Cọ Xát

Chương 61: Mọi chuyện anh làm đều là vì em.

Bỗng nhiên, một ngọn gió đêm lạnh lẽo thổi tới. Lá cây rủ xuống trên con đường mòn rung rinh lay động, áng mây trên trời bị gió xô đẩy cuối cùng cũng lộ ra mảnh trăng lạnh treo vắt vẻo phía sau.

Giọng điệu của Ngôn Độ vẫn vu vơ bình thản khiến Hàn Cẩm Thư ngẩn người, bước chân cũng chợt khựng lại.

Hàn Cẩm Thư nhướng mi cong, ánh mắt đoan trang dừng trên khuôn mặt trầm tĩnh lạnh lẽo của Ngôn Độ. Cô rất hoài nghi nhưng cũng thấy vô cùng buồn bã.

Mấy ngày nay, sau khi cô và Ngôn Độ hiểu nhau hơn, cô bắt đầu vô tình bị anh dẫn đi, chậm rãi bước vào thế giới của anh. Cô phát hiện, càng tới gần anh cô càng cảm thấy sợ hãi, mỗi khi hiểu anh nhiều hơn một chút thì nỗi băn khoăn trong lòng cô lại dày thêm một tấc.

Trước đây, Du Thấm từng nói Ngôn Độ là người lòng dạ tâm cơ, sâu đến mức không thể lường được. Giờ đây, Hàn Cẩm Thư cảm thấy, anh đâu chỉ là người lòng dạ thâm sâu, mà người đàn ông này từ trên xuống dưới đều là một ẩn số.

Hơn nữa, chỉ bằng năng lực cá nhân của cô, e là cả đời này cô cũng không đoán được một nửa số bí ẩn đó.

Vì thế, Hàn Cẩm Thư lười phải giải một bài toán khó. Cô bình tĩnh nhìn Ngôn Độ, nghiêm túc nói: “Ngôn Độ, em phát hiện đôi khi anh thực sự không khiến người ta thích nổi”.

Nghe vậy, Ngôn Độ nhướng mày rất nhẹ, im lặng không nói.

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu bí mật, mời anh nói ra hết một lượt cho em nghe, đừng có thỉnh loại lại nhả ra một chút như bóp kem đánh răng được không”. Hàn Cẩm Thư nói đến đây còn tỏ vẻ tức giận, hai tay chống hông, trừng mắt lườm anh: “Anh luôn đưa ra cả đống câu hỏi cho em đoán, thú vị lắm à? Thấy em ngốc nên bắt nạt đúng không?”.

Dáng vẻ cô trừng mắt chống nạnh ấm ức lúc này giống hệt chú sóc nhỏ ăn vụng hạt thông, hai má phồng lên thở phì phì vô cùng đáng yêu.

Ngốc thì có ngốc, nhưng cũng rất hồn nhiên ngây thơ.

Ngôn Độ liếc mắt nhìn Hàn Cẩm Thư, dòng sông băng lạnh lẽo trong lòng cũng muốn bị hòa tan. Anh nâng tay lên nhẹ nhàng véo khuôn mặt mềm mại láng mịn của cô, khóe miệng cong lên thấy rõ: “Bảo bối, hình như gần đây em béo lên một chút?”.

“Hả?”.

Hàn Cẩm Thư vốn đang ôm bụng phừng phừng tức giận, nghe thấy anh nói lại ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn xuống bụng mình.

Mềm mềm nảy nảy, quả nhiên là có bụng bia bé xíu xiu rồi.

“Hình như đúng là béo lên một chút”. Hàn Cẩm Thư nói thầm, “Gần đây anh nấu bữa khuya ngon quá, trước khi ngủ mà ăn nhiều như vậy, béo lên cũng dễ hiểu”.

Nói xong, cô lại ngẩng đầu nhìn anh, nheo mắt ra vẻ cảnh giác: “Làm sao? Định đánh trống lảng à, bắt đầu chê bai cân nặng của em phải không?”.

Ngôn Độ nói: “Không phải”.

“Thế tại sao anh lại bảo em béo?”. Hàn Cẩm Thư hừ một tiếng, vênh mặt lên, “Béo thì làm sao, em đẹp thế này, có béo thành quả bóng lăn thì cũng là quả bóng đẹp nhất”.

Ngôn Độ nhìn khuôn mặt nhỏ kiều diễm của cô, đôi mắt lạnh lùng vương ý cười nồng đậm.

Đây là Hàn Cẩm Thư của anh.

Sự tự tin và xinh đẹp của cô toát ra từ cốt cách, từ nhỏ đã vậy, đến giờ vẫn thế. Cô giống như ánh mặt trời vĩnh viễn tích tụ năng lượng vô hạn, vĩnh viễn chiếu sáng bóng đêm không biết mệt mỏi.

Ngôn Độ cười khẽ, cúi người hôn lên môi cô, trầm giọng nói: “Em béo lên cũng là do anh vỗ béo, vì thế anh cảm thấy rất vui vẻ”.

Hàn Cẩm Thư không ngờ Ngôn Độ sẽ nói vậy, da mặt đột nhiên đỏ lên. Hai má cô nóng bừng, chột dạ giơ tay đánh anh, lúng túng nói: “Đừng tưởng nịnh nọt là em bỏ qua cho anh. Anh mau nói thật đi!”.

Ngôn Độ ôm eo cô, tiếp tục đi về phía trước.

Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau nhưng cô không cho anh cơ hội làm gì, trừng mắt liếc anh một cái thật dài.

Hàn Cẩm Thư lạnh giọng uy hiếp: “Hôm nay nếu anh không nói rõ mọi chuyện cho em thì ôm gối ra cửa mà ngủ”.

Ngôn Độ gật đầu: “Ừ, được”.

Hàn Cẩm Thư bất lực: “Được cái gì mà được”.

“Mau nói đi, vì sao tài liệu đều viết anh lớn lên ở Ý mà đột nhiên lại biến thành Lan Giang rồi?”.

“Trước kia chẳng phải anh nói với em Quốc khánh là lần đầu tiên anh đến Lan Giang à?”.

“Anh nói anh lớn lên ở Lan Giang, vậy anh ở chỗ nào Lan Giang? Vì sao dì Nam lại nuôi anh, anh nói bố anh đối với anh rất tệ, thế mẹ anh thì sao?”.

“Blah blah…”.

Ngôn Độ cúi đầu nhìn Hàn Cẩm Thư thật lâu.

Cô gái có vẻ cực kỳ tò mò về nơi anh trưởng thành, về hoàn cảnh về quá khứ của anh. Cái miệng nhỏ xinh xắn không ngừng khép mở, hỏi hết câu này sang câu khác. Có lẽ do cảm xúc có phần kích động nên âm lượng khi nói chuyện của cô cũng lớn hơn so với thường ngày vài phần, nghe vào tai vừa giòn giã vừa ngọt ngào.

Anh nhìn đôi môi cô không ngừng phát ra giọng nói ngọt ngào, cầm lòng không đậu lại bất ngờ cúi đầu hôn cô.

Nụ hôn này thành công khiến cái miệng ồn ào kia im lặng một chút.

Hàn Cẩm Thư: “…”. Hàn Cẩm Thư bị Ngôn Độ hôn, đại não lại trì trệ, đột nhiên quên mất mình muốn nói gì.

“Đi thăm dì Nam trước đã”.

Ngôn Độ nói xong còn vươn đầu lưỡi liếm cánh môi Hàn Cẩm Thư, cảm nhận sự thẹn thùng của cô khi tiếp xúc thân mật với mình.

Anh vừa lòng cong môi cười, hạ giọng nói: “Thư tình tiểu thư, đừng vội. Anh cam đoan với em, đêm nay em sẽ biết tất cả đáp án”.

Thật trùng hợp, khi Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ quay lại phòng bệnh thì dì Nam vừa hay cũng tỉnh dậy.

Điều thần kỳ chính là, chứng bệnh Alzheimer nhiều năm của dì sau khi bị ngã đập đầu lại bỗng nhiên tỉnh táo rất nhiều. Dì mở đôi mắt mơ màng, ánh mắt lang thang không mục tiêu quét qua gian phòng, cuối cùng nhìn về phía cửa.

“Dì Nam, dì tỉnh rồi ạ?”. Thấy bà mở mắt, Hàn Cẩm Thư vô cùng vui mừng, vội vàng nắm tay dì, dịu dàng hỏi: “Dì có đói không, có muốn ăn chút gì không?”.

Dì Nam cảm thấy đầu rất nặng, không trả lời, được Hàn Cẩm Thư đỡ từ từ ngồi dậy. Ngôn Độ thấy vậy cũng tiến đến lấy một chiếc gối kê sau đầu cho dì Nam, đỡ dì nửa ngồi ra sau.

Dì Nam ngồi yên trên giường xong mới có thời gian nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt.

Ánh mắt hỗn loạn của dì ánh lên tia kinh ngạc. Dì không nói lời nào mà chỉ bình tĩnh nhìn Hàn Cẩm Thư, nhìn đến nỗi không chớp mắt lấy một cái.

Hàn Cẩm Thư vốn đang vén chăn cho dì Nam, bỗng nhận thấy ánh mắt của dì đang nhìn chằm chằm vào mình cũng nghi ngờ ngẩng lên nhìn dì.

Một già một trẻ cứ vậy nhìn nhau khoảng mười giây.

Tiếp đó, Hàn Cẩm Thư bật cười, đưa tay xoa nhẹ bàn tay nhăn nheo của dì, trêu học: “Sao vậy dì Nam, dì lại không nhận ra con nữa à?”.

Dì Nam nhíu mày.

Hàn Cẩm Thư vốn cho rằng dì Nam lại coi cô là thần tượng Triệu Phương Phương hoặc sẽ lại gọi cô là “Bạn học nữ của A Độ”.

Nào ngờ, dì Nam vừa mấp máy môi, đột nhiên gọi một cái tên: “… Hàn Cẩm Thư?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư lập tức sững sờ tại chỗ.

Từ khi cô kết hôn với Ngôn Độ đến nay, trong trí nhớ của cô, dì Nam vẫn luôn trong trạng thái mơ màng, nửa khùng nửa điên.

Dì Nam mắc chứng Alzheimer còn trước cả khi dì gặp cô. Nếu đã vậy thì sao dì lại biết tên cô, còn gọi chính xác từng chữ như vậy được chứ?

Chỉ vài giây ngắn ngủi, trong lòng Hàn Cẩm Thư nảy sinh một suy đoán. 

Khả năng duy nhất chính là dì Nam đã biết cô trước cả khi phát bệnh Alzheimer.

Hàn Cẩm Thư nghiêng đầu nhìn Ngôn Độ bên cạnh. Anh vẫn là dáng vẻ đó, trầm tĩnh như nước khiến người ta không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Cô đành phải quay lại nhìn dì Nam.

Hàn Cẩm Thư chần chừ giây lát bèn cười với dì, thử hỏi: “Dì Nam, dì… nhớ con ạ?”.

“Đương nhiên”. Dì Nam nhìn Hàn Cẩm Thư, dường như có chút cảm thán nhưng vẫn không nói nhiều lời với cô. Ngược lại, dì quay sang Ngôn Độ, nói: “A Độ, đã nhiều năm như vậy rồi, nhìn thấy con cuối cùng cũng được như ước nguyện, dì Nam vui thay cho con. Mẹ con trên trời có thiêng cũng rất vui vẻ”.

Hàn Cẩm Thư để ý khi dì Nam nói với Ngôn Độ những lời này, ánh mắt dì không cầm được những giọt lệ sáng lóa.

Thấy chăn của dì Nam sắp tuột xuống, Ngôn Độ kéo chăn cho dì. Anh cười khẽ, nói: “Bác sĩ nói, thời gian này dì phải ăn uống thanh đạm, nghỉ ngơi nhiều, đi lại vừa đủ thôi”.

Dì Nam còn cười gật đầu với Ngôn Độ.

Lúc này, hộ sĩ từ bên ngoài đi vào, trong tay bê một bát cháo nóng. Thấy Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư, hộ sĩ nói: “Ngôn tiên sinh, Ngôn phu nhân, bà ấy đã không sao rồi, chỗ này đã có bác sĩ và hộ sĩ chăm lo, hai ngươi mau về đi”.

Hàn Cẩm Thư vẫn còn do dự, nói: “Đợi dì Nam ăn xong đi ngủ, lúc đó chúng tôi sẽ về”.

“Dì vừa mới dậy, không đói cũng không buồn ngủ, đợi dì ngủ tiếp thì phải chờ quá nửa đêm đó”. Dì Nam tùy ý xua tay, “Được rồi, hai đứa mau về nhà đi, đường tối khó lái xe, lái chậm một chút”.

“Chuyện này…”. Dì Nam đã nói vậy, Hàn Cẩm Thư lưỡng lự, dò hỏi ảnh mắt của Ngôn Độ.

Ngôn Độ trả lời: “Vâng, dì Nam nghỉ ngơi trước đi, con và Cẩm Thư về trước”.

“Ừ”. Dì Nam cười nói, “Đi đi”.

Lát sau, Hàn Cẩm Thư vẫn không yên lòng nên lại nói thêm mấy điều chăm sóc người bệnh với dì hộ sĩ, sau đó mới theo Ngôn Độ rời đi.

Ngôn Độ đã dặn Franc và A Kiệt về trước, vì thế đường về lúc này chỉ có Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ.

Ngôn Độ khởi động xe ra khỏi cửa viện điều dưỡng. Trên đường đi, nhớ đến hình ảnh Hàn Cẩm Thư bịn rịn dặn dò hộ sĩ chăm sóc dì Nam, anh bỗng nhiên hỏi: “Em có vẻ rất quan tâm đến sức khỏe của dì Nam”.

“Chắc chắn rồi”. Hàn Cẩm Thư trả lời với giọng điệu dĩ nhiên, không hề ngập ngừng nói: “Dì Nam là người rất quan trọng với anh, mà anh lại là người quan trọng nhất của em. Vì thế, dì Nam đương nhiên cũng quan trọng với em rồi”.

Câu cú của cô có vẻ bộp chộp hỗn loạn nhưng Ngôn Độ hoàn toàn không thèm để ý.

Anh liếc mắt nhìn cô, nói: “Vừa rồi em nói, anh là người quan trọng nhất của em sao?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Đúng vậy, mồm miệng nhanh nhảu là thế đó.

Hai má trắng nõn của Hàn Cẩm Thư nhanh chóng ửng đỏ như rặng mây chiều, chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn trả lời thành thật: “Đúng… vậy…”.

Cô vừa dứt lời, Ngôn Độ không có phản ứng gì, nhưng anh đánh lái bằng một tay tấp xe vào lề đường.

Hàn Cẩm Thư nhìn qua cửa sổ xe thấy bên ngoài toàn là nhà xưởng. Bây giờ là đêm khuya, xung quanh vắng lặng, dân cư thưa thớt, thỉnh thoảng mới nghe thấy vài tiếng chó sủa, thật sự dọa người ta mà.

Cô hơi sợ hãi, bản năng nép mình sát về phía anh, nhìn ngó trái phải, khó hiểu hỏi: “… Này, anh bỗng nhiên dừng xe chỗ hoang vu này làm gì?”.

Ngôn Độ rất bình tĩnh đáp: “Bởi vì lái xe không tiện lắm”.

Hàn Cẩm Thư: “…?”.

Cô mù mờ ngẩng đầu lên hỏi: “Không tiện làm gì?”.

“Hôn em”.

Nói xong, Ngôn Độ nắm cằm Hàn Cẩm Thư, bỏ qua con mắt sáng ngời vì kinh ngạc của cô mà cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô.

Nụ hôn vừa kiên định vừa thành kính.

Hàn Cẩm Thư nhận thấy sự biến hóa tinh tế trong đó, nội tâm rung động cũng chiều theo anh, hé miệng đón nhận.

Rất lâu qua đi, anh buông làn môi cô, cô đỏ mặt vùi đầu vào ngực anh, cái miệng nhỏ phập phồng thở đốc.

Ngôn Độ ôm cô, nhắm mắt hôn lên tóc cô. Hơi lạnh mềm mại mang theo mùi dầu gội thoang thoảng. Anh biết đó là mùi hương mà cô thích nhất.

Đợt cho hơi thở dần hồi phục, Hàn Cẩm Thư mềm mại lên tiếng, gọi: “Ngôn Độ”.

Ngôn Độ trả lời: “Anh đây”.

Hàn Cẩm Thư nói nhỏ: “Chuyện ở Lan Giang, nếu anh không muốn nói cho em thì không phải nói đâu”.

Ngôn Độ vuốt ve sau cổ cô, ngập ngừng nửa giây. Anh khẽ nâng cằm cô, dịu dàng hỏi: “Em không muốn biết ư?”.

“Em muốn biết, em muốn biết tất cả về anh”. Hàn Cẩm Thư nhìn sâu vào mắt anh, “Nhưng em cũng tôn trọng quyết định của anh”.

Hàn Cẩm Thư không muốn ép anh là bởi vì cô có dự cảm, đoạn quá khứ của Ngôn Độ bị bóp méo, bị sai lệch đó nhất định có nguyên nhân không tốt lắm.

Lòng hiếu kỳ của cô không thắng lại ý chí muốn bảo vệ anh. Hàn Cẩm Thư rất sợ ép Ngôn Độ nhắc lại những chuyện đó sẽ tạo thành sự tổn thương cho anh.

Cô rất chân thành nói: “Em không muốn anh thấy khổ sở, một chút thôi cũng không được”.

Nhưng, câu trả lời của Ngôn Độ nằm ngoài dự tính của cô.

“Có lời này của em, có sự quan tâm của em như vậy là đủ rồi”. Ngôn Độ cười nhạt, khóe mắt lên đuôi mày đều cong lên, ánh mắt đen nhánh lập lòe tia sáng.

Sau đó, giọng điệu của anh trở nên bình thản, có phần tùy ý: “Nhưng mà câu chuyện này hơi dài, cũng có phần phức tạp. Có lẽ em phải kiên nhẫn một chút nghe anh kể”.

Tiếp đó, một câu chuyện không ai biết đến dần dần mở ra trước mắt Hàn Cẩm Thư.

Rất nhiều năm trước, Lan Giang vẫn chỉ là một huyện nhỏ nghèo khó lạc hậu. Ở đó, bất kỳ người trẻ 17-18 tuổi nào có ý chí, có lòng nhiệt tình đều sẽ đến nơi khác làm việc; ở lại Lan Giang chỉ còn là những người bệnh tật đau yếu.

Thế nhưng, một cô gái trẻ tên Lê Nguyệt Dao lại đi ngược với số đông.

Lê Nguyệt Dao rất xinh đẹp, mi cong mắt ướt, chân dài thon thả, cộng thêm làn da trắng nõn tinh tế, quả thực là mỹ nhân hiếm có.

Đáng tiếc là, bố mẹ của Lê Nguyệt Dao đã mất khi cô còn rất nhỏ. Người thân duy nhất của cô trên đời là bà nội đã bảy mươi tuổi. Bà nội chưa từng đi học, sinh sống ở Lan Giang dựa vào nghề nhặt phế liệu, thức khuya dậy sớm mỗi ngày cũng chỉ đủ tiền trang trải cuộc sống của mình và cháu gái. Vì vậy, Lê Nguyệt Dao vừa học xong tiểu học đã phải bỏ học đến làm việc ở một tiệm ăn nhỏ gần nhà để kiếm tiền phụ giúp gia đình.

Đến năm 18 tuổi, Lê Nguyệt Dao vốn cũng muốn đến thành phố khác kiếm tiền như bao người cùng trang lứa. Nhưng nào ngờ sét đánh giữa trưa nắng, bà nội không may bị ngã lúc đi nhặt phế liệu, may mà được người tốt đưa đi bệnh viện. Nhưng sau khi kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán bà bị nhiễm trùng đường tiểu.

Vì chăm sóc cho bà nội nên Lê Nguyệt Dao đành phải từ bỏ ý định đi thành phố tìm việc làm.

Bác sĩ nói với Lê Nguyệt Dao, nhiễm trùng đường tiểu là thời kỳ cuối của suy thận, có hai phương pháp chữa trị, một là phải mổ thận, hai là phải thường xuyên chạy thận.

Thời kỳ đó vẫn chưa có chính sách về bảo hiểm y tế, hễ mắc bệnh nặng là tốn cả gia tài để chữa trị. Lê Nguyệt Dao không có bằng cấp, cũng không có kỹ năng nên chỉ có thể kiếm ít tiền chữa bệnh cho bà nội. Được người ta giới thiệu, cô vào làm nhân viên rửa chân tại tiệm ngâm chân lớn nhất ở Lan Giang.

Lúc đó, Tập đoàn Ngôn thị nhìn trúng một miếng đất ở Lan Giang, muốn đến khai thác. Ngay lúc đó, cậu cả nhà họ Ngôn, cũng chính là Ngôn Từ Niên đúng lúc đến Lan Giang khảo sát.

Ngôn Từ Niên là điển hình của kiểu người ăn chơi trác táng, xa hoa trụy lạc, cuộc sống hỗn loạn. Vừa đến Lan Giang một ngày, Ngôn Từ Niên đã nhất quyết muốn đi. Cấp dưới sợ về lúc này không có gì báo cáo với ông chủ nên vừa dỗ vừa lừa, đưa Ngôn Từ Niên đến quán Karaoke ca hát uống rượu tìm vui.

Cậu chủ nhà họ Ngôn uống quá chén, tâm tình sảng khoái, hô hào mọi người đi ngâm chân.

Lê Nguyệt Dao không may, hôm đó cô phải trực đêm, đúng lúc bị sắp xếp phải phục vụ cho đám người của Ngôn Từ Niên.

Quang cảnh khi đó rất hỗn loạn, hơi nước lượn lờ, không thiếu khách hàng thường xuyên đùa bỡn mấy em gái rửa chân trong tiệm.

Mấy tên cấp dưới của Ngôn thị thấy Lê Nguyệt Dao trẻ trung xinh đẹp liền nổi ý đồ xấu. Bọn họ tự cho mình thông minh, nhân lúc cậu chủ say bí tỉ không biết trời trăng liền giở chút thủ đoạn nhốt Lê Nguyệt Dao vào phòng cùng Ngôn Từ Niên.

Sau đêm đó, Lê Nguyệt Dao suýt chút nữa đã cầm kéo tự sát.

Ngôn Từ Niên nhìn việc chính mình gây ra cũng thấy vô cùng bực bội. Ngày thường hắn xa hoa truy lạc là vậy nhưng vừa nhìn cô gái này là biết người ta là người trong sạch. Làm ra chuyện này, hắn sợ cô không sống nổi. Ngôn Từ Niên xử hết đám cấp dưới một trận tơi bời, sau đó không màng tất cả lời phản đối, nhất quyết đưa Lê Nguyệt Dao về thành phố Ngân Hà, đưa cô về nhà chính của Ngôn thị.

Lê Nguyệt Dao sống ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi từ nhỏ, đột nhiên được đưa đến một nơi nguy nga tráng lệ chỉ thấy ở những phủ đệ trên tivi.

Cô vừa sợ hãi vừa tự ti, sợ hãi đến cùng cực.

Ngôn Từ Niên nói với bố mẹ, hắn không thể đang yên đang lành hủy đi sự trong sạch của một cô gái.

Nào ngờ, hai vị nhà họ Ngôn vừa nghe đến xuất thân của Lê Nguyệt Dao, hơn nữa còn biết cô làm rửa chân trong tiệm ngâm chân liền khẳng định Lê Nguyệt Dao muốn dùng cách này để bẫy con trai mình. Vì thế, hai người đó bảo lão Kiều lấy một túi tiền tới ném cho Lê Nguyệt Dao rồi tống cổ người đi là được.

Họ cũng bắt Lê Nguyệt Dao phải thề đời này sẽ không dây dưa với nhà họ Ngôn nữa.

Ngôn Từ Niên thường ngày không dám trái ý bố mẹ, nghe thấy phương án xử lý này cũng thuận theo. Dù sao thì Ngôn thị cũng là gia tộc hiển hách, hắn lại là con của vợ cả, không thể nào cưới một cô em rửa chân vào nhà được.

Lê Nguyệt Dao còn nhỏ tuổi, không học vấn không hiểu biết, bị kinh sợ bởi khí thế của nhà họ Ngôn càng run rẩy không nói nên lời. Cô hoảng sợ nhận túi tiền, ký một thỏa thuận mà cô còn không biết đó là gì, sau đó lẻ loi lên xe trở về Lan Giang.

Vào thời đó, tư tưởng của mọi người rất bảo thủ. Sau khi trở về Lan Giang, Lê Nguyệt Dao sợ bà nội không chịu nổi nên không dám nói chuyện này cho bà mà chỉ trộm kể cho bạn thân là Nam Thanh.

Nam Thanh và Lê Nguyệt Dao cùng sống trong một đại tạp viện từ nhỏ, hiểu nhau từ đó, tình thân như chị em. Cô gái này rất trọng tình nghĩa, sau khi biết được bạn thân của mình gặp phải chuyện không may, cô gái tức giận hầm hầm, muốn vác dao chạy thẳng đến Ngân Hà đòi công bằng cho Lê Nguyệt Dao.

Lê Nguyệt Dao hiểu tính cách của Nam Thanh, sợ cô bạn kích động mà gây ra chuyện nên vội vàng ngăn lại.

Nam Thanh trừng mắt, tức giận quát: “Thôi? Thôi là thôi thế nào? Cậu đường đường là cô gái trong sạch mà bị tên súc sinh kia vấy bẩn rồi? Người nhà thằng đó còn là hạng chó má gì thế, cậy có tiền mà ghê à? Có tiền thì có thể không coi người nghèo ra gì à!”.

Lê Nguyệt Dao yếu đuối lại nhát gan, nhưng cô không hề khóc, chỉ nói lúc đó bị nhà kia dọa sợ nên đã cầm tiền, ký một tờ giấy, hứa sẽ không bao giờ dây dưa với nhà họ Ngôn nữa.

Hai cô gái ôm nhau khóc lớn một lúc lâu.

Khóc xong, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Sau khi kể hết ấm ức với bạn thân, Lê Nguyệt Dao cố gắng trấn tĩnh, đi đến bệnh viện lấy tiền nhà họ Ngôn cho để đóng viện phí, phần còn lại dành dụm nhỡ sau này bà nội cần đến.

Thế nhưng bất hạnh vẫn chưa dừng lại ở đó. Mấy tháng sau, kỳ kinh mãi không đến, bụng dần dần lớn lên, Lê Nguyệt Dao phát hiện mình có thai.

Sự thật như sét đánh bên tai, ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu cô chính là bỏ đứa bé trong bụng.

Nhưng người làm mẹ nỡ lòng nào làm vậy.

Lê Nguyệt Dao nằm trên giường giải phẫu, nhìn trần nhà trắng tinh và dụng cụ trong tay bác sĩ phụ khoa. Cô tưởng tượng ra cảnh đứa bé vươn vai nghịch ngợm trong bụng mình liền sợ hãi nhảy xuống giường cắm đầu chạy.

Sau đó, Lê Nguyệt Dao hạ quyết tâm sẽ sinh đứa bé.

Mấy tháng sau, một bé trai kháu khỉnh cất tiếng khóc chào đời.

Lê Nguyệt Dao nhìn khuôn mặt nhỏ xíu của con trai, nghe tiếng khóc vang dội giòn giã của con, hốc mắt nóng lên, đặt cho con cái tên “Lê Độ”.

Cái tên này do Lê Nguyệt Dao cất công tra từ điển rất lâu mới chọn được, chứa đựng mọi mong ước tốt đẹp của cô dành cho con trai.

Ánh sáng cuối cùng sẽ đến, đưa con vượt qua bể khổ.

Lê Nguyệt Dao chân thành hy vọng, Lê Độ có thể bình an trưởng thành dưới sự che chở và bầu bạn của mẹ.

Nhưng, tâm nguyệt của Lê Nguyệt Dao vẫn rơi vào vô vọng.

Sau khi cô sinh Lê Độ không lâu, bà nội cô đã qua đời. Mấy năm nay, tiền nhà họ Ngôn đưa đã gần hết. Giờ bà nội không còn, tiền cũng chẳng còn là bao. Cô đau lòng bi thương vì sự ra đi của bà, cũng lo âu cho tương lai của con trai mình. Trong lúc hoảng hốt, Lê Nguyệt Dao trượt chân rơi xuống dòng Lan Giang, con kênh đào bao quanh huyện nhỏ.

Đó là một đêm mùa đông khắc nghiệt, trời tối đến nỗi không nhìn rõ năm ngón tay, căn bản không có ai nghe thấy tiếng Lê Nguyệt Dao kêu cứu, chỉ có một con chó lớn sủa lớn bên bờ sông trơ mắt nhìn cô gái giãy giụa đến lúc sức cùng lực kiệt, từ từ chìm vào đáy nước.

Sau khi Lê Nguyệt Dao chết, Lê Độ năm đó gần hai tuổi hoàn toàn trở thành cô nhi.

Nam Thanh, bạn tốt nhất của Lê Nguyệt Dao đã đứng ra, vượt mọi sức ép đưa Lê Độ về nuôi.

Năm đó, Nam Thanh cũng son trẻ hai mươi mấy tuổi, vẫn chưa lập gia đình. Một cô gái còn son mà bỗng nhiên mọc ra đâu một đứa con, tin này truyền ra ngoài ai mà nghe cho nổi.

Bố mẹ của Nam Thanh vừa đánh vừa mắng, hai người nói cô điên khùng cho vừa, tự nhiên lại nuôi một đứa con, sau này còn ai dám cưới cô về nhà.

Tính cách của Nam Thanh hoàn toàn khác với Lê Nguyệt Dao ngoan ngoãn. Cô chưa từng đi học nhưng từ nhỏ đã lăn lộn với bùn đất, tính cách vừa đanh đá vừa hoang dại.

Nghe thấy lời này, Nam Thanh hừ lạnh trả lời: “Đàn ông có gì tốt, bọn họ không cưới, bà đây cũng chẳng thèm gả đâu! Con nhận nuôi đứa bé A Độ này rồi, từ hôm nay sẽ coi nó như con ruột!”.

Bố Nam tức đến nỗi ngất xỉu, nhất quyết đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nam Thanh.

Sau này, vì muốn nuôi dưỡng con trai của bạn thân thành người, Nam Thanh quả thật đã làm đúng lời hứa, cả đời không lấy chồng.

Nghe chuyện đến đây, Hàn Cẩm Thư đã sợ hãi không nói nên lời.

Lúc này, đêm đen như mực, chiếc ô tô màu đen vẫn chạy phăng phăng trên đường.

Ngôn Độ lái xe, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước không hề gợn sóng. Câu chuyện về vận mệnh bất hạnh của mẹ, hoàn cảnh ra đời thê thảm của mình, còn có dì Nam tốt bụng trượng nghĩa và đủ chuyện trong quá khứ được anh thuật lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, không hề mang theo nửa phần sắc thái tình cảm.

Hàn Cẩm Thư trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới hói: “… Cho nên, từ lúc đó anh đã sống nương tựa vào dì Nam ở Lan Giang sao?”.

Ngôn Độ: “Ừ”.

Hàn Cẩm Thư vẫn nghĩ không thông, “Thế thông tin anh lớn lên ở Ý, quá trình trưởng thành, thậm chí cả thông tin về trường học, thành tích mỗi năm… là thế nào?”.

Ngôn Độ hờ hững đáp: “Tất cả đều là giả”.

Hàn Cẩm Thư bàng hoàng ngạc nhiên.

Thì ra, Ngôn Từ Niên là kiểu người đa tình, tuổi trẻ đam mê tửu sắc, đến già mệt thân, 50 tuổi đã sinh một đống bệnh tật, gần như mỗi tháng đều phải nằm viện mấy ngày.

Gia tộc lớn, vinh quang hiển hách, mỗi người một tính cách. Tập đoàn Ngôn thị thấy ông chủ thường xuyên đi bệnh viện liền đoán Ngôn Từ Niên cũng nắm quyền không được bao lâu nữa, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ không dậy nổi.

Mọi người thầm nghĩ: Sắp đến lúc cải triều hoán đại rồi.

Vì thế, khi Ngôn Từ Niên đến 50 tuổi, cuộc đấu nội bộ gió tanh mưa máu của đế quốc Ngôn thị chính thức bắt đầu. Cải triều hoán đại là chuyện xưa nay chưa từng có ở Ngôn thị. Vị trí thừa kế rơi vào tay ai sẽ liên quan đến vận mệnh của tất cả mọi người.

Lúc ấy, tất cả đều biết Ngôn Từ Niên cả đời phong lưu nhưng chỉ có 3 người con. Con trai cả Ngôn Trạch, con trai thứ hai Ngôn Lãng, con gái thứ ba Ngôn Tinh. Trong đó, con gái thứ ba Ngôn Tinh đam mê tự do, bình thường chỉ thích viết lách, không hề hứng thú với vị trí thừa kế, coi như bỏ qua.

Hai cậu chủ kia đều con do vợ cả của Ngôn Từ Niên sinh ra, một người quỷ kế đa đoan, một người nóng tính dễ kích động. Nhóm bô lão của Ngôn thị đa số đều nâng đỡ cậu cả hoặc cậu hai.

Lúc này, một số người lạc lõng bị gạt ra khỏi hai chiến tuyến, không bên nào chứa chấp họ, cho họ một vị trí.

Bọn họ nghe nói, Ngôn Từ Niên còn có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài, là đứa con do một cô gái rửa chân sinh ra trong một lần phong lưu thời trẻ của Ngôn Từ Niên.

Họ nghĩ: Nếu không kiếm được lợi ích gì từ Ngôn Trạch Ngôn Lãng thì chi bằng nâng đỡ một người khác. Dù sao thì pháp luật quy định con riêng cũng có quyền thừa kế như nhau.

Họ cho rằng đứa con do một cô gái làm nghề rửa chân nuôi dạy sẽ chẳng có thủ đoạn gì, không phải là người phức tạp, có thể dễ dàng thao túng hơn so với Ngôn Trạch và Ngôn Lãng.

Nếu thật sự có thể nâng đỡ đứa con riêng này đoạt quyền, tương lai nó cũng chỉ là con rối, còn thực quyền của Ngôn thị sẽ rơi vào tay họ.

Mấy người thương lượng một phen, cảm thấy con đường này cũng được, cuối cùng cũng quyết định đến Lan Giang, tìm được Lê Độ khi đó mới hơn mười chín tuổi.

Lúc nhìn thấy Lê Độ, mấy người đó đều cực kỳ kinh hãi.

Thiếu niên cao lớn rắn rỏi, cả người toát ra vẻ trầm tĩnh bất thường, trầm mặc, hung ác nham hiểm. Bộ quần áo cũ kỹ trên người cậu rất sạch sẽ giản dị nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo gai người, tựa như một con chó dữ khát máu mới bò ra khỏi địa ngục, vừa thức dậy sau giấc ngủ đông, sẵn sàng xé nát yết hầu của con mồi bất cứ lúc nào.

Hiển nhiên, đứa con riêng này có chút ngoài dự liệu của bọn họ.

Họ vốn tưởng Ngôn Từ Niên từng làm tổn thương mẹ đẻ của đứa trẻ này như vậy, đứa trẻ nhất định sẽ từ chối lời đề nghị của họ. Bọn họ còn chuẩn bị sẵn nếu bị từ chối sẽ dùng lời đường mật dỗ dành ra sao.

Nào ngờ, vừa nghe xong, Lê Độ nhẹ nhàng cong môi, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng biến thái.

Trả lời họ: “Được”.

Để Lê Độ có tư cách đối đầu với Ngôn Trạch Ngôn Lãng, mấy người cao tầng của Ngôn thị đã vận dụng hết nguồn lực của mình xóa hết dấu vết về Lê Độ ở Lan Giang. Tất cả những người biết sự thật đều được họ dùng số tiền lớn bịt miệng.

Thậm chí, bọn họ còn giúp Lê Độ ngụy tạo một bản lý lịch vô cùng đẹp, tuyên bố với bên ngoài mẹ đẻ của Lê Độ là thiên kim của một nhà giàu nào đó, từ nhỏ đã được bí mật nuôi ở nước ngoài.

Đến đây, thiếu niên Lê Độ đã biến mất khỏi thế giới, tứ thiếu nhà họ Ngôn – Ngôn Độ ngang trời xuất thế.

Hàn Cẩm Thư nhìn sườn mặt của Ngôn Độ.

Vài giây sau, cô vô thức đưa tay lên che kín miệng.

Đoạn thâm cung bí sử này của Ngôn thị thực sự khiến cô hoảng sợ. Trước đây, cô từng nghe bố mẹ và Du Thấm nói mức độ đấu đá nội bộ trong Ngôn thị vượt qua tất cả các bộ phim đấu đá trên truyền hình. Nhưng giờ đây nghe được chính Ngôn Độ nói, cô vẫn không nhịn được thấy sợ hãi.

Câu chuyện đến đây cũng có thể tạm kết, đúng lúc, xe cũng đi vào hầm để xe của căn hộ.

Gara tối om, yên tĩnh khó thở.

Một lúc sau, Ngôn Độ quay sang, dịu dàng nói với Hàn Cẩm Thư: “Chuyện sau đó hẳn là em đã biết”.

Sau đó, tứ thiếu con riêng này cất cánh làm mưa làm gió trong Ngôn thị, dọn sạch trở ngại. Ngôn Trạch, Ngôn Lãng, vây cánh hai bên, thậm chí cả những cao tầng giúp anh nắm quyền Ngôn thị cũng phải kính sợ anh, không dám ho he nửa lời đối đầu với anh.

Hàn Cẩm Thư đột nhiên không biết bản thân mình nên đồng tình với việc mấy cao tầng kia tìm Ngôn Độ về hay cười nhạo họ ngu xuẩn nữa.

Tự nhiên lại muốn đưa một người điên như vậy lên làm con rối. Dụng tâm hiểm ác, bị phản lại cũng đáng đời. 

Chẳng trách Ngôn Độ nói anh không có tình cảm với Ngôn Từ Niên.

Chẳng trách, Ngôn Độ lại quan tâm đến dì Nam như vậy.

Chẳng trách, một công tử quyền quý lại biết làm quá nhiều việc, biết làm những việc nhà mà cô còn chưa từng đụng đến…

Tất cả nghi vấn đều có đáp án hợp lý.

Im lặng một lúc, Hàn Cẩm Thư cực kỳ khó chịu, sống mũi chua xót, cô buông tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay hơi lạnh của Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư nói: “Nhiều năm qua, chắc anh vất vả lắm”.

Ngôn Độ nhíu mày, ngữ điệu tùy ý tản mạn: “Biết anh vất vả mà còn không ôm anh?”.

Lúc này, Hàn Cẩm Thư không trách anh đứng đắn hay không. Cô chỉ mím môi, vươn tay ôm chặt lấy anh.

Hàn Cẩm Thư vùi mặt trong ngực anh, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em rất tiếc về chuyện mẹ của anh… đều qua cả rồi, mọi chuyện sẽ tốt cả thôi”.

Ngôn Độ khẽ nâng khuôn mặt cô, khoang xe tối tăm nhưng anh vẫn có thể thấy rõ ánh lệ lập lòe trong mắt cô.

“Thư tình, anh chán ghét Ngôn thị, chán ghét nhà họ Ngôn, nhưng anh lại gật đầu không do dự khi những người đó đến Lan Giang tìm anh”. Ngôn Độ hôn cô, giọng nói cực kỳ mềm nhẹ: “Em biết là vì sao không?”.

Hàn Cẩm Thư lắc đầu: “Không biết”.

Nói xong, trong đầu cô dấy lên một suy đoán, “Chẳng lẽ là vì trả thù bọn họ?”.

Ngôn Độ: “Không phải”.

Hàn Cẩm Thư có chút tò mò: “Thế là vì sao?”.

Ngôn Độ: “Thư tình, mọi chuyện anh làm đều là vì em”.

“…”. Hàn Cẩm Thư cảm thấy nao nao, hoảng sợ nói: “Vì em?”.

Ngôn Độ nhắm mắt lại, bờ môi chạm đến vùng da mỏng manh dưới cổ cô, thong thả cọ xát, nói: “Nói đúng hơn là vì muốn có được em”.

Chương kế tiếp