Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 74
Giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng rên rỉ đó như đã đánh thức mọi người.

Ivy đang đứng ngay chính giữa căn phòng, mắt cô ta hơi lóe lên, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt đen hoắm lẳng lặng lơ lửng giữa không trung tối tăm và ánh sáng đèn pin yếu ớt hiện nên sắc thái quỷ dị đến đáng sợ.

Tim Vu Nhiễm đập như nổi trống, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh ẩm ướt có bốn dấu móng tay hình trăng khuyết sâu hoắm, cảm giác đau đớn xâm nhập thần kinh cô, cảm giác rơi tự do không trọng lực nháy mắt liền bao trùm lấy cô.

Cùng lúc này, dưới chân Vu Nhiễm lại truyền đến tiếng động lớn hơn, những người chơi bị con nhện làm hôn mê kia rốt cuộc cũng bất tri bất giác tỉnh lại, họ giãy giụa muốn ngồi dậy nên mới gây ra tiếng động lớn hơn, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả những người chơi khác.

Nhìn đôi mắt tối đen đến đáng sợ của Ivy, lòng Vu Nhiễm quýnh lên, cô vội vàng bước nhanh tới đánh vào sau gáy ba người chơi vừa mới tỉnh lại.

Họ lại chìm vào hôn mê lần nữa, “bùm” một tiếng, họ lại ngã quỵ xuống đất.

Vu Nhiễm cố nhếch khóe môi cứng đờ, lộ ra một nụ cười nhẹ vừa xấu hổ vừa không mất lịch sự.

Tròng mắt Ivy xoay lại, cô ta lại lẳng lặng nhìn chằm chằm Mạc Dịch.

Lần này, rốt cuộc cô ta cũng nói: “Biết.”

Giọng nói khàn khàn thô ráp như bị lửa nóng thiêu đốt, lại giống như tiếng móng tay vào vào thủy tinh vang lên, trong không gian đang tĩnh lặng nghe có vẻ vô cùng chói tai.

Câu trả lời của cô ta khiến Vu Nhiễm không khỏi sửng sốt, sau đó một hồi cô mới phản ứng được:

Thì ra Ivy đang trả lời câu hỏi vừa rồi Mạc Dịch hỏi cô ta: “Cô có biết không?”

Biểu cảm của Mạc Dịch vẫn không buồn không giận, đôi mắt đen láy lại như thâm trầm hơn một chút, anh nhìn chằm chằm Ivy, đôi môi nhạt màu mím chặt thành một đường thẳng.

Anh nói: “Những quái vật đó rốt cuộc là thứ gì?”

Khuôn mặt trắng bệch của Ivy mờ mịt trong chốc lát, đôi môi mỏng vặn vẹo thành một độ cong như đang cười, bà ta nói:

“Nếu ngươi đã đoán được hết rồi thì còn hỏi ta làm gì?”

Mạc Dịch hơi nâng mắt, đôi đồng tử đen và sâu thẳm sắc bén như mũi tên, khóa chặt khuôn mặt Ivy đang bị bóng tối bao trùm.

Dường như Ivy không hề bất ngờ vì phản ứng của anh, cô ta dời tầm mắt, nở một nụ cười khô khốc, nói:

“... Bọn họ đều là người ta đã sát hại.”

Biểu cảm trên mặt Mạc Dịch vẫn không thay đổi gì, nhưng hô hấp của Vu Nhiễm đã trở nên nặng nề hơn rất rõ ràng, cô không quan tâm đến sự sợ hãi Ivy theo bản năng trong lòng mình, cô hỏi:

“Nếu họ đều đã bị hiến tế một lần rồi thì tại sao lại vẫn còn có thể bị hiến tế lần nữa?”

Đôi mắt tối đen lạnh như băng của Ivy khẽ chuyển động, cô ta lạnh lùng mà châm chọc nói:

“Mỗi ngày chỉ cần hiến tế một bộ phận, trên người một người lại chẳng phải chỉ có một bộ phận đó.”

Vu Nhiễm nhíu mày, cô vô thức tiến lên trước một bước, hỏi tiếp:

“Nếu chỉ cần hiến tế một bộ phận, vậy tại sao lúc đầu cô lại phải...” giết nhiều người như vậy?

Nửa câu sau đã bị Vu Nhiễm nuốt ngược trở về vì ánh nhìn lạnh lẽo của Ivy… giờ đây cô đã nghĩ ra rồi, mỗi lần hiến tế đều cần bộ phận tươi mới, mà những bộ phận hiến tế đó phần lớn đều là những bộ phận chí mạng, một khi mất đi bộ phận đó thì sẽ chết ngay, sao có thể đợi được tới ngày hôm sau nữa.

Cô hơi ngượng ngùng, mặt cũng ửng đỏ.

Ivy chuyển mắt nhìn về phía Mạc Dịch sắc mặt vẫn luôn nặng nề nãy giờ, giọng nói khàn khàn nói với anh:

“Nơi này là một trường săn quái dị, mỗi một tế phẩm chết đi đều sẽ được sống lại, nếu bọn chúng không cướp đoạt được tế phẩm mới thay thế bọn chúng, vậy thì bọn chúng sẽ tự lấy bộ phận của mình hiến tế.”

Giọng nói chói tai đến đáng sợ của cô ta vang lên trong gian phòng trống trải mà u ám, khiến người khác phải sởn tóc gáy.

Mạc Dịch gằn từng tiếng hỏi cô ta: “Tế phẩm khác nhau thì kết quả hiến tế có gì khác nhau không?”

Ivy cười khàn trả lời: “Đương nhiên là sẽ khác rồi, ôn dịch đạt được khi hiến tế tế phẩm cũ thuộc về thời đại cũ, mà ôn dịch đạt được khi hiến tế tế phẩm thời đại mới... chính là ôn dịch ở thời các ngươi.”

Khi nói câu cuối cùng, Ivy nói với tốc độ cực kỳ chậm rãi, giọng nói khủng bố khó nghe ấy dường như cũng bị kéo dài, phóng đại vô hạn, trong đó còn ẩn chứa sự lạnh lùng vô tận khiến lòng Mạc Dịch phải chấn động.

Ngoài mặt anh không tỏ vẻ gì, nhưng bên trong lại không được bình tĩnh như vậy.

Những gì cô ta ám chỉ trong lời nói khiến cõi lòng người ta phải lạnh run.

Trước đó anh đã biết tình tiết trong phó bản này giống trong hiện thực, mà bây giờ ý của Ivy lại là, nếu tất cả người chơi đều trở thành tế phẩm, hoàn thành nghi thức hiến tế thì thế giới hiện thực cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng như trong phó bản, sẽ bùng nổ một trận ôn dịch mới?

Ngón tay Mạc Dịch vô thức siết chặt lại một chút, đầu ngón tay lạnh như băng tiếp xúc với lòng bàn tay, cảm giác đau đớn nhẹ như bị kim châm từ các xung thần kinh truyền tới đại não anh, khiến đáy lòng anh không khỏi run lên.

Ivy phát ra tiếng cười khủng bố, nhưng trong đôi đồng tử đen mịt lạnh như băng lại thấp thoáng ý cười.

Cô ta lặp lại những lời như dự đoán số mệnh:

“Ta đã nói rồi, các ngươi buộc phải chết.”

Đáy lòng Vu Nhiễm đã biết nội tình và Chu Vân Thần hãy còn đang mờ mịt chưa hiểu ra sao đều đồng thời phát lạnh như đang bị kẻ săn mồi theo dõi, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi và run rẩy nguyên thủy nhất.

Vu Nhiễm chỉ cảm thấy bản thân mình như đang ngâm trong nước đá, từ đầu tới chân đều lạnh lẽo không một chút độ ấm.

Nếu Ivy không lừa họ thì cho dù họ có chết hay không, nghi lễ hiến tế này đều sẽ hoàn thành, mà điểm khác nhau duy nhất là họ sẽ thả ra loại ôn dịch nào, thà chết trong phó bản này còn hơn bị Ivy xử lý.

Vu Nhiễm có hơi tuyệt vọng.

Điều khiến mọi người bất ngờ chính là trên mặt Mạc Dịch đang đứng đối diện Ivy lại nở một nụ cười nhạt, anh ung dung lắc đầu, giọng điệu vẫn kiên định như trước:

“Không, chúng tôi sẽ không.”

Ivy thu lại gò má trắng bệch vặn vẹo vì mỉm cười của mình, không nói không rằng chỉ nhìn chằm chằm Mạc Dịch.

Mạc Dịch cười cười, vẻ mặt anh nhìn có vẻ rất thoải mái và tự nhiên:

“Vừa nãy lúc ở trong phòng bếp, sợi dây chuyền kia nhiều nhất là khiến cô chịu đau đớn, nhưng tuyệt đối không đủ để ngăn cản cô ra tay với chúng tôi, nhưng cô vẫn tha cho chúng tôi một con đường sống.”

Anh cụp mắt nhìn ngón tay trắng bệch không còn chút màu máu nào của mình, nói tiếp rằng:

“Nếu thật sự hoàn toàn không có chút khả năng chiến thắng như lời cô nói thì phó bản này chỉ có một con đường chết, vậy vừa nãy vì sao cô phải do dự?”

Nếu Mạc Dịch không biết dù người chơi có chết hay không thì hiến tế đều sẽ hoàn thành thì có thể anh vẫn nghĩ rằng Ivy tha cho bọn anh một con đường sống chính là vì cô ta muốn cho anh một cơ hội chống lại nghi thức tà ác này.

Nhưng tình huống lúc này là, nếu trong một tiếng nào đó người chơi không chết thì tế phẩm cũ sẽ thay thế vị trí của bọn họ trở thành tế phẩm mới, vậy thì dù họ có giãy giụa như thế nào đều chẳng có tác dụng gì cả.

Nếu ngay từ đầu Ivy đã biết như thế thì tại sao cô ta lại tha cho bọn anh một con đường sống được?

Mạc Dịch nâng mắt, mắt anh sáng ngời nhìn Ivy chăm chú rồi nói tiếp:

“Cô biết vẫn còn một lựa chọn khác nữa.”

Một lựa chọn có thể phá vỡ kết cục này.

Ivy lạnh lùng nhìn anh, không nói đúng mà cũng chẳng nói sai.

Mạc Dịch cười cười chuyển chủ đề:

"Mỗi phó bản đều có thể bị những người chơi khác nhau khiêu chiến không chỉ một lần, tôi nghĩ rằng cô cũng đã từng gặp không chỉ một lượt người chơi đúng không?"

Anh vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Ivy, hình như muốn đoán được gì đó từ khuôn mặt cứng đờ, trắng bệch kia.

Nghe lời Mạc Dịch nói, đôi mắt Ivy hơi nheo lại, cũng chẳng trả lời.

Thấy biểu hiện của cô ta, Mạc Dịch biết mình đã nói đúng khoảng 80% rồi.

Thật ra anh cũng không biết một phó bản có thể bị nhiều lượt người chơi khiêu chiến hay không, dù sao thì phó bản nào cũng đều có liên hệ mật thiết với thế giới hiện thực, khả năng sẽ lặp đi lặp lại là rất nhỏ - đặc biệt là Mạc Dịch đã từng tận mắt nhìn thấy tàn dư của phó bản đầu tiên trong thế giới hiện thực: Khung tranh đen hoắm kia.

Vậy thì... những phó bản mà người chơi không vượt qua được thì sẽ thế nào?

Vấn để này vẫn luôn quẩn quanh trong lòng Mạc Dịch đến giờ vẫn chưa có câu trả lời, dù sao thì dù có khởi động nhiệm vụ nhánh hay không thì từ trước tới giờ đều chưa có người chơi nào tiến vào một phó bản tận hai lần.

Mà vừa rồi Ivy lại tỏ ra quen thuộc với thời đại hiện nay của bọn anh như vậy khiến Mạc Dịch không thể không cảm thấy giật mình.

Điều này đã gián tiếp chứng minh suy đoán của Mạc Dịch… phó bản nào không được hoàn thành thì sẽ được khởi động lại, sau đó đợi nhóm người chơi tiếp theo tới hoàn thành, hơn nữa rất có thể chỉ có tiến độ hoàn thành phó bản được đặt lại thôi, chứ không bao gồm trí nhớ của NPC.

Mà theo như tính chất của trò chơi này thì nó sẽ không để Ivy nói ra chuyện này dễ dàng như vậy.

Giờ này cô ta không lên tiếng lại là liều thuốc an thần tốt nhất.

Mạc Dịch hơi nheo mắt, anh nói tiếp:

"Nếu xã hội hiện thực thật sự sẽ xuất hiện những loại dịch bệnh đã biến mất gần ngàn năm nay thì nhất định đã gây ra sóng to gió lớn, tôi không thể không biết được, nhưng tới tận bây giờ vẫn không có gì, điều này chứng minh rằng dù hiến tế tế phẩm cũ hay mới đều chưa từng được hoàn thành thật."

Anh ngừng một lát rồi nâng mắt, nhìn chằm chằm Ivy đang bị bóng tối bao trùm:

"Loại bệnh dịch mới chưa từng xuất hiện rất dễ giải thích, chỉ cần trước khi kết thúc hiến tế cô giết sạch toàn bộ người chơi là được rồi, nhưng những loại bệnh dịch mới cũng chưa từng xuất hiện, vậy chỉ có thể nói rằng dù dùng quái vật hiến tế thì hiến tế cũng chưa từng thành công lần nào, vậy nên chắc chắn cô có cách ngăn cản nghi thức hiến tế."

Tim Vu Nhiễm đập thình thịch như nổi trống, tốc độ nói của Mạc Dịch nhanh dần, tim cô cũng bất giác căng thẳng theo nhịp điệu của anh.

Chỉ nghe Mạc Dịch nói tiếp:

"Nếu chúng tôi suy luận thêm một chút, cả gan đoán thì..."

Ánh mắt Mạc Dịch dần cố định trên hai chân cháy đen, luôn đi khập khiễng của Ivy, như đang ám chỉ, nói rằng:

"Nếu như, thật ra cô vốn dĩ là một trong số bảy người bị hiến tế đó thì sao?"

Vu Nhiễm bị kết luận này của anh làm giật mình xém thét lên, cô nghẹn họng, sững sờ ngay tại chỗ, nhìn trông có vẻ hơi ngốc nghếch.

Mạc Dịch vẫn thản nhiên như không, nói tiếp:

"Cô không có trợ thủ, muốn giết chết nhiều người như vậy vốn dĩ đã rất khó khăn rồi, cô nôn nóng muốn con mình sống lại nên đã lấy một bộ phận trên người mình để hoàn thành bước hiến tế cuối cùng, mà có lẽ vì cô là người nắm vai trò chủ đạo trong cả quy trình hiến tế nên khi tự thiêu, thịt trên người cô không bị tiêu hủy hoàn toàn, vậy nên mới không bị tòa nhà này khống chế, do đó cô vẫn giữ được ý thức của mình và được tự do."

Ánh mắt Ivy nhìn anh hơi lóe lên, nét mặt dường như cũng đã thả lỏng hơn trước.

Mạc Dịch bình tĩnh tiến lên trước một bước, anh nói:

"Mà tòa nhà này không thể khống chế cô được, nên đương nhiên cũng không thể cưỡng ép cô hiến ra bộ phận của mình để hoàn thành bước hiến tế cuối cùng, vậy nên cô chỉ cần đảm bảo tòa nhà này không có được đẩy đủ bộ phận là có thể hoàn thành sứ mệnh của mình."

"Hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm thì khi tôi tìm thấy mảnh giấy kia có thấy bộ phận hiến tế cuối cùng là xương đầu gối."

Ivy nhìn vào đôi mắt bình lặng như nước của Mạc Dịch, cô ta nhìn thật lâu, sau đó đột nhiên bật cười, nói:

"Là do ta coi thường ngươi."

Vu Nhiễm vẫn còn đang chìm trong chấn động khi biết Vu Nhiễm cũng là một trong bảy tế phẩm, ngay lúc này, chân cô bị tơ nhện quấn lấy, ba người lúc nãy mới bị cô đánh ngất rốt cuộc cũng động đậy, giãy giụa muốn đứng dậy.

Hình như Ivy cũng bị tiếng động làm giật mình, khuôn mặt trắng bệch dần dần tan biến, chìm vào bóng tối.

Mạc Dịch sửng sốt, anh giơ tay muốn cản lại, nhưng một giây sau, tay anh đột nhiên cứng đờ giữa không trung.

Một giọng nữ máy móc quen thuộc lại truyền vào tai anh, âm lượng không lớn nhưng nội dung bao hàm trong đó lại như mở ra một chân trời mới:

"Người chơi Mạc Dịch thân mến, chúc mừng ngài đã tiến thêm một bước để trở thành thành viên cao cấp của câu lạc bộ, mong ngài tiếp tục cố gắng."

Chương kế tiếp