Cọ Xát

Chương 50: Vì anh có em

Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư ở lại Lăng Thành ba ngày. Hôm sau, hai người đến phố Bạch Ngọc Lan thăm mẹ Ngô, còn mua rất nhiều đồ dùng sinh hoạt tặng cho mẹ Ngô, ngoài ra còn có một số tiền.

Hàn Cẩm Thư biết tình cách của dì Ngô rất mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không nhận số tiền này. Để không tổn thương đến lòng tự trọng của dì Ngô, Hàn Cẩm Thư không hề đưa thẳng số tiền cho dì Ngô mà trộm nhét vào tủ giày trong nhà Ngô Mạn Giai.

Ngày thứ ba, cô đi một chuyến đến nhà giam Thái An, Lăng Thành.

Nhà giam quản lý nghiêm ngặt, người không phận sự không được vào. Bởi vậy, Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư ngồi trên xe đợi cả ngày bên ngoài cửa nhà giam Thái An.

Trời còn chưa sáng, họ thấy Ngô Mạn Giai đi xe buýt đến nhà giam, nhìn thấy cô ấy đeo túi bước xuống xe, lặng lẽ đi vào trong bắt đầu công việc thường ngày.

Sau khi mặt trời lặn, họ lại thấy Ngô Mạn Giai bận rộn cả ngày rời khỏi nhà giam, đứng đợi xe buýt ở trạm xe, lên xe trả tiền, sau đó tìm được vị trí sau cùng gần cửa sổ, cuối cùng là nhìn cho đến khi chiếc xe buýt khuất khỏi tầm nhìn của họ.

Hàn Cẩm Thư lặng im nhìn chiếc xe rời xa, tiêu tốn một ngày chỉ để nhìn thấy Ngô Mạn Giai hai lần.

Khi chiếc xe buýt đã đi xa, Ngôn Độ nhìn sang Hàn Cẩm Thư, nói: “Franc đã đặt vé máy bay từ Côn Thành về Ngân Hà, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát”.

Hàn Cẩm Thư thấy kỳ lạ, khó hiểu hỏi: “Lỡ như em muốn chào tạm biệt Mạn Giai thì sao?”.

Ngôn Độ nói: “Sẽ không đâu”.

Hàn Cẩm Thư không biết nói gì hơn, cô nhắm mắt xoa trán, tựa lưng ra sau bật cười thành tiếng.

Sự xuất hiện đột ngột của cô đã quấy rầy đến cuộc sống của dì Ngô và Ngô Mạn Giai.

Nếu lòng tốt chỉ có một bên thì không thể là lòng tốt được.

Trước khi tới Lăng Thành, cô áy náy dằn vặt gần mười năm, tâm nguyện lớn nhất chính là chữa trị khuôn mặt bị thương cho Ngô Mạn Giai, giúp cô ấy trở về làm chính mình.

Chỉ là, tâm nguyện đó của cô thật sự chỉ vì muốn Ngô Mạn Giai bắt đầu cuộc sống mới thôi sao?

Mấy ngày nay, Hàn Cẩm Thư đã tự hỏi bản thân vấn đề này rất nhiều lần.

Cuối cùng cô cũng đi đến kết luận, không hẳn là như vậy.

Ở góc độ nào đó, chữa mặt giúp Ngô Mạn Giai đồng thời cũng là vì Hàn Cẩm Thư muốn tìm kiếm sự an ủi tâm lý của mình. Năm đó, sau khi Ngô Mạn Giai xảy ra chuyện, cô vẫn luôn nghĩ cách có thể đền bù cho Ngô Mạn Giai, cuối cùng cô lựa chọn học y, vì một ngày nào đó có thể giúp đỡ cô ấy.

Hàn Cẩm Thư chỉ là một người bình thường, cô vô thức nhận ra, lựa chọn này mặc dù phần lớn là vì bạn thân Mạn Giai, nhưng trong đó cũng có một phần nhỏ vì chính bản thân cô. Vì cô muốn loại bỏ cảm giác tội lỗi khiến cô khó thở.

Đến giờ phút này, khi thấy bóng dáng Ngô Mạn Giai dần xa, cuối cùng Hàn Cẩm Thư mới hiểu “buông tha cho bản thân” mà bà cô nói trong điện thoại có thâm ý gì.

Hàn Cẩm Thư nghĩ, chuyến đi Lăng Thành lần này đã giúp cô xác định Ngô Mạn Giai vẫn bình an, cuộc sống yên ổn, đây mới là ý nghĩa lớn nhất. Điều cô cần làm bây giờ chính là lặng lẽ rời khỏi cuộc sống hiện tại của Ngô Mạn Giai.

Có lẽ Ngôn Độ nói đúng.

Mạn Giai đang đợi một tia sáng, một cơ hội có thể giúp cô ấy bằng lòng phá kén sống lại làm chính mình. Có lẽ đó là một người, cũng có thể là một sự việc, mà điều đó là chuyện không thể cưỡng cầu.

Hàn Cẩm Thư nhìn hoàng hôn Lăng Thành ở phía xa, nhẹ giọng nói: “Ngôn Độ, em hiểu Mạn Giai. Nếu sau này Mạn Giai cần em giúp, cậu ấy nhất định sẽ chủ động đến tìm em”.

Ngôn Độ nói: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư quay đầy, ánh mắt xoáy sâu vào Ngôn Độ.

Ngôn Độ vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, hỏi: “Nhìn anh làm gì”.

Hàn Cẩm Thư không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn Ngôn Độ. Một lúc sau, cô bỗng cúi người, giang tay ôm chặt lấy anh.

Ngôn Độ bỗng chốc ngẩn người.

Hàn Cẩm Thư nhắm mắt lại, cọ đi cọ lại dưới cổ anh như mèo con, chóp mũi cay cay, cảm giác rất muốn khóc. Cô rầu rĩ nói: “Đột nhiên em phát hiện, hình như anh rất hiểu em, cũng rất hiểu Mạn Giai có ý nghĩa như thế nào với em”.

Khóe miệng Ngôn Độ cong lên rất nhẹ, hai tay vòng đến ôm chặt cô. Anh nói: “Có phải bây giờ em đột nhiên cảm thấy anh chồng hờ của em rất tốt đúng không”.

“Vâng”.

Hàn Cẩm Thư nở nụ cười nhẹ nhàng, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Chồng à, có anh thật là tốt”.

Quốc khánh là ngày vui của cả nước, những phạm nhân trong nhà giam Thái An đương nhiên cũng được thơm lây, thức ăn ngon so với ngày thường. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc những người làm ở nhà bếp như Ngô Mạn Giai phải thức khuya dậy sớm, bận bịu từ lúc mặt trời chưa mọc đến khi bóng ngả về Tây, bận tối mắt tối mũi, thậm chí còn không có thời gian đi nhà vệ sinh.

Thế nhưng, Ngô Mạn Giai thích cuộc sống như vậy.

Phong phú, bận rộn, hơn nữa cũng rất có ý nghĩa. Mọi người trong nhà bếp rất thân thiết, quan hệ hòa thuận, có lúc mọi người vừa rửa rau vừa nghe chị Trần kể chuyện thiên hạ, Ngô Mạn Giai cảm thấy rất thú vị.

Những ngày tháng bận rộn như vậy cứ tiếp diễn cho đến ngày trước khi kết thúc nghỉ lễ.

Buổi tối, Ngô Mạn Giai về đến nhà, vừa vào cửa đã thấy mẹ Ngô ngồi trên sô pha, trong tay cầm một xấp tiền rất dày, khuôn mặt đầy vẻ u sầu.

Cô vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng đổi dép đi vào ngồi bên cạnh mẹ, chỉ vào tiền trong tay mẹ Ngô, hỏi: “Mẹ… nhiều tiền thế này, ở đâu ra vậy ạ?”.

Mẹ Ngô thở dài nặng nề, nói: “Hôm nay trời nắng đẹp, mẹ định mang hết giày trong tủ ra phơi nắng. Kết quả là vừa mở tủ giày ra lại thấy cái này”.

“Tủ giày?”. Ngô Mai Giai vẫn mù mờ không hiểu: “Sao tiền lại ở trong tủ giày”.

Mẹ Ngô xoa đầu con gái, giọng điệu bất lực: “Con gái ngốc của mẹ, tiền này chắc chắn là do Cẩm Thư để lại. Lần trước con bé tặng rất nhiều đồ, trước khi đi có lẽ đã nhét tiền vào tủ giày, chắc là sợ chúng ta không chịu nhận”.

Ngô Mạn Giai bừng tỉnh, ngơ ngẩn nói: “Cẩm Thư nghĩ thật chu đáo, cậu ấy vẫn tốt như ngày xưa”.

“Đúng vậy, Cẩm Thư đúng là một đứa bé ngoan”. Mẹ Ngô lắc đầu cười khổ, khen bây giờ cũng ích gì, người đã đi rồi, tiền muốn trả cũng không trả được. Họ cũng hết cách, không muốn nhận cũng phải nhận.

Mẹ Ngô cất chồng tiền rất dày vào ngăn kéo trong phòng ngủ, vừa định lấy chìa khóa khóa lại thì sức nhớ ra gì đó. Bà rút hai tờ ra đưa cho Ngô Mạn Giai.

Ngô Mạn Giai sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “… Đưa con làm gì ạ?”.

Mẹ Ngô nói: “Con thường nói chị Trần hay mời các con ăn vặt còn gì? Cầm lấy, ngày mai vào siêu thị trước cơ quan mua chút gì mời đồng nghiệp. Người ta ngày thường quan tâm đến con, làm người phải biết cảm ơn”.

Ngô Mạn Giai gật đầu, nhận lấy hai tờ tiền giấy 100 tệ trong tay mẹ Ngô, cẩn thận bỏ vào túi áo.

Cất tiền xong, khóe miệng Ngô Mạn Giai vô thức cong lên, dùng âm thanh rất nhẹ nói: “Cảm ơn cậu nhé, Cẩm Thư”.

Dù âm thanh rất nhỏ nhưng mẹ Ngô vẫn đứng gần đó nên nghe thấy rất rõ ràng.

Ánh mắt mẹ Ngô nhìn con gái rất phức tạp. Do dự một lúc, cuối cùng bà vẫn mở miệng hỏi: “Con gái, chuyện mà lần trước Cẩm Thư đến có nhắc đến, con có suy nghĩ gì không?”.

Ngô Mạn Giai nhìn mẹ, không hiểu ý bà: “Nghĩ gì ạ?”.

Mẹ Ngô ngập ngừng, đắn đo lựa chọn từ ngữ: “Cẩm Thư nói với mẹ, hiện tại con bé là bác sĩ, chuyên môn là thẩm mỹ… Hay là, hay là chúng ta nhờ con bé giúp con…”.

Bà còn chưa dứt lời đã bị Ngô Mạn Giai chặn lại. Cô cười ôn hòa với mẹ, nói: “Mẹ à, hôm nay con mệt lắm. Con đi tắm đã, không nói chuyện phiếm với mẹ nữa”. Nói xong, cô lập tức quay người đi vào nhà tắm.

Mẹ Ngô bị bỏ lại một mình đành thở dài, đi vào phòng bếp làm việc.

Nghỉ trưa ngày hôm sau, Ngô Mạn Giai dùng tiền mà Hàn Cẩm Thư để lại vào siêu thị trước cửa nhà giam Thái An để mua chút đồ ăn vặt. Có quả khô, đậu phộng, hạt dưa, còn có cả những món đồ ăn vặt linh tinh đủ loại kiểu dáng và cả món thạch trái cây vị dâu tây mà cô thích, chẳng mấy chốc đã xếp thành một đống lớn.

Lúc tính tiền, bác gái thu ngân cẩn thận bỏ đồ vào túi, ngẩng đầu nhìn Ngô Mạn Giai, hỏi: “Cháu gái, bỏ hết vào một túi cho cháu nhé?”.

Ngô Mạn Giai gật đầu, gật xong dừng lại, đột nhiên nghĩ gì đó lại lắc đầu.

Bác gái làm thu ngân ở đây hơn mười năm, đương nhiên cũng biết cô gái để mái ngố, làn da trắng trẻo, dáng vẻ thẹn thùng này là ai. Bác gái bật cười bởi động tác trước sau mâu thuẫn của Ngô Mạn Giai, nhẫn nại cười hỏi: “Cháu vừa gật vừa lắc, rốt cuộc là muốn thế nào?”.

Ngô Mạn Giai biết mình lại làm trò cười, khuôn mặt nóng bừng lên, bắt đầu nói lắp: “Bỏ, bỏ vào hai túi, cảm… cảm ơn bác”.

Bác gái chia số đồ ăn vặt làm hai túi, sau đó đưa cho Ngô Mạn Giai.

Vài phút sau, Ngô Mạn Giai cúi đầu ôm hai túi đồ ăn vặt trở về nhà giam.

“Cảm ơn… cảm ơn anh… lần trước đưa tôi về nhà. Đây là chút đồ ăn vặt, tặng… tặng cho anh”.

“Cảm ơn anh… lần trước đưa tôi về nhà. Đây là ít đồ ăn vặt, tặng cho anh… ăn”.

Dọc đường đi, Ngô Mạn Giai cứ cúi đầu lặp đi lặp lại hai câu nói đó chỉ vì cô muốn khi gặp viên cảnh sát kia sẽ không nói lắp nữa.

Cô bước đi thong thả từng bước nhưng không hiểu vì sao trái tim lại đập rất nhanh… thình thịch, thình thịch…

Ngô Mạn Giai nghĩ: Nếu không thể tỏ ra tự tin thì nói một câu hoàn chỉnh không va vấp cũng là tốt rồi.

Bước qua cửa nhà giam, Ngô Mạn Giai lặng lẽ hít thở sâu, sau đó nắm chặt tay lấy dũng khí đến gõ cửa căn phòng phía trước.

Tiếng bước chân bên trong vang lên ngay lập tức, có người ra mở cửa.

Ngô Mạn Giai căng thẳng vã mồ hôi, lo lắng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lọt vào tầm mắt chỉ là một khuôn mặt xa lạ.

Không phải là người đàn ông tên Hướng Hoài Viễn đã đưa cô về nhà.

Cảnh ngục nhìn thấy cô, ánh mắt hơi kỳ lạ, nghi ngờ hỏi: “A Văn? Sao cô lại tới đây, tìm ai thế?”.

“Chào, chào, chào anh…”.

Ngô Mạn Giai càng căng thẳng sẽ càng nói lắp. Cô cố gắng duỗi thẳng lưỡi, hỏi cảnh ngục lạ mặt kia: “Xin hỏi, cảnh sát Hướng có ở đây không?”.

“Cảnh sát Hướng?”. Cảnh ngục trẻ gãi đầu tỏ vẻ mù mờ, lát sau mới sực nhớ ra, “Ồ, cô nói cảnh sát Hướng Hoài Viễn à?”.

Ngô Mạn Giai gật đầu.

“Cảnh sát Hướng là ngục phó mới đến nhậm chức, sao lại ở đây được. Hơn nữa hôm nay anh Viễn nghỉ phép”. Cảnh ngục buồn cười, hỏi tiếp: “Cô tìm anh Viễn có chuyện gì?”.

Ngô Mạn Giai ôm chặt túi đồ ăn vặt trong tay, lắc đầu im lặng, sau đó xoay người rời đi.

Phía sau vọng đến tiếng hai cảnh ngục nói chuyện với nhau.

“A Văn này càng ngày càng kỳ lạ, tự nhiên chạy ra cổng tìm anh Viễn”.

“Cô ấy tìm anh Viễn làm gì?”.

“Ai biết, ôm một đống đồ ăn”.

“Đồ ăn, cho anh Viễn ấy hả? Không lẽ cô ấy có ý với anh Viễn?”.

“Không có chuyện đó đâu! Với điều kiện của đội trưởng Hứa, những cô gái xứng với anh ấy xếp hàng dài, sao có thể thích A Văn được”.

“Cũng phải, ôi, nhưng nói thật. Má phải của A Văn cũng rất xinh đẹp, da trắng mắt to, chỉ có điều vết sẹo trên má trái…”.

“Thôi thôi, người ta là con gái, trông vậy đã đáng thương rồi, đừng nói nhiều nữa”.

Những lời nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại biến thành những mũi kim vô hình đâm vào trái tim Ngô Mạn Giai. Một trận gió thổi tới tựa như một bàn tay không có ý tốt thổi tung mái tóc che một bên mặt của Ngô Mạn Giai. Cô bỗng nhiên cảm thấy khó chịu chưa từng có, cúi đầu càng thấp, ôm túi đồ vội vàng rời đi.

Cả buổi chiều, sau khi chia đồ ăn vặt cho người, Mạn Giai lại tiếp tục bận rộn những công việc thường ngày như rửa bát, lau nhà, đun nước, nhưng khác biệt là cô lại trầm mặc hơn bình thường.

Vốn dĩ cô đã là người hướng nội, tính cách lặng lẽ, ít nói rụt rè, cả người càng thêm cảm giác nặng nề rầu rĩ.

Nhưng mọi người trong nhà bếp đều không phát hiện sự khác thường của Ngô Mạn Giai. Dường như thân hình nhỏ bé của cô đã hòa cùng những đồ đạc xung quanh, cảm giác tồn tại rất mong manh, chưa bao giờ khiến người khác chú ý đến.

Một ngày bận rộn lại kết thúc.

Mặt trời ngả về Tây của Lăng Thành. Ngô Mạn Giai dọn dẹp bếp xong, vừa đi phòng để đổ cất chổi và cây lay nhà thì một âm thanh vang lên sau đó, là giọng nói của một người đàn ông.

Người đó nói: “Hôm nay cô tìm tôi có việc à?”.

Ngô Mạn Giai bị bất ngờ, giật mình quay đầu lại, mắt phải không bị che chắn nhìn thấy bóng dáng cao lớn, người đó mặc đồng phục cảnh ngục, đội mũ, đi giày da, khuôn mặt dưới vành mũ anh tuấn thu hút.

Hướng Hoài Viễn.

Ngô Mạn Giai nhìn thấy anh ta, thoạt đầu vẫn không có phản ứng gì. Ánh mắt cô vô thức chuyển từ khuôn mặt đến vai phải trên bộ đồng phục của anh ta.

Ngô Mạn Giai cũng không ngốc, cô làm việc ở nhà giam lâu như vậy, đương nhiên sẽ nhận biết được cấp bậc.

Thượng tá cảnh sát nhân dân Trung Quốc.

Cô nhớ lại lời mấy cảnh sát canh ngục nói ban trưa, Hướng Hoài Viễn mới được điều từ nơi khác tới, là ngục phó tân nhiệm của nhà giam Thái An.

Xem ra vị cảnh sát này không chỉ là người tốt mà năng lực cũng rất giỏi.

Ngô Mạn Giai suy nghĩ miên man.

Hướng Hoài Viễn thấy cô mãi vẫn không trả lời liền cho rằng cô chưa nghe rõ, sau đó tiến thêm hai bước hỏi lại lần nữa: “Hôm nay cô tìm tôi có việc à?”.

“… Không, không có… chuyện gì quan trọng”. Ngô Mạn Giai ý thức được vừa rồi mình nhìn anh ta rất ngây ngốc càng cảm thấy lúng túng, vội vàng quay đầu đi, trả lời đứt quãng:
“Lần trước anh đưa… tôi về nhà, hôm nay tôi mang ít đồ ăn… vốn muốn tặng cho anh để cảm ơn”.

Hướng Hoài Viễn nói: “Nhà cô và tôi cũng xem như tiện đường, không có gì phải cảm ơn”.

Ngô Mạn Giai thật thà: “Ừm, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh”.

Hướng Hoài Viễn nhìn phòng để đồ sau lưng cô, tất cả chổi và cây lau nhà đều được xếp gọn gàng sạch sẽ. Anh ta thuận miệng hỏi: “Phòng để đồ linh tinh mà cô cũng thu dọn ngăn nắp thế sao?”.

Ngô Mạn Giai gắng sức nói chuyện gãy góc: “Ở… ở đây chỗ nào cũng quy củ, phòng để đồ cũng nên như thế”.

Hướng Hoài Viễn nở nụ cười.

Ngô Mạn Giai nghĩ, đột nhiên cảm thấy khó hiểu: “… Cảnh sát Hướng, không phải hôm nay anh nghỉ phép sao”.

Hướng Hoài Viễn nói: “Có việc đột xuất nên đến, đi ngang qua cổng, tiểu Trương nói cô đến đó tìm tôi”.

Khuôn mặt Ngô Mạn Giai đỏ bừng, cúi gằm đầu nói nhỏ: “Chỉ là… đưa đồ ăn…cho anh, thế thôi”.

Hướng Hoài Viễn ung dung nói: “Thế đồ ăn đâu”.

Ngô Mạn Giai sửng sốt: “Hả?”.

“Cô nói muốn tặng đồ ăn cho tôi mà”. Hướng Hoài Viễn nhìn cô, “Bị cô ăn hết rồi à?”.

Ngô Mạn Giai vội xua tay: “… Không, không phải. Tôi lập… lập tức đi lấy cho anh”. Nói xong, cô vội vàng đóng cửa phòng để đồ, khóa lại cẩn thận, sau đó thấp thỏm nhướng mi lên nhìn người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh có thể ở đây chờ tôi một chút không?”.

Hướng Hoài Viễn nói: “Được”.

“Tôi sẽ đi nhanh”. Khóe miệng Ngô Mạn Giai vô thức cong lên, cười thẹn thùng với Hướng Hoài Viễn, sau đó quay người đi đến phòng nghỉ sau bếp.

Hướng Hoài Viễn đứng chờ ở đó.

Chẳng mấy chốc, thân hình gầy yếu gần như chạy như bay trở về. Cô dừng lại trước mặt anh ta, hé miệng thở dốc, dùng hai tay đưa cho anh ta một túi nilon đựng đầy đồ ăn vặt.

Hướng Hoài Viễn nhận túi đồ, nhìn vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi của cô gái, nói: “Cô chạy vội như vậy làm gì”.

Ngô Mạn Giai cắn môi, ngập ngừng trả lời: “Tôi sợ… tôi hơi chậm, sợ anh không chờ được nên đi mất”.

Hướng Hoài Viễn rủ mắt quan sát cô, sau đó nói: “Hôm nay cô có về phố Bạch Ngọc Lan không?”.

Ngô Mạn Giai nắm chặt góc áo, không hiểu vì sao anh ta lại hỏi vậy, im lặng nửa giây mới rón rén gật đầu.

“Vậy thì đi thay quần áo đi”. Hướng Hoài Viễn nói, “Bằng không, tài xế là tôi đây mà đi mất là cô không đi nhờ xe được đâu”.

Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, cuộc sống của Hàn Cẩm Thư đã trở về quỹ đạo vốn có.

Ban ngày bận rộn làm việc ở Thịnh Thế, buổi tối về nhà chơi game cày phim, muộn hơn nữa thì đại chiến trên giường với Ngôn Độ.

Đáng tiếc là, đại chiến nhiều lần nhưng Hàn Cẩm Thư chưa thắng được lần nào. Kết thúc mỗi trận chiến đều là cảnh cô khóc lóc làm nũng xin tha.

“Không làm không làm nữa…”.

Tối thứ 6, Hàn Cẩm Thư lại bị dày vò một trận tơi bời. Cô mệt nhừ người, hai mắt đẫm lệ mê man, ghé vào người Ngôn Độ, vừa xua tay vừa không ngừng lẩm bẩm: “Làm nữa sẽ tiêu đời mất”.

Ngôn Độ lật người ôm Hàn Cẩm Thư thả vào trong chăn. Cô vợ nhỏ giống như cá được thả lại trong nước liền quẫy đuôi chuồn lẹ. Cô chui vào chăn bông bọc mình kín mít, sau đó lăn đến một góc giường cách anh thật xa.

Ngôn Độ vươn tay kéo cả cô và chăn vào lòng ôm chặt. Anh cắn nhẹ lên mặt cô, hỏi: “Em trốn anh xa thế làm gì”.

Sau màn đại chiến quyết liệt, giọng nói của Ngôn Độ rất khàn, gợi cảm chết người. Hàn Cẩm Thư chỉ nghe giọng anh liền thấy xấu hổ đỏ mặt tía tai. Cô khó chịu lên tiếng phản đối: “Em muốn ngủ, anh còn dám táy máy thì em sẽ báo cảnh sát rằng anh sàm sỡ em”.

Ngôn Độ bị chọc cười, nói: “Anh sàm sỡ vợ mình, cảnh sát nào dám quản”.

“Xí”. Hàn Cẩm Thư bất mãn, húc đầu vào ngực anh, đột nhiên lại nói ý xấu cắn một miếng lên xương quai xanh của anh.

Ngôn Độ nắm cằm cô nâng lên, ánh mắt đen tối nguy hiểm nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh: “Hàn Cẩm Thư”.

“Ưm”.

“Có muốn ngày mai không xuống được giường không”.

Hàn Cẩm Thư: “… Em không muốn”.

Ngôn Độ trầm giọng nói: “Không muốn thì đừng quyến rũ anh nữa”.

“… Ai quyến rũ anh!”. Hàn Cẩm Thư suýt bị nghẹn chết, cô thò một tay ra khỏi chăn véo má anh, phẫn nộ nói: “Rõ ràng là anh ham muốn sắc dục nên em làm gì thì trong mắt anh cũng là quyến rũ anh!”.

Ngôn Độ bắt được móng vuốt nghịch ngợm của cô, đưa đến bên môi cắn một cái trừng phạt, “Bây giờ mới biết anh ham muốn sắc dục với em à? Anh tưởng em quen lâu rồi chứ”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt đến tận mang tai, tóm lấy chiếc gối bịt lại cái mỏ hỗn thích nói bậy bạ của anh, cái người này sống trên đời chỉ làm cô phát điên thôi, bịt miệng vào cho xong!

Ngôn Độ giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô, cô tránh không thoát, đành phải hé miệng cắn đôi môi thích cợt nhả của anh. Ngôn Độ cười nhẹ thành tiếng, nhanh chóng nghiêng đầu không cho cô cắn.

Cào cấu ôm ấp thêm một lúc, Ngôn Độ thu tay ôm chặt cô vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô, nói: “Ngoan nào, mau ngủ thôi, ngày mai còn phải về nhà chính một chuyến”.

Hàn Cẩm Thư vận động mạnh một lúc lâu, bây giờ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cô không còn giãy giụa nữa, nép mình vào lòng Ngôn Độ tìm kiếm một tư thế ngủ thoải mái, nhắm mắt ôm cổ anh, cọ tới cọ lui theo thói quen: “Vì sao đột nhiên lại muốn về nhà chính?”.

Ngôn Độ nói: “Ngôn Tinh đã trở về từ New Zealand”.

“…”.

Nghe thấy cái tên này, Hàn Cẩm Thư lập tức mở to hai mắt. Cô nhìn anh, ba giây đầu vẫn chưa phản ứng lại được thông tin mình mới nhận được, đến giây thứ tư mới bừng tỉnh: “Ngôn Tinh? Chị ba của anh hả?”.

Ngôn Độ: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư kết hôn với Ngôn Độ được hai năm nhưng cô gần như không hề có ấn tượng với người chị cùng cha khác mẹ của chồng mình. Cô chỉ gặp Ngôn Tinh một lần duy nhất.

Đó là sau đám cưới, Ngôn Độ đưa cô về nhà chính ở Nam Sơn tế tổ. Lúc đó, cô phải ra mắt rất nhiều người, ngoại trừ Ngôn Tinh thì còn có hai người anh khác là Ngôn Trạch và Ngôn Lãng. Quan hệ giữa bốn anh chị em nhà họ Ngôn rất xa cách, đến nỗi chẳng ai buồn giả vờ bằng mặt với nhau.

Cả buổi tế tổ chỉ kéo dài chưa đến hai tiếng đồng hồ. Ngôn Độ không hề nói một câu nào với ba người anh chị của mình. Hàn Cẩm Thư dĩ nhiên cũng không có cơ hội nói chuyện với họ.

Cô chỉ nhớ mang máng, chị ba của Ngôn Độ cao gầy, khuôn mặt có năm phần giống Ngôn Độ, là kiểu đại mỹ nhân lạnh lùng cực kỳ xa cách.

Suy tư một lúc, Hàn Cẩm Thư hỏi Ngôn Độ: “Em biết quan hệ của anh với hai người anh trai không tốt, còn người chị này thì sao?”.

Ngôn Độ nói: “Cũng thế”.

Hàn Cẩm Thư: “Cũng thế mà còn phải về nhà chính ăn cơm với chị ấy à?”.

Ngôn Độ im lặng vài giây, thản nhiên nói: “Ngôn Tinh về nước là vì ngày mai là ngày giỗ của Ngôn Từ Niên”.

Đương nhiên Hàn Cẩm Thư biết Ngôn Từ Niên mà Ngôn Độ nói là ai… chính là bố của Ngôn Độ và Ngôn Tinh, vị chủ nhân phong lưu ngập trời đời trước của nhà họ Ngôn.

Điều khiến Hàn Cẩm Thư không hiểu chính là Ngôn Độ lại gọi thẳng tên của bố ruột mình.

Nói như vậy thì bạo quân không chỉ không thân thiết với các anh chị trong nhà mà cũng chẳng có tình cảm gì với người sinh ra mình.

Là một người cô độc tuyệt đối.

Nghĩ đến đây, Hàn Cẩm Thư bỗng cảm thấy Ngôn Độ có phần đáng thương. Cô không nhịn được, nói: “Ngôn Độ, quan hệ của anh với người nhà không tốt, anh có cảm thấy cô đơn không?”.

Hàn Cẩm Thư trưởng thành trong sự bao bọc và cưng chiều của gia đình, cô rất khó tưởng tượng nỗi cô độc tận tim gan sẽ như thế nào.

Ngôn Độ nói: “Lúc còn nhỏ thỉnh thoảng sẽ thấy cô đơn, bây giờ thì không”.

Hàn Cẩm Thư: “Cũng phải, trưởng thành sẽ khiến người ta trở nên kiên cường”.

“Không phải”. Ngôn Độ cong môi, cúi đầu hôn lên môi cô: “Là bởi vì anh có em”.

Sáng thứ 7, trời trong nắng ấm, A Kiệt lái xe đưa Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư về nhà chính Ngôn thị ở Nam Sơn.

Ngôn phủ tọa lạc giữa sườn núi Nam Sơn, là tòa trạch viện lớn cổ kính, cột nhà chạm trổ tỉ mỉ, lưu giữ toàn bộ kiến trúc đặc sắc thời dân quốc.

Vừa xuống xe, một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ra đón họ, cung kính nói: “Tứ thiếu, cô Cẩm Thư, hai người đã về”.

“Chào chú Kiều”. Hàn Cẩm Thư mặc áo gió màu đen, nở nụ cười tươi sáng với chú Kiều, “Lần trước chú nấu canh rất ngon, cảm ơn chú”.

Chú Kiều vui vẻ nói: “Cô khách sáo rồi”.

Hàn Cẩm Thư hàn huyên với chú Kiều đôi câu, đúng lúc này, di động của Ngôn Độ đổ chuông. Anh nghe điện thoại, trợ lý Franc nói phía chi nhánh châu Âu phát sinh tình hình khẩn cấp, cần Ngôn Độ mở họp trực tuyến.

Sau khi cúp máy, Ngôn Độ xoa mặt Hàn Cẩm Thư, dịu dàng nói: “Anh đi xử lý chút chuyện, em ngoan ngoãn ở đây. Nơi này rất rộng, nếu em muốn đi đâu chơi thì bảo chú Kiều đưa em đi, đừng chạy lung tung dễ lạc đường”.

Hàn Cẩm Thư giữ cánh tay anh: “Anh phải đi bao lâu?”.

“Chưa biết trước”. Ngôn Độ nói, “Anh sẽ cố gắng xong sớm”.

Hàn Cẩm Thư không vui nhưng vẫn rầu rĩ gật đầu: “Đành vậy”.

Ngôn Độ khẽ nhướng mày: “Nếu em không muốn đợi một mình thì đi cùng anh đi”.

“Thôi”. Hàn Cẩm Thư lắc đầu, “Em không có hứng thú nghe chuyện cơ mật của Ngôn thị đâu”.

Ngôn Độ khom lưng hôn lên trán cô, sau đó xoay người đi đến thư phòng trên tầng.

Chú Kiều thấy Hàn Cẩm Thư buồn chán liền cười nói: “Cô Cẩm Thư, năm nay hoa phù dung và hải đường trong vườn nở rất đẹp, cô có thể ra vườn xem”.

Hàn Cẩm Thư đang lo không có chuyện gì làm, nghe vậy liền lập tức đồng ý: “Được ạ”.

Bạo quân quả nhiên không nói xạo, Ngôn phủ quả thật rất lớn, Hàn Cẩm Thư đi theo chú Kiều rất lâu mới đến được vườn hoa.

Cỏ xanh mơn mởn, hoa cỏ tươi tốt.

Hàn Cẩm Thư đang náo nức muốn ngắm hoa, chợt lại nhìn thấy hình như có người ở khu nghỉ ngơi ven hồ. Cô sửng sốt, quay đầu nhìn mới biết là một mỹ nhân tóc dài phấp phới.

Môi đỏ răng trắng, khuôn mặt tinh xảo, người nọ mặc một chiếc váy dạ ôm sát, tư thái nhàn nhã ngồi trên trường kỷ, thư thái ngồi đọc tạp chí. Chiếc bàn tròn gần đó có đặt một cốc nước chanh và một đĩa điểm tâm.

Hàn Cẩm Thư nhíu mi, cảm thấy mỹ nhân kia rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra đó là ai.

Lúc này, chú Kiều nói bên tai: “A, cô Cẩm Thư, quên nói với cô, cô chủ cũng ở vườn hoa ạ”.

Dù sao cũng là chị chồng, thân làm em dâu nhìn thấy mà quay đầu đi thì thật không phải phép.

Hàn Cẩm Thư cân nhắc, cuối cùng vẫn cười niềm nở đến trước chào hỏi: “Chị ba”.

Phía bên kia.

Nghe thấy giọng nữ trong trẻo dễ nghe, Ngôn Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt thong thả rời khỏi cuốn tạp chí đến một khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn kinh diễm không gì sánh bằng.

Ngôn Tinh gập cuốn tạp chí, đã lâu không gặp, cô ấy dường như không dám xác định, thử hỏi: “… Em dâu, Hàn Cẩm Thư?”.

Hàn Cẩm Thư mỉm cười, “Đúng vậy, là em đây”.

“Chào em”. Ngôn Tinh là tiểu thư lớn lên trong nhà quyền quý, phong thái cao ngạo toát ra không giống những người giàu có bình thường. Cô ấy mỉm cười, ngay cả độ cong trên khóe môi cũng vô cùng ưu nhã, “Ngồi đi”.

Hàn Cẩm Thư ngồi xuống.

Người giúp việc sớm đã thuộc nằm lòng sở thích của Hàn Cẩm Thư, nhanh chóng bê lên một tách cà phê đen không sữa.

Ngôn Tinh để ý đến đồ uống của Hàn Cẩm Thư, hỏi: “Em thích uống cà phê đen hả?”.

“Em thường phải làm phẫu thuật nên uống cà phê đen để tinh thần tỉnh táo”, Hàn Cẩm Thư trả lời.

Ngôn Tinh cười khẽ, lắc đầu trêu ghẹo: “Ngôn Độ thích ăn chocolate đen, em thích uống cà phê đen, hai người đúng là một cặp trời sinh. Chị thì chịu, chua cay ngọt chị đều thích, riêng đắng thì chị ghét lắm”.

Hàn Cẩm Thư phát hiện người chị chồng lạnh lùng của mình cũng không khó thân cận như trong tưởng tượng của cô.

So với Ngôn Độ thì Ngôn Tinh đáng yêu hơn nhiều.

Hàn Cẩm Thư thả lỏng tinh thần, buột miệng không hề nghĩ ngợi: “Em uống vì thói quen mà thôi, chị đừng so em với Ngôn Độ, em không biến thái như anh ấy đâu”.

Cô vừa dứt lời, bầu không khí chợt trở nên im lặng.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

???
Cô vừa nói gì thế? Ôi trời, sao cô lại lỡ miệng nói hết điều mình nghĩ trong lòng ra chứ???
Ngôn Tinh ở phía đối diện hiển nhiên cũng sững người bởi câu nói của em dâu. Một lúc sau, cô ấy mới nhẹ giọng nói: “… Vừa rồi em nói em trai chị biến thái ấy hả???”.

Hàn Cẩm Thư toát mồ hôi lạnh, cô chỉ còn cách ha hả hai tiếng cười trừ, “Em…”.

Nào ngờ, cô ba nhà họ Ngôn như tìm được tri kỷ, hùa theo: “Thì ra em cũng cảm thấy Ngôn Độ biến thái à?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư không hiểu chuyện gì: “Cũng???”.

Ngôn Tinh che miệng bật cười: “Mặc dù rất nhiều người đều cảm thấy thế, nhưng em là người đầu tiên ở nhà họ Ngôn dám nói thẳng Ngôn Độ biến thái đó. Ha ha ha, thú vị lắm”.

Hàn Cẩm Thư thấy cô ấy cười cũng đành cười theo: “Thế ạ, ha ha ha”.

Hai cô gái tán gẫu với nhau câu được câu chăng từ chuyện này sang chuyện khác.

Một lúc sau, Ngôn Tinh cúi đầu uống một ngụm nước chanh, dường như chợt nhớ đến chuyện gì, bỗng mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Cẩm Thư, bệnh của Ngôn Độ gần đây thế nào rồi?”.

Hàn Cẩm Thư: …

Một đám dấu hỏi chậm rãi nhảy ra trong đầu: ???????

Chương kế tiếp