Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 86
Mạc Dịch mở vòi nước, dòng nước lạnh ngắt đổ ào ào xuống bồn rửa mặt bằng sứ trắng bóng, bên trong những giọt nước óng ánh bắn tung tóe là hình ảnh phản xạ của bóng đèn vỡ trên trần nhà, anh cho bàn tay vào trong nước, dòng nước lạnh giá từ giữa các ngón tay trượt xuống các đốt ngón tay, theo đó là một chút lực va chạm và cơn đau nhẹ.

Dòng nước từ từ trở nên ấm, sau đó dần dần nóng lên.

Khói trắng như tuyết từ từ bốc lên từ trong bồn rửa tay, mu bàn tay và các đốt ngón tay trắng nhợt bị nước nóng làm bỏng mà trở nên hơi đỏ.

Mạc Dịch vốc nước lên rửa mặt, nhiệt độ nước âm ấm đánh thức từng tấc da trên mặt anh, đầu ngón tay chạm vào da mặt khiến nó từ từ lan sâu vào da thịt anh.

Ngay cả khi đã thoát ra từ trong phó bản, cảm giác lạnh giá như thoát ra từ những kẽ hở trong xương vì mất máu vẫn không biến mất, như thể bên trong cơ thể đang bị gió lạnh thổi ào ào vào, như thể sự kiệt sức và lạnh buốt từ từ toát ra từ linh hồn.

Một trải nghiệm như cận kề cái chết.

Sức chịu đựng của anh đủ mạnh để trước mặt người khác anh không để lộ ra sự khác thường nào dù là nhỏ nhất, ngay cả khi đầu ngón tay lạnh lẽo của anh còn đang run rẩy.

Mạc Dịch cầm lấy chiếc khăn treo bên bồn rửa mặt mà lau qua mặt, anh cảm thấy đầu mút dây thần kinh của mình như thể tỉnh táo lại do nước ấm, anh thở ra một hơi dài, sau đó cởi áo khoác ngoài ra.

Hơi nước ấm đọng lại thành những giọt nước nhỏ li ti trên làn da anh, phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Mạc Dịch ngây người nhìn chằm chằm một nơi nào đó trong gương - sợi dây ruy băng làm quà cho tân thủ vẫn đang quấn quanh cổ tay anh.

Anh cúi đầu, tháo dải ruy băng trên cổ tay mình xuống.

Tấm vải như dòng nước chảy mang theo hơi ấm trên cơ thể anh, từ ngón tay anh trượt xuống, rất dễ cởi ra.

Khi Mạc Dịch vừa định đặt nó lên bồn rửa mặt bên cạnh thì động tác của anh chợt dừng lại.

Tấm vải trắng bạc theo chuyển động của anh gợn lên như một vệt máu, nó tựa như máu tươi bỗng nhiên rơi xuống làn tuyết êm dịu, cũng giống như một con cá đỏ cuộn mình trong làn sóng trắng như tuyết.

Anh sững người: Đáng lẽ ra vết máu trong phó bản sẽ không dính lại trên quần áo của người chơi chứ.

Mạc Dịch mở dải ruy băng dài đó ra, chỉ thấy trên bề mặt trắng bạc sáng bóng có mấy sợi chỉ màu đỏ tươi chạy dọc từ đầu này sang đầu kia, xuyên suốt cả dải ruy băng, trông cực kỳ đẹp mắt.

Anh đếm, tổng cộng có ba sợi chỉ đỏ.

… Mà vừa hay anh đã trải qua ba lần phó bản.

Mạc Dịch mím đôi môi tái nhợt, khuôn mặt không chút huyết sắc bị hơi nước bốc lên mà trở nên ửng hồng, đôi mắt đen sâu thẳm bị hơi nước xông lên mà trở nên sáng và ướt.

Thú vị rồi đây.

Anh nhếch môi, đặt dải ruy băng lên bệ của bồn rửa mặt rồi nhấc chân bước vào phòng tắm, anh vặn vòi hoa sen.

Dòng nước ấm ào ạt chảy từ trên xuống, truyền đến làn da lạnh giá của anh một chút ấm áp, xua đi cảm giác nhớp nháp mà mồ hôi đem lại trên người anh.

Mạc Dịch mở cửa phòng tắm, hơi nước ấm áp cùng mùi dầu gội nhàn nhạt thoát ra ngoài theo khe cửa, mái tóc đen ướt sũng dính vào gò má, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn lên phía giường mình.

Chỉ thấy Sương Mù vẫn ngồi ở đó, ngũ quan vô cùng hung hãn không có chút cảm xúc nào, mí mắt khẽ rũ xuống, những ngón tay thon dài, nhợt nhạt đang vẽ từng chút một trên màn hình sáng.

Âm thanh con rắn nhỏ tham ăn trong căn phòng trống phát ra khá rõ ràng.

Mạc Dịch bỗng thấy dở khóc dở cười, anh thật sự không ngờ đối phương lại thật sự ngoan ngoãn chơi rắn tham ăn, chờ anh tắm xong.

Có vẻ như đã phát hiện ra tiếng động ở cửa nhà tắm, Sương Mù ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay ngừng di chuyển, âm thanh con rắn tham ăn cắn vào đuôi mình vang lên - GAME OVER.

Mạc Dịch đột nhiên thấy hứng thú, anh trùm khăn tắm lên đầu, tùy ý lau mái tóc đang ướt sũng, sau đó đi đến bên cạnh Sương Mù, rút điện thoại di động của mình từ trong tay đối phương ra.

Anh hếch cằm: "Ngồi dịch sang chút đi.”

Sương Mù ngơ ngác, vô thức di chuyển sang bên giường.

Mạc Dịch ngồi xuống bên cạnh Sương Mù, dùng ngón tay hơi được nước làm ấm cầm lấy vỏ điện thoại bằng kim loại lạnh lẽo, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên màn hình, bắt đầu lại một ván trò chơi rắn tham ăn mới.

Đầu ngón tay trắng nhợt hơi ẩm ướt, còn có màu hồng nhạt vì mới tắm xong, di chuyển linh hoạt trên màn hình điện thoại, tốc độ phản ứng nhanh đến đáng kinh ngạc.

Đôi mắt xám khói của Sương Mù hơi tối lại, chăm chú nhìn anh.

Chỉ thấy Mạc Dịch cúi đầu, mái tóc đen ẩm ướt dính vào khuôn mặt trắng trẻo, anh mím chặt môi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ trong tay, sâu trong đồng tử có ánh sáng và bóng tối chập chờn.

Trên người anh có mùi ấm áp và ẩm ướt sau khi vừa tắm xong, hòa quyện với hương thơm nhẹ của dầu gội đầu, nó có mùi giống như cỏ trong rừng sau cơn mưa, được hấp thụ bởi hơi nước ấm khiến người ta say mê.

Trong đôi mắt của Sương Mù có một chút lấp lánh, tiến lại gần hơn một chút mà không để lại dấu vết.

Hơi nóng tỏa ra từ cơ thể do hai người vô tình ngồi sát nhau, bên tai có thể nghe rõ tiếng thở nhẹ đều đều của Mạc Dịch, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ vàng nhỏ trên mặt anh dưới ánh nắng ban mai.

Trong mắt Sương Mù thoáng qua ý cười, cậu cúi đầu chăm chú nhìn màn hình điện thoại đang sáng nhấp nháy trong tay Mạc Dịch.

Căn phòng im lặng được lấp đầy bởi âm thanh trò chơi đơn điệu, nghe có vẻ khá nực cười.

Hai người trưởng thành có vóc người bình thường chen chúc nhau trên một chiếc giường, chăm chú nhìn vào giao diện rắn tham ăn đen trắng trên màn hình, một người nhìn còn một người chơi, cực kỳ trẻ con.

Ngón tay Mạc Dịch lướt nhẹ màn hình lần cuối, trong hình ảnh pixel đen trắng trên màn hình, con rắn tham ăn với thân hình cuộn dài cuối cùng đã chiếm trọn khung hình trò chơi, sau đó, giao diện trò chơi lóe lên, những nốt nhạc vui vẻ nhảy ra:

YOU WIN!

Mạc Dịch nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười, anh giơ tay ra cho Sương Mù nhìn thấy màn hình điện thoại trong tay anh.

Đôi mắt đen của anh sáng lên niềm hạnh phúc giản đơn, trông anh như một đứa trẻ con.

Anh ném lại điện thoại cho Sương Mù, sau đó đứng dậy, cử động đôi vai hơi căng cứng của mình rồi nói:

"Chơi loại trò chơi theo phong cách pixel này trên điện thoại nắp gập cũ vẫn là thoải mái nhất, tiếc là bây giờ cả loại điện thoại và trò chơi này đều không còn nữa.”

Mạc Dịch dừng lại, sau đó giải thích:

“Trò rắn tham ăn trong điện thoại tôi là do tôi tự lập trình và tải vào đó, tuy chơi trên giao diện màn hình cảm ứng rất khó nhưng khi quen rồi thì lại thấy dễ.”

Mạc Dịch cúi người nhặt chiếc khăn ướt mình đã tùy tiện ném trên giường lên, trên chiếc giường mềm mại nhăn nhúm có dính một ít nước sẫm màu do chiếc khăn ướt thấm vào, anh nhìn thấy liền hơi nhíu mày.

Anh như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Sương Mù: “Cậu muốn có nó không? Điện thoại ấy?”

Mạc Dịch suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Không cần lo về tiền.”

Với tư cách là một cựu hacker đẳng cấp thế giới, tiền trong mắt anh chỉ là một dãy số vô nghĩa trong thẻ ngân hàng, anh thậm chí không cần ra tay, tiền kiếm được trước khi anh về hưu đã đủ để anh tiêu xài mấy đời rồi.

Chỉ là anh không có quá nhiều ham muốn về vật chất nên mấy năm nay cũng không dùng gì nhiều.

Còn chưa để Sương Mù kịp trả lời, Mạc Dịch đã lắc đầu và nói trước:

“Những cái bán trên thị trường có quá nhiều hạn chế, hơn nữa lại không an toàn, tôi vẫn nên làm cho cậu một cái vậy.”

Một ý cười bị nén hiện lên trong mắt Sương Mù, cậu đứng dậy, cầm lấy chiếc khăn ướt trong tay Mạc Dịch, ngón tay mảnh khảnh khẽ động, hơi nước trong nháy mắt thoát ra ngoài, bề mặt khăn trở nên khô ráo và mềm mại trở lại.

Cậu đắp chiếc khăn khô lên mái tóc còn hơi ướt của Mạc Dịch, động tác lau tóc cho anh rất tự nhiên:

“Giống với cái của anh sao?”

Mạc Dịch bị cái khăn đột nhiên ném lên đầu mình làm cho ngơ ngác, theo bản năng anh ngửa người ra sau tránh bị bàn tay Sương Mù ép xuống.

“Ờm… cũng được.”

Khuôn mặt nghiêm nghị của Sương Mù có chút dịu dàng, đôi mắt xám nhạt hài lòng híp lại:

“Vậy thì được.”

Mạc Dịch vô thức ấn chiếc khăn trên đầu, anh tùy tiện lau mái tóc đã khô một nửa của mình, sau đó mới sực nhận ra điều gì đó, lấy chiếc khăn khô trên đầu xuống, có chút lấy làm lạ, anh lấy ngón tay vê vê đám lông tơ trên khăn:

“Cậu có thể làm khô nó à?”

Sương Mù gật đầu.

Trên mặt Mạc Dịch hiện lên vẻ thích thú, ngẩng đầu nhìn Sương Mù, hứng thú hỏi:

“Ngoài cái này ra, ở thế giới thực cậu còn có thể làm gì khác nữa?”

Đối phương lắc đầu, bình tĩnh trả lời: "Hết rồi, sức mạnh của tôi ở thế giới thực không đủ, duy trì sự xuất hiện thực thể đã là một điều khó khăn rồi."

Mạc Dịch tiếc nuối sờ sờ chiếc khăn khô dưới ngón tay, anh cũng không tiếp tục hỏi về chủ đề này nữa, chỉ tùy ý khoác nó lên vai, sau đó vừa đi ra ngoài vừa hỏi:

“Ở trạng thái này cậu có cần ăn gì đó không?”

Sau lưng anh vang lên giọng nói từ tính như kim loại của đối phương: “Không cần.”

Bước chân của Mạc Dịch đột nhiên dừng lại, anh tựa như nghĩ ra điều gì, liền xoay người nhìn Sương Mù còn đứng ở bên giường, chậm rãi nhíu mày:

“Nếu một đoạn thời gian dài sau này chúng ta vẫn phải gắn bó với nhau vậy thì sau này tôi nên xưng hô với cậu thế nào đây?”

Anh vẫn nhớ khi phó bản trước đó vừa mới bắt đầu, anh đã hỏi tên của Sương Mù rồi nhưng câu trả lời của cậu là:

[Tôi không có tên.]

Sương Mù quay lưng về phía cửa sổ tràn ngập ánh nắng, viền thân hình mảnh khảnh thẳng tắp của cậu chìm trong ánh sáng có cảm giác hơi mờ đi, cậu trầm giọng cười rồi trả lời:

“Gì cũng được.”

Mạc Dịch nhíu mày, giả vờ như vô tình mà hỏi:

"Tôi nhớ khi trong phó bản thứ nhất, gợi ý về cậu trong trò chơi là Sương Mù không tên, nhưng... chắc cậu không phải là vị ngoại thần trong thần thoại Cthulhu đấy chứ?”

Sương Mù gật đầu.

Mạc Dịch thở phào một hơi, sự lo lắng bắt đầu từ phó bản thứ nhất cũng thoáng thả lỏng đi được một chút… Theo sự hiểu biết của anh về các vị cựu thần và ngoại thần trong thần thoại Cthulhu, nếu như đối phương thực sự là Sương Mù vô danh thì chắc anh nên lo lắng một chút cho vận mệnh của cả nhân loại rồi.

Vốn dĩ anh muốn tiếp tục hỏi về chủ đề này, nhưng vừa mở miệng lại phát hiện mình không thể tiếp tục nói nữa.

… Trò chơi này đang ngăn cản anh tiếp tục tìm kiếm.

Mi mắt Mạc Dịch hơi trầm xuống, nhưng cuối cùng cũng giải quyết được một mối nguy hiểm tiềm ẩn mà anh lo lắng đã lâu, cho nên tâm trạng anh vẫn rất tốt.

Anh nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, thay đổi chủ đề rồi lại nói một lần nữa:

"Vậy... có lẽ cậu cũng có thể tự nghĩ cho mình một cái tên chứ?"

Sương Mù vẫn giữ nét mặt bình thản và hờ hững như cũ, nhưng đôi mắt màu xám khói lại nhìn chăm chú vào Mạc Dịch, khẽ mỉm cười rồi thản nhiên nói:

“Hay là anh chọn cho tôi một cái tên đi.”

Chương kế tiếp