Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 98
Tia lửa điện “rè rè” sáng lên trong bóng đêm, mang theo dao động nóng rực và ác ý lạnh lẽo, hơi thở nguy hiểm lan tràn gần như quấy động lên bóng tối đen đặc.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt nhanh chóng đánh úp tới, đầu Mạc Dịch ù cả đi, dòng máu nóng rực dưới mạch máu nhảy lên thình thịch, đánh mạnh vào gò má anh.

Trên cổ tay truyền đến cảm xúc lạnh băng quen thuộc, sợi dây da quấn thật chặt quanh tay trái anh.

Bên tay phải vang lên âm thanh giống như tiếng va chạm của kim loại…

Cảm giác đau đớn như kim châm nháy mắt đâm vào trong óc! Mạc Dịch nhanh chóng phản ứng lại, anh ngã lăn sang bên cạnh một cái thật mạnh…

Hơn nửa người rơi xuống dưới giường sắt theo động tác của anh, chỉ có cái tay trái bị trói chặt vẫn còn bị treo ở đuôi giường như cũ.

Đau đớn phút chốc truyền đến khi cơ thể tiếp xúc với mặt đất, xương cốt cả người suýt chút vỡ tan thành từng mảnh, khung xương gầy ốm nện mạnh xuống đất, gần như ép cho Mạc Dịch phải thở gấp trong cổ họng một hơi.

Trán của anh cũng đồng thời chạm mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo ẩm ướt, cơn nhói đau truyền từ thái dương đến, trước mắt biến thành từng đợt màu đen, trong tai truyền đến tiếng ồn “ù ù”…

Mạc Dịch giãy giụa ngẩng đầu, máu nóng ấm áp sền sệt chảy từ thái dương của anh xuống, dính trên lông mi và mí mắt.

Đèn pin được bật lên rơi “bịch” trên mặt đất, ánh sáng hỗn loạn chiếu sáng một vùng tối tăm.

Xuyên qua tầm nhìn đỏ một mảng như máu, anh thấy mấy vòng trói trên chiếc giường sắt kia đúng lúc tự động khép lại, tiếng kim loại chạm vào giường sắt tạo ra âm thanh khiến người ta sởn hết cả tóc gáy.

Mạc Dịch còn đang hoảng hồn thở hổn hển, mắt cá chân bị treo giữa không trung truyền đến cơn đau nóng rát do da bị ma sát.

Cũng may là anh phản ứng kịp, bằng không thì bị khống chế không chỉ có một cổ tay của anh, mà là tất cả tứ chi…

Vậy thì chết chắc rồi.

Trong bóng đêm, anh liên tục thở hổn hển, đèn pin rơi trên mặt đất dần dần ngừng chuyển động, ánh đèn mờ cũng vì vậy mà không dao động nữa, dừng lại ở trong hư không.

Khóe mắt Mạc Dịch liếc tới đầu giường sắt.

Trong một vùng tối tăm mù mịt kia, truyền đến tiếng “rè rè” của dòng điện, âm thanh “ù ù” của máy móc chậm rãi vang lên theo, dần dần trở nên to hơn trong bóng đêm.

Lúc đầu Mạc Dịch còn tưởng rằng là do anh bị đụng vào đầu nên sinh ra ù tai, mãi cho đến khi anh thấy được trong một khoảng u tối nơi đầu giường sáng lên tia lửa điện, anh mới nhận ra rằng… vẫn chưa kết thúc.

Ván giường làm bằng chất liệu sắt, một khi khởi động điện giật, dòng điện truyền dọc theo giường sắt vẫn có thể đưa anh vào chỗ chết.

Vẻ mặt của Mạc Dịch bỗng trở nên nghiêm trọng, khuôn mặt tái nhợt của anh ửng lên một màu hồng không bình thường, anh cắn chặt hàm răng rồi đột nhiên đứng dậy, sau đó duỗi tay cởi đai trói bằng da đang trói chặt cổ tay trái của mình.

Nút cài kim loại trên đai trói đó cắn chặt như mãng xà, dù kéo như thế nào cũng không kéo ra.

Tiếng dòng điện và máy móc “ù ù” khởi động bên tai càng thêm kịch liệt…

Trán Mạc Dịch rịn mồ hôi, anh không kéo cái nút cài kim loại đang siết chặt kia nữa mà quay sang xé rách mối nối bị mòn đến trắng bệch của đai trói dính chặt vào giường sắt.

Động tác mạnh bạo làm cho mép dây thô ráp hằn thật sâu vào cổ tay gầy mảnh màu xanh trắng, ma sát tạo ra dấu vết màu đỏ tươi, từng giọt máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, trong không khí nồng nặc mùi vị rỉ sắt.

Bên tai là âm thanh nổ vang của máy móc sắp khởi động, toàn bộ giường sắt đều gần như bắt đầu rung lắc với biên độ lớn, trong bóng tối xuất hiện ngày càng nhiều tia lửa điện sáng lên rồi lại chớp tắt, tựa như giây tiếp theo sẽ nổ ầm lên!

Trong lòng Mạc Dịch trầm xuống, anh cố sức nghiến răng thật chặt, sau đó dùng bàn tay khác dồn lực nắm lấy ngón tay cái của bàn tay trái, liều mạng gập lại…

Một tiếng gãy xương “rắc” vang lên trong bóng đêm, khiến người không khỏi ê hết cả răng.

Ngón tay cái của anh bị bẻ gãy với một hình dạng cong vẹo quỷ dị, mềm oặt rũ xuống. Lúc này Mạc Dịch dồn sức, tay phải trống không nắm lấy đai trói đang buộc tay của mình, sau đó kéo thật mạnh!

Tay trái của anh thoát khỏi sự trói chặt của đai trói bằng da trên giường sắt thành công.

Bên tai vang lên tiếng nổ thật lớn, trong lòng Mạc Dịch căng thẳng, ôm lấy tay trái vừa mới được tự do rồi lăn người một vòng.

Bóng đêm sau lưng nổ lên điện quang gần như khiến người ta chói mù mắt, tiếng “xẹt xẹt” của dòng điện vang lên, chiếc giường sắt “lạch cạch” rung lắc, trong đêm tối phát ra âm thanh nặng nề không chịu nổi, đinh tai nhức óc.

Mạc Dịch đuối sức nằm trên sàn nhà dơ bẩn, cả người đều bị mồ hôi chảy ra đầm đìa làm cho ướt sũng giống như vừa được vớt ra khỏi nước, bởi vì cơn đau quá dữ dội nên không khống chế được mà run rẩy.

Mái tóc đen ướt dầm dề nhếch nhác dính trên khuôn mặt trắng bệch, không còn chút máu như giấy vàng, màu sắc duy nhất trên mặt chính là máu tươi của môi dưới bị hàm răng cắn rách chảy ra.

Anh thở hổn hển không ngừng, tiếng dòng điện sau lưng vẫn đang vang lên, đèn huỳnh quang “lạch tạch” chiếu sáng khắp căn phòng.

Vì quá đau đớn nên tầm mắt của Mạc Dịch trở thành một màu đen, anh loáng thoáng nhìn thấy ngay chỗ tối của góc tường hình như có một bóng đen mờ mờ đang đứng…

Anh sửng sốt, cố mở mí mắt bị máu tươi dính vào nhìn kỹ lại chỗ đó lần nữa.

Nơi đó không một bóng người.

Âm thanh dòng điện của máy móc sau lưng dần dần ngừng lại, lỗ tai Mạc Dịch lại vẫn còn dư âm ảo ảnh “ù ù” như cũ, chấn động làm đầu anh cũng đau.

Lồng ngực Mạc Dịch do hít thở không thông mà nghẹn ứ khó chịu, trước mắt biến thành màu đen từng đợt, anh không khỏi hít sâu mấy lần, mạnh mẽ ép bản thân mình bình tĩnh lại.

Anh khó khăn nhích người qua một bên, bàn tay phải còn nguyên vẹn trên mặt đất giãy giụa cử động, nhặt đèn pin bên cạnh mình lên, ngón tay khẽ run nắm chặt đèn pin trong lòng bàn tay, sau đó chiếu tới góc tối ngay phía cửa kia…

Bóng đêm đen đặc ảm đạm bị ánh đèn pin xua tan, trong góc kia không hề có bất kỳ cái gì cả, tựa như bóng dáng anh vừa nhìn thấy khi nãy hoàn toàn chỉ là ảo giác.

Mạc Dịch thở ra một hơi thật sâu, đầu vẫn choáng váng từng đợt như thế, nhìn cái gì cũng như có cái bóng chồng lên.

Chắc là di chứng do lúc nãy bị đụng đầu.

… Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là anh đã nhìn nhầm rồi sao?

Đúng lúc này, cạnh cửa truyền đến một tiếng “lạch cạch” rất nhỏ, làm cho Mạc Dịch giật thót.

Anh thay đổi hướng chiếu đèn pin trong tay sang cánh cửa, chỉ thấy ván cửa vừa nãy khóa chặt kia dần dần mở ra, thong dong không tiếng động hoà lẫn vào bóng đêm, một chút ánh sáng nơi hành lang tối tăm xâm nhập vào theo khe cửa rộng mở, khiến cho Mạc Dịch không kìm được mà có một loại cảm giác hoảng hốt như đã mấy đời.

Anh mạnh mẽ chống người đứng lên từ mặt đất, cơn đau khắp toàn thân đổ ập tới giống như thủy triều, khớp xương cứng đờ vang lên tiếng răng rắc chói tai, đau đớn làm người ta gần như hít thở không thông kéo thật căng thần kinh của Mạc Dịch.

Cho dù anh có sự chịu đựng rất mạnh mẽ với cơn đau như vậy, nhưng cũng vẫn không nhịn được mà trầm thấp hít một ngụm khí lạnh.

Mạc Dịch khập khiễng về phía cửa vài bước, rồi sau đó quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng mình theo bản năng.

Chỉ thấy trong khoảng bóng đêm vô tận kia, trên chiếc giường sắt loang lổ hình như vẫn còn nhẹ lập lòe từng đợt từng đợt điện quang, một luồng không khí thiêu đốt tràn ngập gần như bao phủ hết tất cả mùi máu tươi.

Nơi đầu giường hình như có thứ gì đó hơi hơi loé loé phản quang.

Mạc Dịch nhíu nhíu mày, dùng đèn pin trong tay chiếu rọi qua.

Chỉ thấy trên khung máy móc cũ kỹ phủ đầy bụi bặm nơi đầu giường cắm một tấm thẻ hơi mỏng, dưới ánh đèn pin phản xạ ánh sáng như kim loại.

Mạc Dịch thoáng sửng sốt, anh tin chắc rằng ngay khi mình vừa mới vào cửa, trên cái máy kia không hề cắm một tấm thẻ như vậy.

Anh do dự vài giây, sau đó chậm rãi đến gần, anh cẩn thận dùng góc áo của mình vào ngón tay trống không, sau đó bao lấy một góc tấm thẻ kia, dần dần dùng sức.

Xuyên qua lớp vải dệt hơi mỏng, Mạc Dịch có thể cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ mờ nhạt, nóng đến nỗi suýt chút là anh buông tay ngay lập tức.

Mạc Dịch lấy lại bình tĩnh, sau đó tăng lực tay lên rút tấm thẻ cắm trong máy móc kia ra…

Tấm thẻ này có vẻ hơi cũ, hình vẽ phía trên loang lổ mơ hồ, sờ lên vẫn còn hơi nóng nóng.

Dưới ánh đèn mỏng manh, Mạc Dịch cẩn thận phân biệt một hồi.

Đây hẳn là thẻ từ của nhân viên.

Vậy chắc là nó cũng có thể mở thang máy cuối hành lang ra được chứ…?

Trong lòng Mạc Dịch nhiễm một tia lửa nóng, bàn tay lạnh băng nắm chặt lấy tấm thẻ từ kia, nhiệt độ hơi nóng thiêu đốt trong lòng bàn tay anh, da thịt lạnh băng cũng gần như bị lây nhiễm một chút nhiệt độ.

Cuối cùng, anh nhìn một vòng xung quanh căn phòng này, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Miệng vết thương ngay chỗ bàn tay bị gãy truyền đến cơn đau nóng rát, cơn đau kéo dài và dữ dội không hề gián đoạn giây phút nào đến giờ đã gần như chết lặng, làm cho tất cả những đau đớn từ miệng vết thương khác trên người Mạc Dịch đều trở nên bé nhỏ không đáng kể, cứ như toàn bộ thần kinh đau đớn khắp người đều tập trung hết ở trên tay.

Hành lang vẫn là một mảng tối om như cũ, khắp cả hành lang sâu dài chỉ có một trản đèn mỏng manh đang nhập nhoạng, lúc sáng lúc tối mà nhấp nháy.

Sau khi Mạc Dịch ra khỏi phòng lúc thì hơi do dự, sau đó xoay người đi tới căn phòng bên cạnh được đánh dấu là “Phòng nhân viên” trên bản đồ kia.

Anh vươn tay đẩy cửa, ván cửa bóng loáng dưới bàn tay lạnh như băng, cứng như sắt, gần như không có cách nào để đẩy ra.

Xem ra tạm thời bây giờ vẫn chưa vào được.

Mạc Dịch thở dài một hơi, hơi rũ mí mắt xuống, lông mi thật dài che khuất cảm xúc phức tạp trong đôi mắt sâu đen.

Anh xoay người đi về hướng khác của hành lang.

Trên đường trở về vẫn gập ghềnh như thế, bàn ghế bị tàn phá ngã lăn trên đất và những trang giấy rơi lả tả khắp nơi che trước mặt Mạc Dịch, nhưng cũng may là trước đó anh đã từng đi qua một lần, cho nên ngựa quen đường cũ mà lướt qua chướng ngại vật, thân hình linh hoạt mà nhẹ nhàng, yên tĩnh giống như một con mèo xuyên qua bóng đêm.

Suốt đường đi, bóng dáng kia cũng không còn xuất hiện.

Mạc Dịch đứng yên trước cánh cửa thang máy đóng chặt, bàn tay đang nắm chặt thẻ từ nâng cái tay trái bị gãy xương của mình lên, rồi liếm đôi môi khô khốc theo bản năng.

Một cơn đau đớn từ trên môi truyền đến, đầu lưỡi nếm được mùi vị rỉ sắt quen thuộc, lúc này anh mới nhận ra mình đã tự cắn rách môi.

Mạc Dịch khẽ “A” một tiếng, sau đó thật cẩn thận buông bàn tay bị thương của mình xuống, cầm thẻ từ kia quẹt mạnh một đường ngay khe lõm trên vách tường, chỉ nghe một tiếng “tích” truyền vào trong đêm đen.

Trong thang máy trước mặt truyền đến tiếng “ù ù” của máy móc, giữa hành lang tĩnh mịch càng có vẻ rõ ràng hơn.

Trái tim Mạc Dịch nảy lên một cách bất quy tắc vài cái, sau đó bất giác quay đầu nhìn ra phía sau mình, như thể vẫn còn đang lo lắng tiếng bước chân xuất quỷ nhập kia có khi nào lại tiếp tục vang lên không hề báo trước hay không.

Hành lang sau lưng trống không, trản đèn cô độc lập loè ánh sáng mờ tối, bầu không khí áp lực khiến người ta hít thở không thông đè ép nặng nề xuống Mạc Dịch.

Đúng lúc này, cánh cửa sắt kim loại hình thoi sau lưng Mạc Dịch chậm rãi trượt mở ra, phát ra tiếng ma sát kẽo kẹt kẽo kẹt của kim loại bị rỉ sét…

Trong cánh cửa kim loại loang lổ truyền đến một tiếng vang:

“Ting”.

Chương kế tiếp