Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 66
Theo âm thanh vang lên nhẹ nhàng, nắp hộp mở ra một khe hở be bé, trên bề mặt đen bóng của chiếc hộp có một luồng sáng yếu ớt, lờ mờ chiếu qua, bao phủ lên những đường nét chạm khắc đơn giản một tầng ánh sáng kỳ lạ.

Mạc Dịch bất giác nín thở, vươn ngón tay chậm rãi chạm vào nắp hộp, sau đó hơi dùng lực.

Sau một tiếng “két” khô khốc, chiếc hộp từ từ mở ra.

Bên trong hộp cũng hoàn toàn bị bao phủ bởi một tầng sơn mài màu đen, độ sâu đồng đều, trải qua thời gian trăm năm cũng không có dấu vết phai màu, dưới đáy hộp có một ít đồ vật nhỏ lộn xộn chất thành đống.

Trên cùng là mấy tờ thư quen thuộc, thu hút sự chú ý của Mạc Dịch.

Những tờ giấy ố vàng xếp thành chồng, tùy ý phủ lên những món đồ lặt vặt trong hộp, bụi bặm bám lên từng lớp như cái bóng bao phủ trên mặt giấy.

Mạc Dịch nhặt mấy tờ thư từ trong hộp lên, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh cẩn thận nhẹ nhàng mở tờ thư bị gấp lại ra.

Vu Nhiễm đứng một bên rất biết ý mở đèn pin giúp Mạc Dịch chiếu sáng tờ giấy.

Mạc Dịch ngước mắt nhìn cô trong sự bận rộn, nở nụ cười nhạt với cô rồi tiếp tục cúi đầu, cẩn thận quan sát tờ giấy trong tay.

Mảnh giấy đầu tiên có nét chữ quen thuộc, nhìn qua có vẻ tỉnh táo, thản nhiên, mỗi chữ đều được viết ngay ngắn chỉnh tề, gần như không thể nhận ra đó là một người từng trải qua đau thương, nhưng vẫn thấy được một cảm giác chấn động không thể giải thích.

Mạc Dịch cụp mắt, tỉ mỉ đọc nội dung được viết trên đó:

“Esther thân mến:

Anh biết đấy, em và bà ngoại chưa bao giờ thân thiết lắm, lúc bà còn sống em luôn có cảm giác sợ hãi không giải thích được đối với bà, có lẽ vì lúc đó em còn quá nhỏ, em luôn có cảm giác kỳ quái về bả.

Hơi thở của bà giống như quần áo ba tháng không được phơi khô, đôi mắt của bà luôn khiến em hoảng sợ, đen tối giống như hai cái hố không đáy, trước giờ em luôn sợ hãi bà, bất kể hơi thở tỏa ra mùi hôi thối hay những ngón tay gầy guộc, xanh xao như người chết đều khiến em sợ hãi bà trong vô thức.

Em chưa bao giờ nói với anh, vào năm bà mất, bà đã để lại di vật cho em là một chiếc hộp màu đen khắc những hoa văn kỳ lạ.

Tuy rằng em không muốn thừa nhận, nhưng đây có thể là hy vọng duy nhất để cứu con của chúng ta.”

Lá thư kết thúc tại đây.

Mạc Dịch mở ra bức thư tiếp theo, nét chữ bên trên hơi lộn xộn, có mấy hàng chữ mất trật tự không theo logic, thậm chí còn câu sau không ăn nhập với câu trước.

“Esther thân mến:

“Em lại bắt đầu mộng du và ảo giác thính giác rồi, bên tai luôn nghe thấy có người nói chuyện, giọng nói khàn khàn đáng sợ, dường như muốn em làm điều gì đó, em nghe không rõ, cũng không nhớ nổi, lời hắn nói khiến em cảm thấy như đứng trên vách đá, bất kể tiến hay lùi đều là vực thẳm.

Em rất nhớ anh, nếu anh còn ở đây thì tốt biết bao. (Dòng này bị gạch bỏ)

Đêm qua lúc em tỉnh giấy thấy mình đang đứng bên chiếc giường nhỏ của Erica và John, trên tay là bộ quần áo lạnh băng của chúng, thấm đẫm nước mắt của em.

Đúng rồi, bà nội của bà em bị thiêu chết, anh biết không?”

Mạc Dịch chậm rãi nheo mắt, hàng mi dài che đi đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện vẻ suy tư.

Phải biết rằng, vào thời đại đó, phù thủy bị phát hiện sẽ bị Tòa án dị giáo thiêu sống.

Như vậy xem ra, gia đình của nhân vật viết nên bức thư này có mối liên hệ sâu sắc với Quỷ học, điều này cũng xác thực nguồn gốc và tính xác thực của cuốn “Chìa khóa của Solomon” đặc biệt đó.

Trong vô thức, anh dùng đầu ngón tay chà sát mép giấy thô ráp hai lần rồi lật mở, lộ ra trang thứ ba.

Lần này chữ viết rất ngắn, nhưng nét chữ bên trên có vẻ run rẩy bất lực, liền mấy từ đơn giản đều bị viết sai, nguệch ngoạc viết đi viết lại tận mấy lần:

“Ôi Thượng đế! Thượng đế! Thượng đế! Tôi không thể làm vậy tôi không thể làm vậy!”

Ba chữ “Thượng đế” bị gạch bỏ dữ dội, dùng lực nhiều đến nỗi giấy viết bị cào rách toang thành những vết rách thô ráp.

Những từ được viết mực nhạt hơn xuất hiện bên dưới những từ bị gạch bỏ:

“Ngụy thần.”

Lạnh lẽo như sắt đá.

Ở cuối trang có một số chấm nâu giống như máu đã khô lại.

Mạc Dịch mím môi, vẻ mặt chợt trở nên nặng nề… nội tạng cần hiến tế nhất định là từ người sống, dựa theo bộ phận đã biết, không thể chỉ một người bị hại mà có thể làm hài lòng được.

Ngón tay chạm vào hai chữ “Ngụy thần”, mặt giấy dưới đầu ngón tay thô ráp lạnh lẽo, nét chữ nông chìm xuống, khiến người ta không kìm được mà run rẩy trong lòng.

… Xem ra… cuối cùng người phụ nữ kia vẫn làm như vậy.

Mạc Dịch hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ cảm xúc còn sót lại trong lòng, sau đó vươn tay lật sang trang tiếp theo, trên trang giấy chỉ có một câu, run rẩy, được viết xiêu vẹo bằng nét chữ run run, không thể tin được:

“It works.”

[Thành công rồi.]

Vu Nhiễm đứng bên cạnh cau mày nghi hoặc, cô ngước mắt, hơi mở miệng như muốn hỏi gì đó, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Mạc Dịch, bèn nuốt xuống những lời chưa kịp thốt ra.

Khi định thần lại, Mạc Dịch đã lật sang trang tiếp theo, Vu Nhiễm lấy lại tinh thần, nhìn về phía tờ giấy trong tay anh:

"Esther thân mến:

Em thật sự không biết nên biểu đạt sự vui mừng khôn xiết của mình như thế nào, em thật sự thành công rồi, em đã đem con quay lại thế giới này, hiện tại dù có chết em cũng không có gì hối tiếc.

Nhưng trạng thái của bọn trẻ có chút kỳ quái, chúng rất trầm mặc, không biết làm sao để chúng trở nên vui vẻ…"

Không hiểu sao Vu Nhiễm lại có một dự cảm không lành, giống như cô bị bịt mắt và đứng trước vực thẳm, bước tiếp theo sẽ là một cú ngã khủng khiếp, cô hít một hơi thật sâu và tiếp tục đọc.

Tờ thư đã lật sang trang tiếp theo, Vu Nhiễm cẩn thận xem xét, nhưng không khỏi giật mình vì những gì ghi trên đó.

Chỉ thấy trên tờ giấy thô ráp ố vàng đầy những nét chữ điên cuồng, lực quá mạnh suýt chút nữa xé toạc tờ giấy, giữa những nét chữ truyền đến sự tuyệt vọng và điên cuồng gần như xuyên qua tờ giấy, đâm thẳng vào mắt người ta:

“NONONONONONONONONO”

Nguyên một trang giấy viết đầy những chữ “Không” cực lớn.

Nếu nhìn kỹ, dưới sự che đậy của nét chữ điên cuồng, có thể thấy một kiểu chữ viết bình tĩnh khác, dường như sau khi viết những dòng chữ phía dưới, lý trí đã bị sự tuyệt vọng ăn mòn, và dưới sự thúc đẩy điên cuồng không thể cưỡng lại, toàn bộ trang giấy đã bị chiếm giữ bởi tiếng "KHÔNG" điên cuồng, xóa sạch những chữ viết trước đó.

Mạc Dịch sát lại gần, cẩn thận xác nhận những dòng chữ in trên tờ giấy bị cào rách:

“Chúng bắt đầu phát ban, sốt nhẹ cả đêm, em không dám gọi bác sĩ, họ đã biết con em chết rồi, lẽ nào đây là sự trừng phạt của Thượng đế đối với em sao? Em không thể chấp nhận được, em không thể tin được…”

Nét chữ ở mặt sau đột nhiên dừng lại, nét cuối cùng bị gạch dài rồi đứt đoạn ở mép toàn bộ trang giấy.

Mạc Dịch mím môi, sắc mặt dưới ánh đèn pin có hơi trắng bệch.

Anh đưa tay lật sang trang tiếp theo.

"Có một con quỷ sống trong cơ thể con em."

Sau những nét vẽ nguệch ngoạc điên loạn, tiếp tục dùng nét chữ rõ ràng viết:

“Nó muốn ra ngoài.”

Sau đó là một khoảng trống lớn.

Ngón tay Mạc Dịch không ngừng lật trang tiếp theo, nét chữ ở trang tiếp theo càng ngày càng nguệch ngoạc, rối rắm, dấu vết sửa đổi càng lúc càng nhiều:

“Bây giờ em biết nó là gì rồi, nó đã biến mất hơn hai trăm năm... làm sao có thể... nó đã trở nên đáng sợ và chí mạng hơn nhiều.

Em không dám tưởng tượng nếu như…

Ôi Thượng đế, con đã làm gì vậy? Con đã phạm phải sai lầm gì thế này?”

Đau đớn tột cùng truyền ra từ giữa những con chữ, giống như một con dao sắc bén chém xuống, dường như có máu ùng ục không ngừng chảy ra từ vết thương đã thối rữa.

Tiếp đó là một dòng chữ quen thuộc:

“IT can never happen,i won't allow IT.”

Dưới cùng của trang giấy, có một câu đã bị lem mực, nhưng Mạc Dịch lại chậm rãi thì thầm câu nói lẽ ra phải được viết ra:

“GOD PLEASE HELP ME”.

Chồng thư đến đây là kết thúc.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, đặt chồng giấy tưởng như cực nhẹ mà lại nặng nề vô cùng này xuống.

Hiện tại, mạch truyện đã rõ ràng, mảnh ghép cuối cùng của toàn bộ vụ việc đã được hoàn thành, và sự thật hoàn toàn cuối cùng đã được tiết lộ.

Vu Nhiễm ở bên cạnh thấy anh bỏ tay xuống, lần nữa ấn nếp gấp chồng thư, nên cũng hạ tay cầm đèn pin xuống.

Vu Nhiễm nhìn chằm chằm Mạc Dịch, khuôn mặt của anh có chút mơ hồ trong ánh sáng đột ngột mờ đi, các đường nét trên khuôn mặt của anh bị ánh sáng mơ hồ bao phủ, nhất thời không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Vu Nhiễm hơi bất an trong giây lát.

Cô sắp xếp từ ngữ trong đầu, rồi hỏi sau khi cân nhắc kỹ: "... Thế nào?"

Nửa câu còn lại ẩn trong âm kéo dài chưa dứt… Manh mối này có đáng giá không?

Mạc Dịch lần này như thể bị giọng nói của cô kéo ra khỏi trầm tư, đôi mắt đen tuyền cực sâu ngước lên, ánh sáng trong mắt lập tức xuyên thấu vẻ mông lung, sắc bén như dao.

Giây tiếp theo, anh lại cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi ánh sáng trong đôi mắt.

Anh cười cười: “Cảm ơn nhiều.”

Sau khi nói xong, Mạc Dịch kẹp những trang thư mỏng manh giữa những ngón tay mảnh khảnh của mình rồi tiện tay đưa chúng cho Vu Nhiễm.

Vu Nhiễm theo bản năng nhận lấy, mở ra xem, vừa cúi đầu liền nghe thấy giọng nói của Mạc Dịch: “Bây giờ mở ra cốt truyện nhánh ẩn giấu, được không?”

Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ cẩn thận rồi khẽ gật đầu.

Mạc Dịch thấy cô đã chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng đem tất cả những manh mối mà anh ấy đã thu thập được tổng kết lại, rồi nói một cách ngắn gọn.

Anh vừa dứt lời, giọng nữ máy móc lại xuất hiện:

“Ting ting ting ting! Xin chúc mừng người chơi 05 Mạc Dịch và người chơi 09 Vu Nhiễm, đã mở khóa cốt truyện nhánh ẩn của trò chơi sinh tồn này!

Nhiệm vụ nhánh đã mở, hoàn thành nhiệm vụ nhánh sẽ được thưởng điểm phong phú, mong người chơi tiếp tục cố gắng!”

Vừa nói xong, Mạc Dịch cảm thấy tay trái bị bóp chặt.

… Sương Mù?

Trên tay truyền đến cảm giác lành lạnh quen thuộc, cùng với cơn đau nhè nhẹ đâm thẳng vào tim, trong đầu vang lên một tiếng chuông cảnh báo chói tai, một dự cảm chẳng lành ăn sâu vào tâm trí như một cái cọc gỗ cứng ngắc

Cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ ập đến đột ngột, sự ớn lạnh như băng leo lên dọc sống lưng, khiến lông tóc dựng đứng

Mạc Dịch đột nhiên mở to hai mắt.

Máu khắp người anh lập tức lạnh đi.

Vu Nhiễm ngơ ngác nhìn anh, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc, như thể không hiểu vì sao sắc mặt Mạc Dịch đột nhiên tái nhợt như tờ giấy, còn nhìn chằm chằm phía sau mình.

Chỉ thấy trong bóng tối phía sau cô là một bóng dáng quen thuộc.

Khuôn mặt tái nhợt mơ hồ không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt ma trơi tối om như hố đen nhìn chằm chằm vào họ.

Chương kế tiếp