ngoài căn nhà lại hiện ra trước mắt anh, không thể dằn xuống được được.

Lúc này, dường như gương mặt trắng xám lờ mờ kia đang đứng trong bóng tối cuối hành lang, lẳng lặng nhìn anh.

Tiếng đồng dao truyền đến càng thêm rõ ràng hơn:

"... Ashes, ashes, we all fall down..."

Hô hấp của Mạc Dịch trở nên gấp gáp, tiếng máu chảy dồn dập như gần sát bên tai, vang ong ong trong đầu.

Kích động không biết từ đâu kéo tới, tạm thời chi phối hành động của anh. Mạc Dịch bật đèn pin, chiếu vào trong bóng tối dày đặc không cách nào tản ra được ở cuối cầu thang.

Trên bậc thang, có một thân ảnh lẳng lặng đứng trong bóng tối, bộ áo choàng hình ống thẳng tắp quấn chặt lấy cơ thể khiến anh không thể thấy hết được ngoại hình của nó

Nó ngừng ngâm nga.

Chỉ trong nháy mắt, sự im lặng khiến người ta bứt rứt không yên đã bao phủ cả phòng. Không gian im ắng đến mức có thể tự nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt.

Không hề có điềm báo trước, đầu nó đột nhiên lăn xuống!

Theo cái đầu rơi xuống, áo choàng trên người giống như mất đi chỗ bấu víu, rơi ‘bịch’ xuống mặt đất.

… Bên trong trống rỗng.

Cái đầu kia thuận theo bậc thang lăn lộc cộc xuống dưới, phát ra tiếng leng keng như kim loại va chạm với mặt đất cứng rắn.

Mạc Dịch nhanh tay lẹ mắt tránh ra xa.

Anh nhận ra thứ lăn xuống không phải là đầu người gì hết.

... Nó chỉ là mặt nạ mỏ chim giống y như đúc cái trong phòng.

Mỏ chim màu trắng bạc dài nhỏ khoằm xuống, bên trong chỗ bịt mắt đen kịt ngoài sương mù mông lung ra thì không có bất kỳ thứ gì, nhìn rất quỷ dị đáng sợ.

Chiếc mặt nạ kia lăn theo sàn nhà vào giữa đại sảnh, sau đó từ từ dừng lại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khoảnh khắc nó dừng lại, bên trong bỗng ào ra một đống chuột khổng lồ.

Một đàn chuột lúc nhúc, chạy tán loạn khắp các ngóc ngách trong phòng, còi báo động trong lòng Mạc Dịch hú vang. Anh lập tức quát lớn: "Cẩn thận!"

Thế nhưng đã quá muộn rồi.

Hai người chơi không kịp né tránh, bị mấy con chuột tách đàn nhanh chóng trèo lên người, tàn nhẫn cắn xé bả vai họ.

Bọn họ hét lên đau đớn, còn chưa kịp kéo con chuột kia khỏi người thì chúng nó đã hóa thành bụi bặm, tan biến vào hư không.

Những con chuột còn lại đều trốn vào góc tối trong phòng, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trong phòng lại quay về trạng thái yên tĩnh như lúc đầu.

Có mấy người chơi muốn tiến lên kiểm tra tình trạng của hai người kia nhưng lại bị Mạc Dịch lớn tiếng ngăn cản: "Đừng qua đó!"

Bọn họ bị dọa đến run người, bước chân lập tức khựng lại.

Hai người chơi bị cắn có vẻ không vui, đang chuẩn bị tranh cãi với Mạc Dịch thì một giây sau, sắc mặt bọn họ bỗng tái nhợt, mặt đỏ lên như bị sốt nhẹ, hoảng hốt lảo đảo vài cái.

Ngay sau đó, bọn họ đau đớn hét lên: "A a a chuyện gì xảy ra vậy! Đau quá! Nóng quá!"

Hai người họ co quắp lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại giống như chỉ làm vậy mới có thể giảm bớt đau đớn trên cơ thể. Cả đám trơ mắt nhìn trên mặt trên tay, cùng tất cả những chỗ làn da lộ ra ngoài của bọn họ bắt đầu nổi lên những chấm đỏ li ti, sau đó dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được lan ra từng vòng. Chúng nhanh chóng ngưng tụ thành lớp vảy màu đỏ sậm, nổi bật trên làn da tái nhợt, đập thẳng vào mắt trông rất kinh hoàng.

Họ nôn mửa đầy sàn, mùi hôi thối lan ra khắp nơi.

Hai người chật vật thở, tiếng hổn hển, khò khè như kéo bễ… sau đó giật giật mấy cái rồi nằm im bất động.

Dịch bệnh kéo đến hung ác, mãnh liệt như thế, chỉ trong vòng chưa đến ba phút đã khiến người bệnh phải trải qua tất cả các triệu chứng trong vòng năm ngày sau khi bị nhiễm Cái Chết Đen… Sau đó lại vô tình đưa bọn họ vào chỗ chết.

Bầu không khí im lặng khiến người khác hít thở không thông lan tràn trong đám người.

Mọi người khiếp sợ nhìn chằm chằm hai thi thể đã hoàn toàn biến dạng trên mặt đất, cổ họng như bị bông gòn nút lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Mạc Dịch mím chặt môi, bàn tay chậm rãi siết chặt lại. Các đốt ngón tay vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.

“Cả bài đồng dao lúc nãy là:

“ring a ring, o’roses, a pocketful of poises,

Ashes, Ashes, we all fall down."

[kết một vòng cánh hoa hồng, đoá hoa đổ đầy túi, tro tàn, tro tàn, chúng ta đều ngã xuống]

Mạc Dịch hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

"Có người nói bài đồng dao này bắt nguồn từ đại ôn dịch ở Luân Đôn, vòng hoa hồng để chỉ triệu chứng lúc mới bị nhiễm Cái Chết Đen, tức là phát ban và chấm đỏ, mà tro tàn thì chỉ tro cốt của các thi thể bị hoả thiêu."

Nghe đến đây, sắc mặt cả đám đều như màu đất, thậm chí còn có người còn vô thức nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn kỹ.

Bầu không khí trong phòng nặng nề đến mức làm người ta như muốn ngạt thở.

Trong số đó, có một người chơi nhảy ra ngoài. Khuôn mặt anh ta ướt đẫm mồ, hôi tái nhợt vặn vẹo. Đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ điên cuồng, ngón tay run rẩy chỉ vào Mạc Dịch, nước bọt trong miệng bắn ra khắp nơi:

"Đều tại mày! Đều tại mày! Nếu không phải mày bật đèn pin lên! Hai người kia đã không cần phải chết!"

Anh ta cười khằng khặc như bị điên: "Còn nữa, tại sao mày lại biết rõ về mấy thứ này như vậy! Chắc chắn là mày có mưu đồ làm loạn!

Sắc mặt Mạc Dịch không hề thay đổi, cau mày lười phản bác.

Lúc này Sương Mù vốn đã im lặng rất lâu lại đột nhiên mở miệng:

"Xuất hiện trong trạng thái này cũng có điều bất tiện, ít nhất cũng không thể đối phó loại người này được."

Mạc Dịch sửng sốt, nhớ lại phó bản lần trước mình cũng từng gặp cảnh ngộ tương tự. Điểm khác biệt là lần trước, anh chàng bên cạnh anh đã bẻ gãy cánh tay thằng cha kia...

Tự nhiên anh lại thấy hơi buồn cười.

Nhưng tình hình trước mắt thực sự không thích hợp để bật cười. Mạc Dịch đành phải mím chặt môi, đè nén ý cười nổi lên đáy mắt, cố giữ vững bộ dạng mặt liệt không cảm xúc, lạnh lùng cô độc của mình.

Anh hé miệng, định nói câu gì đó.

Nhưng một giây sau, Mạc Dịch lại chợt nhớ ra chuyện chỉ mỗi mình anh có thể nhìn thấy Sương Mù!! Lời nói đến miệng lại vô thức bẻ lái, bị anh gắng gượng nuốt xuống.

Bởi vì không thể nói chuyện, Mạc Dịch chỉ còn cách lén đưa tay nhéo nhéo ngón tay lạnh lẽo đang buông thõng bên người của đối phương.

Anh dùng sức lực nhẹ nhàng nhất để truyền tin: Không sao, tôi cũng không thèm để ý.

Cả người Sương Mù chợt cứng ngắc.

Đúng lúc này Mạc Dịch lại chuẩn bị thu tay về, cậu cảm nhận được nên vội vàng nắm chặt lấy ngón tay anh.

Mạc Dịch sửng sốt, thấy có chút khó hiểu.

... Hở? Đây là muốn làm gì?

Lẽ nào ý tứ anh muốn truyền đạt chưa đủ rõ ràng à?

Có điều, lúc này mà giãy tay ra thì có vẻ gây chú ý quá, hơn nữa người khác cũng có nhìn thấy đâu... muốn nắm thì nắm đi.

Dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Mạc Dịch thả lỏng cơ bắp trên tay, mặc cho Sương Mù nắm chặt ngón tay mình.

Người chơi kia nói đến nỗi nước miếng văng tung tóe suốt nửa buổi trời, ngẩng đầu lên thì lại phát hiện Mạc Dịch đang đi vào cõi thần tiên tận chân trời nào, không thèm đặt mình vào mắt thì nhất thời máu nóng dồn lên não

Hắn xông lên phía trước, bàn tay nắm chặt thành quyền chuẩn bị vung xuống.

… Chỉ chớp mắt, một cơn rét lạnh khủng bố, không hề có điềm báo trước đã bất ngờ ập tới, xâm chiếm tất cả giác quan của anh ta. Cảm giác như đang trần truồng đứng giữa trời đất phủ đầy băng tuyết, lại giống như chìm sâu xuống đáy đại dương… vừa ngạt thở vừa khiếp sợ.

Giống như bị một con thú khổng lồ nhìn chằm chằm.

Cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo bao phủ toàn thân khiến óc gáy hắn dựng đứng, hàm răng va vào cầm cập. Nắm đấm giơ lên cũng cứng đờ giữa không trung, không có cách nào động đậy được.

Mà người những xung quanh thì không phát hiện ra điều gì bất thường.

Thấy động tác của hắn càng ngày càng kỳ lạ, Vu Nhiễm thầm cau mày. Cô tiến lên một bước, đứng giữa Mạc Dịch và người chơi kia.

Cô nói:

"Dựa theo cái nết xấu xa của phó bản, cho dù không có Mạc Dịch thì chiếc mặt nạ kia cũng sẽ lăn xuống dưới. Anh muốn sống lâu hơn một chút thì nên học cách bớt đố kị người tài đi."

Cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo kia đến nhanh mà đi cũng vội. Lúc Vu Nhiễm nói xong thì nó cũng biến mất không còn dấu vết gì.

Quần áo trên người hắn gần như bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lý trí bị cơn phẫn nộ ăn mòn cũng một lần nữa trở lại.

Cho dù bị Vu Nhiễm ngầm trào phúng, hắn cũng không dám phản bác lại mà chỉ xám xịt thu tay về, lầm bầm lầu bầu mắng vài tiếng rồi quay về vị trí cũ của mình.

Sương Mù lạnh lùng theo dõi hắn, sâu trong đôi mắt màu xám khói lóe ra ánh sáng lạnh bạc, đường cong quai hàm lạnh lùng căng cứng.

Cậu thu tầm mắt lại, con ngươi lạnh nhạt cụp xuống.

Ngay sau đó, cậu cẩn thận điều chỉnh động tác ngón tay, thừa dịp Mạc Dịch không chú ý, đổi thành mười ngón đan vào nhau.

Sương Mù liếc trộm Mạc Dịch, thấy anh không có phản ứng gì thì mới nhanh chóng thay đổi tầm mắt, vẻ mặt chính trực nhìn thẳng phía trước.

Đôi môi mỏng không kiềm chế được, nhếch lên thành một đường cong nho nhỏ.

Chương kế tiếp