Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 79
Mạc Dịch đứng dậy, bàn tay vẫn chống lấy ván cửa, thông qua khe hở khung cửa và ván cửa xiêu vẹo, anh hơi nheo mắt lại nhìn vào bên trong.

Trong khe cửa loé lên chút ánh sáng, anh thấy được bóng người lay động, hình như đang đi qua đi lại trong phòng, một bóng dáng đến gần, rồi trên ván cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ.

Giọng nói nửa do dự nửa cẩn thận của Vu Nhiễm truyền ra từ trong phòng, cách một ván cửa nên nghe có vẻ hơi âu sầu:

"... Mạc Dịch?"

Mạc Dịch chạm đầu lưỡi vào hàm trên, cảm nhận được cơn đau quen thuộc lan tràn ra theo động tác của anh, trong khoang miệng lại toả ra mùi máu tanh nhè nhẹ lần nữa, trong lòng hơi thả lỏng một chút.

Sau khi hai mắt anh bị che mờ một lần, thì cho dù bây giờ đã qua một thời gian nhưng anh vẫn giữ nguyên sự thận trọng.

Mạc Dịch trầm giọng trả lời, sau đó thả lỏng đôi tay đang đè trên cửa của mình ra.

Cửa gỗ dần dần mở ra theo động tác của anh, lộ ra Vu Nhiễm và hai người chơi khác đứng ở phía sau cửa, bọn họ đứng ở trong bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt rối rắm và mờ mịt.

Một tay Vu Nhiễm chống khung cửa, một tay ấn lên trán mình, có hơi mơ hồ nhìn chằm chằm vào Mạc Dịch.

Cô chớp chớp mắt, khẽ sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, sau đó nửa mờ mịt nửa kinh ngạc lên tiếng hỏi:

"... Lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy?"

Hai người chơi khác ở phía sau cũng trông có hơi không biết phải làm sao, một người trong đó một mở miệng nói:

"Tôi nhớ là... Lúc nãy tôi còn ở trên gác mái, sau khi cô nhảy xuống thì hình như... Tôi nghe được một âm thanh gì đó rất quen thuộc, sau đó tôi liền mất ý thức."

Vu Nhiễm và một người chơi khác liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó do dự gật gật đầu:

"Đúng vậy, tôi cũng nhớ là như thế."

Mạc Dịch nâng tay lên, ngón tay chỉ chỉ mặt đồng hồ, móng tay được cắt giũa gọn gàng gõ trên mặt đồng hồ thượng tạo ra tiếng vang nhẹ:

"Mọi người xem đồng hồ đi."

Ba người đồng thời nhìn về phía đồng hồ của mình, sau đó không khỏi chấn động, hít vào một ngụm khí lạnh thật sâu:

"... Chỉ còn lại có một giờ?"

Mạc Dịch gật đầu, sau đó tổng kết ngắn gọn:

"Âm thanh lúc nãy là của quái vật có thể mê hoặc con người vào huyễn cảnh, nhưng hẳn là có hạn chế về hành động, cho nên chỉ có thể để cho người chơi tự mình đi qua, vừa rồi mọi người đều bị mê hoặc, tôi nhốt mọi người ở phòng này một tiếng, mãi cho đến khi tiếng hát ngừng lại thì không chế của nó đối với mọi người mới biến mất.”

Một người chơi trong đó nhíu mày, có hơi nghi ngờ nhìn về phía Mạc Dịch:

“Vậy sao anh lại không bị mê hoặc?”

Vẻ mặt Mạc Dịch vẫn không thay đổi, anh trả lời:

"Có thể là do ý chí của tôi kiên định."

Người kia bị anh làm cho nghẹn họng, tức giận nhíu mày, đang chuẩn bị nói lại cái gì đó thì lại thấy Vu Nhiễm đột nhiên nhảy lên, có chút hoảng hốt hỏi:

“Từ từ! Ba người bọn tôi bị anh nhốt ở đây nên không có đi theo giọng hát kia! Vậy còn Chu Vân Thần và Vương Trợ thì sao?"

Sắc mặt Vu Nhiễm hơi tái nhợt, trên mặt hiện lên sự luống cuống hiếm thấy, phải biết rằng ở phó bản này, tính mạng giữa bọn họ đều liên quan đến nhau. Một khi có người tử vong thì rất có thể sẽ đem đến hậu quả không cách nào cứu vãn.

Mạc Dịch lui ra phía sau một bước, nhường ra không gian, sau đó hướng về chỉ vào trong chỗ sâu ở hành lang bên cạnh.

Vu Nhiễm bước về phía trước một bước, nhìn theo hướng ngón tay của Mạc Dịch thì thấy trong một đống đồ lộn xộn chồng chéo lên nhau ở góc tối hành lang có hai cơ thể đang nằm sấp trong bóng tối, bóng dáng mơ hồ bị bóng râm lớn hơn che khuất, nếu không nhìn kỹ thì gần như rất khó để có thể nhìn ra.

Vu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó bước nhanh tiến lên, đèn pin trong tay đung đưa theo bước chân cô, ánh sáng mờ nhanh chóng chiếu rọi hai người nằm trên mặt đất.

Mạc Dịch và hai người chơi khác cũng đi sau cô đi qua, anh vừa đi vừa nói:

"Bây giờ chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là phó bản sẽ kết thúc, tiếp theo đây thì sẽ chỉ càng nguy hiểm đáng sợ hơn nên nhất định phải cẩn thận gấp bội."

Vu Nhiễm ngồi xổm xuống, đặt đèn pin trong tay trên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ Chu Vân Thần bị hôn mê: "Này, dậy đi."

Chu Vân Thần vẫn nhắm chặt mắt như cũ, gương mặt tái nhợt không có chút dấu hiệu nào là tỉnh lại.

Trên người anh ta và Vương Trợ đều dính đầy bụi đất, trông cực kỳ chật vật.

Người chơi vừa rồi đặt câu hỏi kia nhíu nhíu mày, anh ta hé miệng đang định nói gì đó, nhưng lời nói sau đó lại bị kẹt trong cổ họng, chỉ phát ra được mấy âm tiết đơn không rõ ràng.

Chỉ thấy Vu Nhiễm kéo cổ áo Chu Vân Thần lên, sau đó xoay cánh tay tát vào mặt anh ta mấy cái liền không ngừng nghỉ, tiếng vang trong trẻo làm cho khắp hành lang đều là vang lên tiếng vang, nhưng giọng của cô vẫn dịu dàng, ôn hòa như thế:

"Này, dậy đi."

Hai người chơi kia trợn tròn mắt, vừa nhìn chằm chằm vào hành vi thô lỗ bạo lực của cô, vừa sờ sờ sau cổ mình theo bản năng.

... Không biết vì sao mà tóm lại cứ cảm thấy cổ hơi đau.

Chu Vân Thần mờ mịt mở hai mắt, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng lại đụng tới vết thương bị đánh trên mặt mình, hít “a” lên một hơi, thần thái trong mắt cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Anh ta chống sàn nhà bên cạnh để đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Vu Nhiễm ở cách anh ta gần nhất:

"... Sao cô lại đánh tôi?"

Vu Nhiễm nguýt mắt một cái, không hề trả lời mà bước qua người anh ta, đi tới chỗ Vương Trợ đang hôn mê bên cạnh, sau đó thực hiện trình tự y như cũ tát anh ta vài cái, tát cho anh ta tỉnh luôn.

Thấy hai người đều trở về trạng thái tỉnh táo, Vu Nhiễm đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm bám đầy trên người mình, lặp lại đơn giản những gì mà vừa rồi Mạc Dịch giải thích một lần, cuối cùng tổng kết lại:

"Bây giờ chỉ còn lại không đến một giờ, rất có thể về sau sẽ càng nguy hiểm hơn, tôi đề nghị hai người mau đứng dậy nhanh đi, đừng có lãng phí thời gian."

Chu Vân Thần và Vương Trợ che lại gò má hơi đau đau của mình, hình như vẫn còn có chút chưa phục hồi tinh thần lại, não vừa khởi động lại vừa gặm nhấm hết tất cả thông tin mà lúc nãy Vu Nhiễm đã cung cấp cho bọn họ một cách khó khăn, nhìn trông hơi ngu ngơ.

Mạc Dịch đứng bên cạnh, rũ mắt xuống nhìn hai người, lạnh nhạt mở miệng nói:

"Khúc đồng dao cuối cùng có thể đến bất cứ lúc nào, cho nên đừng ngớ người ra đó nữa."

Giọng nói của anh chẳng chút cảm xúc, âm điệu phiếm lạnh, nghe vào chẳng có lực uy hiếp gì cả.

Nhưng lại khiến trực giác người ta cảm thấy sợ hãi, gần như muốn nghe lời theo bản năng.

Chu Vân Thần và Vương Trợ lập tức rùng mình trong lòng, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, cũng không màng tới bụi bặm trên người, sau khi lảo đảo hai lần thì đứng thẳng người lên một lần nữa.

Mạc Dịch hơi mím môi, chậm rãi nhìn mấy người vây xung quanh mình, sau đó lên tiếng nói:

"Vừa rồi, khi mọi người chìm vào trong ảo giác, tôi đọc quyển sách da người tìm được trên lầu kia thì phát hiện ra một ít manh mối."

Người chơi mà lúc đầu hỏi manh mối của Mạc Dịch giương cao lông mày lên, giọng điệu quái gở:

"Chẳng lẽ anh trông chờ chúng tôi sẽ tin lời của anh dễ dàng như vậy sao? Sao không lấy ra cho chúng tôi xem thử một chút chứ?"

Vẻ mặt Mạc Dịch lạnh nhạt lấy bản sách da người đoa từ trong ba lô của mình ra, sau đó tiện tay ném cho người chơi kia:

"Tự đi mà đọc."

Đối phương luống cuống tay chân nhận lấy quyển sách, đuôi lông mày hiện lên sự vui mừng cố kìm nén, nhưng trong nháy mắt khi mở quyển sách, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ.

Hai người bên cạnh tò mò thò người qua, sau khi nhìn thấy chữ viết trên đó thì cũng mang vẻ mặt mơ hồ y chang.

... Đọc, đọc không hiểu.

Mạc Dịch nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, không vạch trần bọn họ mà chuyển sang chuyện khác, nói:

"Sáu tiếng đồng hồ trước, tất cả chúng ta đều luôn bị động chờ khúc đồng dao vang lên, bây giờ tôi có một vài ý tưởng mới này, có lẽ... sau đây, chúng ta có thể chủ động hơn một chút.”

Thấy Mạc Dịch không chọc thẳng vào nỗi đau của anh ta, người chơi kia xấu hổ khẽ "khụ khụ" hai tiếng, sau đó vừa đưa bản sách da người kia cho Mạc Dịch, vừa nhỏ giọng nói:

"… Vậy anh nói xem tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?"

Mạc Dịch cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay của mình:

Phó bản chỉ còn lại 53 phút, nhưng khúc đồng dao cuối cùng vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Anh vươn tay nhận lấy bản sách da người kia, vỗ vỗ bụi bặm trên sách rồi bỏ vào trong ba lô lần nữa, sau đó nhìn sâu vào ánh mắt trốn tránh theo bản năng của người kia.

Mạc Dịch mím môi, thay đổi tầm mắt, suy tính trong lòng dần dần hình thành, anh mở miệng nói:

"Xuống lầu trước đã."

Mọi người liếc nhìn nhau một cái, thật ra trước khi con nhện bò ra thì bọn họ đã lục tung hết khắp tầng hai này rồi, giờ có tìm thì chắc cũng chẳng có thêm phát hiện gì mới, vì vậy liên tục gật đầu đồng ý.

Mọi người đi về hướng đống đồ vật lộn xộn trên hành lang, sau đó đồng tâm hiệp lực dọn dẹp đống ván gỗ và vật dụng trong nhà ngổn ngang kia, hợp lực dọn ra một con đường thông xuống dưới lầu.

Mạc Dịch cầm đèn pin trong tay chiếu sáng con đường tối mịt đằng trước, anh cẩn thận tránh đi mấy đồ lặt vặt nhỏ nhỏ còn chưa được dọn sạch trên mặt đất rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Ở đầu cầu thang vẫn còn một ít mạng nhện trắng bệch giăng lấy, lửng lơ rũ giữa không trung như tấm màn, ở trên dính không ít bụi bặm tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.

Mạc Dịch đẩy lớp mạng nhện rũ trước mặt mình, trong bóng đêm, anh cẩn thận giẫm lên cầu thang hẹp và không bằng phẳng, cùng đi xuống dưới với mọi người.

Đèn pin nơi tay chiếu xuống, Mạc Dịch có thể nhìn thấy đầu vai thẳng tắp của Chu Vân Thần đi đằng trước anh.

Mạc Dịch hơi do dự một chút, duỗi tay nhẹ nhàng phủi phủi vai anh ta, một đống bụi bặm nháy mắt bay lên theo động tác của anh, rồi rơi xuống dưới ánh đèn pin cầm tay.

Chu Vân Thần quay đầu nhìn nhìn, bâng quơ nói: "Chắc là do lúc nãy mới dọn đồ bị dính lên."

Đôi chân mày của Mạc Dịch dần dần cau lại, trong đôi mắt tối đen trên gương mặt tái nhợt lập loè vẻ trầm tư.

Khi nói chuyện, mọi người đã về tới đại sảnh lầu một lần nữa, hết thảy mọi thứ trong đại sảnh đều bình thường, cánh cửa lớn hình quạt xiêu vẹo kia mở rộng, ở ngoài cửa là một vùng tối tăm ảm đạm, trong bóng đêm, có thể nhìn thấy con số màu lam nhạt đang nhấp nháy đang chầm chậm đếm ngược:

00: 50: 05

Mà ở giữa đại sảnh là một đại vũng máu đỏ tươi, dấu vết kéo dài từ sàn nhà tới ngoài cánh cửa đang mở rộng, bị một vùng đêm đen dày đặc cắn nuốt.

Có lẽ chỗ này chính là quái vật xuất hiện trong tiếng thứ 6 kia.

Vết máu trên sàn nhà đang dần dần thấm vào dưới mặt đất, tựa như bị một khối bọt biển tham lam hút lấy không ngừng, một vũng máu lớn chói mắt cũng hoàn toàn biến mất rất nhanh.

Cho dù đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này, nhưng da đầu của mọi người vẫn cứ tê dại.

Tầm mắt của Mạc Dịch lại không hề bị vết máu biến mất một cách quỷ dị kia hấp dẫn giống mọi người, mà anh lại chau mày mà nhìn chung quanh toàn bộ căn phòng, rồi ánh mắt dừng ở trên chính tay áo của mình.

Ngay nếp gấp của vật liệu may mặc bị bụi bặm hơi mỏng che phủ, ngay cả trên vai anh cũng bị phủ lấy một lớp bụi thật dày.

Ánh mắt Mạc Dịch sắc bén lên, nhanh chóng đi lên phía trước một bước, đi tới cạnh vách tường, sau đó dùng bàn tay lau mạnh trên bề mặt một chút.

Vách tường trông vô cùng bình thường nháy mắt đổ rào rào xuống đống lớn bụi đất, mặt ngoài nhìn qua kiên cố, trơn nhẵn lập tức móp vào một lõm giống như bị người ta đào sâu, sột soạt rớt xuống đất.

Mạc Dịch lạnh cả người.

... Căn nhà này đang nhanh chóng biến thành cát.

Chương kế tiếp