Cọ Xát

Chương 51: Bệnh của Ngôn Độ

Nghe rõ câu hỏi của Ngôn Tinh, Hàn Cẩm Thư sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Bệnh của Ngôn Độ? Chị ba, em không rõ lắm, Ngôn Độ bị bệnh gì?”.

Ngôn Tinh cũng hơi bất ngờ vì phản ứng hoang mang của Hàn Cẩm Thư, nhíu mày hỏi: “Ngôn Độ đã chữa bệnh nhiều năm rồi, nghe nói gần đây đã khỏi hẳn, hiện tại đang ở giai đoạn trị liệu duy trì. Cẩm Thư, em là vợ của Ngôn Độ mà không biết à?”.

Hàn Cẩm Thư càng nghe càng mờ mịt.

Kết hôn với Ngôn Độ được hai năm, cô vẫn luôn cảm thấy đầu óc bạo quân hâm dở nhưng chưa từng nghe anh có bệnh gì khác.

Hơn nữa, Hàn Cẩm Thư nhớ rõ, Ngôn Độ đã thề thốt đảm bảo với cô anh luôn đều đặn kiểm tra sức khỏe hàng năm, có thể nói là cực kỳ khỏe mạnh.

Chẳng nói đâu xa, chỉ cần nhìn ông chồng hờ của cô mỗi lần lên giường là biết anh chẳng có chút nào giống người ốm đau gì cả.

Nhất thời, trong đầu Hàn Cẩm Thư tràn ngập nghi vấn, chỉ có thể lắc đầu với Ngôn Tinh, “Em thật sự không biết”.

Lúc này Ngôn Tinh mới thầm tự nhủ trong lòng, thôi xong rồi, vạ miệng mất rồi. Nghĩ vậy, cô ấy đành phải hắng giọng, cố ý nói vu vơ, xua tay cười: “À, chắc là chị nhớ nhầm”.

Hàn Cẩm Thư: “Nhớ nhầm?’.

Hàn Cẩm Thư càng khó hiểu: Chuyện này có thể nhớ nhầm được à?

Ngôn Tinh cười đáp: “Phải đó, em cũng biết bình thường chị không liên lạc với em trai chị mà, chị cũng chỉ nghe nói vậy thôi. Chị em danh nghĩa mà, nhớ nhầm cũng bình thường”.

Hàn Cẩm Thư trầm mặc, cô và Ngôn Độ là vợ chồng hờ, Ngôn Độ và Ngôn Tinh cũng là chị em hờ, xem ra cô và cô ba nhà họ Ngôn rất có duyên phận.

Một lúc sau, Ngôn Tinh thuận miệng hỏi một số dịch vụ ở bệnh viện thẩm mỹ của Hàn Cẩm Thư: “Cẩm Thư, nếu da mặt bị chảy xệ thì có thể đến bệnh viện thẩm mỹ của em làm dịch vụ chống lão hóa không?”.

Hàn Cẩm Thư: “Trẻ hóa Laser công nghệ châu Âu, trẻ hóa da Thermage FLX đều là nhằm mục đích chống lão hóa. Dựa vào chất da và tình trạng lão hóa của từng người mà bác sĩ sẽ đưa ra kiến nghị dịch vụ khác nhau”.

Ngôn Tinh gật đầu.

Hàn Cẩm Thư quan sát khuôn mặt Ngôn Tinh, nếu cô nhớ không nhầm thì cô chủ của nhà họ Ngôn năm mới 32 tuổi, nhưng làn da vẫn căng bóng mịn màng, sáng hồng tươi tắn, trạng thái làn da được chăm sóc rất tốt, không khác mấy với những cô gái ngoài hai mươi.

Hàn Cẩm Thư: “Chị ba, trạng thái da của chị khá tốt, không bị chảy xệ hay có nếp nhăn”.

Ngôn Tinh được khen liền cười khẽ, nói: “Không phải hỏi cho chị mà là hỏi cho sư phụ của chị”. Ngôn Tinh dừng lại một chút, bỗng nhiên thở dài, “Cô giáo của chị năm nay đã ngoài sáu mươi, lao động vất vả cả đời, gần đây mới về hưu, cuối cùng cũng có thời gian chăm chút cho bản thân”.

Hàn Cẩm Thư hỏi: “Cô giáo của chị bình thường có hay vận động không?”.

Ngôn Tinh nói: “Có, bà ấy thích chơi bóng mềm”.

“Thật ra vận động mới là phương pháp chống lão hóa tốt nhất. Mỗi ngày kiên trì vận động khoảng một tiếng có thể thúc đẩy trao đổi chất, không dễ gây béo phì, gây ảnh hưởng đến làn da”. Hàn Cẩm Thư nói: “Một số khách hàng độ tuổi này đến chỗ em đều bị lão hóa nghiêm trọng, khi đó bác sĩ sẽ đề xuất làm căng da vì laser không mấy tác dụng với họ”.

Ngôn Tinh gật đầu: “Chị hiểu rồi”.

Hai cô gái nói chuyện phiếm hết chuyện này sang chuyện khác, từ dịch vụ thẩm mỹ đến đồ trang điểm dưỡng da. Cuối cùng, Ngôn Tinh cảm thấy em dâu Hàn Cẩm Thư nói chuyện thú vị bèn chủ động kết bạn Wechat.

Hàn Cẩm Thư vui vẻ đồng ý.

Hàn Cẩm Thư vừa quét mã kết bạn Wechat với Ngôn Tinh xong thì tiếng bước chân từ phía xa truyền đến, không nhanh không chậm, trầm ổn có lực.

Hàn Cẩm Thư quay đầu lại nhìn thấy một người mặc âu phục màu đen chậm rãi đi tới, dung nhan thịnh thế, đẹp đẽ như họa, là Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư ngồi trên ghế, đưa tay lên nhìn đồng hồ, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng trách móc: “Ngôn tổng, anh họp suốt một tiếng đồng hồ”.

Ngôn Độ cong lưng, hai tay chống hai bên sườn Hàn Cẩm Thư, cúi đầu cọ đỉnh mũi vào chóp mũi xinh đẹp của cô, động tác thân mật tự nhiên như chỗ không người.

Ngôn Độ nói: “Chờ anh chán lắm à?”.

“Cũng không hẳn, em nói chuyện phiếm với chị ba”.

Hàn Cẩm Thư ngượng ngùng, rụt cổ ra sau tránh anh, đỏ mặt nhắc nhở: “Chị anh đang nhìn kìa”.

Ngôn Độ không thèm để ý sự phản đối của Hàn Cẩm Thư, tiếp tục đuổi theo, hôn lên má cô, hỏi: “Nói chuyện gì”.

“Mấy chuyện linh tinh thôi”. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, chỉ có thể cong môi chống lên ngực anh, không cho anh đến gần mình, “Tránh ra nào, anh có thể khống chế mình một chút được không, cách em xa chút nào”.

Ngôn Độ nói: “Anh không thể”.

Hai người cứ giằng co lôi kéo nhau như vậy.

Ngôn Tinh ở bên cạnh quan sát, cảm xúc đầu tiên là vô cùng khiếp sợ, không thể tin vào mắt mình. Mấy giây sau, cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh, chủ động lên tiếng: “Ngôn Độ”.

Ngôn Độ nghe tiếng liền đứng dậy nhìn về phía Ngôn Tình, sắc mặt thoáng chốc đã khôi phục sự lãnh đạm thường ngày.

Hàn Cẩm Thư được thoát thân, không khỏi gửi ánh mắt cảm kích cho Ngôn Tinh.

Ngôn Tinh nhìn người em trai lạnh lùng của mình, tiếp đó lại nhìn sang khuôn mặt đỏ bừng của em dâu, cuối cùng lại nhìn sang Ngôn Độ. Cô ấy cong môi, nghe nâng cằm nói: “Đã lâu không gặp”.

“Đã lâu không gặp”. Ngôn Độ bình thản trả lại một câu y hệt.

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng ngại ngùng.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư lượn qua lượn lại giữa Ngôn Độ và Ngôn Tinh, phát hiện đôi chị em ruột này vô cùng xa cách.

Theo Hàn Cẩm Thư biết, cô ba nhà họ Ngôn tính tình phóng khoáng tự do từ nhỏ, bình thường vẫn sống ở New Zealand, đến nay vẫn độc thân, là một tác giả chủ yếu viết tiểu thuyết huyền nghi, trinh thám.

Cũng phải.

Chị gái nhà văn vi vu một mình và em trai bạo quân tính tình cực đoan, quá trình trưởng thành khác nhau, cuộc sống cũng không hề có liên hệ gì nên tự nhiên cũng không có tiếng nói chung, xa cách cũng không có gì đáng trách.

Ngay khi Hàn Cẩm Thư muốn nói gì đó để giảm bớt bầu không khí nghẹt thở giữa Ngôn Độ và Ngôn Tinh thì Chúa cứu thế mang tên chú Kiều thong dong bước đến.

Chú Kiều hơi cúi đầu cung kính nói với ba người trong vườn hoa: “Cậu chủ, cô chủ, cô Cẩm Thư, phía mộ viên đã sắp xếp xong rồi ạ”.

“Vâng”. Ngôn Độ khẽ gật đầu với chú Kiều, “Vất vả cho chú Kiều”.

Chú Kiều đã ở Ngôn phủ hơn nửa đời người, suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ. Ông ấy chú ý đến đôi giày da dưới chân Hàn Cẩm Thư bèn lên tiếng hỏi: “Cô Cẩm Thư, giày của cô là bằng da dê đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư ngẩn người, không hiểu vì sao chú Kiều đột nhiên lại hỏi như vậy, gật đầu nói: “Đúng vậy”.

Chú Kiều nói: “Phía mộ viên gần đây đang sửa chữa, hôm qua lại có mưa nên hôm nay đường vẫn còn bùn đất, e là không dễ đi. Cô đi giày này sợ là không tiện”.

“Hả?’. Hàn Cẩm Thư nhíu mày, “Vậy phải làm sao bây giờ”.

Chú Kiều vẫn bình tĩnh: “Tôi nhớ rõ hồi đầu năm cô và cậu chủ về đây có để lại mấy đôi giày ở phòng ngủ chính trên tầng ba. Hay là tôi đưa cô lên tìm xem có đôi nào phù hợp không”.

Hàn Cẩm Thư cười đáp: “Được, cảm ơn chú Kiều, chú thật chu đáo”.

Ngôn Độ nắm tay Hàn Cẩm Thư, hờ hững nói: “Anh muốn đưa em đi”.

“… Anh đi làm gì? Đừng nắm tay em thế?”. Hàn Cẩm Thư nhỏ giọng giận dỗi với Ngôn Độ, bàn tay vỗ nhẹ lên tay anh, trừng mắt lườm anh: “Anh đợi em ở đây, nói chuyện với chị đi”.

Ngôn Độ trưng bộ mặt vô cảm: “Anh chỉ muốn nói chuyện với em”.

Bạo quân dính người tựa như con chó săn thích làm nũng, Hàn Cẩm Thư suýt chút nữa muốn hộc máu, bất lực đành nhón chân đến gần thì thầm bên tai anh: “Anh và chị ba đã lâu không gặp, không ôn chuyện cũ à? Nghe lời cho em”.

Vất vả lắm mới dỗ dành được chó săn thích làm nũng, Hàn Cẩm Thư thầm thở phào, qua chào hỏi với Ngôn Tinh rồi theo chú Kiều rời khỏi vườn hoa.

“Chú Kiều, chú nói muốn đưa cháu đi đổi giày thật ra là muốn tạo cơ hội để Ngôn Độ và Ngôn Tinh ở riêng với nhau đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư nói, hơn nữa còn chớp mắt báo hiệu cho chú Kiều “Chú yên tâm đi, cháu hiểu hết”.

Biểu cảm này của cô vô cùng buồn cười, khiến chú Kiều xưa nay luôn nghiêm túc cũng phải bật cười. Cười xong, chú Kiều nói tiếp: “Cô Ngôn Tinh thật ra rất quan tâm cậu Ngôn Độ. Mặc dù cô ấy ở New Zealand xa xôi nhưng thường hỏi chúng tôi về chuyện của cậu chủ và cô”.

Hàn Cẩm Thư vô cùng kinh ngạc: “Vậy sao”.

“Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt”. Nói đến đây, chú Kiều than thở, “Đáng tiếc là tính cách của cậu Ngôn Độ quá lạnh lùng, lại quái gở, thật sự rất khó gần gũi”.

Hàn Cẩm im lặng tự nhủ: “Cháu lại cảm thấy Ngôn Độ… còn khá nhiệt tình”.

Không chỉ nhiệt tình mà anh đích thực là ngọn lửa cháy hừng hực giữa mùa đông lạnh lẽo.

Chú Kiều nghe Hàn Cẩm Thư nói chợt sững người.

Chú ở nhà họ Ngôn nhiều năm nay, vô cùng hiểu biết người trong nhà họ Ngôn. Ông quay đầu lại nhìn cô gái tươi tắn như ánh mặt trời, “Đó chỉ là đối với mình cô mà thôi”.

Hàn Cẩm Thư hơi giật mình.

Chú Kiều cười nhẹ, ý tứ sâu xa: “Cô Cẩm Thư, cô quả thật vô cùng đặc biệt với cậu Ngôn Độ”.

Trong vườn hoa, Ngôn Tinh và Ngôn Độ ngồi trên ghế dài, gió nhẹ thoáng qua, đã qua một lúc lâu mà chưa ai chịu mở lời.

Cuối cùng, Ngôn Tinh lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc. Cô ấy nói: “Em dâu rất hoạt bát, là cô gái rất thú vị”.

Ngôn Độ lịch sự trả lời: “Cảm ơn lời khen”.

Câu trả lời của anh không bất ngờ nhưng cũng không trong dự kiến của Ngôn Tinh. Cô ấy bật cười, lắc đầu cảm khái: “Cậu vẫn thế, vĩnh viễn xa cách người khác ngàn dặm”.

Ngôn Độ không trả lời.

Ánh mắt Ngôn Tinh dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Ngôn Độ, bỗng nói: “Ngôn Độ, cậu không nhắc đến bệnh của mình với em dâu à?”.

Ngôn Độ nói: “Không”.

Ngôn Tinh khó hiểu: “Vì sao? Hai người là vợ chồng, hơn nữa bệnh của cậu cũng coi như khỏi rồi, vì sao lại không nói cho cô ấy biết?”.

Ngôn Độ lạnh nhạt liếc Ngôn Tinh: “Không phải chị đã nói cho cô ấy rồi sao”.

Ngôn Tinh: “…”.

Ngôn Tinh sững sờ kinh ngạc, nhìn nét mặt bình thản không gợn sóng của Ngôn Độ, một suy đoán lập tức nổi lên trong đầu. Cô ấy đưa tay che trán, cảm thấy cực kỳ khó tin: “… Cậu cố ý phải không? Cố ý để chị và em dâu gặp nhau, cố ý để chị nói cho cô ấy biết bệnh của cậu?”.

Ngôn Độ bê tách cà phê của Hàn Cẩm Thư để lại trên bàn, chú ý đến vết son lưu lại trên miệng tách như mảnh trăng non màu đỏ nhạt vắt vẻo giữa không trung,.

Anh nâng tách cà phê lên, chuẩn xác hạ môi đến vết son đỏ đó, nhấp một ngụm cà phê. Cà phê đã nguội, dù rất đắng nhưng Ngôn Độ lại nếm được vị ngọt nhẹ trong miệng Hàn Cẩm Thư.

Ngôn Tinh vẫn không hiểu: “Nhưng mà, làm sao cậu chắc chắc chị sẽ nhắc đến bệnh của cậu với em dâu?”.

Ngôn Độ thong thả đặt tách cà phê xuống bàn, không thèm nhướng mắt nhìn lên, bình tĩnh nói: “Mấy năm nay chị vẫn luôn để ý đến bệnh của tôi. Dựa vào quan hệ của chúng ta, chị nhất định sẽ không chủ động hỏi tôi mà sẽ hỏi người gần gũi nhất bên cạnh tôi”.

Nghe Ngôn Độ nói xong, Ngôn Tinh ngây người, chợt cảm thấy luồng khí lạnh thấu xương chạy dọc toàn thân khiến cô ấy rùng mình sợ hãi.

Cô ấy biết rõ thân thế của Ngôn Độ, biết rõ Ngôn Độ đã trải qua những gì khi còn nhỏ, biết rõ thủ đoạn mà Ngôn Độ dùng để đối phó với Ngôn Trạch Ngôn Lãng và những người trụ cột của Ngôn thị ngày đó, dĩ nhiên cô ấy cũng biết người em trai này của mình tàn nhẫn thế nào, tâm cơ bao nhiêu.

Chỉ là, Ngôn Tinh tuyệt đối không ngờ tâm cơ của Ngôn Độ sẽ sâu đến mức độ này.

Sâu đến nỗi, cô ấy vừa mới nói chuyện với Hàn Cẩm Thư một lúc mà đã vô tình trở thành một quân cờ trong bàn cờ của Ngôn Độ, giúp Ngôn Độ đi một nước cờ mấu chốt.

Ngôn Tinh cảm thấy rợn tóc gáy.

Cô ấy lẳng lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, hoảng hốt nhận ra bóng dáng ấy vẫn như cậu thiếu niên lần đầu đến nhà họ Ngôn năm ấy.

Thiếu niên đó lấm lem đầy người như mới bò ra khỏi địa ngục, hung ác nham hiểm, tàn bạo và hiểm độc không thể thuần phục.

Ngôn Độ của hiện tại, chỉnh tề lịch lãm như một quý tộc châu Âu, tâm cơ ngoan độc, xa cách lạnh lùng.

Ngôn Tinh vẫn luôn cho rằng Ngôn Độ đã thay đổi. Mười năm sống trong nhung lụa, mười năm nhận sự dạy dỗ của Ngôn thị sẽ khiến anh thay đổi, triệt tiêu tính sói hoang dã trong xương cốt.

Nhưng đến hôm nay, Ngôn Tinh mới hiểu được do mình quá ngây thơ.

Ngôn Độ vẫn là Ngôn Độ ngày đó, chỉ là giờ anh đã khoác thêm một tấm da người, tạm thời thu nanh vuốt đẫm máu. Mấy năm nay anh bày bố thế cục, thận trọng từng bước chỉ vì thực hiện một nguyện vọng xa vời, một khát vọng không muốn ai biết.

Ngôn Tinh trầm ngâm một lúc, hít sâu một hơi mới nói: “Ngôn Độ, bị kẻ điên như cậu bám lấy, chị không biết nên hâm mộ hay thương cho Hàn Cẩm Thư nữa”.

Ngôn Độ đón nắng mặt trời chiếu lên thân mình, nhìn ánh mặt trời phía xa. Lát sau, anh nghiêng đầu nhìn Ngôn Tinh, thần sắc vô cùng ưu nhã, hỏi: “Ngôn Tinh, chị cảm thấy tôi thành công không?”.

Ngôn Tinh sợ phải đối diện với Ngôn Độ, tự hỏi mình vài giây rồi gật đầu.

“Chưa”. Ngôn Độ cong môi, nhẹ giọng nói: “Còn thiếu một chút nữa”.

Ít giây say, di động đặt trên bàn của Ngôn Độ reo lên, màn hình hiển thị cái tên “Franc Garcia”.

Ngôn Độ nghe điện thoại.

Giọng nói cung kính thận trọng của Franc vang lên trong điện thoại: “Boss, đã khôi phục những email mà ngài yêu cầu”.

Ngôn Độ: “Ừm”.

Franc ở đầu dây bên kia im lặng, thật sự không thể kiềm chế được sự tò mò, hỏi: “Boss, mấy năm nay ngài đều yêu cầu xóa những email mà KC gửi đến để không cho cô Cẩm Thư phát hiện ra dấu vết. Tôi không hiểu vì sao ngài bỗng nhiên lại muốn khôi phục toàn bộ số email đó?”.

Ngôn Độ chỉ đáp lại một câu lạnh nhạt: “Gần đây cậu nói rất nhiều”.

Nghe vậy, Franc đột nhiên ủ rũ. Gần đây, nhờ Hàn Cẩm Thư mà Boss đã ôn hòa hơn nhiều, khí thế toát ra không còn lạnh thấu xương như trước nữa, chính vì vậy mà Franc đã sinh ra ảo giác “Boss trở nên tốt tính, bình dị gần gũi”.

Franc vội vàng rối rít xin lỗi: “Xin lỗi, Boss”.

Ngôn Độ cúp điện thoại, ngay sau đó, một giọng nói thấy rõ sự vui vẻ vang lên: “Lần trước em nói đôi giày thể thao mà em thích không tìm thấy đâu, lật hết cả tủ quần áo lẫn tủ giày đều không thấy, không ngờ lại ở nhà chính”.

Ngôn Độ nghe tiếng liền quay đầu lại, trên con đường mòn của vườn hoa, trời xanh mây trắng trăm hoa đua nở làm nền, cô gái của anh cười khanh khách tiến lại gần anh.

Khóe miệng Ngôn Độ khẽ cong lên, đưa một tay đến trước mặt cô. Hàn Cẩm Thư đặt cả hai bàn tay mình vào lòng bàn tay anh, bị anh nhẹ nhàng kéo vào lòng, ngồi lên đùi anh.

Hàn Cẩm Thư giơ chân trái lên, chỉ vào đôi giày, háo hức nói: “Chính là đôi này, rất đẹp đúng không?”.

Ngôn Độ cúi đầu nhìn, bàn chân cô rất nhỏ, cao 1m65 nhưng chỉ đi giày số 36. Đôi giày thể thao đế đen, sọc xanh lam, cực kỳ phù hợp với chiếc áo gió cô mặc hôm nay.

Ngôn Độ hôn lên má cô: “Đẹp”.

Chú Kiều tiến lên, nói với ba người: “Cũng đến giờ rồi, chúng ta xuất phát đến mộ viên thôi”.

Ngôn Tinh đứng dậy, nghĩ đến gì đó liền ngó nghiêng xung quanh một lượt, chau mày hỏi chú Kiều: “Năm nay Ngôn Trạch và Ngôn Lãng vẫn không về sao?”.

Cô ấy vừa dứt lời, sắc mặt chú Kiều thay đổi rất nhỏ. Ông ấy nhìn thoáng qua sắc mặt Ngôn Độ, thấy anh vẫn lạnh lùng không có phản ứng gì mới trả lời: “Cậu cả và cậu hai đã nhiều năm không về, hôm nay cũng không nhắn nói sẽ về”.

Ngôn Tinh gật đầu, không hỏi gì thêm.

Hàn Cẩm Thư bên cạnh lại lắc đầu cảm thán.

Ngôn Độ nhìn động tác vô thức của cô, xoa nắn bàn tay nhỏ hắn, hỏi cô: “Làm sao vậy?”.

“Ngày giỗ bố mà không dám về, thảm quá đi”. Hàn Cẩm Thư liếc mắt nhìn Ngôn Độ, “Mấy năm nay, anh cả và anh hai không về nhà chính có phải là vì anh không?”.

Ngôn Độ trả lời nghiêm túc: “Có lẽ vậy”.

“Chắc chắn là vậy”. Hàn Cẩm Thư dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết được làm vua thua làm giặc. Hiện giờ Ngôn Độ là chủ nhân nhà họ Ngôn, chắc chắn Ngôn Trạch và Ngôn Lãng không muốn đối mặt với anh.

Hàn Cẩm Thư nói: “Nơi nào có anh, Ngôn Trạch và Ngôn Lãng đương nhiên sẽ không xuất hiện”.

Ngôn Độ im lặng vài giây, nói: “Vậy bắt đầu từ năm sau, chúng ta sẽ không về nhà chính vào ngày giỗ của Ngôn Từ Niên nữa”.

Hàn Cẩm Thư: “Hả…?”.

“Nhường chỗ cho Ngôn Trạch, Ngôn Lãng”. Ngôn Độ ôm eo cô đi về phía mộ viên, ngữ điệu thản nhiên tùy ý, “Dù sao anh cũng chẳng có tình cảm gì với Ngôn Từ Niên”.

Hàn Cẩm Thư không tưởng tượng nổi: “Không có tình cảm gì với bố đẻ của mình? Anh máu lạnh quá rồi”.

Ngôn Độ tặc lưỡi: “Chi bằng em hỏi Ngôn Tinh xem chị ta có tình cảm gì với Ngôn Từ Niên không”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào trước đây bố anh đều không quan tâm chuyện của anh chị em các anh à?”.

Ngôn Độ nói: “Anh không biết Ngôn Trạch, Ngôn Lãng như thế nào, nhưng anh và Ngôn Tinh đều là con riêng, Ngôn Từ Niên đối với bọn anh rất tệ”.

Không hiểu vì sao, khi nghe thấy Ngôn Độ nói những chuyện này một cách nhẹ nhàng bâng quơ, Hàn Cẩm Thư chợt thấy khó chịu trong lòng. Cô nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng xoa nắn: “Khi còn ở Ý, có phải ngoài tiền ra thì anh bơ vơ hai bàn tay trắng không?”.

Hàn Cẩm Thư đọc nhiều tiểu thuyết, trong đầu lập tức thiết lập câu chuyện nam chính tiêu tiền như nước nhưng lại không được bố mẹ quan tâm.

Ngôn Độ lắc đầu, trầm giọng nói: “Không phải”.

Hàn Cẩm Thư thở phào, vỗ ngực cười: “Thế thì tốt rồi, nếu không thì anh đúng là thảm không ai bằng”.

Ngôn Độ thản nhiên nói: “Tiền anh cũng không có”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư cực kỳ kinh ngạc, nghẹn họng trân trối: “Anh lừa em đúng không? Đường đường là tứ thiếu nhà họ Ngôn mà sống ở Ý không có tiền á?”.

“Ừ”. Ngôn Độ lười biếng cong môi trả lời cô: “Anh lừa em đấy”.

Ngôn Từ Niên đã qua đời nhiều năm nhưng mộ viên của Ngôn thị luôn có người quét dọn nên bia mộ vẫn rất mới. Giữa bia mộ là tấm ảnh một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú, khí phách nhiệt tình.

Hàn Cẩm Thư đi theo Ngôn Độ, đầu tiên lên đặt hoa trên mộ của Ngôn Từ Niên.

Nghi thức cúng bái kéo dài khoảng một tiếng. Sau khi kết thúc, Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ và Ngôn Tinh cùng về nhà chính ăn cơm.

Gia đình giàu có nên quy tắc cũng nhiều, chỉ ăn một bữa cơm mà cũng rất nhiều quy định. Mọi người im lặng ăn cơm, không ai nói chuyện với ai.

Cũng may, đầu bếp ở nhà chính rất lành nghề, đồ ăn món nào cũng thơm ngon. Hàn Cẩm Thư tập trung ăn cơm cực kỳ vui vẻ.

Hơn 2 giờ chiều, Hàn Cẩm Thư tạm biệt Ngôn Tình, sau đó về căn hộ cùng Ngôn Độ.

Chẳng mấy khi có chiều cuối tuần nhàn rỗi, về đến nhà, Hàn Cẩm Thư ôm đống đồ ăn vặt ra phòng khách, ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem tivi, chuẩn bị dùng đồ ngọt giết thời gian.

Ngôn Độ đến thư phòng của mình làm việc.

Không biết qua bao lâu, Hàn Cẩm Thư vừa xem xong một tập phim ngọt muốn xỉu, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vọng lại từ thư phòng.

Cô cắn một miếng khoai tây láy, nhìn Ngôn Độ mặc chiếc áo sơ mi chỉnh trang, anh đứng dậy lấy áo khoác trên mắc vắt trên cánh tay.

Hàn Cẩm Thư hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?”.

“Có chút việc, phải đến công ty một chuyến”, Ngôn Độ nói.

“Ồ”. Bạo quân cuồng công việc, thức khuya dậy sớm, trăm công nghìn việc, cuối tuần mà vẫn phải đi làm là chuyện hết sức bình thường. Hàn Cẩm Thư không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: “Tối nay chúng ta có ăn cơm cùng nhau không hay là ăn riêng?”.

“Cùng ăn”.

Ngôn Độ vừa nói vừa lặng lẽ lấy một tập tài liệu vỏ trong suốt trong ngăn kéo ra đặt bên cạnh bàn phím máy tính.

Sau đó, anh đi đến sô pha, khom lưng, nâng cằm cô lên hôn lên môi cô, dịu giọng nói: “Anh làm xong sẽ gọi điện cho em. Ngoan, chờ điện thoại của anh”.

Hai má Hàn Cẩm Thư nóng bừng lên, ngước mắt nhìn “vật thể lạ” dính trên môi anh liền đưa tay phủi cho anh.

Ngôn Độ: “Dính bẩn à?”.

“Là vụn khoai tây trên miệng em”. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, lúng túng nói: “Anh hôn em nên dính vào miệng anh”.

Ngôn Độ khẽ nhếch môi cười, lại hôn lên gò má đỏ ửng của cô gái rồi xoay người rời đi.

Cửa nhà khép lại, tiếng khóa cửa vang lên, Hàn Cẩm Thư tiếp tục xem tivi.

Khoảng ba phút sau, tiếng di động vang lên. Hàn Cẩm Thư quơ tay lấy điện thoại lên nhìn, nhướng mày khó hiểu, “Sao thế?”.

Ngôn Độ nói qua điện thoại: “Anh bỏ quên một tập tài liệu trên bàn làm việc”.
“Anh đang ở hầm để xe sao?”.

“Ừ”.

Hàn Cẩm Thư cầm di động đứng dậy, lập tức vào thư phòng của Ngôn Độ, “Tập tài liệu trông như thế nào?”.

Ngôn Độ nói: “Tập có vỏ trong suốt”.

“Em biết rồi, đợi em tìm thấy sẽ đem xuống cho anh”. Hàn Cẩm Thư cúp máy.

Cô vòng ra sau bàn làm việc của Ngôn Độ, liếc mắt một cái đã thấy tập tài liệu vỏ trong suốt mà Ngôn Độ nói. Cô cầm lấy, đang muốn đi lại nhìn thấy màn hình máy tính trên bàn vẫn còn sáng.

Hàn Cẩm Thư sững sờ.

Ngôn Độ không chỉ để quên tài liệu mà còn quên tắt máy tính?

Câu nói của Ngôn Tinh mấy tiếng trước lại vang lên trong đầu Hàn Cẩm Thư: [Ngôn Độ đã chữa bệnh nhiều năm, nghe nói gần đây đã khỏi hẳn, hiện tại đang trị liệu duy trì.]

Bệnh của Ngôn Độ…

Rất nhiều nghi vấn quẩn quanh trong đầu Hàn Cẩm Thư.

Cô cầm chặt tập tài liệu, do dự một lúc, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm cầm con chuột trên bàn.

Ánh sáng trên màn hình sáng thêm vài phần.

Hàn Cẩm Thư nhìn màn hình quá mức gọn gàng, ngập ngừng giây lát bèn mở trình duyệt web.

Trùng hợp biết bao.

Giao diện web của Ngôn Độ đúng lúc dừng ở giao diện hòm thư của anh, thậm chí còn chưa đăng xuất tài khoản.

Thình thịch thình thịch thình thịch.

Thư phòng lặng im như tờ, Hàn Cẩm Thư thậm chí có thể nghe thấy tim mình đập ngày càng nhanh.

Hàn Cẩm Thư mơ hồ cảm thấy bản thân sắp khám ra một trong những bí mật của bạo quân mà không ai biết.

Hàn Cẩm Thư di chuột vào mục “Hộp thư đến”.

Hộp thư đến của Ngôn Độ rất đơn giản. Trang thứ nhất đều là những email về công việc, thậm chí còn không có thư quảng cáo.

Cô tiếp tục nhấn sang trang thứ hai, lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Trong một đống email có tiêu đề “Bản kế hoạch”, “Báo cáo” hay “Đề án” này nọ thì một email có tiêu đề “Thông báo tái khám” vô cùng bắt mắt.

Hàn Cẩm Thư nhìn thông tin người gửi: KC Bạch San San.

Cô di chuột đến mở email, thấy nội dung như sau:

[Kính gửi Ngôn Độ tiên sinh, mười ngày nữa sẽ đến ngày ngài đến tái khám. Tôi đã lấy số SVIP cho ngài, mong ngài sẽ đến đúng hẹn. Cảm ơn!]

Người gửi:

Phó Viện trưởng Trung tâm tư vấn tâm lý KC, Bạch San San.

Hàn Cẩm Thư nheo mắt.

Ánh mắt cô khóa chặt mấy chữ trọng điểm: Tư vấn tâm lý.

Xem ra, bệnh của anh chồng hờ nhà cô không ở trên người.

Chương kế tiếp