Cọ Xát

Chương 46: Em ngủ với Letter rồi.

Côn Thành cách Lăng Thành khoảng gần 400km, lái xe mất hơn bốn tiếng. Sau khi đón được Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư, A Khâm đưa hai người đến một nhà hàng gần sân bay ăn tạm cơm trưa, sau đó ba người mới lái xe đi Lăng Thành.

Chiếc xe việt dã màu đen lướt như bay trên đường cao tốc.

Chiếc xe của A Khâm là xe chuyên dùng đi đường dài, sàn xe rất cao, chạy rất đầm, trải nghiệm khi lái cũng rất sảng khoái.

Hàn Cẩm Thư ngồi ở ghế sau.

Cô dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn một lúc thấy chán lại nảy ra ý tưởng trong đầu. Cô lấy di động ra đăng nhập trò chơi, hưng phấn quay sang Ngôn Độ, hỏi anh: “Anh có tải Tower Of Justice về điện thoại không?”.

Ngôn Độ nói: “Có”.

“Ấy đúng lúc”. Hàn Cẩm Thư sáng mắt, xoa tay hằm hè, “Dù sao đi đường cũng chán không có việc gì làm, chi bằng chúng ta PK đi? Anh dùng tài khoản chính của anh, dùng thực lực chân chính, không được cố ý nhường em”.

Đại thần mà mình sùng bái thời thiếu nữ lại chính là người chồng cùng chung chăn gối, sớm tối bên nhau, tình tiết này vốn chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mà thôi. Cô ngẫm lại vẫn thấy mọi chuyện như mộng ảo. Hiện giờ mộng ảo đó đã trở thành sự thật, Hàn Cẩm Thư nóng lòng muốn thử, cực kỳ muốn chính mắt chứng kiến phong thái vương giả của người đứng đầu toàn quốc.

Bên cạnh, Ngôn Độ nhìn cô, nhướng mày nói: “Em chắc chắn chứ?”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu: “Vâng vâng”.

Ngôn Độ duỗi tay chạm nhẹ vào chóp mũi cô, nhẹ nói: “Ăn hành là không được khóc nhè trách anh bắt nạt em đâu đấy”.

“Yên tâm yên tâm”, Hàn Cẩm Thư nhoẻn miệng cười với anh, ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ vang dội vào lồng ngực: “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi”.

Hơn nữa, anh chính là Letter mà.

Có thể bị đại thần Letter cho ăn hành một lần cũng là phúc phận mà con dân Tower Of Justice cầu mà không được.

Ngôn Độ thấy cô kiên quyết như vậy cũng không nói gì thêm, cúi đầu bật di động, mở giao diện trò chơi.

Hàn Cẩm Thư nín thở tập trung.

Quả nhiên, hai giây sau, ảnh đại diện đã im lặng gần mười năm trong danh sách bạn bè của cô sáng lên. Huyền thoại Letter xưng bá của Tower Of Justice đã online, tài khoản hiện trạng thái đang đăng nhập.

Trái tim kích động, tay chân run rẩy. Chỉ có trời mới biết Hàn Cẩm Thư phải tốn bao nhiêu công sức mới kiềm chế không chụp ảnh màn hình, khoe sự kích động của mình lúc này với bạn bè.

Cô mở một trận PK, tiếp đó nín thở chăm chú gửi lời mời PK đến tài khoản Letter.

Cùng lúc đó, một khung thoại nhảy ra trên màn hình của Ngôn Độ.

[“Thư Thư mỗi ngày đều muốn chinh phục toàn tháp liên minh” đã mời bạn PK, xin lựa chọn “Tiếp nhận” hoặc “Từ chối”.]

Ngôn Độ chọn “Tiếp nhận”.

Vì nghênh chiến với cao thủ số 1 và cũng là anh chồng của mình nên lần PK này, đồng chí Hàn Cẩm Thư vô cùng coi trọng. Để biểu đạt sự kính trọng với đại thần Letter nên cô đã chọn nhân vật sở trường của mình, đó là một pháp sư rất cao cường, tính sát thương rất mạnh.

Ngôn Độ chỉ chọn một nhân vật phụ có thể bơm máu.

Thấy nhân vật mà anh chọn, Hàn Cẩm Thư bỗng nhíu mày, nói: “Đã nói không cần nhường em rồi mà, anh có ý gì, khinh thường em à?”.

“Không phải”.

Ngôn Độ bình thản nói: “Nhân vật này thao tác đơn giản, những cái khác thao tác hơi phức tạp, anh sợ sẽ khiến em hoa mắt mà say xe”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Nhìn bản mặt đạm mạc và cả lý do hợp lý như vậy, bạo quân không hổ là bạo quân, ra vẻ cũng rất gì và này nọ.

Hàn Cẩm Thư không biết nói gì hơn, rùng mình trực tiếp lao vào trận đấu.

Trận PK giữa cao thủ số 1 cả nước và tay mơ nào đó kết thúc chỉ trong mười phút. Cuối cùng, đại thần Letter đánh bại “Thư Thư mỗi ngày đều muốn chinh phục toàn tháp liên minh” bằng chiến tích 25-0.

Nhìn giao diện hiển thị chiến tích thảm không nỡ nhìn của mình, Hàn Cẩm Thư rơi vào trầm tư.

Thẳng thắn mà nói, cô rất rõ thực lực của mình và Letter chênh lệch rất nhiều, cũng chuẩn bị tâm lý bị ăn hành một trận tơi tả.

Nhưng Ngôn Độ quá biến thái, giết cô 25 lần chỉ trong 10 phút, Hàn Cẩm Thư quả thật không hề nghĩ đến kết quả đó.

Cái này mà gọi là ăn hành á? Gọi là lôi ra đánh ấy hả?

Phải gọi là: Xấu hổ! Nhục nhã!

Hàn Cẩm Thư quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú không sắc thái của Ngôn Độ. Cô định nói gì đó nhưng Wechat đột nhiên báo có tin nhắn mới.

Cô mở tin nhắn, người gửi là Du Thấm.

Du Thấm: Em mau xem Hot search đi! Xem Hot search trên Weibo! Thần tượng của em lên Hot search rồi!!!

Hàn Cẩm Thư: ?

Một dàn dấu hỏi chấm nhảy ra trong đầu Hàn Cẩm Thư. Cô khó hiểu đi vào mở Weibo tìm mục Hotsearch, Top 7 chính là [Letter online rồi].

Cô vào quảng trường xem tiếp một vòng, phát hiện là một tài khoản trò chơi nhiều lượt theo dõi đã phát hiện tài khoản của Letter online, kích động đến nỗi đã đăng ba tin trên Weibo.

[??? Letter online rồi hả? Hơn nữa còn đi PK? Tôi không nằm mơ chứ?]

[Đúng thật nè, hóa thạch cổ đại bỗng sống lại rồi, Letter thật sự đang PK với người khác]

[Rất xin lỗi mọi người, hiện tại tôi quá kích động nên nói năng lộn xộn. Thanh xuân đã lùi xa đột nhiên xuất hiện, Letter chính là đại thần trong lòng rất nhiều game thủ, ôi ôi ôi]

Nhấn vào phần bình luận, lượt bình luận đã vượt quá 10 nghìn, hầu như đều là những dòng chữ muốn phát ra âm thanh AAAAAAAAAA.

Dân mạng A: Trời ạ, không uổng công tôi ngồi canh game lâu năm như vậy!!! Cuối cùng cũng đợi được một lần đại thần Letter online! [Khóc lớn]

Dân mạng B: Có lẽ trước đây Letter cũng online, chẳng qua lại dùng chức năng ẩn thì sao???

Dân mạng C: Trời má trời má trời má!!! Có tay hacker nào tra được đối tượng PK với Letter là ai không!!! Tôi thật sự tò mò người khiến Letter online là ai!!!

Dân mạng D: Không xong rồi, đầu tôi đã bắt đầu tự viết tiểu thuyết trăm nghìn chữ rồi, a a a a!

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Cô ôm tăng lý không hề gợn sóng rời khỏi Weibo, quay trở về khung thoại nói chuyện phiếm với Du Thấm.

Cao thủ họa mặt: Thấy rồi.

Du Thấm: !!! Em không kích động à!!! Là Letter đó Cẩm Thư!! Là Letter mà em yêu nhất đó!!!

Cao thủ họa mặt: Đã kích động xong rồi.

Cao thủ họa mặt: Hiện tại anh ấy đang ngồi bên cạnh em.

Du Thấm: ???
Du Thấm: Em nói gì thế? Chưa tỉnh ngủ à?

Cao thủ họa mặt: Không chỉ có vậy, đêm qua chúng em còn đại chiến đến nửa đêm kìa.

Du Thấm: … Em ngủ với Letter á? Trời má, thật hay giả? Nói dối là chó!

Cao thủ họa mặt: Nói dối là chó.

Du Thấm: Trời ơi, Hàn Cẩm Thư, chị khuyên em nhanh chóng dọn đồ chạy mau. Ngôn Độ thật sự sẽ giết người đấy!!!

Cao thủ họa mặt: Anh ấy sẽ không đâu.

Du Thấm: ?

Cao thủ: Bởi vì Ngôn Độ chính là Letter.

Du Thấm: … Hả???
Đến đây, Hàn Cẩm Thư làm lơ tin nhắn của Du Thấm, tắt phụt màn hình điện thoại. Chiếc xe việt dã đột nhiên đánh lái mạnh sang một bên, tránh đi một chiếc minibus đang lao tới.

Hàn Cẩm Thư bị quán tính lắc mạnh sang một bên, đầu ngả về lưng ghế phía trước.

Cạch!

Hàn Cẩm Thư đau đến nỗi nhe răng xuýt xoa một cái.

Ngôn Độ nhíu mày, vươn tay ôm cô vào lòng, xoa nhẹ mảng đỏ trên da cô, nói: “Chỗ này à?”.

Hàn Cẩm Thư phụng phịu đáng thương gật đầu.

Ngôn Độ nhẹ nhàng xoa cho cô.

Lúc này, A Khâm ngồi trên ghế lái áy náy nói: “Ông chủ, cô Cẩm Thư, rất xin lỗi, vừa rồi có xe đột nhiên đánh lái”.

“Không sao…”. Hàn Cẩm Thư xua tay, “May mà anh phản ứng nhanh, tình huống vừa rồi nguy hiểm quá, không chú ý thì cả hai xe đều gặp tai nạn”.

A Khâm nói: “Ở đây rất nhiều người không muốn sống thì phải”.

Hàn Cẩm Thư được Ngôn Độ xoa trán, gần như đã không thấy đau nữa.

Cô cảm thấy tò mò, hỏi: “A Khâm, trước kia anh đã từng đến Lăng Thành chưa?”.

“Từng đến làm việc với ông chủ”.

Hàn Cẩm Thư tò mò ghé mắt nhìn sang Ngôn Độ.

Ngôn Độ cũng nhìn cô: “Em nhìn anh làm gì”.

Hàn Cẩm Thư: “Anh từng đến Lăng Thành à? Sao anh không nói cho em biết”.

Ngôn Độ: “Em cũng đâu hỏi anh”.

… Thôi vậy.

Hàn Cẩm Thư không còn lời gì để nói. Một lúc lâu sau, cô lặng lẽ nhìn sau lưng A Khâm, nhích lại gần Ngôn Độ, dùng âm lượng chỉ anh nghe thấy, nhỏ tiếng hỏi: “Anh chàng này nhìn vẻ ngoài giống đại ca xã hội đen, anh ta sẽ đi cùng chúng ta à?”.

Ngôn Độ nói: “Lăng Thành là thành phố khu vực biên giới, dân cư không nhiều nhưng rất phức tạp, ngoài dân địa phương thì còn có rất nhiều dân nhập cư trái phép từ Myanmar, an ninh không tốt. A Khâm xuất thân là lính đánh thuê quốc tế, anh gọi cậu ta tới chủ yếu là để phụ trách bảo vệ an toàn của em”.

Hàn Cẩm Thư vô cùng kinh ngạc: “Lính đánh thuê? Đỉnh như vậy cơ à?”. Cô không ngờ vị Tứ gia nhà họ Ngôn này lại ngọa hổ tàng long như thế.

Ngôn Độ không lên tiếng.

Hàn Cẩm Thư nheo mắt hỏi: “Ngôn Độ, rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện mà em không biết?”.

Ngôn Độ thản nhiên: “Rất nhiều”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư: ???

Đối với biểu cảm không thể tin nổi của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ chỉ giơ tay nhẹ nhàng véo khuôn mặt cô: “Thư tình, đừng vội, tương lai còn dài, em còn rất nhiều thời gian để hiểu chồng em”.

Chương kế tiếp