Cọ Xát

Chương 57: Phòng tối

Hàn Cẩm Thư mở to mắt nhìn, suýt chút nữa muốn chui đầu vào trong bức ảnh.

Bức ảnh được chụp hơn mười năm trước, nó đã quá cũ, dù được bảo quản tốt đến đâu cũng không tránh khỏi bị ngả vàng.

Bối cảnh trong bức ảnh là một con đường đá xanh cũ kỹ, dây điện lộn xộn cắt ngang bầu trời, bên trên còn treo một số bóng bay xì hơi và túi ni lông.

Ở trung tâm của bức ảnh là một cô gái xinh đẹp mặc đồng phục, sau lưng đeo balo, mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa, môi đỏ răng trắng nụ cười nở rộ. Cô gái đang nghiêng đầu đứng trước một cửa hàng tạp hóa cũ kỹ giống như đang cẩn thận lắng nghe lời nói của người bên cạnh.

“…”.

Hàn Cẩm Thư quả thực rất kinh ngạc.

Cô đã nhận ra đây chính là bản thân năm 18 tuổi ngay trong ánh mắt đầu tiên. Khi nhìn lần thứ hai, cô lại hoài nghi cô gái này không phải là mình chỉ là nét mặt rất giống cô mà thôi.

Nhưng sự hoài nghi này đã nhanh chóng bị Hàn Cẩm Thư xua tan, bởi vì bạch nguyệt quang trong bức ảnh đang mặc đồng phục của trường trung học số 1 Lan Giang, mà năm đó cô thực sự đang học ở trường trung học số 1 Lan Giang.

Cho nên, không thể nghi ngờ người trong bức ảnh này chính là cô.

Điều mà cô luôn tò mò là bạch nguyệt quang – người mà Ngôn Độ đã chôn giấu tình yêu trong lòng nhiều năm lại là chính bản thân cô?

Tình tiết phát triển quá mức kỳ lạ, Hàn Cẩm Thư nhất thời không thể tiếp nhận được. Cô giơ tay che trán, kinh ngạc đến mức còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Để kiểm chứng suy đoán của mình, cô nắm lấy bàn tay cầm bức ảnh của Ngôn Độ, cúi đầu há miệng cắn mạnh vào xương cổ tay xinh đẹp của anh.

Cắn xong, cô nhả răng ra, ngẩng đầu mù mờ nhìn anh, hỏi: “Đau không?”.

Ngôn Độ cụp mắt nhìn, cổ tay hằn một vết cắn nho nhỏ dễ thương như hai vầng trăng khuyết, anh đáp: “Hơi đau”.

Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư kinh ngạc há hốc mồm. Có cảm giác đau, chứng tỏ đây không phải là mơ.

Cho nên… bạo quân lấy đâu ra bức ảnh của cô năm 18 tuổi ở Lan Giang?

Hàn Cẩm Thư hoài nghi nhìn Ngôn Độ, im lặng một lúc lâu mới nói: “Làm sao anh có được bức ảnh này của em?”.

Hơn nữa, cô hoàn toàn không nhớ mình đã chụp bức ảnh nào ở đây cả.

Nói cách khác, bức ảnh này nhất định là do có người âm thầm chụp lén.

“Anh vẫn còn rất nhiều ảnh của em, từ lúc 18 tuổi cho đến 27 tuổi, dán kín bốn bức tường, một căn phòng cũng không chứa hết được”.

Lúc nói chuyện, Ngôn Độ thấy giọt nước mắt trong suốt như pha lê trang lăn dài trên má cô, chuẩn bị muốn rơi xuống. Anh rất tự nhiên cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm đi.

Vị mặn lan tỏa giữa môi lưỡi. Ngôn Độ đã từng nếm trải tất cả cảm xúc của Hàn Cẩm Thư, nụ cười nơi khóe môi khi vui vẻ, sắc mặt ửng hồng khi thẹn thùng, khóe mắt ngậm nước khi xúc động, tất cả mùi vị ấy đều khiến anh vô cùng si mê.

Duy chỉ có hương vị khi cô khóc thảm và buồn bã vào lúc này là anh không thích.

Bên kia, Hàn Cẩm Thư thình lình bị anh liếm lên khuôn mặt, vành tai đột nhiên nóng lên, cô giơ tay đánh khẽ anh một cái, trách mắng: “Em đang nghiêm túc hỏi anh đấy, anh đừng có nói lung tung cho qua nữa”.

Ngôn Độ vuốt ve cằm cô, “Anh đang vô cùng nghiêm túc”.

Hàn Cẩm Thư trợn mắt nhìn anh, nở nụ cười: “Vậy à, chính em còn không có nhiều ảnh của mình như vậy đâu, thế mà anh còn dán đầy bốn bức tường, một căn phòng cũng không chứa nổi? Buồn cười thật đấy”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy bạo quân đã quen làm ra vẻ rồi, giờ kỹ năng đã lên mức thượng thừa, chém gió không cần viết nháp nữa.

Ngồi bên cạnh nghe những lời đùa giỡn châm chọc của cô, Ngôn Độ hơi nhướng mày: “Em không tin à?”.

Hàn Cẩm Thư buông tay: “Nói thật cho anh biết, cho dù mẹ em có lục lọi tìm kiếm khắp nhà thì cũng không có nổi 100 bức ảnh của em đâu”.

Ngôn Độ không tranh luận với cô về chuyện “bốn bức tường đều dán ảnh, cả căn phòng cũng không chứa nổi” nữa, anh chỉ nói: “Em đi rửa mặt trước, đánh răng rồi ra ăn sáng”.

Hàn Cẩm Thư ôm chặt cánh tay của anh, trợn tròn hai mắt: “Nếu anh không nói bức ảnh này từ đâu mà có thì em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.

“Anh sẽ nói với em”. Vẻ mặt Ngôn Độ bình tĩnh, ngón tay khẽ nhéo khuôn mặt của cô: “Hôm qua em uống nhiều rượu như vậy, ngủ cả một đêm mà vẫn chưa đói bụng à?”.

Không đợi Hàn Cẩm Thư trả lời, đột nhiên bụng cô kêu lên một tiếng kỳ lạ.

Hàn Cẩm Thư: “…”. Được rồi, quả thực cô đã đói đến nỗi bụng kêu ọc ọc rồi đây.

Ngôn Độ thản nhiên nói: “Ăn trước đi, đừng để đói mà sinh bệnh, anh sẽ rất đau lòng”.

***

Vài phút sau, Hàn Cẩm Thư cầm điện thoại lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh.

Cô cầm bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng lên đầu bàn chải, vừa đánh răng vừa tiếp tục nghĩ về chuyện bức ảnh.

Theo lời Daniel – bạn cùng lớp thời đại học của Ngôn Độ thì Ngôn Độ đã kẹp tấm ảnh vào trong sách.

Trước khi cô và Ngôn Độ kết hôn, giữa họ chỉ có một giao điểm duy nhất đó chính là tài khoản trò chơi “Tower of Justice”.

Mà bức ảnh này được chụp vào năm cô 18 tuổi, khi cô đang học trung học ở Lan Giang…

Chẳng lẽ ngay từ đầu, khi cô vừa kết bạn với tài khoản của anh, Ngôn Độ đã phát hiện cô là “Hôm nay Thư Thư cũng muốn chinh phục toàn bộ tháp liên minh”, vì vậy anh đã bí mật tìm người đến Lan Giang, sau đó chụp ảnh của cô?

Sẽ là như vậy sao?

Tiếng ù ù của bàn chải đánh răng điện khiến Hàn Cẩm Thư đau đầu. Cô tắt nguồn cầm khăn lên lau sạch bọt trên miệng. Lau xong, cô vứt vào sọt rác, tranh thủ liếc nhìn điện thoại một cái.

Vừa nhìn thấy cô đã kinh ngạc, có mười cuộc gọi nhỡ.

Cô bị sặc, vội mở màn hình lên kiểm tra thì phát hiện tất cả các cuộc gọi nhỡ đều là của Du Thấm.

Hàn Cẩm Thư nghĩ Du Thấm có chuyện gấp nên vội vàng gọi lại. Không ngờ khi cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia lại thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cuối cùng em cũng nghe điện thoại rồi! Làm chị sợ muốn chết, chị còn tưởng em và Ngôn Độ đã đến Cục Dân chính rồi!”.

Hàn Cẩm Thư có chút mờ mịt, nói: “Em và Ngôn Độ đến Cục Dân chính làm gì?”.

Du Thấm suýt nữa thì hộc máu, gào thét đến mức suýt nữa bể giọng: “Không phải sáng sớm em đã gửi WeChat cho chị nói em và Ngôn Độ không sống nổi thêm ngày nào nữa, định đá anh ta, hôm nay nhất định phải ly hôn với anh ta à?”.

Hàn Cẩm Thư: ?

Ký ức quay trở lại 10 phút trước, cô nhớ ra rồi, hình như là có chuyện như vậy.

Hàn Cẩm Thư ngượng ngùng gãi đầu, cô nặn ra một nụ cười gượng, nói: “Vừa rồi là hiểu lầm thôi, chị đừng lo lắng, bọn em không ly hôn đâu”.

Du Thấm ở đầu bên kia: “… Trời ơi, Hàn Cẩm Thư, chị thật không ngờ sẽ có một ngày chị bị em xoay vòng vòng, trở thành công cụ để vợ chồng em hâm nóng tình cảm đấy”.

“… Xin lỗi. Em sai rồi!”.

“Em!”.

Không để Du Thấm có cơ hội mắng mình, Hàn Cẩm Thư nói “Tạm biệt, chúng ta nói chuyện sau” rồi nhanh chóng cúp điện thoại. Sau khi cúp máy và quay người lại, người chồng suýt bị cô đá đã đứng sau lưng cô.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư bị anh dọa, suýt nữa nhảy cẫng lên, cô ôm ngực sợ chưa kịp hoàn hồn nói: “Anh vào lúc nào thế?”.

“Hai phút trước”. Thân hình cao lớn của Ngôn Độ uể oải dựa vào khung cửa, mí mắt rủ xuống nhìn thẳng vào cô: “Mì sắp nguội rồi”.

“Em biết rồi”.

Hàn Cẩm Thư không chắc anh có nghe rõ những gì Du Thấm nói trong điện thoại vừa rồi hay không, nhưng nếu anh không nhắc đương nhiên cô sẽ không hỏi. Cô lặng lẽ đi tới phòng ăn, ngồi xuống, sáp lại ngửi bát mì.

Tay nghề của bạo quân thực sự rất tốt, tôm biển trong nước canh trong veo, không biết anh sơ chế như thế nào mà không hề ngửi thấy mùi tanh, chỉ có hương vị cà chua đậm đà.

Chiếc bụng đói của Hàn Cẩm Thư réo ầm ĩ nên cô cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Trong suốt quá trình, Ngôn Độ ngồi bên cạnh Hàn Cẩm Thư, chăm chú nhìn cô.

Miệng của cô nhỏ đến nỗi mỗi khi đút một miếng vào miệng, hai bên má đều sẽ phồng lên. Đôi môi đỏ mọng mím chặt, động đậy theo động tác nhai hệt như một chú chuột hamster tinh nghịch.

Không lâu sau, Hàn Cẩm Thư đã ăn sạch bát mì, thậm chí còn húp sạch cả canh.

Ngôn Độ tiện tay rút một tờ giấy ăn lau canh dính trên khóe miệng cô.

Ngôn Độ cong khóe môi, hỏi cô: “Ăn xong rồi chứ?”.

“Dạ”. Hàn Cẩm Thư nhận lấy khăn giấy, vừa lau miệng vừa gật đầu, nhìn anh cười: “Rất ngon, cảm ơn anh”.

Ngôn Độ đứng dậy đi tới nhẹ nhàng nắm lấy tay Hàn Cẩm Thư, đỡ cô đứng dậy, sau đó đi thẳng về phía thư phòng.

Hàn Cẩm Thư có chút khó hiểu, hỏi: “Đi thư phòng làm gì?’.

“Dẫn em đi tham quan một chút” Ngôn Độ nói thản nhiên: “Đồ mà anh cất giữ”.

***

Thư phòng của Ngôn Độ rất lớn, rộng khoảng hơn 40 mét vuông, chuyên dùng làm văn phòng làm việc thường ngày của anh. Ngoại trừ phòng ngủ, đây là căn phòng Ngôn Độ thường ở nhất.

Trong trí nhớ của Hàn Cẩm Thư, hai năm qua, chỉ cần ngày nào Ngôn Độ ở nhà, ngoại trừ những lúc dày vò bắt nạt cô trên giường thì anh đều ở trong thư phòng này một mình.

Sau khi đóng cửa, anh có thể tự nhốt mình trong phòng hàng tiếng đồng hồ, cũng không biết là đang làm gì.

Hàn Cẩm Thư nghe xong, trong lòng không khỏi mếu máo, thầm nghĩ: Thư phòng thì có thể cất giữ cái gì chứ, ngoại trừ sách ra không phải vẫn là sách sao?.

Cô biết anh học thức uyên bác và có lượng đọc đáng kinh ngạc, nhưng việc gì anh phải khoe nó với cô cơ chứ?

Nhà cô còn có một người họ hàng mở thư viện với hàng triệu cuốn sách đấy, tay háo sắc này muốn làm gì thế.

Lần sau, cô nhất định phải khoe lại mới được.

Dọc đường đi, Hàn Cẩm Thư vừa oán thầm vừa lơ đãng đi theo sau Ngôn Độ vào thư phòng.

Cô đứng giữa thư phòng, buồn chán nhún vai, nhìn anh: “Ừm, em tham quan xong rồi, có nhiều sách thật. Bây giờ anh có thể nói cho em chuyện bức ảnh là như thế nào không?”.

Ngôn Độ không để ý đến cô.

Anh đi thẳng đến bức tranh sơn dầu cao hai mét, Hàn Cẩm Thư nhìn theo bóng dáng của anh, ngước mắt lên nhìn bức tranh sơn dầu.

Hàn Cẩm Thư biết đây là bức tranh sơn dầu nổi tiếng nhất của Giorgione tên là “Sleeping Venus”, hình ảnh trong bức tranh là người phụ nữ đẹp nhất trong thần thoại La Mã, vị thần sắc đẹp Venus.

Nữ thần Venus trong tranh khỏa thân nhắm mắt ngủ yên, đường nét cơ thể uốn lượn không chỉ phô diễn vẻ đẹp hình thể phụ nữ mà còn tràn đầy vẻ đẹp và sức sống nguyên sơ nhất.

Ngôn Độ đi tới trước bức tranh, anh giơ tay ra, cầm lấy ngọn đèn trên tường bên cạnh, khẽ vặn một cái.

Chuyện thần kỳ đã xảy ra,

Hàn Cẩm Thư kinh ngạc trợn tròn mắt, bức tranh sơn dầu kia lại là một cánh cửa, theo cửa mở ra, bức tranh sơn dầu tách ra khỏi bức tường phía sau, để lộ một khe hở.

Hàn Cẩm Thư hết sức kinh ngạc.

Cô sống ở đây hai năm nhưng chưa bao giờ biết rằng có một căn phòng bí mật trong thư phòng.

Lúc này đây, Ngôn Độ đang đứng trước cánh cửa đó, yên lặng nhìn cô.

Hàn Cẩm Thư nhìn cánh cửa tối đen trước mặt, có chút sợ hãi lại có chút tò mò, do dự hai giây cuối cùng vẫn bước vào.

Căn phòng tối không có cửa sổ, ánh sáng mặt trời cũng không thể xuyên qua. Hàn Cẩm Thư vốn tưởng rằng sẽ có một chút mùi ẩm mốc nhưng không hề. Thứ duy nhất phảng phất trong không khí là một mùi gỗ mun rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không thể ngửi thấy được.

Mùi hương giống với mùi trên người của Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư nhìn quanh, ở đây tối tăm không nhìn rõ thứ gì. Đúng lúc này, Ngôn Độ ấn công tắc bật đèn trên tường.

Cả căn phòng sáng rực trong chớp mắt.

Nhìn rõ ràng xung quanh, Hàn Cẩm Thư trợn tròn hai mắt, kinh ngạc mà che miệng lại.

Khắp căn phòng, cả bốn bức tường đều treo đầy ảnh của một mình cô. Từ năm cấp ba, đại học và sau khi tốt nghiệp.

Có bức ảnh lúc cô 18 tuổi, cô đeo ba lô trên lưng đứng ở cổng trường trung học số 1 Lan Giang, vẻ mặt buồn bã, có lẽ là vừa bị thầy hiệu trưởng mắng.

Có bức ảnh lúc cô 21 tuổi, cô đang đi bộ một mình trên con đường trở lại trường y, mặt mày cau có, có lẽ là đang lo lắng về một môn sắp thi.

Có bức ảnh lúc cô 24 tuổi, cô mặc áo khoác trắng đang đặt những lẵng hoa khai trương bệnh viện Thẩm mỹ Thịnh Thế, ánh mắt tràn đầy hy vọng về tương lai.

Đột nhiên Hàn Cẩm Thư cảm thấy khiếp sợ.

Hàn Cẩm Thư thực sự không ngờ đồ mà Ngôn Độ cất giữ lại chính là cô ở những độ tuổi khác nhau.

Chương kế tiếp