Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 95
Mạc Dịch vội vàng nhìn sơ bản đồ một lượt, phát hiện phía trên cũng không có đánh dấu gì đặc biệt, hơn nữa cũng không phải bản đồ chi tiết.

Cho nên... rốt cuộc thang máy kia thông đến đâu, bệnh viện tâm thần này có bao nhiêu tầng đều không biết được.

Anh nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, chậm rãi thở ra một hơi, nỗi lòng dần lắng đọng lại thành tĩnh lặng.

Bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước nấythôi.

Mạc Dịch gấp kỹ bản đồ rồi nhét vào túi, cuối cùng lấy đèn pin soi kỹ cả căn phòng lại một lần nữa.

Ánh sáng chậm rãi lướt qua thi thể không nguyên vẹn bị đóng đinh trên tường và đôi mắt đỏ như máu trợn trừng kia, xẹt qua ba lô bị hỏng dưới đất, rồi cả xe lăn bị ngã và băng vải rơi lung tung dưới đất.

Mùi máu tươi nồng nặc bao trùm cả phòng bệnh, mọi thứ phủ đầy bụi, hiện lên hình dáng mơ hồ trong bóng đêm.

Sau khi xác định mình không bỏ qua manh mối nào, Mạc Dịch mới đi ra ngoài, cửa phòng bệnh hé nửa, lộ ra hành lang đen như mực bên ngoài.

Máu đọng dưới đất đã hơi đông lại nhầy nhụa, trơn trượt, bước lên khiến người ta không khỏi sinh lòng chán ghét, mùi rỉ sắt tanh mặn trong bóng đêm lên men thành một loại mùi khiến người ta lo lắng, sợ hãi.

Mạc Dịch rón rén vịn khung cửa, sau đó hơi thò người ra, lén nhìn ra ngoài hành lang.

Cuối hành lang có ánh đèn mờ chớp tắt, chiếu sáng một đoạn ngắn hành lang đen ngòm, cái bóng âm u rục rịch ở nơi ánh sáng không chiếu tới, sự bất an như hóa thành thực thể ngấm ngầm lơ lửng trong không khí.

Ánh đèn nửa mờ nửa tỏ khiến dãy hành lang có cảm giác vô cùng kinh dị.

Mạc Dịch gần như có thể nghe thấy tiếng đèn xẹt xẹt cách đó không xa, giống như tiếng rên rỉ hấp hối vang lên trong không gian yên lặng như tờ.

... Ngoài ra không còn âm thanh gì khác.

Không có tiếng bước chân kéo lê nặng nề, cũng không có tiếng kim loại chói tai, chỉ có yên ắng như bãi thăm ma.

Mạc Dịch thở phào, không biết trong lòng là căng thẳng hay mất mát, anh buông khung cửa ra, sau đó cẩn thận đi ra khỏi phòng.

Cơ bắp anh căng chặt, vô thức thở nhẹ lại, động tác khẽ giống như một con mèo cong lưng.

Mạc Dịch vòng qua bàn, ghế và xe lăn rỉ sắt ngã rạp dưới đất, chậm rãi đi về đầu kia của hành lang... chỗ đó chính là phòng nhân viên trên bản đồ.

Rất có thể ở bên trong có thẻ nhân viên mở được thang máy.

Tuy rằng Mạc Dịch cũng rất có hứng thú với căn phòng bị máu tô đen trên bản đồ, nhưng ít nhất bây giờ phải tính toán đường lui cho mình trước đã.

Dù sao thì tầng này không phải chỉ có một mình anh.

Cho nên Mạc Dịch âm thầm hạ quyết tâm, trước khi tìm được thẻ thang máy tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Anh giơ tay ra dựng cái bàn nghiêng lên, khéo léo lách người đi qua chỗ đống đồ linh tinh kia, trong lúc hành động không hề phát ra chút tiếng động nào.

Mỗi lần đi ngang qua phòng bệnh mở toang, Mạc Dịch đều phải dừng lại chờ, lắng nghe và lén xem động tĩnh bên trong, xác định trong đó không có gì mới đi tiếp.

Đoạn đường mấy chục mét ngắn ngủi lại vô cùng gian nan.

Cuối cùng Mạc Dịch cũng đi tới căn phòng mình đã tỉnh lại, chiếc đèn trên đỉnh đầu kêu xẹt xẹt chiếu xuống, soi sáng một đoạn nhỏ hành lang.

Dưới ánh đèn, dáng người cao gầy của Mạc Dịch càng không có chỗ trốn.

Anh không khỏi âm thầm căng thẳng, vô thức bước nhanh hơn, rời xa khu vực duy nhất được chiếu sáng kia.

Mà lúc sắp đi ngang qua phòng bệnh bên cạnh, Mạc Dịch vô thức quay đầu thoáng nhìn vào trong...

Đèn pin trong tay chiếu sáng vết cào thật sâu trên mặt tường.

Con bướm xấu xí trên đó giương đôi cánh méo mó, vết lốm đốm dưới ánh đèn lập lòe lóe lên màu sắc rét buốt, máu từ đó chảy xuôi xuống, giống như con mắt thật đang nhìn chằm chằm vào Mạc Dịch.

Trống rỗng, đờ đẫn, thối nát, tỏa ra hơi thở chết chóc.

Nhưng ở nơi ánh sáng không chiếu tới, nét mực âm u kia lại giống như đang sinh sôi, âm thầm loan ra bên ngoài căn phòng.

Mạc Dịch nhíu mày... Vừa rồi khi anh đi, tất cả vết máu trên tường đều đã khô lại, vậy vết máu vừa mới xuất hiện kia ở đâu ra? Có liên quan đến tiếng bước chân lúc nãy không?

Lòng anh rối bời, không tìm thấy mối liên quan vụn vặt nào, giống như những hạt chuỗi rời rạc đang chờ một sợi dây có thể xâu chúng lại.

Mạc Dịch nén lại lo lắng dưới đáy lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này anh đã bỏ nguồn sáng tối tăm lại sau lưng, chậm rãi bước vào bóng tối chưa bao giờ đặt chân đến.

Mạc Dịch bước đi cẩn thận hơn.

Anh thở cực nhẹ, chỉ có tiếng tim đập thình thịch đều đều trong lồng ngực và tiếng máu chảy được phóng to ầm ầm bên tai, gần như có thể nghe thấy tiếng dây thần kinh nhảy thình thịch.

Tiếng bước chân vừa rồi là hướng về phía trước mặt... Có nghĩa là, càng đi sâu vào trong, khả năng chạm mặt càng cao.

Lúc này Mạc Dịch lại gọi ra đạo cụ kia rồi nắm trong lòng bàn tay, ngón tay cứng đờ cuộn lại, cơ bắp căng chặt, đề phòng xảy ra chuyện không may.

Anh tắt đèn pin.

Tuy đèn pin không sáng rõ lắm nhưng lại rất bắt mắt trong khung cảnh tối đen, Mạc Dịch không dám mạo hiểm.

Mắt anh đã thích ứng với bóng tối trước mặt, tuy rằng vẫn không thể nhìn rõ cảnh vật, nhưng cũng đã có thể loáng thoáng phân biệt hình dáng.

Mạc Dịch vừa phác hoạ ra lối đi trên bản đồ trong đầu, vừa càng cẩn thận hơn chậm rãi mò đường đi tới.

Hành lang phía trước không còn quá nhiều chướng ngại vật nữa, giữa hai bức tường loang lổ lạnh băng là hành lang trống rỗng, trong bóng đêm có thể lờ mờ nhìn thấy dưới đất không có thứ gì linh tinh, đi qua suôn sẻ bất ngờ.

Mùi máu tươi trong không khí lại trở nên nồng nặc, mùi rỉ sắt nhầy nhụa giống như con rắn mềm mại, lạnh buốt chậm rãi quấn quanh giác quan của Mạc Dịch, siết chặt, làm anh cảm thấy khó thở.

Mạc Dịch giơ tay đỡ vách tường lạnh lẽo kế bên, lòng bàn tay đẫm mồ hôi dán lên bề mặt tường, cái rét như kim đâm vào da anh đau đớn.

Tiếp tục đi về phía trước chính là chỗ bị máu tô đen... Sau đó đi tiếp nữa mới là phòng nhân viên.

Tim Mạc Dịch đập như trống dồn.

Anh hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, liếc căn phòng kia... Cửa phòng khép hờ, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ, khe hở kia đen ngòm hơn hẳn, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong có gì.

Mạc Dịch hơi cong người, sống lưng vẽ ra độ cong dẻo dai, chuẩn bị lên tinh thần vượt qua căn phòng kia, sau đó hướng về phía phòng nhân viên.

Nhưng mà đúng vào lúc này... Trong bóng đêm phía trước lại bắt đầu vang lên tiếng bước chân kéo lê nặng nề kia.

Mạc Dịch hoảng hốt, vô thức mở cửa phòng kế bên, lách người trốn vào, đóng lại cánh cửa khép hờ.

Làm xong một loạt động tác, anh mới muộn màng ngây người nhận ra...

Rằng mình đang ở đâu...

Đây chính là căn phòng không biết là chỗ nào được tô đen trên bản đồ.

Chương kế tiếp