Cọ Xát

Chương 62: Chỉ khi là Ngôn Độ mới có tư cách yêu em.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy IQ thực sự rất quan trọng khi giao tiếp với Ngôn Độ.

Ví dụ như lúc này, cô cảm thấy IQ của mình không đủ dùng.

Cô thầm nghĩ: Ân oán tình thù của anh và nhà họ Ngôn tự nhiên lôi em vào làm gì.

Nghĩ vậy, Hàn Cẩm Thư cũng không thèm để ý mà trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng: “Chuyện giữa anh và nhà họ Ngôn thì liên quan gì đến em. Hơn nữa, thời điểm anh được đưa về nhà họ Ngôn là hơn mười năm trước, lúc đó em chỉ mới mấy tuổi, còn không quen biết anh, được chứ?”.

Thế nhưng, điều mà Hàn Cẩm Thư không ngờ tới là sau những câu phàn nàn của cô, bạo quân lại trả lời một cách rất nghiêm túc.

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Lúc đó em 18 tuổi, nói chính xác hơn là 17 tuổi 10 tháng”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “Đây là trọng điểm anh nắm được qua những lời em vừa nói đấy ư?”.

Ngôn Độ rủ mắt nhìn cô, chốc lát lại nói: “Quả thật lúc đó em không biết anh nhưng anh biết em”.

“…”. Đúng vậy.

Hàn Cẩm Thư phản ứng lại, Ngôn Độ đã lớn lên ở Lan Giang từ nhỏ, cũng tức là khi cô chuyển đến Lan Giang học lớp 12, Ngôn Độ cũng đã ở đó.

Hàn Cẩm Thư trợn tròn hai mắt, vội vàng hỏi: “Anh nói anh lớn lên ở Lan Giang, thế hồi đó anh học cấp ba ở trường nào?”.

Cô thật không thể tin được. Cấp ba, độ tuổi trẻ nhất và nhiệt thành nhất trong cuộc đời, rất ít người không đi hóng chuyện mà chỉ chăm chăm vào việc học. Một nhóm học sinh nam nữ tụ tập lại với nhau, ai mà không mê những cô cậu đẹp trai trong lớp kia chứ.

Với gương mặt, dáng người, khí chất và vẻ ngoài điển trai của anh, cho dù anh học ở trường nào thì cũng là hotboy của trường. Năm 18 tuổi, Hàn Cẩm Thư ngày nào cũng tán dóc về những chàng trai đẹp trai với đám bạn xấu của cô, tại sao cô chưa bao giờ nghe nói đến nam sinh tuấn tú như Ngôn Độ ở Lan Giang chứ.

Ngôn Độ nói: “Anh học ở trường trung học số 9 Lan Giang”.

“Trường trung học số 9?” Hàn Cẩm Thư cụp mắt xuống, dốc hết sức cẩn thận nhớ lại một hồi, cô có chút ấn tượng về ngôi trường này.

Hàn Cẩm Thư không chắc chắn về vị trí hiện tại của trường trung học số 9 Lan Giang, cô chỉ nhớ rằng trường trung học số 9 năm đó là ngôi trường dành cho con em công nhân viên chức, được chính quyền Lan Giang thành lập để dạy học cho con cái của công nhân viên, nằm ở vùng ngoại ô của Lan Giang, cách nội thành rất xa.

Thành tích và kỷ luật ở trung học số 9 không tốt, năng lực giáo viên và học sinh cũng rất tệ, gia đình có điều kiện một chút sẽ không bao giờ gửi con đến trường trung học số 9.

Hàn Cẩm Thư nhíu mày, “Dì Nam cho anh học ở trường trung học số 9 à?”.

Ngôn Độ nói: “Không phải. Lúc đầu dì Nam muốn anh học trường trung học số 1 Lan Giang”.

Hàn Cẩm Thư bối rối: “Thế sao anh không tới?”. Nếu anh thực sự đến, nói không chừng cô còn có thể là bạn học cấp ba của anh một năm.

Sau đó hai người sẽ viết nên một câu chuyện tình yêu thanh xuân lãng mạn,

Ngôn Độ: “Trường trung học số 1 Lan Giang là trường học tốt nhất ở Lan Giang, trước khi nhập học sẽ có một bài kiểm tra đó là bài kiểm tra tâm lý”.

“Đúng rồi, đều phải làm”. Hàn Cẩm Thư chớp mắt, “Nhưng bài kiểm tra tâm lý đó chỉ là hình thức thôi, ai cũng có thể thông qua”.

Ngôn Độ mặt không biến sắc nói: “Anh không thông qua”.

Hàn Cẩm Thư: “…???”.

Hàn Cẩm Thư ngẩn người, buột miệng nói: “Trời ạ, thì ra năm 15 16 tuổi mà anh đã có tâm lý bất thường rồi à?”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ im lặng khoảng 3 giây, sau đó bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Vừa dứt lời, không gian trong xe lại rơi vào sự im lặng đáng sợ.

Nói thật, Hàn Cẩm Thư không ngờ mình sẽ lỡ miệng nói ra bệnh tình của Ngôn Độ một cách đột ngột như vậy, cũng như cô không ngờ rằng bạo quân sẽ đột nhiên thừa nhận điều đó với cô.

Hàn Cẩm Thư híp mắt, giọng nói hơi nặng nề: “Ngôn Độ, cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi”.

Ngôn Độ nhướng mày: “Anh thừa nhận chuyện gì?”.

Hàn Cẩm Thư trầm giọng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Thừa nhận mình có tâm lý bất thường”.

Ngôn Độ không muốn đáp lại lời của Hàn Cẩm Thư, anh sấn tới hôn lên chóp mũi cô, sau đó nói: “Bởi vì bài kiểm tra tâm lý ấy, hiệu trưởng cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng nên đã thông báo cho dì Nam, bảo dì ấy đưa anh đi bệnh viện”.

Dì Nam không được đi học nên nửa chữ cũng không biết, dì sống ở thị trấn nhỏ Lan Giang, chỉ mới thấy kiểu bệnh nhân tâm thần đánh đập cắn người, làm sao hiểu được vấn đề tâm lý khác.

Dù là như vậy, dì ấy vẫn đưa Ngôn Độ lúc đó mới 16 tuổi đến bệnh viện.

Bệnh viện của Lan Giang không có “chuyên gia sức khỏe tâm lý” như hiệu trưởng đề cập. Dì Nam đã dành một lúc lâu để đặt câu hỏi tại bàn hướng dẫn trong bệnh viện, sau đó mơ hồ đăng ký khoa thần kinh.

Say khi khám bệnh, bác sĩ không nói rõ nguyên nhân mà chỉ yêu cầu dì Nam nên dành nhiều thời gian hơn cho đứa trẻ, bổ sung các nguyên tố vi lượng một cách thích hợp.

Vấn đề tâm lý của Ngôn Độ cứ bỏ ngỏ như vậy.

“Sau đó anh đã đến trường trung học số 9 à?” Hàn Cẩm Thư hỏi.

“Ừ”. Ngôn Độ ôm cô vào lòng rồi nói: “Dì Nam làm việc trong một nhà máy ở ngoại ô, trường trung học số 9 cũng gần đơn vị của dì và nơi bọn anh ở”.

Thân hình cao lớn của anh chiếm hết cả chỗ ngồi, Hàn Cẩm Thư bị anh ôm chặt vào lòng, có chút không thoải mái.

Cô giãy giụa như một con cá, điều chỉnh tư thế ngồi vùi đầu vào hõm cổ anh, cọ tới cọ lui xong lại hỏi: “Vậy làm sao anh biết em?”.

Ngôn Độ đột nhiên bật cười, tùy ý nói: “Năm đó, học sinh tất cả các trường trung học ở Lan Giang có lẽ không ai không biết em”.

“Không phải chứ, khoa trương vậy sao?” Hàn Cẩm Thư ngẩn người, “Em nổi tiếng vậy à?”.

Ngôn Độ nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô: “Đương nhiên rồi”.

Hàn Cẩm Thư lúc 18 tuổi không khiêm tốn như bây giờ.

Cô của 18 tuổi, xinh đẹp mỹ lệ động lòng người, đôi mắt đẹp như ánh trăng, lấp lánh như vì sao. Giống như ngọn lửa dữ dội, nó thắp sáng toàn bộ thị trấn trầm lặng đồng thời cũng thiêu rụi mảnh đất hoang màu xám trong lòng Ngôn Độ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rực rỡ ấy, nụ cười trong sáng ngây thơ ấy, vẻ mặt kiêu kỳ mang theo sự phản nghịch đó vẫn khiến trái tim Ngôn Độ vẫn bồi hồi sau gần 10 năm.

Ngôn Độ nói: “Lúc ấy, gần như tất cả các trường học ở Lan Giang đều bàn tán về em”.

Hàn Cẩm Thư dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, có lẽ là bởi vì cô biết quá nhiều bí ẩn về bạo quân, cho nên hiện tại mỗi lần nghe anh nói gì cô đều ôm một chút hoài nghi, đang suy nghĩ là thật hay là giả.

Hàn Cẩm Thư bĩu môi hỏi: “Mọi người bàn tán điều gì về em?”.

Ngôn Độ: “Bọn họ nói em khác người, nói về vẻ đẹp của em, cũng nói em diêm dúa lòe loẹt”.

“Gì vậy chứ. Là vì học sinh cấp ba của Lan Giang quá đơn giản dị cho nên nhìn em có vẻ lòe loẹt. Hầu hết những cô gái 17 18 tuổi ở thành phố Ngân Hà đều giống như em”. Hàn Cẩm Thư nhẹ giọng cắt ngang, “Cho nên, anh thấy sắc nổi lòng tham, từ đó liền phải lòng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lại khác biệt của em à?”.

Ngôn Độ: “Gần như vậy”.

Hàn Cẩm Thư mơ hồ hiểu ra, điều này cũng giải thích vì sao Ngôn Độ lại chơi “Tower of Justice” bằng máy chủ toàn quốc rồi.

… Đợi.

Đợi đã!

Tower of Justice??!

Hàn Cẩm Thư lại phát hiện một điểm mù, cô suy nghĩ một hồi, nhíu mày: “Chờ một chút, vậy là anh đã thích em trước khi trở thành “Letter” phải không?”.

Ngôn Độ nhìn chằm chằm ánh mắt của cô: “Đúng”.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, trong đầu Hàn Cẩm Thư hiện ra một suy đoán, cô kinh ngạc che miệng lại.

Ngôn Độ nhướng mày: “Đoán được rồi?”.

Hàn Cẩm Thư nói không nên lời.

“Không lâu sau khi khai giảng lớp 12, anh đã gặp em một lần ở quán Internet, trông thấy em đang chơi trò chơi trực tuyến “Tower of Justice””. Ngôn Độ lướt ngón trỏ trên gương mặt cô, “Khi đó anh đã nghĩ, có lẽ đây là một cách để đến gần em mà không quấy rầy em”.

Hàn Cẩm Thư nắm lấy cánh tay anh: “Anh thấy em chơi nên anh cũng chơi, sau đó… trở thành huyền thoại số 1 toàn quốc?”

Hả???

Ngôn Độ thản nhiên nói: “Đúng vậy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Không phải.

Đại ca… anh còn là người bình thường không hả?!

Ngôn Độ nói tiếp: “Ngoài ra, vào năm lớp 12, mỗi tuần anh đều đặn trốn học trèo tường, vượt qua nửa thành phố Lan Giang đến bên ngoài trường trung học số 1 nhìn em”.

Hàn Cẩm Thư ngẩn ra một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, sau đó nói: “… Anh thường đến vào khi nào?”.

Ngôn Độ nói: “Trường trung học số 1 sẽ tổ chức hoạt động thể dục thể thao cho học sinh lớp 12 vào 7 giờ tối thứ sáu hàng tuần”.

Hàn Cẩm Thư nhớ ra rồi.

Vào năm lớp 12, các học sinh phải chịu rất nhiều áp lực, nhiều người trốn bài tập giữa giờ học, thậm chí còn lẻn về lớp làm bài rồi ngủ trong giờ thể dục. Nhà trường sợ một số nhóm học sinh về lâu dài sẽ không chịu được áp lực của Tháng 7 đen tối nên đã tổ chức rèn luyện tập thể để tăng cường thể chất cho mọi người.

Một chiếc ô tô vừa chạy ngang qua, đèn pha lập lòe mang theo tia sáng lóe lên. Hàn Cẩm Thư nhân cơ hội nâng mặt Ngôn Độ lên, cẩn thận nhìn chằm chằm vào anh.

Cô sáp lại rất gần, thì thào nói: “Nhưng, gương mặt của anh đẹp thế này, nếu như em đã từng gặp thì nhất định cả đời cũng sẽ không quên được mới đúng”.

Ngôn Độ khẽ hôn lên vành tai của cô, “Năm đó có biết bao nhiêu chàng trai nhớ thương em, anh chỉ là một trong số đó, em không chú ý đến anh cũng là chuyện bình thường”.

Lời nói này của Ngôn Độ có chút kỳ quái, nhưng cô ngẫm nghĩ mãi cũng không nói rõ được chỗ nào không ổn, thế là không nghĩ nữa.

Cô sẽ không bao giờ biết rằng Ngôn Độ thời niên thiếu đã hy vọng có được cô đến mức ám ảnh.

Vô số những buổi tối thứ sáu, anh sẽ có mặt đúng giờ, đứng dưới màn đêm trong một bộ đồ màu đen và đeo khẩu trang.

Cách song sắt của sân thể dục, học sinh của trung học số 1 mặc đồng phục giống nhau, có nhảy xa, chạy bộ, đánh cầu lông. Anh luôn luôn có thể tìm thấy chính xác và hoàn hảo thân hình mảnh khảnh đầy quyến rũ đó giữa đám đông trong chớp mắt.

Ngôn Độ mặc áo đen và khẩu trang màu đen để hòa mình vào màn đêm, để áp chế tâm ma trong lòng.

Anh sợ rằng mình sẽ thu hút sự chú ý của cô, thậm chí anh còn sợ ánh mắt của mình và cô sẽ chạm nhau.

Ngôn Độ nhớ lại có một lần Hàn Cẩm Thư lười vận động nên rủ hai bạn học nữ mua kem trốn ra một bên ăn.

Vị trí cô đứng tình cờ cách song sắt rất gần.

Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô, nhìn vầng trán cô lấm tấm mồ hôi, nhìn đôi môi đỏ mọng mỉm cười, nhìn chiếc lưỡi hồng liếm kem thích thú..

Cô gái lơ đãng nhìn lướt qua và dường như đã nhìn thấy anh. Đôi mắt trong sáng vô tư ấy bắt gặp đôi mắt tối đen của thiếu niên.

Chỉ một ánh mắt ấy, Ngôn Độ nhạy bén cảm giác được trong lòng có thứ gì đó đang rục rịch, muốn thoát khỏi xiềng xích.

Anh muốn cô.

Muốn có được cô, muốn chiếm hữu cô, muốn cô chỉ thuộc về anh từ đầu đến chân, từ cơ thể đến trái tim.

Buổi tối thứ sáu ấy, khao khát của Ngôn Độ dành cho Hàn Cẩm Thư đã đạt đến đỉnh điểm chưa từng có. Anh gần như bỏ chạy trong hoảng sợ.

Anh cố gắng hết sức mới có kiềm chế được bản thân không làm ra những điều điên rồ gì với cô.

Từ khi Ngôn Độ có ký ức, anh đã theo dì Nam đến sống trong ký túc xá cũ của nhà xưởng, một căn phòng cũ chật hẹp rộng hơn 30 mét vuông chứa đầy đồ đạc.

Trong nhà, thứ có giá trị duy nhất là chiếc máy tính cũ mà dì Nam dành dụm mua cho anh, và một chiếc máy ảnh mà bà ấy nhặt được ở bên ngoài.                                                                                                                                                                                        

Từ nhỏ đến lớn, bên tai Ngôn Độ luôn tràn ngập những lời chế nhạo, chế giễu và sỉ nhục không ngớt.

Thuở nhỏ, cả thế giới của anh chỉ toàn là bóng tối và hoang vắng. Cho đến khi, bông hồng dại có gai bừa bãi lao vào thành phố này và đâm vào trái tim anh, mang theo một tia sáng nóng bỏng và rực rỡ.

Khi Ngôn Độ lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Cẩm Thư 18 tuổi, anh ngay lập tức nhận ra rằng đó là hình bóng mà anh đã giấu sâu trong ký ức của mình trong nhiều năm.

Anh nghèo khổ, thấp hèn, trạng thái tâm lý không bình thường, u ám, giống như một ngọn cỏ vô giá trị trong đầm lầy, cũng giống như con chó hung ác thoi thóp trong địa ngục.

Mà cô lại là thiên chi kiêu nữ, xuất thân cao quý, hào quang lóa mắt, được vạn phần nuông chiều, là ước mơ mà anh vĩnh viễn không cách nào theo đuổi được.

Cho đến một ngày tháng 5 của học kỳ hai lớp 12, ba người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da xuất hiện trong ký túc xá cũ, họ nói với anh rằng họ sẽ đón anh trở về nhà họ Ngôn.

Một kế hoạch đã hình thành trong đầu cậu thiếu niên hung ác nham hiểm.

Khóe miệng Ngôn Độ cong lên một nụ cười bệnh trạng, anh đồng ý với kế hoạch của những người đó.

Ngôn Độ biết rằng, cơ hội để anh có được Hàn Cẩm Thư đã tới rồi.

Khoang xe yên lặng như tờ.

Vài giây trôi qua, Hàn Cẩm Thư lại hỏi: “Vậy chuyện anh thích em có liên quan gì tới việc anh đồng ý với đề nghị trở về nhà họ Ngôn?”.

“Chỉ khi là người của nhà họ Ngôn thì anh mới có cơ hội tiếp xúc với em, chỉ khi là người thừa kế của Ngôn thị thì anh mới có khả năng bảo vệ em”. Ngôn Độ nói “Chỉ khi trở thành “Ngôn Độ” thì anh mới có tư cách yêu em”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư nghe anh chậm rãi nói, ánh mắt khẽ động, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót khó hiểu.

Không lâu sau, Ngôn Độ nhắm mắt lại, đôi môi nhẹ nhàng mà kiên định hôn lên môi cô.

Anh trầm giọng nói: “Tiểu thư tình, anh cố hết sức bò ra khỏi địa ngục, thận trọng, không từ thủ đoạn, đứng ở nơi không ai đứng, chính là để khiến em có cơ hội nhìn anh một lần”.

Hàn Cẩm Thư đột nhiên muốn khóc.

Cô không hề biết rằng vầng trăng lạnh lẽo treo trên trời cao không vấy bẩn bụi trần lại có tình yêu sâu đậm với cô như vậy, đã từng hèn mọn như vậy.

Hàn Cẩm Thư ôm anh thật chặt, trao cho anh nụ hôn nồng nhiệt nhất.

Vành mắt cô ươn ướt, nhẹ giọng nói: “Ngôn Độ, em nhìn thấy anh rồi, nhìn thấy anh là không rời mắt được. Hơn nữa sau này, cả đời này em sẽ không ngừng nhìn anh”.

Chương kế tiếp