Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 91
Mười mấy ngày ở thế giới hiện thực trôi nhanh như nước chảy, nhất là trong tình huống lịch trình mỗi ngày đều được xếp kín mít.

Vì Giang Nguyên Nhu phải tiến vào phó bản sớm hơn Mạc Dịch hai ngày, nên nếu lần này căn cứ theo thời gian của cô thì… phó bản của anh cũng sẽ bắt đầu sớm hơn.

Mạc Dịch thu thập tất cả những thứ cần mang theo, đặt ngay ngắn vào trong balo. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình.

Còn lại 5 phút.

Anh do dự một chút rồi mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Bên trong có một sợi ruy băng màu bạc mềm như nước, đang nằm uể oải dưới đáy hộp. Mặt ngoài của nó xuất hiện ba đường vạch nhỏ màu đỏ tươi, tản ra ánh sáng nhàn nhạt rực rỡ. Mấy đường này chạy xuôi từ đầu đến cuối dây lụa, nhìn cứ như vết máu, rất chướng mắt

Món quà tân thủ này không hề tầm thường.

Nó giống như đã bị trói chặt với anh, dù không mang theo thì cũng sẽ tự lò dò theo vào trong phó bản. Với lại, đạo cụ mua trong phó bản trước phải đến khi kết thúc thì người chơi mới nhận được, còn nó thì vừa mua xong đã xuất hiện ngay trong phó bản luôn.

Còn cả những vết đỏ bên trên nữa, sẽ nhiều thêm theo số lần tiến vào phó bản…

Mạc Dịch rũ mắt, sau khi suy ngẫm vào giây thì lấy sợi dây ruy băng ra, quấn nó quanh cổ tay mình.

Sợi ruy băng ngoan ngoãn dán chặt lên da của Mạc Dịch, chất vải vốn lạnh như băng nhanh chóng bị nhiệt độ trên người anh lây nhiễm, mềm mại bao quanh xương cổ tay thon gầy của anh.

Mạc Dịch thử lắc lắc cổ tay, không hề có cảm giác vướng víu gì. Dây lụa mỏng manh giống như lớp da thứ hai, nếu không cẩn thận để ý thì cơ bản là khó mà nhận ra sự tồn tại của nó.

Anh hít sâu một hơi, thả tay áo xuống rồi vô thức nhìn đồng hồ.

Còn 2 phút nữa.

Bởi vì đạo cụ tổ đội thuộc quyền sở hữu của Giang Nguyên Nhu nên cô cần phải tiến vào phó bản thì mới có thể sử dụng được, mà Mạc Dịch thì cần xác nhận ở thế giới hiện thực. Cho nên lần này thời gian anh tiến vào phó bản là căn cứ vào thời gian Giang Nguyên Nhu định ra.

Gió mang hơi lạnh thổi qua cửa sổ chưa đóng, cuộn rèm cửa khép hờ lên, giống như một con chim nhỏ đang vỗ cánh bay.

Mạc Dịch hơi thất thần nhìn rèm cửa bị gió thổi tung, sau đó lại liếc đến đồng hồ trên cổ tay.

Kim đồng hồ được chế tác hoàn hảo từ kim loại di chuyển đều đều phát ra những âm thanh tích tắc rất nhỏ trong căn phòng yên tĩnh nghe có vẻ đặc biệt rõ ràng. Đã đến giờ rồi!

Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên bên tai: “Người chơi Giang Nguyên Nhu mời ngài tiến vào phó bản, có đồng ý hay không?”

Mạc Dịch xách balo dưới chân lên, đồng tử hơi thu lại, bình tĩnh trả lời:

“Đồng ý.”

Anh vừa dứt lời thì đã thấy hai mắt hoa lên, trước mặt tối sầm lại. Đến khi mở mắt lại thì khung cảnh đã đổi từ phòng mình thành một khoảng hư vô không giới hạn, tối đen như mực.

Giọng nữ máy móc lại vang lên:

“Hoan nghênh hội viên cấp B của câu lạc bộ thành viên cấp cao – Mạc Dịch đã quay lại trò chơi. Đang trong quá trình kết toán điểm tích lũy…”

Mạc Dịch đã quá quen với quy trình trước mắt. Anh đứng thẳng người, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Thời gian kết toán lần này hình như lâu hơn mấy lần trước một chút, Mạc Dịch nắm chặt từng giây từng phút quý báu này, tập trung quan sát bóng tối nồng đậm gần như đã ngưng tụ thành thực thể ở trước mắt.

Quanh người không có lấy nổi một tia sáng, bóng tối ảm đạm giống như nước bùn chậm chạp lưu động dưới đáy sông, mang theo nguy hiểm khó diễn tả thành lời… Giống như đã áp súc thành một dòng số liệu có mật độ cực lớn.

Tuy nó như một cuốn thiên thư làm người ta xem không hiểu nhưng Mạc Dịch luôn cảm thấy… nó mang đến cho mình cảm giác quen thuộc khó mà miêu tả được.

Không đợi anh kịp suy nghĩ sâu thêm, từ trong khoảng không tối tăm, âm thanh máy móc kia đã một lần nữa vang lên, phá vỡ yên tĩnh.

“Kết toán thành công! Chúc mừng hội viên cấp B Mạc Dịch đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ẩn giấu cấp A+ ‘Buông Bỏ’, khen thưởng 8000 điểm tích lũy.

Người chơi đã lựa chọn mở ngay phó bản thử thách thành viên mới, khen thưởng 2000 điểm tích lũy. Mở cửa hàng trò chơi.”

Ngay khoảnh khắc âm thanh biến mất, một vùng hư vô tối tăm bên cạnh lập tức tản đi, thật ra rất có cảm giác không gian đã bị màu xanh hiện đại thay thế.

Có thể thấy icon xuất hiện trong cửa hàng đã nhiều hơn lần trước kha khá. Thế nhưng phần lớn ô chứa đồ màu đều có màu trắng xám không nhìn thấy icon, phải lật sang mấy trang sau thì mới thấy. Hơn nữa, phía khác của cửa hàng xuất hiện một lựa chọn khác:

Cửa hàng hội viên

Ánh mắt Mạc Dịch hơi sáng lên, lựa chọn open…

Chỉ thoáng cái, màu xanh lam có ánh huỳnh quang trước mắt đã hoàn toàn thay đổi. Toàn bộ màn hình trong suốt đã trở nên sẫm màu hơn, giống như sắc xanh lam đậm của bầu trời lúc tờ mờ sáng.

Cấp B.

Vô số hàng hoá rực rỡ muôn màu xoẹt qua mắt Mạc Dịch, khiến anh không hỏi sững sờ.

Trên thực tế, tuy hàng hóa trong cửa hàng trò chơi có đủ mọi chủng loại nhưng tổng thể vẫn có thể chia thành ba loại: Một là vật thật để sử dụng trong hiện thực. Nếu bạn muốn, có khi còn dùng điểm tích lũy đổi thành một lượng tiền mặt lớn được. Loại thứ hai là đạo cụ có thể dùng trong phó bản. Lần trước Mạc Dịch mua loại này. Loại cuối cùng là đạo cụ có công dụng đặc biệt. Đạo cụ tiến vào một phó bản đã xác định trước và đạo cụ Giang Nguyên Nhu dùng để tìm kiếm thân phận thật của mình thuộc về loại này.

Cho nên ban đầu cô mới có thể nói: “Điểm tích lũy gần như có thể đổi được tất cả.”

Tất nhiên, đồ vật đổi về có bị lòe bị bịp hay không thì lại là một chuyện khác.

Đồ vật trong cửa hàng hội viên thì tập trung chủ yếu ở loại thứ hai, hơn nữa điểm khác nhau cơ bản nhất chính là: Hàng hoá ở đây không chỉ có mấy dòng quảng cáo lấp lửng mà còn để thêm cả giới thiệu ngắn gọn. Hàng hoá không còn vàng thau lẫn lộn như trong cửa hàng bình thường mà đã chọn lọc, có ích hơn nhiều.

Ánh mắt Mạc Dịch dừng lại ô hàng cuối cùng trên giao diện. Icon trên đó là hình một cái balo, giá tiền phía dưới đắt đến kinh người: gần 10.000 điểm tích lũy.

Gần băng ½ số điểm trong túi anh rồi!

Bên dưới icon là mấy dòng giới thiệu: Balo Thông Minh, có thể tự động cất chứa vật đạo cụ trong phó bản, có thể lấy ra bất cứ lúc nào (nhưng trước mắt chỉ có hiệu quả trong phó bản.)

Mạc Dịch nhìn nó vài giây, sau đó không chút do dự bỏ vào giỏ hàng.

Trong phó bản trước anh đã mua không ít đạo cụ nhưng chúng đều có hình dạng giống như viên pha lê, dùng rất bất tiện, đồng thời cũng mang đến cho anh phiền nhiễu không nhỏ.

Dù sao thì trong thời khắc khẩn cấp sống còn, mò mẫm trong balo ra viên pha lê tương ứng rồi bóp nát… không những lãng phí thời gian mà còn rất dễ biến khéo thành vụng, Balo Thông Minh vừa khéo có thể giải quyết vấn đề này.

Mặc dù đắt muốn chết nhưng rất thực dụng.

Mạc Dịch bỏ thêm vài món đạo cụ vào giỏ hàng, đến khoảng 13.000 điểm tích lũy thì dừng lại , ấn phím trả tiền.

“Mua đạo cụ thành công! Đã gửi đến balo của người chơi, chúc ngài tham gia trò chơi vui vẻ!”

Giọng nữ máy móc kia lại vang lên trong không gian xanh thẳm. Bóng tối giống như thuỷ triều tràn đến, nhanh chóng cắn nuốt tất cả ánh sáng cùng hình ảnh trước mặt. Từng mảng hoa văn lớn bị đánh nát, chồng chéo lên nhau thành những mảnh vỡ hỗn loạn quái dị, sau đó lại một lần nữa chìm sâu vào bóng đêm lạnh lẽo.

“Đang truyền tống đến trò chơi…”

Cảm giác váng đầu hoa mắt bỗng càn quét khắp cơ thể, trời đất quay cuồng giống như bị nhét vào trong lồng quay của máy giặt.

Sau đó, không biết đã qua bao nhiêu lâu thì tiếng ồn ào luôn ong ong bên tai cũng yên tĩnh lại, ngũ giác bị rút ra cũng từ từ trở về với cơ thể.

Mạc Dịch chợt mở bừng mắt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Trái tim anh đập dữ dội trong lồng ngực, từng nhịp từng nhịp đều đặn, bên tai truyền đến tiếng thở dốc của chính mình, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.

Dù đã trải qua không chỉ một lần nhưng anh vẫn không thể quen được với cảm giác linh hồn gần như bị tách rời khỏi cơ thể này.

Trước mắt là một mảng bóng tối nồng đậm nặng nề, không chút ánh sáng và lặng ngắt như tờ. Nó như đang vây chặt lấy anh, hấp thu toàn bộ ánh sáng cùng âm thanh. Cảm giác ngột ngạt như đang chìm dưới đáy biển sâu.

Mạc Dịch nhận ra mình đang nằm.

Phía dưới cơ thể anh là lớp da thuộc vừa cứng vừa lạnh, cảm giác cấn cấn xuyên qua lớp quần áo mỏng manh thấm vào trong xương cốt.

Chỗ dưới cánh tay lại là lớp kim loại lạnh như băng, tàn nhẫn áp lên da. Cảm giác đau nhói như bị kim châm khiến Mạc Dịch rùng mình.

Anh thử di chuyển thì lại phát hiện tay chân mình đều bị cố định vào chiếc giường nhỏ bên dưới.

Cổ tay và cổ chân cũng bị thứ gì siết lại, nó ma sát vào xương cổ tay khiến anh vừa ngứa lại vừa đau.

Không gian lặng ngắt như tờ, từ trong bóng tối sâu thẳm, cảm giác nặng nề không tên làn tràn khắp nơi khiến người ta có cảm giác bị đè nén đến mức không thở nổi.

Hô hấp của Mạc Dịch hơi rối loạn, anh nâng tay trái lên, dồn sức giật mạnh một cái…

Hình như thứ dùng để cố định anh cũng không mấy chắc chắn. Một tiếng ‘Xẹt’ nhỏ vang lên, cổ tay đã thoát ra dễ dàng.

Mạc Dịch cố nhịn cảm giác đau rát từ cổ tay truyền đến, hơi nâng người ngồi dậy. Anh dùng những ngón tay đã tự do mò mẫm tìm kiếm quanh người, sau khi tóm được thứ đang cố định một cánh tay khác thì liền xé mạnh.

"Xoẹt xẹt" lại một lần nữa vang lên.

Mạc Dịch chuyển động hai cổ tay một lát rồi ngồi dậy.

Trong bóng tối, anh mò được lớp vải balo nilon quen thuộc của mình… lúc này mới cảm thấy có tí yên tâm. Mạc Dịch lần mò mở balo, sao đó lấy đèn pin từ túi bên hông ra.

“Tạch!” tiếng bật công tắc rất nhỏ vang lên, pèn pin phát ra ánh sáng xua tan bóng tối dày đặc trước mắt.

Mạc Dịch di chuyển đèn pin, quan sát nơi mình đang ở.

Đây là một căn phòng cực kỳ nhỏ hẹp không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa ra vào đang lặng lẽ hé mở. Bên ngoài là bóng tối còn dày nặng hơn, âm ỉ tản ra khí tức khó lường.

Trên bốn vách tường xung quanh đầy những hình vẽ lộn xộn, vừa điên cuồng vừa nguệch ngoạc. Chúng ẩn hiện lờ mờ dưới ánh sáng đèn pin như đang giương nanh múa vuốt, cứ như chỉ một giây sau sẽ có vô số cái tua thò ra từ vách tường

Bản thân Mạc Dịch thì đang ở trên một chiếc giường nhỏ đặt giữa phòng.

Cạnh giường cứng ngắc được làm bằng sắt, phía trên thì lộn xộn dơ bẩn. Bốn góc còn có khoen sắt và dây trói bằng da.

Mạc Dịch dùng một tay cầm đèn pin, một tay khác chật vật cởi dây da đang thắt chặt chân mình. Cuối cùng thì tất cả tay chân cũng được tự do.

Anh giật giật cổ tay cổ chân cứng ngắc, lạnh như băng của mình, sau đó bước xuống giường, đứng vững trên mặt đất.

Đèn pin chiếu sáng một cái nhãn bẩn thỉu thiếu trước hụt sau ở chân giường, bên trên có vài chữ viết đã nhoè nhoẹt:

“Bệnh viện tâm thần ■■■.”

Chương kế tiếp