Cọ Xát

Chương 48: Tia sáng

Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên cảm thấy bất lực xưa nay chưa từng có.

Chiều nay, Tống Khâm dẫn cô và Ngôn Độ đến Lăng Thành. Thấp thỏm, bất an, nôn nóng, vội vàng… hàng chục thứ cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô. Cô sợ, sợ tin tức của Ngôn Độ nhầm lẫn, sợ người anh tìm được không phải là Ngô Mạn Giai, càng sợ phải nhìn tình cảnh thê lương của Ngô Mạn Giai khi gặp cô ấy.

Trong trí nhớ của Hàn Cẩm Thư năm mười tám tuổi, sau khi trải qua buổi tối kinh hoàng ấy, Ngô Mạn Giai hầu như lấy nước mắt rửa mặt cả ngày, tâm trạng lúc nào cũng buồn rầu không vui.

Cô không thể tưởng tượng nổi, Ngô Mạn Giai mai danh ẩn tích nhiều năm, chuyển đến sống một thành phố đầy hỗn loạn và bạo lực sẽ như thế nào.

Trên đường đi, Ngôn Độ nói với Hàn Cẩm Thư, hiện giờ Ngô Mạn Giai đã đổi tên thành “Ngô Văn”, đang làm việc tại nhà tù Thái An của Lăng Thành. Cô ấy và mẹ ở trong một căn hộ nhỏ tại số 14 phố Bạch Ngọc Lan.

Hàn Cẩm Thư vẫn cảm thấy hoài nghi. Nỗi hoài nghi ấy không phải là nghi ngờ năng lực làm việc của Franc mà là cô không dám tin cô vẫn còn có cơ hội gặp lại Ngô Mạn Giai, người bạn thân thời niên thiếu mà cô cực khổ tìm kiếm mười năm.

Cho đến khi đi đến số 14 phố Bạch Ngọc Lan, gõ cửa phòng số 8, tầng 4, tòa số 9.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, một phụ nữ trung niên chừng 50 tuổi đến mở cửa. Hai bên mái tóc của người phụ nữ đã chuyển bạc, bà ấy mặc một chiếc váy hoa dài, không nhìn rõ là hoa văn gì, chất vải đã phai màu có lẽ do đã giặt nhiều lần.

Đột nhiên có khách không mời mà đến, người phụ nữ chỉ hé một khe cửa nhìn ra bên ngoài, ánh mắt phòng bị, đánh giá cẩn thận người vừa gõ cửa.

Tiếp đó, người phụ nữ lên tiếng, ngữ khí không hề thân thiện: “Mấy người là ai, đến tìm ai?”. 

Cho dù đã nhiều năm không gặp, dù cho đối phương đã già đi rất nhiều, nhưng Hàn Cẩm Thư chỉ liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ trung niên đó chính là mẹ của Ngô Mạn Giai.

“Dì…”, Hàn Cẩm Thư vừa mừng vừa sợ, nói: “Dì à, đúng là dì rồi!”.

Mẹ Ngô đã lớn tuổi, trí nhớ không còn tốt như xưa, bà ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi của Hàn Cẩm Thư một lúc lâu mới bật ra một cái tên. Bà ngập ngừng, khó tin thốt lên: “… Hàn Cẩm Thư?”.

Hàn Cẩm Thư cầm tay mẹ Ngô, kích động không thôi: “Đúng ạ, cháu là Hàn Cẩm Thư! Dì vẫn còn nhớ cháu!”.

Mẹ Ngô vô cùng hoảng hốt, thậm chí hơi thất thần. Bà ấy ngẩn ngơ nhìn Hàn Cẩm Thư vài giây, sau đó tầm mắt chuyển sang những người đứng phía sau Hàn Cẩm Thư.

Một nam thanh niên chừng ba mươi tuổi, dáng dấp cao lớn, ung dung quý phái, ngoại hình lẫn khí chất đều cực kỳ xuất sắc, nhưng người này rất lạ mặt, không giống những bạn học ở Lan Giang năm đó của Ngô Mạn Giai.

Mẹ Ngô nhíu mày: “Vị này là…”.

“Dì à, đây là chồng cháu”. Hàn Cẩm Thư nói, “Chúng cháu nghe tin nói mấy năm nay mọi người định cư ở Lăng Thành nên mới tìm đến đây”.

Nghe xong, mẹ Ngô lại ngước mắt lên nhìn biểu cảm vui sướng chân thành của cô gái, không hề giống đang giả vờ. Do dự mãi, cuối cùng bà cũng thở dài nặng nề, nghiêng người chừa ra một lối đi, nói: “Mạn Giai vẫn chưa về, mọi người vào nhà trước đi”.

Chỗ ở của Ngô Mạn Giai và mẹ ở Lăng Thanh là một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ trong một khu chung cư cũ kỹ, trang trí đơn giản, đồ dùng trong nhà đều có vẻ đã dùng lâu năm. Món đồ trang trí khả dĩ nhất trong gian phòng khách chưa đến hai mươi mét vuông chính là chiếc sô pha ba người ngồi.

Hoa văn tươi tắn màu xanh nhạt tràn ngập hơi thở mùa xuân, tràn trề sức sống.

Hàn Cẩm Thư nhìn quanh căn phòng đơn sơ, tiếp đó lại nhìn sang chiếc sô pha màu xanh, trong lòng càng thêm hụt hẫng.

Cô và Ngô Mạn Giai chơi thân với nhau, đương nhiên cô biết trước khi xảy ra chuyện, Ngô Mạn Giai là người dịu dàng ngoan ngoãn, màu sắc cô ấy thích nhất chính là màu xanh này.

Đóng cửa xong, mẹ Ngô quay vào trong.

Dù sao cũng sống qua nửa đời người, mẹ Ngô vừa nhìn là biết người đi cùng Hàn Cẩm Thư là nhân vật không tầm thường. Hàn Cẩm Thư vẫn giống ngày đó, nhưng Ngôn Độ ở bên cạnh toát ra khí chất cao quý vô cùng. Mà con người đó lúc này lại đang ở trong căn nhà đơn sơ của bà, nhìn thế nào cũng thấy chẳng hài hòa.

Mẹ Ngô đột nhiên cảm thấy lúng túng: “Nhà nhỏ, mọi người đừng chê… ngồi, ngồi tự nhiên đi”.

“Dì cũng ngồi đi”. Hàn Cẩm Thư tươi cười với mẹ Ngô.

“Ừ, được”. Mẹ Ngô ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh.

Hàn Cẩm Thư khom lưng ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy một bức ảnh đen trắng trên tủ. Trong hình là một người đàn ông trung niên, làn da ngăm đen, khí khái chính trực, gương mặt nở nụ cười nhẹ hiền hậu.

Trái tim Hàn Cẩm Thư đột nhiên thắt lại, nhận ra đây là bố của Ngô Mạn Giai.

Ngô run rẩy nói: “Dì à, chú Ngô…”.

“Qua đời ba năm trước rồi”. Mẹ Ngô nhìn tấm ảnh của chồng, lắc đầu cười khổ, “Ung thư tuyến tụy, phát hiện bệnh chưa đến nửa năm thì đi rồi. Chú Ngô của cháu đúng là số khổ, con gái phải chịu dày vò đã đành, mấy năm nay mới an ổn hơn một chút mà ông ấy lại bị bệnh”.

Hàn Cẩm Thư nghẹn ngào không nói được gì.

Tựa như có một tảng đá lớn đè lên lồng ngực Hàn Cẩm Thư khiến cô không thở nổi. Cô không ngờ gia đình Ngô Mạn Giai lại gặp phải nhiều khổ cực như vậy.

Dây thừng chọn chỗ mảnh mà đứt, vận rủi chuyên chọn người khổ mệnh mà theo.

Đôi khi ông trời thật không có mắt.

Hàn Cẩm Thư trầm mặc hồi lâu, nói: “Dì à, mấy năm dì và Mạn Giai đã chịu nhiều cực khổ. Chuyện của chú Ngô, mong dì nén bi thương”.

Mẹ Ngô lau mặt, bất chợt xua tay: “Ôi, chuyện lâu rồi, có gì mà cực với khổ. Hai mẹ con dì và Mạn Giai nương tựa lẫn nhau, sống như vậy cũng khá tốt”.

Lát sau, Hàn Cẩm Thư còn muốn hỏi chút chuyện mấy năm nay về Ngô Mạn Giai.

Mẹ Ngô lại nói: “Lát nữa Mạn Giai sẽ về, có gì cháu cứ hỏi trực tiếp con bé đi. Nhưng nếu con bé không muốn nói thì người làm mẹ như dì cũng không quyết định được”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu, không hỏi thêm gì. Cô cúi đầu ngồi trên sô pha, vì quá căng thẳng nên mười ngón tay vô thức co lại, nắm chặt vạt áo khoác của mình.

Ngôn Độ nhìn thấy, lặng lẽ nắm lấy hai tay cô.

Đầu ngón tay chợt cảm thấy nhiệt độ ấm áp đến từ lòng bàn tay của Ngôn Độ. Ánh mắt Hàn Cẩm Thư khẽ chuyển động, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ngôn Độ cong môi cười với cô, không cần nói lời gì, chỉ riêng đôi mắt đen sâu thẳm đó đã mang theo ma lực khiến cô an tâm.

Hàn Cẩm Thư cảm động, cười đáp lại anh.

Sau đó mới có màn Ngô Mạn Giai tan làm về gặp Hàn Cẩm Thư ở nhà mình.

“Cậu vẫn không chịu tha thứ cho mình, phải không?”.

Hàn Cẩm Thư có thể cảm thấy giọng nói của mình bình tĩnh, đạm mạc, cố tình nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thực chất cô đang gắng sức đè nén sự chua xót tận đáy lòng.

Phòng khách nhỏ bé chợt im lặng như tờ.

Một lát sau, Ngô Mạn Giai nghiêng đầu nhìn Hàn Cẩm Thư, vẻ mặt rất khó hiểu: “Vì sao lại nói “tha thứ” chứ?”.

Hàn Cẩm Thư nheo mắt.

“Cẩm Thư”, vì muốn nói rành mạch từng chữ mà Ngô Mạn Giai dồn sức vào mỗi phát âm của mình, “Chuyện đó… vốn không liên quan đến cậu, cậu không sai gì cả, vậy thì sao lại nói đến “tha thứ”. Chuyện đã qua nhiều năm rồi, tôi gần như… đã quên hết rồi. Tôi chưa từng trách cậu, cậu cũng đừng tự trách bản thân mình”.

Hai mắt đỏ ửng của Hàn Cẩm Thư đã nhòa đi. Cô có phần mất khống chế, nói năng lộn xộn: “Sao mình có thể không tự trách bản thân được chứ? Mạn Giai, mình hiểu cậu muốn đổi chỗ ở nên mới rời Lan Giang, nhưng vì sao cậu lại trốn tránh mình? Vì sao lại muốn mình không tìm ra cậu? Mình chỉ… chỉ hy vọng làm được chút gì đó thôi”.

Ngô Mạn Giai cong môi cười với Hàn Cẩm Thư, nhẹ giọng nói: “Tôi đã nói… cậu không nên tự trách bản thân. Cậu còn nhớ tôi, tôi rất… vui vẻ. Hiện giờ tôi sống rất tốt, cậu vẫn là người bạn mà tôi thích nhất, cũng là người bạn quan trọng nhất của tôi”.

“Mạn Giai…”.

Ngô Mạn Giai quay sang nhìn mẹ Ngô, nói: “Mẹ, ngày mai con còn phải dậy sớm… đi làm. Bên ngoài đã… tối rồi, mẹ đưa Cẩm Thư… và mọi người xuống đi”.

Hàn Cẩm Thư không muốn từ bỏ như vậy, cô mấp máy môi còn muốn nói gì đó.

Ngôn Độ phía sau vươn tay nắm lấy cánh tay cô cản lại.

Hàn Cẩm Thư quay đầu, Ngôn Độ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, từ từ lắc đầu ra hiệu.

“…”.

Hàn Cẩm Thư hiểu Ngôn Độ bảo cô đừng tiếp tục níu kéo nữa. Cô đành cắn môi, im lặng, trơ mắt nhìn Ngô Mạn Giai xoay người đi vào phòng ngủ tối tăm.

Tiếng “Cạch” nhẹ nhàng vang lên, cửa phòng ngủ bị Ngô Mạn Giai đóng lại.

Mẹ Ngô trầm ngâm hồi lâu mới cất bước đến bên cạnh Hàn Cẩm Thư. Bà đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu Hàn Cẩm Thư, tựa như nhiều năm trước đã thường xuyên làm như vậy.

Hàn Cẩm Thư không kìm nén được nữa, cuối cùng đã bật khóc nức nở: “Dì à, cháu xin lỗi. Nếu ngày đó Mạn Giai không trực nhật giúp cháu thì cậu ấy sẽ không như bây giờ…”.

“Đứa bé ngốc, nói bậy gì thế”. Hai mắt mẹ Ngô cũng lập lòe ánh nước, nói: “Năm đó Mạn Giai đã nói rõ với chú dì, con bé chủ động muốn giúp cháu, cháu đã từ chối hai lần nhưng con bé vẫn kiên quyết, lúc đó cháu mới chịu về nhà trước. Mạn Giai xảy ra chuyện ngoài ý muốn không liên quan đến cháu. Mấy năm nay, Mạn Giai cũng chưa từng trách cháu, chú dì cũng không”.

Hàn Cẩm Thư nhíu mày: “Thế vì sao Mạn Giai lại không muốn cháu chữa trị cho cậu ấy?”.

Mẹ Ngô thở dài, nói: “Sau khi rời khỏi Lan Giang, con bé sửa lại tên chính vì muốn thoát khỏi khoảng thời gian đó. Con bé không có dũng khí đối mặt với cháu, cũng không có dũng khí đối mặt với chuyện xảy ra năm đó ở Lan Giang, thậm chí cũng không có dũng khí đối diện với chính mình”.

Bà vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư bỗng không biết mình nên nói gì.

“Về đi, Cẩm Thư”. Mẹ Ngô nói, “Lăng Thành không phải nơi tốt đẹp gì, sau này cũng đừng đến nữa”.

“Dì…”.

“Đi đi”.

Cuối cùng, Ngôn Độ nắm tay Hàn Cẩm Thư, đưa cô ra ngoài cửa nhà Ngô Mạn Giai. Mẹ Ngô đưa ba người họ đến cửa tiểu khu, cho đến khi họ lên chiếc xe việt dã thì bà mới xoay người rời đi.

Cửa xe đóng lại, Tống Khâm đạp chân ga.

Trong bóng đêm, chiếc xe lao nhanh vun vút trên con đường sáng trưng, số 14 phố Bạch Ngọc Lan chẳng mấy chốc đã khuất lại phía xa.

Hàn Cẩm Thư ủ rũ ngồi ở ghế sau, cảm thấy toàn thân mình như bị rút cạn sức lực, giống như một quả bóng bay hết khí.

Mấy năm nay, cô vẫn luôn tìm kiếm Ngô Mạn Giai, hy vọng có thể dùng cách của mình bồi thường cho Ngô Mạn Giai. Hiện tại, mặc dù người bạn thân của cô đã xuất hiện nhưng lại khác hoàn toàn với thiếu nữ dịu dàng mà mạnh mẽ năm đó.

Hàn Cẩm Thư nhắm mắt, tay phải nâng lên day trán.

Ngô Mạn Giai bây giờ gầy gò yếu ớt, mái tóc dài che đi vết sẹo một bên má, ánh mắt nhút nhát, không dám giao tiếp với bên ngoài.

Hàn Cẩm Thư cười khổ, đột nhiên lên tiếng: “Sắp mười năm rồi, cậu ấy vẫn chưa thoát khỏi chuyện đó”.

Ngôn Độ nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa nắm bàn tay lạnh ngắt, nhàn nhạt nói: “Bị chấn thương tâm lý không thể dễ dàng mà khỏi được”.

Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư nghiêm túc suy tư giây lát, bỗng nhiên quay đầu sang nhìn Ngôn Độ, hai mắt sáng người: “Có lẽ chúng ta nên giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho Mạn Giai?”.

Ngôn Độ: “Người bị bệnh thường ghét nhất là đi khám bệnh”.

“Đúng là vậy”.

Hàn Cẩm Thư nhớ lại cảnh mình gặp Ngô Mạn Giai hôm nay càng cảm thấy buồn rầu, “Hơn nữa, nhìn trạng thái của Mạn Giai hôm nay, cậu ấy còn không muốn em giúp chữa mặt thì chắc chắn sẽ không nhận trị liệu tâm lý. Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để mặc cậu ấy tự nhốt mình thế sao?”.

Ngôn Độ cuộn một lọn tóc buông xuống của Hàn Cẩm Thư, thưởng thức thú vui quen thuộc của mình. Lát sau, anh nhướng mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Có lẽ Ngô Mạn Giai đang đợi một tia sáng”.

Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Tia sáng gì?”.

Ngôn Độ nói: “Mỗi người sống trên đời này thật ra đều đợi một tia sáng của riêng mình. Ngô Mạn Giai đang chờ đợi một tia sáng có thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện đi ra khỏi đám khói mù ấy”.

Hàn Cẩm Thư nghe thấy cách nói trừu tượng hoang đường ấy, vừa thấy uể oải, vừa thấy buồn cười.

Cô cười nhạo một tiếng, trêu ghẹo anh: “Vị tiên sinh này, đôi khi em rất hoài nghi có phải anh đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình không. Tự nhiên lại thốt ra câu kiểu “văn học cứu rỗi”, anh thật sự tin tình yêu có thể chữa lành một người à?”.

Ngôn Độ nói: “Tia sáng đó có thể là một người, cũng có thể là một sự việc”.

Hàn Cẩm Thư: “Được rồi, em còn tưởng anh đầu óc anh chỉ có yêu đương thôi chứ”.

Ngôn Độ hơi nhướng mày, níu nhẹ lọn tóc của cô.

Hàn Cẩm Thư sợ anh làm mình đau nên cũng nghiêng người về phía anh theo bản năng, hành động quen thuộc, cả người vùi vào lòng Ngôn Độ.

Ngôn Độ nâng cằm cô, rủ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc.

Sau đó, anh ghé sát bên tai cô, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Anh không phải đầu óc chỉ biết yêu đương”.

Hàn Cẩm Thư hừ hừ hai tiếng: “Thế anh là gì? Boss lớn tỉnh táo nhất thế gian à?”.

“Bởi vì trong đầu anh đều là em”. Ngôn Độ thản nhiên nói, “Cho nên có thể xem anh là đầu óc chỉ toàn Thư tình thôi”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Nửa giây ngắn ngủi, khuôn mặt Hàn Cẩm Thư có thể đỏ so với cà chua chín.

Cô tức giận nắm chặt tay, muốn đánh anh nhưng lại nhìn thấy Tống Khâm ở ghế lái, đắn đo cuối cùng cũng im lặng nhịn xuống. Cô ghé sát vào lỗ tai Ngôn Độ, đè thấp giọng: “Họ Ngôn kia, anh có thể đứng đắn một chút không hả? Không thấy em đang rất buồn à? Anh có thể đừng phá hỏng bầu không khí được không!”.

Ngôn Độ nghiêng đầu, thuận lợi hôn chụt một cái lên môi cô, “Em đang ở trong lòng anh, anh không nghĩ đứng đắn được”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư nheo mắt, sau đó vươn tay vòng qua cổ Ngôn Độ, hung tợn uy hiếp: “Anh biết không, đàn ông không đứng đắn và heo bị vỗ béo đều sẽ bị giết thịt đấy”.

Ngôn Độ bị dáng vẻ hung dữ của cô chọc cười, khóe miệng cong lên: “Bây giờ còn buồn nữa không?”.

Hàn Cẩm Thư sửng sốt, ngẫm nghĩ giây lát, trả lời thành thật: “Bị anh chọc một lúc đã không buồn như lúc nãy nữa”.

“Không buồn thì tốt rồi”

Ngôn Độ xoa gương mặt cô, dịu dàng nói: “Em muốn anh đứng đắn thì anh đứng đắn cho em xem. Chuyện của Ngô Mạn Giai, mấy năm nay em đã làm hết sức rồi, đừng dằn vặt bản thân nữa”.

Ngữ điệu của bạo quân khi nói mấy lời này đã trầm xuống, thong thả, đứng đắn đúng như anh nói.

Hàn Cẩm Thư nhìn đôi mắt đen cuốn hút của Ngôn Độ, một lúc sau mới nói: “Em lựa chọn trở thành bác sĩ thẩm mỹ là vì Ngô Mạn Giai. Nếu không thể chữa trị vết thương trên mặt cậu ấy, chẳng lẽ những nỗ lực của em nhiều năm qua đều trở nên vô nghĩa hay sao”.

Ngôn Độ bình tĩnh nhìn cô, bỗng nhiên gọi tên cô: “Hàn Cẩm Thư”.

“Dạ?”.

“Em vẫn chưa rõ ư”. Ngôn Độ nói, “Dung mạo không thể sánh với nội tâm. Vết thương thật sự mà Ngô Mạn Giai cần chữa trị không ở trên mặt”.

Hai người đang trò chuyện, một tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, là điện thoại của Tống Khâm.

Tống Khâm đang lái xe, nghe thấy tiếng chuông bèn đưa tay sờ túi quần. Nào ngờ, di động của anh ta lại trượt xuống, rơi đúng dưới chân Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư nhìn thấy, chuẩn bị cúi người nhặt di động giúp A Khâm thì một bàn tay đã đến trước cô, thong thả nhặt chiếc điện thoại đó lên.

“Cảm ơn ông chủ”. Tống Khâm cung kính nói, sau đó nhận đưa tay nhận điện thoại.

Tống Khâm đưa tay ra nhưng mãi vẫn không nhận được gì.

Hàn Cẩm Thư khó hiểu, quay đầu mới thấy ánh mắt Ngôn Độ dừng lại trên màn hình di động của A Khâm.

Ngôn Độ nheo mắt nhìn tên báo trên điện thoại.

Đã rất lâu rồi Hàn Cẩm Thư không thấy ánh mắt lạnh lẽo tận xương tủy ấy của Ngôn Độ.

Âm trầm, hờ hững, tràn ngập sát khí nguy hiểm.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, Hàn Cẩm Thư nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn điện thoại trên tay bạo quân. Vừa thấy, cô lập tức ngây người khó hiểu.

Số điện thoại hiển thị trên di động của A Khâm không lưu tên, đó chỉ là một dãy số, không phải số di động cũng không phải máy bàn, hơn nữa còn chẳng có kết cấu trật tự gì.

Hàn Cẩm Thư kinh ngạc, buột miệng thốt lên: “Đây là dãy số gì, sao kỳ lạ thế?”.

Ngôn Độ: “Là cuộc gọi mã hóa lừa đảo”.

Hàn Cẩm Thư trợn mắt, nói: “A Khâm, là điện thoại lừa đảo đó, tôi tắt giúp anh nhé?”.

Tống Khâm ngồi trên ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu, liếc trộm sắc mặt Boss nhà mình, sắc mặt chợt thay đổi.

Ánh sáng trong xe hơi tối, Ngôn Độ rủ mắt, ánh sáng trên màn hình di động soi rõ khuôn mặt hung ác nham hiểm.

Ít giây sau, đầu ngón tay Ngôn Độ quét sang bên tai, lạnh lùng từ chối cuộc gọi, sau đó ném trả điện thoại cho A Khâm.

Tống Khâm dùng một tay lái xe, một bàn tay lấy di động, im lặng tuyệt đối.

Khoang xe bỗng trở nên yên tĩnh khác thường.

Phía bên này, Hàn Cẩm Thư thấy sắc mặt Ngôn Độ bất chợt trở nên lạnh nhạt, nhìn sang lại thấy Tống Khâm thấp thỏm không yên, thoáng chốc đã cảm thấy hoang mang lo lắng: “Hai người làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Em bỏ lỡ chuyện gì à?”.

Hàn Cẩm Thư vừa dứt lời, lại một hồi chuông điện thoại khác vang lên, vẫn là di động của Tống Khâm nhưng người gọi đến lần này là Franc.

A Khâm nhận điện thoại, mở loa ngoài để tiện lái xe.

Khoang xe yên tĩnh, giọng nói của trợ lý Franc vang lên, ngữ khí rất đạm mạc: “Đến Lăng Thành rồi à?”.

Tống Khâm: “Ừ”.

“Sắp xếp chu đáo cho Boss và cô Cẩm Thư”. Franc nói. “Tối nay có lẽ anh phải ra ngoài một chuyến”.

Tống Khâm hỏi: “Ai muốn gặp tôi”.

Franc: “Đa Thọ Phật, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi đoán bên kia hẳn đang đi tìm anh”.

“Gọi điện thoại nhưng tôi không nghe”. Tống Khâm nói, cảm thấy khó hiểu, “Đa Thọ Phật tìm tôi làm gì”.

“Có phải anh đã từng xung đột với một người ở Naypyidaw?”. Ngữ khí của Frane hơi lạnh lùng, mang theo vài phần chế nhạo.

Tống Khâm trả lời: “Có chuyện này”.

Franc than nhẹ một tiếng, nói: “Thằng nhóc Myanmar bị cậu phế một cánh tay là đàn em của Đa Thọ Phật”.

Tống Khâm bình tĩnh, trả lời: “Biết rồi”.

Trước khi cúp điện thoại, Franc nghĩ gì đó lại nói thêm: “Đa Thọ Phật không phải đèn cạn dầu, đêm nay anh đến kính rượu xin lỗi, việc này cứ thế cho qua, tuyệt đối không được để cô Cẩm Thư phát hiện. Lâu nay Boss vẫn luôn vất vả khổ cực duy trì hình tượng chính phái trước mặt cô Cẩm Thư cũng chẳng dễ dàng gì, chúng ta làm cấp dưới không thể phá hủy công sức của Boss được”.

Tống Khâm: “…”.

Hàn Cẩm Thư ngồi bên cạnh nghe toàn bộ cuộc nói chuyện qua loa ngoài: “…”.

Hàn Cẩm Thư: ???

Hai giây sau, Franc ở đầu dây bên kia chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “À, đúng rồi! A Khâm, Boss và cô Cẩm Thư hiện không ở cùng anh đấy chứ?”.

Tống Khâm hơi bực bội, anh ta nhíu mày muốn đáp lời, nhưng đột nhiên vị Boss lớn bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng.

Ngôn Độ lạnh giọng: “Hẹn gặp ở đâu”.

Franc ở cách đó nghìn dặm: “……”.

Franc cứng họng ít nhất một phút mới ngơ ngác nói ra một địa chỉ: “Benjamin, quán bar ngầm”.

Đâu đó ở tổng bộ Ngôn thị thành phố Ngân Hà.

Franc: “…”.

Trợ lý Franc hóa đá: Tiêu đời rồi.

Boss trăm đắng nghìn cay duy trì hình tượng chính phái trước mặt bà xã, bây giờ lại bị chính mình nói bừa mấy câu phá hỏng rồi.

Còn anh ta, Franc Garcia vốn dĩ tiền đồ xán lạn, mà nay lại hủy hoại bởi chính cái miệng của mình.

Trợ lý Franc hoảng sợ, thậm chí còn muốn bỏ chạy về nước. Anh ta nghĩ, việc đầu tiên Boss làm sau khi trở về từ Lăng Thành là thủ tiêu thứ tâm phúc ngu như heo của mình.

Nghĩ đến đây, Franc tuyệt vọng bứt mái tóc xoăn tít của mình, lặng lẽ rơi lệ, nội tâm thét gào:  A!!!!!

Phía bên này, Hàn Cẩm Thư hoàn toàn mơ hồ. Cô nhìn góc nghiêng lạnh lùng thản nhiên của Ngôn Độ, lại nhìn sau gáy của Tống Khâm trên ghế lái, cuối cùng lại quay về Ngôn Độ.

Cô bật ra nghi vấn của bản thân: “Vừa rồi trợ lý Franc nói gì thế?”.

Ngôn Độ nghe tiếng, nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Anh nhớ là vừa rồi Franc đều nói tiếng phổ thông mà”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “Không, ý em là xung đột gì ở Naypyidaw, cái gì mà phế một cánh tay, còn cả Đa Thọ Phật là cái thứ gì?”.

Ngôn Độ gập ngón trỏ gõ nhẹ lên đầu cô: “Cô bé, tò mò quá không phải chuyện tốt đâu”.

“Ai bé chứ?”. Hàn Cẩm Thư trừng mắt, “Em đã qua 18 tuổi được chín năm rồi, đã trưởng thành rồi”.

Ngôn Độ nghe vậy, ánh mắt tự nhiên chuyển xuống xương quai xanh hút mắt của cô, không nói gì.

“…”. Hàn Cẩm Thư để ý ánh mắt của Ngôn Độ đang nhìn vào đâu. Hai má cô đỏ bừng, tức giận duỗi tay giữ mặt anh ngoặt sang bên cạnh, nhỏ giọng mắng: “Không được nhìn”.

Lúc này, Tống Khâm trầm ngâm giây lát bỗng nói: “Ngôn tổng, chuyện cá nhân tôi sẽ tự giải quyết. Tôi đưa ngài và cô Cẩm Thư về khách sạn nghỉ ngơi trước”.

Ngôn Độ làm như không nghe thấy Tống Khâm nói.

Anh vươn tay ôm thân hình nhỏ xinh của Hàn Cẩm Thư vào lòng, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, thấp giọng hỏi: “Thư tình tiểu thư, có biết đặc sản của Lăng Thành là gì không?”.

Hàn Cẩm Thư lắc đầu: “Không biết”.

“Cũng đúng”. Ngôn Độ lười biếng nhếch khóe môi, cười như không cười, “Đưa cô bạn mạng nhà mình đến Lăng Thành một chuyến, không gặp quỷ thần nơi này thì coi như chưa đi rồi”.

Mấy phút sau, Hàn Cẩm Thư theo Ngôn Độ đến “quán bar ngầm” mà Franc nói.

Lăng Thành cái gì cũng có, người có tiền cũng không nhiều lắm nhưng chênh lệch giàu nghèo rất lớn.

Cách xóm nghèo chỉ hai con phố chính là câu lạc bộ đêm xa hoa nhất Lăng Thành – Benjamin. Nơi đây ngập xong vàng son xa hoa trụy lạc, không hạn chế thân phận địa vị xã hội, chỉ cần có tiền thì ăn xin hay hoàng đế đều được đối xử như nhau.

Trước cửa có hai gã đàn ông to cao lực lưỡng, khuôn mặt hầm hố đáng sợ. Tống Khâm tiến lên thì thầm một câu, không biết nói gì mà đối phương chớp mắt đã đổi sang bản mặt nịnh nọt tươi cười, cung kính mời Ngôn Độ đi vào trong.

Tầng một là khu vực rẻ nhất, không khác những quán bar bình thường khác, ở giữa là sàn nhảy, có hai DJ một nam một nữ. Nam thời thượng anh tuấn, nữ thì nóng bỏng quyến rũ, âm nhạc đánh liên hồi vô cùng ầm ĩ.

Hàn Cẩm Thư đi cạnh Ngôn Độ, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, quan sát thấy khách hàng ở đây rất đa dạng, có già có trẻ, ai nấy đều vô cùng lả lướt.

Đi được mấy bước, một đám người phía trước đi tới, cả nam lẫn nữ chừng bốn, năm người.

Đi đầu là một người mặc bộ âu phục màu xám tro. Hàn Cẩm Thư từ nhỏ đã dùng hàng hiệu nên liếc mắt đã biết đây là sản phẩm của thương hiệu xa xỉ. Nhìn quần áo xong, cô lại đánh mắt lên nhìn khuôn mặt của người đó.

Người này khoảng 50 tuổi, tay cầm một điếu xì gà, mặt chữ vuông Điền, khí sắc hồng hào. Thấy Ngôn Độ, đối phương lập tức nở nụ cười hồ hởi, nói: “Ngôn Độ đích thân ghé thăm, quán nhỏ này vô cùng vinh hạnh!”.

Người này vừa nói vừa vươn tay đến muốn bắt tay với Ngôn Độ.

Sắc mặt Ngôn Độ vẫn lạnh nhạt, chưa hề lên tiếng. Tống Khâm đứng bên cạnh sầm mặt tiến lên một bước, giả vờ cười nói: “Thọ lão, hẳn là ông biết quy củ của Tứ thiếu”.

Câu nói ngắn gọn nhưng lực uy hiếp quá lớn.

Đa Thọ Phật sững người nhưng chưa hề lộ vẻ bực dọc, vẫn ôm bản mặt vui vẻ, “Ôi chao, tuổi cao trí nhớ kém, quên mất quên mất! Ngôn tổng quen sạch sẽ mà! Ha ha ha…”. Vừa nói, ông ta vừa chuyển mắt sang Hàn Cẩm Thư bên cạnh Ngôn Độ, “Người đẹp này là…”.

Ngôn Độ cười hờ hững: “Vợ tôi”.

“Ồ, chào Ngôn phu nhân”.

Đa Thọ Phật oai phong một cõi bao năm nay, sớm đã thành tinh. Ông ta từng gặp Ngôn Độ mấy lần, cũng biết chủ nhân nhà họ Ngôn tàn ác đến nỗi không nhận người thân, dĩ nhiên không thể đắc tội nổi. Thế nên ông ta cũng không dám suy nghĩ sâu hơn xem Ngôn Độ đưa cô gái này đến đây là có ý gì mà chỉ tủm tỉm cười với Hàn Cẩm Thư: “Tôi và Ngôn tổng là bạn cũ, phu nhân thấy tôi vừa mắt thì cứ gọi tôi là Thọ lão giống bạn bè của tôi đi, nếu thấy tôi ngứa mắt thì gọi là lão già thối cũng được. Ha ha ha, lão già thối này dễ tính lắm!”.

Người này bề ngoài thì tỏ vẻ gần gũi nhưng tiếu lý tàng đao, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Hàn Cẩm Thư nhìn thấu nhưng không bóc mẽ, chỉ cười nói: “Chào Thọ lão”.

“Ôi da, hôm nay không biết là ngày tốt gì mà nhiều bạn bè tìm đến đây ủng hộ thế này”. Đa Thọ Phật vừa nói vừa hút một hơi xì gà, “Đi thôi đi thôi, vào phòng nói chuyện”.

Căn phòng mà Đa Thọ Phật nói nằm ở tầng hầm của quán bar.

Hàn Cẩm Thư chợt cảm thấy nỗi bất an dâng lên trong lòng, ánh mắt cô nhìn Ngôn Độ như muốn hỏi: Đây là ai? Chúng ta đến đây làm gì?

Ngôn Độ ôm chặt eo cô, không trả lời cô mà chỉ cúi đầu hôn lên má cô trấn an.

Cửa phòng mở ra.

Căn phòng này khác hoàn toàn với tổng thể quán bar như cái động Bàn Tơ bên ngoài. Trang trí bên trong vô cùng nhã nhặn, diện tích rất lớn, không gian rộng rãi, bình phong đặt trước cửa còn thêu mai lan cúc trúc, mùi đàn hương lượn lờ, cực kỳ có cảm giác cổ xưa.

Vòng qua bình phong, Hàn Cẩm Thư nhìn thấy ngoài Thọ lão còn có những người khác, chắc là vị khách quý khác đã đến sớm hơn bọn họ.

Bốn người đàn ông thân hình cao lớn đứng xung quanh một chiếc ghế sô pha màu đỏ, tất cả đều mặc vest, đi giày da, vẻ mặt lạnh lùng lại cung kính. Một người đàn ông dáng vẻ lười biếng ngồi trên sô pha… cực kỳ trẻ tuổi.

Người đó cũng ăn mặc không khác gì bốn người kia, chiếc áo vest đen vắt bên cạnh, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt, không thắt cà vạt, cổ áo hơi bung ra để lộ vòm ngực rắn chắc.

Người đàn ông cúi đầu, vừa nhai kẹo cao su vừa buồn chán chơi game trên điện thoại. Có thể thấy rõ vết thương cũ trên mu bàn tay anh ta, hình như là vết đạn găm qua còn lưu lại.

Tiếng bước chân từ xa tới gần dường như phá hỏng nhã hứng chơi game, lúc này anh ta mới nhướng mắt lên, ánh mắt mất kiên nhẫn nhìn ra cửa.

Ngay lúc này, Hàn Cẩm Thư cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người nọ.

Phút chốc, cho dù hàng ngày hàng giờ được bổ mắt bởi dung nhan tuyệt sắc của Ngôn Độ thì lúc này cô vẫn không nhịn được phải trầm trồ.

Ngũ quan của người đàn ông trẻ tuổi này rất sắc sảo, sống mũi cao thẳng, khí chất giống như những công tử dân quốc phong lưu. Đôi mắt hẹp dài đen nhánh không có lấy một tia sáng dù đang ngồi trong căn phòng sáng trưng. Cả người anh ta phát ra thứ cảm xúc cao ngạo, không hề kiêng nể.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt.

Cô đột nhiên ngộ ra, thì ra Ngôn Độ nói đưa cô đi xem quỷ thần Lăng Thành là thật. Đám người Thọ lão ban nãy là quỷ, còn anh chàng siêu cấp đẹp trai này chính là “Thần”.

Cô không giấu được tò mò, rốt cuộc nhân vật thần tiên này là ai?

Chương kế tiếp