Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 88
Mạc Dịch sững người nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình di động.

Giang Nguyên Nhu đã từ phó bản về rồi ư?

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh sáng ngời, đáy lòng nảy ra một ý.

Nếu trong thời gian này Giang Nguyên Nhu và Giang Nguyên Bạch đều ở trong trò chơi, vậy thời gian bọn họ tồn tại trong cái phó bản kia ít nhất nửa tháng trời… tin tình báo này quý giá nhường nào chứ.

Anh nhấn bàn phím trên màn hình, đáp lại một chữ [Có].

Mạc Dịch thoáng suy nghĩ, lại gửi thêm một tin:

[Hai người vẫn ổn chứ?]

Giang Nguyên Nhu trả lời rất nhanh, tin nhắn cực kỳ ngắn gọn, chỉ có hai chữ:

[Còn sống.]

… Nhưng như vậy cũng không xem như trực tiếp trả lời câu hỏi của anh.

Mạc Dịch nhíu mày, chưa chờ anh cân nhắc nói thêm gì, Giang Nguyên Nhu đã gửi thêm một tin nhắn tới:

[Chúng ta cần gặp mặt một lần.]

Ngón tay Mạc Dịch trên màn hình di động khựng lại, sau đó dịch ra cạnh viền di động, không đáp lại.

Văn Thần như phát hiện ra cái gì, quay đầu nhìn lại.

Thấy Mạc Dịch có vẻ chất chứa tâm sự, cậu bước tới, đôi mắt xám khói hơi trầm xuống, dịu giọng hỏi: "Sao vậy?"

Mạc Dịch cau chặt mày, ngẩng đầu lên, đưa màn hình di động cho Văn Thần xem, sau đó thấp giọng nói:

"Giang Nguyên Nhu bảo tôi đi gặp cô ấy."

Văn Thần hờ hững liếc nhìn màn hình di động một cái, ánh mắt thờ ơ đảo qua nội dung bên trên, sau đó lại nhìn về phía gương mặt hơi đăm chiêu của Mạc Dịch, đáy mắt càng sâu hơn:

"Anh không muốn đi à?"

Mạc Dịch lắc đầu, đôi môi nhợt nhạt mím thành đường thẳng:

"Chỉ là cứ thấy không yên tâm lắm. Đằng nào thì… cậu biết mà, thân phận của tôi hơi mẫn cảm."

Văn Thần gật đầu, vươn tay cởi bỏ tạp dề trên người xuống, vắt lên lưng ghế dựa bên cạnh, bả vai thon dài rộng lớn hơi giãn ra, gương mặt cực có tính xâm lược không chút biểu cảm:

"Tôi đi cùng anh."

Mạc Dịch đăm chiêu nhìn cậu một cái… tuy rằng trông có vẻ Sương Mù không cách nào phát huy ra toàn bộ năng lực trong thế giới thực, nhưng căn cứ vào giá trị vũ lực cậu thể hiện trong phó bản thứ hai thì đúng là có thể bảo đảm an toàn cho anh rất nhiều.

Đúng lúc này, anh nhác thấy chiếc tạp dề vắt trên lưng ghế… Vải bông mềm nhuộm hai màu chói lòa đối lập nhau, còn in mấy nhân vật hoạt hình tươi cười sinh động.

… Xấu kinh khủng.

Mạc Dịch chỉ nhìn cái tạp dề đúng một giây, vẻ mặt ba chấm: "Cậu mua à?"

Anh vẫn biết trong nhà mình có những thứ gì… Dù sao thì tuyệt đối không có thứ như thế này.

Văn Thần: "..."

Thật ra là quà tặng hoạt động của siêu thị dưới lầu.

Còn chưa chờ cậu lên tiếng giải thích, Giang Nguyên Nhu lại gửi tin nhắn tới: [Gặp ở phòng tập thể hình dưới biệt thự, được chứ?]

Mạc Dịch cụp đôi mắt đen trầm nhìn thoáng qua màn hình di động, sau đó gửi đáp trả một tin nhắn: [Được].

Anh nhìn về phía Văn Thần, vẻ mặt lại bình thường trở lại, thoáng hờ hững dịu dàng. Anh cười khẽ với Văn Thần:

"Đi thôi."

Khi tới phòng tập thể hình ở tầng dưới biệt thự, Giang Nguyên Nhu đã đứng chờ Mạc Dịch ở đó rồi.

Mạc Dịch cảm thấy an tâm một chút.

Bóng đêm dày đặc sâu thẳm, đèn đường trắng lạnh, kéo dài bóng dáng dong dỏng gầy yếu của cô, trông có vẻ gầy đi nhiều. Áo gió rộng thùng thình bọc trên người cho người ta cảm giác mảnh dẻ mong manh.

Mạc Dịch đến gần, phát hiện vẻ mặt Giang Nguyên Nhu không tốt chút nào.

Màu da của cô tái nhợt đến gần như không có chút màu máu nào, cằm có vẻ nhọn ra nhiều, khiến cho đôi mắt màu nâu nhạt kia càng thêm to và sáng, dưới mắt là vệt xanh đen rất đậm, tỏ rõ nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt.

Giang Nguyên Nhu thấy Mạc Dịch đi tới thì không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm:

"Xin lỗi, gọi cậu tới vội như vậy... Thật ra tôi đã chuẩn bị tinh thần là cậu sẽ không tới."

… Dù sao thời gian hai người hợp tác cũng không dài, còn xa mới có chuyện tin tưởng lẫn nhau, trong lòng hai người đều tự hiểu rõ.

Mạc Dịch lắc đầu, nở nụ cười xa cách:

"Không cần để ý."

Trông Giang Nguyên Nhu không có tinh thần chút nào. Cô hít sâu một hơi, xoay người mở cửa lớn biệt thự, sau đó quay đầu nói với anh:

"Đi thôi, vào trong rồi nói."

Dứt lời, cô dẫn đầu xoay người vào trong biệt thự, bên trong lập tức đèn đuốc sáng trưng, khiến cho bóng dáng cô càng thêm gầy yếu, nhỏ xinh.

Đúng lúc này, Sương Mù mềm mại bám lên lòng bàn tay Mạc Dịch, nhẹ nhàng cọ đầu ngón tay anh, nửa trấn an, nửa thân mật.

Mặt mày Mạc Dịch không thay đổi, theo sát Giang Nguyên Nhu vào phòng trong, sau đó thuận tay đóng lại cửa lớn sau lưng.

Giang Nguyên Nhu đi thẳng tới sô pha dùng để nghỉ ngơi trong phòng, thả người lún thẳng vào chiếc sô pha, gương mặt tái nhợt không thể che lấp vẻ ủ rũ.

Cô lấy một hộp thuốc lá ra, rút một điếu kẹp giữa đầu ngón tay thon dài mảnh khảnh. Rồi bỗng dưng cô khựng lại, dường như nhận thấy Mạc Dịch đang ở đây nên ngẩng đầu nhìn anh:

"Cậu có ngại không…?"

Mạc Dịch đánh mắt nhìn quầng thâm dưới mắt Giang Nguyên Nhu, lẳng lặng lắc đầu.

Nhận được sự đồng ý, Giang Nguyên Nhu hơi gục đầu xuống, mái tóc dài màu nâu trượt dọc cần cổ, tiếng đá đánh lửa của bật lửa vang lên, đốm lửa soi sáng đầu ngón tay của cô.

Mùi thuốc lá dần lan tràn, sợi khói xám nhạt chậm rãi bay lên, làm mờ ngũ quan và gương mặt của cô.

Mạc Dịch kiên nhẫn chờ đợi.

Giang Nguyên Nhu có vẻ thả lỏng rất nhiều, cô nâng bàn tay không kẹp thuốc lá lên xoa huyệt Thái Dương, sau đó lên tiếng:

"Thời gian tôi và Nguyên Bạch tồn tại trong phó bản trước là mười bốn ngày."

Mạc Dịch không tỏ vẻ gì, chỉ là âm thầm tính toán sơ lược trong lòng… tỷ lệ thời gian giữa hiện thực và trò chơi là 1:2, nói vậy nghĩa là hai người trở lại thế giới thực ngay sau anh một hôm.

Anh vẫn bình thản như trước, đợi Giang Nguyên Nhu nói tiếp.

Cô dùng đầu ngón tay gõ tàn thuốc, đưa điếu thuốc dài nhỏ kia đến bên môi rít sâu một hơi, đốm tàn thuốc chớp sáng một thoáng, khói nhạt từ môi cô bay ra, thoạt nhìn có vẻ suy sụp tinh thần.

Giang Nguyên Nhu nở nụ cười miễn cưỡng: "Cậu còn nhớ chuyện chúng ta nói khi kết thúc phó bản trước của cậu không?"

Mạc Dịch gật đầu.

Giang Nguyên Nhu gõ tàn thuốc, nói tiếp: "Khi đó tôi nói với cậu, phó bản trò chơi và bản sao hiện thực thông với nhau, nhưng tất cả những người tìm kiếm mối liên hệ này đều táng thân trong phó bản, thế nên tôi mới kiến nghị cậu tốt nhất đừng mạo hiểm."

Cô thoáng dừng một chút, ngước mắt nhìn về phía Mạc Dịch, nét mặt ảm đạm vài phần, đôi mắt nâu nhạt ngưng trọng mà âm trầm:

"Nhưng cậu vẫn đi. Sau khi cậu xuống máy bay, tôi không hỏi thăm tin tức liên quan tới cậu nữa. Lý do thứ nhất là vì trò chơi này chắc chắn không cho phép người chơi của mình tiết lộ tin tức mấu chốt như vậy ra ngoài, thứ hai… điều khiến tôi càng lo lắng là nếu tin tức này thật sự có thể được phép tiết lộ, vậy thì chúng ta sẽ phải nhận lấy nguy hiểm rất lớn trong phó bản kế tiếp."

Ngoài mặt Giang Nguyên Nhu lộ ra nụ cười khổ tự giễu:

"Tuy rằng dây dưa với trò chơi này lâu vậy rồi, nhưng sâu trong thâm tâm tôi vẫn chỉ là một kẻ nhát gan."

Mạc Dịch chậm rãi tiến lên từng bước, ngón tay rũ bên người hơi siết lại, vắt óc suy nghĩ muốn tìm ra vài câu an ủi.

Dường như muốn đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, Giang Nguyên Nhu nhanh chóng hút một ngụm thuốc lá, sau đó bị hương vị cay độc nồng đậm sặc lên, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Mạc Dịch rót một cốc nước nóng từ máy lọc tự động bên cạnh, đặt xuống trước mặt Giang Nguyên Nhu.

Cô đã ngừng ho khan, gương mặt tái nhợt ửng hồng vì ho, khoé mắt đỏ lên vương chút nước mắt sinh lý. Cô khản giọng nói cảm ơn, sau đó vươn tay dụi tắt thuốc lá vào gạt tàn trên bàn:

"... Thật ra tôi cũng không quen mùi thuốc chút nào, nhưng từ sau khi trở về, số thuốc lá tôi hút mấy ngày nay phải nhiều gấp mấy lần mười mấy năm trước đấy."

Mạc Dịch mím chặt môi, nhạy cảm chú ý tới từ nãy tới giờ Giang Nguyên Nhu chỉ nói ‘tôi’ chứ không phải là ‘chúng tôi’.

Giang Nguyên Bạch đâu?

Anh dằn nghi vấn xuống đáy lòng, ngoài mặt vẫn lạnh tanh như cũ, lẳng lặng nhìn Giang Nguyên Nhu chăm chú, đợi lời kế tiếp của cô.

Chỉ nghe Giang Nguyên Nhu nói:

"Trước kia Nguyên Bạch thân với tôi lắm, lúc lớn lên mới dần xa cách. Tôi phải học cách quản lý công ty, mà em ấy cũng có giấc mộng của chính mình. Nhưng sau khi tôi bị trò chơi chạy trốn này trói định thì càng thêm cố ý xa lánh Nguyên Bạch… Tôi đúng là một bà chị không xứng đáng."

Cô rũ mi nhìn bóng ánh đèn vỡ nát trên mặt nước trong cốc, hít sâu một hơi, tiếp tục nói:

"Sau khi kết thúc phó bản đầu tiên, em ấy vận dụng quan hệ của bản thân tìm kiếm mối liên kết giữa trò chơi và hiện thực… Mấy năm nay cánh của em ấy cứng thật rồi, giấu kín kẽ đến mức tôi không biết gì cả."

Mạc Dịch sửng sốt, vẻ mặt thoáng cái trở nên ngưng trọng.

Lúc trước, sau khi tìm ra liên hệ giữa thế giới thực và phó bản trò chơi, anh lựa chọn lập tức mở phó bản kiểm tra cho hội viên nhập hội. Vậy... Giang Nguyên Bạch thì sao?

Nếu khi đó Giang Nguyên Bạch giấu diếm Giang Nguyên Nhu làm ra một loạt hành động như vậy, chỉ sợ là vì anh ta không biết nguy cơ tiềm ẩn trong đó. Nếu thế… lựa chọn anh ta làm ra cũng chịu ảnh hưởng từ ngôn ngữ dẫn dắt của trò chơi này rất nhiều, thậm chí là thao túng và hướng dẫn.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu lúc trước Mạc Dịch không biết tất cả bạn bè liên quan của Giang Nguyên Nhu đều mất tích trong lúc tìm kiếm chân tướng thì chắc anh cũng đã lựa chọn tạm thời không mở phó bản kiểm tra hội viên nhập hội, mà đợi cho tới khi đạt được càng nhiều kinh nghiệm và lợi thế rồi mới mở.

Đầu ngón tay của Giang Nguyên Nhu hơi run lên, nước ấm trong cốc bị ấp tại lòng bàn tay đã dần nguội lạnh, bị bàn tay run rẩy của cô khiến cho gợn sóng.

Cô cụp mi, bình tĩnh nói:

"Tuy trong phó bản trước chúng tôi lay lắt tồn tại tới cuối, nhưng Nguyên Bạch không hoàn thành được khiêu chiến dành cho hội viên nhập hội."

Mạc Dịch giật mình, chuyện hội viên... trò chơi không cho phép người chơi nói ra, mà hiện tại Giang Nguyên Nhu có thể nói ra không chút trở ngại, chứng tỏ…

Giang Nguyên Nhu ngước mắt nhìn anh, nở nụ cười nhợt nhạt:

"Đúng vậy, bây giờ tôi cũng là ứng cử viên của câu lạc bộ hội viên cao cấp.”

Chương kế tiếp