Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Chương 19: Canh bốn
Thư mời vào ngày hôm sau được đưa đến chỗ ở của Kỷ Phồn Âm, còn chính thức gặp mặt thì là sau đó một ngày.

Lần này Tống Thì Ngộ không có gọi điện thoại hẹn trước, Bạch Trú thì lại có.

"Tôi muốn thử đi công viên trò chơi chơi xem thế nào." Cậu ta nói, "Phải đi cả ngày."

"Ngày mai không được, " Kỷ Phồn Âm tiện tay lật đồng hồ nhật trình của mình, "Ngày mốt thế nào?"

Cô định là sau khi tham gia xong thì về nhà vừa vặn có thể nghỉ ngơi, bởi vì lộ trình xa xôi, cho nên trong lúc đi đường hẳn là có thể viết xong bài bình luận.

"Ngày mai không được?" Bạch Trú hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, "Lịch của cô kín thật đấy, tôi đăng ký tín chỉ cũng không phiền toái như vậy."

Cậu ta chỉ tùy ý nói một câu giễu cợt, nhưng Kỷ Phồn Âm lại thu được từ đó một gợi ý.

Hay là viết một phần mềm nhỏ đơn giản, công khai lịch trình của cô lên, như vậy mỗi lần khách hàng muốn hẹn trước thì cũng không cần gọi điện thoại, mà chỉ cần mở phần mềm nhỏ ra nhìn là biết lúc nào cô có thể tiếp nhận buổi hẹn rồi.

―― Khoa học kỹ thuật phát triển thật tốt.

Kỷ Phồn Âm nghiêm túc ghi xuống ý nghĩ sẽ phát triển cái phần mềm nhỏ này, quyết định khi nào có thời gian rảnh thì sẽ suy nghĩ thêm biện pháp thực hành.

Dù sao, ý nghĩ tuy tốt, nhưng cũng phải xem các khách hàng rốt cuộc có nguyện ý dùng cái phần mềm nhỏ này hay không.

Ngoài ra, còn phải suy nghĩ xem làm sao để tiếp tục phát triển về số lượng khách hàng.

Dù nói thế nào thì Tống Thì Ngộ và Bạch Trú cũng đều là người bận rộn, một người mở công ty một người là sinh viên, không thể nào chia cắt thời gian cho cô.

Đây là thời điểm thích hợp nhất đi tìm vết tích rau hẹ số ba.

Đều là Hải Vương, Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình gần như có thể hiểu rõ suy nghĩ trong nội tâm của Kỷ Hân Hân.

Với Kỷ Hân Hân mà nói, nuôi cá chỉ là một loại phương thức để cô ta chứng minh thực lực và mị lực của mình, loại nuôi dưỡng này kỳ thật cũng không chỉ giới hạn ở mặt tình yêu, mà còn bao gồm những tình cảm khác.

Thân tình, hữu nghị, tình yêu, sự chung sở thích...

Kỷ Phồn Âm hiện tại còn không biết nguyên nhân, nhưng cô có thể nhìn ra được Kỷ Hân Hân có một chấp niệm đối với mấy loại tình cảm này, luôn muốn có "càng nhiều càng tốt".

Việc này đồng thời cũng tạo thành một kết quả khác: chất lượng cá trong đám cá của Kỷ Hân Hân sẽ có tình trạng cao thấp không đều.

Kỷ Phồn Âm căn cứ từ ký ức của mình, viết ra những người mà cô biết bị cuốn hút bởi Kỷ Hân Hân rồi làm một phân loại đơn giản.

Cái phân loại đầu tiên rất đơn giản, là từ trí nhớ của Kỷ Phồn Âm, những người "tương lai" được Tống Thì Ngộ giới thiệu, hầu hết là những người cô đơn dùng "Kỷ Phồn Âm" xem như thế thân để an ủi.

Cô cũng nhớ được sáu cái tên, cộng thêm Tống Thì Ngộ và Bạch Trú, tiếp cận được một số lượng rất may mắn, số "Tám" .

Cái phân loại thứ hai thì không thể lười biếng mà cần làm điều kiện sàng lọc.

Đầu tiên, không đủ tiền thì sẽ không tiếp cận. Thứ nhất, ích lợi quá thấp, không có lời; thứ hai nếu như không phải mấy tên nhà giàu ra tay đặc biệt hào phóng thì cô cũng không thể thực hiện hành vi ép giá đối phương được.

Tiếp theo, là một người mê trai đầu thai không hết, cô cảm thấy không đẹp trai thì cũng không cần.

Dù cho sự chuyên nghiệp đủ để cho Kỷ Phồn Âm có thể ôn nhu quan tâm đối với bất kỳ người nào... Nhưng một khách hàng đẹp mắt vẫn có thể giúp cô dễ dàng tha thứ hơn.

Ví dụ như Tống Thì Ngộ, ví dụ như Bạch Trú, đều rất là đẹp mắt.

Lúc nóng tính chóng mặt, chỉ nhìn mặt của đối phương thôi thì tức giận cũng có thể từ 100 xuống đến... Chắc là tầm mười, đến 90 đi.

Một điểm cuối cùng, chính là đối phương nhất định phải tự nguyện mắc câu.

Kiếm tiền từ mấy kẻ như Tống Thì Ngộ và Bạch Trú, lương tâm Kỷ Phồn Âm tuyệt không cảm thấy cắn rứt chút nào, nếu như đổi thành người khác thì cũng chưa chắc.

Trải qua một loạt điều kiện như vậy...

Thì lựa chọn dường như cũng vẫn còn kha khá.

Chỉ có thể nói, hải vực này không hề nhỏ.

Sau đó chính là dựa theo con đường xã giao của Kỷ Hân Hân đi dò xét và tiếp xúc những thí sinh có khả năng.

Tống Thì Ngộ và Bạch Trú là hai người Kỷ Phồn Âm vốn quen biết. Cho dù không quen, cũng dễ ra tay hơn so với người xa lạ.

Nếu như là người xa lạ, nhất định phải bắt đầu từ bước đầu tiên xã giao rồi quen biết nhau.

Kỷ Phồn Âm mở một cái phần mềm ra, nghiêm túc lập một sơ đồ tư duy ở trên máy vi tính để chuẩn bị kế hoạch cho hoạt động tiếp theo.

Trên lý luận mà nói, buổi chiếu phim ngày hôm sau cũng có khả năng sẽ gặp được người mà cô chuẩn bị chọn.

Bởi vì Kỷ Phồn Âm nhớ Kỷ Hân Hân có một con cá, chính là một tên đạo diễn vừa mới tốt nghiệp đã trực tiếp lấy được giải thưởng đạo diễn mới xuất sắc nhất, dáng dấp không tệ, phong lưu tiêu sái, sau này suýt chút nữa còn bắt cóc Kỷ Hân Hân cưỡng ép chiếm hữu cô.

Với lòng ham chiếm hữu và trình độ cố chấp này, thực sự rất có tiềm lực trở thành rau hẹ.

Kỷ Phồn Âm đã chuẩn bị xong cho lần ra mắt phim lần đầu này, mở văn kiện ra nhìn, dùng một cái tay khác, ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái.

Một hòn đá trúng ba con nhạn, đương nhiên phải mau mau đến xem.

...

Buổi ra mắt bộ phim mới do Hạ Thâm là diễn viên chính hợp tác với một đạo diễn lớn vốn không công khai với đại chúng, chỉ mời những người có nghiệp vụ liên quan cùng với người nhà tới tham gia, phóng viên phần lớn chỉ có thể ở bên ngoài tham gia họp báo, không thể tiến vào bên trong xem phim.

Kỷ Phồn Âm nghĩ là mình sẽ chỉ đến xem phim rồi khi nào trở về sẽ viết review sau, nên trang phục cũng không có lộng lẫy lắm, để tránh chói mắt từ đèn nháy của máy chụp cô còn đặc biệt đeo một cái kính mắt.

Kết quả lúc đến hội trường chiếu phim, cô mới phát hiện đứng ở cửa là một đám phóng viên hung hăng vô cùng, ‘trường thương súng ngắn’ trang bị đầy đủ, lúc nào cũng có thể tiến lên phỏng vấn bất kỳ một người nào định đi vào trong.

Mà những người cầm trong tay thư mời, mặc dù không nói là quần áo hoa lệ, nhưng ít ra cũng là âu phục và váy vóc các kiểu.

Chỉ có Kỷ Phồn Âm là mặc áo thun David và quần jean, áo choàng bên ngoài, giống như là một nữ thanh niên văn nghệ đi ngang qua.

Đổi thành người khác có thể sẽ về nhà thay quần áo, nhưng Kỷ Phồn Âm vẫn rất bình tĩnh kéo kính mắt lên trực tiếp đi về phía đám người.

Phía trước vừa vặn có hai người bị phóng viên ngăn lại được phỏng vấn, Kỷ Phồn Âm trực tiếp đi xuyên qua sau lưng của bọn họ, với những phóng viên cố gắng đưa mic về hướng cô, toàn bộ cô đều không nhìn đến.

Cô ngày trước phải chịu bao nhiêu scandal về thái độ, bây giờ có thêm một hai cái thì đã sao, Kỷ Phồn Âm đã sớm quen thuộc rồi.

Cô gái tiếp khách khẽ mỉm cười cúi đầu với Kỷ Phồn Âm: "Chào cô, xin lấy ra thư mời của cô."

Kỷ Phồn Âm lấy thư mời ra, chờ đợi đối phương kiểm tra và hoàn tất thủ tục vào trong.

Đợi đến khi được vào bên trong hội trường, cô mới hậu tri hậu giác nhớ ra: Hai người vừa nãy ở đằng sau tiếp nhận phỏng vấn hình như khá quen.

Rốt cuộc là nhìn thấy ở nơi nào nhỉ?

Cô tò mò quay đầu lại nhìn một chút, vừa vặn nhìn thấy đôi phu phụ kia kéo tay đi vào bên trong hội trường, ánh mắt ba người đụng thẳng vào nhau.

Vợ chồng kia lập tức trợn mắt nhìn Kỷ Phồn Âm.

Kỷ Phồn Âm: "... ?" Ai vậy?

Người phụ nữ buông cái tay đang ôm lấy cánh tay chồng ra, bước nhanh về phía Kỷ Phồn Âm, quát khẽ: "Tại sao con lại đi vào đây!"

Kỷ Phồn Âm nhìn về phía bệ tiếp khách trước cửa, lại nhìn vị người phụ nữ này, cảm thấy đầu óc đối phương có lẽ còn có chút không tỉnh táo lắm: "Tôi ẩn thân... à đâu... Xuyên tường đi vào."

"Nói mê sảng gì thế! Chẳng... Chẳng lẽ con cũng biết hôm nay Thì Ngộ sẽ đến, nên mới trà trộn vào trong muốn gặp nó?" Người phụ nữ vừa vội vừa giận hỏi.

Nghe được bà ta nói như vậy, Kỷ Phồn Âm mới cẩn thận quan sát đôi vợ chồng này một chút.

―― A, là cha mẹ Kỷ gia.

Quá lâu không gặp, có hơi quên.

"Tống Thì Ngộ có đến à?" Kỷ Phồn Âm thờ ơ hỏi, "Không liên quan đến tôi, tôi tới công tác."

Mẹ Kỷ vội la lên: "Con hết ăn lại nằm, tốt nghiệp còn thiếu chút nữa không qua được thì có thể có được công việc gì đàng hoàng! Đừng làm mất mặt người khác nữa, mẹ sẽ bảo bảo vệ mang con ra ngoài! Con thật sự là càng lớn càng không ra dáng!"

Bà ta nói xong liền tiến lên kéo tay Kỷ Phồn Âm, bị cô dễ dàng tránh đi.

Kỷ Phồn Âm lung lay thư mời trong tay, cười hỏi: “Các người sĩ diện như thế, chẳng lẽ lại định ở ngay chỗ này kiểm tra xem thư mời của tôi là thật hay là giả sao. Nếu biết được tôi dùng thủ đoạn để vào được đây, không phải chỉ rước lấy nhục thôi ư?"

... Cha mẹ Kỷ gia đương nhiên không thể làm được chuyện mà bọn họ coi là mất mặt, chỉ có thể chịu đựng cơn tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Phồn Âm rồi quay người rời đi.

Hội trường được bố trí thành một rạp chiếu phim cỡ nhỏ, mỗi lá thư mời sẽ tương ứng với một chỗ ngồi.

Có người thừa dịp trước khi phim mở màn tiến hành xã giao, Kỷ Phồn Âm vốn định là sẽ trực tiếp đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, nhưng cha mẹ Kỷ gia vừa mới náo loạn một trận khiến cho cô đột nhiên đổi chủ ý.

Dù sao cũng phải để cho bọn họ chết tâm, không còn lời nào để nói thì cô mới vừa lòng.

Kỷ Phồn Âm bỏ ra không đến mười giây đồng hồ thời gian suy nghĩ biện pháp để trả treo, trong khi đó, một cô gái mặc váy đuôi cá màu hồng đi giày cao gót "bịch bịch" đi về phía cô.

Kỷ Phồn Âm quá quen thuộc với kiểu nữ cường nhân như vậy, mấy cô này chỉ cần đi đường thôi cũng đều tự mang khí tràng trấn áp toàn trường.

"Ngài là ‘Ảnh Âm Thuyết Ảnh’ lão sư đúng không?" Nữ cường nhân hào phóng đưa tay chào hỏi, "Tôi là người đại diện của Hạ Thâm - Chương Ngưng, xin hỏi tôi nên gọi ngài thế nào cho thuận tiện?"

"Tôi là Kỷ Phồn Âm, " Kỷ Phồn Âm dừng một chút, "Không cần dùng kính ngữ."

Chương Ngưng che miệng cười một câu: "Tôi cũng không ngờ cô còn trẻ như vậy."

Kỷ Phồn Âm luôn cảm thấy trong lời nói của cô ta có ẩn ý gì đó.

"A, đúng rồi, Hạ Thâm có chút chuyện nên còn chưa tới được, anh ấy bảo tôi tới thay anh ấy chào hỏi cô một tiếng, nói anh ấy rất hi vọng được nhìn thấy cô đánh giá phim ở ngoài đời." Chương Ngưng lách mình chỉ chỉ về phòng nghỉ ngơi bên cạnh, "Buổi chiếu phim còn một quãng thời gian nữa mới bắt đầu, cô muốn đi vào trong đó ngồi nghỉ một lúc không?"

Kỷ Phồn Âm càng cảm thấy kỳ quái.

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."

Hạ Thâm chẳng lẽ cũng là cá của Kỷ Hân Hân hay sao?

Không hợp lý, người yêu chất lượng tốt như vậy, nếu như Kỷ Hân Hân có thể nắm được trong tay thì không thể bí mật đến mức không ai biết như vậy được.

"Vậy tôi dẫn cô đi." Chương Ngưng nói xong liền đi về phía kia, vừa đi vừa nói, "Tôi còn lo lắng cô lần đầu gặp phải hiện trường như vậy sẽ cảm thấy không thích ứng nổi, nhưng nhìn cô cứ như là đã rất quen thuộc rồi vậy?"

"Thích ứng? Ý là nói chuyện phiếm với người khác?" Kỷ Phồn Âm nở nụ cười, cô nói, "Vừa nãy là cha mẹ của tôi, bọn họ không biết tôi cũng tới."

Chương Ngưng lộ ra biểu tình hơi kinh ngạc, quay đầu lại tìm tìm vị trí cha mẹ Kỷ gia.

Kỷ Phồn Âm cũng theo đó dừng bước lại, đứng ở trước căn phòng treo hàng chữ "phòng nghỉ khách quý ", quay đầu nhìn thoáng qua về phía cha mẹ Kỷ gia, trông thấy nét mặt bọn họ đều khó nén được sự khiếp sợ.

Trên mặt bọn họ gần như là viết ra một dòng chữ lớn "vì sao cô có thể vào đó?".

Kỷ Phồn Âm mỉm cười với đôi vợ chồng thiên vị con gái út không biên giới kia, bước vào phòng nghỉ.

Trẻ con tựa như là một chiếc gương, bạn ảnh hưởng lên nó như thế nào thì nó sẽ biểu hiện lại y như thế.

Khi mà người lớn phủ nhận đứa trẻ trong suốt một thời gian dài thì đứa trẻ theo một cách tự nhiên sẽ cảm thấy mình không còn gì nữa.

Sự thiên vị không phải chỉ một ngày một đêm là có thể thành hình, Kỷ Phồn Âm đã phải chịu đựng suốt thời gian mười mấy năm dài dằng dặc, từng chút từng chút mất đi tự tôn và yêu thương.

Dù cho cha mẹ Kỷ gia không có ý bức tử "Kỷ Phồn Âm" thì cũng khó nói là không có tội lỗi gì trong chuyện cô tự sát sau này.

Huống chi bọn họ còn không biết hối cải, cần gì phải đối xử tốt với bọn họ làm gì.

...

Một bên khác, cha Kỷ gần như điên lên, căn bản không kìm nén được lôi mẹ Kỷ nhanh chân đi về phía phòng nghỉ ngơi.

"Hai vị, xin lấy ra thư mời." Bảo vệ đứng trước cửa phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý tận chức tận trách ngăn bọn họ lại.

"Cậu không nhận ra tôi là ai sao, thằng nhóc này?" Cha Kỷ đè nén cơn xúc động, hỏi.

Bảo vệ bình thản nói: "Tôi là người mới, đúng là không biết hai vị. Nếu như có thể nhìn thư mời, xác nhận được ngài có tư cách khách quý thì sẽ dễ dàng hơn."

Mẹ Kỷ chỉ có thể ở bên cạnh mềm giọng an ủi cha Kỷ, rồi lấy ra thư mời từ trong túi.

Bảo vệ dùng đồng hồ quét mã hai chiều trên thư mời, sau đó lộ ra vẻ mặt khó xử: "Hai vị không có trong danh sách khách quý."

"Cô gái vừa rồi là con gái của bọn tôi, vì sao nó có thể vào?" Cha Kỷ hạ giọng chất vấn.

"Cái cô gái mới vừa rồi đi cùng Chương Ngưng vào sao?" Bảo vệ hỏi lại.

Cha Kỷ: "... Cô gái đi vào cùng nó chính là Chương Ngưng?"

"Đúng vậy." Bảo vệ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông chằm chằm, "Ngài... ngài không biết người phụ trách hoạt động hôm nay ư?"

Mặt Cha Kỷ nghẹn đến mức dần dần chuyển thành màu hồng đậm khó chịu.

Kỷ gia mặc dù là giới trung lưu, nhưng so "Vốn liếng" với những người trong ngành thì cũng không quá nổi trội..

Cha mẹ Kỷ gia vốn cho rằng, người có thể giúp gia cảnh nhà bọn họ đi lên chỉ có thể là Kỷ Hân Hân, nhưng ai mà ngờ, Kỷ Phồn Âm không biết từ lúc nào, lại yên lặng bước trước ba người bọn họ vào bên trong giới thượng lưu rồi?

"Hoá ra cô họ Kỷ, là Kỷ gia kia đúng không, tôi nhớ bọn họ được Tống Thì Ngộ mời tới." Chương Ngưng vừa dẫn Kỷ Phồn Âm đi vào trong, vừa nửa đùa nửa thật nói, "Mời bọn họ cùng đi vào phòng nghỉ cũng được nha."

Kỷ Phồn Âm cũng lười quan tâm tự hỏi không biết câu nói này của Chương Ngưng có phải có ý thăm dò hay không, cô chỉ nói: "Không cần."

Không cho vào mới thanh tịnh.

"Bên kia là nước, còn có đồ Nhật, đồ ngọt, muốn ăn có thể trực tiếp đến đó lấy." Chương Ngưng giới thiệu một chút cấu tạo phòng nghỉ, "Nếu cô không muốn giao lưu với ai thì ở trong này thích hợp với cô hơn so với bên ngoài."

Hai người bọn họ đi cùng nhau, một người khoa trương, một người ăn mặc đơn giản, tạo thành sự tương phản mãnh liệt, có thể nói là một tổ hợp rất khiến người khác chú ý.

Nhưng trong phòng nghỉ có rất ít người, cũng không có người nào có ý muốn chủ động tiến lên bắt chuyện.

Kỷ Phồn Âm rất thích ở trong những nơi mọi người có chút lạnh lùng và tự ngạo xã giao với nhau, như vậy cô cảm thấy sẽ ít phải dùng sức hơn nhiều.

"Tôi còn có chuyện bên ngoài phải xử lý, cô ở chỗ này một mình không sao chứ?" Chương Ngưng dẫn Kỷ Phồn Âm đến bên cạnh một cái bàn rồi ngồi xuống, "Chờ Hạ Thâm đến, có lẽ anh ấy sẽ muốn gặp cô."

Chương Ngưng nói xong chưa lập tức rời đi, mà dùng ánh mắt ám chỉ nhìn Kỷ Phồn Âm, giống như là muốn cô hỏi ra vấn đề kia.

Kỷ Phồn Âm lười biếng thuận theo cô ta: "Vì sao?"

Chương Ngưng thỏa mãn cười cười: "Hạ Thâm lần đầu đọc bài đánh giá phim của cô thì đã rất thích rồi, còn chủ động kết bạn với cô, nói là cách nhìn nhận và đánh giá một bộ phim của hai người giống nhau như đúc, cho nên mới bắt tôi mời cô sang đây xem buổi công chiếu phim của anh ấy."

Kỷ Phồn Âm nhướng nhướng mày: "Vậy ra người theo dõi tôi là anh ấy?"

"Không thể giả được." Chương Ngưng nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Anh ấy còn lo nghĩ nói với tôi, tại sao cô chỉ xem có ba bộ phim của anh ấy, trong đó còn có một bộ mà anh ấy cảm thấy không hài lòng nhất... Khục, tôi nói những chuyện này cho cô biết, cô cũng đừng nói với Hạ Thâm là tôi nói đó nha."

Kỷ Phồn Âm nhất thời đắn đo, không biết Chương Ngưng nói những lời này nhằm mục đích là gì, nhưng biểu hiện trên mặt thì vẫn bình thản: "Được Hạ tiên sinh hậu ái, hi vọng lần này hợp tác vui vẻ."

Chương Ngưng ném một nụ hôn gió nóng bỏng về phía Kỷ Phồn Âm, khí thế ngút trời đi ra khỏi phòng nghỉ.

Thấy thời gian đến lúc chiếu phim còn có mười mấy phút nữa, Kỷ Phồn Âm bèn đi lấy một ly nước ép.

Không giống những cô gái mặc lễ phục, Kỷ Phồn Âm có thể uống nhiệt tình mấy ly đồ uống mà không cần lo lắng bụng mình nhô lên không dễ nhìn.

Ngay vào lúc Kỷ Phồn Âm ngậm ống hút uống nước ép, thì đã có mấy người lục tục tiến vào phòng nghỉ khách quý.

Có nhiều lúc, Kỷ Phồn Âm còn có thể nhận thấy được tầm mắt của bọn họ không quá để ý khẽ quét qua trên người mình, sau đó lập tức dời đi.

Điện thoại di động của cô chấn động một cái, hiển thị ra tin nhắn của Trần Vân Thịnh, cậu ta gửi một bức ảnh chụp của mình ở sân bóng rổ, tóc bị mồ hôi làm ẩm ướt, cầm trong tay một cốc nước, cười lộ ra hai hàm răng trắng, nhìn tựa như là nam chính đẹp trai trong mấy bộ phim thanh xuân.

Kỷ Phồn Âm chỉ nhìn ảnh chụp cũng cảm thấy mình trẻ ra mấy tuổi.

【 Trần Vân Thịnh: Hôm nay trường chúng ta tổ chức vòng bán kết giải thi đấu bóng rổ, mặc dù đạt được điểm số rất vất vả, nhưng đại diện trường học của chúng ta thì đã thắng rồi >A < 】

Kỷ Phồn Âm nhìn biểu cảm >A< của cậu ta xong lập tức nở nụ cười, cảm thấy cùng là thanh niên, mười tên Bạch Trú buộc chung một chỗ cũng không đáng yêu được bằng Trần Vân Thịnh.

Cô còn chưa trả lời, Trần Vân Thịnh lại nhanh chóng gửi một cái tin tiếp theo: 【 Trận chung kết vào cuối tuần sau, chị gái có rảnh thì về trường xem nhé? Đội chúng ta có thể cung cấp một chỗ ngồi vị trí rất tốt! 】

Lại thêm một tin nhắn nữa: 【 Chị làm việc xong nhớ trả lời em nhé ⊙_⊙ 】

Kỷ Phồn Âm đúng là chưa kịp trả lời.

Người trong phòng khách quý tới tới đi đi, cuối cùng có một đôi giày da thủ công kiểu nam chống phản quang dừng ở trước mặt cô.

Kỷ Phồn Âm cắm cúi chơi điện thoại, ngẩng đầu nhìn xem là ai, tầm mắt của đối phương khi nhìn thấy khuôn mặt cô lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

"Xem ra anh biết em gái tôi." Kỷ Phồn Âm nói.

"... Em gái?"

"Kỷ Hân Hân là em gái song sinh của tôi." Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt, đôi lông mi dài làm cho người ta ghen tỵ nhẹ nhàng rủ xuống rồi vén lên, "Thế nào, không phải là nhận nhầm tôi thành nó sao?"

"Thì ra là thế, " Người đàn ông giống như muốn che giấu sự thất lễ của mình, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Tôi vừa nãy còn đang suy nghĩ... Hai người thật là quá giống nhau."

"Dù sao cũng là song sinh." Kỷ Phồn Âm ra hiệu anh ta ngồi sang bên cạnh, "Anh có ngồi không?"

"Tôi từng nghe Hân Hân nhắc đến chuyện của cô." Người đàn ông ngồi xuống, ánh mắt không nhịn được nhìn chằm chằm mặt Kỷ Phồn Âm, cuối cùng không nhịn được nói, "Nhưng cô không giống những gì tôi nghe nói trước kia, khục, không bằng nói là chênh lệch rất nhiều."

"Thật sao?" Kỷ Phồn Âm nhướng mày, "Cũng đúng, tôi trước kia đúng là không giống với hiện tại. Tôi là Kỷ Phồn Âm, anh xưng hô thế nào?"

"A, " Người đàn ông lại lúng túng một chút, "Tôi tên là Sầm Hướng Dương."

Kỷ Phồn Âm cũng a một tiếng.

Xuất hiện rồi, đạo diễn nổi tiếng Sầm Hướng Dương, kẻ bắt cóc và cưỡng gian Kỷ Hân Hân không thành sau này.

Con mắt Sầm Hướng Dương rõ ràng sáng lên một cái, anh ta mong đợi hỏi: "Cô từng nghe Hân Hân nhắc đến tôi chưa?"

Kỷ Phồn Âm chọn kiến giải tương đối uyển chuyển nói cho anh ta nghe: "Tôi và Hân Hân không trò chuyện về những chuyện này."

Sầm Hướng Dương có vẻ hơi thất vọng, buông thõng con mắt xuống.

Vẻ ngoài anh ta nhìn khá là tiêu chuẩn, từ khuôn mặt đến ngũ quan đều không thể hiện ra lực công kích, nhìn khá giống thanh niên văn nghệ, lại còn đeo một cái kính mắt viền vàng, đúng là dạng chó hình người.

―― Chỉ nhìn bề ngoài và cách ăn nói, ai biết vị này là một kẻ có tâm lý phạm tội như thế?

A, Tống Thì Ngộ cũng không kém hơn so với vị này chút nào.

Sau vài giây ngắn ngủi thất vọng, Sầm Hướng Dương lên tinh thần rất nhanh: "Sau khi Hân Hân đi nước Pháp thì bề bộn rất nhiều việc, thời gian nói chuyện cũng không nhiều, cô ấy và người trong nhà có liên hệ nhiều không? Hiện tại cô ấy sống thế nào?"

"Với năng lực của nó, dù có sang quốc gia khác thì cũng không cần lo lắng." Kỷ Phồn Âm đáp lại.

"Cô nói đúng," Sầm Hướng Dương tỏ vẻ lơ đễnh, nở nụ cười, "Nhưng mà dù cho có tin tưởng vào năng lực của cô ấy, nhưng khi không nhìn thấy cô ấy, tôi cũng sẽ lo lắng đủ thứ chuyện, hận không thể để cô ấy có thể vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, không xa rời nhau."

Kỷ Phồn Âm lẳng lặng mà nhìn anh ta.

"... Không nên nói với cô những thứ này nhỉ, " Sầm Hướng Dương lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng, "Tôi là đạo diễn, cô thì sao?"

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ lại xuất hiện thêm một bóng người.

Kỷ Phồn Âm lơ đãng nhấc mắt lên, liền trông thấy cách đó không xa là Tống Thì Ngộ mang theo cha mẹ Kỷ gia đi vào trong phòng, đối phương đột nhiên có cảm giác, cũng đưa ánh mắt tới, lập tức đụng vào ánh mắt của cô, sau đó giống như là mang theo chút cảm xúc không vui, cuối cùng có hơi trầm xuống.

Kỷ Phồn Âm đang trong thời gian ngoài giờ làm việc, điềm tĩnh nở một nụ cười giơ ly nước ép lên chào Tống Thì Ngộ một cái, sau đó mới trả lời vấn đề của Sầm Hướng Dương.

"Với tiêu chuẩn của tôi mà cân nhắc, nói dễ nghe một chút: Tôi là người dệt mộng." Cô nói.

Chương kế tiếp