Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 76
Nét mặt Mạc Dịch vẫn bình tĩnh, dửng dưng, không nhận ra bất cứ cảm xúc dao động nào. Đôi mắt đen láy ngời sáng trên gương mặt tái nhợt càng làm người ta sợ hãi.

Mất mấy giây nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi Ivy biến mất, anh quay người và đi đến giữa nhà.

Trần nhà phía trên đầu bị phần hàm cứng rắn của con nhện đâm vào tạo nên vài vết nứt lộn xộn, nom như những vết sẹo xấu xí khắc trên trần nhà gỗ xiêu vẹo mỏng manh, đen kịt không một tia sáng.

Mùn cưa cùng bụi từ khe nứt rơi xuống lả tả. Một phần rơi xuống tầng tầng lớp lớp mạng nhện màu trắng chồng lên nhau giữa không trung, một phần rơi dọc theo kẽ hở giữa các mạng nhện, bay bay dưới ánh sáng của chiếc đèn pin.

Cánh của ngầm mở ra. Những bậc thang gỗ với lớp mạng nhện bao quanh được hạ xuống khỏi cánh cửa bí mật, tạo thành một góc mong manh với mặt đất.

Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn cánh cửa ngầm. Đôi mắt đen láy khẽ ngước lên. Anh giơ tay bám vào đó, nhìn chiếc cầu thang hơi lắc lư chực đổ, rồi khom khom tấm lưng gầy, bước lên trên.

Chiếc thang gỗ dưới lòng bàn tay có những mẩu gai gỗ thô ráp sắc nhọn, mang đến cảm giác châm chích nhẹ. Mạng nhện quấn trên đó vẫn chưa được dọn sạch hết. Từng chiếc mạng nhện vắt vẻo giữa thang, ngón tay sờ vào vừa nhớp nháp vừa lạnh lẽo, mang đến cho người ta cảm giác khó chịu không thể diễn tả được thành lời.

Đi được nửa chừng, dường như anh sực nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với những người khác.

“Nếu mọi người cũng muốn lên thì tốt nhất là để lại hai người ở dưới mặt đất, đề phòng có bất ngờ xảy ra. Vả lại, sàn gác mái quá mỏng manh. Sợ là không chịu được sức nặng của tất cả mọi người.”

Mạc Dịch không cho họ có cơ hội tiếp lời, giọng nói của anh đều đều, điềm tĩnh:

“Chu Vân Thần với Vương Trợ ở lại đi. Hễ phát hiện thấy có gì bất thường thì hô hoán lên.”

Giọng nói của anh không lớn, câu chữ thốt ra rõ ràng, êm ái, nhưng lại mang một cảm giác hiển nhiên và không thể từ chối, khiến người ta không kìm được mong muốn tuân theo.

Dứt lời, Mạc Dịch quay đầu lại, tiếp tục trèo lên. Chiếc thang gỗ xập xệ kêu kẽo kẹt dưới chân anh. Tấm lưng gầy guộc của anh nhanh chóng biến mất vào bóng tối.

Đám người bên dưới lầu thoáng quay ra nhìn nhau, rồi bất giác làm theo sự sắp xếp vừa rồi của Mạc Dịch. Sau khi để hai người ở lại, những người khác lần lượt trèo lên theo Mạc Dịch.

Mạc Dịch đứng chính giữa khoảng sàn nhỏ còn nguyên vẹn trên gác, cầm đèn pin trong tay, rọi sáng cửa ngầm.

Nhìn những người chơi lần lượt trèo lên theo sự sắp đặt của mình, anh không khỏi cong môi nở nụ cười hài lòng.

Công việc trước đây khiến anh mắc chứng hoang tưởng bị ngược đãi và thích kiểm soát hoang tưởng cực đoan rất nghiêm trọng trong một thời gian dài. Nếu về sau không nghỉ việc, thậm chí Mạc Dịch còn cảm thấy mình có khả năng sẽ trở thành một kẻ chống đối xã hội.

Trong mười năm mất tích, tuy anh đã trở nên dịu dàng, ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn rất đề phòng, cảnh giác với người khác.

Nếu tất cả mọi người đều theo lên, một khi xả ra bất ngờ ngoài ý muốn, ắt hẳn sẽ khiến tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát. Vu Nhiễm và Chu Vân Thần đã mở ra đường nhánh, đồng nhất với mục tiêu của anh, tạm thời có thể tin tưởng. Ba người chơi còn lại thì chưa chắc.

Chia để trị là cách làm tốt nhất.

Vả lại… ngoài điều này ra, Mạc Dịch còn có tính toán khác.

Thấy tất cả mọi người đã lên hết, anh xoay người thong thả đi về phía cửa sổ căn gác xép, vừa đi vừa cẩn thận tránh những cái hố trên mặt đất bị quai hàm cứng rắn của con nhện đâm thủng.

Trong bóng tối, gương mặt Mạc Dịch ung dung, điềm tĩnh.

Anh đã quen làm mọi thứ một mình. Trong phó bản trước đây, nhiều nhất cũng chỉ có một, hai đồng đội. Tuy nhiên, vì lý do khách quan nên phó bản này bắt buộc sáu người phải tạm thời ghép thành một đội.

Vậy nên, phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhất, khắc sâu uy quyền của mình vào tiềm thức của những người này.

Một đội ngũ mà chín người mười ý bao giờ cũng yếu hơn một đội ngũ phục tùng tuyệt đối.

Mạc Dịch dạn dĩ đi xuyên qua khoảng trống treo vô số mẩu xương trắng nhỏ, đứng lại chỗ cửa sổ gác mái.

Anh nhìn cái sọ dê trơ xương treo bên cửa sổ.

Kết cấu xương khổng lồ nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, dưới ánh sáng nhợt nhạt của đèn pin trông vô cùng kinh dị. Hốc mắt trống rỗng, đen kịt nhìn chằm chằm vào đám người, như một sinh vật nào đó tách rời khỏi cái chết. Kỳ quái không giải thích được.

Phía sau lưng có tiếng lẳng lặng nuốt nước bọt vang lên.

Mạc Dịch không bận tâm, chỉ dùng đôi tay giữ lấy hai bên đầu lâu, rồi gồng sức nhấc nó lên, định gỡ nó ra khỏi bức tường.

Chiếc sọ dê nặng hơn dự kiến, trĩu xuống đè lên cánh tay của Mạc Dịch, suýt chút nữa làm anh loạng choạng ngã ra.

Vu Nhiễm phóng vọt lên như tên bắn, giơ hai tay ra đỡ cho anh đứng vững, lên tiếng bảo: “Để tôi giúp cậu.”

Dứt lời, cô thả lỏng bàn tay đang đỡ Mạc Dịch, rồi giơ tay ra nâng cái sọ dê lạnh như băng kia lên, dùng sức ném mạnh xuống đất.

Mạc Dịch hít sâu một hơi: “...” được thôi.

Anh khẽ lắc đầu, xua đi những cảm xúc lẫn lộn không đáng có trong tâm trí, sau đó quay đầu nhìn bức tường treo chiếc đầu lâu.

Giống như những bức tường khác trong căn phòng này, bức tường xám xịt này xiêu vẹo, không song song với mặt đất và cửa sổ, xoắn thành một góc kỳ lạ. Chiếc sọ dê khổng lồ để lại một vệt bụi với hình đầu lâu rõ nét trên tường. Màu sắc hai bên tường khác hẳn nhau.

Gây chú ý nhất là ngôi sao năm cánh ngược được vẽ bằng máu ở giữa hình đầu lâu, xung quanh còn có mấy biểu tượng kỳ lạ.

Dựa vào dấu vết bụi do chiếc sọ dê để lại trên tường, chắc chắn biểu tượng này rất cũ kĩ, nhưng màu sắc của vết máu lại tươi roi rói, gần như có thể làm cay mắt người nhìn. Bên cạnh còn có ánh sáng đỏ nhàn nhạt lay động. Trông tăm tối và quái dị.

Mùi máu tanh thoang thoảng kết hợp với mùi bụi và mùn cưa trên căn gác xép trong không gian kín khiến người ta cảm thấy hơi ngột ngạt.

Mạc Dịch tiến lại gần, nheo mắt lại, quan sát tỉ mỉ kỹ càng ngôi sao năm cánh ngược được vẽ bằng máu kia.

Trong lớp bụi nổi trên tường, có thể thấy loáng thoáng sự lỏng lẻo của ngôi sao năm cánh ngược và bụi rơi lả tả dọc theo bức tường.

Mạc Dịch giơ ngón tay ra, vuốt một mảnh nhỏ nhô lên trên tường, ấn nhẹ vào. Cảm giác chuyển động rất nhẹ dưới đầu ngón tay đã chứng minh suy đoán của anh. Nhưng khi anh thử đưa đầu ngón tay vào khe hở trên mảng tường lỏng lẻo kia thì lại có cảm giác bất lực vì khó mà làm được.

Anh ngoái lại nhìn Vu Nhiễm: “Chị có mang theo dao không?”

Vu Nhiễm gật đầu, mở chiếc ba lô lấy ra con dao làm bếp được bọc tùy tiện trong một mảnh vải bẩn, rồi đi về phía trước.

Mạc Dịch lùi ra sau mấy bước, nhường chỗ cho cô.

Cô dùng những ngón tay mảnh khảnh kẹp chặt viên gạch đã bị kéo ra một nửa. Bụi như hạt phấn từ đầu ngón tay rớt xuống. Sau đó, cô cẩn thận dùng sức, viên gạch kia theo động tác của cô bị kéo rơi ra ngoài. Vụn đá nhỏ rơi ra tạo nên những âm thanh trống rỗng trên sàn nhà.

Lúc này, mọi người mới phát hiện ra rằng, dưới lớp bụi phủ và tường vỡ, những viên gạch này được sắp xếp hoàn toàn theo phương hướng và hình dạng của ngôi sao năm cánh ngược. Và viên gạch bị Vu Nhiễm cạy ra lại tình cờ lại giống hình ngũ giác ở giữa ngôi sao năm cánh.

Mạc Dịch nhấc tay lên, chiếu chiếc đèn pin trong tay vào chỗ trống nơi viên gạch bị khuyết.

Giữa đám bụi mù mịt và cấu trúc nâng bằng gạch với gỗ phức tạp, một thứ màu đen sẫm trông đặc biệt bắt mắt.

Mạc Dịch nín thở, trong tâm trí hiện lên một suy đoán khả thi nhất.

Anh chậm rãi thò tay vào. Những ngón tay thon thả mò mẫm trong lớp bụi bặm và gạch vỡ, rồi nhón được một vật lạ giấu bên trong những viên gạch.

Mạc Dịch hít sâu một hơi rồi với tay nắm lấy.

Đó là một cuốn sách nhỏ khá mỏng, bên ngoài lớp bìa da đen kịt không có gì đánh dấu, cũng không dính một hạt bụi nào, dưới ánh sáng đèn pin chiếu vào tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo kỳ lạ.

Anh lật giở trang đầu tiên, chỉ thấy một dòng ký tự Latinh nhỏ ngoằn ngoèo được viết ở cuối trang:

Clavicula Salomonis.

Chìa khóa của Salomon.

Hơi thở của Mạc Dịch hơi mất bình tĩnh, đôi mắt anh sáng lạ thường nhìn chằm chằm cuốn sách nhỏ có bề ngoài tầm thường trong tay rất chăm chú.

Đây là khởi đầu và nguồn gốc của tất cả.

Ngón tay anh xoa nhẹ lên trang sách. Lớp giấy khô dưới ngón tay có kết cấu khác thường, cứng rắn như da thuộc, sờ vào có cảm giác hết sức kỳ lạ.

Mạc Dịch dùng đèn pin chiếu lên cuốn sách, ghé sát vào xem kỹ càng hơn.

Trên giấy có đường vân và nếp nhăn lờ mờ như làn da, thậm chí có thể nhìn thấy cả những lỗ chân lông nhỏ trên đó.

Một cơn ớn lạnh ập tới từ phía sau.

… Hóa ra đây là một cuốn sách làm bằng da người thật.

Mạc Dịch hít sâu, đang chuẩn bị tiếp tục lật xem thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của Chu Vân Thần và Vương Trợ dưới lầu vang lên.

Đám người đều giật mình. Mạc Dịch gấp sách lại, vội vàng nhét vào trong túi. Sau đó, anh cùng những người khác vội vàng đi tới cánh cửa ngầm đã mở sẵn, cúi đầu nhìn xuống.

Khuôn mặt của Chu Vân Thần và Vương Trợ hiện ra dưới cánh cửa ngầm. Họ áp vào chiếc cầu thang gỗ không chắc chắn cho lắm rồi ngửa đầu lên nhìn mấy người trên gác xép.

Nhìn họ rất bình tĩnh và lí trí, dường như tiếng hét vừa rồi hoàn toàn không phải do họ phát ra.

Thậm chí, Chu Vân Thần còn nhoẻn cười với Mạc Dịch:

“Không sao, không sao. Vừa rồi hiểu nhầm ấy mà. Bọn tôi hồi hộp quá nên không kiểm soát được âm lượng. Xin lỗi, xin lỗi nhé.”

Thấy chuông báo động đã bị hủy bỏ, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó từ trên gác xép nhìn xuống hai người kia, cất giọng quở trách:

“Hai anh nhát gan quá đấy. Thế mà cũng sợ cuống lên, làm chúng tôi hồi hộp muốn chết.”

Chu Vân Thần và Vương Trợ cười gượng có vẻ áy náy, liên tục xin lỗi.

Mạc Dịch chầm chầm cau mày, đột nhiên cất giọng lạnh lùng: “Trật tự.”

Lời nói của anh dường như có bùa chú nào đó, trái tim ai nấy thắt lại, theo bản năng im thin thít.

Bầu không khí yên ắng lạ kỳ.

Chu Vân Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy đang căng thẳng nhìn Mạc Dịch chăm chú, cười bảo: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Mạc Dịch cau mày, không trả lời mà chăm chú lắng nghe âm thanh trong không khí.

Một tiếng hát ngân nga thấp thoáng từ xa truyền đến. Mặc dù lần này âm lượng rất nhỏ, nhưng lời hát lại rất rõ ràng. Chỉ có một câu lặp đi lặp lại:

“My love, oh, come to me…”

[Tình yêu của em, ôi, hãy đến bên em…]

Mạc Dịch rợn tóc gáy, cả người toát mồ hôi lạnh.

Dựa theo thiết kế của phó bản này… chỉ khi đến gần quái vật mới có thể nghe rõ được chúng hát gì.

Chương kế tiếp