Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 62
Mạc Dịch đè lên balo của mình, lớp vải nilon có chứa trang giấy cọ vào lòng bàn tay, vang lên mấy tiếng sột soạt nho nhỏ.

Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không trung đen nhánh, thiết bị đếm ngược tản ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Con số ở vị trí sau cùng đang từ từ thay đổi, mỗi giây trôi qua đều được tính toán chính xác, đâu vào đấy.

Lại bắt đầu một tiếng mới rồi.

Dựa theo tốc độ bò của con quái vật lúc nãy, bây giờ chắc nó đã xuống tầng dưới rồi.

Mạc Dịch vô thức sờ sờ ngón tay. Cảm giác lạnh lẽo, dinh dính mồ hôi vừa nãy còn đọng lại trong lòng bàn tay. Nó khiến anh có cảm giác cảnh tượng kinh tâm động phách kia vẫn còn chưa kết thúc.

Anh hít sâu một hơi, bước lên phía trước vài bước, đến gần cửa sổ phía trước rồi gác đèn pin đã mở lên trên bệ cửa đầy bụi bặm.

Đèn pin chiếu ra một quầng sáng trắng nhạt khiến đám xương cốt động vật nhỏ treo giữa không trung ánh lên vẻ lạnh lẽo. Xương sọ dê dúi trên tường dùng hốc mắt trống rỗng đen kịt nhìn chằm chằm vào anh, trông hết sức dị.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, dời tầm mắt sang chỗ khác, sau đó đưa tay kéo balo của mình xuống.

Bây giờ đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, căn gác xép này có thể nói là khá an toàn.

Trong phó bản có độ khó tương đối cao, cơ hội thế này cũng không nhiều, phải nắm bắt cho thật chặt mới được.

Mạc Dịch lấy xấp giấy lúc nãy bị nhét vội vào balo ra. Mặt giấy ố vàng bị động tác thô bạo của anh làm cho nhăn nhăn nhúm nhúm, phần mép cũng cuộn hết lại, nhìn qua trông rất thảm.

Mạc Dịch cẩn thận vuốt phẳng nếp gấp trên giấy, sau đó cầm đèn pin soi thẳng vào.

Đây là một xấp giấy viết thư.

Một góc của nó bị cố định đơn giản nên mới không bị bung ra.

… Hình như là cùng chất liệu với tờ giấy viết thư được gấp lại, giấu trong hộp nhạc.

Chẳng qua khác với kiểu chữ nghiêng nghiêng vẹo vẹo có vẻ hơi điên cuồng trên tờ giấy kia, xấp giấy thô ráp ố vàng này lại khá sạch sẽ. Ngoại trừ lớp bụi phía trên ra thì không còn vết bẩn nào khác, bên trên là mấy hàng chữ tiếng anh rất đẹp. Chúng được viết bằng màu mực khá nữ tính, nhìn vừa lý trí lại vừa tinh xảo. Nhìn cách dùng từ và đặt câu là có thể thấy chủ nhân được giáo dục rất tốt.

Mỗi bức thư đều được gửi cho người có tên "Esther". Chỉ là hình như chúng chưa bao giờ được gửi đi, cũng không có chữ ký cùng ngày tháng.

Mạc Dịch đọc lướt qua nội dung bên trong:

"Ngày hôm nay Erica bị sốt nhẹ, có vẻ bị cảm lạnh rồi. Ngoài ra chuyện này ra thì chúng em đều rất khoẻ, không cần phải lo lắng đâu ạ."

Mạc Dịch mở tờ kế tiếp. Dưới ngón tay anh, trang giấy cũ phát ra những tiếng sột soạt nho nhỏ:

"Ngày hôm nay trời vẫn còn mưa, đã bảy ngày rồi, phơi đồ mà mãi không khô được. Hôm nay John cũng lên cơn sốt rồi, xin thượng đế phù hộ."

Tờ giấy này dường như đã từng bị nước thấm ướt, chữ phía trên nhoè nhoẹt không thấy rõ.

Trong lòng Mạc Dịch đã có vài suy đoán lờ mờ.

Anh mím môi, do dự một chút, sau đó lật sang tờ kế tiếp.

Chữ viết trên tờ này có vẻ nguệch ngoạc và hoảng loạn, phần mép giấy dính không ít vết bẩn, vết tích bôi xoá cùng sửa đổi cũng nhiều hơn:

"Hôm nay bác sĩ đến, nói Erica và John bị bệnh thương hàn. Thượng đế ơi, bọn nó còn chưa đến tám tuổi, van xin ân trên hãy giúp bọn họ đi mà."

Trang giấy còn lại giống như bị nước mắt thấm ướt, nhăn nhăn nhúm nhúm lại hơi giòn, cứ như một chiếc lá khô co rúm đáng thương.

Chữ viết trên tờ kế tiếp càng ngoáy hơn:

"Ngày hôm nay trời vẫn đổ mưa, Erica và John sốt đến mức toàn thân đỏ bừng. Em túc trực bên cạnh hai đứa, cả đêm không ngủ yên. Tiếng hít thở yếu ớt của hai đứa gần như đã xé nát trái tim em.

Trong bóng đêm, em khẩn cầu thượng đế hãy để em thế chỗ cho bọn nó, dù chỉ trong phút chốc thôi cũng được. Xin hãy mang sinh mạng em đi, để hai đứa nhỏ của em được sống…”

Thương hàn cấp tính cũng là một loại bạo bệnh nguy hiểm. Vào thời đại đó thì tỉ lệ chết rất cao, nhất là đối với trẻ con.

Cái này thì có liên quan gì đến bệnh dịch hạch đã biến mất gần trăm năm chứ?

Mạc Dịch hít một hơi thật sâu, cau mày lật tờ kế tiếp.

Chữ viết trên tờ giấy này lại càng cuồng loạn và nguệch ngoạc: "Bác sĩ nói mình bất lực, sao lại thế được chứ! Đồ vô dụng! Rác rưởi, không thể nào, Erica và John của em, bọn nó sẽ sống lâu trăm tuổi. Nếu có kẻ nào đáng chết, thì đó cũng là em!"

Toàn bộ chỗ còn trống trên tờ giấy đều viết đầy mấy chữ "GOD PLEASE HELP ME". Chúng vô cùng lộn xộn, chiếm cứ tất cả những chỗ còn thừa. Hình ảnh người mẹ tuyệt vọng, điên cuồng như đang hiện ra trước mắt khiến người không đành lòng đọc tiếp.

Thế nhưng thật bất ngờ, trên tờ giấy viết thư tiếp theo lại có vẻ tất trống trải, sạch sẽ. Trên đó chỉ có đúng một hàng chữ nhỏ:

"Thượng đế không tồn tại."

Đáy lòng Mạc Dịch có chút nặng nề, bàn tay vô thức sờ lên dây chuyền bằng bạc đang quấn quanh cổ tay mình. Mặt dây lạnh như băng dán lên da anh, nặng trĩu rũ xuống dưới.

Nếu như không có gì bất ngờ, hai tấm ảnh bên trong chính là bọn nhỏ được nhắc đến trong thư. Bọn chúng đã chết trong một lần bị bệnh thương hàn cấp tính.

Anh dùng ngón tay chậm rãi lướt qua phần mép dưới thô ráp của tờ giấy, sau đó lấy ra so sánh với tờ trước xem sao.

So với tờ trước thì tờ này có hơi ngắn hơn, giống như đã bị người xé mất một phần.

Có lẽ đây chính là điểm mấu chốt của phó bản này.

Mạc Dịch trải thẳng mấy tờ giấy viết thư ra, sau đó cẩn thận nhét lại vào trong balo của mình. Anh ngẩng đầu nhìn mớ khung xương bị treo trong gác xép, đang phát ra tiếng kêu lách cách.

Tròng mắt đen kịt híp lại thành khe nhỏ, khuôn mặt tái nhợt không còn tí huyết sắc nào.

Hi vọng những điều anh đoán đều là sai.

Mạc Dịch cầm đèn pin đặt trên bệ cửa sổ lên, quét sơ toàn bộ gác xép một vòng. Lúc anh đang chuẩn bị tìm xem lúc nãy có bỏ sót manh mối nào không thì…

Ngoài cửa sổ lại truyền đến những tiếng động rất quen tai.

Tiếng ma sát "sàn sạt", tiếng lăn, cùng với tiếng ngâm nga khe khẽ không rõ lời.

Mạc Dịch sửng sốt, quay lại chỗ cửa sổ đã mở được một nửa, thò đầu nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy trên mặt đất hoang vu trơ trọi, người đàn ông bị chặt thành từng mảnh lúc nãy đã đuổi theo mình giờ đang ngọ nguậy, trườn dọc theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Mấy thân cây khô gầy đét ở hai bên chĩa thẳng về phía chân trời hắc ám, trông cực kỳ quỷ dị cổ quái.

Bên cạnh cơ thể người đàn ông kia có thêm một mớ tay chân đứt gãy chảy máu đầm đìa. Bọn chúng cùng nhau bò về phía trước, để lại vết máu sẫm màu lạnh lẽo phía sau lưng.

Người đàn ông chậm rãi bò lên sân phơi lơ lửng ở bên ngoài, mang theo cái đầu lăn lục cục cùng thân thể ngọ nguậy của mình biến mất trong bóng tối mịt mùng.

Thế nhưng điều ngoài dự đoán của Mạc Dịch chính là: đám tay chân đứt đoạn mới đi theo người đàn ông kia lại rẽ sang một hướng khác, nhúc nhích ngọ nguậy bò về phía đó

Mạc Dịch sửng sốt, thò hẳn người ra bên ngoài để nhìn cho rõ.

Đám chân tay kia chậm rãi bò ra phía sau nhà rồi mất hút khỏi tầm mắt của anh, chỉ để lại đằng sau một vết máu thật dài trên mặt đất hoang vu, trông cực kỳ ghê mắt.

Dựa theo kinh nghiệm trước đó thì chỉ tầm 10 phút nữa, những vết máu này sẽ biến mất sạch sẽ, không còn lại dấu vết gì.

Mạc Dịch đột nhiên xoay người nhấc cửa ngầm gác xép lên, sau đó nhanh chóng bò xuống theo thang gỗ, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy ra bên ngoài.

Sàn nhà bằng gỗ dưới chân dù được trải thảm nhưng vẫn phát ra những tiếng cót két rất to, lớp bụi dày cộp bị động tác của anh xốc tung, bay tán loạn trong không trung. Không khí lạnh lẽo ẩm ướt tạt lên má anh, thấm qua lớp quần áo mỏng, tiếng gió vù vù thổi đầy hai lỗ tai.

Mạc Dịch chạy qua hành lang, đi tới thang lầu chật hẹp lại vặn vẹo.

Anh bám lấy tay vịn cầu thang, đèn pin trong tay rung lắc kịch liệt theo từng động tác. Chùm sáng không ổn định chiếu lên những bậc thang vặn vẹo, lắc lư đến mức khiến người ta muốn hoa hết cả mắt.

Tiếng hít thở cùng tiếng tim đập hoà vào nhau thành những âm điệu ồn ào, đánh thẳng vào màng nhĩ.

Mạc Dịch mím môi thật chặt. Đường viền môi sắc bén căng chặt, đôi mắt sậm màu chăm chú khiến người ta phát sợ.

Anh chạy xuống cầu thang.

Những người chơi còn sống khác nhìn thấy thì đều lộ ra vẻ sợ hãi, kinh ngạc. Khi người đàn ông bị chia năm xẻ bảy kia từ trên thang lầu bò xuống, không ai trong số họ cảm thấy Mạc Dịch còn sống.

Thế mà anh vẫn còn sống sờ sờ ?!

Không thể tưởng tượng nổi!

Mạc Dịch không để ý đến sắc mặt muôn màu muôn vẻ xung quanh, đưa tay đẩy cánh cửa gỗ chưa khép chặt ra, tiếp tục phóng ra ngoài.

Chỉ để lại đám người chơi choáng váng, đưa mắt nhìn nhau.

Mạc Dịch chạy ra cửa hiên, không khỏi hơi thở phào một hơi… May quá, vết máu còn chưa biến mất.

Anh không dám chậm trễ một giây một phút nào, vẫn duy trì tốc độ vừa nãy của mình để men theo vết máu đứt quãng trên mặt đất bước nhanh về phía trước, đi vòng quanh khối kiến trúc có hình dạng vặn vẹo này, đến bên hông của nó.

Trên đường, Mạc Dịch nhìn thấy mấy thi thể đã bị hút cạn máu tươi, tròng mắt của bọn họ đã biến mất. Đây hẳn là mấy người chơi chạy ra ngoài rồi bị đám chuột biến dị giết chết.

Thế nhưng điều bất ngờ là: tay của những thi thể này cũng chẳng thấy đâu. Phần thịt chỗ bị cắt trắng bệch nhưng không hề có tí máu nào.

Anh cau mày, tiếp tục đi theo vết máu kéo dài trên mặt đất, tiến về phía trước.

Sau bảy lần quẹo tám lần rẽ, Mạc Dịch lại đi đến một nơi hồi nãy chưa từng nhìn thấy.

Bởi hình dạng của ngồi nhà này quá kỳ quái, những bức tường đua ra ngang dọc cùng căn phòng vặn vẹo nhô lên đã ngăn cản tầm mắt của mọi người. Nếu chỉ di chuyển vòng quanh căn nhà thì gần như là không thể phát hiện ra phía sau những bức tường chồng chéo lên nhau lại còn có một mảnh đất xa lạ.

Mùi máu tươi ngày càng nồng nặc

Mạc Dịch đi về phía trước mấy bước, bùn đất dưới chân truyền đến cảm xúc khá ẩm ướt.

Khác với đất vàng hoang vắng mênh mông bên ngoài, mặt đất nơi chỗ này có màu đỏ sậm rất quỷ dị.

Mạc Dịch ngồi xổm xuống, đào một ít bùn đất rồi đặt lên tay, sau đó dùng ngón tay miết nhẹ. Lòng bàn tay trắng nõn lập tức xuất hiện một mảng đỏ tươi ướt át.

Máu.

Cả một vùng đất này, lại đều bị máu tươi nhuộm thành.

Mạc Dịch đứng lên nhìn một vòng quanh mảnh đất, miễn cưỡng nhận ra cửa sổ nhô lên ở một góc khuất là của phòng bếp tầng một.

Anh cau mày.

Dựa theo bản đồ sơ sài trong đầu anh, mảnh đất này… có lẽ ở trung tâm của cả toà nhà.

Vết máu trên mặt đất chậm rãi chìm vào lớp bùn ướt át mềm mại, dấu vết vốn có thể thấy rõ ràng cũng từ từ biến mất không còn thấy đâu nữa.

Mạc Dịch đi về phía trước mấy bước, hình dạng cùng diện mạo của mảnh đất này càng lộ rõ trước mắt anh.

Chỉ thấy ở chính giữa khu vực này có hai gò đất nhỏ nổi lên, bùn đất trên đó là màu đỏ rất chói mắt, giống như vừa được máu tươi tưới ướt.

Trước gò hai đất là bia mộ đơn sơ dựng thẳng, trên đó viết hai cái tên rất quen thuộc:

"Erica”.

"John".

Trước bia mộ đặt tờ giấy viết thư đã bị xé một nửa, Mạc Dịch lại gần nhặt nó lên… Đây rõ ràng là phần đã bị xé của lá thư kia.

Trên đó gần như đã bị máu thẫm đẫm, khó khăn lắm mới lờ mờ nhận ra được vài chữ:

"Esther thân yêu, thượng đế đã mang anh đi khỏi em, em tuyệt đối không cho phép ông ấy cướp đoạt cả con của chúng ta."

"… Em sẽ không tiếc bất cứ giá nào."

Chương kế tiếp