Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 67
Giống như từ đầu đến chân bị ngâm trong nước đá, run rẩy vì rét lạnh cùng cực từ trong xương cốt, toát lên theo từng lỗ chân lông, chạy dọc sống lưng.

Nỗi sợ hãi như một bàn tay sắt lạnh lẽo siết chặt cổ họng anh, ép khô tất cả không khí trong phổi.

Cơ hồ theo bản năng, Mạc Dịch vươn tay kéo lấy Vu Nhiễm, mạnh mẽ đẩy cô qua một bên.

Hai người theo lực đẩy đó mà lảo đảo nghiêng ngả về một bên, sắp sửa không kịp phòng bị mà ngã ra đất.

Lúc Vu Nhiễm còn chưa kịp hoàn hồn, cô chợt cảm thấy một luồng khí lạnh xẹt qua bên má, cắt qua người, đem theo một cơn đau đớn bén nhọn.

Năng lực phản ứng được rèn luyện trong các phó bản khiến Vu Nhiễm lập tức phản ứng lại, cô dựa thế kéo lấy cánh tay Mạc Dịch, trước khi hai người chật vật ngã xuống, cô liền ôm lấy anh, lăn một vòng trên đất rồi trốn sang một bên.

Sau một phen choáng váng đầu óc, hai người đã rời khỏi nơi vừa đứng lúc nãy, chật vật nằm trên mặt đất.

Mạc Dịch ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng bếp.

Cái bóng không biết có thể được xưng là hình dáng con người hay không vẫn đang lẳng lặng đứng trong bóng tối, nửa thân hình đều khuất trong bóng tối hành lang, gần như không thấy rõ được hình dạng.

Chỉ có mỗi mặt của nó là có thể nhìn rõ.

Gương mặt tái nhợt mà mơ hồ nhìn qua vừa vặn vẹo lại vừa quái dị, đôi mắt đen ngòm chậm chạp chuyển động từng bên một, nhìn vào họ.

Da đầu Mạc Dịch có chút tê dại, anh mắt phi nhân loại làm lưng anh như bị kim chích, cơn run rẩy sinh lý tràn ngập trong lòng, adrenalin lập tức tăng vọt.

(*Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)

Ánh mắt anh nhanh chóng quay đầu nhìn phía sau mình, đó là một bệ bếp rất cao, chất đầy tầng tầng lớp lớp nồi sắt cùng đồ dùng làm bếp, cái nồi duy nhất hé nắp bốc ra mùi máu tươi nồng nặc, tấm chắn cửa sổ sau bếp đã hoàn toàn biến dạng, vừa hẹp vừa nhỏ, được bịt kín bằng mấy thanh gỗ đơn giản, cho dù đứa trẻ cực nhỏ gầy cũng khó mà chui qua.

Chứ đừng nói tới hai người trưởng thành bình thường.

Mạc Dịch chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại.

Con đường duy nhất thoát khỏi phòng bếp chính là chiếc cửa thông ra hành lang, điều này cũng có nghĩa, đường lui của họ đã hoàn toàn bị phong kín.

Không lối thoát.

Cái bóng kia giờ đã hoàn toàn xoay cả khuôn mặt lại, gương mặt tái nhợt quỷ dị nhìn qua giống như sáp dầu nóng chảy rồi lần nữa cô đọng lại, đôi mắt giống như lỗ đen nhìn thẳng hai người, bên trong không có nổi một tia sáng, lạnh băng quái dị như người chết.

Cái bóng kia chậm chạp tiến lên một bước, ra khỏi bóng tối trên hành lang, nửa thân mình đã tiến vào phòng bếp, bị ánh sáng mở ảo trong phòng chiếu lên người.

Bên tai anh truyền đến tiếng hít sâu của Vu Nhiễm.

Hô hấp Mạc Dịch cũng hơi cứng lại, thúc giục bản thân nghĩ ra biện pháp giải quyết.

Cái bóng kia lại tiến thêm một bước, lộ ra thân hình màu than cùng tứ chi vặn vẹo, trên người nó chỉ có gương mặt là một màu trắng quỷ dị, hai màu đen trắng đối lập khiến người ta nhìn thấy mà cực kỳ không thoải mái.

Trông người nó không cân xứng tẹo nào, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, chậm chạp nhưng lại kiên định hướng về phía hai người đi tới.

Gương mặt méo mó đấy càng lúc càng gần, trong đôi mắt ma quái sâu thẳm dường như có ngọn lửa ác ý đang âm ỉ cháy.

Đúng lúc này, thân hình căng chặt của Vu Nhiễm đột nhiên thả lỏng, sức mạnh trải qua sự rèn luyện từ nhiều phó bản khiến toàn thân cô giống như một cây cung kéo căng, thân hình mảnh mai có thể bộc phát sức mạnh cực lớn.

Cô lấy tốc độ cực nhanh nhằm vào phía sau bệ bếp, giật phăng con dao phay lớn đang khảm sâu trong thớt ra.

Đôi mắt phượng sắc bén nhìn chòng chọc vào bóng dáng đang tới gần, sau đó vung lưỡi dao, dồn sức bổ xuống một nhát!

Cô muốn quyết chiến một trận!

Giây tiếp theo, lưỡi đao xuyên tuột qua thân thể nó.

Vu Nhiễm bỗng sững người, cô nhìn đôi tay mình, chỉ thấy lưỡi dao cắt qua thân cái bóng, giống như cắt không khí vậy, sau khi bị lưỡi dao xẹt qua, cái bóng kia lại chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng tụ lại thành hình người ban đầu.

Nó dùng gương mặt mơ hồ không cảm xúc nhìn Vu Nhiễm, đôi mắt như hố đen nhìn qua quỷ khí dày đặc.

Vu Nhiễm không kịp lùi về phía sau, liền bị cái bóng kia bóp cổ.

Năm ngón tay như than cốc gắt gao bóp chặt cần cổ mảnh khảnh của cô gái, khuôn mặt khiến người ta run sợ chậm rãi tiến gần, ngũ quan méo mó như sáp nóng chảy tiến sát trước mắt cô.

Thấy Vu Nhiễm sắp sửa gặp bất trắc, tim Mạc Dịch đập như trống dồn, sắc mặt trắng bệch như giấy, anh buộc bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ cách giải quyết cục diện chết này.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm đôi tay đen như than đang để lại dấu ấn trên cổ Vu Nhiễm, một suy đoán chợt lóe lên trong lòng như tia chớp chiếu sáng tâm trí anh.

Mạc Dịch siết chặt ngón tay, sợi dây xích bạc nặng nề quấn chặt lấy cổ anh như gọng kìm, bị nhiễm một chút nhiệt độ cơ thể, nặng nề đè ép, như thể đầu trên xuyên qua chính là trái tim người.

Bên tai là tiếng máu chảy ồ ạt cũng tiếng tim đập dồn dập không tưởng.

Mạc Dịch sải bước về phía trước, kéo sợi dây chuyền bạc trên cổ tay xuống, mặt dây chuyền tròn sặc sỡ lủng lẳng trên sợi dây lấp lánh mờ ảo trong ánh sáng ảm đạm.

Động tác anh cực nhanh, vòng sợi dây chuyền bạc qua cổ Vu Nhiễm lúc này ánh mắt đã hơi tan rã.

Mặt dây chuyền rỉ sét bởi tác động lực của ngón tay mà bị mở ra, để lộ hai tấm ảnh chụp nho nhỏ ở bên trong, trùng khớp với gương mặt tái nhợt vặn vẹo đến đáng sợ kia.

Tấm ảnh đen trắng đã ố vàng, bé trai và bé gái hướng về bên ngoài nở nụ cười xán lạn, khuôn mặt mơ hồ không rõ ngũ quan, chí thấy được hai đôi mắt đen láy ngây thơ nhìn chăm chú.

Giống như bị sét đánh trúng, cái bóng vặn vẹo mà mơ hồ kia đột nhiên hơi run rẩy, sau đó buông lỏng cổ Vu Nhiễm, lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Một tràng thanh âm khàn đặc, bén nhọn, phi nhân loại từ thân thể cái bóng bộc phát, cảm giác giống như phải chịu đựng thống khổ tột bậc.

Thậm chí ngay cả thân hình nó cũng hơi vặn vẹo, giống như sương mù bị thổi tan, đường nét thân thể bắt đầu dao động.

Vu Nhiễm mất đi sức lực chống đỡ thân thể, ngã nhào trên mặt đất, đồng tử tan rã từ từ có tiêu cự, sau đó ho dữ dội như thể xé nát cơ thể của mình.

Mạc Dịch không dám dời mắt, vẫn nhìn chằm chằm cái bóng kia, đôi môi mím chặt căng thẳng mất đi huyết sắc.

Cái bóng kia tựa như phục hồi tinh thần từ sau thống khổ đột ngột vừa rồi, hình dáng thân thể lần nữa ngưng tụ lại.

Nó vặn lại khuôn mặt vừa đột ngột quay sang một bên, từ từ ngồi xuống bên cạnh Vu Nhiễm, vươn bàn tay đen như than của mình ra, run rẩy cầm lấy chiếc mặt dây chuyền bạc rơi xuống trước mặt cô.

Cái nắp mở ra trong đôi tay đen nhánh của nó.

Gương mặt tái nhợt tựa hồ hơi ngưng tụ lại, khuôn mặt mơ hồ như dầu sáp nóng chảy chậm rãi tụ ra ngũ quan.

Đó là một gương mặt nữ giới, ngũ quan rất sâu, diện mạo điển hình của chủng người Anglo-Saxon, khuôn mặt văn nhã mà ưu thương.

Trên gương mặt cô ta in hằn dấu vết thống khổ, những ngón tay than cốc run rẩy chậm rãi vuốt ve hai tấm ảnh đã mờ, dường như có thể xuyên qua hai khung ảnh lạnh lẽo, trực tiếp sờ lên gương mặt hồng hào mềm mại của hai đứa trẻ.

Thâm tình mà tuyệt vọng.

Thấy đối phương có vẻ vẫn còn đủ thần trí để tiến hành giao tiếp, Mạc Dịch lấy lại bình tĩnh, dường như sợ kích thích đến đối phương, anh cẩn thận mở miệng dùng tiếng Anh nói:

“Thưa cô, tôi rất tiếc…”

Đối phương ngẩng đầu, tuy rằng khuôn mặt vẫn rõ ràng, nhưng đôi mắt lại tiếp tục giống như hố đen dày đặc quỷ khí, tính người trên khuôn mặt đã biến mất hoàn toàn, nhìn chằm chằm Mạc Dịch.

Giọng nói khàn khàn như bị lửa dữ thiêu đốt.

“Các ngươi buộc phải chết.”

Mạc Dịch thót tim, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút cảm xúc nào, như thể người bị đe dọa giết chết không phải anh.

Ánh mắt anh gắt gao nhìn khuôn mặt nữ giới tái nhợt, trầm tĩnh mở miệng nói:

“Có thể nói cho chúng tôi biết vì sao không?”

Khuôn mặt cô ta lần nữa trở nên tái nhợt và vặn vẹo, ngũ quan vốn rõ ràng lại mơ hồ hơn nhiều, cô ta nhìn chằm chằm Mạc Dịch, ánh mắt ma trơi lạnh băng như sắt đá:

“Các ngươi buộc phải chết.”

Mạc Dịch nhìn cô ta chăm chú: “Sự dụ dỗ của ác quỷ luôn được bọc trong độc dược ngọt ngào, không phải sao?”

Cái bóng ma nhìn anh, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.

Mạc Dịch tiến lên một bước, giọng nói trở nên ôn hòa dịu dàng, tựa như sợ quấy nhiễu đến cái gì đó, nhưng lời nói ra lại trực tiếp giống như dao sắc không lưu tình:

“Tuy rằng Erica và John đã trở lại, nhưng trên người chúng cũng đem theo rất nhiều đồ vật trí mạng, thứ trở về từ địa ngục cùng bọn chúng là dịch bệnh đã từng cướp đi vô số tính mạng của người châu Âu, phải không?”

Sau khi nghe thấy hai cái tên kia, thân hình của bóng ma run rẩy một chút, khuôn mặt tái nhợt mơ hồ lại ngưng tụ phần nào.

Ngữ điệu Mạc Dịch chậm lại, giống như giọng nói được bọc bởi tơ lụa mềm mại như nhung:

“Nhưng theo hiểu biết của tôi, sau thế kỷ 17, Cái Chết Đen không còn xảy ra nữa, chứ đừng nói tới chuyện nó biến thể càng ác độc và nguy hiểm hơn, cho nên… cô đã ngăn cản nó, đúng chứ?”

Khuôn mặt cô ta tái nhợt mà lạnh băng, trông rất không hòa hợp với thân thể cháy đen.

Mạc Dịch ngừng thở: “Cho nên cô mới biến thành bộ dạng này phải không?”

Trên khuôn mặt cô ta rốt cuộc hiện lên chút cảm xúc dao động, ánh mắt trở nên bi ai… lần này, cuối cùng cô ta cũng chịu mở miệng, giọng nói thô ráp, khàn đến đáng sợ, giống như tiếng móng tay cào qua thủy tinh:

“… IT CAN NEVER HAPPEN.”

[Nó không thể xảy ra.]

Những lời này đã xuất hiện một lần trên giấy viết thư ở tầng hai, và một lần nữa ở giấy viết thư giấu trong hộp.

Bây giờ, lại bị người nói chính miệng nói ra.

Nói ra một cách kiên định, bi ai và tuyệt vọng. Giống như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào vết thương, mỗi vết cắt càng thêm rỉ máu, từ vết thương moi ra thịt thối tanh tưởi.

Khuôn mặt đối phương giờ phút này ngưng tụ càng nhiều, ánh mắt cũng trở nên lý trí:

“Ta đã giết chết con ta.”

Tim Mạc Dịch giật thót, tuy rằng anh cũng đoán được diễn biến của sự việc, nhưng anh vẫn cảm thấy bàng hoàng khó tả khi tận tai nghe được.

“Ta ôm thi thể của chúng rồi đốt luôn căn phòng.”

Cô ta cúi đầu, ngón tay cháy đen nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt hai đứa trẻ trên mặt dây chuyền.

“Ác ma không muốn thấy ta quấy rầy kế hoạch của hắn, vì trừng phạt và trả thù, khi cơ thể ta bốc mùi cháy khét hôi thối, đầu ta lại không bị ngọn lửa liếm láp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể những đứa trẻ của mình bị lửa dữ thiêu đốt, thân thể ta cũng hóa thành than.”

Mạc Dịch không thấy rõ mặt cô ta, chỉ có thể nghe thấy giọng nói khàn đặc do bị lửa hun:

“Nhưng như thế thì đã sao? Không gì có thể đau đớn hơn việc lần nữa nhìn con ta chết đi… Ta đáng phải chịu điều đó.”

Cô ta chậm rãi lấy chiếc dây chuyền từ trên cổ Vu Nhiễm xuống, cẩn thận nắm chặt trong đôi tay đã cứng đờ cháy đen, sau đó đứng dậy, đôi mắt tối tăm không có cảm xúc nhìn Mạc Dịch:

“Cho nên, các ngươi buộc phải chết.

Nếu các người không chết trong tay ta… thì cũng sẽ bị căn phòng này giết chết rồi hiến tế, sau đó… nó sẽ lại quay về.”

Khuôn mặt bóng ma lần nữa trở nên tái nhợt vặn vẹo, nó chậm rãi tiến lên một bước, âm thanh khàn đặc giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục:

“Ta không cho phép.

Thứ mà ta trả giá tất cả để ngăn cản, ta không cho phép các ngươi thả nó ra.”

Khuôn mặt nó vặn vẹo một cách đáng sợ, rít lên mơ hồ mà lạnh lùng, lẩm bẩm lặp đi lặp lại:

… “Các ngươi buộc phải chết.”

Chương kế tiếp