Chuyện Vui Của Thượng Thư

Chương 4

21.
Lúc ta mới chết, đã tạo nên một làn sóng lớn ở bãi tha ma giữa hồn mới và hồn cũ.

Nhưng bọn họ chưa phiêu được mấy ngày đã liên tục bị quỷ sai đưa đi. Chỉ có ta vẫn bay lơ lửng giữa núi nhỏ và quanh đống xương của mình.

Ta cũng thấy buồn bực hồi lâu, cho đến khi quỷ sai lãnh hồn đến nói chuyện.

Quỷ sai nói, nhân gian có đế vương chi lệnh đè lên người ta nên ta không thể đi đâu được.

Lúc đầu, ban ngày ta sẽ treo lên cành cây ngủ, nhưng không biết có phải do đã thành hồn rồi nên ngủ cũng không còn thú vị nữa hay không.

Mỗi ngày đều trôi qua trong nhàm chán, chỉ có thể nhìn đất nhìn trời mà sống.

Bỗng có một ngày khi ta đang bay bay thì thấy Cố Tử An.

Khi đó ta đã chết được một tháng.

Hắn mặc áo giáp lạnh băng đi tới, đôi tay run rẩy lật từng khối thi thể, đến khi tìm được hài cốt của ta thì thôi. Cố Tử An vẫn rất trọng tình nghĩa.

Mặc dù giữa chúng ta có mâu thuẫn nhỏ nhưng hắn không so đo hiềm khích trước đây, cãi lời hoàng lệnh, vì ta mà thu cốt mai táng ở dưới đất.

Từ đó về sau, ta phiêu bay mệt rồi thì còn có chỗ mà nghỉ tạm. Trời mưa có thể nằm trốn vào đất.

Sau đó hắn bị thu binh quyền biếm ra khỏi kinh thành, hắn liền lập gian nhà cỏ ở ngoại ô, xây vài nhà đất, bện giày rơm chiếu trúc đi bán sống qua ngày.

Đương nhiên, những việc này ta đều nghe ma mới đến nói cho nghe, lúc ta ở trên núi, tai mắt không nghe được gì, cho nên không biết được. Ta chỉ biết, cho dù là trời mưa hay tuyết rơi rét cóng Cố Tử An đều cầm theo bình rượu, mang theo vài đĩa mồi nhắm lên núi thăm ta.

Nhưng cái tính lạnh lùng đó vẫn không thay đổi, ngồi cả mấy canh giờ mà chẳng nói câu nào.

Có đôi khi ta ngủ một giấc rồi dậy hắn vẫn còn ngồi ngay ngắn ở kia, nhìn chằm chằm đống đất chôn thi thể của ta. Đôi lúc có hứng thú mới nói hai ba câu.

Thật ra, khi hắn chuyện với ta, ta cũng đáp lại hai ba câu.

Hắn ngồi trên đỉnh núi nhìn đám mây di chuyển, ta ngồi bên cạnh hắn nhìn ngắm bầu trời xanh. Khi hắn lấy rượu ra, ta cũng nhấp vài ngụm.

Đáng tiếc, chúng ta đã sinh ly tử biệt.

Hắn vĩnh viễn không biết được ta vẫn còn ở bên cạnh.

22.

Mười năm qua, chuyện cũ đối với ta mà nói đã sớm đi xa, đôi lúc còn hơi mơ hồ.

Nhưng tối nay khi gặp được Cố Tử An, những chuyện cũ đó dường như mới ngày hôm qua. Dù biết câu nói này có hơi thái quá.

Có điều chuyện trước mắt càng kỳ quái hơn, vì sao bộ xương khô như ta lại có thể nói chuyện được với Cố Tử An? Hắn lại còn nhìn chằm chằm! Lại nghe thấy được! Nhưng không hề bị dọa?

Mặc dù mười năm trước khi ta chưa chết cũng chưa kịp nói tiếng nào đã hẹo nên vì thế mà ta vẫn luôn thấy hối hận vì không nói vài câu di ngôn cho Cố Tử An nghe.

Nhưng ta đâu có cầu mong trời cao cho ta được dùng bộ xương để nói chuyện với hắn đâu? Là mơ, chắc chắn là mơ.

Ta nằm trong quan tài hy vọng sẽ tỉnh mộng, nhưng ai ngờ Cố Tử An lại nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt mờ mịt, giật giật khóe môi nói: “Tống thượng thư…”

Lời còn chưa dứt đã im bặt.

Bởi vì có điều kỳ quái hơn đang diễn ra.

Vừa lúc nãy ta vẫn đang là bộ xương khô, nháy mắt bỗng nhiên như phượng hoàng tái sinh, khắp nơi sinh sôi ra làn da bao bọc bên ngoài.

Trở thành người thật, có xương có thịt!

Trường hợp này ai nhìn vào chắc cũng sẽ cảm thấy ta đã dùng tà đạo gì đó để biến lại, muốn quỷ dị bao nhiêu có quỷ dị bấy nhiêu, muốn biến thái ra sao có biến thái thế đó.

Ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cơ thể rung động như là vạn kiếp bị nung nóng. So với khi độc dược đi sâu vào trong bụng lúc ấy còn khiến người ta thấy khó chịu hơn.

Mà ta lại là người duy nhất bị dọa, ngược lại Cố Tử An vẫn rất bình tĩnh.

Một chữ thôi, tuyệt!

Quả nhiên là Cố tướng quân chinh chiến sa trường bao năm, gặp biết bao vong hồn.

Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, hắn im lặng ngước nhìn, đôi mắt có sự căng thẳng khó thấy. Cuống quýt lo lắng ôm ta ra khỏi quan tài, nhìn qua hỏi: “Tống thượng thư, nàng bị làm sao vậy?”

Trên người hắn có độ ấm mà mười năm qua ta chưa từng đụng đến. Chung quy giữ người và quỷ đều có sự khác biệt!

Tia lý trí cuối cùng còn sót lại, muốn đẩy hắn ra có điều không những không đẩy được mà Cố Tử An còn ôm chặt hơn.

Ta không dám tưởng tượng đến chuyện nửa đêm nam nhân này đến bãi tha ma đào mộ lên ôm một thân xương trắng kinh khủng tới mức nào. Ta nói: “Cố tướng quân, chàng không thấy sợ hãi sao?”

Hắn lắc đầu: “Tống Khuynh Từ, nàng đừng sợ.”

Đúng là không còn gì để nói, lần đầu tiên ta nghe thấy có người gặp quỷ còn an ủi quỷ đừng sợ. Đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.

Nếu ta bị nghiền thành tro bụi vậy hình bóng quỷ này chắc có lẽ là sẽ được tạo mới chăng?

Trước khi mất đi quỷ thức, nhìn sắc mặt hoảng loạn của Cố Tử An, ta cất tiếng nói hai câu: “Cố Tử An, mỗi lần chàng đến viếng mồ của ta, ta đều biết. Những lời chàng nói, ta cũng nghe được hết.”

Sau đó ta dịu dàng ôm lấy cổ hắn hôn lên đôi môi mà mình nhớ mong.

23.
Vầng trăng treo cao, bóng đêm như dải lưới lớn bao quanh khắp thế gian. Ta nằm ở trên giường trong nhà ở ngoại ô của Cố Tử An, tự hỏi bản thân nên mình nên làm gì.

Sau khi ‘được’ Cố Tử An quật mồ, không những sống lại mà còn trở nên rất biến dị.

Ngoại trừ nhiệt độ cơ thể có hơi lạnh ra thì cơ thể của ta hoàn hảo vô cùng, có thể động đậy, có thể nói chuyện, nhìn không khác gì so với người thường. Đến cuối cùng ta vẫn không biết được bản thân là quỷ, là cương thi hay là người.

Nhưng tình hình trước mắt không được ổn lắm, khiến ta không có tâm tư đi cân nhắc quá nhiều.

Cụ thể là không ổn ở đâu thì ta không biết, có điều Cố Tử An đã nhìn ta chằm chằm từ nãy tới giờ rồi.

Sau khi ta tung tăng nhảy nhót đi theo hắn về đây từ bãi tha ma. Hắn vẫn cứ ngồi đầu giường, đôi mắt không chớp. Ta thật sự không chịu được nữa mới nuốt yết hầu, khuyên nhủ: “Cố tướng quân, chàng đã nhìn ta như vậy suốt hai canh giờ rồi, chẳng lẽ chàng không buồn ngủ à?” Hắn lắc đầu nói: “Nếu ta ngủ, có phải đến khi tỉnh lại sẽ không còn thấy nàng nữa hay không?”

Không biết có phải ảo giác của ta hay không hay do ánh nến có vấn đề thế mà ta lại thấy hốc mắt của hắn đỏ lên.

Dời tầm mắt đi, trêu chọc nói: “Ta đã thành như vậy thì có thể đi đâu? Không lẽ người chết còn có thể chết đi lần thứ hai à?” Hình như Cố Tử An bị chọc cười nên khóe miệng giơ cao.

Vẻ mặt lúc nào cũng cao ngạo bỗng dưng xuất hiện sự áy náy: “Thật xin lỗi… Năm đó là do ta không kịp trở về.” Nhìn thấy hắn tự trách như vậy, trong lòng ta mềm đi.

Chuyện này đâu có liên quan gì tới hắn đâu.

Ta đã sớm biết sẽ có ngày ấy từ khi Tiêu Ngôn đưa ta đến Trường Nhạc Cung.

Điều buồn nhất là không kết giao với vị Cố tướng quân kia mà lại lựa chọn mượn sức triều thần ở khắp nơi, điều buồn thứ hai là đã để cho bọn họ ra mặt cầu xin vì ta. Mấy năm nay khi bay phật phờ ta vẫn luôn nghĩ, nếu khi đó có thể lựa chọn lại, ta có cho chính mình một cơ hội hay không?

24.
Ai da, thôi thôi, chuyện cũ thì đừng truy cứu nữa, trước mắt đang có chính sự cần làm kìa.

Mười năm nay, Cố Tử An đều mang rượu ngon tới thăm ta nhưng hôm nay lại cầm cuốc xẻng tới. Việc này khiến ta cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Ta hỏi hắn: “Cố tướng quân, chàng tới quật mộ của ta làm cái gì?”

Cố Tử An nhíu mày im lặng.

Hắn vẫn giống như trước kia, gặp chuyện gì là nhíu mày suy tư. Nếu không sao mới ba mươi tuổi mà đã có tấn tóc bạc trên đầu như thế.

Hũ nút này không há mồm, ta đành phải tự hỏi lấy thôi.

“Cố Tử An, chàng muốn đưa hài cốt của ta đến chỗ nào?” Hắn sững sờ, hốc mắt dần đỏ bừng, âm thanh nghe chua xót.

“Nàng không thích bị trói buộc cho nên ta sẽ không để nàng vào hoàng lăng đâu.”

Ta mỉm cười, nụ cười đầy chua xót: “Hóa ra là vì chuyện dời mộ này.” Tiêu Ngôn để ta làm ma ở bãi tha ma suốt mười năm, chưa từng tới nhìn xem sao. Không biết gần đây phát điên cái gì, bỗng nhiên hạ chiếu truy phong ta là Hiếu Đức hoàng hậu.

Hạ lệnh cho người dời mộ ta vào hoàng lăng, đợi lúc hắn ta chết đi sẽ chôn cùng một chỗ với ta. Nói cái gì mà già rồi nhiều chuyện dễ quên nhưng chỉ có tương tư mãi không rời.

Tương tư con mẹ nhà chó!

Gần đây hắn sai người đi đào mộ mà toàn sai. Ngay cả mộ ta ở đâu cũng không biết thì tương tư cái nỗi gì?

25.
Ngày thứ ba quay về nhân gian, ta ngồi trước gương.

Đưa ngón tay lên búi tóc, ta vừa lòng đứng dậy, bỗng thấy Cố Tử An đang đứng ở cửa, không biết đã ở đó bao lâu.

Đối với ta, bỗng nhiên một người đã chết bỗng nhiên vùng dậy đều khiến cho cả hai người thấy hốt hoảng.

Nhưng ta vẫn luôn có một nguyên tắc, chuyện không thể làm rõ được thì cứ tận hưởng sung sướng trước đã. Còn Cố Tử An lại cứ sợ hãi rằng ta có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Hắn không ăn không ngủ canh giữ bên cạnh ta suốt hai ngày.

Cho đến khi ta đứng dưới ánh mặt trời, nhìn dáng vẻ cứng đờ như đá của hắn.

Lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, run rẩy nói: “Là thật, nàng thật sự đã trở lại.” Hốc mắt úng nước, con ngươi lấp lánh như muốn khóc.

Dáng vẻ này khiến người ta…. Đau lòng không thôi.

“Cố Tử An, chàng đang nhìn gì đó?”

Ta đứng dậy đi qua, gấp chiếc quạt xếp trong tay, giả dạng thành công tử phong lưu nhất. Cố Tử An hoàn hồn, lắc đầu: “Nàng như vậy rất dễ khiến người khác nhận ra.”

Vì để cho người cũ nhận ra nên ta chỉ đành phải thay nữ trang.

Không chỉ có vậy, Cố Tử An còn đội cho ta một cái nón có rèm kéo từ trên xuống dưới, màn lụa che đến mắt cá chân. Y chang tiểu thư nhà nào đó đi ra ngoài dạo chơi.

Có lẽ ngay cả sư phụ trên Nhạn Sơn cũng không nhận ra nổi.

Cả hai cùng ra cửa là vì muốn quay về căn cứ địa của ta, bãi tha ma.

Bởi vì gần đây xảy ra chuyện lớn, phần mộ của Hoàng hậu bị đào lên, hài cốt bị trộm đi. Hoàng đế nghe nói thế mặt rồng giận dữ, hôm nay tự mình đến bãi tha ma phúng viếng.

Làng trên xóm dưới nghe thấy chuyện này đều muốn đi xem, ta là đương sự tất nhiên cũng muốn đi rồi. Khi tới bãi tha ma, bốn phía đều có binh lính canh giữ, có điều không ngăn được sự nhiệt tình của nhóm dân chúng. Bên cạnh mọc đầy người đến xem, ngay cả cỏ mầm cũng bị dẫm nát dưới chân.

Ta suýt nữa ngã ở trong đám người may mà có Cố Tử An kịp thời đỡ lấy.

Hắn dắt ta lên trên chỗ núi đá để đứng.

Ở nơi xa, Tiêu Ngôn ra vẻ đau buồn đứng trước hố đất, ngâm nga nói: “Xa cách mười năm, không ngờ, lại khó quên…”

“Cô hồn ngàn dặm khó tan, nỗi thê lương đau đớn khôn cùng.”

“A Từ, quả nhân tới thăm muội.” Hắn ta đúng là mặt dày nha!

Khi còn sống thì ngăn ta ra khỏi cung, sau khi chết không cho ta về địa phủ. Buộc ta tại tấc đất vuông ở đây, nửa bước cũng không thể đi. Bây giờ còn dám giả bộ thâm tình?

Ta coi hắn ta giả mù mưa sa diễn kịch, nắm tay người bên cạnh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Lòng bàn tay của hắn không ấm lắm nhưng đối với ta như vậy là đủ rồi.

Ta hít sâu một hơi, nghiêng đầu nói: “Chàng yên tâm, ta nhịn được.”

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC VÀ APP TYT 🦊🦊🦊🦊

Chương kế tiếp