Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 90
Mạc Dịch đưa tay kéo chiếc khăn lông bên cạnh. Ngón tay cứng ngắc không tự chủ được mà run rẩy, lún sâu vào lớp lông tơ mềm mại trắng như tuyết trên mặt khăn, máy móc lau đi lớp mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

Anh thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt nhiễm sắc hồng khác lạ, hốc mắt cũng ửng đỏ khiến cho con ngươi đen sẫm càng thêm lạnh buốt như nước hồ sâu.

Những sợi tóc đen ướt sũng, dính sát lên trán và má. Toàn thân Mạc Dịch cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên, trông chẳng khác gì một con cá thiếu nước nên thoát lực.

Một chai nước từ bên cạnh đưa tới, anh nhìn lướt qua, khàn giọng nói: “Cảm ơn.” rồi đưa tay nhận lấy.

Ánh mắt Thẩm Lỗi nặng nề, nhìn chăm chăm vào Mạc Dịch. Ngón tay anh ta đặt cạnh thiết bị, sắc mặt có vẻ rất nghiêm trọng.

Với tư cách là huấn luyện viên thể hình kiêm chuyên gia dinh dưỡng của hai người, anh ta chưa bao giờ để họ vận động vượt quá giới hạn cơ thể. Đặc biệt là với Mạc Dịch, anh ta càng xem việc điều trị làm chủ huấn luyện làm phụ, ép cường độ tập xuống mức thấp nhất, lấy tăng cường thể chất mới là mục tiêu chủ yếu.

Thế mà vẫn không được.

Mạc Dịch không giống Vương Trạch Chi, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện dùng mánh lới để lười biếng. Từ trước tới giờ anh đều hết sức phối hợp, rất ít khi phàn nàn luyện tập cực khổ thế này thế kia. Đã thế anh còn tuân thủ rất nghiêm ngặt theo thực đơn và lịch trình Thẩm Lỗi đã lập riêng cho mình mà điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi và làm việc. Mạc Dịch chính là kiểu học sinh khiến khiến người ta đỡ lo nhất, nhưng mà… vẫn không có tí hiệu quả nào.

Sự suy yếu của Mạc Dịch giống như đã được khắc vào tận trong xương tủy.

Thẩm Lỗi nhíu chặt lông mày, tiến lên vài bước rồi đưa tay đỡ lấy Mạc Dịch đang loạng chà loạng choạng.

Cánh tay dưới lòng bàn tay Thẩm Lỗi gầy như chỉ có một lớp thịt mỏng. Vừa chạm vào làn da của đối phương, cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến anh ta giật mình hoảng sợ. Nó không hề có tí nhiệt độ của người vừa mới vận động mạnh nào, ngược lại còn y như một cục đá vừa được lấy ra từ trong hầm băng.

Đầu ngón tay Thẩm Lỗi run lên, anh ta vẫn nhớ câu trả lời của Mạc Dịch khi hỏi về chuyện này.

Đối phương chỉ mỉm cười, sau đó hời hợt nói: “Chỉ là do bẩm sinh đã yếu ớt thôi.”

Lúc đấy Thẩm Lỗi còn lo lắng, nằng nặc kéo Mạc Dịch đến bệnh viện kiểm tra tổng quát hết một lượt. Kết quả cho thấy anh không được tính là khoẻ mạnh nhưng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Không khác gì người hiện đại thể hư khí hàn.

Nhưng... tại sao kế hoạch mình lập riêng cho Mạc Dịch lại không có tác dụng mấy?

Thẩm Lỗi không khỏi sa vào suy nghĩ nghi ngờ sâu sắc về nghiệp vụ chuyên môn của mình.

Lúc này Mạc Dịch đã lấy lại sức lực. Anh cười cười rút cánh tay mình ra khỏi bàn tay của Thẩm Lỗi, sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy: “Tôi đỡ nhiều rồi.”

Thẩm Lỗi thu bàn tay về, trên mặt vẫn còn đầy vẻ lo lắng. Anh ta khoanh tay đứng bên cạnh Mạc Dịch, nói với anh:

"Ngày mai tôi dẫn cậu đi đến chỗ một thầy đông y, nói không chừng người ta có thể điều trị cho cậu."

Toàn thân Mạc Dịch cứng đờ, phong độ tuy thiếu sức sống nhưng vẫn thành thạo điêu luyện lúc nãy đã biến mất sạch sẽ, chẳng còn tí teo nào.

Anh nở nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng nói:

“… Anh Thẩm này, không đi có được không?”

Thẩm Lỗi lạnh lùng lắc đầu: “Không thể, cậu muốn yếu ớt thế này cả đời hả?”

Lúc này, trạng thái thoát lực của Mạc Dịch đã dần hoà hoãn lại. Anh thu hết cảm xúc vừa bộc phát ra ngoài lại, nét mặt cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường thấy, chỉ có chút bất đắc dĩ gật đầu:

“… Thôi được.”

Chuyện này coi như đã xác định.

Mạc Dịch vọt vào nhà vệ sinh tắm rửa sơ qua một lượt, lau người thay quần áo xong rồi đi ra ngoài, đúng lúc lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu bên ngoài biệt thự.

Anh dừng lại một lát, sau đó nhanh chóng thu dọn ít đồ đạc cá nhân ở bên cạnh, tạm biệt Thẩm Lỗi rồi để nguyên cơ thể còn hơi ẩm ướt rời khỏi phòng.

Đầu hè, ánh dương đã bắt đầu trở nên nóng nực hơn, lơ lửng giữa không trung vừa chói mắt vừa rực rỡ. Nó nhanh chóng khiến hơi nước còn sót lại trên người Mạc Dịch bốc hơi sạch sẽ.

Anh mở cửa, duỗi dài đôi chân dài của mình vào trong xe. Động tác ngồi xuống cũng có vẻ rất quen thuộc.

Trong xe tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cửa sổ mở toang, hương thơm của nắng và cỏ xanh đưa vào theo làn gió mát, hòa với nhau thành một mùi phức tạp nhưng trong trẻo, cũng không khó ngửi.

Giang Nguyên Nhu dùng ngón tay vén lọn tóc gợn sóng ra sau vành tai, đôi mắt nâu nhạt nhìn về phía Mạc Dịch, mỉm cười với anh: “Nghe Thẩm Lỗi nói cậu đã xong việc, tiện đường đưa cậu một đoạn.”

Mạc Dịch gật đầu, giọng điệu nhã nhặn thân thiện: "Tối qua cô nghỉ ngơi thế nào? Lái xe không mệt chứ?"

Giang Nguyên Nhu đang khởi động xe, nghe vậy thì động tác thoáng khựng lại. Hàng mi rũ xuống khẽ run lên, sau đó sắc mặt như thường, ngước mắt lên nhìn Mạc Dịch:

“Sau khi giọng nói kia biến mất thì đã tốt hơn nhiều rồi. Mấy ngày qua, đây là giấc ngủ sâu nhất mà tôi có.”

Mạc Dịch quay đầu nhìn Giang Nguyên Nhu một lát, phát hiện đúng là tinh thần của cô đã phấn chấn hơn nhiều, quầng thâm xanh đen dưới mắt cũng không nặng như ngày hôm qua.

Chiếc xe từ từ khởi động rồi nhẹ nhàng tăng tốc, cơn gió mát mẻ mang theo hương vị đầu hè thổi qua cửa sổ vào trong xe. Tia nắng ấm chiếu xuyên qua qua kính lái, lẳng lặng phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt của Mạc Dịch, tiếp thêm cho anh chút hơi thở thanh xuân.

Giang Nguyên Nhu liếc thấy mái tóc còn hơi ẩm của Mạc Dịch, chu đáo giúp anh đóng nửa cửa sổ lại.

Mạc Dịch khép hờ mắt quan sát, nhận thấy động tác của Giang Nguyên Nhu thì mí mắt hơi nhướng lên, nhìn về phía cô.

Thấy đối phương đang tập trung nhìn đoạn đường phía trước, đôi tay mảnh khảnh vững vàng đặt trên vô lăng.

Hình như Giang Nguyên Nhu cũng cảm nhận được ánh mắt của Mạc Dịch nên vội vàng liếc sang, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi:

"Tối hôm qua… Tại sao cậu không cho tôi mở phó bản thử thách hội viên luôn?"

Tối hôm qua, sau khi Mạc Dịch về nhà thì đã nhanh chóng gửi cho Giang Nguyên Nhu một tin nhắn, bảo cô chọn ‘Tạm thời chưa mở.’. Về phần cô, sau khi nói ra lựa chọn của mình thì âm thanh léo nhéo phiền muốn chết vẫn luôn quấy rối mấy hôm nay đã lập tức biến mất. Cuối cùng nó cũng để cho cô yên.

Mạc Dịch lại cụp mắt, tiêu điểm thuận thế rơi vào quầng sáng màu vỏ quýt do ánh nắng chiếu lên đầu gối mình, sắc mặt bình thản mà khó lường, nói:

“Lúc trước Nguyên Bạch không hỏi ý kiến của cô nên rất có thể là đã bị thông tin trong trò chơi lừa gạt, chọn ‘Tạm thời chưa mở.’… Nếu chúng ta muốn tìm cậu ấy thì lựa chọn tương tự có thể nâng cao tỉ lệ chạm mặt thêm một chút.

Giang Nguyên Nhu cũng nghĩ đến điểm này, dù sao thì cô cũng rất hiểu em trai mình, có thể đoán được lúc trước nó đã chọn cái gì.

Nhưng... hy vọng tìm được Giang Nguyên Bạch của bọn họ chủ yếu là dựa vào đạo cụ đổi từ cửa hàng chứ không phải tùy chọn mở phó bản thử thách thành viên.

Cái quan trọng hơn là: tối hôm qua, Mac Dịch nói lần trước anh đã lựa chọn "Bắt đầu ngay".

Nếu lần này cũng lựa chọn giống như vậy, chắc chắn sẽ ổn hơn.

Dù sao thì… anh đã sống sót trong phó bản thử thách trước đó.

Mà lý do Giang Nguyên Nhu sẵn sàng bỏ ra cái giá ngất ngưởng mời Mạc Dịch đến giúp đỡ cũng là vì trong số những người cô quen biết, anh là người duy nhất còn sống sót trong phó bản thử thách thành viên.

Nghi ngờ của Giang Nguyên Nhu đảo quanh một vòng trong đầu, sau đó lại bị cô nuốt xuống bụng, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng được.

… Nếu đã lựa chọn, tất nhiên cô phải tin tưởng vào phán đoán của đối phương.

Huống hồ gì…

Giang Nguyên Nhu vô thức nhìn Mạc Dịch, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế phụ.

Ánh mặt trời vàng chói xuyên qua kính chống nắng chiếu vào trong xe, phủ lên khuôn mặt trắng nõn của anh một quầng sáng màu nâu nhạt. Nó giống như một dòng nước lưu chuyển theo tốc độ xe, nhìn qua có vẻ rất tĩnh mịch hài hoà.

Giang Nguyên Nhu thu hồi ánh mắt, hít một hơi thật sâu.

Lấy trực giác nhạy bén có được sau bao nhiêu năm tung hoành làm ăn, cùng giác quan thứ 6 trời sinh của phụ nữ, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng: Mỗi lần ra khỏi phó bản, Mạc Dịch đều sẽ hơi khác lạ.

Cứ như nhìn thấy một lưỡi đao lạnh lẽo đang từ từ rút ra khỏi cái vỏ giản dị tầm thường. Hàn quang sắc bén bức người sẽ để lại vết tích nhoi nhói trên võng mạc của cô, khiến thần kinh vừa đau đớn vừa kích thích.

Cô cảm thấy có lẽ ngay cả bản thân Mạc Dịch cũng không nhận ra những thay đổi này.

Giang Nguyên Nhu là người rất biết xem xét thời thế nên mới thuận nước đẩy thuyền, giao quyền chủ động trong tay mình ra.

Thế nhưng chỉ có bản thân cô biết rõ: Hiện tại Mạc Dịch mang đến cảm giác áp bách đến mức nào. Chẳng khác gì có nguyên cả một ngọn núi cao sừng sững trước mặt.

Đến dưới lầu chung cư của Mạc Dịch, chiếc xe từ từ giảm tốc độ. Gần như ngay khoảnh khắc xe dừng hẳn, anh cũng mở mắt:

“Đến rồi à?”

Giang Nguyên Nhu gật đầu. Mạc Dịch mở cửa bước xuống xe, ánh mặt trời chói chang nhuộm mái tóc đen nhánh của anh thành màu nâu vàng nhạt. Mạc Dịch bị ánh nắng làm cho loá mắt nên vội vàng nheo mắt lại, khuôn mặt trắng nõn giống như đang tỏa sáng.

Anh mỉm cười với Giang Nguyên Nhu, sau đó vẫy vẫy tay:

“Cảm ơn cô nhé, đi đường cẩn thận đấy.”

Mạc Dịch nhìn chiếc xe của Giang Nguyên Nhu từ từ lái ra khỏi khu chung cư, sau đó xoay người đi vào trong tòa nhà.

Anh lấy chìa khoá mở cửa, đứng ở huyền quan thay dép xong mới đi vào trong phòng.

Văn Thần đang ngồi trên sofa, hết sức chuyên chú vào chiếc máy tính bảng trong tay… Cái này là đồ mấy ngày trước Mạc Dịch sợ Văn Thần nhàm chán nên mới đưa cho cậu chơi. Năng lực học tập của Văn Thần siêu mạnh, rất nhanh đã biết cách sử dụng.

Mạc Dịch cảm thấy hơi tò mò. Anh lê dép đến chỗ Văn Thần, ngồi xuống vị trí ngay cạnh cậu sau đó nhìn lướt qua nội dung trên máy tính bảng.

Trên đó đang chiếu một bộ phim truyền hình rất náo nhiệt.

Nữ chính đứng dưới mưa ướt sũng, khóc như hoa lê trong mưa. Máy quay chuyển cảnh đến khuôn mặt bị thương của nam chính, anh ta đang nhìn chằm chằm vào ảnh nữ chính trên màn hình điện thoại, lặng lẽ khóc. Nhạc nền buồn bã vang lên, đúng là người nghe đau lòng người nhìn muốn khóc.

Mạc Dịch lộ ra vẻ cổ quái liếc Văn Thần, chỉ thấy nét mặt cậu rất nghiêm túc, nhìn còn tưởng đang thật sự nghiên cứu đề mục học thuật gì cơ.

Thế là… mỗi ngày có mấy tiếng biến được thành thực thể, cậu đều dùng để cày phim Hàn quốc đó hả?

Đúng lúc này hình như hộp thư gửi đến một bưu phẩm, icon nhảy lên màn hình chính. Là của Thẩm Lỗi gửi đến, nhắc nhớ anh lịch trình ngày mai.

Đi khám đông y.

Khuôn mặt Mạc Dịch lập tức nhăn tít lại.

Văn Thần nâng mắt liếc anh, lông mày hơi nhướng lên: "Làm sao thế?"

Mạc Dịch lộ ra vẻ đau đớn tuyệt vọng, cố nặn mấy chữ yếu ớt ra khỏi kẽ răng:

“Tôi cực ghét thuốc đông y.”



Chương kế tiếp