Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 87
Mạc Dịch sững người.

Đề nghị này khiến anh chợt cảm thấy không biết mình có nghe nhầm không.

… Trong rất nhiều nền văn hóa, cái tên được trao cho hàm ý quan trọng và là sợi dây gắn kết, đặc biệt là trong Thần bí học, tên thật có sức mạnh và ma lực, việc để lộ tên thật tương đương với để lộ điểm yếu.

Và việc đặt tên cho một thứ gì đó... giống như ràng buộc cả hai bằng một mối ràng buộc và trách nhiệm vô hình.

Mạc Dịch ngước mắt lên, dùng đôi mắt đen cẩn thận nhìn Sương Mù, như thể muốn nhìn thấy hết tất cả những biểu cảm nhỏ nhất trên mặt cậu.

Sương Mù bình tĩnh nhìn lại anh, con mắt xám khói dưới ánh mặt trời ánh lên cảm giác như kim khí, biểu cảm trên mặt cậu thẳng thắn vô tư chứ không giả tạo, như thể những gì cậu vừa nói chỉ là một câu “tối nay đi ăn cơm ở đâu” bình thường.

Mạc Dịch nhíu mày, hơi mím chặt khóe môi, trong lòng anh mơ hồ dấy lên cảm giác vô lý.

Lẽ nào... là anh nghĩ nhiều quá ư?

Mạc Dịch nhìn Sương Mù thật sâu, cân nhắc vài giây, sau đó ngập ngừng hỏi:

"Cậu... có chắc là muốn tôi đặt tên cho cậu không?"

Sương Mù gật đầu, dùng đôi mắt xám khói nhìn chằm chằm Mạc Dịch: "Tại sao không?"

Không đợi cho Mạc Dịch kịp nói gì, Sương Mù đã không ngừng lại mà tiếp tục nói:

“Dù sao nó cũng chỉ là để xưng hô thôi mà, không phải sao?”

Nói cũng đúng.

Mạc Dịch hít một hơi thật sâu, xóa sạch hết thảy những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu mình đi, sau đó bất đắc dĩ gật đầu nói:

“Vậy được thôi, nhưng cậu không được chê nó không hay đâu đó.”

Sương Mù tiến lại gần một bước, đứng ở cửa phòng nhìn Mạc Dịch, cười một tiếng rồi nói: "Không đâu."

Mạc Dịch khẽ nhíu mày, ánh mắt anh dừng lại một lúc trên ánh mặt trời tràn vào căn phòng phía sau Sương Mù, anh suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói:

“Gọi là Thần đi, có được không?”

Đồng âm với từ “thần” có nguyên nghĩa là sao Bắc Đẩu.

“Nghe hay lắm.”

Sương Mù hơi nheo mắt lại, những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh và sắc sảo được ánh ban mai vàng nhẹ làm dịu đi, cậu tiếp tục hỏi:

“Họ thì sao?”

Mạc Dịch có chút lúng túng, dù sao họ cũng là một biểu tượng văn hóa rất có ý nghĩa ở Trung Quốc, tùy tiện chọn thì cũng không được hay lắm...

Anh ngước nhìn Sương Mù, cân nhắc một lúc rồi hỏi:

“Cậu muốn mang họ gì?”

Sương Mù trả lời không chút do dự: “Sao cũng được.”

… Câu trả lời đúng như dự liệu.

Nhưng không đợi cho Mạc Dịch kịp nở một nụ cười miễn cưỡng rồi trầm ngâm suy nghĩ thì Sương Mù đã tiếp tục nói:

"Có từ nào khiến anh ấn tượng sâu sắc không?"

Mạc Dịch sửng sốt, nhướng mày nhìn Sương Mù, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Gì cơ?”

Sương Mù kiên nhẫn giải thích: “Nếu như anh thực sự không thể quyết định được thì có thể sử dụng một từ anh thấy có ấn tượng sâu sắc để làm họ cho tôi.”

Mạc Dịch mím môi, trên khuôn mặt trắng nhợt hiện lên vẻ u ám, anh chớp chớp mắt, che giấu rất tốt tâm trạng của mình, anh khôi phục sắc mặt bình tĩnh:

“ … Văn.”

Sương Mù tiến lên một bước, khuôn mặt tuấn tú hung hăng nở một nụ cười, hàng mi được ánh ban mai phủ một lớp phấn vàng, che đi đôi mắt xám nhạt lạnh lùng và kiên định:

"Được, từ nay về sau tôi sẽ tên là Văn Thần."

Trái tim Mạc Dịch loạn nhịp, anh bình tĩnh lùi lại một bước, hơi nới rộng khoảng cách giữa hai người.

Anh mỉm cười, đôi mắt đen láy hơi cong lên, anh đưa lòng bàn tay ra rồi nói:

“Xin chào, lần đầu gặp mặt, gọi tôi là Mạc Dịch được rồi.”

Bàn tay thon dài trắng nhợt dừng lại giữa không trung, da thịt mỏng bao bọc lấy xương mảnh khảnh, gầy mà lại đẹp.

Hô hấp không thông của Sương Mù không dễ nhận thấy, con ngươi xám khói hơi tối lại, chăm chú nhìn Mạc Dịch.

Cậu mím chặt môi, trịnh trọng bắt lấy bàn tay đang dừng giữa không trung của Mạc Dịch, đầu ngón tay và lòng bàn tay chậm rãi giao nhau, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo siết chặt lấy xương thịt hơi mát lạnh, gần như cũng bị nhiễm một chút độ ấm cơ thể.

“… Văn Thần.”

Giọng cậu hơi khàn, đôi mắt xám khói sáng ngời mà chuyên tâm, chóp tai trắng nhợt hơi ửng đỏ lên.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Mạc Dịch diễn ra rất bình thường.

Mỗi ngày anh đều đến biệt thự do Giang Nguyên Nhu sắp xếp tầm hai đến ba tiếng, chấp nhận sự hủy hoại tình bạn của Thẩm Lỗi, sau đó thì dành toàn bộ thời gian còn lại chạy đến thư viện.

Mạc Dịch dành rất nhiều thời gian ngồi trước chiếc bàn gỗ trong thư viện thành phố.

Anh càn quét tất cả các lĩnh vực kiến thức có thể có liên quan đến trò chơi, đặc biệt là một số loại sách kỳ lạ, tôn giáo và truyền thuyết, từ những cuốn sách phổ biến đến những cuốn sách không phổ biến, đều bị anh đào ra từ những góc bụi bặm của thư viện.

Ngọn đèn trên trần sáng và lạnh, chiếu sáng toàn bộ phòng đọc sách.

Mạc Dịch đang ngồi ở một góc bàn, trên bàn trải đầy mấy quyển sách to và nặng, còn có mấy quyển sách chưa mở xếp chồng lên nhau, che kín cả mặt bàn dài.

Anh cúi đầu đọc quyển sách trong tay mình.

Những ngón tay trắng nhợt gầy gò đang nắm lấy góc trang sách đã ố vàng, chiếc cổ gầy cúi xuống, khuôn mặt trầm tĩnh bị che phủ trong bóng râm nửa sáng nửa tối, đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn vào những cuốn sách trên bàn, ánh mắt anh lướt nhanh từng dòng trên trang giấy.

Anh gần như tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào cuốn sách trước mặt, cả người anh dường như được bao bọc bởi một vầng hào quang không thể bị quấy rầy, chuyên tâm tới mức khiến người ta không thể xen vào.

Mạc Dịch lật sang trang tiếp theo.

Trong thư viện yên tĩnh, tiếng ma sát nhẹ của các trang sách trở nên khá rõ ràng, anh khẽ ngẩng đầu lên rồi lại tiếp tục đọc từ đầu đến cuối trang sách.

Đột nhiên, ánh mắt đang lướt nhanh của Mạc Dịch dừng lại.

Hình như có thứ gì đó nhẹ nhàng cào vào mu bàn tay anh, nó mềm mại như lông vũ.

Mạc Dịch hơi sững sờ, anh còn chưa kịp phản ứng thì liền nhìn thấy màn hình của điện thoại di động bên cạnh mình tự sáng lên, bàn phím trên màn hình bắt đầu tự động gõ:

[Đói không?]

Mạc Dịch liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, chợt nhận ra: bây giờ đã là 7 giờ 30 phút.

Hôm nay anh tới thư viện lúc 1 giờ chiều, vừa không để ý chút mà đã qua hơn 6 tiếng rồi.

Lúc này Mạc Dịch mới cảm thấy chiếc bụng trống rỗng khẽ nhói lên, cảm giác hạ đường huyết choáng váng dâng lên, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể chịu được... dẫu sao, lúc đầu anh lập trình phải thức trắng vài ngày cũng không có gì lạ, ở mức này gần như không có gì đáng kể.

Anh nhìn cuốn sách đang mở trong tay mình mà lưu luyến không nỡ rời, trong ánh mắt có một chút đấu tranh, ngón tay trắng nõn thon dài gõ nhanh trên màn hình:

[Bình thường.]

[Đợi đọc xong chương này rồi đi.]

Bên kia không trả lời lại, màn hình điện thoại lại chuyển từ sáng sang tối, rồi lại tối đen hoàn toàn.

Khi Mạc Dịch đang định tiếp tục chuyên tâm đọc sách lại, đột nhiên, có thứ gì đó cứng cứng được nhét vào lòng bàn tay anh.

Âm thanh nhỏ xíu của túi ni lông vang lên trong thư viện yên tĩnh, nghe có vẻ khá rõ ràng.

Mạc Dịch hơi sững sờ, anh mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy trong đó có một cái kẹo trái cây, dưới ánh đèn sáng trưng của thư viện, bọc gói kẹo đủ màu sắc đẹp đẽ tỏa ra một vầng pha lê nhẹ.

Kẹo trái cây.

Anh nhớ đến câu trả lời kì lạ của hai người sau khi phó bản thứ hai kết thúc rồi bất giác mỉm cười.

Sau khi dùng ngón tay bóc lớp vỏ kẹo ra và nghe thấy tiếng sột soạt của lớp vỏ ni lông, viên kẹo tròn được tiết lộ, dưới ánh đèn là màu hồng trong suốt như pha lê, mùi thơm nhẹ của trái cây ngay lập tức tỏa ra.

Mạc Dịch nhét viên kẹo vào miệng, má anh theo những chuyển động mà phồng lên thành một hình tròn, trên khuôn mặt trắng nhợt và lạnh lùng của anh ánh lên một chút vẻ bình dị gần gũi.

Hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi lập tức lan tỏa ra, anh vô thức nheo mắt lại, khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ.

… Vị dâu.

Lại qua hơn nửa tiếng nữa.

Mạc Dịch khép sách lại mà vẫn còn thấy mình đọc chưa đủ, sau đó, anh đặt lại những cuốn sách mình đã mượn đọc lên giá sách, tiện tay chọn ra một số cuốn định mượn về để tiếp tục đọc, kẹp vào dưới cánh tay rồi đứng dậy đi ra cửa của thư viện.

Dưới ánh mắt xao động và thán phục của cô thủ thư trẻ tuổi, Mạc Dịch nhanh nhẹn cất sách vào ba lô, sau đó nở một nụ cười nhã nhặn với đối phương rồi xoay người rời khỏi thư viện.

Mạc Dịch vô thức cúi đầu nhìn đồng hồ, trên mặt hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Trước nay anh chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình sẽ đạt được thành tựu làm việc từ sáng sớm đến tối như vậy, thậm chí còn ăn đều đặn ngày ba bữa, ngày ngày đều tập thể dục.

Ngoài sự đốc thúc của Thẩm Lỗi và Vương Trạch Chi ra thì Sương Mù - bây giờ là Văn Thần - cũng có những đóng góp không nhỏ.

Vậy là, anh đang bị buộc chặt với “người hầu già” sao?

Biểu cảm của Mạc Dịch có chút vi diệu.

Nhưng cũng may mắn là “người hầu già” này dễ lừa hơn Thẩm Lỗi và Vương Trạch Chi nhiều, nếu không cũng sẽ rất khó chịu khi bên cạnh có một quản gia đuổi cũng không đi, luôn theo mình mọi lúc mọi nơi như vậy.

Nghĩ đến "bữa ăn dinh dưỡng" mà Thẩm Lỗi bắt anh ăn và kế hoạch rèn luyện sức khỏe nghiêm ngặt, cơ bắp và khớp xương trên người Mạc Dịch lại bắt đầu đau nhức, anh thở dài đi về phía chung cư của mình.

Trong ánh đèn lờ mờ của hành lang chung cư, Mạc Dịch cúi đầu tìm chìa khóa, tiếng chìa khóa chạm vào ổ khóa vang lên rất khẽ trong hành lang yên tĩnh, anh mở cửa, thay giày ngay tại cửa, sau đó bước vào phòng.

Anh với tay bật đèn lớn trong nhà, ánh đèn sáng rực ngay lập tức chiếu sáng căn phòng ngăn nắp không có gì phổ biến.

Mạc Dịch cất chìa khóa vào ngăn kéo ở cửa, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, mở vòi nước rồi rửa tay qua.

Ánh sáng chiếu ra từ cửa phòng tắm bị một bóng người cao lớn chặn lại.

Mạc Dịch ngẩng đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy Văn Thần đứng ngược sáng ở cửa, khuôn mặt với những đường nét sâu thẳm của cậu bị ánh sáng phía sau làm mờ đi, giọng nói của cậu trầm thấp, mang theo một chút cảm giác sắc lạnh, nhưng nghe lại mềm mại đến lạ thường:

“Anh muốn ăn gì?”

Mạc Dịch tắt vòi nước, anh rút chiếc khăn tắm trắng như tuyết từ giá treo khăn bên cạnh, tùy ý lau lòng bàn tay ướt sũng.

Anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói:

"… Cháo?"

Văn Thần cười một tiếng: “Được.”

Nói xong cậu xoay người rời đi, theo tiếng bước chân xa dần, trong phòng bếp vang lên tiếng leng keng của dụng cụ nấu ăn, làm tăng thêm một chút sức sống cho căn phòng trống trải và lạnh lẽo.

Mạc Dịch xoay người đi ra khỏi phòng tắm, liếc nhìn sang phòng bếp đang sáng đèn.

Bóng lưng cao lớn của Văn Thần đang bận bịu dưới ánh đèn.

Biểu cảm của Mạc Dịch hơi “ba chấm” - vậy là anh thực sự bị buộc chặt với một bảo mẫu đấy à?

Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên vài tiếng, Mạc Dịch hơi sững sờ, anh duỗi tay lấy điện thoại ra, nhìn màn hình sáng:

Có một tin nhắn đến từ Giang Nguyên Nhu.

[Có rảnh không?]

Chương kế tiếp