Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Chương 13
Sau khi chia tay với Bạch Trú thì mới có hơn tám giờ, Kỷ Phồn Âm ung dung đi làm mặt, lúc về nhà, mặt mày tỏa sáng.

Cân nhắc đến công việc ngày mai phải làm, cô không chọn mấy hạng mục cần phải dưỡng lâu, chỉ làm một vài bước bổ sung đơn giản.

Tính toán khoản chi cho việc làm đẹp, có lẽ chỉ chiếm một phần nhỏ thu nhập.

Trước khi nằm ngủ, Kỷ Phồn Âm kiểm tra tiến độ của【 Cám dỗ trở về nhà 】.

Sau khi tiếp thu lượng biến đổi của Bạch Trú xong, quá trình nhập liệu bắt đầu trở nên mất quy luật, nhưng mà tổng thể mà nói thì sau một tuần vất vả cần cù làm việc, Kỷ Phồn Âm cũng đã kiếm được một ngàn vạn đầu tiên.

Tuy không phải là tiền mặt, trong đó phần lớn là thu nhập từ tình cảm, nhưng mà tiền tài của cô cũng đã đạt tới hơn bốn trăm vạn, đã vậy còn là vốn lưu động.

Số tiền này so ra với thu nhập của Kỷ Phồn Âm lúc trước cũng không tính là gì, nhưng suy tính về khoảng thời gian kiếm được số tiền này...

Ừm, rất là tốt.

Chỉ là trong quá trình phát triển khách hàng cũng cần phải cẩn thận một chút, mặc dù là cá của người khác, nhưng nếu bị lật tẩy thì cũng rất khó coi.

Mục tiêu kiếm đủ mười tỷ mà【 Cám dỗ trở về nhà 】 đặt ra, trước mắt xem ra cũng không phải là một mục tiêu không thể nào đạt được.

Huống chi cái APP này cũng không có viết rõ kỳ hạn hoàn thành.

Kỷ Phồn Âm nghĩ, mình chỉ cần cẩn thận một chút, kiểu gì cũng có thể sống thêm được mấy chục năm, không sợ không kiếm được những thứ này.

Mặc dù công việc thế thân này của Kỷ Phồn Âm chỉ có thể thực hiện được trong khoảng thời gian đầu, nhưng về sau đổi lại công việc cũng được mà.

Kỷ Phồn Âm mở điện thoại di động ra, chuyển sang chế độ miễn quấy rầy, vừa chạm vào gối đầu chưa được mấy phút thì đã ngủ say.

Nhưng trong cùng một thành phố lại có hai người đang trằn trọc không cách nào ngủ được.

Một người thì tự trách bản thân là Bạch Trú, một người thì hút thuốc ngẩn người là Tống Thì Ngộ.

Có lẽ là vì trời tối người yên dễ khiến người ta suy nghĩ nhiều, Bạch Trú hồi tưởng khoảnh khắc vui sướng lúc buổi chiều, cậu ta luôn có cảm giác mình cứ như là bị Kỷ Phồn Âm coi thành trẻ con đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhưng càng nghĩ sâu hơn nữa càng ngẫm lại thì càng thấy hình như không có gì là không đúng cả.

—— Kỷ Hân Hân đúng là cũng cư xử với cậu ta như thế.

Nhưng khi Kỷ Phồn Âm hoàn thành vai diễn đó không một sơ hở hay lỗ thủng thì cậu ta lại luôn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Thật giống như...

Giống như...

Bạch Trú không nói nên lời, cậu ta hùng hùng hổ hổ xoay người ở trên giường, bật máy tính lên bắn PUBG.

Kết quả ngày hôm nay vận khí quả nhiên không tốt, toàn gặp phải mấy tên đồng đội tạ một cục, Bạch Trú liên tiếp một mình đánh đến tận vòng cuối, nhưng không lần nào có thể thành công ăn gà được, thực sự rất tức giận.

Bạch Trú tức giận ném chuột đi, đổ nước uống, đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Cậu ta sững sờ một chút nhìn thời gian góc phải máy tính, mới giật mình nhận ra còn một giờ nữa là sẽ đến chín giờ cậu ta hẹn Kỷ Phồn Âm hôm qua.

—— Đau khổ nhất chính là, hôm nay Bạch Trú vốn muốn mang Kỷ Phồn Âm đi ra ngoài hẹn hò nguyên một ngày.

Cậu ta đã suy nghĩ đến chuyện này rất lâu, nhưng vì không thể tìm được thời cơ nói với Kỷ Hân Hân, lần này vừa vặn tìm Kỷ Phồn Âm tới, coi như là luyện tập trước.

Nhưng giờ đã tám giờ hai mươi, hiện tại Bạch Trú còn chưa chuẩn bị làm cái gì cả.

Vé không mua, máy bay cũng không đặt trước.

Nếu tạm thời thu xếp mọi thứ thì lại quá mức vội vàng.

Mặc dù Kỷ Phồn Âm không phải Kỷ Hân Hân, không cần băn khoăn đến cảm thụ của cô ta, nhưng Bạch Trú cũng không muốn bản thân mình ở trước mặt cô ta bị xem như một đứa trẻ vụng về không biết làm gì cả.

Cậu ta trả tiền cho Kỷ Phồn Âm, cũng không phải muốn tìm cho mình một người chị!

Bạch Trú thầm mắng mình một câu, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Kỷ Phồn Âm.

Kỷ Phồn Âm nhận rất nhanh: "Chào buổi sáng, Bạch thiếu."

"Hôm nay không đi, hôm khác đi." Bạch Trú nói, "Đổi sang ngày mai."

Kỷ Phồn Âm “ừm” một tiếng, cô dùng một loại giọng nói ngọt ngào giống như nhân viên phục vụ khách hàng nhắc nhở Bạch Trú: "Vậy hiện tại tôi sẽ chuyển lịch trình sang ngày mai. Nhưng mà Bạch thiếu, nếu như cậu xác định hủy bỏ lịch trình hôm nay thì tôi còn có một việc phải nhắc nhở cậu: tôi sẽ không trả tiền đâu nha."

Bạch Trú: "? ? Cô lặp lại lần nữa xem?"

"Không trả tiền đó." Kỷ Phồn Âm quả nhiên vẫn dùng ngữ khí y như vậy lặp lại thêm một lần với cậu ta, "Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ bớt cho cậu?"

"Không được bớt! !" Bạch Trú rống lên, nhéo nhéo mũi của mình, "Được, không trả tiền đúng không, vậy hôm nay cứ như cũ đi."

Giọng nói Kỷ Phồn Âm vẫn trong veo như nước: "Được thôi, Bạch thiếu."

Bạch Trú lén tắt điện thoại đi.

Một trăm năm mươi vạn cũng không phải là số tiền lớn, nhưng cậu ta không muốn cho không Kỷ Phồn Âm.

...

Kỷ Phồn Âm cầm cái điện thoại bị cúp, trong lòng còn có chút tiếc nuối.

Nếu như Bạch Trú thật sự có thể ném một trăm năm mươi vạn này đi, cô còn có thể gọi điện thoại cho Tống Thì Ngộ hỏi thử xem hôm nay anh ta có còn muốn đi ăn cơm chiều hay không, làm tốt còn có thể kiếm được hai phần tiền.

Đáng tiếc Bạch Trú lại không dễ lừa như vậy.

Thật đáng tiếc.

Kỷ Phồn Âm lắc đầu để điện thoại di động xuống, mở nắp thỏi son màu vỏ quýt vừa mới mua ra, cẩn thận bôi lên trên môi, nhìn vào trong gương khẽ bặp bặp môi, cầm túi xách đứng dậy.

—— Nghe giọng Bạch Trú như vậy, cô đoán 80% là cậu ta đã thức suốt đêm qua, có lẽ là sẽ đến trễ.

Nhưng mà cô là bên B, lúc nào cũng đầy đạo đức nghề nghiệp, chắc chắn sẽ không đến trễ.

Lúc Kỷ Phồn Âm tới nơi, vẫn y như trước đây, lúc nào cũng sớm hơn mấy phút thời gian hẹn trước, Bạch Trú định vị cho cô ở một chỗ trạm xe buýt, cô đứng ở trạm nhìn thời gian, mở điện thoại ra chơi trò chơi giải đố.

Trò chơi giải đố này là trò chơi Kỷ Phồn Âm vô tình tìm thấy được ở trên mạng, mỗi vòng đều không giống nhau, có thể tạm dừng bất cứ lúc nào, dùng để giết thời gian thì cũng là một lựa chọn rất không tệ.

Cô chơi xong một vòng, thời gian đã điểm tới đúng chín giờ, Bạch Trú quả nhiên vẫn còn chưa xuất hiện.

Khách hàng đã đến trễ, Kỷ Phồn Âm quyết định lại chơi thêm một vòng trò chơi nữa.

Cô ấn vào cấp độ tiếp theo.

Cấp độ này khá là khó, cô hết sức chuyên chú tựa lên biển quảng cáo bên cạnh trạm xe buýt cố gắng qua màn, thân hình tập luyện thời gian dài nên đương nhiên là rất chuẩn, bả vai rất tự nhiên hướng về sau một chút, chỉ đứng ở nơi đó thôi mà nhìn còn đẹp hơn cả cô gái minh tinh được in trên biển quảng cáo.

Mấy thanh niên bước ra từ trạm xe lửa bên cạnh đều phải liếc mắt sang nhìn cô, có người còn không nhịn được tiến lên bắt chuyện với cô.

Một người trong đó vừa vặn liếc xuống điện thoại di động của cô, khẩn trương hắng giọng tìm cớ bắt chuyện: "Không qua được sao? Có cần em giúp không?"

Kỷ Phồn Âm rời mắt khỏi trò chơi, đưa mắt lên nhìn nam sinh trước mặt, nở nụ cười: "Vậy lỡ như cậu cướp điện thoại di động của tôi rồi chạy thì sao?"

Cậu thanh niên trông mới chỉ trên dưới hai mươi tuổi bị nụ cười của cô hạ gục tại chỗ, luống cuống tay chân lấy điện thoại di động của mình từ trong túi ra đưa cho cô: "Chị... chị có thể cầm điện thoại di động của em! Kiểu mới nhất đó! Chỉ cần chờ em một chút, em sẽ giúp chị giải..."

"Tránh ra." Lập tức một giọng nam khàn đặc xen ngang ngắt lời anh ta.

Kỷ Phồn Âm quay đầu lại nhìn một chút, quả nhiên là thiếu niên cuồng ngạo Bạch Trú cưỡi xe máy, cậu ta một chân giẫm lên trên trạm xe buýt, vẻ mặt không kiên nhẫn kéo kính bảo hộ, ngẩng đầu lên nhìn.

Động tác kia nhìn qua cũng biết là đang rất là tức giận.

"Cô ấy chờ tôi." Bạch Trú mặt lạnh như băng, ném ánh mắt tử vong về phía nam sinh bắt chuyện, "Cút xa một chút."

Kỷ Phồn Âm đưa tay ra, chọc vào làn da bàn tay lộ ra bên dưới găng tay xe máy của cậu ta, không đồng ý nói: "Đừng nói chuyện thô tục như thế."

"A?" Bạch Trú càng giận hơn, thô lỗ vung tay hất tay Kỷ Phồn Âm ra, "Kỷ Phồn Âm, cô có tư cách gì quản tôi?"

Kỷ Phồn Âm thở dài, xin lỗi người đi đường bị giật mình vì tiếng hét của cậu ta: "Đứa nhỏ này tối hôm qua đã thức suốt đêm rồi còn nhất quyết nói muốn đi ra ngoài, không khống chế nổi tính cách, cậu đừng chấp nhặt với cậu ta."

"Không sao đâu." Nam sinh muốn nói lại thôi, cậu ta nhíu mày nhìn Bạch Trú một chút, hỏi Kỷ Phồn Âm, "Có thể trao đổi..."

"Không được!" Bạch Trú đưa tay kéo Kỷ Phồn Âm sang bên cạnh mình, hung tợn nói, "Cút!"

Có một người bạn đi cùng nam sinh kia nhỏ giọng nói thầm: "Bạn trai hung ác như thế thà chia tay còn hơn."

Bạch Trú quay đầu lại nhìn hằm hằm vào đối phương, nét mặt giống như là muốn giết người.

Kỷ Phồn Âm vội vàng đi đến, dùng hai tay che kính bảo hộ của Bạch Trú ngăn cản cậu ta dùng ánh mắt mưu sát người qua đường vô tội, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, đi thôi."

Những người trẻ tuổi kia thần sắc khác nhau rời khỏi trạm xe buýt, Bạch Trú chỉ âm trầm phát ra giọng nói uy hiếp: "Buông tay."

Kỷ Phồn Âm không hề sợ cậu ta.

Nếu là bình thường, Bạch Trú sẽ không phải là một công tử bột.

Nhưng có lúc, cậu ta sẽ vô cùng giống như một công tử bột.

Thí dụ như, khi Kỷ Phồn Âm giả bộ giống y như Kỷ Hân Hân nói chuyện cùng cậu ta, hoặc là nhìn cậu ta.

"Hôm nay chuẩn bị đi nơi nào vậy?" Cô thản nhiên bỏ tay xuống hỏi Bạch Trú.

Bạch Trú không nói một lời, chỉ về một hướng: "Phòng vẽ tranh."

Cậu ta nói xong, không quan tâm Kỷ Phồn Âm, vặn động cơ xe, nhấn chân ga một cái rồi bắn vọt đi.

Kỷ Phồn Âm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một phòng vẽ tranh khá là sang trọng ở trước mặt, tên là phòng vẽ tranh Ẩn Trúc, chỉ nghe tên thôi đã thấy rất là cao sang.

Cô chậm rãi, ung dung đi về phía đó, dựa theo hướng dẫn đến phòng vẽ tranh, ở cổng đã có nhân viên công tác đang chờ cô: "Kỷ tiểu thư đúng không? Mời đi theo tôi."

Bạch Trú đã đứng ở trong phòng vẽ, đang định lấy cọ vẽ ra, nhưng cầm được một nửa đột nhiên dừng lại ngáp một cái.

Kỷ Phồn Âm nhìn dáng vẻ cậu ta ráng bình tĩnh, vừa cảm thấy buồn cười mà vừa đồng thời đột nhiên nhớ ra, Bạch Trú mặc dù là một thiếu niên nóng nảy, nhưng kỳ thật từ lúc bốn tuổi đã bắt đầu học vẽ, là một tài năng vẽ tranh.

Nhưng nói thế nào thì nói, cậu ta vẫn là newbie trên lĩnh vực hẹn hò này.

"Mời vào, " Nhân viên công tác dừng lại trước cửa, "Phòng vẽ tranh hôm nay sẽ không có người nào tới quấy rầy, hai vị xin cứ tự nhiên, nếu cần thì có thể rung chuông gọi nhân viên công tác tới."

Kỷ Phồn Âm mỉm cười nói lời cảm tạ với anh nhân viên rồi đi vào phòng vẽ tranh, Bạch Trú cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ một vị trí cho cô: "Cô ngồi ở nơi đó."

Căn phòng vẽ tranh này nhìn cũng không phải là dành riêng cho một mình Bạch Trú, tứ phía trên tường bày biện không ít họa tác cũ.

Kỷ Phồn Âm đi ngang qua bên cạnh Bạch Trú, tò mò nhìn một bức tranh, trên đó vẽ phác hoạ một thân thể không mặc quần áo.

Bạch Trú không kiên nhẫn ngẩng đầu lên: "Cô lề mề cái gì đấy..."

Sau đó cậu ta cũng nhìn thấy bức họa đó, miệng im bặt, sắc mặt dần dần hắc hóa.

Trước khi cậu ta thẹn quá hoá giận, Kỷ Phồn Âm lớn tiếng nói: "Tôi không có nói gì nha."

Bạch Trú cực kỳ phẫn nộ chỉ vào cái ghế chính giữa trong phòng vẽ tranh: "Ngồi xuống chỗ kia, đến lúc cô đóng giả rồi đó."

Cậu ta dừng một chút, lại bổ sung thêm một mệnh lệnh: "Đừng nói chuyện, ngồi xuống, làm gì cũng được, nhưng đừng quấy rầy tôi."

"Được." Kỷ Phồn Âm cảm thấy việc này cũng khá là tiết kiệm sức lực, cô ngồi xuống trên ghế, hơi tựa lưng vào ghế ngồi đánh giá một vòng mấy món trang trí trang nhã trong căn phòng này, đưa ra một kết luận.

—— Đây là phòng vẽ tranh chuẩn bị cho những người có tiền, hèn gì Bạch Trú lại là khách quen ở đây.

Cô đánh giá xong hoàn cảnh chung quanh, tiện tay cầm một bản hội họa giống như thư tịch, nghiêm túc đọc xong một chương. Lúc ngẩng đầu lên, Bạch Trú đã đắm chìm trong tranh vẽ rồi.

Ánh mắt cậu ta thỉnh thoảng sẽ di động quanh người Kỷ Phồn Âm, lông mày hơi nhíu lên, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.

Kỷ Phồn Âm dứt khoát nâng sách lên nhìn Bạch Trú.

Cá mà Kỷ Hân Hân nuôi đương nhiên cũng có tiêu chuẩn, ngoại trừ gia thế thì nhan sắc cũng không phải dạng vừa.

Bạch Trú dựa vào gương mặt này cũng có thể xuất đạo, làm xiêu lòng ngàn vạn thiếu nữ... Nếu như không phải tính cách của cậu ta thực sự quá kém thì với gia thế hiện tại, cậu ta thực sự là tuýp người quá hoàn hảo.

"Chị không đọc sách nữa à?" Bạch Trú đột nhiên hỏi.

Lúc cậu ta hỏi câu này thì đang cúi đầu thay bút, ngữ khí nói ra bình thản giống như là chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, có lẽ là vì quá nhập tâm vẽ tranh nên cũng quên mất người ngồi trước mặt là Kỷ Phồn Âm.

Trước khi Bạch Trú kịp phản ứng, Kỷ Phồn Âm dựa vào cái ghế, nhẹ nhàng cười trả lời cậu ta: "So với sách, Trú Trú đẹp mắt hơn."

Bạch Trú: "..."

Lập tức, cậu ta bóp gãy cái bút chì trong tay, sắc mặt rất khó nhìn đổi một cây bút khác tiếp tục vẽ, có vẻ là rất tức giận vì sự nhầm lẫn của mình.

—— Kỷ Phồn Âm và Kỷ Hân Hân không hề giống nhau!

Nhưng sau khi trải qua sự nhầm lẫn kia, xúc cảm hạ bút của Bạch Trú liền biến mất, vẽ thế nào cũng thấy không thích hợp.

Đang lúc cậu ta bực bội không thôi, không chỗ phát tiết thì trong phòng vẽ tranh vang lên tiếng chuông điện báo.

Bạch Trú lập tức tìm được chỗ trút giận: "Điện thoại của ai! Có tin tôi trừ tiền của cô hay không!"

Kỷ Phồn Âm "A" một tiếng, cô hơi nhíu lông mày, dùng nét mặt có chút buồn ngủ trả lời Bạch Trú: "Hẳn là Thì Ngộ."

Bạch Trú lập tức nhảy dựng lên như một con dã thú bị xâm phạm lĩnh vực, đi đến chỗ điện thoại của Kỷ Phồn Âm.
Chương kế tiếp