Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 78
Mạc Dịch tựa lưng vào cánh cửa cũ kỹ vặn vẹo phía sau. Cảm giác lạnh lẽo xuyên qua lớp quần áo mỏng manh in hằn lên tấm lưng anh. Tiếng đập cửa rầm rầm nhịp nhàng vang lên phía sau, rung động truyền đến qua cánh cửa, dường như khiến toàn thân lục phủ ngũ tạng của anh rung lên bần bật.

Giọng nói kia từ tầng dưới xuyên qua những bức tường mỏng mảnh rền rĩ vang lên, trầm trầm ngân nga một giai điệu lặp đi lặp lại.

Kết hợp với âm thanh đơn điệu của tiếng gõ cửa phía sau lưng, nghe cực kì quái đản và rùng rợn.

Mạc Dịch ngả mạnh người ra sau, ép tấm ván cửa có hình dạng không khớp với khung cửa vào trong một chút.

May sao người chơi bị mê hoặc giống như những con rối bị giật dây cũng không quá hung hãn. động tác cứng ngắc không mạnh mẽ lắm. Nếu không, anh thật sự không dám đảm bảo, liệu có thể chặn ba người chơi với thể hình bình thường kia lại sau cánh cửa bằng trọng lượng của mình hay không.

Mạc Dịch ngước mắt nhìn về phía cuối hành lang, cơ thể mềm nhũn của Chu Vân Thần và Vương Trợ ngã nhào trên sàn, dưới sự che chắn của đống đồ linh tinh to lớn, trông hệt như hai đống mờ ảo nhấp nhô.

Mạc Dịch tin tưởng vào năng lực của Ivy… Có lẽ họ sẽ không tỉnh lại ngay.

Anh hơi cụp mắt xuống, sau đó vươn tay kéo chiếc ba lô trên lưng, mở khóa kéo, rồi một tay cầm đèn pin, tay kia đút vào trong ba lô…

Lấy ra cuốn sách da người bị anh nhét vội vào lúc nãy.

Cảm giác mềm mại chỉ có ở da thịt truyền đến đầu ngón tay, những đường vân khô khốc trên lớp da hiện rõ dưới ánh đèn pin lờ mờ, tỏa ra một quầng sáng nhạt màu, chỉ nhìn chăm chú là có thể cảm nhận được một sức mạnh quỷ dị khiến người ta rợn tóc gáy.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, mặc kệ tiếng hát văng vẳng bên tai và tiếng đập liên hồi sau lưng. Anh mở sách ra.

Theo bức thư trong chiếc hộp nhỏ kia, cuốn sách này lẽ ra là do bà nội của bà ngoại Ivy truyền lại, bà ấy bị coi là phủ thủy nên đã bị thiêu chết. Nhưng cuốn sách này vẫn được truyền lại trong gia đình và truyền đến tay Ivy.

Nghi lễ hiến tế mà cô ta thực hiện để hồi sinh đứa con của mình cũng được tìm thấy trong cuốn sách này.

Mạc Dịch cẩn cẩn thận lật nhanh từng trang sách. Tiếng ma sát của những trang giấy vang lên rõ mồn một trong hành lang chật hẹp tối tăm.

Khác với bản viết tay bằng tiếng Latinh và tiếng Anh mà anh tìm thấy ở nghĩa trang trước đó, cuốn sách này được viết hoàn toàn bằng tiếng Latinh, hoàn toàn không sử dụng tiếng Anh. Hơn nữa còn xen lẫn rất nhiều ký hiệu kỳ quái, giống như một nhánh của ngôn ngữ Semitic cổ đại.

Mạc Dịch bực bội nhíu mày, bỗng chốc cảm thấy khó chịu.

Ngôn ngữ cổ đại mà anh biết hầu như chỉ giới hạn trong vài cuốn sách cơ bản mà anh từng đọc qua loa. Bây giờ gần như không thể dịch được những thứ liên quan đến thần bí học chuyên nghiệp trong cuốn sách này.

Không khác gì ngồi trên mỏ vàng mà không có công cụ để đào.

Mạc Dịch bĩu môi khó chịu, khuôn mặt tái nhợt hiếm khi hiện lên một tia cảm xúc riêng tư, dưới ánh đèn lờ mờ trong hành lang nhìn hơi trẻ con.

Anh thầm đặt ra một mục tiêu trong lòng: sau khi ra khỏi phó bản này, nhất định phải học khoản này thật giỏi.

Mạc Dịch vừa nghĩ ngợi mông lung, vừa chán ngán xoay người về phía sau.

Mà theo động tác lật từng trang sách, anh thấy một góc giấy ố vàng khẽ rơi ra một nửa khỏi cuốn sách da người.

Mạc Dịch ngỡ ngàng, nhanh chóng lật đến trang sách đó thì thấy nửa trang bản thảo viết tay bị kẹp bên trong cuốn sách. Hình như một nửa đã bị xé ra, nửa dưới bị người ta cắt đứt với những vết cắt nham nhở, nhìn cực kì quen mắt.

Mắt anh đột nhiên sáng rực lên. Anh vội vàng mở túi bên hông của ba lô, lấy ra bản thảo tìm được trong mộ.

Trên đó còn lưu lại dấu vết của bùn đất và máu tươi, nét chữ màu mực dày đặc nhìn trơn bóng, ngay ngắn. Giống hệt tờ giấy kẹp trong cuốn sách da người.

Mạc Dịch ghép hai tờ giấy lại, theo động tác của anh, vết rách nham nhở trên đó đã khép lại hoàn hảo.

Anh khá kích động mím đôi môi khô khốc, hơi thở có vẻ dồn dập.

Trên tờ giấy này có nhiều từ tiếng Anh hơn, mặc dù vẫn lẫn lộn rất nhiều tiếng Latinh, nhưng với nền móng đơn giản của Mạc Dịch, anh có thể đoán ra được không ít.

Anh đặt hai bản thảo xuống đất, một tay cầm đèn pin, tay kia cầm cuốn sách da người đang mở. Mắt anh đảo nhanh như chớp giữa hai món đồ, cố gắng hình dung và thử sắp xếp, ghép các câu với câu, từ với từ khác nhau trong đầu.

Không biết từ lúc nào, tiếng hát bên tai đã dừng lại.

Một sự im lặng dày đặc, kì quái bao trùm, lan rộng và dâng cao như thủy triều, bít kín từng lỗ chân lông.

Mạc Dịch thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. Anh sửng sốt vài giây, sau đó cúi nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: giờ kết thúc chỉ còn chưa đầy 20 phút.

Tiếng hát kết thúc đột ngột... có gì đó không ổn.

Mạc Dịch đề cao cảnh giác lên 120 nghìn lần, ngẩng đầu nhìn chung quanh…

Trước mắt chỉ có bóng tối, không hành lang, không nhà cửa, không tiếng hát, không khung cửa rần rần sau lưng.

Không có gì hết.

Chỉ có bóng tối dày đặc không thể hòa tan ngưng tụ lại trong không gian vô biên khiến người ta ngạt thở, yên tĩnh như bóng tối từ xưa đến nay không hề thay đổi, cảm giác lạnh lẽo bò lên bắp chân, thở ra hơi lạnh như rắn độc, quấn lấy tay chân anh bằng cơ thể nhớp nháp và mềm mại, chầm chậm di chuyển lên trên.

Hơi thở của Mạc Dịch bỗng đổi nhịp, trong mắt hiện lên vẻ hỗn loạn, hoang mang.

Anh không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở đâu.

Trong phó bản, hay trong cơn ác mộng của chính mình.

Cảm giác như có bùn lầy mềm mại dưới chân chầm chậm hút lấy anh, mượn trọng lực kéo thân thể anh đổ xuống. Bóng tối nặng trịch ép chặt lồng ngực anh, khiến mỗi một tế bào trong anh đều khô héo vì thiếu dưỡng khí. Như rơi vào một giấc mơ khó có thể tỉnh dậy.

Thanh thản và bình yên.

Một cảm giác lạ lùng ăn mòn lý trí của anh, cám dỗ như mật ngọt, cố kéo anh vào một giấc ngủ say thật say.

Đôi mắt Mạc Dịch lờ đờ, mi mắt chầm chậm khép lại, hàng mi dài dần dần gần chạm đến mi dưới.

Đúng vào lúc này, anh hung hăng cắn đầu lưỡi mình.

Cùng với cơn đau lan ra là mùi máu tanh nồng nặc trong miệng, sực mùi như rỉ sắt lăn tăn giữa môi và lưỡi, lập tức đánh thức lý trí của anh.

Giọng nói bên tai từ nhỏ biến thành to, từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, phảng phất như có người đang trò chuyện bên tai anh.

Mạc Dịch hoang mang ngẩng đầu lên, đôi mắt lờ đờ tìm kiếm trong vô vọng, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

"... Vẫn ổn chứ?"

Giọng nam trầm ấm, truyền cảm và tao nhã rất quen thuộc, dường như có thể khiến bầu không khí thoáng rung động. Trong giọng nói hơi lạnh lùng kia dường như ẩn chứa một loại cảm xúc sâu sắc và dữ dội nào đó.

Mạc Dịch chớp mắt, mãi mới ý thức được mình vẫn ngồi ở hành lang, nhưng khác biệt ở chỗ, hiện tại anh đã gập nửa chân lên, hình như định đứng dậy. Theo động tác của anh, cánh cửa phía sau cũng hé ra một khe hở

Tiếng vang và rung động khi đập cửa lớn hơn, suýt khiến Mạc Dịch ngã nhào về phía trước.

Anh vội vàng đè người ra sau, lòng bàn tay ghì chặt xuống đất, cọ xát với tấm thảm thô ráp bẩn thỉu gây đau đớn. Sức mạnh cực lớn chợt bùng nổ trong người. Một lần nữa, anh lại ép cánh cửa về như cũ.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, sau lưng chi chít mồ hôi lạnh. Cảm giác rùng mình sợ hãi bao trùm khiến cả người anh lạnh toát.

Hành lang tối tăm, cánh cửa rung động phía sau và tiếng hát thấp thoáng bên tai lại quay trở lại.

Vừa rồi anh đã suýt mất cảnh giác, bị tiếng hát kia mê hoặc tâm trí.

... Trong phó bản này, thực sự không thể lơ là dù chỉ một khoảnh khắc.

Mạc Dịch áp chặt đầu lưỡi bén nhọn và đau đớn lên vòm miệng. Trong miệng còn nồng nặc mùi gỉ sắt. Hơi thở mang vị máu tươi lan ra thực quản và khoang mũi đi kèm cơn đau khiến anh càng thêm tỉnh táo.

Giọng nam lại vang lên bên tai anh: “... Anh không sao chứ?"

Là giọng nói của Sương Mù.

Mạc Dịch chớp mắt, dừng lại một chút, sau đó trả lời: "... Vẫn ổn."

Chỉ đến khi mở miệng, anh mới nhận ra giọng nói của mình khàn đến mức nào. Cơn đau rát như bị lửa thiêu trong cổ họng gần như khiến anh giật mình.

Mạc Dịch suy nghĩ một chút, sau đó do dự cất tiếng hỏi: “Lúc này cậu có thể nói chuyện à?”

Bên kia cười, rồi trả lời: "Chỉ khi các quy tắc của phó bản này không còn loại trừ tôi nữa là được."

“Bây giờ nó không loại trừ cậu nữa?” Mạc Dịch hắng giọng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường.

"... Vẫn chưa, nên những gì tôi có thể nói rất hạn chế."

Giọng Sương Mù trầm ấm.

Mạc Dịch mím môi, trong lòng cũng không bất ngờ lắm, trò chơi này giống như một kẻ thích kiểm soát, nếu có thể dễ dàng đột phá giới hạn trong phó bản thì anh sẽ phải bắt đầu nghi ngờ có gian lận trong đó hay không.

Cậu lại lên tiếng, nói nhanh hơn một chút:

"Thời gian cho một tiếng này sắp hết rồi. Nhưng vì anh mà con quái vật đó vẫn tay trắng. Nên nó đã sẵn sàng tâm lý được ăn cả ngã về không để ra đòn cuối cùng. Tôi sợ anh trúng đòn nên mới lên tiếng."

Nói xong, Sương Mù cười khẽ:

"Không ngờ anh hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của tôi."

Mạc Dịch khẽ cau mày. Anh chưa kịp nói gì đã nghe thấy Sương Mù nói tiếp:

"Quái vật trong một tiếng này đã cạn kiệt sức lực, không còn phải sợ nữa… Anh cần cẩn thận với con tiếp theo cơ."

Trong giọng nói lạnh lùng của cậu có một chút nghiêm nghị:

"Được chôn xuống đất vào Chủ nhật, đây là ngày cuối cùng của Solomon."

Ánh mắt Mạc Dịch hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: Một tiếng này chỉ còn năm phút.

Giọng hát ở phía sau đã bắt đầu yếu đi và trở nên hụt hơi. Bây giờ, dù có nghe kỹ cũng khó có thể phân biệt được lời bài hát rõ ràng.

Khi kim giây và kim phút trên đồng hồ nhích lên từng chút một, âm thanh ngày càng nhỏ và yếu dần.

Cuối cùng, nó khe khẽ hát lên khúc bi thương cuối cùng, âm cuối chậm rãi tan đi trong không khí:

“My love, oh, come to me…”

Và rồi xung quanh lại trở nên yên ắng.

Không còn tiếng đập cửa đơn điệu lặp đi lặp lại sau lưng anh nữa. Những người chơi phía sau anh dường như đã bắt đầu hoàn hồn lại ngay khi âm thanh biến mất.

Có tiếng thì thào rên rỉ và tiếng trò chuyện mơ hồ phát ra từ bên trong cánh cửa.

Những ngón tay cứng đờ lạnh lẽo của Mạc Dịch khẽ nhúc nhích. Anh vươn tay nhặt trang giấy và cuốn sách da người trên mặt đất, đặt lại vào ba lô của mình.

Trong đôi mắt đen láy dưới hàng mi dài, không có sự nhẹ nhõm vì đã thoát được một kiếp nạn, mà là vẻ nghiêm nghị trầm trọng.

Bây giờ chỉ còn lại một giờ cuối cùng.

[Buried on Sunday.

This is the end]

Được chôn xuống vào ngày Chủ nhật, đó là cuộc đời của Solomon Grundy.

Chương kế tiếp