Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 85
Người đàn ông cao to đứng ở cuối giường, ánh nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào phòng mạ lên một lớp vàng sáng lên ngũ quan cực kì tuấn tú của cậu, đôi mắt xám khói của cậu ánh lên màu vàng nhạt như mạ vàng dưới ánh mặt trời, nhìn trông vừa huy hoàng vừa rực rỡ.

Cậu hơi cụp mắt xuống nhìn Mạc Dịch, lông mi nhạt màu cũng như được phủ một lớp phấn vàng.

Mạc Dịch ngồi trên giường, biểu cảm khuôn mặt vẫn luôn giữ bình tĩnh cũng hơi rạn nứt, há mồm trợn mắt nhìn người đàn ông tuyệt đối không nên xuất hiện ở đầu giường mình, há miệng không biết nên nói gì mưới phải:

“Cậu, cậu...”

Biểu cảm trên gương mặt của Sương Mù không thay đổi gì cả, cậu đi lại gần mấy bước, đầu gối gần như chạm vào nếp nhăn mờ nhạt trên vải mềm cạnh giường.

Cậu nói rất tự nhiên:

“Anh định đi tắm à?”

Mạc Dịch: “...” ???

Tuy rằng mỗi lần anh ra khỏi phó bản đều sẽ đi tắm, nhưng trong tình huống này... nghe câu này nó cứ sao sao ấy!

Mạc Dịch hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc đang lên xuống của mình, sau đó cất lời nói:

“Cậu... tại sao cậu...”

Người lúc nào cũng suy nghĩ cẩn thận như anh nhất thời không tìm được từ nào thích hợp để hình dung trạng thái hiện tại.

Sương Mù híp đôi mắt lại, ngũ quan tuấn tú hơi dịu đi một chút, cậu trả lời:

“Anh còn nhớ lúc phó bản đầu tiên kết thúc chứ?”

Trong đầu Mạc Dịch lập tức hiện lên một số hình ảnh vỡ vụn tán loạn, sương mù dày đặc quẩn quanh, thân hình cao to của người đàn ông bị bóng tối bao phủ, trên cổ lạnh lẽo, cùng với mùi máu tanh nồng nặng tràn ra từ môi răng.

Anh có xúc động muốn giơ tay lên che mặt mình... quả nhiên là vì cái này.

Suy đoán từ trước đến nay trong lòng Mạc Dịch được chứng thực, nhưng anh lại chẳng vui vẻ một chút nào.

Trước khi phó bản đầu tiên kết thúc, anh hút máu của Sương Mù, tiếp theo đó Sương Mù có thể xuất hiện trong thế giới hiện thực, còn xóa tin nhắn mà Giang Nguyên Nhu gửi tới cho anh. Mà ngay khi phó bản này vừa mới kết thúc, anh còn chưa kịp hôn mê đã bị ép hút máu của cậu, bây giờ Sương Mù đã có thể hóa thành hình người xuất hiện trước giường mình rồi.

Thấy Mạc Dịch đã hiểu lời giải thích mà mình không thể nói ra, Sương Mù không nhịn được cong khóe môi, sau đó nói tiếp:

“Bây giờ sức mạnh của tôi trong thế giới hiện thực vẫn rất yếu, mỗi ngày đại khái có thể duy trì hình dạng bây giờ vài tiếng đồng hồ rồi sẽ ngủ đông ngay.”

Mạc Dịch hít sâu một hơi, cảm thấy cái đầu vốn đã đau của mình hình như lại càng đau hơn.

Anh ngước mắt nhìn Sương Mù đứng trước giường, sau đó vươn tay ra xoa cái cổ đau nhói vì ngẩng đầu quá lâu của mình, nhích vào bên trong giường, tỏ ý Sương Mù đứng mãi như vậy có thể ngồi xuống, hơi do dự cất lời:

“Bây giờ cậu coi như là... ràng buộc với tôi à?”

Sương Mù thuận thế ngồi xuống bên giường anh, nệm giường mềm mại lún xuống theo động tác của cậu, nếp nhăn trên ga giường lan rộng ra.

Cậu gật đầu.

Mạc Dịch không nhịn được giơ tay lên day huyệt thái dương căng đau của mình, sau đó hỏi tiếp:

“Vậy... đây là chủ động hay là bị động?”

Sương Mù nhìn sang anh, hàng mi được ánh mặt trời nhuộm vàng cụp xuống che đi đôi mắt xám khói, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại trả lời rất dứt khoát nhanh nhẹn:

“Bị động.”

Cậu khựng lại rồi nói tiếp: “Bắt đầu từ lúc anh nếm thử máu của tôi, thì một phần của tôi đã ràng buộc với anh rồi.”

Chuyện trải qua trong phó bản đầu tiên lại hiện ra một cách sống động trước mắt anh, lúc đó bắp chân và một số bộ phận trên cơ thể anh đã bị thương nặng, nếu không nhờ khả năng chịu đau bẩm sinh và mạnh mẽ của anh, sợ là đã bất tỉnh rồi.

Vì ngôi trường đó không phải là một tòa nhà thực sự như hai phó bản khác, mà là thực thể hóa oán niệm của Triệu Thu Lam, cho nên khi anh hoàn thành nhiệm vụ nhánh của phó bản kia, trường học sụp đổ, Sương Mù xông vào không giết anh, mà gần như dung túng cho phép anh uống máu của mình.

Mạc Dịch nhớ lại kí ức mơ hồ kia, khi đó anh gần như đã rơi vào trạng thái hưng phấn bất thường, từ từ nhíu mày lại...

Rốt cuộc là dung túng hay là xúi giục đây?

Một chút hơi lạnh chạm vào mi tâm của anh, Mạc Dịch bị nhiệt độ lạnh căm làm cho đông cứng, đột nhiên ngước mắt lên.

Chỉ thấy Sương Mù thản nhiên như không có chuyện gì rụt ngón tay chấm lên mi tâm anh về, nói rằng: “Đừng nhíu mày.”

Mạc Dịch thu hồi vẻ kinh ngạc nhàn nhạt trên mặt mình, đè câu hỏi trong lòng mình xuống.

Nhưng câu hỏi này, cho dù bây giờ có hỏi cũng không nhận được câu trả lời.

Thêm cả tình hình bây giờ, chắc mình cần phải ở cùng với phi nhân loại trước mắt này một khoảng thời gian rất dài, bây giờ nói rõ ràng như vậy rồi khiến mối quan hệ trở nên gượng gạo thì đúng là không khôn ngoan.

... Hơn nữa, không thể không nói, cho đến nay Sương Mù vẫn chưa làm hại gì đến anh, thậm chí còn cứu anh rất nhiều lần.

Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể phân biệt được đối phương là địch hay bạn, nhưng anh cũng không phải người vong ơn phụ nghĩa, vứt những chuyện đối phương từng cứu mạng mình biết bao nhiêu lần ra sau đầu.

Mạc Dịch thở dài một hơi trong lòng, sau đó lật người xuống giường.

Anh thuận tay cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường của mình, ấn vào màn hình tối sầm.

Ngoài tin nhắn báo bình an sau khi quay về mà Thẩm Lỗi và Vương Trạch Chi gửi cho anh ra, thì không có thông báo và tin nhắn nào khác.

Giang Nguyên Nhu và Giang Nguyên Bạch vẫn không có tin nhắn.

Ngón tay cầm điện thoại của Mạc Dịch siết chặt lại, khuôn mặt không có màu máu không thay đổi cảm xúc gì, đôi mắt cực kỳ thâm thúy tối tăm đến mức không thể bị ánh nắng ban mai chiếu rọi cũng không thể sưởi ấm được.

Anh đặt điện thoại lại đầu giường, sau đó cầm tờ giấy trắng tinh vẫn đặt trên đầu giường như mọi khi lên.

Trên tờ giấy trắng tinh được viết chữ đen khiêm tốn: “Chúc mừng anh đã thoát chết thành công, cảm ơn anh đã tham gia, chúc anh sống vui vẻ.”

Mạc Dịch lật ra đằng sau, chỉ thấy trên đó viết:

“Trò chơi lần sau sẽ bắt đầu sau 15 ngày, mong người chơi hãy chuẩn bị tốt.”

Dưới cuối trang còn có một hàng chữ nhỏ: “Chúc mừng anh tìm được nhiệm vụ nhánh, lần sau khi vào trò chơi có thể nhận được phần thưởng của nhiệm vụ nhánh, chúc anh chơi vui vẻ.”

Ngoài thời gian nghỉ dài hơn, tất cả những thứ khác đều không có gì thay đổi.

Mạc Dịch đặt tờ giấy này trở lại tủ đầu giường, ánh mắt dừng trên mặt đất, không nhịn được sững sờ.

Chỉ thấy trên mặt đất nơi từng đặt con gấu bông có một chiếc hộp nhỏ phủ đầy bụi đang đặt thẳng, bên trên hộp không có hoa văn gì, nhìn trông vô cùng bình thường.

Mạc Dịch đã từng nhìn thấy loại hộp này rồi... gói quà dành cho tân thủ mà anh mua được đóng gói trong loại hộp này, đặt trong ba lô của mình.

Anh khom người xuống cầm cái hộp lên, ngón tay thon dài mở bao bì một cách linh hoạt, để lộ ra thứ bên trong.

Một tấm thiệp nhỏ rơi ra khỏi nắp hộp đã mở.

Mạc Dịch nhặt tấm thiệp lên, nghiêm túc đọc chữ bên trên:

“Thành viên câu lạc bộ cấp cao thân mến:

Sau đây là danh sách mua hàng tại cửa hàng trước khi vào phó bản, vui lòng kiểm tra nội dung cẩn thận, chúc bạn mua sắm vui vẻ.”

Đôi mắt Mạc Dịch sáng lên, khuôn mặt trắng bệch cũng nhuốm chút màu máu, anh vội vàng nhìn lướt qua danh sách từ trên xuống dưới, đây quả nhiên là những đạo cụ mà anh đã mua trước khi mở phó bản lần trước.

Anh đặt danh sách kia sang bên cạnh, sau đó nhìn xuống đáy hộp, nơi đó có một hộp nhỏ và một quả cầu pha lê được đóng gói đầy đủ.

Mạc Dịch vươn tay cầm quả cầu pha lên kia lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát bề mặt lạnh lẽo nhẵn nhụi của nó, sau đó đưa tới gần mắt quan sát kỹ:

Quả cầu trong suốt như pha lê dường như chứa đầy những đốm sáng thay đổi khó đoán, những đốm sáng chảy từ từ vào trong quả cầu theo chuyển động của đầu ngón tay, nhìn trông rất đẹp mắt dưới ánh đèn.

Tiếp theo đó, dường như bị nhiệt độ cơ thể của anh làm tan chảy, quả cầu pha lê nho nhỏ kia mềm xuống theo làn da đầu ngón tay, sau đó thấm vào da anh, biến mất không chút vết tích, dọa Mạc Dịch giật nảy mình.

Anh vô thức ma sát ngón tay trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn tin nhắn ngắn.

... Quả cầu thủy tinh này mang theo một phần thông tin, tương tự như hướng dẫn cho các đạo cụ trong những hộp nhỏ khác.

Đạo cụ trong hộp nhỏ giống với quả cầu pha lê vừa rồi, khi cần sử dụng cứ bóp nát là được.

Nhưng khi sử dụng những đạo cụ này cũng không phải không có hạn chế, sử dụng xong, trong 24 giờ không thể sử dụng đạo cụ thứ hai, hơn nữa còn mang tới một trạng thái debuff không thể loại bỏ cho người chơi, nội dung cụ thể ngẫu nhiên, thời lượng ngẫu nhiên.

Mạc Dịch hạ ngón tay vẫn hơi mát lạnh xuống, trong lòng nhất thời thấy hơi nặng nề.

Anh biết rằng trò chơi này sẽ không thực sự mang đến tiện lợi và lợi ích gì cho người chơi, ngay cả quả cầu phê lê hướng dẫn này cũng là một trong những đặc quyền của hội viên cấp B, đồng nghĩa là nếu anh không phải hội viên, cho dù có đổi bằng điểm tích phân cũng không đổi được những đạo cụ này.

Không những không biết sử dụng như thế nào, cũng không biết sau khi sử dụng nó có tác dụng phụ gì... mà trong phó bản, sự cẩu thả và bất cẩn như vậy có khả năng sẽ khiến người chơi mất mạng.

Mạc Dịch hoàn hồn lại, đặt danh sách đạo cụ trong tay trở lại hộp, sau đó vội vàng đóng hộp lại, đặt lên tủ đầu giường.

Anh đứng dậy, khẽ cử động vai mình, cảm giác đau nhức mệt mỏi quen thuộc ập đến, áo sơ mi lạnh lẽo vẫn dính vào da anh, cho dù đã khô một nửa nhưng vẫn rất khó chịu.

Mạc Dịch đi tới bên cạnh tủ quần áo của mình, lấy mấy bộ đồ để thay từ bên trong ra, đang định đi vào phòng tắm thì đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn sang giường.

Chỉ thấy Sương Mù vẫn ngồi bên giường, ánh nắng sáng sớm chiếu lên người cậu qua cửa khổ, gương mặt trầm lặng cùng bóng lưng thẳng tắp của cậu mờ ảo trong ánh nắng vàng rực rỡ, đôi mắt xám khói đang nhìn thẳng vào anh.

Nhìn trông... hình như hơi ngoan nhỉ?

Đáy lòng Mạc Dịch đột nhiên xuất hiện sự áy náy, cảm thấy mình như một chủ nhà bất cẩn không đối xử tốt với khách.

Anh nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Tôi đi tắm trước, cậu cứ thoải mái nhé, trong tủ lạnh...”

Não Mạc Dịch mắc kẹt.

Anh nhớ ra trong tủ lạnh của mình chẳng có gì cả.

Hơn nữa rõ ràng Sương Mù không phải người, cũng không biết rốt cuộc cần phải ăn không.

Mạc Dịch do dự vài giây, khát vọng đi tắm vượt qua mọi thứ, thế là anh lấy điện thoại của mình mở khóa, đưa cho đối phương:

“Hay là cậu chơi rắn săn mồi một lát nhé?”

Sương Mù: “...”

Chương kế tiếp