Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 94
Cú đánh úp hung hăng bất ngờ kia siết chặt trái tim Mạc Dịch, máu cả người anh chợt lạnh băng như rơi xuống vực thẳm, toàn thân cứng đờ.

Ngón tay lạnh lẽo vô thức dùng sức mạnh hơn, bấu chặt xương cằm của mình, ép tiếng kêu sắp bật thốt vào trong cổ họng biến thành tiếng thở dốc mơ hồ.

Tiếng bước chân sau vách tường mỏng chợt ngừng lại.

Bầu không khí làm người ta hít thở không thông lan tràn trong yên tĩnh.

Mạc Dịch kiểm soát hơi thở, trong tai chỉ có tiếng máu chảy ồ ạt và tiếng tim đập thình thịch, từng tiếng từng tiếng, dồn dập mà rõ ràng, thịch thịch thịch trong lồng ngực.

Trong bóng tối, anh nhắm mắt, hàng lông mi dài thẳng khẽ run, tựa như cánh bướm hấp hối.

Trên võng mạc của anh dường như vẫn còn in dấu đôi mắt đỏ như máu kia, trong bóng đêm hiện lên vẻ dữ tợn khiếp người.

Bàn tay buông thõng bên hông của Mạc Dịch tắt đèn pin, còn ngón tay trống không thì đã bóp viên pha lê có thể phát sáng được gọi ra bằng ý thức lúc nãy.

Đầu ngón tay tái nhợt hơi dùng sức, như đang kiềm chế ham muốn bóp nát nó.

Đạo cụ này có thể khiến quái vật trong phạm vi ba mét quanh người dừng lại trong năm giây, tuy rằng không thể hoàn toàn giúp anh chạy thoát, nhưng tóm lại có thể đối phó trong vài trường hợp khẩn cấp.

Tiếng bước chân phía sau lại vang lên.

Lần này lại càng gần hơn.

... Chỉ cách Mạc Dịch một bức tường.

Gần như anh có thể phân biệt được tiếng đế giày cọ xát với mặt đất gồ ghề, tiếng gót chân nện xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, cùng với... tiếng kim loại bén nhọn, chói tai rất nhỏ.

Vải sau lưng gần như đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bị ép giữa sống lưng và bức tường, cảm xúc lạnh băng thông qua làn da thấm vào cơ thể, chậm rãi lan tràn vào khe hở đốt sống.

Cơ bắp cả người Mạc Dịch căng chặt, cảm giác lạnh băng từ sau lưng lan đến tay chân, khắp người như chỉ có viên pha lê bóng loáng giữa những ngón tay là có chứa độ ấm.

Hình như tiếng bước chân kia tạm dừng một thoáng, sau đó chậm rãi đi xa.

Tiếng lòng bàn chân cọ xát trên đất và tiếng kim loại chói tai cùng nhau xa dần, nhỏ dần bên tai Mạc Dịch, sau đó không nghe rõ nữa, cuối cùng biến mất.

Lúc này Mạc Dịch mới buông bàn tay bịt chặt nửa khuôn mặt mình ra, lòng bàn tay lạnh lẽo mướt mồ hôi, cơn đau đến muộn như thủy triều ập tới cơ bắp cứng đờ trên ngón tay, làm đầu ngón tay run rẩy.

Sắc mặt anh không đổi, chỉ thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

... Đôi mắt đỏ như máu kia vẫn còn ở trong bóng đêm nhìn anh chằm chằm, vừa dữ tợn vừa đáng sợ.

Cho dù Mạc Dịch đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nhìn thấy lại cảnh này trong lòng vẫn giật thót.

Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, não giống như cái máy tinh vi tiến hành phân tích, rất nhanh đã cho ra giả thiết có khả năng nhất...

Nó không có uy hiếp gì.

Từ trước đến nay Mạc Dịch rất có niềm tin vào năng lực của mình, vì thế chậm rãi thả lỏng cơ bắp toàn thân, đổi tay cầm viên pha lê, sau đó bước vài bước về hướng ngược lại trong bóng đêm.

Anh cử động ngón tay, mở đèn pin ở mức thấp nhất.

Một thi thể máu me bê bết hiện ra dưới ánh đèn, cánh tay thi thể bị treo lên cao, lòng bàn tay bị cây đinh thô to đóng lên trên tường. Trên khuôn mặt trắng bệch, dữ tợn là đôi mắt đỏ như máu trợn to như không cam lòng, ánh mắt kia trống rỗng nhìn về phía cửa, trong mắt còn đọng lại vẻ hấp hối, sợ hãi và tuyệt vọng, trông hệt viên pha lê bị phủ bụi trần.

Đáng sợ nhất chính là, thi thể gần như chỉ còn lại khung xương, nội tạng trong bụng theo trọng lực chảy xuống, chất thành một đống nhầy nhụa bên chân thi thể, da và những bộ phận đỏ như máu trên cơ thể bị lột xuống một cách tinh vi, sau đó đóng lên tường bằng đinh, xếp thành hình cánh bướm có hoa văn phức tạp.

Mạc Dịch vô thức nhớ lại trong căn phòng mình tỉnh lại, lấy móng tay cào ra một con bướm lớn xấu xí.

... Quả nhiên, chết rồi.

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó cất viên pha lê mình đang nắm chặt trong tay vào ba lô thông minh.

Vừa rồi lúc ở trong bóng đêm, anh nhớ lại vũng máu có thể tích kinh người và vết kéo lê bắt mắt dưới đất, mà lúc anh trốn vào căn phòng này, trước khi cửa đóng, trong lúc hoảng loạn chiếu đèn pin xuống đất...

Vệt máu kéo lê dưới đất kia trùng hợp là dẫn tới căn phòng này.

Cho nên ‘thứ’ trong phòng này... Xác suất rất lớn là đã chết từ lâu, không tạo thành sức uy hiếp cho mình.

Mạc Dịch hơi phức tạp đánh giá thi thể thảm không nỡ nhìn trước mắt, tuy rằng suy đoán của anh đã được chứng thực là đúng, nhưng đối diện với cái xác kinh khủng như thế vẫn khiến anh cực kỳ khiếp sợ.

Nhưng có lẽ bởi vì đã “nếm đủ” trong ba phó bản trước rồi, giờ phút này Mạc Dịch gần như không còn cảm thấy dạ dày cồn cào muốn nôn nữa.

Anh nhíu mày lùi về sau mấy bước, mùi máu tươi cực nồng gần như ngưng tụ thành thực thể khiến cho khứu giác bớt nhạy bén, hung hăng xâm chiếm giác quan và thần kinh.

Ngay lúc ánh sáng chiếu tới, dường như Mạc Dịch nghĩ tới điều gì đó, hơi nghiêng đèn pin trong tay xuống, luồng sáng phóng đến chỗ thi thể máu thịt be bét dưới chân.

Bên cạnh đống nội tạng nhầy nhụa có một cái áo khoác nhùi thành một đống dính đầy máu và bụi bặm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ logo phía trên... là một nhãn hiệu đồ thể thao rất nổi tiếng.

Mạc Dịch nhíu mày, đi đến gần, nhặt cái áo đó lên, sau đó giũ mạnh.

Mùi máu tanh hôi ập vào mặt, bụi bay tứ tung, chiếc áo nhăn nheo theo đó mở ra.

Không sai, đúng là một chiếc áo thể thao mang hơi hướng hiện đại.

Mắt Mạc Dịch lập tức trầm xuống, con ngươi đen láy lóe lên như đang suy nghĩ gì đó.

Anh lại soi đèn về phía cái xác, chỉ thấy cái quần người kia đang mặc cùng bộ với chiếc áo trên tay mình, cũng bị máu thấm ướt gần như không nhìn ra hình dáng ban đầu, ở trong góc phòng còn có một cái ba lô rách nát.

Vải nilon dưới ánh đèn phản xạ ra tám phần màu sắc mới, mặt trên bị rách một lỗ lớn, giống như bị vũ khí sắc bén gì đó xé ra, đồ bên trong rơi vươn vãi dưới đất, một cái đèn pin lăn ra cách đó không xa.

Một suy đoán đáng sợ dâng lên trong lòng, khiến Mạc Dịch không rét mà run.

Vết máu tung toé trong căn phòng anh tỉnh dậy và ngoài hành lang đều là vết máu cũ có màu nâu, nhưng mà gần thang máy và vệt máu đọng kéo lê vào phòng bệnh này lại có màu đỏ tươi.

Quần áo trên người thi thể là đồ hiện đại, cộng với đủ thứ đồ quen mắt trong ba lô...

E là, người chết này cũng là người chơi như anh.

Mạc Dịch cảm thấy lạnh sống lưng.

E rằng phó bản lần này anh vào không phải phó bản mới, mà giống như bán thành phẩm chưa hoàn thiện hơn.

Phó bản lúc trước sẽ tuyên bố bắt đầu khi người chơi đã tập hợp đầy đủ, nhưng sở dĩ lần này mới chỉ có một mình anh đã tuyên bố bắt đầu...

Có lẽ là bởi vì đợt người chơi trước đã tập hợp rồi, hơn nữa còn rất có thể... đã gặp chuyện không may.

Một vấn đề nghiêm trọng hơn từ từ xuất hiện.

Giang Nguyên Nhu thì sao?

Chắc chắn lần này bọn họ vào cùng một phó bản, điều này trò chơi sẽ không lừa họ, nhưng có lẽ hai người bị truyền tống đến hai nơi khác nhau trong phó bản, hơn nữa có lẽ là khác tầng.

Mạc Dịch siết chặt bàn tay đang cầm đèn pin, ánh mắt vô thức nhìn về phía bãi máu đặc sệt ngoài cửa phòng bệnh.

Xem ra bây giờ anh cần phải nhanh chóng tìm được chìa khóa mở thang máy.

Anh dời mắt tới cái xác bị đóng đinh trên tường... Có người chơi đã từng tìm kiếm cũng có chỗ lợi, dù sao thì cũng có thể lược bớt được công đoạn tìm kiếm manh mối.

Mạc Dịch mua vui trong khổ nghĩ vậy, sau đó lục lọi chiếc áo khoác đang cầm trong tay một lượt, ngoài vài thứ linh tinh thì không có thứ gì có ích cả.

Anh ném đồ thể thao lại xuống chân, sau đó đi về phía cái ba lô bị rách tan tác của người chơi.

Bên trong là ít đạo cụ quen thuộc vào phó bản cần mang theo, người chơi nào có ít kinh nghiệm cũng sẽ mang, Mạc Dịch mang đủ cả rồi, không cần lấy thêm cho nặng.

Anh xốc đồ bên trong lên, một viên kẹo bạc hà còn nguyên bao theo đó lăn ra khỏi ba lô, dính chút máu và bụi dưới đất.

Mạc Dịch ngạc nhiên nhìn nó, vô thức nghĩ tới Sương Mù cố chấp muốn đưa kẹo cho anh, không khỏi nhíu mày.

Anh mím môi, dời mắt khỏi viên kẹo kia, sau đó đứng dậy, phủi bụi đất trên người.

Trong ba lô của người chơi này hầu như không có thứ gì có giá trị, hơn nữa, có lẽ là vì đề phòng người chơi giết hại lẫn nhau, cho nên sau khi người chơi chết, đạo cụ họ mang theo trên người sẽ bị trò chơi tự động thu về, không để người chơi trong phó bản đó nhặt được.

Mạc Dịch không thu hoạch được gì.

Đúng lúc này, dường như anh nghĩ tới gì đó, phóng tầm mắt về phía cái xác thê thảm kia.

Anh hơi do dự, sau đó đi lên vài bước... Dưới chân trơn trượt có cảm giác dính nhớt, mùi máu tươi tanh hôi thật nồng không thể ngăn cản xộc vào mũi, xương trắng và nội tạng của cái xác phóng to.

Mạc Dịch ngừng thở, đưa tay ra sờ túi quần của thi thể.

Cách lớp vải mỏng, gần như anh có thể chạm vào làn da cứng đờ, lạnh như băng, không hề có sức sống của cái xác.

Trong bóng đêm vang lên tiếng sột soạt, mắt Mạc Dịch sáng ngời, lấy đầu ngón tay móc thứ phát ra âm thanh kia ra, rồi soi đèn pin trong tay vào nó.

Đó là một tờ giấy cũ nát đã ố vàng, gấp bừa làm tư, phía trên còn dính vết máu màu nâu đậm và dấu vân tay, có lẽ bởi vì ở trong túi lâu nên nhìn có hơi nhăn.

Mạc Dịch cẩn thận mở ra, đề phòng phát ra tiếng giấy cọ xát vang dội trong bóng đêm yên tĩnh.

Dưới ánh đèn, thứ gì đó xuất hiện trên giấy... Đây là bản đồ của tòa nhà này.

Trái tim căng chặt của Mạc Dịch thả lỏng hơn một chút, ánh mắt anh chỉ lướt qua bản đồ một thoáng.

Có một thang máy được đánh dấi, mà phòng bệnh bên cạnh thang máy chính là vị trí anh đang đứng.

Ngay sau đó, một nơi được đánh dấu khác trên bản đồ hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Mạc Dịch.

Một căn phòng trên hành lang khác ghi chú chữ phòng nhân viên, mà bên cạnh phòng nhân viên là một căn phòng bị tô đen, nhưng màu đen ngòm kia đã che kín cả hình, hoàn toàn không thấy rõ ghi chú trên đó.

Mạc Dịch lấy ngón tay quẹt thử... Lòng bàn tay có cảm giác nhầy nhụa, đèn pin chiếu sáng chỗ bôi màu đen kia lên.

Là vết máu.

Có người lấy máu bôi đen căn phòng kia.

Chương kế tiếp