Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 82
Hô hấp của Mạc Dịch trở nên gấp gáp hơn một chút, dòng máu nóng hổi chảy từ tim anh tới tứ chi, mơ hồ nóng rực dưới làn da lạnh như băng của anh, anh cử động ngón tay, một cảm giác đau âm ỉ tê liệt lan truyền tới từ vết thương, trước mắt có cảm giác choáng váng.

Anh cúi đầu, ánh mắt lướt qua lòng bàn tay của mình.

Băng gạc trắng tinh được quấn qua loa đã bị máu tươi thấm thành màu đỏ sẫm, giọt máu tí tách chảy xuống đầu ngón anh, mặt đất màu đỏ sậm nhanh chóng hấp thụ dòng máu đang chảy xuống, màu đỏ càng trở nên đậm hơn.

Vết thương không hề có xu thế lành lại.

Anh nhanh chóng liếc nhìn mấy người chơi khác, vết thương trên cánh tay bọn họ cũng đang không ngừng chảy xuống, như thể vừa mới bị cắt vậy.

Cõi lòng Mạc Dịch trầm xuống, ngước mắt nhìn Ivy đứng ở giữa mảnh đất.

Sắc mặt cô ta trắng bệnh, tròng mắt đen ngòm trên mặt trông vô cùng đáng sợ, không biết từ lúc nào, trong tay cô ta đã cầm một con dao làm bếp nặng trình trịch to tướng.

Giống hệt với con dao mà Vu Nhiễm tìm được ở trong phòng bếp, nhưng càng sắc bén chói lóa hơn, dường như chỉ cần nhìn nó thôi là đã bị cắt phải rồi, máu tươi đỏ sẫm dính nhớp từ từ chảy xuống từ mũi dao, sát khí nặng nề.

Chắc nó chính là hung khí mà Ivy dùng để giết người chặt xác.

Ivy cứ đứng thẳng trên đám bùn đất thấm máu đó, đôi mắt đáng sợ nhìn chằm chằm đám người. Cô ta bất động, người chơi cũng không dám có hành động gì, sợ mỗi một hành động cử chỉ của mình sẽ làm kinh động tới đối phương.

Dù sao thì nơi này nói lớn cũng không lớn, thêm vào đó lại không có gì che chắn, muốn chạy cũng chẳng có chỗ mà chạy.

Trong lòng mọi người thầm kêu khổ, nhất thời có linh cảm đại nạn sắp tới.

Hai bên đang ở thế giằng co, bầu không khí đối đầu căng thẳng dường như bị lấp đầy bởi những chất dễ cháy, chỉ chút động tác thôi là có thể bùng nổ.

Nhưng Ivy vẫn đứng tại chỗ không có động tác gì, ngón tay thon dài trắng bệch nắm chặt cán dao, khớp tay đã hơi trắng toát, khuôn mặt không có biểu cảm lướt qua vẻ đấu tranh, nhìn trông như có hai sức mạnh cực đoan mãnh liệt đang chi phối, trong con ngươi đen nhánh lóe lên vẻ phức tạp.

Vu Nhiễm cảm nhận được sự dao động của Ivy, cô nhanh chóng liếc mắt nhìn những người chơi và mảnh đất không có chỗ để trốn trước mắt, cắn răng cầm rìu hét lên:

“Ivy! Hai thứ đằng sau kia không phải con cô đâu! Chỉ là hai cái vỏ rỗng dùng để dụ dỗ thao túng cô thôi!”

Vẻ giãy dụa trên mặt Ivy càng rõ ràng thêm, ngón tay cầm chặt cán dao thả lỏng rồi lại siết chặt, siết chặt rồi lại thả lỏng.

Vu Nhiễm nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của cô ta, ánh mắt sáng lên, sau đó cất cao giọng hét lên tiếp:

“Cô chịu tra tấn suốt hàng trăm năm chính là để ngăn cản dịch bệnh lây lan, nếu bây giờ cô bị ác ma mê hoặc, tất cả sẽ trở thành công cốc!”

Vẻ dao động trên mặt Ivy càng rõ ràng hơn, trên người từ từ bao phủ một tầng vỏ cháy đen mỏng, lan dần dần từ chân lên bên trên, nhìn có huynh hướng khôi phục lại bình thường.

Đúng vào lúc này, giọng trẻ con mềm mại vang lên sau lưng:

“Mẹ ơi.”

Cơ thể Ivy chấn động, quay đầu nhìn hai đứa trẻ đằng sau mình, chỉ thấy chúng đang mở đôi mắt to xanh sẫm nhìn cô ta, bờ môi đỏ tươi là ý cười thuần khiết:

“Mẹ không muốn ở bên chúng con mãi sao ạ?”

“Mẹ không yêu chúng con nữa rồi à?”

Khuôn mặt tái nhợt của Ivy dần khoác lên lớp giáp cứng rắn, trên mặt cô ta nở nụ cười hiền từ, con ngươi đen nhanh thâm tình mà si mê: “Đương nhiên là mẹ yêu các con rồi, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”

Thần kinh của mọi người đã căng chặt tới mức gần như sụp đổ, Mạc Dịch đột nhiên vươn tay kéo lấy Vu Nhiễm đang định nói gì đó, bàn tay tái nhợt nhuốm đầy máu đã khô một nửa để lại vết đỏ sẫm trên ống tay áo nhạt màu của cô.

Vu Nhiễm quay đầu, nhìn thẳng và đôi mắt sâu thăm thẳm của Mạc Dịch, cô sững sờ.

Khi cô còn chưa phản ứng lại, chỉ thấy Mạc Dịch tới sát bên tai cô, khẽ nói vài câu.

Vu Nhiễm ngây người, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng còn chưa hỏi ra điều mà mình nghi vấn, chỉ nghe thấy đứa trẻ cách đó không xa, mỉm cười nói với Ivy:

“Mẹ à, vậy mẹ hát một bài cho con nghe có được không, như hằng đêm mẹ hay làm ấy?”

Chút giãy dụ cuối cùng trên mặt Ivy biến mất, khuôn mặt không có cảm xúc trắng bệch nhìn trông cứng đờ ngây dại, con ngươi đen láy chuyển sang mọi người, bên trong là sát ý cố chấp và tàn nhẫn không thể che giấu.

Ngón tay trắng xanh của cô ta siết chặt cán dao, dòng máu màu đỏ sậm nhỏ xuống từ lưỡi dao, vỏ ngoài cháy đen trên người lại rớt xuống, rơi loạt soạt xuống đất.

Cô ta đi về phía mọi người, miệng khẽ ngâm nga bài đồng dao:

“……What are little boys made of?Frogs and snails……”

Cơ thể mọi người lạnh lẽo, cũng chẳng quan tâm có nơi để trốn không mà quay đầu bỏ chạy ngay, chạy về các nơi khác nhau bằng sức lực cả người mình, cầu nguyện ở trong lòng rằng bản thân đừng trở thành người đầu tiên bị nhắm vào.

Dù sao thì cũng có nhiều người như vậy, chia ra chạy chắc chắn sẽ có có hội sống hơn.

Nhưng khát vọng thầm kín nơi đáy lòng họ bị phá vỡ rất nhanh.

Thân hình của Ivy vặn vẹo trong không trung, sau đó từ tử biến mất trong đó, vài giây sau xuất hiện ở bên cạnh một người chơi.

Cánh tay cứng đờ của cô ta giơ lên, lưỡi dao lóe ánh sáng lạnh chém xuống trong không trung, tay giơ dao hạ, kèm theo đó là tiếng hét thê lương, lưỡi dao trong tay cô ta chặt đứt cổ tay và cổ chân của người chơi bị bắt được kia.

Đống máu chảy ra từ miệng vết thương, xương trắng hếu lòi ra từ trong máu thịt, tiếng gào thét đau thấu tâm can đâm thủng màng nhĩ của mỗi một người, khiến người nghe không khỏi run lên.

Khuôn mặt trắng bệch của Ivy dính máu tươi, cô ta cứng còng chuyển động tròng mắt, cánh tay rủ xuống, máu tươi chảy xuống đất theo lưỡi dao, sau đó bị cát nuốt lấy một cách tham lam.

Bất ngờ đó là, cô ta không tiếp tục ra tay tàn nhẫn với người chơi đang gào thét thảm thiết kia nữa, không cứa đứt cổ họng của anh ta, không móc đầu gối anh ta ra, mà để mặc anh ta lăn lộn trong máu tươi, dường như cô ta chỉ đang cố gắng hủy bỏ khả năng di chuyển của anh ta, khiến anh ta biến thành một vật chứa chỉ để cho máu thôi.

Ánh mắt Mạc Dịch dừng lại trên mảnh đất hấp thu đầy máu tươi kia một chốc.

Ivy từ từ tan biến thân hình trong không khí.

Trái tim mọi người căng thẳng, da dầu tê dại, liều mạng chạy về hướng ngược lại, như thể như vậy là trốn ra khỏi phạm vi tầm mắt của Ivy.

Khác với bọn họ đó là, Mạc Dịch lại chạy về mảnh đất màu đỏ máu ở trung tâm.

Anh vừa chạy vừa xé băng vải quấn lung tung trên bàn tay xuống, cắn chặt khớp hàm, đưa ngón tay vào vết thương rớm máu ở lòng bàn tay mình rồi kéo mạnh.

Một mảng lớn máu thịt cuộn lên theo hành động của anh, máu tươi ấm nóng chảy ra từ vết thương, để lại nhiệt độ gần như thiêu đốt lên làn da lạnh lẽo của anh.

Cơn đau dữ dội khiến trước mắt Mạc Dịch tối sầm, cơn đau buốt kích thích các dây thần kinh ngoại biên của anh, giật não anh thật mạnh, mất máu quá nhiều khiến tư duy của anh trở nên chậm chạp.

Theo như nội dung trước đó anh từng đọc được trong sách da người, nếu muốn hoàn thành giai đoạn cuối cùng của hiến tế phải cần một lượng máu tươi cực kì lớn.

Cho nên muốn trốn thoát khỏi căn phòng cát đổ sụp này thì nhất định phải bỏ ra một lượng máu tươi lớn, cho nên ban nãy khi Ivy đuổi theo người đầu tiên, đó là người có vết thương sâu nhất, chảy nhiều máu nhất trong số bọn họ.

Nhưng bây giờ trở thành anh rồi.

Mạc Dịch cắn chặt khớp hàm, mùi rỉ sắt nhàn nhạt dường như cũng lan ra ở trong miệng, như không cảm nhận được đau đớn, ngón tay anh dồn sức, móc mạnh vào trong vết thương của mình, đã chạm đến xương trắng toát dưới lớp da thịt mỏng manh rồi.

Có càng nhiều máu chảy dọc theo ngón tay anh xuống hơn.

Anh cố gắng duy trì sự tỉnh áo của mình, ánh mắt khóa chặt thứ sẫm màu duy nhất trong tầm mắt toàn màu đỏ…

Bia mộ.

Phải cố gắng hết sức tới gần nó mới được.

Bầu không khí trước mắt dần trở nên vặn vẹo, cơ thể của Ivy dần ngưng tụ lại trước mắt anh.

Hơi thở gấp gáp của Mạc Dịch như thiêu đốt trong cổ họng, nhịp tim hỗn loạn đập dồn dập bên tai anh.

Ánh sáng lạnh của lưỡi dao lóe lên trong dư quang, giơ lên cao trong không trung!

Có lẽ là do vẫn luôn cảnh giác, phản ứng của Mạc Dịch rất nhanh, anh đột ngột dừng bước chân, lùi về sau một bước lớn thật nhạy bén, vậy mà lại trốn được đòn tấn công chí mạng kia!

Nhìn khuôn mặt xoay chuyển cứng đờ của Ivy, tứ chi cử động chậm chạp, nhìn trông như muốn cho anh thêm một đòn nữa.

Mạc Dịch nắm thật chặt kẽ hở này, ánh mắt nhìn chằm chằm con ngươi ngây dại đen láy của Ivy, cất lời nói:

“Tôi biết cô đang ở đây!”

Động tác của Ivy dừng lại khó mà nhận ra, ánh mắt nhạy bén của Mạc Dịch bắt gặp động tác này của cô ta, bèn nhân cơ hội cất lời, nói với tốc độ cực kì nhanh:

“Nếu như cô không ý thức được một chút nào hết, vậy thì ban nãy đã chém đứt cổ người chơi luôn rồi, để máu anh ta chảy ra theo động mạch, nhưng cô lại không, bà chỉ chặt đứt cổ tay và cổ chân anh ta, cõi lòng cô đang ngăn cản chính cô ra tay!”

Khuôn mặt Ivy hơi vặn vẹo, đôi tay cầm cán dao cứng đờ dừng lại trong không trung.

Mạc Dịch nhìn chằm chằm cô ta, trong lòng cảm thấy thấp thỏm, anh không cảm thấy lời nói của mình sẽ có tác dụng gì với linh hồn cố chấp đã chìm sâu trong vực thẳm này, nhưng, dù sao thì mục tiêu của anh cũng không phải ở đây...

Anh nhân lúc Ivy phân tâm, hét to một tiếng:

“Làm đi!”

Lời còn chưa dứt, một bóng dáng đã lao vọt về phía bóng tối trong góc từng như một mũi tên rời khỏi dây.

Ánh mắt Vu Nhiễm sáng rực như đuốc, trong tay cầm chặt cán con dao làm bếp giống y hệt Ivy, lao vụt về phía hai đứa trẻ đang đứng trên mảnh đất màu đỏ máu!

Ban nãy khi thì thầm với Mạc Dịch, Vu Nhiễm đã buộc chặt cổ tay mình bằng miếng băng gạc còn lại để hạn chế tốc độ chảy của máu. Khi mọi người chạy tứ tung, cô dựa sát vào những cái bóng giữa những bức tường đứng sừng sững rồi đi vào trung tâm mảnh đất này.

Động tác gần như tự hủy hoại của Mạc Dịch hấp dẫn sự chú ý của Ivy cho nên hành động của Vu Nhiễm mới thuận lợi như vậy.

Ngay sau đó Ivy liền cảm nhận được sự thay đổi ở bên kia, khuôn mặt trắng bệch lập tức trở nên vặn vẹo, đôi mắt đen khi nãy còn dao động bởi lời nói của Mạc Dịch lập tức nhen nhóm lửa giận.

Khuôn mặt cố chấp và ác độc nhìn trông khủng bố quái dị, vẻ cay độc chọn người cắn nuốt trong mắt kia khiến người ta không kìm được thấy sợ hãi.

Cổ họng cô ta phát ra một tiếng rống khàn khàn như không tồn tại trên đời, như một con sư tử cái bị chọc giận mất đi đàn con, cô ta mặc kệ Mạc Dịch đứng ở bên cạnh, quay người lao về phía Vu Nhiễm!

Mạc Dịch hít sâu một hơi, lao đến trước ngôi mộ trống rỗng đang mở ra kia...

Sau đó lật người nhảy vào.

Chương kế tiếp