Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Chương 15
Bạch Trú mở trò chơi lên gia nhập đội ngũ với Kỷ Hân Hân, phát hiện trong đó ngoại trừ cậu ta quả nhiên còn có một người nữa, tên trong game là Kitty, đúng là một nữ sinh.

Cậu ta hơi yên tâm, dùng giọng điệu vui vẻ chào hỏi với Kỷ Hân Hân.

"Giọng khàn thế, hôm qua em lại chơi game suốt đêm à?" Kỷ Hân Hân trách cứ, "Thật là, đáng lẽ không nên gọi em."

Bạch Trú lập tức giải thích: "Buổi sáng em đã ngủ rồi, hiện tại tinh thần rất tốt."

Không tìm cậu ta, Kỷ Hân Hân định tìm một tên đàn ông nào khác chơi game cùng cô sao?

"Thật sao?" Kỷ Hân Hân bán tín bán nghi hỏi, "Nếu như lát nữa chị nghe thấy em ngáp thì em phải lập tức offline nghỉ ngơi cho chị."

Bạch Trú quyết định trước khi ngáp, tay phải rời khỏi chuột rồi che miệng lại.

Ba người bắt đầu trò chơi rất nhanh, Bạch Trú dẫn theo hai người nhảy dù, lúc rơi xuống đất, người trong hai đội đụng vào nhau. Còn chưa đến hai phút, Kỷ Hân Hân và Kitty đã lần lượt ra đi, chỉ còn lại một mình Bạch Trú ở lại chiến đấu.

Bạch Trú: "..."

Cậu ta cũng có thể một mình tiếp tục chơi trò chơi này thêm hai mươi phút nữa, nói không chừng cũng có thể ăn gà, nhưng mà Kỷ Hân Hân lại chỉ có thể nhàm chán nhìn cậu ta chơi, không được trải nghiệm trò chơi.

Thế là Bạch Trú không chút do dự vứt súng đi tìm người tự sát, bắt đầu ván mới, sau đó liền an ủi Kỷ Hân Hân: "Lát nữa chị đi theo em, em bảo vệ chị."

Kỷ Hân Hân nói “ok”.

Bạch Trú dẫn theo hai hố đen trò chơi chơi được mấy phút đã cảm thấy khá là mệt mỏi, trong lúc xếp hàng chờ đợi đành phải tìm chuyện nói với Kỷ Hân Hân để phân tán cơn tức giận.

Kitty chẳng nói gì cả, Bạch Trú hỏi Kỷ Hân Hân chuyện ở nước Pháp, cuối cùng nói: "Chờ chị gái ổn định rồi thì em sẽ đi đến Paris một chuyến thăm chị, chị có muốn ăn đặc sản gì không? Em mang tới giúp chị."

"Không cần phiền toái như vậy đâu, bên này cách khu người Hoa không xa, phần lớn đồ muốn mua đều có thể mua được dễ dàng." Kỷ Hân Hân cười nói, "Em đừng lo lắng cho chị, chị mới phải lo lắng cho em mới đúng, cứ chơi game là không ngừng được."

Bạch Trú nhàm chán, vừa nghịch nghịch con chuột của mình vừa tìm chủ đề: "Đúng rồi, chị có chị em song sinh à?"

"... Sao vậy, em nhìn thấy chị ấy rồi sao?"

"Ừm, ngẫu nhiên gặp được trên đường." Bạch Trú dừng một chút, "Chị biết bây giờ chị ta làm công việc gì không?"

"Chị ấy không có công việc, rõ ràng trước kia học hành còn tốt hơn chị rất nhiều, bây giờ lại..." Kỷ Hân Hân thở dài một hơi, "Chị biết em không thích người có tính cách như chị ấy, nếu như gặp thì nhớ nể tình chị ấy là chị của chị, đừng xung đột với chị ấy, có được hay không?"

Bạch Trú: "..." Cậu ta buồn buồn đáp lời, nói sang chuyện khác, "Các chị rõ ràng là song sinh, sao tính cách lại khác nhau nhiều như vậy chứ?"

Kỷ Hân Hân trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói: "Cũng là do chị không tốt. Từ lúc học tiểu học chị đột nhiên sinh bệnh, nhiều năm đó gần như lúc nào chị cũng nằm viện, ba mẹ chỉ quan tâm đến chị, chị gái chị lúc đó luôn phải tự chăm sóc mình. Đến khi mà bệnh tình của chị cuối cùng cũng khá hơn thì cha mẹ mới phát hiện thành tích của chị ấy đã rớt xuống ngàn trượng..."

Bạch Trú càng nghe càng cảm thấy đây là câu chuyện của kẻ vô dụng, không kiên nhẫn nhíu nhíu mày: "Học tập là chuyện của chính mình, chính chị ta không chú ý thì có thể trách ai."

"Đừng nói như vậy mà." Kỷ Hân Hân giống như không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, kết thúc đối thoại, "—— Chúng ta nhảy chỗ nào?"

Bạch Trú tùy ý chọn một chỗ, thao túng nhân vật dẫn Kỷ Hân Hân và Kitty vẫn luôn trầm mặc nhảy xuống máy bay.

...

Sau khi về đến nhà, Kỷ Phồn Âm bỏ ra một giờ nấu cơm, rất là nghiêm túc bày cho mình một bàn đồ ăn thịnh soạn, còn chọn một loại nến mùi thơm hoa cỏ thanh mát, cuối cùng mở ra một bình Lafite 96 năm—— toàn bộ đều là do Bạch Trú tài trợ.

Cơm nước no nê, Kỷ Phồn Âm mở điện thoại ra nhìn một chút, không có khách hàng nào liên hệ cả.

Bạch Trú chắc hẳn vẫn còn đang chơi game, về phần Tống Thì Ngộ...

Kỷ Phồn Âm gửi một tin nhắn ngắn cho anh ta.

Tống Thì Ngộ đáp lại bằng một cái địa chỉ, thời gian là cơm trưa ngày mai.

Kỷ Phồn Âm gửi icon ok, tiền rất nhanh đã tới tay.

Cầm chén đĩa bỏ vào máy rửa bát, Kỷ Phồn Âm duỗi lưng một cái —— như vậy công việc ngày mai cũng đã được sắp đặt xong.

Hôm nay tan tầm sớm, buổi tối nên xem phim, chơi game, hay là làm việc sau đó ngủ sớm nhỉ?

Kỷ Phồn Âm tùy ý nghĩ nghĩ, mở vòng bạn bè Wechat ra nhìn một chút.

Vòng bạn bè của " Kỷ Phồn Âm" có thể nói là trống rỗng, cô chưa bao giờ đăng bất kỳ thứ gì về cuộc đời của mình lên đó.

Nhưng cô cũng có mấy người bạn bè tốt trên Wechat, mọi người vẫn hoạt động khá tích cực.

Ví dụ như Kỷ Hân Hân, vừa nhìn hình ảnh sinh hoạt hàng ngày là biết cô ta là một bạch phú mỹ cuộc sống cực đầy đủ, hạnh phúc rồi.

Nhưng Kỷ Hân Hân vừa mới nửa giờ trước đăng một kết quả trò chơi lên, kèm theo một nét mặt khóc lớn.

Kỷ Phồn Âm bấm vào xem, ba hàng và mười lần liên tiếp thua, trong đó có ba lần rơi xuống đất thành hộp.

Ba hàng trong đội chỉ có một người duy nhất có thể đánh chính là Bạch Trú, một người cấp vương giả mang theo hai người cấp đồng, thật sự là khổ cực lầm than.

Nghĩ đến tính cách mạnh bạo của Bạch Trú, nói không chừng lúc này còn đang đói bụng, Kỷ Phồn Âm không khỏi bật cười trên nỗi đau của người khác.

——A, nhưng mà cũng khó nói, biết đâu Bạch Trú lại đang rất hưởng thụ thì sao. Dù sao thì người muốn được chơi game với Kỷ Hân Hân có lẽ cũng còn phải xếp hàng cạnh tranh với nhau kia mà.

Kỷ Phồn Âm ung dung lấy cái đĩa xanh vừa mới mua ra, bắt đầu hưởng thụ một ngày nghỉ coi phim miệt mài của mình.

Một bên khác, Tống Thì Ngộ đã chuyển khoản xong, vừa để điện thoại di động xuống.

"Con có nghe không vậy?" Mẹ Tống than thở hỏi anh ta, "Con luôn nói là có người thích, nhưng dưa hái xanh không ngọt, mẹ nhìn cái con bé Kỷ gia kia không tầm thường đâu, con cũng trưởng thành rồi, đừng có tốn thời gian lên trên người con bé đó nữa."

"Mẹ, con còn trẻ." Tống Thì Ngộ nhíu nhíu mày, "Hơn nữa Hân Hân không phải người có ý đồ xấu, chỉ là có rất nhiều người cùng giới đố kị với cô ấy, nói ra mấy lời không dễ nghe ở sau lưng cô ấy, lưu ngôn phỉ ngữ mà thôi."

Mẹ Tống đau đầu: "Nếu con theo đuổi được cô ta, mẹ cũng không nói làm gì, nhưng con cũng đã biểu lộ như thế mà cô ta vẫn không tiếp nhận con, không phải sao? Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, nghe mẹ đi, gặp nhiều cô gái ưu tú hơn thì ý nghĩ của con sẽ từ từ cải biến. Cô gái thích con nhiều như vậy, tại sao con cứ hết lần này tới lần khác chỉ thích cái người không thích con cơ chứ?"

Tống Thì Ngộ cầm di động không nói lời nào, thái độ rất là kháng cự.

"... Thôi được rồi, không nói với con nữa, một hồi nữa lại cãi nhau." Mẹ Tống mệt mỏi kết thúc cuộc đối thoại, vô ý hỏi một câu, "Ngày mai có về nhà ăn cơm không?"

"Con hẹn ăn cơm trưa với đồng nghiệp rồi, " Tống Thì Ngộ lắc đầu, "Sáng sớm ngày mai sẽ đi."

"Đừng vì tiết kiệm thời gian mà ăn mấy món thức ăn nhanh nữa, mẹ thấy con gầy hơn lần trước về nhà rồi đó!" Mẹ Tống quan tâm nói.

"Không phải thức ăn nhanh, là cái nhà hàng mà mấy ngày trước còn từng dẫn mẹ qua ăn đó." Tống Thì Ngộ trấn an bà, "Con biết thân thể khỏe mạnh là quan trọng mà, mẹ và cha cũng đừng quên kiểm tra sức khoẻ hàng tháng."

Mẹ Tống ồ một tiếng, mở điện thoại ra bắt đầu tìm tòi nhà hàng mà Tống Thì Ngộ mấy ngày trước đã dẫn bà đi ăn.

Đợi bà tìm được xong, liền lặng lẽ gửi địa chỉ cho một người khác.

Tống Thì Ngộ không để ý, sau bữa cơm chiều xử lý công việc, trước khi đi ngủ còn vào xem trang cá nhân của Kỷ Hân Hân, thấy chiến tích chơi game thảm không nỡ nhìn của cô cùng với ID của Bạch Trú.

Tống Thì Ngộ loáng thoáng phát giác ra được, từ cái ngày mà anh thổ lộ với Kỷ Hân Hân ở trước mặt tất cả mọi người, thái độ của cô đối với anh hình như đã lãnh đạm hơn hẳn lúc trước.

Mặc dù Kỷ Hân Hân luôn nói mình vừa tới nước Pháp, chưa quen cuộc sống nơi đây, có rất nhiều chuyện phải bận rộn... Nhưng sao cô còn có thời gian chơi game cùng Bạch Trú như vậy chứ?

Tống Thì Ngộ nheo mắt lại vuốt nhẹ cái điện thoại, gọi một cú điện thoại qua cho Kỷ Hân Hân.

Kỷ Hân Hân không nhận.

...

Sáng ngày thứ hai, Tống Thì Ngộ rời nhà cha mẹ, trở về công ty một chuyến bàn giao công việc của mình, thấy thời gian đã gần tới giờ cơm trưa, liền trực tiếp đi đến nhà hàng đã hẹn trước với Kỷ Phồn Âm.

Anh tới khá sớm, lúc ngồi xuống còn tận mười lăm phút nữa mới đến thời gian ước định.

Lúc ngồi ở trong phòng nhìn xem thông báo điện thoại, Tống Thì Ngộ nhận được cuộc gọi đến từ mẹ.

Anh còn tưởng rằng là mình để quên thứ gì ở nhà, vừa mới kết nối đã gọi một tiếng "Mẹ", nhưng lập tức bị mẹ ngắt lời.

"——Con trai, đến giờ ăn cơm trưa rồi, con đến nhà hàng kia chưa?" Bà hỏi.

"Con đến rồi." Tống Thì Ngộ nhìn đồng hồ.

Còn mười phút nữa.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Mẹ Tống cười híp mắt nói, "Mẹ bảo tiểu Trần trực tiếp vào trong phòng tìm con, nó là một cô bé tính cách rất tốt, con để cho nó và đồng nghiệp của con cùng nhau ăn cơm, đừng làm cho con gái nhà người ta xấu hổ nhé."

Tống Thì Ngộ: "... Mẹ, con ăn cơm cùng đồng nghiệp trong công ty mà."

"Đó chẳng phải đều là cấp dưới của con sao?" Mẹ Tống xem thường, "Con dẫn cấp dưới đi ăn, dù có mang thêm một người bạn của mình thì cũng có cái gì quan trọng, con bé sắp tới rồi, con nhớ chiêu đãi nó cho tốt, có nghe thấy không?"

Mẹ Tống dặn dò xong, căn bản không cho Tống Thì Ngộ cơ hội phản bác thì đã cúp máy.

Tống Thì Ngộ gọi lại nhưng chỉ nhận được thông báo đầu dây bận.

—— Nếu như cô gái họ Trần kia thật sự tới thì có khả năng rất cao sẽ đụng phải Kỷ Phồn Âm.

Nghĩ tới đây, Tống Thì Ngộ chỉ có thể đứng lên đi ra ngoài, cúi đầu mở danh bạ trong điện thoại, tìm kiếm số điện thoại di động của Kỷ Phồn Âm.

Vừa mới tìm được, còn chưa kịp ấn xuống, quản lý lễ tân đã dẫn theo một cô gái trẻ tuổi nhìn trông dịu dàng ngoan hiền gặp anh ở ngay hành lang.

Cô gái trẻ tuổi hiển nhiên cũng biết Tống Thì Ngộ, ánh mắt vừa đụng vào anh thì đã lộ ra nụ cười hào phóng: "Chào Tống tiên sinh, tôi họ Trần."

Tay Tống Thì Ngộ đang quay số điện thoại đột nhiên ngừng lại, anh cũng nở một nụ cười hoàn toàn phù hợp với hình tượng bình thường, nét mặt tươi vui như cây lá mùa xuân: "Chào cô, tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ công ty gọi tới, phải đi ra ngoài xử lý một chút chuyện, trước hết để cho phục vụ viên dẫn cô đi vào phòng chờ tôi mấy phút, có thể chứ?"

"Đương nhiên có thể." Cô gái trẻ tuổi hơi đỏ mặt gật đầu, "Công việc quan trọng, anh cứ đi trước bận bịu chuyện công việc đi."

Tống Thì Ngộ bèn lách mình ra nhường đường cho cô gái, chào một câu xong rồi mới cầm điện thoại đi ra ngoài.

Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Kỷ Phồn Âm để bảo cô ta đừng đến, thì ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Kỷ Phồn Âm đứng ở cuối hành lang.

Cô chắp hai tay sau lưng, khẽ cười đứng ở nơi đó, ánh mắt không tránh không né đối diện với Tống Thì Ngộ, rõ ràng là đã trông thấy hết thảy cảnh tượng vừa rồi.

Bước chân Tống Thì Ngộ không tự giác dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục bước ra ngoài, đi thẳng đến trước mặt Kỷ Phồn Âm rồi dừng lại.

"Thì Ngộ, " Kỷ Phồn Âm nghiêng nghiêng đầu, “Anh còn hẹn cô gái khác cùng chúng ta ăn cơm hay sao?"

Tống Thì Ngộ không tìm được một tia oán hận hay bi thương nào trên mặt của cô, anh trầm mặc vài giây đồng hồ: "Kỷ Phồn Âm... . cô không có gì muốn nói sao?"

—— Không phải Kỷ Phồn Âm thích anh sao?

Phản ứng này của cô ta có chỗ nào giống như là đang thầm mến anh vậy?

"Muốn nói?" Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, nở một nụ cười kinh doanh hỏi Tống Thì Ngộ, "Ồ, vậy tình huống này có thể coi như là tôi được nghỉ việc không?"
Chương kế tiếp