Cọ Xát

Chương 64: Người đàn ông của em.

Hàn Cẩm Thư ngồi trên đùi Ngôn Độ, hai người trò chuyện mải mê trong xe tới gần 12 giờ đêm.

Sau khi nói ra, tất cả bí ẩn đều theo đó tan thành mây khói.

Mặt Hàn Cẩm Thư đỏ bừng, mũi và mắt cũng đỏ lên, chân tay quấn lấy người Ngôn Độ làm nũng như con bạch tuộc, thật lâu cũng không muốn buông ra.

Trước đó cô còn cảm thấy có chút tức giận, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, còn gì để tức giận kia chứ.

Bây giờ trong đầu Hàn Cẩm Thư chỉ toàn suy nghĩ phải làm thế nào bù đắp cho người đàn ông này, giúp anh chữa khỏi những vết thương trầm trọng hằn sâu trong lòng.

Phía đối diện.

Ngôn Độ thấy cô gái trong lòng im lặng rất lâu không nói gì liền mở cửa xe, ôm cô bước xuống xe.

Hàn Cẩm Thư còn đang suy nghĩ miên man, đến khi lấy lại tinh thần thì cả người đã rời khỏi mặt đất, treo lủng lẳng trên người Ngôn Độ như gấu kaola, được anh ôm vào thang máy.

Hàn Cẩm Thư giật mình, lắc lư hai chân giãy giụa, thấp giọng nói: “Anh làm gì vậy, thả em xuống đi”.

Tư thế này… vẫn ở trong thang máy.

Có phải càng dễ khiến cho người ta liên tưởng đến hành động không đứng đắn không!

Giọng điệu Ngôn Độ bình tĩnh mà tản mạn: “Thấy em bám chặt quá, anh không nỡ thả em xuống, anh cũng không muốn buông ra. Không sao, anh có thể ôm em mãi. Anh không sợ mệt”.

Hàn Cẩm Thư: …?

Hàn Cẩm Thư vùng vẫy mãi không thoát ra được, đỏ mặt nói to: “Em sợ anh mệt á? Anh có thể đừng lúc nào cũng sàm sỡ em rồi còn khoe mẽ được không?”.

Giãy giụa vô dụng, kháng nghị không có kết quả, cuối cùng cô bị anh cứ thế ôm về nhà.

Vào cửa, Ngôn Độ ôm Hàn Cẩm Thư đi thẳng về phòng ngủ. Hàn Cẩm Thư nhìn hướng đi tới không đúng lắm, lập tức nghĩ anh lại muốn làm gì, chợt hai chân mềm nhũn, vội vàng đỏ mặt nói: “Chồng à, đã muộn thế này rồi, em thấy hôm nay chúng ta ngủ chay đi được không?”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ dừng lại, thật ra hôm nay nhắc lại rất nhiều chuyện quá khứ, Ngôn Độ cũng không muốn làm gì cô ngốc này. Nhưng nghe giọng điệu kinh sợ của cô, bỗng nhiên anh lại nảy sinh ý muốn trêu cô.

Vẻ mặt Ngôn Độ nhàn nhạt, ôm Hàn Cẩm Thư khom lưng đặt lên giường, rất bình tĩnh nói: “Không chay được”.

Hàn Cẩm Thư: “Vì sao chứ?”.

Ngôn Độ rất nghiêm túc: “Hôm nay em đã biết được tất cả bí mật của anh, một ngày kích động lòng người như vậy, em không muốn chúc mừng một chút ư?”.

Hàn Cẩm Thư muốn ói máu, thầm nghĩ phương thức chúc mừng của ông lớn này sao mà biến thái đến thế.

Trong lúc cô đang rối rắm muốn nói gì đó, Ngôn Độ đột nhiên cúi đầu, một nụ hôn lại rơi xuống trên môi cô.

Hàn Cẩm Thư vốn đã hạ quyết tâm cự tuyệt đến cùng, nhưng bị anh hôn một lát, đầu óc nhanh chóng lại trở nên mơ hồ và rối bời.

Môi chạm môi, hai tay cô giống như tự có ý thức, đưa lên chạm vào yết hầu đang nhô lên đầy gợi cảm của anh, sau đó bắt đầu cởi cúc áo của anh.

Vừa mở được một cái, Ngôn Độ cười nhẹ ra tiếng.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư mở đôi mắt mờ mịt, mê man tình triều. Cho đến khi thấy rõ ý cười trong đôi mắt đen của Ngôn Độ, cô mới giật mình nhận ra vừa rồi cô lại bị anh dụ dỗ thành công.

Mặt cô đỏ như lửa, dùng tay cào loạn xạ vào người anh, ném bất cứ thứ gì trong tầm tay cô vào người anh, xấu hổ phẫn nộ mắng: “Đồ chó thối, khốn nạn!”.

Ngôn Độ vươn cánh tay dài bắt được một túi khăn giấy, một túi khăn ướt, còn có một hộp bao cao su, tất cả anh đều tiện tay đặt sang bên cạnh, đi qua ôm lấy con mèo hoang đang nổi giận.

Đáy mắt Ngôn Độ hiện lên ý cười, anh hôn lên mặt cô, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi. Thời gian không còn sớm nữa, đi tắm đi”.

Hàn Cẩm Thư khẽ cắn môi, tay phải sờ đến thắt lưng gầy gò của anh, dùng sức nhéo một cái.

Ngôn Độ bị đau, khẽ nhíu mày hít một hơi thật sâu kìm nén.

Hàn Cẩm Thư căn bản không sợ anh, cô hài lòng vỗ tay, ngạo nghễ hất cằm, cầm lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm.

Cô đang ngâm nga ca hát, quấn mái tóc xoăn dày vào mũ tắm, điện thoại di động đặt ở bồn rửa tay bỗng nhiên vang lên.

Hàn Cẩm Thư liếc nhìn, người gọi đến là “Du Thấm”.

Cô không khỏi thắc mắc: Đã muộn thế này, chị Thấm không cho Quả Cam đi ngủ mà còn gọi điện thoại cho cô có chuyện gì?

Suy nghĩ, Hàn Cẩm Thư nhận điện thoại: “Đã muộn thế này, chị còn chưa ngủ à?”.

“Trời ạ, sao em còn bình tĩnh như vậy hả?”. Giọng Du Thấm lộ vẻ kinh ngạc.

Hàn Cẩm Thư càng khó hiểu: “Có chuyện gì à”.

Du Thấm nôn nóng: “Em chưa xem Weibo hả? Cái người “Quạ đen không biết bay” kia đã ký thỏa thuận với bệnh viện của em, hồ sơ đều phơi bày hết trên mạng kìa! Tất cả đều có con dấu của Thịnh Thế!”

Hàn Cẩm Thư: “… Em xem ngay đây”.

Hàn Cẩm Thư bối rối, tiện tay ấn loa ngoài, nhấn vào APP Weibo. Tìm kiếm một vòng hot search, quả nhiên, xuất hiện một mục mới [Quạ đen không biết bay], nằm ngay trên từ khóa [Chị em lòng dạ hiểm độc].

Cô nhấn vào phần bình luận.

Cư dân mạng 1: # Quạ đen không biết bay # Không ngờ lại phơi bày cả thỏa thuận và hồ sơ hạng mục phẫu thuật ra cả rồi ha ha ha, đúng là cầu gì được nấy.

Cư dân mạng 2: Hôm nay cư dân mạng quá loạn, buổi chiều còn như ong vỡ tổ mắng người ta ngậm máu phun người, đến buổi tối người ta liền đăng chứng cớ lên, còn không mau đi xin lỗi đi? # Quạ đen không biết bay #

Cư dân mạng 3: # Quạ đen không biết bay # Đại chiến # Chị em lòng dạ hiểm độc # Dưa này thật sự quá đặc sắc, một ngày lật hai lần, xếp gạch tiếp nào, xem tiếp theo còn có gì hay không.

Hàn Cẩm Thư vào trang Weibo của minh, khu vực bình luận dưới bài thanh minh vô cùng khốc liệt.

Lầu một: Lúc xem cô phát sóng trực tiếp đúng là rất chính trực, vậy nên tôi còn tin là cô trong sạch! Đúng là tôi ngu!

Lầu hai: Cô nói người ta không có bằng chứng còn gì, giờ người ta có rồi đấy, các người giả chết cái gì?

Lầu ba: … Chỉ tôi là người duy nhất thắc mắc tại sao hồ sơ lại bị rò rỉ ra ngoài sao, đây là tư liệu nội bộ của Thịnh Thế mà… Dưa này thật sự càng ăn càng kỳ lạ… Hi vọng tất cả mọi người đều tỉnh táo.

Lầu bốn: Trên lầu là thủy quân do Hàn Cẩm Thư thuê phải không? Ý cô là có người hại cô ta và chị cô ta? [Cười nhe răng]

Lầu năm: Quạ đen không biết bay không phải đã nói rồi sao, là bên trong Thịnh Thế có người cảm thấy cô ấy quá đáng thương nên tốt bụng giúp cô ấy lấy túi hồ sơ, sau đó gửi nặc danh cho cô ấy.

Lướt qua một vòng, Hàn Cẩm Thư hiểu rõ.

Buổi chiều, một đám cư dân mạng xem náo nhiệt không ngại làm lớn chuyện tràn vào trang chủ weibo của “Quạ đen không biết bay”, nói cô ta luôn miệng nói mình làm làm hỏng mặt ở Thịnh Thế nhưng lại không công bố bất kỳ chứng cứ có ích nào, nghi ngờ cô ta đang thu hút sự chú ý, cố ý sử dụng cư dân mạng làm vũ khí.

Tiếng chửi rủa ùn ùn kéo đến.

Vì vậy, vào 10:30 tối, “Quạ đen không biết bay” đã yên lặng cả ngày, trực tiếp đăng lên “Thỏa thuận phẫu thuật” của cô ta và Thịnh Thế cùng hồ sơ phẫu thuật được lưu lại trong phòng tư liệu của Thịnh Thế.

Hàn Cẩm Thư còn nhấn vào phần đăng ảnh Weibo của “Quạ đen không biết bay”.

Tổng cộng có ba tấm ảnh, một tấm là bản thỏa thuận có đóng dấu chính thức, một tấm là “Hồ sơ phẫu thuật chi tiết” nằm trong túi hồ sơ có đóng dấu chính thức, một tấm là mặt ngoài của túi hồ sơ có đóng dấu. Điều tinh tế hơn là trong ảnh chụp bên ngoài túi hồ sơ được phơi ra, người chụp mang theo găng tay, bối cảnh hình ảnh rõ ràng là phòng tư liệu của Thịnh Thế.

Hàn Cẩm Thư kéo mấy tấm hình, phóng kích thước lớn nhất, cẩn thận quan sát sau, xác nhận không có dấu vết photoshop.

Cô nheo mắt lại, tầm mắt nhìn về phía bàn tay đeo găng tay kia.

Lúc này, Du Thấm phía bên kia lại lên tiếng, hỏi: “Thấy hình ảnh mới nhất chưa?”.

Hàn Cẩm Thư: “Ừ”.

“Cẩm Thư, sự việc có thể rắc rối hơn chúng ta tưởng”. Du Thấm trầm giọng nói: “Nội bộ công ty em hẳn là có nội gián”.

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Cẩm Thư mím môi đứng tại chỗ một lát, sau đó tìm được cái tên “Diêu Oái Oái” trong danh bạ, ấn nút quay số gọi.

Điện thoại kết nối chỉ sau hai hồi chuông.

Lúc này Diêu Oái Oái mệt mỏi như đưa đám, không có chút sức lực. Cô gái cho rằng Hàn Cẩm Thư muốn nói chuyện trên mạng nên mở miệng nói trước: “Viện trưởng Hàn, tôi thấy hot search rồi, những cư dân mạng kia thật sự…”.

“Những cư dân mạng kia thế nào không liên quan đến chúng ta”. Hàn Cẩm Thư không thèm để ý những ngôn luận trên mạng, giọng nói của cô vẫn vô cùng bình thản: “Vất vả cho cô, bây giờ cô phải tăng ca, chụp ảnh màn hình tất cả thông tin văn bản và hình ảnh do “Quạ đen không biết bay” công bố, sau đó in ra.”

Diêu Oái Oái nghe vậy hơi bối rối, nhưng cũng lập tức đáp: “Được, được”.

Hàn Cẩm Thư nói: “Sáng mai cho cô nghỉ nửa ngày, cô mang tài liệu này ra ngoài làm một việc”.

Diêu Oái Oái còn chưa kịp phản ứng, nói: “Làm việc gì?”.

“Đến trụ sở công an, báo cảnh sát lập hồ sơ vụ án”. Hàn Cẩm Thư rất bình tĩnh: “Lặng lẽ một chút, trước tiên đừng để lộ ra ngoài”.

Tắm rửa xong, Hàn Cẩm Thư mặc đồ ngủ vén tóc lên, đắp một miếng mặt nạ dưỡng ẩm lên mặt, sau đó lên giường chui vào chăn, nhìn lên trần nhà ngẩn người.

Không lâu sau, Ngôn Độ cũng tắm xong quay lại.

Anh quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, để lộ vòm ngực màu trắng lạnh cùng cơ bụng tám múi săn chắc, dưới mái tóc ngắn ướt át là đôi mắt đen láy.

Nhìn thấy Hàn Cẩm Thư nằm giống như con rùa nhỏ lộ bụng phơi nắng, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, đi tới bế người lên, ôm cô ngồi vào lòng.

Chiếc mặt nạ nhớp nháp che kín cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Ngôn Độ không thể hôn lên má và môi cô, đành phải hôn một bên cần cổ trắng như tuyết.

Hàn Cẩm Thư da mịn thịt mềm mịn rất sợ ngứa liền rụt cổ tránh anh, xấu hổ nói thầm: “Thôi mà, em đang suy nghĩ một chuyện, đừng làm loạn nữa”.

Ngôn Độ cụp mắt nhìn cô, khẽ nhíu mày, nói: “Đang suy nghĩ xem nội gián trong bệnh viện của em là ai à?”.

Hàn Cẩm Thư nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt, trầm trồ: “Sao anh biết?”.

Ngôn Độ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt dao động, tìm kiếm nơi miệng mình có thể đáp xuống: “Em ngốc như vậy, muốn đoán em nghĩ gì quá đơn giản”.

Hàn Cẩm Thư bóp cổ anh, uy hiếp: “Nói chuyện đàng hoàng cho em, ai ngốc? Em đây thông minh như vậy!”.

Ghét chiếc mặt nạ gây cản trở, Ngôn Độ đưa tay cởi ra, tiện tay ném vào thùng rác. Anh khẽ cắn môi cô, dỗ dành nói: “Ừ, vợ yêu của anh thông minh nhất”.

“Em nói nhiều lần rồi, vừa đắp mặt nạ xong không cho hôn”. Hàn Cẩm Thư thấy anh cắn miệng cô, vội vàng lùi người về phía sau, đỏ mặt đánh anh một cái: “Cẩn thận ăn phải chất dịch của mặt nạ, trúng độc chết thì làm sao bây giờ?”.

Ngôn Độ bình tĩnh nói: “Bị em hạ độc chết, anh cũng vẫn vui”.

“… Anh đủ rồi nha”. Hàn Cẩm Thư ngồi trên đùi anh, dễ dàng nhéo thắt lưng anh. “Nói chuyện bình thường cho em”.

Ngôn Độ nắm lấy tay phải của cô, nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm xuống: “Hàn Cẩm Thư, thắt lưng đàn ông không thể tùy tiện chạm vào, điều đơn giản nhất mà em không em biết à”.

Nhéo một lần anh có thể nhịn, nhưng lặp đi lặp lại sẽ khiến anh cảm thấy yêu tinh này đang cố ý quyến rũ anh.

Đôi mắt to của Hàn Cẩm Thư chớp hai cái, hỏi rất ngây thơ: “Vì sao? Anh sợ nhột à?”.

Ngôn Độ: “…”.

Hàn Cẩm Thư lập tức cười ha hả, liên tục vừa cào vừa cù trên thắt lưng anh.

Ngôn Độ bị cô chọc tức giận,ôm người cô lên rồi ấn xuống giường, một tay giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh giở lên đỉnh đầu cô, từ trên cao nhìn xuống cô, không nói lời nào, ánh mắt tối sầm vô cùng nguy hiểm.

Hàn Cẩm Thư giãy giụa một hồi vẫn không thoát ra được, bất đắc dĩ đành phải nhận thua: “Được rồi được rồi, em sai rồi”.

Ngôn Độ: “Còn dám nữa không?”.

Hàn Cẩm Thư nhìn anh cười hì hì: “Đương nhiên là dám”.

Ngôn Độ không nói nên lời, cúi đầu cắn chặt lên môi cô trừng phạt, mãi đến khi nghe thấy cô rên rỉ, mới đành buông ra.

Hàn Cẩm Thư bị anh hôn đến đầu óc mê muội, đỏ mặt, dùng chân trần đạp anh một cái: “Em đang suy nghĩ chuyện nghiêm trọng mà anh còn quấy rối em”.

Anh không biết sắc đẹp của mình rất dễ làm cô phân tâm sao?

“Vốn anh biết được một ít tình tiết, nghĩ rằng em sẽ cảm thấy rất hứng thú”. Ngữ khí Ngôn Độ thản nhiên: “Nhưng em đã nói như vậy, anh sẽ không quấy rầy nữa”.

Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư ngồi bật dậy, hai mắt sáng ngời: “Cái gì cái gì? Tình tiết gì?”.

Ngôn Độ không lên tiếng.

Hàn Cẩm Thư lập tức thay đổi thái độ, hai bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay phải buông xuống bên người anh, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại.

Ngôn Độ hoàn toàn không từ chối được cô gái của mình, im lặng hai giây, rốt cuộc vẫn không thể làm gì, ôm cô vào lòng, nói: “Em vẫn không nhớ à, ngày đó anh đến dưới lầu công ty em đón em”.

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một chút, nói: “Anh vẫn thường xuyên đến đón em mà? Ngày đó là ngày nào?”.

Ngôn Độ thản nhiên nói: “Chính là ngày thứ ba từ sau lần em đến công ty anh”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Anh có cần phải nhắc nhở cô như vậy không? Hả?

Hàn Cẩm Thư lập tức đỏ mặt, xấu hổ tức giận nói: “Anh!”.

Ngôn Độ bình tĩnh nhìn cô.

Mất nửa giây, Hàn Cẩm Thư đành xìu xuống: “Anh tiếp tục đi”.

Giọng điệu Ngôn Độ nhẹ nhàng: “Hôm đó anh ở trong xe, thấy Giám đốc Marketing của em ôm một túi hồ sơ, lén lút một mình trong hành lang thoát hiểm một lúc lâu”.

“Giám đốc bộ phận Marketing, Vưu Lỵ?”. Hàn Cẩm Thư thoáng kinh ngạc: “Sau đó thì sao?”.

Ngôn Độ: “Anh lo người này sẽ gây bất lợi cho em, để bảo vệ em nên trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn cho Franc đi “tìm hiểu” cô ta”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “Vậy trợ lý Franc đã “tìm hiểu” được gì chưa?”.

Theo Franc biết, tài khoản cá nhân của Vưu Lỵ gần đây nhận được ba khoản chuyển khoản lớn”. Ngôn Độ vẫn bình tĩnh nói: “Bên chuyển khoản đều là cùng một người, Giang Lộ của tập đoàn Á Sĩ”.

Giang Lộ?

Lúc đầu nghe được cái tên này, Hàn Cẩm Thư còn có chút không kịp hoàn hồn. Sau khi sững sờ một lúc, cô mới nhớ ra Giang Lộ này là đối tượng ngoại tình của Lương Hàn Lâm, chồng cũ của Du Thấm.

Hơn nữa, Giang Lộ còn bởi vì chuyện mua túi mà chịu một đòn nặng nề từ chỗ cô.

Hàn Cẩm Thư cụp mắt, suy nghĩ một lát sau, xâu chuỗi tất cả đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt toàn bộ sự việc.

Lát sau, Hàn Cẩm Thư ngồi dậy ôm cổ Ngôn Độ, chớp mắt mấy cái: “Ngôn tổng, nếu em đoán không sai, trong tay anh lúc này hẳn đã có thông tin của người đăng bài kia rồi”.

Ngôn Độ vòng tay qua eo cô, cụp mắt nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Anh không có”.

“Anh có”.

“Tại sao lại khẳng định như vậy?”

Hàn Cẩm Thư ôm chặt cổ anh, cọ cọ như mèo con, hừ nhẹ một tiếng: “Anh bảo vệ em như vậy, chẳng lẽ anh cam lòng nhìn người anh yêu thương nhất bị bắt nạt mà không chút dao động à?”

Ngôn Độ hôn nhẹ lên má cô: “Ừ. Anh không nỡ”.

Hàn Cẩm Thư nheo mắt lại.

Ngôn Độ nắm cằm cô, áp sát vào cô, hơi nhướng mày: “Đang nghĩ ý xấu gì vậy?”.

Hàn Cẩm Thư còn chưa nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại thông báo có tin nhắn mới.

Cô mở ra xem, người gửi thư là Du Thấm.

Du Thấm: [… Người chị em, hiện tại chúng ta quả thực đã trở thành cặn bã của xã hội bị toàn dân công kích, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết chúng ta. Chị có chút gánh không nổi rồi.]

Hàn Cẩm Thư: [Độ chú ý cao như vậy à.]

Du Thấm: [Đúng vậy. Bây giờ em có tính toán gì không?]

Hàn Cẩm Thư: [Có.]

Du Thấm: [Tính toán gì?! Nói mau nói mau nói mau! Chị sắp chết vì lo lắng đây!]

Hàn Cẩm Thư: [Lưu lượng tốt như vậy độ chú ý cao như vậy, không nhân cơ hội này tận dụng một chút thì thật đáng tiếc. Cho nên em quyết định mở một buổi gặp mặt truyền thông, công khai trước mặt tất cả mọi người.]

Du Thấm: […]

Du Thấm: [… Công khai, xin lỗi?]

Hàn Cẩm Thư trịnh trọng gõ chữ: [Công khai người đàn ông của em.]

Chương kế tiếp