Chức Nghiệp Thế Thân Lương Giờ Mười Vạn

Chương 20: Canh một (tình yêu cũng có thể mua được.)
Sầm Hướng Dương nhìn có vẻ hiếu kì.

"Ngoại trừ ý trên mặt chữ thì còn có giải thích nào cho câu này không?" Anh hỏi.

Kỷ Phồn Âm phì cười.

Chính là " lừa đảo tình cảm " đó.

Cô tránh không trả lời vấn đề này của Sầm Hướng Dương, đứng lên nói: "Sắp đến giờ chiếu phim rồi, tôi chuẩn bị đi ra bên ngoài chờ phim bắt đầu, anh thì sao?"

Cha mẹ Kỷ gia đi cùng Tống Thì Ngộ có vẻ đang chuẩn bị đi về phía cô.

Sầm Hướng Dương cũng đứng lên: "Tôi đi cùng cô ―― chỗ ngồi của cô ở đâu?"

Hai người so sánh chỗ ngồi, một người là đạo diễn có chút danh tiếng, một người là nhà phê bình điện ảnh vô danh, vị trí cách nhau rất xa.

"Vậy thì xem phim xong chúng ta trò chuyện sau vậy." Sầm Hướng Dương lấy điện thoại di động ra, "Cô có thể tới đây thì hẳn cũng là người cùng nghề, trao đổi phương thức liên lạc nhé?"

Anh ta hỏi rất tự nhiên, hoàn toàn không có ý như là muốn bắt chuyện để tán tỉnh, thật sự đơn giản giống như là hai người trong công việc có công việc nên mới cần thêm bạn vậy.

Kỷ Phồn Âm cũng vừa mới xếp anh ta vào vị trí rau hẹ số ba kiêm người ăn cơm tù tương lai trong danh sách của mình, nghe vậy bèn lấy điện thoại ra.

Nhưng Tống Thì Ngộ ở đâu lại đột nhiên bước ra cắt ngang quá trình thêm bạn của bọn họ.

Đến gần, Tống Thì Ngộ gật đầu một cái với Sầm Hướng Dương, rồi lại nhìn về phía Kỷ Phồn Âm, gọi tên của cô: "Kỷ Phồn Âm, cha mẹ của cô rất lo lắng cho cô."

Kỷ Phồn Âm luôn cảm thấy ánh mắt của Tống Thì Ngộ dừng lại ở trên màn hình điện thoại của cô khá là lâu, giống như là muốn để ý thông tin phía trên đó.

"Vừa nãy đã chào hỏi bọn họ rồi, " Kỷ Phồn Âm lười nói nhiều với Tống Thì Ngộ, cầm điện thoại nói với anh ta một câu qua loa, "Xin lỗi không tiếp được."

Cô nói một tiếng hẹn gặp lại với Sầm Hướng Dương, để hai người đàn ông ở lại rồi rời đi.

Lúc này không kết bạn được cũng không sao, Sầm Hướng Dương sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

"Tống tiên sinh và Kỷ tiểu thư quen biết nhau à?" Sầm Hướng Dương hỏi Tống Thì Ngộ, lại tự hỏi tự trả lời, "A, cũng đúng thôi, cô ấy là chị gái của Hân Hân, Tống tiên sinh và Kỷ gia có quan hệ tốt, biết cả hai chị em cũng không kỳ quái ―― hai người bọn họ có vẻ ngoài rất giống nhau, về khuôn mặt thì quả thực giống nhau như đúc, nếu như có thể thay đổi một chút khí chất thì hoàn toàn có thể thay thế cho nhau."

Hai chữ "thay thế" giống như là cây kim nhỏ đâm vào trái tim Tống Thì Ngộ, làm anh ta không thoải mái nhíu nhíu mày.

Nhưng anh ta đúng là... đúng là đã coi Kỷ Phồn Âm là vật thay thế cho Kỷ Hân Hân.

"Đúng rồi, chắc là Tống tiên sinh sẽ biết phương thức liên lạc với cô ấy? Có thể cho tôi xin được không?"

Tống Thì Ngộ: "..." Xóa rồi, còn chưa thêm lại.

"Đừng động vào cô ta." Tống Thì Ngộ vuốt vuốt thái dương, "Dù như thế nào đi nữa, cô ta cũng là chị gái của Hân Hân."

Sầm Hướng Dương ngẩn người, phì cười: "Anh nói vậy là có ý gì? Chỉ là muốn kết bạn với cô ấy thôi mà, Tống tiên sinh quản rộng quá nhỉ? Anh định dùng thân phận gì nhắc nhở tôi vậy? Bạn trai Hân Hân hay chỉ là bạn bè bình thường?"

Dù Sầm Hướng Dương hôm đó không đi tham gia tiệc tiễn biệt Kỷ Hân Hân thì anh ta cũng biết chuyện xảy ra ngày đó

―― So với bọn họ, những người còn chưa thổ lộ với Kỷ Hân Hân thì Tống Thì Ngộ mới đúng là kẻ thất bại bị cự tuyệt.

"Cho dù chỉ là bạn bè bình thường thì cũng thân cận hơn anh.” Tống Thì Ngộ cũng lễ độ cười một tiếng, "Kỷ Phồn Âm không có dễ gạt như anh tưởng đâu, Sầm Hướng Dương."

Nếu như Kỷ Phồn Âm lúc trước chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, thì Kỷ Phồn Âm bây giờ... Không biết từ lúc nào đã biết mặc đồ ngụy trang để tự bảo vệ mình rồi.

Mặc dù lớp ngụy trang bảo hộ bản thân kia theo Tống Thì Ngộ mà nói, thực sự mỏng manh không chịu nổi một kích.

Anh thường thường không nhịn được nghĩ, nếu như tình yêu dành cho Kỷ Phồn Âm và Kỷ Hân Hân có thể trao đổi với nhau một chút thì tốt biết bao.

Chứ không phải như bây giờ, ba người không ai có thể được viên mãn.

Đối với lời cảnh cáo của Tống Thì Ngộ, Sầm Hướng Dương lựa chọn cười một tiếng cho qua, anh ta nửa đùa nửa thật nói: "Lời giải thích của Tống tiên sinh thật sự khiến cho người ta hiểu lầm, trong phút chốc tôi còn tưởng người anh thích không phải Hân Hân, mà là chị của Hân Hân đấy."

Mặt Tống Thì Ngộ bình thản, nở một nụ cười, trong lòng thì khịt mũi coi thường.

Nếu như anh thích Kỷ Phồn Âm, đối phương còn một lòng say mê anh thì anh đã sớm dao động rồi.

Không thích chính là không thể nào thích được.

Thấy Tống Thì Ngộ không đáp lời, Sầm Hướng Dương cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, anh đưa tay ra hiệu Tống Thì Ngộ cùng nhau đi ra ngoài, thậm chí rất quan tâm hỏi thăm về sức khỏe của Tống Thì Ngộ: "Sắc mặt của Tống tiên sinh không tốt lắm, thân thể không thoải mái sao? Tốt nhất không nên quá vất vả, nếu thân thể khó chịu thì mau chóng về nhà đi."

Tống Thì Ngộ nhìn anh ta một cái: "Cảm ơn đã quan tâm, tôi rất khỏe."

Mùa hạ qua đi, mấy ngày nay liên tiếp mưa to, thời tiết đột nhiên chuyển lạnh chính là lúc dễ cảm mạo nhất, mà Tống Thì Ngộ thực sự đã không cẩn thận bị cảm lạnh rồi.

Nhưng chỉ là chút cảm mạo, anh cũng không để ở trong lòng, mà cố ý chuyển trọng tâm sang công việc để quên đi.

Không biết thế nào, gần đây Tống Thì Ngộ đột nhiên cảm thấy công việc kiếm tiền đặc biệt quan trọng.

Chỉ cần tiền đủ nhiều... Đến cả tình yêu cũng có thể mua được.

Chỉ cần có tiền tài liên tục không ngừng.

...

Chỗ ngồi Kỷ Phồn Âm ở lệch sau mấy hàng, nhưng coi như là khá gần trung tầm, cho nên trải nghiệm xem phim cũng không tệ.

Lúc cô chuyên tâm xem phim có thể nói là tâm bất biển, dù người xem bên cạnh đột nhiên đứng dậy đổi sang một người khác ngồi vào thì cô cũng không phát hiện.

Mãi đến khi phim chiếu xong, bắt đầu phát sóng danh sách diễn viên và người tham gia bộ phim, Kỷ Phồn Âm mới thở phào một cái.

Đây là một bộ phim tràn đầy cảm giác căng thẳng, nam chính lúc nào cũng rơi vào trong tình huống nguy hiểm, âm mưu của anh ta luôn chỉ sau một khắc là sẽ bị đâm thủng, sau đó phải nghênh đón tử vong, trái tim Kỷ Phồn Âm vẫn luôn lo lắng vì anh ta.

"Cô cảm thấy phim thế nào?" Bên cạnh đột nhiên có người thấp giọng hỏi.

"Suy nghĩ khá là khác người." Kỷ Phồn Âm vô thức trả lời, "Bất luận là phong cách của đạo diễn, hay toàn bộ âm mưu thâm ý thiết trí của biên kịch, hay là sự chuyển đổi ý thức của những nhân vật chính đều vô cùng thần kỳ. Tôi cho rằng đây là bộ phim có thể dành được giải thưởng năm nay."

"Hạ Thâm diễn xuất thế nào?"

Kỷ Phồn Âm không chút nghĩ ngợi: "Hoàn mỹ. Nhưng anh ấy diễn quá nhập vai, tôi cảm thấy bộ phim này anh ấy nhập vai quá sâu, có lẽ sẽ hơi khó để thoát vai."

Nói chuyện đến phim ảnh, cô sẽ không tự giác nghiêm túc hơn.

Đánh giá xong, Kỷ Phồn Âm mới quay đầu nhìn người bên cạnh: "Còn anh cảm thấy thế nào?"

Trong phòng chiếu phim, dưới ánh đèn lờ mờ cô không thấy rõ được nét mặt người kia, chỉ có thể nghe thấy nụ cười mơ hồ của anh ta: "Tôi nghĩ giống cô."

Người đàn ông kia nói xong thì liền đứng lên, thân hình cao lớn chậm rãi rời đi.

Kỷ Phồn Âm: "... ?" Đi nhà xí à?

Chiếu xong credit, ánh đèn lại sáng lên, toàn trường đứng dậy vỗ tay.

Kỷ Phồn Âm vô thức nghiêng đầu dò xét vị trí bên cạnh mình, bên đó còn lại một cái ghế trống.

Sau đó chính là lúc mà đoàn đội lên đài để phỏng vấn.

Mặc dù Kỷ Phồn Âm không định phát biểu, nhưng cũng lấy laptop đã sớm chuẩn bị ra chuẩn bị ghi chú nhanh.

Suy nghĩ và cái nhìn của chủ nhân thực sự có đôi khi sẽ hoàn toàn khác biệt với người xem.

Nếu muốn viết đánh giá phim thì phải chuẩn bị thật kỹ.

Khi người chủ trì đã vào vị trí đâu vào đấy, màn hỏi đáp giữa trên đài và dưới đài bắt đầu tiến hành rất trật tự.

Kỷ Phồn Âm ghi lại mấy thông tin quan trọng, bởi trong lòng cô lúc này đã có sẵn mạch suy nghĩ đối với bài bình luận cho bộ phim rồi.

Chờ đến khi người tham gia đều lần lượt rời đi, Kỷ Phồn Âm mới đứng lên chuẩn bị trở về nhà.

Đừng hỏi vì sao, bởi vì buổi tối viết xong bài bình luận, ngày mai cô còn phải đi làm sớm nữa.

Lúc cô đi ra từ chỗ ngồi, cũng nhìn thấy Sầm Hướng Dương ở hàng trước hình như đang đi về phía này.

Ngay lập tức, Tống Thì Ngộ ngăn cản anh ta, hai người đều nở nụ cười trên mặt rồi dừng lại bắt đầu nói chuyện.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy có lẽ giữa hai tên biến thái sẽ tự có lực hấp dẫn với nhau, cho nên hai người kia mới có thể làm thân với nhau nhanh như vậy.

Cô cảm thấy việc này không liên quan đến mình nên tiếp tục đi, nhưng lại bị một người khác gọi lại.

"Kỷ Phồn Âm, chờ một chút!" Chương Ngưng từ phía sau chạy tới, cười nói nhẹ nhàng, "Đừng vội đi, tôi dẫn cô đi gặp mấy người."

Kỷ Phồn Âm có chút tò mò: "Gặp ai?"

Giúp đỡ người khác mở rộng việc xã giao thưởng chỉ có những người quan hệ rất thân mật mới làm.

Ví dụ như thầy trò, người nhà, người hợp tác, bạn bè, vân vân, bởi mục đích là muốn chia sẻ tài nguyên cho đối phương, hi vọng trợ giúp đối phương trở nên tốt hơn.

Cô và Chương Ngưng hoàn toàn không tồn tại mối quan hệ lợi ích một bên này.

"Đúng vậy, cô sẽ viết đánh giá cho bộ phim đúng không, vậy đến gặp người làm phim cũng là lẽ đương nhiên mà?" Chương Ngưng kéo tay Kỷ Phồn Âm dẫn cô vào trong.

"Ô..." Kỷ Phồn Âm nói, "Tôi còn tưởng rằng cô dẫn tôi đi gặp Hạ tiên sinh người đã theo dõi tôi cơ."

Nụ cười trên mặt Chương Ngưng cứng một chút, cười ha hả: "Anh ấy có chút việc bận, vừa rồi xuống đài đã đi luôn, lần sau chắc là có thể gặp được?"

"Thật sao?" Kỷ Phồn Âm cũng ý vị thâm trường cười cười với Chương Ngưng, "Tôi rất chờ mong đó."

"Phim thế nào? Cô thích không?" Chương Ngưng bắt đầu chủ đề.

"Rất thích." Kỷ Phồn Âm thầm tính toàn trong lòng một chút, "Là top 3 bộ phim tôi thích nhất từ trước tới nay."

Chương Ngưng nghe vậy không quá là hài lòng, cô ta như một đứa trẻ, phụng phịu hỏi lại, "Vì sao không phải hạng nhất?"

Kỷ Phồn Âm cười không nói.

Phim cô thích nhất đương nhiên là phim của cô rồi.

Dưới sự giới thiệu của Chương Ngưng, vòng bạn bè của Kỷ Phồn Âm lại có thêm một đám người.

Dường như có Chương Ngưng làm cầu nối nên mọi người rất là thân mật với Kỷ Phồn Âm, thậm chí phần lớn mọi người sẽ chủ động đưa ra yêu cầu trao đổi phương thức liên lạc, về sau có cơ hội có thể hợp tác.

Chỉ riêng chuyện này thôi, Kỷ Phồn Âm đã có thể đoán được, thân phận Chương Ngưng không đơn giản chỉ là một người đại diện như vậy.

"Cô tới đây bằng gì vậy? Có cần tôi tìm người đưa cô về không?" Chương Ngưng hỏi.

"Đón xe." Kỷ Phồn Âm lung lay điện thoại, "Nửa giờ nữa sẽ đến."

Chi phí đón xe ở thành phố lớn mặc dù có hơi đắt đỏ, nhưng mà Kỷ Phồn Âm gồng gánh nổi.

"Thôi, để tôi nhờ người đưa cô về cho, trùng hợp người đó còn là lái xe cho Hạ Thâm nữa, hai người đấy cũng không có chuyện gì làm." Chương Ngưng kiên trì.

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, không chối từ nữa, sau khi tạm biệt Chương Ngưng liền đi cùng hai người phụ tá của Hạ Thâm Studio rời đi từ cửa hông, cùng nhau lên một chiếc xe bảo mẫu được cải tiến khá hiện đại.

Sau khi nói địa chỉ cho bọn họ, Kỷ Phồn Âm lấy điện thoại di động ra chuẩn bị bắt đầu khởi công bản nháp đánh giá phim ngay trên xe.

Chiếc xe chậm rãi chạy đi, Kỷ Phồn Âm nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.

Cô hình như có thấy mấy người quen đứng ở cửa ra vào, chính là cha mẹ Kỷ gia còn chưa chịu rời đi, và cả Tống Thì Ngộ đang che trán, vẻ mặt lộ ra một tia khó chịu.

Anh ta ngã bệnh ư? Lúc sinh bệnh đúng là lúc một người nhìn yếu ớt nhất...

Trong đầu Kỷ Phồn Âm nhanh chóng lướt qua ý nghĩ này.

Nhưng xe bảo mẫu đã dần dần gia tốc, để lại cha mẹ Kỷ gia và Tống Thì Ngộ ở sau xe, Kỷ Phồn Âm cũng bỏ chuyện này ra sau đầu.

Được rồi, không phải thời gian làm việc, không cần thiết giao lưu quá nhiều với khách hàng, đỡ sinh ra hiểu lầm không cần thiết.

Có cần thì khách hàng tự nhiên sẽ gọi điện thoại tới.

...

"Ai nha nha, cô ấy đi rồi." Sầm Hướng Dương nói bằng giọng tiếc nuối, "Tôi còn chưa kịp kết bạn."

Tống Thì Ngộ không để ý tới anh ta.

"Dù sao Hân Hân cũng đã nói là hiện tại không có ý định yêu đương, tôi cảm thấy yêu Kỷ Phồn Âm cũng không tệ, hai người cũng đâu có khác nhau là bao, Tống tiên sinh cảm thấy thế nào?" Sầm Hướng Dương hỏi, "Cô ấy còn có vài người quen nữa, cho dù anh không chịu cho thì tôi hỏi một chút nhất định cũng có thể lấy được phương thức liên lạc."

Giọng nói của anh ta ép tới rất thấp, chỉ có ai ở gần chỗ anh ta và Tống Thì Ngộ mới nghe được.

"Anh muốn theo đuổi cô ta thì cứ việc, " Tống Thì Ngộ thờ ơ nói, "Trước tiên cầu chúc anh thành công."

"Anh nghĩ tôi sẽ thất bại?" Sầm Hướng Dương sờ lên cằm, "Bởi vì Kỷ Phồn Âm cũng không muốn yêu đương, hay là anh biết loại hình mà cô ta thích? ... A , chờ một chút, tôi đoán được rồi."

Sầm Hướng Dương nhìn Tống Thì Ngộ, ánh mắt vi diệu.

"―― Chẳng lẽ là bởi vì Kỷ Phồn Âm thích anh?"

Tống Thì Ngộ bỏ hai tay vào trong túi áo khoác, anh ta nhẹ nhàng hất cằm lên, mỉm cười: "Đúng, bởi vì Kỷ Phồn Âm thích tôi."

Chương kế tiếp