Cọ Xát

Chương 56: Bạch nguyệt quang

Hàn Cẩm Thư ngây ngốc, giành lại tấm ảnh trong tay Ngôn Độ, giơ lên cao quá đầu hứng ánh sáng, xem lại cẩn thận.

Cô đọc rõ ràng từng chữ cái: “Q, I, N, G, S, H,…”.

Đến đây, cô dừng lại phụng phịu nói: “Rốt cuộc chữ cuối là chữ A hay chữ U?”.

Hàn Cẩm Thư ngồi trên bàn, Ngôn Độ sợ cô ngã nên chống hai tay hai bên sườn cô, nửa ôm cô vào lòng.

Anh trầm giọng nói: “Là chữ U”.

“Qingshu…”.

Hàn Cẩm Thư lẩm bẩm cùng tiếng nấc cụt, bị chính mùi trong miệng mình xộc đến, ghét bỏ giơ tay phe phẩy, bực bội nói: “Sao còn có cả mùi chân giò hầm thế”.

Đã có kinh nghiệm thương đau lần trước nên lần này Ngôn Độ đã có thể dễ dàng đối phó với mèo con bợm rượu. Anh trả lời tự nhiên: “Vì tối nay em ăn chân giò”.

“Chân giò béo lắm, ngấy chết đi được”. Hàn Cẩm Thư lảm nhảm, tiếp tục cầm ảnh vẫy trước mặt anh, ngữ khí bỗng trở nên nghiêm túc: “Người anh thích thời niên thiếu có đẹp không?”.

Ngôn Độ hôn lên khuôn mặt kiều diễm ướt át của cô, đáp một tiếng dứt khoát, “Đẹp”.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt, ngón trỏ nâng cằm anh, động tác ngả ngớn cực kỳ có dáng dấp lưu manh: “Trước kia anh thích cô ấy, bây giờ thích em, thế em và cô ấy ai đẹp hơn”.

Ngôn Độ bắt được ngón tay cô, hôn lên: “Cả hai đều đẹp”.

Hàn Cẩm Thư hậm hực nói: “Đúng là đồ đàn ông tồi”.

Ngôn Độ cúi đầu, nhắm mắt ngửi mùi hương trên người cô, suýt chút nữa lại mất khống chế.

Anh cố gắng kiềm chế, dịu dàng hỏi: “Hàn Cẩm Thư, em không muốn nhìn kỹ tấm ảnh à”.

Hàn Cẩm Thư duỗi tay véo mặt anh: “Mắt không thấy tâm không phiền”.

Ngôn Độ nghiêng đầu, khẽ cắn một cái vào ngón tay nghịch ngợm của cô. Hàn Cẩm Thự biết sợ kêu lên, lập tức rụt tay về.

Ngôn Độ dịu giọng dỗ dành: “Em không tò mò người con gái xinh đẹp không phân thắng bại với em, người anh nhung nhớ nửa đời người trông như thế nào sao?”.

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng êm tai, mang đến cho cô cảm giác an tâm như những bài hát ru thuở nhỏ.

Hàn Cẩm Thư vùi đầu vào cổ anh, cọ qua cọ lại như con mèo nhỏ: “Là anh cầu xin em xem đó nhé”.

Ngôn Độ hôn má cô: “Ừ, anh xin em”.

Râu của anh mọc rất nhanh, cọ lên da cô khiến Hàn Cẩm Thư rất ngứa. Cô rụt cổ tránh môi anh theo bản năng, hừ hừ hai tiếng: “Thôi được rồi, nếu anh đã thành tâm cầu xin em thì em đại phát từ bi nhìn một lần vậy”.

Nói xong, cô tiện tay lật phía trước của tấm ảnh, mơ màng dụi mắt nhìn kỹ.

Hàn Cẩm Thư đã say mèm không phân biệt đông tây nam bắc, dù căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy hình dáng mơ hồ. Nhìn hình một lúc, màu sắc sặc sỡ trong tấm ảnh lại khiến cô hoa mắt muốn nôn.

Dạ dày phản ứng nhanh hơn đầu óc.

Hàn Cẩm Thư vừa cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, cô mù mờ nhìn tấm ảnh nhưng cái cảm nhận được rõ nhất vẫn chỉ là một tiếng nôn khan bật ra… Ọe.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ sợ cô khó chịu nên không quyết tâm bắt cô xem nữa. Anh lấy lại tấm ảnh bỏ vào ngăn kéo, tiếp đó ôm cô rời khỏi thư phòng.

Đến nhà vệ sinh, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Mí mắt Hàn Cẩm Thư nặng trĩu như treo hai cân sắt. Cô cố hết sức mở mắt ra, bất chợt nhận ra trước mặt đã là bồn cầu.

Ngôn Độ mở nắp bồn cầu giúp cô, ngồi xổm xuống vỗ lưng, nói: “Muốn nôn thì nôn đi”.

Hàn Cẩm Thư rất nghe lời, cúi người thò cổ ra phía trước, bắt đầu nôn ọe.

Ngôn Độ nói: “Em ngoan ngoãn ở đây, anh quay lại ngay”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu chậm chạp.

Ngôn Độ đứng dậy đi ra ngoài. Một phút sau, anh quay lại cầm theo một cốc nước ấm và một bộ quần áo ở nhà cho cô.

“…”. Hàn Cẩm Thư ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, bất thình lình hỏi: “Anh lấy mấy cái bao”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ sững người, rủ mắt nhìn mèo con say mèm, nhẹ nhàng nói: “Sao anh phải đi lấy bao?”.

“Bởi vì chúng mà phải lăn giường mà”. Bình thường, mỗi tuần bọn họ phải dùng ít nhất hai hộp lớn, loại khuyến mãi thêm vài chiếc.

Đồng chí Hàn Cẩm Thư đã say, lời nói và ý tưởng trong đầu hoàn toàn không theo logic bình thường nào. Cô nghiêm túc nói xong lý do, lại làm ra động tác nghịch tóc muốn quyến rũ Ngôn Độ, nhưng mà thứ cấp bách nhất lúc này với cô là nôn, thế nên cô chỉ còn cách che miệng nấc cụt.

Cô chóng mặt, nói: “Không lấy bao thì anh cầm cái gì đó?”.

“Nước ấm, cho em uống”. Ngôn Độ trả lời thản nhiên, “Còn cả áo ngủ cho em, đợi em nôn xong anh còn phải tắm cho em”.

Hàn Cẩm Thư: “À”.

Quản gia cần mẫn Ngôn Độ đặt quần áo và nước ấm sang một bên, trở lại bên cạnh cô, gập gối ngồi xuống. Anh yên tĩnh ở bên cạnh cô, chờ thu dọn tàn cuộc giúp cô vợ nhỏ nhà mình.

Đợi khoảng một phút.

Cô vợ ôm bồn cầu bỗng nhiên sáng mắt lên, nhìn anh nói: “Em không muốn nôn vào bồn cầu”.

Ngôn Độ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch khi say rượu của vợ mình mãi cũng thành quen, bình tĩnh phối hợp với cô: “Vậy em muốn nôn ở đâu?”.

Hàn Cẩm Thư cực kỳ lễ phép, nói: “Xin hỏi, em có thể nôn lên người anh không?”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ: “Không thể”.

Hàn Cẩm Thư: “Không muốn, em cứ thích nôn lên người quỷ ưa sạch sẽ cơ”. Nói xong, cô thật sự giương nanh múa vuốt muốn tóm lấy anh, khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười vừa xinh đẹp vừa ngây ngốc.

Ngôn Độ vẫn bình tĩnh, thể trạng của cô không thể sánh với anh, anh chỉ dùng một tay đã tóm chặt hai tay cô.

Hàn Cẩm Thư thấy tay mình không nhúc nhích được cũng không giận, mở miệng cô ý quay sang mặt anh hét lớn: “Ọe ọe”.

Ngôn Độ cho rằng cô cô thật sự muốn nôn lên người mình nên sắc mặt hơi trầm giống, nghiêm giọng cảnh cáo: “Hàn Cẩm Thư, em ngồi yên cho anh”.

Hàn Cẩm Thư căn bản không nghe thấy lời cảnh cáo của anh.

Thế giới của cô lúc này chỉ thấy được khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và đôi môi đỏ của anh. Đôi môi đó đang hé mở, không biết đang nói gì nhưng vẫn khiến trái tim cô rục rịch.

Cảm xúc kích động, Hàn Cẩm Thư cười khanh khách ôm mặt Ngôn Độ, sau đó nhắm chuẩn cánh môi anh, cắn nhẹ một cái.

Bất ngờ bị hôn trộm, Ngôn Độ hơi ngẩn người, cơ thể cũng cứng đờ trong giây lát.

Thừa lúc anh đờ người không phản ứng, Hàn Cẩm Thư lật nhẹ cổ tay thoát khỏi tay anh. Cô nâng tay lên nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, cắn một cái lại liếm một cái lên môi anh, động tác đó cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Hàn Cẩm Thư cảm thấy chơi như vậy rất vui nên càng cắn mút thêm vài lần, làm xong lại thích thú cười hì hì thành tiếng.

Ánh mắt của Ngôn Độ biến hóa ngay tức khắc, màu đen sâu thẳm trầm mặc bao phủ.

Anh ôm eo Hàn Cẩm Thư, kéo chặt cô vào lòng, gần như muốn cơ thể hai người hòa làm một.

Cô nôn lên người anh cũng không sao, cùng lắm thì lát nữa cả hai cùng tắm lại. Điều tràn ngập trong tâm trí anh lúc này chính là nụ cười yêu nghiệt mê luyến của cô, chỉ muốn ăn cô ngay lập tức.

Ở lần thứ năm Hàn Cẩm Thư tiếp tục cắn mút, Ngôn Độ đảo khách thành chủ, cuồng nhiệt hôn lên môi cô.

Nụ hôn lúc này có chút bạo liệt.

Hàn Cẩm Thư thở không nổi, thân mình mềm nhũn như đạp lên bông, chân không trụ vững đành lùi về sau, chống eo lên bồn rửa mặt phía sau lưng.

Ngôn Độ bế cô ngồi lên bồn rửa mặt.

Tên đã lên dây, đang muốn tiến hành bước tiếp theo thì cô vợ lém lỉnh bỗng nũng nịu lên tiếng, tủi thân nói: “Em đói”.

Ngôn Độ: “…”.

Cô nhướng đôi mắt đẫm lệ ấm ức về phía anh, tiếp tục nói: “Em muốn anh cháo tôm tươi anh nấu”.

Ngôn Độ: “…”.

Trời biết đất biết lúc này gân xanh trên thái dương Ngôn Độ đã nổi rần rần, làn da đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, cơ thể cận kề muốn bùng cháy.

Mèo con say mèm này không hề nhận thấy tình hình của anh, càng không hề có lòng thương anh. Hàn Cẩm Thư ôm anh, khuôn mặt mềm mại cọ lên má anh, làm nũng: “Chồng ơi, em muốn ăn cháo tôm tươi, em đói”.

Ngôn Độ nhắm mắt thở dài nặng nề, dốc sức ổn định tâm lý.

Nửa phút sau, anh thỏa hiệp, chỉnh trang lại quần áo cho mình và Hàn Cẩm Thư xong liền bế cô lên trở về sô pha trong phòng khách.

Ngôn Độ duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nóng bừng vì say của Hàn Cẩm Thư, dịu dàng nói: “Em ngồi ngoan ở đây, không được chạy đi đâu. Nếu muốn nôn thì nôn vào thùng rác bên cạnh, nghe thấy không?”.

Hàn Cẩm Thư cụp mi, gật đầu ngoan ngoãn.

Nói xong, Ngôn Độ xoay người đi vào phòng bếp.

Nấu cháo cần nhiều thời gian, e là cô không chờ được. Vì vậy Ngôn Độ lấy mấy con tôm trong tủ, một quả cà chua nấu một bát mì. Nấu xong, anh bê đến bàn trong phòng ăn.

Ngôn Độ nói: “Nấu xong rồi, lại đây ăn cho nóng”.

Vừa dứt lời, phòng khách vẫn im ắng không tiếng động, không hề có tiếng đáp lại.

Ngôn Độ ngó ra phòng khách, nâng cao âm lượng: “Thư tình? Vợ à?”.

Phía bên kia vẫn im lặng như tờ.

Ngôn Độ nhíu mày, quay trở ra sô pha ngoài phòng khách.

Hàn Cẩm Thư cong người nằm nghiêng trên sô pha, có vẻ hơi lạnh nên đôi chân của cô rụt vào trong chiếc váy dài, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng đã ngủ thiếp đi.

Nghe kỹ thì còn có thể thấy tiếng ngáy rất nhỏ.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ lắc đầu bật cười, bất lực chỉ còn cách dịu dàng ôm cô lên, dịu dàng hôn lên trán cô, sau đó ôm cô trở về phòng ngủ.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Nhà bếp của nhà giam Thái An, Lăng Thành.

“Lên nào!”.

Theo sau tiếng hô của người phụ nữ trung niên là tiếng bịch rất lớn.

Chị Trần năm nay 50 tuổi, chỉ cao hơn một mét rưỡi nhưng lại nặng hơn 75 cân, cao lớn vạm vỡ, rắn chắc khỏe mạch. Khuôn mặt chị Trần đỏ bừng, dùng hết sức bê một chậu khoai tây đang ngâm rất lớn đặt lên bệ bếp, đặt xong mới thở phào đứng nghỉ ngơi một lát.

Khoai tây dễ bị thâm, nạo vỏ xong phải ngâm trong nước.

Ngô Mạn Giai cầm một con dao nạo nhỏ, tiếp tục nạo khoai tây. Lăng Thành sau khi vào thu không khí sẽ chuyển lạnh, đến tối nước càng lạnh buốt da, nhưng cô tập mãi cũng thành quen, động tác nhanh nhẹn thành thạo.

Thấy chị Trần nhe răng đấm lưng, Ngô Mạn Giai lộ vẻ ưu sầu.

Ngô Mạn Giai đã làm ở đây vài năm, biết chị Trần bị thoái hóa đốt sống lưng, mỗi khi mưa gió trở trời đều sẽ tái phát bệnh cũ.

Ngô Mạn Giai ngẫm nghĩ, dịu dàng nói: “Chị Trần, chị về nhà… nghỉ đi. Còn lại… để em làm cho”.

“Một mình em làm thế nào được?’. Chị Trần biết cô bé này thương cho sức khỏe của mình nhưng vẫn trợn mắt nói, “Nhiều khoai tây thế này, em làm một mình, làm xong cũng muộn lắm?”.

Ngô Mạn Giai nghiêm túc nói: “Em… còn trẻ mà, có sức khỏe, còn dẻo dai. Chị đã từng bị bệnh, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi”.

Chị Trần xua tay, coi nhẹ bệnh tật: “Không sao đâu, bệnh cũ thỉnh thoảng lại tái phát ấy mà, đau một lúc là hết”.

Nói xong, chị Trần đợi cơn đau qua đi, vặn eo rồi tiếp tục làm việc với A Văn.

Chị Trần oán giận nói: “Chị ghét nhất là làm bánh khoai tây, phiền chết đi được, lần nào cũng phải bào khoai tây đến tận khuya, hôm sau sáng sớm phải mò mặt đến. Đám cạo trọc ở đây có lộc ăn còn chúng ta thì vất vả!”.

Tội phạm cải tạo trong tù đều phải cạo trọc, vì thế đương nhiên Ngô Mạn Giai biết “đám cạo trọc” mà chị Trần nói là ai.

Bình thường Ngô Mạn Giai rất ít khi than thở về cuộc sống, dù khốn cảnh ập đến cũng không khiến cô ấy cảm thấy khổ.

Nghe chị Trần làu bàu, Ngô Mạn Giai cười an ủi: “Không sao, chị Trần, đợi sáng mai chị ăn thêm mấy cái cho bớt giận”.

Chị Trần bị cô gái ngốc chọc cười, im lặng hai giây lại nói: “Hay là, em đề xuất với lãnh đạo là sau này đừng làm bánh khoai tây nữa?”.

Ngô Mạn Giai không hiểu ý của chị Trần, mù mờ hỏi: “Đề xuất ý kiến… không phải là bỏ thư vào hộp bên ngoài kia ạ?”.

Chị Trần nói nhỏ: “Chẳng phải quan hệ giữa em và phó ngục mới đến rất tốt đó sao? Cậu ta chính là lãnh đạo, em lén nói với người ta là được”.

Vài giây ngắn ngủi, một khuôn mặt lạnh lùng hiện lên trong đầu Ngô Mạn Giai.

Cô đỏ mặt hoảng hốt, cúi thấp đầu ậm ừ: “… Em và cảnh sát Hướng không có quan hệ gì cả. Chị… đừng nói bậy”.

“Còn chối”, chị Trần trợn mắt, “Chị thấy em lên xe của cảnh sát Hướng mấy lần rồi”.

Ngô Mạn Giai càng đỏ mặt, càng lúng túng càng nói lắp: “Cảnh sát Hướng… và… và em chỉ tiện đường đi thôi. Anh ấy tốt bụng … nên mới cho em đi… đi nhờ”.

Chị Trần nghi ngờ “Ồ” một tiếng: “Đi nhờ thì đi nhờ, sao mặt em đỏ thế?”.

Ngô Mạn Giai thật sự muốn đào hố chui xuống. Cô phản ứng chậm chạp, không biết lấy lời lẽ gì để phủ nhận nên đành rầu rĩ không tiếp tới.

Chị Trần đã ngần ấy tuổi, là một người từng trải, liếc mắt đã nhận ra tâm tư của cô gái trẻ. Đương nhiên chị cũng chẳng thể nói gì, chỉ có thể giả ngu ai lo việc người nấy mà thôi.

Hai người đang nạo khoai tây, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài.

Ngô Mạn Giai sửng sốt, vô thức ngoái đầu ra ngoài nhìn, chỉ thấy một tốp cảnh ngục cao to đang mặc đồng phục chuyên dụng.

Đi đầu còn có hai người cầm thứ gì đó.

Ban đầu Ngô Mạn Giai chưa nhận ra, đợi đến khi ánh sáng chiếu đến, cô mới thấy thứ trong tay hai cảnh ngục đó là súng AK.

Ngô Mạn Giai đột nhiên căng thẳng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chị Trần cũng nhìn xung quanh, nói thầm: “Xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ thế nhỉ?”.

Đúng lúc này, một ông già đang hút thuốc, khoác chiếc áo quân phục cũ kỹ vừa hay đi qua, trong tay còn mang theo một cái chổi.

Đó là lão Giang, đều là nhân viên theo hợp đồng của nhà giam Thái An giống chị Trần và Ngô Mạn Giai, ngày thường ông ấy sẽ phụ trách quét dọn văn phòng làm việc.

Chị Trần gọi người lại, nhỏ giọng hỏi: “Lão Giang, sao nhiều cảnh ngục thế, còn có cả súng nữa, có chuyện gì à?”.

Lão Giang nói: “Nghe nói bên khu B làm loạn truyền đến tai phó ngục. Chúng không có vũ khí nên bẻ gãy bàn chải đánh răng làm hung khí, hình như còn đâm vào bả vai của phó ngục trưởng, nghe nói chảy rất nhiều máu”.

Nghe xong, Ngô Mạn Giai lặng người, buột miệng nói: “Chú Giang, phó ngục trưởng bị đâm… là… là ai thế?”.

Chú Giang nói: “Chính là phó ngục mới được điều đến đấy, cảnh sát Hướng thì phải”.

Ngô Mạn Giai làm rơi khoai tây trên mặt đất lăn đến chân chị Trần.

Chị Trần ngước mắt lên, ánh mắt nhìn Ngô Mạn Giai đột nhiên trở nên phức tạp.

Ngô Mạn Giai nghe thấy giọng nói của mình trở nên run rẩy, cố gắng trấn an bản thân, nhả chữ rõ ràng hỏi lão Giang: “Có ai đưa cảnh sát Hướng đến bệnh viện chưa?”.

Lão Giang nói: “Định đi rồi nhưng cảnh sát Hướng nói vết thương nhỏ không đáng ngại, có lẽ lúc này đang cầm máu trong phòng y tế rồi”.

“Chị Trần, em… em đi một lát rồi về ngay”.

Nói xong, Ngô Mạn Giai bất chấp cái nhìn kỳ lạ của chị Trần và chú Giang mà xoay người chạy vụt ra ngoài.

Quy tắc quản lý trong nhà giam rất nghiêm ngặt, nhân viên không được tùy ý đi lại, phòng y tế ở ngay bên cạnh khu nhà giam, Ngô Mạn Giai nhát gan nên bình thường không dám lui tới.

Nhưng, nghe tin Hướng Hoài Viễn bị thương, lúc này cô chẳng còn lo sợ hay không nữa.

Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ, muốn chắc chắn Hướng Hoài Viễn bình an.

Bác sĩ của nhà giam Thái An là một người họ La, năm nay gần bốn mươi tuổi, thích Địa lý nên cũng bày một quả địa cầu nhỏ xinh trong phòng y tế. Tới chỗ của anh ta khám bệnh đều là tội phạm nghiêm trọng, ở một nơi buồn tẻ thế này, bác sĩ La hy vọng thỉnh thoảng phạm nhân có thể nhìn mô hình quả địa cầu để khiến tinh thần tự do vài phút.

Ngô Mạn Giai hấp tấp chạy đến phòng y tế, hoảng hốt không chú ý đâm đổ cả quả địa cầu của bác sĩ La.

“Ôi chao, cô chạy chậm chút nào”.

Nhìn cô gái trẻ tuổi mặc đồ lao động, bác sĩ La nhíu mày, hai tay nhét trong túi áo blouse trắng, quan sát cô gái hết một lượt.

“Chạy vội thế làm gì, không khỏe chỗ nào hả?”.

Hai má Ngô Mạn Giai nóng lên, ngập ngừng: “Tôi… tôi không… tôi vẫn khỏe”.

Bác sĩ La càng khó hiểu: “Vẫn khỏe thì đến phòng y tế làm gì?”.

Ngô Mạn Giai gục đầu.

Vừa rồi nghe tin Hướng Hoài Viễn bị thương, cô kích động nên chạy thẳng đến đây, giờ đến rồi mới phát hiện mình như một đứa ngốc.

Bác sĩ La thấy cô mãi không trả lời liền thúc giục: “Lãng tai đấy à? Hỏi cô đến đây làm gì”.

Ngô Mạn Giai hít sâu, lấy hết can đảm ra nói: “Tôi tìm người”.

Bác sĩ La: “Tìm ai?”.

Ngô Mạn Giai cắn môi suýt chảy máu nhưng chưa dám nói.

Bác sĩ La cũng bất lực, bác sĩ lấy tâm làm gốc, nhưng mà đối diện với một cô gái hỏi mãi không nói thế này thì dù có nhẫn nại đến mấy cũng muốn bốc hỏa.

Bác sĩ La cau mày, đang muốn đuổi người thì bên trong vọng đến giọng nói trầm thấp, cuốn hút lẫn tùy ý: “Có lẽ cô ấy tìm tôi”.

Ngô Mạn Giai: “…”.

Tim của Ngô Mạn Giai muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Bác sĩ La hơi ngạc nhiên, nói: “Đội trưởng Hướng, cô gái này là bạn của anh à?”.

Bên trong trả lời: “Đúng vậy”.

Bác sĩ La nghe xong liền không hỏi nhiều, nói với Ngô Mạn Giai: “Đội trưởng Hướng đang nghỉ ngơi bên trong, tôi vừa băng bó vết thương cho anh ấy. Vào đi”.

Ngô Mạn Giai đột nhiên căng thẳng, cô chần chừ một lúc, nói cảm ơn với bác sĩ La, sau đó mới thấp thỏm đi vào bên trong.

Buồng trong của phòng y tế rất đơn giản, có hai chiếc giường bệnh màu trắng, hai giá truyền dịch, một chiếc bàn, một chiếc tủ.

Lúc này, một người cao lớn đang ngồi trên chiếc giường bệnh sát tường.

Vết thương trên bả vai bị băng bó quấn từ vai đến ngực. Người đàn ông mặc một chiếc quần dài, thắt đai lưng, thân trên để trần, bả vai rộng lớn, làn da nâu rắn rỏi, cơ ngực và bụng đều vô cùng rắn chắc.

Thấy anh, khuôn mặt Ngô Mạn Giai nóng lên, tim đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy hối hận vì hành động xốc nổi lần này.

Hướng Hoài Viễn nhìn cô, hỏi rất tự nhiên: “Sao cô lại đến đây?”.

“Nghe nói… anh bị thương. Tôi tới… thăm… thăm anh”. Ngô Mạn Giai nhỏ giọng nói.

Hướng Hoài Viễn: “Cô rất lo lắng cho tôi à?”.

Mặt Ngô Mạn Giai đỏ như cà chua chín, vết thương cũ trên má trái đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy. Cô vô thức níu chặt vạt áo, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Đúng vậy”.

“Cảm ơn”. Hướng Hoài Viễn nói, “Ngồi tự nhiên”.

Ngô Mạn Giai nhìn toàn bộ gian phòng, không có ghế ngồi, cô chỉ có thể đến ngồi trên chiếc giường bệnh đối diện.

Quần áo lao động thường chỉ mặc khi vào bếp, vừa dầu mỡ vừa bẩn thỉu, cô sợ làm bẩn giường nên không dám ngồi hẳn xuống mà chỉ ghé trên mép giường. Cô rón rén nhìn vết thương băng trắng trên vai người đàn ông.

Nhìn một lúc lại bắt đầu ngây người.

Hướng Hoài Viễn nói gì đó với cô nhưng đầu óc Ngô Mạn Giai lúc này trống không, im lặng nhìn anh, không đáp lời.

Hướng Hoài Viễn thấy vậy bèn giơ tay lên vẫy trước mặt cô.

Ngô Mạn Giai tỉnh táo lại, lập tức xấu hổ cúi gục đầu.

Hướng Hoài Viễn nói: “Vừa rồi cô ngẩn người làm gì thế”.

Ngô Mạn Giai nghiêm túc nói: “Anh, đẹp trai”.

Hướng Hoài Viễn bất ngờ dở khóc dở cười vì câu trả lời của cô. Anh nhướng máy, ánh mắt nhìn cô gợi lên sự hứng thú, một lát sau lại nói: “Hôm nay tôi tăng ca trực đêm nên không đến tìm cô”.

Ngô Mạn Giai gật đầu chậm chạp: “À, ra vậy”.

“Tôi cũng… cũng tăng ca”. Nói xong, cô gái như nhớ ra gì đó, đột nhiên trợn mắt hô lớn: “A, chị Trần! Cảnh sát Hướng, anh, anh, anh không sao thì tốt. Tôi về… về tăng ca, làm bánh khoai tây”.

Hướng Hoài Viễn mấp máy môi, nhưng chưa nói được gì thì cô gái đã lanh lẹ chạy mất.

Ngay sau đó, bên ngoài lại có tiếng rầm vang lên, không biết cô lại vướng đổ thứ gì khiến bác sĩ La lại trách móc, còn cô lại lắp bắp nói xin lỗi.

Hướng Hoài Viễn nghe thấy, bỗng nhiên bật cười bất đắc dĩ.

Ngày hôm sau thức dậy, vừa mở mắt, Hàn Cẩm Thư lập tức cảm nhận luồng khí lạnh xộc thẳng vào đầu, hai bên thái dương giật liên hồi, dấu hiệu điển hình của đau đầu khi say rượu.

Cô nhăn mi, đưa tay lên xoa đầu, nhếch miệng chuẩn bị ngồi dậy. Vừa cử động, cô bất chợt cảm thấy thứ gì đó đặt trên eo cô, giữ chặt cô khiến cô không thể nhúc nhích.

Hàn Cẩm Thư vén chăn, khẽ liếc mắt, phát hiện đó là cánh tay của đàn ông.

Cô: ???

Hàn Cẩm Thư hốt hoảng, suy nghĩ đầu tiên chính là: Lẽ nào đêm qua mình say rượu mất khống chế mà làm ra chuyện tày trời với bạn học nào?

Cô sợ hãi ngước mắt nhìn bốn phía, sau đó thở dài: Trang trí trong phòng rất quen thuộc, là phòng ngủ chính trong nhà họ đây mà.

Đúng lúc này, người sau lưng cô cũng tỉnh dậy. Cánh tay dài của anh ôm cô càng chặt, hai mắt nhắm nghiền, hôn nhẹ sau vành tai cô, khàn giọng nói: “Có đói không? Có mì trong tủ lạnh, đói thì anh đi làm nóng cho em”.

Hàn Cẩm Thư cựa mình dưới chăn.

Ngôn Độ đối diện với cô, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, hai mắt vẫn nhắm, thấp thoáng lộ ra nét mệt mỏi.

Hàn Cẩm Thư chăm chú nhìn hai hàng mi đen rậm của Ngôn Độ, đột nhiên lại cảm thấy lúng túng. Cô kéo chăn che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt chớp chớp, bẽn lẽn hỏi: “Đêm qua… hình như em lại uống say à?”.

Ngôn Độ không buồn mở mắt, tìm kiếm môi cô qua phía âm thanh truyền đến, cúi đầu hôn lên đó, giọng điệu vừa lười biếng vừa gợi cảm: “Đúng vậy”.

Quả nhiên…

Vào buổi họp lớp, có một bạn học mang đến một chai rượu vang đỏ, người bạn đó nói đây là sản phẩm mới của một hãng vang Pháp rất nổi tiếng. Hàn Cẩm Thư vốn không định uống rượu nhưng nghe người bạn kia chém gió ba hoa một lúc khen chai rượu này nên cô đã dao động, cuối cùng vẫn uống.

Hàn Cẩm Thư nhớ lại những hành động hết hồn của mình mỗi khi say rượu bèn cực kỳ sợ hãi, vội vàng truy hỏi: “Em không nôn lên xe và người anh đấy chứ?”.

Ngôn Độ nói: “Không”.

“May quá”. Hàn Cẩm Thư vỗ ngực an ủi, nói tiếp: “Em cũng không nhảy khỏa thân đó chứ?”.

Ngôn Độ nói: “Không”.

Hàn Cẩm Thư vui vẻ: “Xem ra tửu lượng của em tốt hơn rồi”.

Ngôn Độ cười nhạo một tiếng, cuối cùng cũng mở mắt nhìn cô. Anh hơi nhíu mày, ngón tay xoa nhẹ khuôn mặt cô: “Em không nhớ rõ chuyện đêm qua sao?”.

Hàn Cẩm Thư nghiêm túc nhớ lại, trí nhớ đứt quãng sau khi uống rượu là chuyện bình thường nhưng sẽ không đến mức hoàn toàn không nhớ gì. Thực tế Hàn Cẩm Thư vẫn có những ký ức vụn vặt về đêm hôm qua nhưng không tài nào xâu chuỗi chúng trọn vẹn.

Cô lại thấy đau đầu, nắm tay day huyệt thái dương. Bất chợt, hình ảnh một bức ảnh rực rỡ hiện ra trong đầu, chầm chậm hiện rõ trước mắt Hàn Cẩm Thư.

Hàn Cẩm Thư vỗ tay, đúng rồi, tấm ảnh.

Cô mở to mắt nhìn Ngôn Độ, chần chừ nói: “Em nhớ mang máng hình như đêm qua anh có cho em xem một tấm ảnh đúng không?”.

Ngôn Độ cuộn một lọn tóc xoăn của Hàn Cẩm Thư, trả lời: “Đúng vậy”.

Hàn Cẩm Thư chau mày, vắt óc nhớ lại chi tiết nhưng vẫn không nhớ ra, đành phải nói: “Là ảnh gì? Em không có ấn tượng gì hết”.

Ngôn Độ nói: “Nói đúng ra là một bức ảnh chụp”.

“Bức ảnh”.

“Đúng vậy”.

Hàn Cẩm Thư nghi hoặc hỏi: “Ảnh chụp gì?”.

Ngôn Độ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hoang mang của cô, thong thả trả lời: “Bạch nguyệt quang của anh”.

Năm chữ nhẹ nhàng bâng quơ, Ngôn Độ nói xong, phòng ngủ rơi vào trạng thái tĩnh lặng cực điểm.

Hàn Cẩm Thư cũng bình tĩnh nhìn Ngôn Độ.

Ba chữ “Bạch nguyệt quang” đã khơi dậy những ký ức vụn vặt trong đầu cô. Cô nhớ lại tấm ảnh chụp hôm qua, cũng nhớ lại dòng chữ viết đằng sau bức ảnh.

Du Thấm tình cờ biết Ngôn Độ có bạch nguyệt quang từ người bạn học của anh tên Daniel.

Đêm qua, Hàn Cẩm Thư đã xác nhận chuyện đó có thật.

Ngôn Độ quả thật ấp ủ một bạch nguyệt quang trong lòng bao lâu nay, thậm chí còn viết tên của bạch nguyệt quang đằng sau tấm ảnh.

Đáng tiếc, không biết là do mắt Daniel không tốt lắm hay là Ngôn Độ viết ngoáy mà chữ “u” lại bị Daniel nhìn thành “a”.

Nhiều sự trùng hợp kết nối với nhau khiến Hàn Cẩm Thư còn từng hiểu nhầm Trần Tình Sa là tình cũ của Ngôn Độ.

Té ra tất cả đều là hiểu nhầm.

Nhưng mà…

Qingshu?

Nhớ đến cái tên đó, Hàn Cẩm Thư nheo mắt nhìn Ngôn Độ chằm chằm.

Hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy, dưới ánh mặt trời ngày thu mờ nhạt, hai người cùng ôm nhau thức dậy, tình cảm mặn nồng, không khí hòa hợp. Tình cảnh lúc này rất phù hợp để hôn môi hoặc làm mấy chuyện kích thích khác.

Đến giây thứ năm, Ngôn Độ tiến lại càng gần Hàn Cẩm Thư, nhỏ giọng nói: “Thư tình, giờ em đã hiểu chưa?”.

Hàn Cẩm Thư tiếp tục bình tĩnh nhìn anh, không hề lên tiếng. Ngôn Độ rủ mắt, nhìn đôi môi đỏ thắm kiều diễm của cô, ghé lại muốn hôn cô.

Nhưng ngay một giây trước khi đôi môi chạm nhau, cô gái trong lòng anh bỗng nhảy dựng lên, đè anh xuống, túm lấy chiếc gối bên cạnh đè chặt lên đầu anh, gào thét vừa nũng nịu và điên cuồng.

“Ngôn Độ, anh là đồ chó!”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ: ???

Ngôn Độ thật sự không đoán được Hàn Cẩm Thư sẽ phản ứng như vậy. Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị cô lấy gối đầu ấn xuống, nhất thời cũng quên mất nên làm gì.

Cô gái phía trên vẫn thở phì phò, tức giận mắng: “Mấy năm nay anh vẫn luôn gọi em là “Thư tình”, thì ra là bởi vì đó là tên bạch nguyệt quang trong lòng anh hả?”.

Hàn Cẩm Thư tức muốn chết đi được.

Giờ này thì còn có gì mà không hiểu? Cốt truyện máu chó quái quỷ gì đây. Cô tinh anh kiêu ngạo nửa đời người vậy mà cuối cùng lại đến nông nỗi làm thế thân của bạch nguyệt quang mà anh luôn nhung nhớ?

Mẹ kiếp?!

Nghe Hàn Cẩm Thư nói, Ngôn Độ cũng cạn lời với cô.

Nửa chiếc mũi và khuôn mặt của Ngôn Độ đều bị đè dưới gối ôm. Anh im lặng chừng mười giây mới hờ hững nói: “Lấy gối ra”.

Hàn Cẩm Thư đè càng chặt, còn lâu mới thèm nghe anh nói.

Ngôn Độ lại lên tiếng, thanh âm rầu rĩ nhưng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh: “Em chủ động buông tay ra, chúng ta nói chuyện tử tế. Bằng không, nếu để anh tự thoát ra được thì đêm nay anh sẽ làm em đến nhập viện mới thôi, không tin thì em cứ thử xem”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Khuôn mặt Hàn Cẩm Thư lập tức đỏ bừng, giơ gối lên đập hai cái lên người anh, tủi thân nói: “Đồ vô sỉ, hạ lưu, đồ cặn bã!”.

Mắng xong, cô không những không cảm thấy hả giận mà càng thấy khó chịu buồn bực.

Hàn Cẩm Thư cắn môi, sống mũi cay xè, xoay người cúi đầu che mặt lại. Cô cố gắng ép mình không được khóc, không thể mất mặt như vậy được.

Âm thanh phía sau vọng lại, Hàn Cẩm Thư nghe được Ngôn Độ đứng dậy bước xuống giường.

Sau đó là tiếng bước chân nặng nề rời khỏi phòng ngủ.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Tên đàn ông xấu xa này không những không đến dỗ cô mà còn đi mất rồi?!

Hàn Cẩm Thư không thể tin nổi, ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, đờ người mấy giây, đôi mắt rưng rưng cuối cùng đã không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.

Ngay sau đó, cô hít sâu một hơi, đưa hai tay lên dụi mắt, lấy di động ra vừa khóc vừa gửi tin nhắn cho Du Thấm.

Cao thủ họa mặt: Mau gửi thông tin luật sư ly hôn của chị cho em.

Du Thấm không trả lời, có lẽ vẫn chưa dậy.

Hàn Cẩm Thư khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tùm lum. Cô ngồi trên mép giường, lười chả buồn lau nước mắt, chỉ điên cuồng gõ chữ bộc phát sự tức giận.

[Em không tiếp tục nữa! Em muốn ly hôn, ngày mai ly hôn luôn! Không đúng, hôm nay làm luôn!! Đồ đàn ông cặn bã chết tiệt! Em không bao giờ muốn nhìn thấy Ngôn Độ nữa!!!]

Gõ xong, cô nhấn mạnh vào chữ “Gửi đi”.

Đúng lúc này, một đôi chân dài lọt vào tầm mắt cô. Màu da trắng lạnh lẽo, bắp đùi rắn chắc, bụng chân lẫn gióng chân vô cùng gợi cảm.

Hàn Cẩm Thư ngây người, khịt mũi, quay ngoắt sang một bên không thèm đoái hoài đến anh.

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Hàn Cẩm Thư, đôi khi anh nghĩ vì sao anh lại thua trong tay cô ngốc như em chứ”.

Hàn Cẩm Thư: … Được lắm, không dỗ dành không an ủi thì thôi lại còn công kích người ta nữa.

Hàn Cẩm Thư lấy giấy trên tủ đầu giường xì mũi, sau đó ném giấy vào thùng rác, nói: “Anh nói xem nên bồi thường chuyện coi em là thế thân thế nào đi”.

Trong tưởng tượng của Hàn Cẩm Thư, cô nói ra mấy chữ này bằng ngữ khí cao quý, kiêu ngạo và hùng hổ.

Nhưng thực tế lọt vào tai Ngôn Độ lại là nức nở nghẹn ngào, kiều diễm yếu đuối, giống như mèo con vừa bị cướp cá khô mà nó thích nhất.

Anh vẫn luôn hết cách với cô, một lúc sau đành bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm cô gái đầm đìa nước mắt vào lòng.

Hàn Cẩm Thư giàn giụa nước mắt, vừa định đẩy ra không cho anh ôm thì một bức ảnh đã đưa đến trước mắt cô.

Hàn Cẩm Thư nhìn lại lần nữa.

Mặt sau của bức ảnh có chữ “Qingshu” do anh viết, màu sắc hơi ngả vàng, bút tích phai mờ, rõ ràng đã nhuốm màu thời gian.

Hàn Cẩm Thư càng nhìn càng giận sôi máu, đang muốn nói gì lại thấy Ngôn Độ lật tấm ảnh lại, đưa mặt chính của tấm ảnh về phía cô.

Hàn Cẩm Thư trợn đôi mắt to tròn đỏ ửng vì khóc, lập tức ngây người.

Mặt trước của tấm ảnh là một nữ sinh mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, xinh đẹp như hoa đào nở rộ giữa trời xuân…

Hơn nữa còn là chính bản thân cô?

Chương kế tiếp