Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 61
Mạc Dịch nhanh chân đi tới bên cạnh cửa ngầm, trèo xuống theo thang gỗ chưa bị thu lại.

Anh mới vừa bước xuống đất thì đã thấy Sương Mù đang đứng ở cửa sổ, lẳng lặng nhìn mình. Thiết bị đếm ngược bên ngoài tản ra quầng sáng màu xanh nhạt hắt ngược vào, phủ nhẹ lên gò má, ngay cả đồng tử màu xám khói của cậu cũng phản chiếu lại ít ánh xanh nhàn nhạt.

Cậu nhẹ nhàng đặt một ngón tay khớp xương rõ ràng lên môi, làm ra khẩu hình:

Suỵt!

Tầm mắt Mạc Dịch run lên. Anh ngừng mọi động tác đang làm lại, tập trung tinh thần lắng nghe.

Chỉ nghe thấy bên ngoài cửa truyền tới một chuỗi âm thanh ma sát loạt xoạt, giống như có thứ gì đó bò lết trên mặt đất. Sàn gỗ có trải thảm vẫn phát ra tiếng cót két nặng nề, trong khoảng không tối tăm yên ắng có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Phía xa truyền đến tiếng ngâm nga khe khẽ, cách một bức tường và cửa phòng khá dày nên nghe không mấy rõ ràng.

Giọng nam êm ái kia càng ngày càng gần. Tiếng ngân nga lẫn lộn không rõ cứ lặp đi lặp lại, xuyên qua bóng tối mênh mông truyền vào màng nhĩ, mơ hồ kích thích trái tim cùng thần kinh người nghe.

… Đã không kịp rời khỏi tầng hai nữa rồi.

Mạc Dịch nhìn chằm chằm vào khoảng không đen nhánh sau cánh cửa, nín thở theo bản năng.

Bóng tối cùng yên tĩnh khiến các giác quan của anh càng nhạy bén hơn, dù chỉ là một động tĩnh cực nhỏ cũng có thể truyền đến đại não. Mọi thứ xung quanh giống như đều bị phóng đại rồi lại phóng đại, không hề có tí giới hạn nào.

Tim Mạc Dịch đập như trống dồn. Tiếng “Thình thịch! Thình thịch!” nện bên tai càng lúc càng nhanh, hòa lẫn với tiếng hít thở đã cố hết sức đè thấp khiến mỗi dây thần kinh của anh đều như đang rung lên.

Tiếng ma sát càng ngày càng gần, âm thanh "sàn sạt" vừa có quy luật lại vừa đơn điệu. Trong đó hình như còn lẫn cả tiếng thứ gì đó lăn tròn cùng tiếng móng tay cào xuống sàn gỗ.

Giọng nam trầm thấp, ngâm nga khúc đồng dao không rõ lời khiến đáy lòng người ta không nhịn được mà sinh ra sợ hãi.

Một cánh tay tái nhợt bám lấy khung cửa, dòng máu đen thui đục ngầu chậm rãi chảy dọc xuống dưới, ngoằn ngoèo vặn vẹo. Sau đó nó bất ngờ hạ xuống, thò vào trong phòng một đoạn dài.

Hô hấp của Mạc Dịch không khỏi nghẹn lại, ánh mắt giống như bị dẫn dắt, dính chặt vào cánh tay kia.

Toàn bộ cánh tay lộ ra… bao gồm cả mặt cắt bằng phẳng sạch sẽ ở phía sau.

Nó là một cánh tay cụt, có thể tự hoạt động!

Ngón tay trắng xám bấu chặt khe hở trên sàn nhà, loạt soạt bò về phía trước, để lại bên dưới vệt máu dài đen đặc như hắc ín.

Âm thanh ‘lộc cộc, lộc cộc’ vang lên.

Một cái đầu người lăn đến trước cửa. Khuôn mặt trắng bệch dính sát sàn nhà, hai mắt trừng trừng không chút biểu cảm nhìn Mạc Dịch đang đứng ở trong phòng.

Đôi mắt đen tối đục ngầu không chút tình cảm, giống như chẳng hề có tiêu cự khiến người ta không khỏi rét run.

Nó mấp máy hai phiến môi cứng ngắc, nhẹ nhàng thấp giọng hát:

"... He had left legs and arms lying all over the room..."

Mạc Dịch hít thở dồn dập, bàn tay túm thang gỗ từ từ siết chặt. Cơ bắp trên cánh tay âm thầm vận sức, ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng vô cùng đáng sợ đang diễn ra phía trước, khuôn mặt nghiêm nghị căng cứng.

Anh đang đợi thời cơ.

Thân thể chia năm xẻ bảy nhúc nhích theo ngay phía sau, bàn chân cùng cái đùi bị cắt rất ngay ngắn tiến vào trong tầm mắt của Mạc Dịch. Tứ chi vốn bò về phía cầu thang xuống lầu cũng thay đổi phương hướng, ngọ nguậy tiến về chỗ anh.

Cái đầu người trắng bệch kia cũng theo đó lăn vào bên trong.

Tiếng ngâm nga càng lúc càng vang dội, rõ ràng: "… there was a-man, a very untidy man."

Suy nghĩ trong đầu Mạc Dịch lướt nhanh như điện xẹt, chỉ nháy mắt đã tìm được cách ứng phó.

Anh không ngừng lại thêm một giây một phút nào nữa, lập tức vịn thang lầu, dùng tốc độ nhanh nhất leo lên trên.

Trái tim liều mạng đập thình thịch trong lồng ngực, thiếu điều muốn nhảy lên tận cổ họng. Khoé mắt Mạc Dịch liếc thấy cánh tay tái nhợt kia cũng đang tăng tốc, vọt thẳng về phía mình.

Chỉ còn tí teo khoảng cách nữa thôi là nó có thể kéo được góc áo anh!

Đúng lúc này, Sương Mù vẫn luôn đứng im lặng trong bóng tối bất ngờ di chuyển, nhảy lên trước một bước.

Theo động tác của cậu, vô cùng vô tận sương mù xám nhạt bất chợt từ phía sau tràn lên đè ép toàn bộ không khí xung quanh, phân rõ địch ta xông thẳng về phía trước. Làn sương tản ra uy áp cùng hơi thở cực kỳ khủng bố, đánh thẳng về phía cánh tay!

Chỉ nháy mắt, cánh tay đứt tái nhợt kia đã lập tức cứng ngắc lại.

Khuôn mặt trắng bệch của đầu lâu vốn không chút biểu cảm thì nay đã bị vẻ oán độc cùng sợ hãi chiếm lĩnh, trông lại càng quỷ dị hơn. Đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm đám sương mù đang lan tràn, tròng mắt đen kịt không có lấy một tia sáng kia... lại tràn đầy vẻ kiêng kỵ

Thừa dịp nó đang khựng lại, Mạc Dịch tăng nhanh tốc độ, sải một bước lớn phóng thẳng lên gác xép. Sau đó anh nắm lấy tay nắm cửa ngầm, dồn sức kéo mạnh để nó đóng lại. Thang gỗ cũng bị động tác của anh ảnh hưởng, rút vào vào trong gác xép cùng với cửa ngầm.

Rốt cuộc thì cửa ngầm cũng bị đóng chặt lại, ngăn cách ánh mắt quỷ quyệt mà cái đầu người trắng bệch kia phóng tới.

Bụi bặm chậm rãi cuộn quanh người, mùi máu tươi ngày càng gay mũi.

Mạc Dịch thở hổn hển từng hơi từng hơi một, rũ mi che đậy đồng tử đang co rút cùng vẻ sợ hãi còn đầy trong mắt.

Anh dùng bàn tay còn hơi run rẩy đè lên mặt sàn gác xép vẫn đang chấn động âm ỉ. Tiếng tim đập kịch liệt cùng tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai gần như đã chiếm hết mọi suy nghĩ trong đầu anh.

Mạc Dịch nhắm mắt hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại.

Hồi nãy thật sự quá hiểm.

Căn cứ vào kinh nghiệm trong mấy lần nguy cấp trước đó thì: nếu khoảng cách không đủ gần, căn bản là không có cách nào nghe được nội dung cụ thể của bài đồng dao.

Có lẽ đây là một quy tắc gia tăng độ khó trong phó bản, đề phòng bọn họ lấy được manh mối dễ dàng quá.

Thế nên ban nãy, lúc ở bên dưới anh mới đành phải bí quá hoá liều.

Trong mấy lần trải nghiệm của trước, ở đó ngoại trừ anh thì còn có nhiều người khác, mục tiêu của đám quái vật kia khá rải rác không tập trung. Với lại anh vốn cực kỳ để ý đến mấy thứ này, thế nên mới có thể nhẹ nhàng lấy được manh mối.

Nhưng lần này anh lại là mục tiêu duy nhất của con quái vật.

Mạc Dịch cong chân ngồi bệt trên mặt đất, vừa chậm rãi ổn định hơi thở vừa sửa sang lại suy nghĩ của mình.

Bài đồng dao này vẫn là một bài trong Mother Goose - đồng dao mẹ Ngỗng, toàn văn là:

There was a man, a very untidy men,

Whose fingers could nowhere be found to put in his tomb.

He had rolled his head far underneath the bed;

He had left legs and arms lying all over the room.

[Có một người đàn ông, một người đàn ông cực kỳ lôi thôi. Anh ta đi khắp nơi cũng không tìm thấy những ngón tay của mình để bỏ vào phần mộ. Đầu của anh ta lăn sâu vào gầm giường, tay chân anh ta rải rác khắp nơi trong phòng.]

Mạc Dịch cúi đầu, tầm mắt rơi xuống mấy khe hở trên mặt sàn gỗ phủ đầy bụi bặm, giống như muốn nhìn xuyên qua mấy tấm ván gỗ ọp ẹp này để quan sát tình hình bên dưới.

Anh thả nhẹ hô hấp, nghe tiếng ma sát trên mặt đất, tiếng đầu người lăn cùng tiếng hát ngân nga mơ hồ chậm rãi rời khỏi căn phòng bên dưới.

Âm thanh càng ngày càng nhỏ, sau đó từ từ biến mất.

Mạc Dịch thở ra một hơi thật dài, cuối cùng thì thần kinh căng thẳng cao cũng dần dần thả lỏng.

Lúc này, không khí trước mắt đột nhiên xuất hiện những dao động nhè nhẹ. Mạc Dịch sửng sốt, chăm chú quan sát.

Chỉ thấy sương mù xám tro chậm rãi tụ tập lại, sau đó bóng người quen thuộc hiện ra giữa khoảng sàn trống của gác xép.

Nhìn sơ cậu cũng không khác gì với ngày thường, thế nhưng sắc mặt đã nhợt nhạt đi rất nhiều. Đôi mắt xám khói lạnh lẽo càng thêm sâu hút, lúc nhìn vào người khác thì chăm chú đến mức khiến đối phương sợ hãi.

Mạc Dịch sửng sốt, nhớ tới hình ảnh đã thoáng liếc qua trước khi cửa ngầm khép lại.

… Người con trai cao lớn đứng trong sương mù xám nồng đậm, đường nét trên khuôn mặt bị làn sương bao phủ làm cho có chút mơ hồ, nhìn không rõ. Thế nhưng đôi mắt đối phương lại lạnh như băng, khí thế cực thịnh khiến người ta có cảm giác sợ hãi đến mức không thở nổi, rất khủng khiếp.

Nó gần như đã ép Mạc Dịch phải nhớ lại cảnh tượng khi còn ở trong phó bản thứ nhất. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy sương mù thong thả lan tràn trong hành lang, cảm nhận lúc đấy đúng là khiếp đảm khó mà diễn tả được bằng lời.

Anh dùng tay chống lên bức tường bên cạnh để mượn lực đứng lên, sau đó tiến lên vài bước về phía Sương Mù, có chút do dự mở miệng hỏi:

"... Cậu không sao chứ?"

Khuôn mặt Sương Mù vẫn bình thản dịu dàng, khí thế mới vừa nãy dường như đã bị đối phương thu lại sạch sẽ. Lúc này cậu trông chỉ như một người thường có khuôn mặt siêu đẹp trai, thấp giọng đáp lại anh: “Ừm.”

Mạc Dịch nhíu mày.

Không biết có phải là ảo giác của mình không, thân hình Sương Mù... so với ban nãy thì hình như có hơi trong hơn?

Sương Mù yên lặng nhìn anh, sau đó mở miệng: "Quy tắc của trò chơi là: tôi không thể nhúng tay vào bất kỳ tình huống nào trong phó bản."

Cậu dừng một chút, ánh mắt suy tư trong chốc lát rồi bổ sung thêm: "Trừ khi quy tắc của phó bản nhét tôi vào trong luôn."

Mạc Dịch nghĩ đến phó bản đầu tiên mình tham dự, sau khi chuông tan học vang lên thì sương mù chí mạng lan tràn ra. Anh gật đầu, tỏ ý mình đã biết.

Sương Mù nhìn anh thật sâu, tiếp tục nói: "Hiện tại tôi đã làm kinh động đến một phần quy tắc trò chơi, nó đã bắt đầu bài xích tôi ra ngoài. Nếu tôi còn dùng trạng thái này nán lại trong phó bản, chắc chắn độ khó của trò chơi sẽ tăng mạnh.”

Lúc này Mạc Dịch chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức mở miệng hỏi: "Lúc sắp kết thúc phó bản trước cậu đã từng biến mất rất lâu, cũng là vì lý do này à?"

Sương Mù mím chặt môi, chậm rãi gật đầu.

"Tiếp theo, có lẽ tôi sẽ giữ trạng thái vô hình để đi theo anh như ở thế giới hiện thực. Dù sao bây giờ cũng đang ở trong phó bản, sức mạnh của tôi vẫn hơn ở hiện thực khá nhiều, thời gian ngủ đông sẽ ngắn hơn một chút."

Mạc Dịch nhíu chặt lông mày, đôi mắt sẫm màu yên lặng nhìn thẳng vào cậu: "Tại sao?"

Sương Mù sửng sốt.

Chỉ nghe anh chậm rãi tiếp tục hỏi: "Tại sao cậu vẫn luôn muốn đi theo tôi?"

Mạc Dịch tiến lên một bước, ép tới gần cậu. Đôi mắt đen sâu thẳm nổi bật trên khuôn mặt nhợt nhạt, chăm chú nhìn đối phương, miệng vẫn tiếp tục truy hỏi:

"Trong phó bản hay ngoài thế giới hiện thực cũng thế, rồi kể cả bây giờ có bị quy tắc trò chơi bài xích thì cậu vẫn muốn dùng hình thái vô hình đi theo tôi, rốt cuộc thì tại sao?"

Anh dừng một chút, bổ sung:

"Lúc ở phó bản trước cậu còn nợ tôi một câu hỏi, còn nhớ không?"

Khuôn mặt Sương Mù vẫn trầm tĩnh như trước, chẳng biết tại sao đôi mắt sáng màu lại mang theo chút bi thương khác thường.

Thế nhưng khi Mạc Dịch định thần nhìn lại, cậu đã khôi phục thần thái bình tĩnh, lạnh nhạt trước đó:

"Tôi không thể nói được."

Với câu trả lời này, Mạc Dịch cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Anh biết trò chơi này có bẫy rập, nó quản lý tin tức trao đổi giữa player với player, player với người ngoài cực kỳ nghiêm ngặt. Thế nên chuyện nó quản lý, khống chế chính NPC của mình cũng không phải là chuyện khó hiểu gì.

Mạc Dịch đang thấy có hơi nhụt chí thì lại nghe Sương Mù dùng giọng nói trầm thấp của mình nói tiếp:

"Nhưng cứ nhớ rõ, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương anh, vậy là đủ rồi.”

Mạc Dịch có hơi sững sờ. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Sương Mù thì lại thấy thân hình cậu đang từ từ biến mất, đôi mắt xám khói cũng chậm rãi hoà vào không gian.

Có vài luồng sương mù tràn về phía anh, tiếp theo Mạc Dịch cảm thấy ngón út của mình bị nhéo nhẹ một cái.

Anh cũng hết cách, đành phải thở dài.

... Thôi được rồi.

Chương kế tiếp