Chuyện Vui Của Thượng Thư

Chương 5

26.
Ta nói với Cố Tử An, ta muốn gặp Tốc Tốc.

Mặc dù bây giờ hắn chỉ là người bán giày rơm nhưng từ khi Tiêu Ngôn thu binh quyền hại hắn cả đời không được vào kinh mà hắn vẫn có thể ở nơi tấc đất tấc vàng của ngoại ô làm tiểu thương tự do chứng tỏ chuyện này vẫn còn cơ hội, ta không hề cho rằng hắn không có cách nào để làm được.

Sự thật chứng minh ta đã đoán đúng, chưa tới hai ngày hắn đã đưa cho ta một tấm lệnh bài tiến cung.

Ta cầm lệnh bài, nhịn không được nói: “Trước kia khi ở trong triều chàng là hai bàn tay trắng chưa từng lui tới với những người kia, bây giờ ra bên ngoài có thể lăn lộn với bọn họ không tệ.”

Đối mặt với sự trêu ghẹo của ta, hắn chỉ rũ mi cười cười.

Được rồi, ta không nhìn nổi nụ cười này nữa.

Chua xót, tất cả chỉ là chua xót, làm ta đau đớn vô cùng.

Khi ta cải trang tiến cung nhìn thấy Tốc Tốc, cung điện của nàng ấy tựa như lãnh cung thứ hai vậy.

Trong đình viện cỏ mọc um tùm, chỉ có một thị nữ ở dưới tàng cây ngủ gà ngủ gật, còn nàng ấy đang ngồi ở sân phơi nắng. Đóa hoa hướng dương ngày xưa đã sớm mất đi màu sắc vốn có.

Thật ra ta đã từng nghe người ta nói, năm thứ hai sau khi ta chết, Tiêu Ngôn xuất binh tấn công Thạch Dương Bộ. Tàn sát mẫu tộc của Tốc Tốc, chỉ còn lại mấy người tỷ muội bị biếm làm nô lệ. Nghe nói, Tốc Tốc từng có ý định tự sát, may mắn được cung nữ cứu kịp thời.

Sau đó nữa, trong bụng của nàng ấy có hài tử nên nàng ấy mới từ bỏ ý nghĩ đó. Có điều Tốc Tốc sống không được tốt, cứ chọc giận Tiêu Ngôn mãi.

Mấy phi tần ở trong cung cũng vì lợi thế đó mà thường xuyên bắt nạt nàng ấy, mặc dù bên ngoài nàng ấy vẫn là Quý phi nhưng trên thực tế lại chẳng khác nào ở lãnh cung.

Ta vén màn lụa trên đầu, hành lễ với Tốc Tốc: “Quý phi nương nương.”

Khi nhìn thấy ta, người đang ngây ngốc kia như tiếp thêm tia sống, nở nụ cười vẫn còn giống như mười một năm trước: “Tống đại nhân…”

Ta cong cong khóe môi.

Còn việc ta là người hay quỷ thì ta không nói mấy câu dư thừa cho Tốc Tốc nghe. Chuyến này đi gặp nàng ấy chỉ có hai việc, ta hỏi: “Tốc Tốc, nếu ngươi muốn quay về Thạch Dương Bộ, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi nơi này.”

“Nếu ngươi ở lại vậy thì ngươi có muốn báo thù cho Thạch Dương Bộ không?”

Không sai, ta bò ra khỏi địa ngục tái sinh lần nữa nếu như không giết Tiêu Ngôn vậy rất khó để tiêu trừ nỗi hận trong lòng.

Tiêu Ngôn là hoàng đế trời sinh, hắn ta giết mẫu tộc Tốc Tốc, thu binh quyền của Cố Tử An còn hại ta thê thảm.

Còn bản thân lại hưởng phú quý của nhân gian, thê thiếp thành đàn, nhi nữ chồng chất đã thế ngày nào cũng kêu mồm là cô độc.

Ha, nếu đã thấy cô độc thì thân là sư muội thân thiết nhiều năm, ta cũng nên giúp hắn một chút chứ nhỉ?

Hắn ta từ bỏ hết ân tình nghĩa, từ bỏ hết tất cả để ngồi vị trí kia, giờ đã đến lúc thay đổi người khác rồi.

27.
Ta ở trong nhà Cố Tử An suốt nửa năm.

Ngoại trừ mỗi ngày học đan chiếu với Cố Tử An ra thì còn ra ngoài ruộng cày cuốc đậu mầm, còn viết thư gửi cho sư phụ đang ở trên núi nữa.

Ta không biết lão nhân gia đã biết chuyện ta chết đi sống lại hay chưa nhưng trong lòng cực kỳ mong nhớ, cũng rất muốn báo bình an cho ông ấy.

Nửa năm này, kinh thành có ba vụ dưa vô cùng to lớn.

Một là, nghe nói Quý phi xuất thân từ Thạch Dương Bộ bị vắng vẻ nhiều năm lại được sủng một lần nữa. Ở trong cung, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió.

Hai là, Ngô tướng quân được hoàng đế trọng dụng mấy năm nay được phái đi Tây Nam diệt phỉ, nhưng điều buồn cười chính là hành quân suốt ba tháng bỗng nhiên cả người và binh đều biến mất không thấy.

Có quan viên trong triều tiến gián với hoàng đế: Chỉ e là Ngô tướng quân có ý định tạo phản.

Nghe nói nhạc phụ của Ngô tướng quân là— Lưu ngự sử đập vỡ đầu trước cửa cung, hoàng đế cũng hạ lệnh tróc nã phản tặc, liên lụy đến cửu tộc. Mọi người nói, hoàng đến vẫn luôn nhân từ nhưng lần này ra tay rất độc ác.

Ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn gì, không ai hiểu Tiêu Ngôn hơn so với ta, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Ồ, nào nào quay lại dưa thôi, cái dưa cuối cùng đó là:

Hôm qua vị hoàng đế thâm tình đang di dạo ở hoa viên thì đột nhiên té xỉu.

Thái y vội vàng tiến cung cứu trị nhưng đáng tiếc đã quá muộn, hoàng đế vì trúng gió quá nặng nên đã bị liệt nửa người. Hiện giờ không thể không để nhi tử mới mười tuổi của Quý phi lên giám quốc, để cho Quý phi buông rèm chấp chính.

Những chuyện này cũng là điều có thể đoán được. Bởi vì ta còn có Tốc Tốc ở trong hậu cung.

Trong triều đình, một nửa quan viên là môn khách của ta vào năm đó.

Chỗ giang hồ thảo đường mặc dù chỉ có Cố Tử An, tiểu thương bán chiếu bán giày rơm nhưng Tiêu Ngôn, hắn ta làm sao mà đấu lại ta được?

28.
Ba tháng sau, quan viên trong triều có người dâng tấu:

“Học đường là chỗ dạy học và giáo dục, không nên lấy giới tính làm ranh giới, cũng nên cho nữ tử vào nhập học. Mười năm trước Tống thượng thư từng tham gia sửa đổi cải cách chế độ, ý kiến rất hay nhưng có điều chưa được thi hành.”

Thái Tử đưa bút son lên phê chuẩn.

Nghe nói hoàng đế nằm trên giường không dậy nổi cứ nói mớ suốt ngày, nhớ về Hoàng hậu Tống thị đã chết, luôn miệng bảo nàng đã quay về. Các thái y tiến đến trị liệu ai nấy đều lắc đầu, sợ là Thánh Thượng đã bị điên.

Tốc Tốc phái người đến hỏi ta, có muốn tiến cung gặp Tiêu Ngôn hay không? Ta xua tay đi, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi kinh thành.

Mười năm trước, Tiêu Ngôn rót cho ta ly rượu độc mà mặt không đổi sắc, khi đó ta cũng đã gặp cũng đã nói di ngôn. Bây giờ vất vả lắm ta mới sống lại được làm gì có thời gian mà đi gặp cái tên chó má đó chứ?

Hắn ta không xứng!

Ta phải về Nhạn Sơn, đưa Cố Tử An cùng về đó ở.

29.
Sống lại gần một năm, ta cũng không biết cơ thể này sẽ quay về bộ xương khi nào.

Ta vẫn luôn lo lắng lỡ như ngày nào đó ta biến mất thì sao? Không thể có thêm tiếc nuối nào nữa, nên phải quay về nhìn lão nhân trước. Đêm trước khi đi, ta ăn cơm tối với Cố Tử An xong thì ngồi ngắm trăng, ánh trăng sáng ngời chiếu sáng cả khu vườn, rọi đường cho đôi tình nhân dạo bước.

Đi được một lát, phía sau bỗng nhiên có người gọi ta lại: “Khuynh Từ, ta muốn đi cùng nàng.”

Cơ thể của ta cứng đờ ở đó, quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn vẫn đứng ở trong sân, môi mím chặt, ánh mắt cương nghị mà dịu dàng. Sóng mũi cao thẳng, dáng vẻ đĩnh đạc, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ. Giọng nói của ta dần căng chặt: “Chàng nói cái gì?”

Cố Tử An nhìn thẳng vào mắt ta, từ trong lòng lấy ra một tờ hôn thư đã ố vàng, hứa hẹn đầy chân thành: “Ta muốn cưới nàng làm thê tử, không phải là trói buộc, không phải bỏ nàng vào trong nhà…. Nàng đầu tiên là Tống Khuynh Từ sau đó mới là phu nhân của ta.” Hắn nói: “Nàng có thể làm chuyện bất cứ chuyện gì mà nàng muốn, cho dù nàng đi hướng nào thì vẫn luôn có ta đi cùng.”

Trong lòng ta như có tia chớp xẹt ngang qua, bước chân dừng trên mặt đất không có cách nào nâng lên được. Cuối cùng, ta nhìn thẳng hắn, khàn khàn nói: “Cố Tử An, chàng biết ta sẽ đi bất cứ lúc nào mà, chàng không sợ ta…” Đáng ghét, vậy mà ta không nói được nữa thay vào đó là khóc nấc lên!

Không phải ta không hiểu được tâm ý của hắn, sao có thể không biết được? Không chỉ là phần mười năm kia mà còn có nơi quan trường hắn rõ ràng ghét nhất lại nguyện ý giao du khắp nơi vì muốn lật lại bản án của ta vào năm đó. Nhưng điều này ta đều biết.

Trước kia lúc còn sống, ta vẫn luôn cảm thấy chí khí của mình chưa đủ cho nên vẫn luôn trốn tránh. Hiện giờ, ta đã có chí khí nhưng lại là xác chết vùng dậy.

Nếu, lúc này ta có thể tiếp tục sống sót… Chí hướng không phải là tể phụ nữa….

Ta phải về Nhạn Sơn thăm sư phụ.

Đi làm phu tử dạy ở học đường dành cho nữ tử.

Bởi vì ta đã hiểu ra, quyền lực chỉ là thủ đoạn thực hiện lý tưởng.

Nó sáng hơn con đường mà ta dốc lòng đi trong quá khứ nhiều.

Chi bằng bồi dưỡng ra nhiều học sinh hơn.

Ta sẽ cho bản thân một cơ hội, ở bên cạnh người mình thích, ở bên Cố Tử An…. Nhưng dưới tiền đề là ta còn sống.

Trời ạ, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau.

Ta ngửa đầu lau nước mắt, người phía sau tiến lên mấy bước, cuối cùng hắn nắm lấy ngón tay đang che mắt của ta: “Khuynh Từ, ta nói rồi, kết tóc làm phu thê, ân ái cả đoạn đường.”

“Sinh phục quy thuận, chết trường tương tư…”

30.
Mười năm sau, Nhạn Sơn.

“Tống phu tử, Tống phu tử đừng ngủ nữa, đã yết bảng rồi.” Ta đang say giấc thì cửa bị người ta gõ ầm lên.

Xốc chăn lao ra ngoài, chống nạnh đứng ở cửa nhìn các nữ sinh: “Nếu đậu thì phu tử ta sẽ mời các con uống rượu, không đậu thì lập tức quay về học đường đọc sách.” Các nữ sinh nghe ta rống lên liền lập tức giải tán.

Chỉ có mấy người hét to dưới gốc cây hoa đào: “Cố tướng quân mau quản Tống phu tử của ngài đi, Tống phu tử dữ quá!”

Người dưới tàng cây nghe vậy giương mắt nhìn qua, cong môi cười nhạt. Đám học sinh tan đi, trong sân không còn người nữa.

Chỉ có cành hoa vương trên tóc mỹ nam.

Ta đi tới, vùi đầu vào ngực Cố Tử An: “Phu quân cũng cảm thấy ta quá hung dữ ư?”

Hắn hôn lên tóc ta, môi mỏng khẽ mở: “Phu nhân nhà ta là người hiền thục nhất.” Cố Tử An hôn lên khóe miệng của ta.

Bên ngoài có âm thanh thở dài của nữ sinh: “Tống phu tử ngày nào cũng hù bọn ta, nói rằng nếu chúng ta cứ chọc giận nàng ấy là nàng ấy sẽ không sống được lâu nhưng khi phu tử rống lên khí thế như lão hổ trên núi ấy.”

“Ha quen là tốt rồi, lão phu tử nói, Tống phu tử đã rống như thế được mười năm rồi đó.”

Ha….. Ta xấu hổ sờ mũi.

Ai có thể ngờ, năm đó ta là xác chết vùng dậy đến tận bây giờ vẫn có thể tung tăng. Đây có thể xem là huyền học.

Việc tương lai khó có ai dự đoán được, cứ tận hưởng khoảnh khắc này cái đã.

Lại thêm một năm trôi qua.

Ta hỏi Cố Tử An, năm mới có nguyện vọng gì, ta sẽ cố gắng thỏa mãn hắn. Cố Tử An dịu dàng ôm ta vào lòng ước: “Một là nguyện phu nhân thiên tuế, hai là mong phu nhân sống những ngày an lành, ba là hy vọng mỗi sáng mở mắt ra người bên cạnh vẫn luôn là nàng, cùng nắm tay nhau trường trường cửu cửu.”

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC VÀ APP TYT 🦊🦊🦊🦊

Chương kế tiếp