Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Chương 14
Kỷ Phồn Âm trầm ngâm một chút, không vội vàng ngăn cản Bạch Trú, chỉ nhìn cậu ta cầm điện thoại di động của cô lên rồi xoay mặt lại.

Người gọi lúc này chỉ có thể là Tống Thì Ngộ.

Dù sao thì Bạch Trú cũng đang ở đây, mà người có thể gọi cho cô khi điện thoại cô để ở chế độ miễn quấy rầy cũng chỉ còn lại một người.

Bạch Trú không cúp điện thoại, cậu ta nhìn vào màn hình điện thoại di động của Kỷ Phồn Âm hai giây, bất ngờ bấm vào nhận: "Họ Tống, anh có vẻ thèm lắm rồi nhỉ."

Không biết Tống Thì Ngộ ở đầu bên kia nói cái gì, sắc mặt Bạch Trú càng trầm hơn.

Qua mười mấy giây đồng hồ sau, cậu ta không nói một lời cúp điện thoại.

Kỷ Phồn Âm ở phía sau Bạch Trú, nhướng nhướng mày.

Câu nói mà Bạch Trú nói ra thực sự có rất nhiều khe hở để cho người ta công kích, chỉ cần một câu "Không phải cậu cũng giống vậy sao" là đã có thể đáp trả lại cậu ta rồi.

Không biết Tống Thì Ngộ nói thế nào.

Nhưng có một điều Kỷ Phồn Âm để ý nhất, đó là không biết có phải Tống Thì Ngộ dự định hẹn trước cô thêm một lần nữa hay không.

Thế là cô chậm rãi hỏi Bạch Trú: "Anh ta nói cái gì vậy?"

Bạch Trú không nhẹ không nặng mà ném điện thoại của cô vào trong túi: "Không có gì, chỉ là nói nhảm —— không cho phép cô nhìn tôi, đọc sách đi!"

Cậu ta dậm những bước chân nặng nề ngồi trở lại vị trí vẽ tranh của mình, đột nhiên xì khẽ một tiếng: "Không ngờ cô lại thích tên họ Tống cặn bã kia."

Kỷ Phồn Âm vẫn duy trì hình tượng, không để ý đến câu nói giễu cợt này của Bạch Trú, nội tâm hơi bất lực: Cậu và Tống Thì Ngộ người tám lạng kẻ nửa cân, kết quả cậu lại còn chướng mắt người ta, cái quái gì vậy chứ?

Tuy nghĩ vậy, cô vẫn cúi đầu chuyên tâm đọc sách, một người không biết gì về hội họa như cô vậy mà có thể xem hết cuốn sách có không ít từ ngữ hội họa chuyên nghiệp này.

Lúc khép sách lại, Kỷ Phồn Âm mới nhận ra, phòng vẽ tranh lúc này chỉ còn lại tiếng gió rất nhỏ, đã không còn tiếng bút chì xột xoạt ở trên giấy vẽ nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trú, đối phương đang ngủ gật trên chiếc ghế rộng thoải mái dễ chịu, bút trong tay sắp sửa rơi xuống.

Dù có trẻ tuổi, thức đêm cũng vẫn rất mệt mỏi.

Kỷ Phồn Âm chống cằm nghĩ một hồi, nhẹ nhàng đứng dậy, đi qua trước rút cái bút trong tay Bạch Trú ra một đoạn, thấy cậu ta không có phản ứng mới rút toàn bộ ra.

Bạch Trú mê mẩn trừng trừng, mở to mắt: "A... Chị gái?"

"Hôm qua lại thức đêm à?" Kỷ Phồn Âm sờ lên mái tóc kiệt ngạo bất tuần kia, "Ngủ một lát đi, khi nào ăn cơm chị sẽ gọi em."

Cô ép giọng nói tới rất thấp, Bạch Trú gần như không hoài nghi gì.

Cậu ta lẩm bẩm mơ hồ nói không rõ: "... Chị đừng đi."

"Không đi, ở cạnh em." Kỷ Phồn Âm ôn nhu nói.

Bạch Trú lại an tâm ngủ thiếp đi.

Kỷ Phồn Âm đột nhiên cảm thấy khách hàng thức đêm cũng không tệ, như vậy thật là bớt việc.

Cô đứng ở bên cạnh Bạch Trú, quay đầu nhìn bức họa đã phác hoạ được một nửa, bên trong chính là cô... Hoặc nói đúng hơn là bộ dáng Kỷ Hân Hân cúi đầu đọc sách, điềm tĩnh, tươi mới, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy đáy lòng yên bình.

Nói như thế nào đây, rất khó tưởng tượng bức vẽ này là do một người tính cách mạnh bạo như Bạch Trú vẽ ra.

Kỷ Phồn Âm đứng tại chỗ, nhìn ngắm bức họa mấy lần không dời mắt, Bạch Trú sau lưng cô đột nhiên chậm rãi duỗi một tay ra.

Lúc móng tay đối phương chạm vào tay mình, Kỷ Phồn Âm liền rụt về.

Bạch Trú chỉ tóm được vào vạt áo khoác của cô, sau đó tựa như một đứa trẻ con còn chưa dứt sữa, níu chặt lấy không thả.

Kỷ Phồn Âm cúi đầu nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nhíu mày.

...

Bạch Trú ngủ một giấc khá là ngon, nhưng lại bị người ta đánh thức.

Cậu ta vừa mở ra mắt đã nhìn thấy người mình thích, không tự giác nở một nụ cười, mang theo giọng mũi còn chưa tỉnh ngủ gọi cô: "Chị gái."

"Quỷ tham ngủ, " Đối phương trách cứ chọc chọc vào trán của cậu ta, "Ngủ một giấc qua giờ cơm luôn rồi, định để đói chết hả."

Bạch Trú nhắm mắt lại, nói huyên thuyên: "Muốn ăn... cơm chị làm. Trước kia chị nói, vì đi đến nước Pháp, chị còn học được hai món... đồ ăn…nước Pháp!"

Nói đến câu nói này, ngữ tốc của cậu ta càng ngày càng chậm, một chữ cuối cùng quả thực như âm gió mà ra, cũng cùng lúc đó giống như là phát hiện ra cái gì, cậu ta bỗng nhiên ngồi dậy.

—— Mẹ kiếp, Kỷ Hân Hân rõ ràng đang ở nước Pháp, kẻ bên cạnh này chính là kẻ giả mạo!

Bạch Trú giống như gặp quỷ, quay đầu nhìn chằm chằm Kỷ Phồn Âm, người kia lơ đễnh nhìn cậu ta cười một tiếng: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"

Bạch Trú vừa định mắng chửi người, liền phát hiện tay mình còn bám lấy áo của người ta, vội vàng hất ra như bị điện giật, đầu óc lập tức loạn như cào cào.

"Cơm trưa cái gì? Gọi đồ ăn đi!" Thái độ của cậu ta trở nên hung ác, lấy điện thoại ra mở phần mềm giao đồ ăn, "Ăn gà rán!"

Kỷ Phồn Âm thở dài: "Em còn trẻ, đừng ăn mấy thực phẩm không lành mạnh như vậy."

"Không cần cô lo! !" Bạch Trú như quả pháo đốt sắp sửa phát nổ, hô to, "Cô không hề giống chị gái! Chẳng lẽ cô biết làm cơm sao!"

"Có thể." Kỷ Phồn Âm cười cười, "Đồ ăn nước Pháp chị còn biết làm một chút, em muốn ăn cái gì?"

Bạch Trú đang định đặt chân gà sốt cay trên app giao đồ ăn, đột nhiên ngừng lại: "... Thật sao?"

"Nhưng mà thời gian chuẩn bị sẽ tương đối dài, chỗ chị ở không có nguyên liệu nấu ăn." Kỷ Phồn Âm nhìn đồng hồ một chút, dỗ cậu ta, "Lát nữa đi mua đồ ăn rồi để buổi tối hôm nay ăn có được hay không?"

Bạch Trú nhìn cô chằm chằm, biểu cảm giống như là đang phòng trộm.

Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn tự hạ thấp địa vị đồng ý, đồng thời còn đưa điện thoại di động ra cho Kỷ Phồn Âm: "Vậy thì buổi trưa tùy tiện ăn một chút đi."

Kỷ Phồn Âm lướt qua lướt lại quán gà rán toàn những đồ chiên rán dầu mỡ, cuối cùng vẫn dựa theo thói quen của Kỷ Hân Hân chọn salad và bắp ngô.

Cũng may buổi sáng đã ăn nhiều. Cô không khỏi nghĩ thầm.

Có lời hẹn bữa tối, buổi sáng lại ngủ bù được kha khá, nên sau khi ăn cơm trưa, hiệu suất của Bạch Trú đã cao hơn nhiều. Cậu ta vẽ được tổng cộng hai bức hoạ, đều cho hết vào một túi văn kiện bề ngoài thường thường không có gì lạ, nhưng thái độ rất trân quý.

"Cô tự đi siêu thị đi, tôi không đi." Trước khi rời khỏi phòng vẽ tranh, Bạch Trú nói thẳng, "Lỡ như bị người ta nhìn thấy tôi đi cùng cô thì rất là phiền toái."

Kỷ Phồn Âm vốn muốn đòi thẻ ngân hàng của cậu ta, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, cô cũng không muốn đánh vỡ hình tượng ngay lúc này.

Haizz, thôi thì sau này bảo Bạch Trú thanh lý sau vậy, cậu ta sẽ không quỵt tiền đâu.

Kỷ Phồn Âm đi thẳng đến tầng một của trung tâm mua sắm, vạch ra rõ menu dành cho hai người ở trong đầu, bắt đầu theo đó mà đi mua nguyên liệu nấu ăn.

Dù sao cũng có câu, không làm được đầu bếp thì cũng không thể làm Hải Vương tốt được.

Kỷ Phồn Âm mua xong, đẩy xe mua sắm rời khỏi siêu thị, sau đó bèn gọi một cú điện thoại cho Bạch Trú.

Giọng nói thiếu niên mang theo vẻ bực mình hơi khác so với thường ngày: "Mua xong rồi hả? Gửi địa chỉ cho tôi, tách ra đi."

Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt: "Đi đến nhà em đi, phòng bếp nhà em lớn hơn, hơn nữa... chị hơi lo lắng không biết em bình thường có chăm sóc tốt cho mình hay không, muốn đi đến chỗ ở của em nhìn xem."

——Cô cũng không muốn tiết lộ địa chỉ của mình cho khách hàng, lần trước gặp mặt với Tống Thì Ngộ, cũng chỉ ở bãi đậu xe dưới đất bên trong chung cư.

Công việc là công việc, sinh hoạt cá nhân vẫn là sinh hoạt cá nhân.

Bạch Trú trầm mặc hai giây, giống như là không muốn đắn đo vấn đề này với Kỷ Phồn Âm: "Vậy tôi gửi địa chỉ qua cho cô, cô tự qua."

Cậu ta dập máy.

Kỷ Phồn Âm đợi một giây lát liền nhận được địa chỉ, mang theo một đống đồ ăn đi thẳng đến chỗ ở của Bạch Trú.

Bạch Trú không thiếu tiền, chỗ ở đương nhiên là một nơi cao cấp, không những diện tích lớn, mà còn có quản gia làm việc 24/24.

Lúc Kỷ Phồn Âm đến, quản gia chờ đợi ở cửa ra vào lập tức dẫn cô lên tầng cao nhất, dẫn cô đến phòng của Bạch Trú, cái gì cũng không hỏi thì đã rời đi, độ chuyên nghiệp đặc biệt cao.

Kỷ Phồn Âm không tìm được dép lê dành cho nữ ở trong tủ giày, chỉ có thể đi dép lê kiểu nam vào trong phòng bếp.

Cô khá là thích nấu nướng, lúc lấy nguyên liệu nấu ăn ra bắt đầu tiến hành xử lý trong phòng bếp, tâm trạng của cô đặc biệt vui sướng, không tự giác ngâm nga vài điệu hát dân gian.

Có lẽ hai mươi phút sau, Bạch Trú mới đến.

Lúc cậu ta mở cửa ra, trên mặt tràn đầy thần thái dào dạt, nhìn thấy cạnh cửa có thêm một đôi giày thì mới phản ứng được, nhanh chóng ngẩng đầu dùng tay ra hiệu bảo Kỷ Phồn Âm im lặng.

Kỷ Phồn Âm quay đầu nhìn cậu ta một cái, nuốt câu chào hỏi vào.

"Hiện tại sao? Đương nhiên có thể!" Bạch Trú tiếp tục nói chuyện với đầu bên kia điện thoại, từ trong giọng nói có thể nghe ra được sự vui sướng, "... Vậy là chị hôm nay không cần đi học sao?"

Kỷ Phồn Âm nhếch nhếch lông mày: A, là cuộc gọi từ Kỷ Hân Hân.

Cô bóc hạt quả ớt đỏ trong tay, đặt ở trên thớt gỗ, thuần thục thái sợi.

"Nếu không có chuyện gì khác thì em có thể chơi game với chị." Bạch Trú đặt chìa khoá xe máy lên trên bàn, hơi vội vã chạy ra mở máy tính, "Nhưng mà... chỉ có em và chị thôi sao? ... Còn có ai chơi nữa không?"

Kỷ Phồn Âm chậm rãi rắc bột hồ tiêu và hạt muối lên miếng bò bít tết, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Bạn chị á... Là nam hay nữ vậy?" Giọng nói Bạch Trú từ trong phòng làm việc truyền ra, "Nữ sao? Được, em mở máy tính ngay đây, sẽ có mặt nhanh thôi. Được, lát nữa chị thêm em nhé."

Kỷ Phồn Âm cho miếng bò bít tết và các nguyên liệu nấu ăn khác đã cắt gọn chỉnh chỉnh tề tề vào trong hộp ny lon của siêu thị.

Bạch Trú từ phòng làm việc đi ra, cầm cái điện thoại đã dập máy: "Kỷ Phồn Âm, cô có thể đi rồi."

Cậu ta nói xong liền để điện thoại di động xuống rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Mà Kỷ Phồn Âm lại dùng thêm mấy phút nữa dọn dẹp xong đống rác rưởi trên mặt bếp.

Chờ Bạch Trú mang theo khuôn mặt đầy giọt nước đi ra phòng khách nhìn thấy cô vẫn ở đây, cậu ta nhíu nhíu mày: "Tại sao cô còn ở đây? Lát nữa không cần cô nữa. Vì nể tình tôi có việc nên không cần cô trả lại tiền —— nhưng mang hết đồ đi đi, tôi không cần."

Kỷ Phồn Âm cầm theo một cái túi đầy nguyên liệu nấu ăn vừa mới xử lý, ướp gia vị tốt xong: "Bạch thiếu, chờ đã."

Bạch Trú không kiên nhẫn: "Gì?"

Kỷ Phồn Âm nở một nụ cười công nghiệp: "Vừa rồi đi siêu thị mua đồ, biên lai để trên tủ giày của cậu đó, bởi vì là chi tiêu trong lúc phục vụ nên mong cậu thanh lý cho tôi nhé."

"Cô nghèo đến mức vậy à? !" Bạch Trú không kiên nhẫn khoát khoát tay, "Đi đi mau."

—— Dù sao cũng chỉ có gan ngỗng, bò bít tết, rượu vang và hoa hồng tươi mà thôi, hơn một vạn tiền mua đồ, thái tử gia chắc chắn sẽ không so đo đâu.

Vì muốn cảm ơn hôm nay được tan làm sớm, lúc gần đi, Kỷ Phồn Âm thậm chí còn hảo tâm mang theo mấy túi rác đi vứt cùng.

Kỷ Phồn Âm mang theo nguyên một túi nguyên liệu đồ ăn cao cấp đón xe về nhà, nhìn thời gian mới hơn ba giờ chiều.

Tan tầm sớm tận hơn tám giờ, về nhà còn có một bữa tiệc ăn miễn phí kiểu Pháp.

Ừm, chứng nhận rau hẹ số hai thành công.
Chương kế tiếp