Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 73
Lúc này, hai người khác cũng nghe thấy âm thanh kì dị vang lên trong hành lang, hành động không kìm được trở nên cứng đờ.

Thần kinh vừa mới thả lỏng của bọn họ bỗng căng thẳng lại, dường như bất cứ một hành động nhỏ nào của bản thân cũng sẽ gây ra một chuỗi phản ứng liên hoàn, hô hấp vô thức nhẹ đi, dồn tất cả sự tập trung vào bên ngoài cửa.

Trong sự yên tĩnh đầy áp lực, tiếng cọ xát xàn sạt nghe mà khiến da đầu người ta tê dại.

Mạc Dịch từ từ nhíu mày lại trong bóng tối.

Âm thanh này... sao giống như đang đi xa vậy nhỉ?

Anh thu hồi ánh mắt, sau đó bắt đầu đi từ từ mà cẩn thận về phía cửa.

Nơi ánh đèn mờ của đèn pin chiếu tới, Vu Nhiễm nhìn động tác to gan của anh, hô hấp không khỏi rối loạn hơn một chút, cô giơ cánh tay lên, dường như muốn ngăn anh lại.

Bước chân Mạc Dịch khựng lại, giơ ngón tay lên đặt lên môi, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Vu Nhiễm thấy mình không thể thay đổi được quyết định của anh, chỉ đành bất đắc dĩ bỏ tay xuống, mở mắt trừng trừng nhìn anh đi từ từ tới bên cửa.

Sàn gỗ mục nát dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, nghe vô cùng rõ ràng trong bóng tối tĩnh lặng, như một sợi dây thật mảnh, dần siết chặt trái tim người nghe.

Mạc Dịch thả chậm nhịp thở của mình, lòng bàn tay vịn khung cửa trong bóng tối, sau đó nghiêng người nhìn ra ngoài cửa.

Chiếc đèn pin bị anh ném vào hành lang trước đó đang nằm trong lớp bụi bặm và mạng nhện ở cuối hành lang, vẫn còn đang chiếu ánh sáng mỏng manh nhưng lại ngoan cường. Trong ánh sáng nhàn nhạt, trên bức tường ở hành lang có bóng đen lắc lư hắt lên, tiếp theo đó là tiếng cọ sát chớp động.

Mạc Dịch bình tĩnh tiếp tục đi lên một bước.

Cuối cùng cảnh tượng trong hành lang cũng xuất hiện hoàn toàn trong tầm mắt anh.

Chất lỏng sền sệt màu vàng xanh phun tung tóe đầy đất bị kéo thật dài, để lại dấu vết kéo lê vẩn đục trên mặt thảm bẩn thỉu.

Lúc này cái xác không đầu to tướng mập mạp của con nhện đã lảo đảo đứng dậy, kéo cái bụng bị rạch, từ từ đi trong hành lang chật hẹp nhỏ bé.

Hơi thở Mạc Dịch loạn lên, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh... nó chưa chết?

Không đúng.

Mạc Dịch nhíu mày, lại đi lên một bước, nhìn cơ thể rách nát của con nhện trước mắt này thật kỹ.

Cái chân dài của nó thì nhìn cứng rắn nhưng lại không cân xứng, cho dù hành động khi nãy của Mạc Dịch phát ra âm thanh không nhỏ, anh cũng vẫn không dừng lại mà từ từ bất chấp đi về phía cầu thang.

Mạc Dịch cảm thấy có thứ gì đó đụng vào bắp chân mình, anh cúi đầu nhìn, vừa khéo đối diện với ánh mắt của cái đầu bị chặt xuống của con nhện.

Khuôn mặt trên cái đầu như của bé gái kia nhìn trắng bệch cứng đờ, ngũ quan vặn vẹo, đôi mắt đen ác độc ảm đạm không có ánh sáng, cơ thịt trên mặt không có phản ứng, như được tạo thành từ tượng đất, không có chút sự sống nào.

Sau khi nó đụng phải bắp chân của Mạc Dịch thì liền tiếp tục đi theo cơ thể nhện khổng lồ cứng đờ đằng trước, lăn về phía hành lang.

Mạc Dịch cảm thấy máu toàn thân mình đều trở nên lạnh lẽo, lòng bàn tay cũng lạnh căm căm.

Anh quay đầu bước vội vào trong phòng, sau đó nhặt đèn pin trên đất lên chiếu lên người Vu Nhiễm.

Trong lúc vật lộn khi nãy, khắp người Vu Nhiễm đều đều dính rất nhiều chất lỏng trong cơ thể của con nhện, nhất là nửa thân trên và đôi tay cô, gần như tắm trong nội tạng của con nhện, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Mà trong tình hình căng thẳng ban nãy, cô cũng không kịp tẩy rửa chất lỏng trên người.

Nhưng… dưới ánh sáng lạnh của đèn pin, Mạc Dịch có thể nhìn thấy được, chất lỏng dính nhớp màu vàng xanh dính trên người Vu Nhiễm đang chảy xuống đất như có sinh mệnh, tụ lại nơi nhăn nhúm trên quần áo cô, sau đó rơi từng mảng xuống đất.

Sau đó chảy trên mặt đất phủ đầy tro bụi như con rắn, nhỏ giọt xuống theo khe hở của ván gỗ.

Vu Nhiễm cũng bị dọa cho sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt, đôi mắt phượng hẹp dài trừng to, mãi một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại được.

Cô hơi do dự vươn đôi tay ra, lòng bàn tay đã khôi phục lại vẻ trắng tinh, sau đó cô sờ áo của mình với vẻ không dám tin, chất liệu mềm mại ngoài hơi ẩm ướt ra, gần như không khác lắm so với bình thường.

Thực sự... hết rồi.

Vu Nhiễm sững sờ, nhìn xuống mặt sàn, mặt sàn bằng gỗ sạch sẽ, không có dấu vết ẩm ướt, nếu không phải bụi trên sàn để lại dấu vết như nước chảy, cô ấy sắp tưởng rằng tất cả những gì xảy ra khi nãy là ảo giác của cô luôn rồi.

Chu Vân Thần đứng ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, anh ta vô thức nhìn sang Mạc Dịch, lại bị dọa sợ bởi biểu cảm của anh.

Chỉ thấy đôi mắt Mạc Dịch đen trầm, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt trông vừa nghiêm túc vừa nặng nề, dường như có một đám mây u ám đang đè nặng trước trán anh.

Trái tim Chu Vân Thần run rẩy, không biết vì sao lại hơi sợ hãi, cuối cùng vẫn không hỏi nghi hoặc trong lòng ra.

Trong lúc anh ta đang do dự, chỉ nghe thấy Mạc Dịch đột nhiên cất lời, hét to với căn phòng trống rỗng:

“Ivy!”

Cơ thể của Chu Vân Thần và Vu Nhiễm đều run bắn lên, hoảng hốt không biết làm sao mà nhìn về phía Mạc Dịch đứng giữa phòng... Chu Vân Thần giật mình vì anh đột nhiên hét to, còn Vu Nhiễm lại là vì quá mức sợ hãi vì biết Mạc Dịch gọi sát tinh nào.

Còn chưa đợi hai người bình tĩnh lại, chỉ nghe thấy Mạc Dịch cất cao giọng, lại hét một tiếng:

“Ivy!!”

Giọng nói của anh lần này càng cao hơn, thậm trí trong căn phòng trống trải cũng vang vọng, chấn động đến mức da đầu hai người tê dại.

Vu Nhiễm chết lặng che trái tim mình lại, cảm nhận sâu sắc được nếu như mình còn đi theo Mạc Dịch lâu hơn một chút, sớm muộn gì cũng phát bệnh tim.

Trong bóng tối nơi ánh đèn pin yếu ớt không chiếu tới được, từ từ xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch, như sáp nung chảy rồi lại ngưng tụ, nhìn trông vừa khủng bố mà quỷ dị.

Chu Vân Thần như bị sét đánh, há hốc miệng nói không nên lời, cả khuôn mặt cứng đờ vì khiếp sợ, thậm chí cơ thịt trên mặt còn không kìm được mà co rút.

Vu Nhiễm liếc nhìn anh ta, tâm trạng lại bình tĩnh tới bất ngờ.

Thậm chí còn thấy hơi vui sướng khi người gặp họa.

Khóe miệng cô có ý cười như có như không, quay đầu nhìn sang một người một quỷ đang giằng co với nhau ở giữa phòng, trong lòng lại thấy bình thản ung dung... Dù sao thì Mạc Dịch cũng ở đây, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Mạc Dịch đứng trước mặt không nhàn nhãn thoải mái nhiều như vậy, anh sầm mặt, nhìn chằm chằm Ivy, bờ môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, dồn sức gần như mất đi màu máu.

Trong con mắt vô cùng sâu như có mây mù và sóng biển quay cuồng, đè nén thứ cảm xúc cực kỳ phức tạp, cơn giận giữ nhàn nhạt đang dâng lên.

Một cảm giác mềm mại quen thuộc quấn lên cổ tay anh, từ từ lướt qua lòng bàn tay lạnh lẽo của anh theo kẽ ngón tay tách ra tự nhiên của anh, lặng lẽ ma sát, mơ hồ có ý an ủi.

Mạc Dịch không ngờ rằng Sương Mù lại xuất hiện vào lúc này, sững sờ trong chốc lát, đầu lông mày nhíu chặt cũng không kìm được thả lỏng.

Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, cất lời nói:

“Cô có biết không?”

Mạc Dịch hỏi không đầu không đuôi, Vu Nhiễm và Chu Vân Thần nghe mà chẳng hiểu cái gì cả.

Khuôn mặt mơ hồi trắng bệch kia lẳng lặng đứng sừng sững trong bóng tối, không lâu sau, dường như trên mặt có làn nước hơi gợn lên, lộ ra một khuôn mặt phụ nữ lạnh lẽo như đá tạc.

Ivy không trả lời, đôi mắt đen đang sợ nhìn anh, trông thật quỷ dị.

Sắc mặt Mạc Dịch không thay đổi, quay sang nhìn với vẻ không hề có ý rút lui, sau đó từ từ tiến lên một bước, khóe môi lại nở một nụ cười nhạt, cất lời nói:

“Thi thể của con nhện khi nãy tự mình rời đi rồi.”

Vu Nhiễm kinh ngạc, không nhịn được xen lời vào: “Đợi đã, nó sống á? Thế nào mà...”

Mạc Dịch nghe tiếng liền nhìn cô một cái, trong ánh mắt nhàn nhạt của anh, Vu Nhiễm không nhịn được tự động tắt tiếng, nuốt nửa câu còn lại trở về cổ họng.

Anh thu hồi tầm mắt, nói rằng: “Không, nó đã chết hoàn toàn rồi, tứ chi đều cứng đờ, đầu và cơ thể của nó cùng rời đi... bao gồm cả tất cả chất dịch chảy ra từ nó cũng thấm vào sàn biến mất không thấy nữa.”

Mạc Dịch nhìn thẳng Ivy, từ từ nói câu cuối cùng, nhất mạnh rõ ràng chậm rãi.

Đôi mắt âm trầm đen sì lạnh lẽo của Ivy đột nhiên chớp động.

Chuyện xảy ra khi nãy quá đột ngột, hết một chuyện lại tới một chuyện khiến đầu óc Vu Nhiễm choáng váng, còn chưa có cơ hội suy nghĩ kĩ thêm về tất cả những gì xảy ra khi nãy, lúc này bị Mạc Dịch chỉ ra, cô không khỏi sững sờ, mặt mày xuất hiện vẻ nặng nề.

Mạc Dịch lạnh nhạt nhìn Ivy, nói tiếp:

“Tất cả máu của người chơi đều bị thu thập tự động, là để nuôi dưỡng tẩm bổ ác ma, còn việc cần đủ loại cơ quan thì là để hoàn thành hiến tế, đúng chứ.”

Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng Mạc Dịch lại nói bằng giọng trần thuật, nghe có vẻ anh không cần đối phương phải trả lời.

Khuôn mặt cứng đờ lạnh lẽo của Ivy dao động rõ ràng.

Mạc Dịch chậm rãi nhếch khóe môi, mỉm cười không chút độ ấm nào.

“Máu của quái vật đều bị hấp thụ, có phải có nghĩa rằng nội tạng của chúng có thể bị hiến tế thay cho con người không?”

Anh bổ sung thêm: “Hơn nữa, tôi không biết mọi người có phát hiện ra không, cho dù là sinh vật phi nhân loại nhất thì cũng có ít nhất một cơ quan giống với con người, ngoại lệ duy nhất là ba con chuột mù kia.”

Ivy từ từ tiến lên một bước trong bóng tối, thân hình cháy đen vặn vẹo một nửa lộ ra dưới ánh đèn.

Mạc Dịch không bị dọa bởi hành động của cô ta, mà bình tĩnh nói tiếp: “Ba con chuột mù kia giết chết người chơi thì thứ họ mất đi là đôi tay, nhưng khi chúng tấn công người chơi khác, lại móc mắt của bọn họ.”

Vu Nhiễm sững sờ rất lâu, dường như đã hiểu ra rồi.

Tất cả quái vật xuất hiện đều có dáng vẻ của một bộ phận nào có của loài người, chuột mù mắt là con quái vật duy nhất không dính dáng tới hình người, vốn dĩ chỉ cần có được cơ quan tương ứng với thời gian... như tay con người là đủ rồi, nhưng chúng vẫn móc đôi mắt không cần thiết để hiến tế.

Hơn nữa vô cùng rõ ràng, mỗi một con chuột có được một đôi mắt.

Như vậy, chúng cũng đã có được dáng vẻ của một bộ phận của con người.

Vu Nhiễm đột nhiên cảm thấy cơn ớn lạnh bất an xông lên, quẩn quanh trái tim cô, mãi vẫn không tán đi.

... Nếu như quái vật cũng có thể hoàn thành hiến tế thay người chơi, vậy thì, cho dù tiếp đó không có người chơi nào chết, vậy thì cuộc hiến tế này vẫn sẽ thành công.

Cái Chết Đen vẫn bị thả ra lần nữa.

Đây là một cục diện bế tắc.

Cảm giác tuyệt vọng bỗng chốc lan ra từ đáy lòng, nuốt chửng cả trái tim như có làn sóng dâng lên của Vu Nhiễm.

Đúng vào lúc này, Vu Nhiễm nghe thấy dưới chân vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt.

... Người chơi bị ngất đi bởi dịch độc của nhện đã tỉnh lại rồi.

Chương kế tiếp