Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 83
Mùi rỉ sét và mùi đất quẩn quanh đầu mũi, gần như khiến người ta khó mà hít thở nổi.

Mảng máu sẫm màu trước mắt nồng đậm mùi máu đến mức gần như ngưng tụ thành thực thể, từng tầng bùn đất tạo thành vách tường trong ngôi mộ, máu tươi nồng nặc màu đỏ sẫm từ từ thấm ra, sau đó lại bị bùn đất bên dưới hấp thụ.

Ngôi mộ tối tăm đầy những vết khắc lớn, đường nét phức tạp kì dị khảm sâu vào trong bùn đất đỏ tươi, đường nét dày mỏng không đồng nhất kéo dài giao nhau, máu tươi sẫm màu lóe lên ánh sáng khác lạ, tụ lại chỗ đường nét lõm xuống.

Mạc Dịch ngước đôi mắt lên, nhanh chóng tìm mỗi một tấc đất trong ngôi mộ, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

Hình trước mắt và hình trong quyển sách da người từ từ chồng lên nhau, từng khúc quanh co trở nên quen thuộc.

... Ivy đã biết từ lâu, thời gian cứ dần trôi đi, nỗi căm hận và kiên trì của cô ta sẽ dần bị bào mòn trở nên mềm đi, cuối cùng buộc cô ta phải không khác gì những con quái vật trong sáu giờ khác.

Cuộc hiến tế này giống như một vũ khí cực lớn và chính xác, một khi nó bắt đầu chạy thì sẽ rất khó dừng lại.

Cho nên cô ta chưa bao giờ để mọi chuyện phát triển đến mức vượt quá tầm kiểm soát của mình.

Cho nên, Ivy sẽ giết chết tất cả người chơi trước khi mất đi ý thức của mình, để tránh rơi vào cảnh không thể cứu vãn được.

Nhưng lần này, cô ta lại thả cho bọn họ một con đường...

Điều này có nghĩa là, cô ta đã đưa quyền lựa chọn cho người chơi.

Giọng nói khàn khàn như bị lửa thiêu đón dường như lại vang lên bên tai: “... Bởi vì ta quá ngu ngốc, ngu ngốc đến mức đến tận bây giờ vẫn chưa chịu hết hi vọng.”

Cô ta lựa chọn giữ hy vọng trong lòng, lựa chọn tin tưởng người chơi có thể ngăn cản bản thân dần mất đi lý trí và giới hạn, tin bọn họ có thể thực sự phá giải được vòng lặp chết chóc này, nên cô ta mới nói vị trí của quyển sách da người kia cho Mạc Dịch.

Bởi vì nó chính là nguồn gốc của mọi thứ, cũng là kết thúc của mọi thứ.

Xuyên qua ngôi mộ sâu thẳm, Mạc Dịch có thể nghe thấy tiếng leng keng cọ vào nhau của dụng cụ bằng sắt, tiếng gầm rú điên cuồng của Ivy, cùng với tiếng rên rỉ đau đớn không thể chịu đựng được của Vu Nhiễm.

Cơn choáng váng vì mất máu quá nhiều dâng lên, Mạc Dịch cắn chặt khớp hàm, cố gắng khiến sự chú ý của mình tập trung vào cái hình trước mắt, không nghe tiếng gào thét la hét ở bên ngoài nữa.

Trang giấy được gấp nếp trong quyển sách da người kia đã khắc sâu vào tâm trí anh, bao gồm mỗi một câu, mỗi một chữ, mỗi một bức hình trên đó.

Ánh mắt anh dừng ở một góc của ngôi mộ, trước mắt đột nhiên sáng lên.

... Chính là nơi này.

Anh chống bàn tay bị thương của mình lên mặt đất ẩm ướt mềm mại, sau đó sờ vào giữa bức hình bằng tay còn lại.

Đó vừa khéo nằm ở giữa sọ dê đơn giản bị biến dạng và ngôi sao năm cánh ngược kia, màu sắc của bùn đất kia là màu đỏ sẫm, giờ đã chuyển thành màu đen nặng nề, vùi thật sâu trong bùn đất ẩm ướt, không nhìn kĩ thì cực kì khó nhận ra.

Mạc Dịch dồn sức vươn bàn tay vào trong bùn đất, máu mươi màu đỏ sẫm dính nhớp sền sệt bị ép cho chảy ra ngoài theo động tác của anh, hơn nửa bàn tay của anh đã cắm vào trong bức tường của ngôi mộ, bùn đất ẩm ướt hút lấy ngón tay anh như đầm lầy, dường như có sức mạnh kì dị nào đó đang hút và kéo lấy anh vậy.

Lòng bàn tay máu thịt mơ hồ càng cắm sâu vào mặt đất theo động tác của anh, bùn đất tham lam hút lấy máu trong vết thương anh.

Dòng máu ấm nóng nhanh chóng chảy ra từ trong cơ thể, độ ấm giảm xuống rất nhanh, cả cơ thể anh trở nên lạnh lẽo.

Mạc Dịch chống mí mắt càng ngày càng nặng, bờ môi mất máu trắng bệch mím chặt, đôi mắt màu đen hơi mất tiêu cự ra sức nhìn chằm chằm một điểm trên ngôi mộ, khuôn mặt trắng nhợt dính bùn đất màu đỏ sẫm, nhìn trông vô cùng chật vật.

Cảm giác choáng đầu hoa mắt ập tới, tầm mắt bị một mảng bóng tối chiếm lấy.

Mạc Dịch chậm rãi lắc đầu, hàm răng cứng ngắt cắn rách môi, cố gắng duy trì chút tỉnh táo còn sót lại, ngón tay mò mẫm trong nền đất mềm mại ẩm ướt.

Lạnh lẽo, nặng nề, choáng váng.

Mất máu quá nhiều mang lại cảm giác uể oải kéo lý trí còn sót lại của anh xuống vực sâu, như chìm vào trong dòng sông băng sâu thẳm, cảm giác lạnh lẽo tê tái bao trùm tất cả các giác quan, khiến anh chỉ còn lại động tác máy móc.

Đúng vào lúc này, đầu ngón tay cứng còng của anh hình như chạm phải thứ gì đó cứng rắn trong lòng đất.

Ánh mắt sắp mất tiêu cự cố gắng chống đỡ của Mạc Dịch lóe lên một chút tia lửa hy vọng, thắp sáng đôi mắt anh, anh dồn hết sức trên người mình, cử động ngón tay lạnh lẽo tê dại, nắm lấy thứ đồ vùi sâu trong bùn đất, sau đó gắng sức lôi ra!

Dưới lớp đất dính đầy máu lộ ra một quyển sách nhỏ.

Đôi mắt Mạc Dịch trừng to, cố gắng xác định bìa cuốn sách trong tay bằng tầm nhìn vốn đã mờ mịt của mình... đó là một tập đồng dao cũ nát.

Khi anh đang nghiên cứu quyển sách da người, kết hợp với chữ La Tinh trên quyển sách và những chú thích bằng tiếng Anh lộn xộn trên giấy, cuối cùng trích ra được những thông tin hoàn chỉnh nhất, cũng quan trọng nhất.

Hiến tế cần một vật dẫn, nó phải là thứ ràng buộc sâu sắc nhất giữa Erica, John và Ivy.

Theo như lời mà hai đứa trẻ nói với Ivy khi nãy, mỗi ngày bà ta đều hát đồng dao cho chúng trước khi ngủ để chúng vào giấc... cho nên Ivy mới lựa chọn nó làm vật dẫn khi hiến tế.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, sau đó gian nan thò tay vào túi quần mình.

Ngón tay cứng đờ gần như mất cảm giác khó khăn mò tìm trong túi, sau đó móc một cái bật lửa luôn theo anh từ phó bản đầu tiên.

Tiếng gió, tiếng hô hào, tiếng gào thét và những tiếng hát đồng dao kì dị dường như đang hòa thành một âm thanh, trộn lẫn với tiếng hít thở gian nan của anh, cùng với tiếng tim đập hỗn loạn, dần xa xăm bên tai anh, cuối cùng biến mất vào một khoảng không trống rỗng.

Đầu ngón tay Mạc Dịch run rẩy, tiếng ma sát khô cằn “lạch cạch” vang lên trong không gian nhỏ hẹp, anh thử mấy lần, cuối cùng cũng bật được lửa.

Một ngọn lửa màu quýt thiêu đốt trong lòng bàn tay anh, nhưng nó vẫn lạnh lẽo không mang lại chút độ ấm nào.

Ngọn lửa nuốt lấy trang sách ẩm ướt ố vàng, dần ăn mòn lên trên, sau đó như chạm phải một điểm nào đó, đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, nuốt chửng cả cuốn sách một cách dữ dội.

Ngón tay của Mạc Dịch buông thõng, quyển sách đang cháy rơi xuống khỏi tay, rơi vào trong bùn đất đỏ tươi, mùi cháy khét xen lẫn mùi máu tanh nồng bốc lên.

Bên tai vang lên tiếng máy móc quen thuộc:

“Chúc mừng người chơi Mạc Dịch, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ nhánh...”

Tiếng máy móc còn lại và tiếng gào thét khủng bố ở bên ngoài đều đang dần trở nên mơ hồ xa xôi.

Bên ngoài vang lên vô số thanh âm ồn ào, nhưng cũng không thể gọi Mạc Dịch tỉnh lại từ trong sự hôn mê lãnh lẽo tối tăm.

Anh giãy dụa vài cái, nhưng vẫn không thể chống lại được cảm giác nặng nề đập tới dữ dội, kéo anh xuống vực sâu trong biển băng sâu thẳm.

Đất đai xung quanh bắt đầu chuyển động mãnh liệt, lượng lớn máu lạnh lẽo sền sệt tuôn ra từ chỗ trũng của đường nét sâu, tràn tới bên người Mạc Dịch như một làn sóng lớn, chậm rãi lấp đầy cả ngôi mộ.

Mạc Dịch đã không còn sức để mà giãy dụa nữa rồi.

Dòng máu đã mất cướp đi từng làn hơi ấm và sức sống trong cơ thể anh, giấc ngủ dài và cái chết lạnh lẽo cùng ập tới, từ từ chiếm lấy cơ thể anh.

Một lượng lớn máu chảy quanh người anh, nhấn chìm cơ thể tứ chi của Mạc Dịch, từ từ chặn lại mũi miệng anh, cũng có thể là do nhiệt độ cơ thể quá thấp, dòng máu tươi lạnh lẽo bên cạnh dường như cũng có chút độ ấm.

Cảm giác ngạt thở đúng lúc nuốt chửng anh như một làn sóng.

Đúng vào lúc này, một bàn tay ấm áp khô sáp dịu dàng đỡ cổ anh lên, để mũi miệng anh rời khỏi mực máu tươi dần dâng cao trong ngôi mộ.

Mạc Dịch ý thức mơ hồ há miệng, giãy dụa muốn mở mắt ra, nhưng lại thất bại.

Làn da ấm áp và mềm mại dán lại gần bờ môi tái nhợt lạnh lẽo của anh, chất lỏng ấm áp trôi vào cổ họng từ miệng anh, mùi máu tanh quen thuộc lan ra trong miệng, để lại dấu vết nóng bỏng trên môi, gần như nóng đến mức khiến anh rùng mình.

Mạc Dịch bị sặc bởi máu tươi ấm nóng không ngừng xông vào khoang miệng mình, sau đó ho kịch liệt.

Bàn tay dán lên sống lưng gầy gò của anh khẽ vỗ vài cái, giúp anh thở đều lại.

Dòng máu kì lạ kia được bao bọc bởi hơi ấm và sức sống, chảy xuống thực quản của Mạc Dịch, sau đó nhanh chóng chảy đến tứ chi xương cốt, sưởi ấm lòng bàn tay lạnh lẽo của anh trong nháy mắt.

Mạc Dịch cảm nhận được sức lực của mình đã quay trở lại với tay chân của mình.

Anh giật giật mí mắt, sau đó mở đôi mắt ra... anh phát hiện anh đang ngồi trong ngôi mộ, lưng dựa vào vách tường, mà trong ngôi mộ đã tràn đầy máu tươi đỏ sẫm chảy xuống, tạo lên gợn sóng máu theo động tác của anh.

Lúc này Chu Vân Thần và mấy người chơi khác đang thở hổn hển chạy tới trước mặt anh, sau đó chung tay kéo anh ra khỏi vũng máu.

Trên mặt họ tràn ngập niềm hân hoan và may mắn vì sống sót sau kiếp nạn, Chu Vân Thần vừa thở dốc vừa lắp bắp nói gì đó, Mạc Dịch đầu óc vẫn đang mơ hồ một lúc lâu mới phản ứng lại.

Anh đẩy bàn tay đang đỡ anh của mấy người khác ra, há miệng định nói gì đó, nhưng cảm giác ngứa ngáy không thể kìm được dâng lên, khiến anh bắt đầu ho dữ dội.

Cơ thể gầy gò của Mạc Dịch khom xuống vì ho, trên gương mặt tái mét cắt không còn giọt máu cũng xuất hiện chút ráng hồng khi bị bệnh tật.

Một vệt máu tươi trào ra từ môi anh.

Chu Vân Thần đứng ở bên cạnh bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng đi lên đỡ anh, hỏi rằng: “... Cậu vẫn ổn chứ?”

Mạc Dịch chớp mắt, đôi mắt đen láy lại trở nên bình tĩnh và thâm trầm, anh lắc đầu, sau đó vươn tay ra lau vệt máu bên môi mà mặt chẳng đổi sắc.

“Không sao.”

Máu này không phải của anh.

Trong đầu lóe lên một gương mặt điển trai quen thuộc, đường nét sắc bén lạnh lùng có tính xâm lược vô cùng mạnh mẽ, trong con ngươi nhạt màu dường như đang có sương mù nhàn nhạt sâu thẳm đang lan tràn.

Mạc Dịch hơi cụp mắt xuống, mím bờ môi trắng bệch mất máu, nuốt mùi máu tanh còn sót lại trong miệng xuống cổ họng, cất lời hỏi:

“Vu Nhiễm đâu rồi?”

Tất cả hành động khi nãy của anh nếu như không có Vu Nhiễm thì chẳng thể nào thực hiện được, cũng như vậy, nguy hiểm mà cô phải đổi mặt cũng là lớn nhất... con cái là điểm yếu của Ivy, cũng là vảy ngược, ra tay với chúng gần như đồng nghĩa với chơi đùa với tính mạng.

Chu Vân Thần nghiêng người, để Mạc Dịch nhìn ra đằng sau mình.

Chỉ thấy Vu Nhiễm nửa nằm trên mặt đất cách đó không xa, khuôn mặt tái nhợt, nửa bức tường không thấy đâu nữa, nửa thân dưới thấm đẫm máu tươi.

Chu Vân Thần bổ sung thêm: “Cánh tay và nửa thân dưới của cô ấy bị thương rất nặng. Nhưng chỉ cần không chết, vết thương trong phó bản sẽ không mang tới thế giới hiện thực, cho nên cô ấy chỉ cần chống chọi thêm vài phút nữa thôi, vượt qua thời gian còn lại của phó bản này là không sao rồi.”

Thấy Vu Nhiễm không bị nguy hiểm tới tính mạng, Mạc Dịch yên tâm hẳn, anh không còn hơi sức đâu để trả lời Chu Vân Thần nữa, chỉ khẽ gật đầu.

Tiếp theo đó, vẻ mặt anh hơi sững sờ, dường như bị hấp dẫn bởi thứ gì đó ở cách đó không xa.

Anh thấy toàn thân Ivy toàn là máu, ngã ngồi xuống đất.

Trong lòng cô ta ôm cái xác bị mổ xẻ, đầu và cánh tay của người chơi, bụng của nhện, còn có chân của mèo, thấm đẫm máu tươi, rơi xuống bên cạnh cô ta.

Hiến tế biến mất, nhưng đứa trẻ bị đoạt mất bộ phận trên cơ thể cũng từ hoàn chỉnh quay trở lại dáng vẻ chia năm xẻ bảy trước đây.

Hình ảnh hai đứa trẻ kia đã hoàn toàn biến mất.

Ivy cúi thấp đầu, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy lòng bàn tay nhuốm máu của cô ta đang nhẹ nhàng vỗ về thi thể rách nát trong lòng.

Bên tai vang lên tiếng hát khe khẽ.

Cô ta đang hát ru con lần cuối cùng.

Chương kế tiếp