Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 75
Nghe thấy giọng nữ quen thuộc này, toàn thân Mạc Dịch bất giác cứng đờ, cũng ngừng hô hấp vài giây.

Rất nhanh sau đó anh đã phục hồi lại tinh thần, bình thản hạ cánh tay vừa giơ lên theo bản năng lúc nãy, nét mặt anh vẫn bình lặng không gợn sóng như thường ngày, xung quanh không ai chú ý tới hành động bất thường của anh cả.

Đáy lòng Mạc Dịch như nổi lên mưa to gió lớn.

Anh từ từ siết chặt nắm đấm, mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay, đầu ngón lạnh cứng như đá, nhưng máu dịch nơi đáy lòng anh lại sôi sục, dồn dập như muốn phá vỡ mạch máu mỏng manh, ra sức kêu gào đầy hưng phấn…

Hưng phấn vì anh đã tới gần chân tướng thêm một bước nữa rồi.

Nhưng mà... tại sao trò chơi lại nhắc nhở anh vào lúc này?

Mắt Mạc Dịch hơi trầm xuống, sau một hồi tìm tòi suy ngẫm, rốt cuộc anh cũng có một chút manh mối mơ hồ.

Anh đã nắm rõ mối liên hệ giữa thế giới trò chơi và thế giới hiện thực, hơn nữa còn là sau khi tìm được chứng cứ liên quan mới kích hoạt cuộc khảo nghiệm gia nhập hội thành viên cao cấp, mà bây giờ anh đã phát hiện ra mỗi phó bản chưa đủ điều kiện qua cửa đều sẽ được kích hoạt lại, hơn nữa anh còn được NPC trong trò chơi ngầm thừa nhận chân tướng nên mới được hệ thống nhắc nhở - "chúc mừng ngài đã tiến thêm một bước để trở thành thành viên cao cấp của câu lạc bộ".

Lẽ nào... sự khác biệt giữa hội viên và người chơi bình thường là mức độ nắm bắt quy tắc trò chơi này sao?

Nhưng bây giờ không có thêm chứng cứ để chứng minh suy đoán này của anh.

Mạc Dịch không thể hiện cảm xúc ra mặt, anh chỉ nâng mắt, lẳng lặng quan sát cả căn phòng u ám một lần, sau khi xác nhận không ai chú ý tới phản ứng bất thường của mình khi nãy, anh mới nhấc chân đi tới trước mặt mấy người chơi đang giãy giụa thoát khỏi tơ nhện đang quấn trên người.

Mấy người chơi đó bị trúng độc tố tê liệt của nhện giờ vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, sau đó lại bị Vu Nhiễm đánh vào gáy, gần như không hề hay biết gì về những chuyện vừa xảy ra, chỉ có một ít ấn tượng mơ hồ không rõ.

Họ vừa khó khăn giãy giụa khỏi đống tơ nhện trắng đục dính nhớp, vừa thở hổn hển, nhỏ giọng oán giận không biết sao sau gáy mình lại đau đến thế.

Vu Nhiễm nhìn dáng vẻ nhếch nhác của họ, trong lòng không khỏi thấy hơi áy náy.

Cô ngồi xổm xuống, cùng Chu Vân Thần giúp đỡ ba người chơi nọ gỡ tơ nhện đang quấn trên người họ ra, ánh mắt né tránh, không dám nhìn dáng vẻ nhếch nhác của họ.

Khi tơ nhện trên người họ phần lớn đã bị gỡ ra hết, Vu Nhiễm thoáng liếc thấy đôi giày quen thuộc dừng lại trước mắt mình.

Vu Nhiễm vô thức ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mắt với ánh mắt Mạc Dịch đang nhìn sang bên này.

Anh hơi cụp mắt, đôi mắt đen thăm thẳm khiếp người dưới hàng lông mi dài đang khép hờ, từ trên cao nhìn xuống, bình tĩnh nhìn họ.

Trên mặt Mạc Dịch vẫn không cảm xúc, thậm chí còn có thể coi là ôn hòa, nhưng Vu Nhiễm lại có cảm giác sợ hãi đến lạ.

Cô gắng bình tĩnh lại, cô đang chuẩn bị nói gì đó thì Mạc Dịch đã cắt ngang lời cô:

"Để tôi giúp cho."

Nói xong, anh ngồi xổm xuống, vừa giơ tay gỡ tơ nhện trên người họ, vừa bình tĩnh bổ sung rằng:

"Vu Nhiễm, chị đi tới nói với Chu Vân Thần vài chuyện anh ta cần biết đi, có tôi ở đây là đủ rồi."

Vu Nhiễm sửng sốt vài giây, sau đó nghe lời vẫy tay với Chu Vân Thần, hai người đứng dậy, một trước một sau đi sang một bên, đứng trong bóng tối thấp giọng trò chuyện với nhau.

Ba người chơi vừa mới tỉnh lại mờ mịt không hiểu gì về tình hình hiện tại, họ mù mờ nhìn Mạc Dịch đang ngồi xổm bên cạnh mình, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm khiến người ta phải xấu hổ, chỉ có thể nghe thấy tiếng Vu Nhiễm nhỏ giọng thì thầm cách đó không xa.

Mạc Dịch bình tĩnh cúi đầu, động tác trong tay không nhanh không chậm, lưu loát nhưng không kém phần cẩn thận.

Một người chơi nhìn có vẻ đã hơi lớn tuổi do dự một lát, sau đó mới hỏi: "Con nhện công kích chúng tôi lúc nãy đi đâu rồi?"

Mạc Dịch nghe thế thì nhìn anh ta một cái rồi thản nhiên nói: "Chết rồi."

Chết rồi?

Trong lòng ba người chơi nó đều thầm kinh hãi trong lòng, bọn họ tận mắt nhìn thấy hình thể con nhện đó đáng sợ đến nhường nào, động tác vừa nhanh nhẹn vừa hung mãnh, móng vuốt độc dài ngoằng, sao có thể chết dễ dàng như thế được?

Vẻ mặt họ thay đổi liên tục, ánh mắt khi nhìn Mạc Dịch cũng có hơi kỳ lạ.

Sao có thể thế được?

Những người chơi sống sót được tới bây giờ đều có kinh nghiệm phong phú, ít nhất họ cũng hiểu một chút, họ đều biết gần như không có cơ hội nào cho người chơi phản kích trong trò chơi này.

Bây giờ chỉ dựa vào ba người này... mà lại có thể giết chết con nhện đáng sợ đó? Chuyện này không khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm!

Nếu trước đó họ nghe người khác nói như vậy, họ sẽ chỉ cảm thấy người đó nói dối không biết ngượng miệng, hoặc đó là một tên điên tinh thần không tỉnh táo, nhưng khi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Mạc Dịch, kết hợp với căn phòng đã lộn xộn hết cả lên này, trong lòng họ lại thầm nghĩ rằng… những gì anh nói có thể đều là thật.

Mạc Dịch mặt không đổi sắc, anh không quan tâm vẻ mặt mấy người đó thay đổi ra sao mà chỉ nhanh nhẹn gỡ những sợi tơ nhện cuối cùng còn dính trên người họ xuống.

Anh đứng dậy, cụp mắt nhìn ba người đó, vẻ mặt ôn hòa mà bình tĩnh nói với họ rằng:

"Dựa vào những gì bây giờ chúng tôi hiểu về cơ chế của phó bản này thì tất cả những người còn sống sót cho tới bây giờ đều cùng một thuyền, chúng ta không ai được chết."

Sắc mặt ba người cũng từ từ trở nên nặng nề.

Họ đều là những người biết thời biết thế, đều nghe được sự nghiêm túc và trầm trọng trong lời Mạc Dịch, hơn nữa còn hiểu rõ rằng… anh không hề nói đùa.

Một người chơi phủi đi đống tơ nhện còn sót lại trên người mình, sau đó giãy giụa đứng dậy nhìn thẳng vào Mạc Dịch, anh ta cười cười, thái độ rất tốt, nói:

"Mặc dù rất cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi, nhưng nếu muốn chúng tôi không chút do dự tin tưởng lời của cậu ngay bây giờ thì cũng hão huyền quá, cậu có chứng cứ nào khác để thuyết phục chúng tôi không?"

Nghe lời nói mang đầy tính thăm dò của người chơi đó, Mạc Dịch cười khẽ, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt.

Bây giờ anh cũng lười xích mích với mấy người họ, anh nói thẳng:

"Bây giờ nhiệm vụ nhánh đã được kích hoạt rồi, trong thời gian tiếp theo phó bản này sẽ ngày càng nguy hiểm, tôi sẽ không cản các anh đi tìm kiếm manh mối, nhưng cũng sẽ không trực tiếp chắp tay dâng kết quả điều tra của mình cho các anh."

"Nhưng tôi phải nhắc nhở các anh rằng trước khi các anh bị tấn công thì sẽ có một con quái vật khác không thuộc về tòa nhà này giết chết các anh trước, các anh phải suy nghĩ cho cẩn thận rồi hãy quyết định."

Sắc mặt người chơi mới đứng dậy đó vừa xanh vừa trắng, mở miệng muốn nói nhưng lại nói không ra lời.

Vừa rồi anh ta quả thật ôm suy nghĩ bí ẩn khác thăm dò Mạc Dịch, hy vọng Mạc Dịch có thể trực tiếp chia sẻ thông tin tình báo anh có được, nhưng anh ta không ngờ rằng đối phương không chỉ chọc thủng ý đồ của anh ta ngay lập tức mà còn không nể mặt anh ta nói thẳng ra như vậy, khiến anh ta không biết phải làm thế nào.

Anh ta thẹn quá hóa giận, đang chuẩn bị nói châm chọc đối phương nghĩ nhiều quá, nhưng khi anh ta nhìn vào đôi mắt đen phiếm lạnh của Mạc Dịch, cảm giác mình đã bị nhìn thấu tất cả lập tức ập tới, khiến anh ta không khỏi cảm thấy chột dạ.

Những lời ngụy biện đã soạn sẵn nghẹn lại trong cổ họng, anh ta xấu hổ há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn bực bội giả câm.

Lúc này, bên tai Mạc Dịch lại truyền đến giọng nữ máy móc quen thuộc:

"Ting ting ting ting ting, chúc mừng người chơi số 13 Chu Vân Thần đã mở khóa thành công tình tiết ẩn của trò chơi chạy trốn!"

Nhiệm vụ nhánh đã được kích hoạt, hoàn thành nhiệm vụ nhánh sẽ nhận được phần thưởng là một lượng tích phân phong phú, mong người chơi tiếp tục cố gắng!"

Mạc Dịch nghe tiếng thì ngước mắt nhìn về hướng Chu Vân Thần và Vu Nhiễm đang từ góc khuất đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

Vừa nãy, trong quá trình công kích con nhện kia, những đóng góp của Chu Vân Thần không ít hơn anh và Vu Nhiễm bao nhiêu, nếu không có anh ta, cả kế hoạch này rất khó thành công.

Trước giờ anh chưa từng keo kiệt không chia sẻ nhiệm vụ nhánh cho người có cống hiến thật sự.

Vu Nhiễm đi đằng trước nhìn có vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên, mà Chu Vân Thần đi tụt phía sau thì lại có vẻ rất hoang mang, giống như vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong đống tin tức mình vừa nhận được.

Mạc Dịch tiến lên trước, anh đang chuẩn bị nói gì đó nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch đang từ từ hiện ra trong bóng tối.

Vu Nhiễm và Chu Vân Thần đã từng gặp Ivy tỏ ra rất bình tĩnh trước sự xuất hiện của cô ta, còn phản ứng của ba người chơi chưa thấy cô ta bao giờ thì lại không được bình tĩnh như thế.

Sắc mặt họ đột nhiên trắng bệch, cổ họng phát ra tiếng gào thét bén nhọn cao vút.

Mạc Dịch bị tiếng hét như heo bị chọc tiết của họ làm giật mình, anh hơi không vui nhìn về phía ba người chơi đang run như cầy sấy, xoay người muốn bỏ chạy.

Ba người đó rốt cuộc cũng nhận ra ba người Mạc Dịch hết sức bình tĩnh trước sự xuất hiện của gương mặt quỷ dị này, mặc dù vẫn còn rất sợ hãi nhưng bọn họ vẫn run rẩy dừng lại, từ bỏ ý định chạy trốn, cả người cứng đờ đứng yên tại chỗ, hy vọng có thể xóa bỏ cảm giác tồn tại của mình.

Ivy thậm chí còn chẳng nhìn họ một cái, cô ta chỉ nhìn chằm chằm Mạc Dịch, đôi mắt đen quỷ dị âm u cùng cực, khiến người ta phải lạnh sống lưng.

Giọng nói lạnh lùng thêm phần khàn khàn của cô ta vang lên trong không gian âm u: "Ngươi muốn biết tại sao ta lại bỏ qua cho các ngươi đúng không?"

Mạc Dịch bình tĩnh không gợn sóng nhìn cô ta, lặng lẽ chờ cô ta nói tiếp.

"... Bởi vì ta quá ngu ngốc."

Trên khuôn mặt cứng đờ, trắng bệch đang nổi lơ lửng giữa không trung thoáng qua nét bi thương, nhưng một giây sau nó đã bị sự lạnh lùng và sắc bén thay thế: "Ngu ngốc đến mức đến tận bây giờ vẫn chưa chịu hết hy vọng."

Trong căn phòng tĩnh lặng mà âm u chìm vào im lặng, không khí cũng như sắp ngưng tụ thành thực thể, như một vũng bùn thật sự kéo mọi người cùng rơi xuống vực sâu, nó còn từ từ chảy vào mũi, lâu dài khiến người ta hít thở không thông.

Ivy bật cười sằng sặc hết sức khó nghe: "Không phải ngươi muốn thay đổi kết cục sao? Ta sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào để thay đổi nó."

Mắt Mạc Dịch sáng lên, nhìn Ivy không rời mắt.

Ivy lui về sau vài bước, khuôn mặt trắng bệch bị bóng tối cắn nuốt lần nữa, cô ta thản nhiên nói:

"Trên gác lửng, dưới đầu dê có thứ cậu muốn tìm."

Trong bóng đêm hỗn độn, khuôn mặt cô ta mơ hồ không rõ.

"Ngươi là người đi được xa nhất trong số tất cả những người ta từng gặp, có lẽ ta có thể..."

Cô ta phát ra một tràng cười quỷ dị mà oán độc:

"Nhưng mà, nếu ngươi cũng thất bại thì ta cũng rất sẵn lòng giúp ngươi một tay, để ngươi không phải chết quá đau đớn và tuyệt vọng."

Tiếng cười bén nhọn chói tai của Ivy như vô số mũi dùi và châm độc cùng cào vào tường, trong giọng nói khàn khàn hàm chứa ác ý và sự lạnh lùng khi đối mặt với tử vong, đường nét khuôn mặt cô ta lại chảy xệ thành một đống sáp mơ hồ.

Sau đó, mọi người mở mắt trừng trừng nhìn khuôn mặt đáng sợ đó từ từ biến mất trong bóng tối.

Chương kế tiếp