Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Chương 12
Tính cách của Bạch Trú và Tống Thì Ngộ chênh lệch rất nhiều.

Cho nên phương thức và thái độ mà Kỷ Hân Hân đối đãi với bọn họ đương nhiên cũng chênh lệch.

Tuy Bạch Trú nhìn bên ngoài giống như là một đứa trẻ con lúc nào cũng cáu gắt, phải làm loạn mới chịu được, nhưng khi ở trước mặt Kỷ Hân Hân, cậu ta lại ngoan cực kì.

Mặc kệ trong lòng Kỷ Hân Hân nghĩ như thế nào thì thái độ ngoài miệng của cô ta cũng rất rõ ràng: Tôi chỉ coi Bạch Trú là em trai của mình.

Như thế mang đến cho Kỷ Phồn Âm không ít chỗ thuận tiện: Lúc ở cùng với Bạch Trú, dù có mắng cậu ta hai câu cũng không có vấn đề gì.

Chị gái dạy dỗ em trai mà. Bạch Trú cũng rất quen khi bị Kỷ Hân Hân thuyết giáo, trong lòng còn tự huyễn hoặc, cảm thấy đối phương làm vậy là quan tâm đến cậu ta, vì muốn tốt cho cậu ta.

Trong bữa tối, thái độ Bạch Trú trầm mặc khác thường, tất cả chủ đề gần như đều là do Kỷ Phồn Âm khởi xướng, cậu ta chỉ bị động trả lời, rõ ràng là còn chưa quen thuộc với trải nghiệm mới mẻ này.

Sắc mặt Kỷ Phồn Âm vẫn như thường gắp thức ăn cho cậu ta, ánh mắt tinh chuẩn, toàn chọn những món mà Bạch Trú thích ăn.

Bạch Trú không rên một tiếng, ăn từng miếng một rất ngoan.

Cuối cùng lúc để đũa xuống, cậu ta mới đột nhiên lên tiếng hỏi: "Lúc cô ở cùng với Tống Thì Ngộ cũng là như vậy à?"

Nội dung tra hỏi mặc dù không quá khách khí, nhưng giọng điệu này đối với Bạch Trú thật sự mà nói đã có thể được coi là ôn hoà rồi.

"Thì Ngộ?" Kỷ Phồn Âm chống cằm, rót cho thiếu niên một chén nước trà thanh đạm đẩy lên trước mặt cậu ta, "Hai người không giống nhau."

"... Chỗ nào không giống?" Bạch Trú nhìn cái chén bị đẩy lên trước mắt mình, bên trong là nước trà thanh đạm, chỉ có ba bốn lá trà nhẹ nhàng lấp lửng trên đó, đúng là loại trà mà cậu ta yêu thích.

"Ừm..." Kỷ Phồn Âm kéo dài giọng nói, nửa đùa nửa thật thừa nước đục thả câu, "Rốt cuộc là chỗ nào không giống nhỉ?"

"Tống Thì Ngộ cũng muốn cô thích anh ta sao?"

Kỷ Phồn Âm thở dài, thái độ của cô giống như là đang ứng phó với một đứa trẻ con cáu kỉnh: "Em biết rõ là chị đã cự tuyệt anh ta rồi mà."

"Tôi không có ý này!" Bạch Trú bỗng nhiên quay đầu, hung dữ tiếp cận Kỷ Phồn Âm, "Ý tôi là giao dịch của cô và anh ta cũng là như vậy hay sao?"

Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt, không trả lời, hơi nghiêng người chống cằm, mỉm cười nhìn chăm chú vào đồng tử của thiếu niên.

Hai người nhìn nhau mười mấy giây đồng hồ, đôi tai Bạch Trú liền đỏ lên, ánh mắt bắt đầu hoảng hốt.

Cậu ta nghiến răng, ánh mắt nhìn xuống dưới đất, khẽ nói: "Tống Thì Ngộ là một tên ngu, bị mặt của cô lừa gạt. Cô rõ ràng không thể nào so sánh được với chị gái!"

Kỷ Phồn Âm trả lời bằng cách sờ lên mái tóc Bạch Trú, nhưng lập tức bị đối phương đẩy ra.

"Tôi biết cô đang suy nghĩ cái gì, " Bạch Trú nhíu mày thật chặt, trong giọng nói mang theo sự phiền chán, "Cô thích Tống Thì Ngộ, dù có phải làm một thế thân cũng muốn dùng cách đó tiếp cận anh ta, cho nên cô mới dùng cái trò thu lệ phí này để ngụy trang, chính là vì muốn tìm cho mình một cái cớ hợp lý."

Kỷ Phồn Âm cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ có suy nghĩ phong phú thật đấy.

"Tôi và Tống Thì Ngộ không giống nhau, người mà tôi thích chỉ có một người, tôi sẽ không tìm ai để thế thân cả." Bạch Trú nhấc cằm lên, "Nhưng nếu như cô có thể quyến rũ được tên Tống Thì Ngộ kia thì tôi cũng có thể giảm bớt đi một tình địch."

—— Đúng là như thế. Kỷ Phồn Âm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà vấn đề lại tới rồi.

Kỷ Phồn Âm không hề muốn tán tỉnh Tống Thì Ngộ.

Nếu có kỹ năng này, cô thà đi tìm một người bạn trai nội tâm thuần khiết, coi cô như là ý trung nhân, không phải tốt hơn sao?

"Tôi không cần cô đóng vai chị gái giống như vừa rồi nữa." Bạch Trú đứng lên, cậu ta không kiên nhẫn đá cái ghế vướng chân ra phía sau, "Về sau tôi và cô gặp lại, cô đừng có mà chủ động nói chuyện, trừ phi tôi hỏi cô, cô mới có thể mở miệng, hiểu chưa?"

Kỷ Phồn Âm cảm thấy như vậy càng bớt việc, đỡ phải gắng gượng phát huy khả năng ăn nói.

Dù sao tiền lương cũng không bị ảnh hưởng.

Thế là cô mỉm cười, gật đầu đồng ý: "Được thôi."

"." Nét mặt Bạch Trú nhìn có chút hài lòng, "Còn thời gian, đi với tôi đến nơi này."

Kỷ Phồn Âm suy nghĩ rất nhiều đến chỗ mà Bạch Trú muốn đi, nhưng kết cục là nơi mà cô vạn vạn không ngờ được.

Bạch Trú thể hiện ra ngoài là một thiếu niên nóng nảy, tính cách kiêu ngạo, không coi ai ra gì, cuối cùng lại lựa chọn một nơi mà chỉ học sinh cấp hai mới đi, tràn đầy khí tức ‘cổ đại’ - máy chụp ảnh*. (贴机器- là cái loại máy chụp ảnh cỡ lớn thường đặt trong trung tâm thương mại mà mình sẽ đứng trước nó chụp, chụp xong lấy ngay đó)

Khoảnh khắc mà Kỷ Phồn Âm đứng ở trước máy chụp ảnh, đại khái là trong một giây đồng hồ đó, cô cũng không biết là nên khóc hay nên cười nữa.

—— Biểu cảm gượng gạo của cô đã bị Bạch Trú phát hiện.

Cậu ta hùng hùng hổ hổ nói "Cô lấy tiền rồi làm việc, đừng có nói nhảm", nói xong liền đẩy Kỷ Phồn Âm vào.

Kỷ Phồn Âm ngồi ngay ngắn ở trước cái ghế dài, tò mò ấn vào mấy cái phím.

Có trời mới biết cô đã bao lâu rồi chưa chạm qua cái máy ảnh cỡ lớn này.

Bạch Trú tay dài chân dài chui vào ngay ở phía sau, đôi chân dài không có chỗ để, đang loay hoay ở khoảng cách giữa cái máy và cái ghế.

Không gian chụp ảnh này vốn rất nhỏ hẹp, Kỷ Phồn Âm và Bạch Trú là hai người trưởng thành chen ở bên trong, khoảng cách ở giữa có lẽ chỉ bằng hai cái nắm đấm.

"Cậu muốn chụp như nào?" Kỷ Phồn Âm khá là chuyên nghiệp hỏi thăm ý kiến khách hàng.

Bạch Trú hắng giọng: "Cô đừng nói gì, nghe tôi chỉ lệnh."

Cậu ta nói xong, trước tiên quét mã trả tiền, sau đó bấm vào máy ảnh để nó phát ra mấy tiếng tách tách, chụp lại cảnh hai người quy củ, thậm chí có chút lạnh nhạt ngồi ở trên cái ghế dài.

Sau khi ảnh chụp được in ra, Bạch Trú nhìn lướt qua, lộ ra nét mặt cực kỳ bất mãn.

"Cần trợ giúp không?" Kỷ Phồn Âm vẫn rất chuyên nghiệp tiến hành lần hỏi thăm thứ hai.

Cô đã nhìn ra, Bạch Trú là một newbie không có chút kinh nghiệm nào.

"Không cần!" Bạch Trú tức giận nói, "Cô ngồi lại gần đây một chút! Đến bên cạnh tôi!"

Kỷ Phồn Âm nghe lời, tới gần cậu ta, khoảng cách còn chưa rút ngắn được bao nhiêu thì Bạch Trú đã không nhịn được xê dịch ra phía ngoài, nhưng cậu ta đã không thể lui được nữa rồi, có chút đáng thương nép mình ở bên cạnh, biểu hiện trên mặt cứng đờ.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy nét mặt của cậu ta lúc này khá là thú vị, bèn đưa tay ra nhấn phím chụp.

Cùng lúc đó, Bạch Trú cũng không thể nhịn được nữa đưa tay đẩy Kỷ Phồn Âm ra, nhỏ giọng gầm lên: "Cô đừng áp sát như thế!"

Kỷ Phồn Âm lui về sau nửa thước, nhấc tay làm ra dáng vẻ đầu hàng: "Muốn gần lại nhưng không muốn quá gần, cho tôi một khoảng cách tiêu chuẩn xem vào?"

Bạch Trú chỉ vào ống kính: "Cô, dùng tay tạo dáng đi."

Kỷ Phồn Âm nhìn động tác của cậu ta, cảm thấy thật buồn cười, nhưng cũng vẫn nghe lời giơ tay hình chữ V, thực sự sắp không nín được cười nữa rồi.

—— Đây là cách mà học sinh cấp hai hẹn hò hay sao.

"Đừng cười!" Bạch Trú không hài lòng quát lớn.

Thế là Kỷ Phồn Âm liền nín cười nhìn vào ống kính.

Cùng một ngũ quan có thể dễ dàng biểu hiện ra khí chất khác biệt, với diễn viên mà nói đây là kiến thức cơ bản.

Kỷ Phồn Âm có thể đóng vai Kỷ Hân Hân, nhưng ngũ quan thực sự của cô không phải là kiểu ôn nhu như thế.

Đôi lông mày thanh mảnh, đuôi mắt hẹp dài và bờ môi căng mọng, làm cho cô lúc không cười nhìn có hơi cao ngạo và bất cận nhân tình.

Bạch Trú nhìn vào ống kính xem đi xem lại, cảm thấy rất không đúng.

Cậu ta rõ ràng muốn chụp ảnh chung với Kỷ Hân Hân nên mới mượn mặt của Kỷ Phồn Âm ra, nhưng lúc Kỷ Phồn Âm không diễn, lại có thể chênh lệch với Kỷ Hân Hân nhiều như vậy.

Vậy chụp cái này còn có ý nghĩa gì nữa!

Bạch Trú hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi: "Tôi thay đổi chủ ý rồi, cô cứ tiếp tục giả bộ đi."

Kỷ Phồn Âm không nói hai lời, dựa vào bả vai Bạch Trú: "Nhìn chị đi."

Ánh mắt Bạch Trú tránh né hai ba lần, sau đó mới hoảng hốt nhìn xuống mặt Kỷ Phồn Âm.

Cậu ta nhìn rất chuyên chú, nhưng lại có chút ý muốn phản kháng.

Kỷ Phồn Âm thành thạo vừa đưa tay nói đùa nghịch nghịch tóc Bạch Trú vừa bấm vào nút chụp, Bạch Trú còn chưa kịp phản ứng là đang xảy ra chuyện gì thì tất cả đã kết thúc.

Cậu ta vừa định tức giận, Kỷ Phồn Âm đã lấy ra một đống ảnh chụp dài dằng dặc đặt ở trước hai người: "Thế nào?"

Ánh mắt Bạch Trú không tự chủ được bị mấy bức ảnh chụp kia hấp dẫn.

Cậu ta nhìn đi nhìn lại, cuối cùng không nói câu nào, chộp lấy nhét vào trong túi: "Miễn cưỡng dùng được, chụp tiếp đi."

Bạch Trú càng chụp càng nghiện, liên tiếp chụp mấy bức liền, quét mã thanh toán hết lần này đến lần khác, không quan tâm thời gian trôi qua.

Mãi đến khi tiếng chuông trong túi Kỷ Phồn Âm truyền ra cắt ngang hào hứng của cậu ta.

Bạch Trú nhìn lướt qua túi của cô, hạ lệnh: "Cúp máy."

Lần này Kỷ Phồn Âm không còn tốt tính giống như vừa rồi, thỏa mãn đủ loại yêu cầu của Bạch Trú nữa, cô chậm rãi lật mặt ngoài cổ tay ra cho cậu ta nhìn: "Tôi phải tan tầm."

Đúng tám giờ, phục vụ kết thúc, xe ngựa hay xe bí đỏ xa hoa cũng phải biến mất.

Bạch Trú: "..." Cậu ta trầm mặt ngồi nguyên tại chỗ, giống như nét mặt cậu bạn nhỏ còn chưa kịp che giấu đã bị lấy mất máy chơi game.

Kỷ Phồn Âm lấy điện thoại di động ra, đóng chuông báo lại, nghiêng người sang chỗ Bạch Trú, khiến đầu gối hai người đụng vào nhau.

Bạch Trú lập tức tránh đi như bị cái gì bẩn thỉu dính vào, lớn tiếng nói: "Cô làm gì đấy!"

"Có thể nhường một chút không?" Kỷ Phồn Âm liếc nhìn cậu ta một cái, lễ phép hỏi thăm, "Sau buổi hẹn tôi còn hẹn 8:30 đến thẩm mỹ viện làm đẹp nữa, con người của tôi khá là tuân thủ thời gian, không thích đến trễ."

Cô dùng ánh mắt ra hiệu về phía lối ra nhỏ hẹp bên cạnh máy chụp ảnh.

Nơi này bao vây tứ phía, chỉ có một chỗ là có thể ra vào, Bạch Trú còn ngồi ở chỗ ấy ngăn cản cực kỳ chặt chẽ không có ý nhúc nhích, bảo cô ra ngoài thế nào?

"Hay là cậu không muốn tôi đi?" Cô thuận miệng trêu chọc Bạch Trú.

Đối phương bị câu nói kia chọc giận, nổi trận lôi đình, cậu ta mạnh mẽ trừng mắt nhìn Kỷ Phồn Âm một cái, đứng dậy vén rèm lên bước ra ngoài, vẫn không quên quay lại uy hiếp cô: "Chuyện hôm nay, nếu như cô dám nói ra nửa chữ với người khác thì tôi sẽ khiến cô biết cái gì gọi là hối hận không kịp!"

"Yên tâm, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp." Kỷ Phồn Âm không hề sợ hãi trước lời đe dọa của Bạch Trú, cô sửa lại mái tóc dài có hơi loạn của mình, thờ ơ nói, "Trừ phi cậu giống như Tống Thì Ngộ, tự mình nói cho người khác biết."

Bạch Trú rất khinh thường thái độ tỏ ra bình thản của cô: "Việc cô thích cái tên họ Tống kia thì ai cũng biết, cô có giả vờ cũng không có ai tin đâu."

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, tỏ thái độ thờ ơ trước câu truyền ngôn này: "Cậu cứ coi như là vì tôi muốn giữ gìn tự tôn đi."

Bạch Trú khẽ xì một tiếng, muốn châm chọc một câu "đồ đê tiện", nhưng lời sắp đến bên miệng lại không nói ra, chỉ quay đầu nhanh chân rời đi.

Nhưng không ai biết được trong túi áo khoác phi công của cậu ta đang có một chồng ảnh hai người vô cùng đáng yêu.

Kỷ Phồn Âm mở điện thoại ra, đang muốn gọi xe đi đến thẩm mỹ viện, đột nhiên trông thấy trên điện thoại di động còn có một cuộc điện thoại chưa nhận.

Là của Tống Thì Ngộ.

Thời gian đánh chuông chỉ có một giây đồng hồ, hèn gì lúc cô và Bạch Trú ăn cơm, chụp ảnh không hề nghe thấy.

Một giây đồng hồ đánh chuông có nghĩa là chuông vừa vang lên thì đã trực tiếp cúp máy, 80% là gọi xong liền hối hận muốn tắt máy.

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn Wechat cho Tống Thì Ngộ hỏi xem có phải anh ta tìm mình có việc hay không.

Tin nhắn vừa gửi đi, nhanh như chớp, cô đã nhìn thấy mục thông báo của mình nhảy ra một dấu chấm than màu đỏ, hệ thống nhắc nhở hai người không phải bạn, cần kết bạn mới nhắn tin được.

Kỷ Phồn Âm lập tức liền hiểu vì sao Tống Thì Ngộ không còn liên lạc với cô thông qua Wechat nữa.

Cô nhìn điện thoại một chút, thờ ơ rời khỏi giao diện Wechat, làm bộ như không biết chuyện này.

Tống Thì Ngộ đã không nói, cô cũng lười xen vào.

Ngay sau đó, Bạch Trú đột nhiên gọi điện thoại đến.

Kỷ Phồn Âm vừa mới bắt máy, thiếu niên ở đầu bên kia điện thoại đã ra lệnh nói một câu: "Vừa rồi quên đi, ngày mai tôi cần một ngày, tiền thì lát nữa sẽ gửi cho cô sau."

Sau đó cậu ta rất là không lễ phép cúp máy.

Nhưng mà đối mặt với số tiền một trăm năm mươi vạn, Kỷ Phồn Âm cũng không quá để ý đến sự không lễ phép này.

Cô đi về phía thang máy hai bước, điện thoại Tống Thì Ngộ thế mà cũng gọi đến cùng lúc, giống như là có thần giao cách cảm với Bạch Trú vậy.

"Bạch Trú tìm cô rồi sao?" Tống Thì Ngộ vừa bắt máy đã hỏi.

Kỷ Phồn Âm giẫm lên thang cuốn tự động, cười hỏi lại: "Không phải anh nói cho cậu ta biết chuyện của tôi rồi hả?"

Tống Thì Ngộ tránh không đáp: "Ngày mai đến dùng cơm tối với tôi."

"Xin lỗi, vừa nãy đã có lịch hẹn rồi." Kỷ Phồn Âm lập tức cự tuyệt anh ta.

Tống Thì Ngộ trầm mặc mấy giây: "Là Bạch Trú?"

Kỷ Phồn Âm không trả lời anh ta.

Nhưng Tống Thì Ngộ dường như cũng không cần cô trả lời, anh ta vừa hỏi xong vấn đề kia thì lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện.

Mà Kỷ Phồn Âm để điện thoại di động xuống lòng bàn tay nghịch nghịch, bắt đầu suy nghĩ: Về sau nếu còn gặp tình huống xung đột như hôm nay, có phải nên cho vào một cuộc đấu giá hay không?
Chương kế tiếp