Cọ Xát

Chương 65: Công khai

Với sự nóng lên không ngừng của tin tức “Thịnh Thế và vụ bê bối gây sốc của Tập đoàn Du thị”, mọi tầng lớp trong xã hội đều dành sự chú ý cao độ đối với vụ việc này.

Không chỉ Weibo, chỉ cần mở bất kỳ ứng dụng xã hội hoặc video ngắn nào, các phương tiện truyền thông chính thống và cá nhân đều tranh nhau đưa tin về chuyện này.

Ba ngày trôi qua, nhiệt độ của từ khóa “Chị em lòng dạ hiểm độc” không những không có bất kỳ dấu hiệu giảm sút mà ngược lại còn được vô số cư dân mạng ra sức đẩy mạnh, leo thẳng lên Top 1.

Cư dân mạng 1: Ba ngày rồi, chị em lòng dạ hiểm độc vẫn chưa ra mặt xin lỗi? Định giả chết để tạm xử lý, chờ mọi chuyện qua đi rồi tiếp tục bòn rút tiền hại người à?

Cư dân mạng 2: Lần cuối cùng, nó khiến tôi phát ốm. Ngày nào cũng hỏi, Hàn Cẩm Thư và Du Thấm khi nào thì xin lỗi? Khi nào thì mất tiền? Khi nào thì bị xe cán?

Cư dân mạng 3: Khi mọi người mắng chị em lòng dạ hiểm độc cũng xin chú ý nhiều hơn đến chị gái nhỏ “Quạ đen không biết bay”! Trạng thái tinh thần của cô ấy kém như vậy, rất lo lắng cô ấy sẽ nghĩ quẩn. [Khóc lớn]

Cư dân mạng 4: Cuộc đối đầu giữa tầng lớp bình dân và tầng lớp quý tộc, quá trình đã định trước là gian nan, nhưng tôi vĩnh viễn tin tưởng chính nghĩa vẫn luôn tồn tại! Thịnh Thế và Du thị phải cho mọi người một lời giải thích!

Cư dân mạng 5: Chị em lòng dạ hiểm độc mau cút ra đây xin lỗi! Làm cái gì mà như rùa đen rụt đầu vậy!

……

Rất nhiều cư dân mạng tràn vào trang chủ weibo cá nhân của Hàn Cẩm Thư và trang chủ tài khoản chính thức của Thịnh Thế, gào thét “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi” dưới mỗi bài viết.

Đúng 2 giờ chiều, tài khoản chính thức của Thịnh Thế sau khi im lặng ba ngày đã hiển thị trạng thái online, và đưa ra thông cáo: Cảm ơn các giới trong xã hội đã quan tâm đến Thịnh Thế, chúng tôi sẽ tổ chức họp báo trực tiếp vào 8 giờ tối nay để trả lời về các sự kiện liên quan gần đây, hoan nghênh các phương tiện truyền thông đến hội trường.

Thời gian họp báo: 8 giờ tối.

Địa điểm họp báo: Phòng tiệc Quốc tế, tầng cao nhất Khách sạn Vân Phong.

Thông cáo vừa ra, khu bình luận trong nháy mắt lại một lần nữa dậy sóng.

Cư dân mạng 1:!! Anh chị em! Chúng ta thắng rồi! Con rùa đen rụt đầu Hàn Cẩm Thư rốt cuộc cũng chịu ló đầu ra rồi!!!

Cư dân mạng 2: Cuối cùng cũng phải xin lỗi rồi sao? (Mỉm cười) Chờ các người lâu rồi.

Cư dân mạng 3: Thái độ tốt nhất nên thành khẩn một chút [mỉm cười] còn cả phương án bồi thường cho người bị hại, hy vọng có thể khiến chúng tôi hài lòng.

Cư dân mạng 4: Vâng. Xin lỗi xong thì đóng cửa luôn đi, cứ ngoan ngoãn ở nhà mà làm vợ ông chủ đầu hói, đừng lại ra ngoài hại người. [Nhe răng cười].

……

Cao ốc Tập đoàn Á Sĩ.

Lướt qua khu bình luận của thông cáo này vài vòng, trên mặt Giang Lộ hiện lên một nụ cười hài lòng, ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng tao nhã tắt màn hình điện thoại.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người ồn ào.

“Thưa cô, đây là văn phòng Phó tổng giám đốc của chúng tôi, cô không có hẹn trước, không thể vào được”.

“Mời cô tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải gặp sếp Giang!”.

“Xin lỗi cô, cô có thể để lại phương thức liên lạc và mục đích đến đây, chờ sếp Giang có thời gian chúng tôi sẽ thông báo cho cô”.

Người ngoài cửa có vẻ không kiên nhẫn, phớt lờ sự ngăn cản liên tục của thư ký trẻ, vòng qua người thư ký đẩy cửa phòng làm việc của Giang Lộ ra.

“Ồ”. Giang Lộ trên ghế chậm rãi xoay người, nhíu mày, mỉm cười nhìn vị khách không mời: “Đây không phải là sếp Vưu của Thịnh Thế sao? Ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy?”.

Vưu Lỵ nhướng mày lạnh lùng, tức giận nói: “Cô Giang, mấy ngày nay cô không trả lời tin nhắn cũng không nhận điện thoại, đang chột dạ cái gì hả?”

Giang Lộ khẽ cong môi: “Tôi có gì mà chột dạ. Nếu chột dạ thì phải là sếp Vưu mới đúng chứ”.

Vưu Lỵ: “…”.

Thư ký trẻ nghe thấy hai người này tranh chấp, không rõ vì sao nên cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng ngoan ngoãn lui ra ngoài, thuận tay đóng chặt cửa phòng làm việc.

Vưu Lỵ bị Giang Lộ nói đúng vào trọng tâm, sắc mặt tái nhợt. Cô ta hít sâu một hơi rồi thở ra, khi tâm trạng và giọng điệu bình tĩnh lại một chút, cô ta mới hạ giọng nói: “Cô Giang, rốt cuộc cô đang làm trò gì? Tại sao cô lại muốn hại Hàn Cẩm Thư?”.

“Sếp Vưu, có vẻ trí nhớ của cô không tốt lắm”. Giang Lộ cụp mắt quan sát móng tay xinh đẹp đính đá lấp lánh của mình, giọng nói thản nhiên: “Để tôi nhắc nhở cô, túi hồ sơ phẫu thuật nâng mũi bằng chỉ là do cô bỏ vào phòng tư liệu Thịnh Thế của các cô, cũng chính cô là người chụp những bức ảnh đó. Người hại Hàn Cẩm Thư không phải tôi, mà là cô”.

Tròng mắt của Vưu Lỵ đột ngột co lại, giận tím mặt: “Lúc trước cô… lúc trước cô chỉ yêu cầu tôi làm hai việc đó, không hề nói cô muốn làm gì. Cô hại tôi, biến tôi thành người bất nhân bất nghĩa!”.

Giang Lộ ngước mắt, lạnh lùng nhìn về phía Vưu Lỵ: “Sếp Vưu, để nhờ cô làm việc cho tôi, tôi đã phải tiêu tốn tổng cộng 4 triệu tệ. Bây giờ cô lại trưng ra bộ mặt ngây thơ tốt bụng, muốn diễn cho ai xem?”.

Vưu Lỵ: “Cô gài bẫy tôi!”.

“Được rồi, đừng giả mù sa mưa nữa”. Khóe miệng Giang Lộ nhếch nụ cười mỉa mai: “Khi Hàn Cẩm Thư mới sáng lập Thịnh Thế, cô đã đi theo bên cạnh cô ta, tình nghĩa kề vai sát cánh nhiều năm như vậy cũng không thể so sánh được với 4 triệu tệ. Thâm tâm cô như thế nào, chính cô rõ ràng hơn tôi”.

Vưu Lỵ như bị sét đánh sững sờ tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt không nói nên lời.

Giang Lộ đứng dậy, từ phía sau bàn làm việc chậm rãi đi tới trước mặt Vưu Lỵ, tặc lưỡi hai tiếng, đưa tay kéo thẳng cổ áo nhăn nheo giúp cô ta, nhẹ nhàng nói: “Sếp Vưu, trở về đi, tối nay Thịnh Thế các cô còn phải công khai xin lỗi, cô thân là cánh tay trái cánh tay phải của Viện trưởng Hàn, đến lúc đó còn phải đứng ở phía sau cô ta, cố gắng cổ vũ cho cô ta chứ”.

Vưu Lỵ chán nản nhắm mắt lại.

“Tối nay tôi cũng sẽ có mặt”. Giang Lộ cúi người, gằn từng chữ bên tai cô ta: “Để tận mắt nhìn thấy Hàn Cẩm Thư và Du Thấm khóc lóc thảm thiết trước mặt mọi người”.

Màn đêm buông xuống, đèn hoa bừng sáng.

7:30 tối, trước cửa khách sạn Vân Phong thành phố Ngân Hà người người nhốn nháo, xe cộ tụ tập, vô số nhân viên truyền thông cầm micro và bút ghi âm trong tay, vai khiêng máy quay phim đến sớm.

Hiện trường có chút hỗn loạn, ngoại trừ các tòa soạn báo, phóng viên quay phim của đài truyền hình, còn có không ít người nổi tiếng trên mạng lén lút trà trộn vào để cọ nhiệt.

“Chào buổi tối, quý khán giả thân mến, tôi là Kiều Tiểu Thiến, phóng viên của Ngân Hà Evening News. Gần đây, sự kiện của Bệnh viện thẩm mỹ Thịnh Thế khiến khách hàng bị hỏng mặt dẫn đến trầm cảm là một sự kiện thu hút sự chú ý rộng rãi của dư luận. Tôi đã đến hiện trường cuộc gặp gỡ truyền thông của Thịnh Thế và sẽ phát sóng trực tiếp sự kiện này, mong mọi người hãy theo dõi buổi phát sóng…”.

“Quý khán giả thân mến, tôi là phóng viên của Ngân Hà Business Daily……”.

“Truyền hình trực tiếp từ nhóm Lão Thiết, tôi đã đến hiện trường, còn nửa tiếng nữa buổi họp sẽ bắt đầu, mọi người có thể thấy nơi này đã chật kín người…”.

Một nam thanh niên ba mươi mấy tuổi giơ cao điện thoại di động, đang phát sóng trực tiếp trên mạng xã hội.

Nhìn số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc đã vượt qua con số ba triệu, anh ta thầm nghĩ lần này xem như tới đúng chỗ rồi, vội vàng hắng giọng nói tiếp: “Ừm, trước mắt tôi vẫn chưa thấy Hàn Cẩm Thư, có lẽ vẫn chưa tới”.

Lúc này, có một phóng viên tinh mắt chú ý thấy có một bóng người đang bị vây quanh đi tới liền vội vàng cầm micro lại gần.

“Cô Giang? Sao cô cũng tới đây?”. Nam phóng viên đưa microphone tới trước mặt Giang Lộ, bất đắc dĩ bị mấy người bảo vệ cao lớn chặn ở phía trước, anh ta đành phải từ bỏ.

Bởi vì tiếng thét to này, đại bộ phận phóng viên đều nhìn thấy vị thiên kim của tập đoàn Á Sĩ, lập tức nhao nhao vây quanh.

Giang Lộ mặc một bộ váy dài màu sáng, trang điểm thanh lệ, mỉm cười nhẹ với đám đông và máy quay phim, nói: “Chúng tôi và Thịnh Thế vốn sắp ký thỏa thuận hợp tác chiến lược, bên đối tác đột nhiên xuất hiện scandal như vậy, chúng tôi vô cùng lấy làm tiếc, đương nhiên cũng muốn nghe phản ứng của Thịnh Thế về sự việc lần này”.

Các phóng viên liên tục gật đầu và lắng nghe rất chăm chú.

“Ngoài ra, Tập đoàn Á Sĩ là một doanh nghiệp rất có tinh thần trách nhiệm xã hội. Mấy hôm nay, tôi cũng liên tục theo dõi trang cá nhân của “Quạ đen không biết bay”, và rất đồng cảm với những gì cô ấy gặp phải”. Nói đến đây, Giang Lộ khẽ cau mày, lộ vẻ lo lắng: “Tôi sẵn sàng tài trợ tất cả các chi phí phẫu thuật lần tới cho “Quạ đen không biết bay” dưới danh nghĩa cá nhân. Hy vọng cô ấy sớm yêu đời trở lại và chào đón bình minh mới của cuộc sống!”.

Cô ta vừa dứt lời, đám đông ở hiện trường đều lộ vẻ vô cùng xúc động, không ngớt lời khen ngợi Giang Lộ là người đẹp tâm thiện.

Phòng phát sóng trực tiếp của một nghệ sĩ nam nổi tiếng trên mạng cũng xuất hiện một loạt bình luận:

[Mẹ kiếp, chị gái xinh đẹp này là ai? Cô ấy thật tốt!]

[Ô ô ô chị gái xinh đẹp trợ giúp, thay mặt Quạ đen không biết bay cảm ơn cô!]

[Danh tiếng của hào môn đã được cứu vãn một chút]

[Cùng là người có tiền, sao khoảng cách lại lớn như vậy? Chị em lòng dạ hiểm độc còn chưa tới sao? Nói xin lỗi còn để cho tất cả mọi người chờ các cô, có đến hay không vậy

Ngay khi các phóng viên vây quanh Giang Lộ để phỏng vấn thì tiếng xe thể thao bỗng nhiên từ xa truyền đến

Mọi người, bao gồm cả Giang Lộ đều quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc Bugatti Veyron đã được cải tiến chạy vụt tới trong màn đêm, dừng ở cửa chính của khách sạn Vân Phong.

Mọi người đều ngơ ngác, có chút bối rối, không biết màn ra mắt đỉnh cao này là của thần thánh phương nào.

Giang Lộ nheo mắt lại.

Vài giây sau, cửa xe bên buồng lái mở ra, một bóng đen bước xuống xe.

Đối phương mặc áo khoác mỏng màu đen, mái tóc xoăn dày đen nhánh búi sau đầu, môi đỏ răng trắng, xinh đẹp động lòng người. Gương mặt rạng rỡ và mê hoặc đến mức không một màu đen tĩnh lặng nào có thể che lấp.

“Hàn Cẩm Thư?”.

“Đây là Hàn Cẩm Thư?”.

“Hàn Cẩm Thư đến rồi…”. Đám phóng viên bắt đầu xì xào bàn tán.

Sau khi nhận ra Hàn Cẩm Thư, các nhân viên truyền thông đổ xô về phía cô.

Du Thấm và Diêu Oái Oái cũng xuống xe từ phía sau, được mấy vệ sĩ bảo vệ đi nhanh vào trong khách sạn.

Thấy cặp chị em xuất hiện, khuôn mặt của Giang Lộ tràn đầy vẻ đắc ý của người chiến thắng. Cô ta thu hồi tầm mắt, trực tiếp xoay người, chầm chậm đi vào cửa khách sạn.

Lúc này, số người trong phòng phát sóng trực tiếp của nam nghệ sĩ nổi tiếng trên mạng đã vượt quá 10 triệu.

Bình luận gần như nhấn chìm toàn bộ khung hình:

[Mẹ kiếp, Hàn Cẩm Thư đang làm cái quái gì vậy? Mở họp báo xin lỗi vậy mà còn trang điểm tô son môi?]

[Vậy là không có thành ý xin lỗi và hối hận chút nào à]

[Đại đao 50m của ông đây không thu lại được rồi]

[Quả nhiên đúng là điệu bộ của hồ ly tinh tâm cơ kỹ nữ]

……

“Cô Hàn! Cô Du!”. Có phóng viên la lớn: “Viện trưởng Hàn, xin hỏi lúc trước cô đã thề trước ống kính rằng người bị hại không thể cung cấp được chứng cứ, đối với tình thế đảo ngược hiện tại, cô có muốn nói gì không?”

“Lúc ấy hai người có giống như vô số cư dân mạng suy đoán, cố gắng cho người bị hại một số tiền lớn để bịt miệng, muốn giải quyết bằng tiền không?”.

“Cô Hàn…”.

Rất nhiều lời chất vấn ùn ùn kéo tới, hùng hổ dọa người. Hàn Cẩm Thư dường như không nghe thấy một câu nào, vẫn bước đi với vẻ mặt bình thường.

Du Thấm quay đầu lại, bình tĩnh ung dung cười với mọi người, nói: “Chờ buổi họp báo chính thức bắt đầu, những vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng”.

Đúng 7:50, trong phòng tiệc trên tầng cao nhất của khách sạn Vân Phong đèn đuốc sáng trưng, chật kín chỗ ngồi.

Phía trước sảnh tiệc bày một cái bàn hội nghị gỗ lim dài, Viện trưởng Thịnh Thế Hàn Cẩm Thư ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh theo thứ tự là Giám đốc Marketing Tập đoàn Du thị Du Thấm cùng trợ lý Viện trưởng Thịnh Thế Diêu Oái Oái.

Đối mặt với rất nhiều phóng viên và đèn flash dưới khán đài, Hàn Cẩm Thư bình tĩnh nhìn sang bên trái.

Chỗ ngồi phía sau bảng hiệu “Giám đốc Marketing Thịnh Thế” đến giờ vẫn trống không.

Diêu Oái Oái cúi đầu, vẻ mặt vô cùng lo lắng, không ngừng gọi điện thoại.

Hàn Cẩm Thư: “Chưa liên lạc được với sếp Vưu à?”.

“Vẫn không nghe điện thoại”. Diêu Oái Oái lo lắng lặng lẽ giậm chân, thấp giọng trách mắng: “Sếp Vưu cũng thật là, vào lúc quan trọng lại chơi trò mất tích, không sợ bị trừ lương à?”.

Hàn Cẩm Thư thản nhiên nói: “Bỏ đi, đừng gọi nữa. Có khả năng sếp Vưu của chúng ta không dám xuất hiện trong trận chiến ngày hôm nay đâu”.

Diêu Oái Oái nghe vậy bỗng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thắc mắc nói: “Sếp, em không hiểu ý chị. Không dám? Sếp Vưu sao lại không dám đến?”.

Hàn Cẩm Thư mỉm cười, không nói gì.

Lúc này, phía cửa phòng tiệc đột nhiên trở nên náo động

Hàn Cẩm Thư nghe thấy động tĩnh bèn đưa mắt nhìn lại. Tất cả mọi người ở đây cũng theo phản xạ quay đầu lại.

Bên ngoài có một nhóm người đang bước vào, chuẩn xác mà nói, là một nhóm đàn ông mặc vest lịch sự, khí chất đều vô cùng xuất chúng. Người đàn ông đi đầu thân hình đặc biệt cao lớn, bộ âu phục màu đen mới tinh phẳng phiu, đôi chân thon dài, vai rộng eo hẹp, cả người tựa như một gốc cây cứng rắn lạnh lẽo trong bóng đêm.

Nước da của anh rất trắng, có lẽ là do ánh đèn trong phòng tiệc quá sáng nên càng làm khuôn mặt của anh không quá rõ huyết sắc. Sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, đường nét khuôn mặt không quá mềm mại, có vài phần sắc bén, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự đẹp trai áp đảo toàn trường.

Những người có mặt đều giật mình trong giây lát, sau đó thấp giọng xôn xao.

“CEO của Ngôn thị. Ngôn thị cũng có quan hệ với Thịnh Thế sao?”.

“Tại sao Ngôn Độ lại tham dự buổi họp này…”.

“Lúc trước từng nghe nói Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ có quan hệ không rõ ràng…”.

CEO Ngôn thị đột nhiên xuất hiện khiến Giang Lộ có chút bối rối, nghi hoặc nho nhỏ dâng lên trong lòng.

Ngôn Độ thờ ơ với mọi thứ xung quanh, khuôn mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, khom lưng ngồi ở góc của hàng cuối cùng, vị trí kín đáo nhất.

Sau đó, anh nhướng mí mắt nhìn thẳng về phía Hàn Cẩm Thư.

Phía trước phòng tiệc, Hàn Cẩm Thư cũng đang nhìn về phía Ngôn Độ.

Cách xa, cô không thấy rõ nét mặt anh. Nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của anh, cô đã cảm thấy rất an tâm.

Hàn Cẩm Thư bình tĩnh thu hồi ánh mắt. Bên cạnh, Diêu Oái Oái đến gần thấp giọng nhắc nhở: “Sếp à, cũng gần đến giờ rồi, có thể bắt đầu rồi”.

Toàn bộ hội trường dần dần yên tĩnh trở lại.

Hàn Cẩm Thư điều chỉnh micro trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên nói: “Thịnh Thế thành lập mấy năm nay vẫn luôn nhận được sự ủng hộ và quan tâm của bạn bè các giới, cảm ơn tất cả mọi người. Mấy ngày hôm trước, trên mạng xuất hiện một số tin tức, hôm nay tôi muốn sắp xếp lại toàn bộ sự việc một lần nữa cho mọi người”.

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đã bùng nổ.

[Chết tiệt, còn tưởng là muốn xin lỗi, kết quả lại tổ chức một cuộc họp báo để thanh minh cho mình?]

[Ai muốn nghe cô chải chuốt, nói xin lỗi rồi bồi thường tiền là xong có được không?]

Hàn Cẩm Thư im lặng hai giây: “Trước tiên, tôi muốn mời mọi người gặp một người trước”.

Mọi người không hiểu chuyện gì, chỉ chốc lát sau nhìn thấy cửa hông phòng tiệc mở ra, một người đàn ông cao lớn dẫn theo một cô gái đi vào.

Cô gái đeo khẩu trang, thân hình mập mạp với mái tóc dài, cả người thoạt nhìn có chút uể oải, cúi gằm mặt. Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông cao lớn, cô ta chậm chạp ngồi xuống phía sau bàn họp.

Tất cả mọi người đều hoang mang khó hiểu, chỉ có Giang Lộ lập tức nhận ra đối phương, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Mọi người, vị này chính là “Quạ đen không biết bay” trên mạng”. Hàn Cẩm Thư nói xong, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc dài bên cạnh: “Toàn bộ sự việc như thế nào, cô nói cho mọi người biết đi”.

“…”. Cô gái tóc dài mập mạp rõ ràng rất không tình nguyện. Cô ta theo bản năng quay đầu liếc nhìn người đàn ông có vết sẹo ngang trán cách đó không xa.

Tống Khâm lạnh lùng nhướng mày nhìn cô ta.

Cô gái mập mạp rõ ràng vô cùng sợ anh ta, run rẩy cắn môi hạ quyết tâm, cuối cùng chậm rãi nói vào microphone: “… Tôi, mũi của tôi, quả thật đã làm phẫu thuật nâng mũi bằng chỉ, đúng là xuất hiện thối rữa sau phẫu thuật, có điều… tôi không làm phẫu thuật ở Thịnh Thế.”

Mọi người: “…???”.

Nghe những lời người bị hại “Quạ đen không biết bay” nói, lúc đầu tất cả phóng viên đều vô cùng sửng sốt, sau đó là xôn xao kinh hãi.

Nam nghệ sĩ nổi tiếng trên mạng cũng chết lặng, nói thẳng lời thô tục trước máy quay phát sóng trực tiếp: “Mẹ kiếp, cái quỷ gì thế?”

Tất cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bối rối, toàn bộ màn hình phát sóng trực tiếp đều tràn đầy dấu “?”.

Giang Lộ cắn chặt môi nhìn xung quanh, khẽ di chuyển, chuẩn bị thừa dịp không ai chú ý tới mình sẽ lặng lẽ rời đi.

Nhưng mà, cô ta mới vừa đứng dậy thì trước mắt đã xuất hiện một khuôn mặt ngoại quốc tuấn tú tươi cười dịu dàng với cô ta.

Trợ lý Franc rất ân cần, nói: “Cô Giang, cô còn chưa nghe chân tướng sự thật như thế nào, sao lại vội vã rời đi đâu vậy?”

Giang Lộ: “……”.

Phía trước sảnh tiệc, Hàn Cẩm Thư không có bất kỳ phản ứng nào. Du Thấm cười thầm trong lòng, nhìn về phía người đăng bài: “Nói tiếp đi”.

Quạ đen không biết bay mím môi, không còn cách nào khác đành phải nói tiếp: “… Tôi cũng không phải là nhân viên Marketing của Du thị. Tôi là Phó giám đốc Bộ phận Kinh doanh, quản lý một nhóm khoảng 20 người. Một năm gần đây, thành tích của nhóm chúng tôi không được tốt lắm, lúc đó tôi đang cãi nhau với bạn trai, không có tâm trạng làm việc nghiêm túc, sếp Du tìm tôi nói chuyện vài lần, tôi cũng không coi ra gì. Sau đó sếp Du rất thất vọng với tôi nên đã đề xuất một đồng nghiệp khác thế chỗ tôi, trong lòng tôi rất bất mãn nên đã từ chức. Thật ra, mặc dù sếp Du bình thường yêu cầu đối với chúng tôi khá nghiêm khắc, nhưng chưa từng sỉ nhục ai trong chúng tôi…”

Quạ đen không biết bay tiếp tục ngập ngừng nói: “Sau khi từ chức, tôi đã đến tập đoàn Á Sĩ ứng tuyển, sau đó lại đi sửa mũi…”.

“Không cần nói quá chi tiết”. Du Thấm ngắt lời cô: “Nói thẳng vào trọng điểm đi, ai sai khiến cô làm những việc này?”.

Quạ đen không biết bay bị sốc, dừng lại, chần chừ trả lời: “Là sếp Giang của tập đoàn Á Sĩ, Giang Lộ. Hình như cô ta rất ghét sếp Du, cũng không thích em gái cô Hàn Cẩm Thư, cho nên cô ta đã cho tôi tiền để tôi bịa ra câu chuyện này, còn mua chuộc rất nhiều bài viết phân tích trên mạng, lợi dụng sự đồng tình của cư dân mạng công kích các cô…”.

Tất cả phóng viên: “…”.

Nam nghệ sĩ nổi tiếng trên mạng: “…”.

Hàng triệu cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp yên lặng vài giây, lúc này mới ý thức được mình đã bị cô gái bịa đặt này lợi dụng suốt thời gian qua, phẫn nộ chửi bới: [?? Plot twist gây sốc gì vậy? Phí phạm lòng tốt của mọi người dành cho người yếu thế, chết đi được không?] [Quá sốc…][Không ngờ sự thật lại như thế này!!] [Thảo nào cô ta trông xấu xí như vậy, thật là một trái tim bẩn thỉu] [Lợn béo cút đi!!] [Đỡ tôi đỡ tôi! !! Đây là sự thật sao? Ôi chúa ơi!!!]

Khóe miệng Hàn Cẩm Thư hơi nhếch lên, thẳng thắn hỏi: “Cô nói Giang Lộ là kẻ đứng sau chuyện này, cô có chứng cứ không? Đừng tự mình làm chuyện trái lương tâm rồi lại đi đổ oan cho người tốt”.

“Tôi, tôi có chứng cứ!”

Quạ đen không biết bay sợ phải gánh chịu trách nhiệm một mình nên vội vàng giải thoát cho bản thân: “Tôi có lịch sử trò chuyện, còn có lịch sử chuyển khoản mà Giang Lộ chuyển tiền cho tôi! Đầu sỏ gây ra mọi chuyện là cô ta, tôi, tôi cũng chỉ là do bị cô ta xúi giục, tùy tiện đăng một số bài viết, chỉ muốn nhân cơ hội kiếm một chút tiền mà thôi…”.

Một phóng viên nghe được vô cùng kinh ngạc, đặt câu hỏi: “Nói như vậy thì bản thỏa thuận phẫu thuật giữa cô và Thịnh Thế, còn cả hồ sơ phẫu thuật cũng đều là giả?”.

Quạ đen không biết bay gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, ngoài tôi, Giang Lộ còn mua chuộc người bên trong Thịnh Thế để ngụy tạo chứng cứ…”.

Phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ: [Ghê thật] [Thì ra tất cả đều là giả?] […Giang Lộ đúng là loại trà xanh rác rưởi mà] [Hàn Cẩm Thư và Du Thấm bị mắng chửi nhiều ngày như vậy, khi nào các người mới xin lỗi đây?]

……

Đến lúc này, chân tướng sự việc đã rõ ràng.

Dưới cái nhìn chăm chú phẫn nộ dị thường của các phóng viên, cô gái mập mạp đăng bài viết càng thêm cúi gằm xuống, sau đó bị Tống Khâm đưa ra khỏi phòng tiệc.

Trên khu vực ghế ngồi, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Lộ đen lại như đít nồi, cô ta đứng dậy muốn đi nhưng lại bị Fran ngăn cản. Động tác này khiến cho mấy phóng viên bên cạnh chú ý, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị mà khinh bỉ nhìn cô ta.

Giang Lộ thấy thế cũng không thèm giả bộ dịu dàng tao nhã nữa, lạnh lùng nói: “Nhìn gì mà nhìn?”.

Các phóng viên bị cô ta mắng, hắng giọng thu hồi tầm mắt.

Giang Lộ tràn đầy phẫn nộ không cam lòng cũng không cách nào phát tiết, cuối cùng không nhịn được nữa, đứng dậy lạnh lùng nói: “Hàn Cẩm Thư, đừng tưởng cô tùy tiện tìm một người nào đó đến giả làm người bị hại thì mọi người sẽ tin những điều nhảm nhí đó của cô, có tin tôi kiện cô tội phỉ báng người khác không!”.

“Tôi đã thu thập xong tất cả chứng cứ giao cho cảnh sát”. Hàn Cẩm Thư nói xong, dừng lại một chút, ánh mắt chợt trở nên lạnh băng: “Bao gồm cả chứng cứ cô hại Lương Thừa Thừa xảy ra tai nạn xe”.

Nghe thấy lời này, Giang Lộ lập tức sợ tái mặt, buột miệng nói: “Cô nói bậy bạ gì vậy? Tôi chỉ là muốn hù dọa nó một chút, thuận tiện cảnh cáo Du Thấm mà thôi! Con trai cô ta ngất đi vì sợ hãi, làm gì có xảy ra tai nạn xe thật!”.

Sau một tiếng rít gào, cả sảnh tiệc lập tức nổ tung.

“Tai nạn xe cộ? Tai nạn xe cộ gì?”.

“Giang Lộ còn gây ra tai nạn xe cộ cho trẻ con? Đây chẳng phải là cố ý mưu sát hay sao?”.

“Trời ơi, kẻ giết người…”.

“Thật là đáng sợ!”.

Hàn Cẩm Thư nhìn chằm chằm Giang Lộ, ý vị sâu xa nói: “Cô thừa nhận tai nạn giao thông lần trước của Quả Cam là do cô làm?”.

Giang Lộ sửng sốt: “Cô, cô có ý gì?”.

“Ý là trên tay chúng tôi cũng không có chứng cứ cô hại Quả Cam, vừa rồi Cẩm Thư chỉ lừa cô mà thôi”. Du Thấm không thể nhịn được nữa, giận quá cười lạnh: “Giang Lộ, tôi còn chưa tính chuyện cô chen chân vào cuộc hôn nhân của tôi, bây giờ cô còn ra tay với cả con trai tôi, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không buông tha, cô có còn là con người không?”.

Tất cả phóng viên: “…”.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng: [Hết dưa này đến dưa khác, đặc sắc đặc sắc] [Mất một thời gian dài, hóa ra chị em lòng dạ hiểm độc bị bôi nhọ, Giang Lộ này mới thật sự là lòng dạ hiểm độc] [Đúng là đồ không biết xấu hổ] [Bà cô này đã đùa giỡn lão tử mấy ngày nay à? Có thể đào tài khoản của cô ta ra không, tôi muốn lật mồ tổ tiên cô ta lên] [Giang Trà xanh khi nào thì ngồi tù?] [Quá buồn nôn]

Chứng kiến chuyện xấu bại lộ càng ngày càng nhiều, Giang Lộ tức giận khó thở, hung tợn nói: “Hàn Cẩm Thư, cô lại dám gài bẫy tôi? Cô có tin tôi khiến cô…”.

Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên phía sau Giang Lộ, rất bình tĩnh nói: “Cô muốn làm gì cô ấy?”.

Giang Lộ đột nhiên ngẩn người, lúng túng xoay người lại.

Nhìn thấy Ngôn Độ, mặc dù cô ta cũng kiêng kị sợ hãi nhưng vẫn nuốt không trôi ác khí trong cổ họng.

Giang Lộ miễn cưỡng nở nụ cười, ỷ vào mình chiếm lý nên thẳng lưng, nói: “Ngôn tổng, đây là chuyện giữa tôi và Hàn Cẩm Thư, anh không nên xen vào thì tốt hơn. Dù sao anh cũng đã kết hôn, để cho phu nhân yêu quý ở nhà biết sẽ không tốt đâu”.

Ngôn Độ lạnh lùng nói: “Vậy sao”.

Giang Lộ: ?

Tất cả phóng viên: ?

Ngôn Độ: “Hàn Cẩm Thư chính là phu nhân yêu quý của tôi”.

Sắc mặt Giang Lộ tái nhợt vì kinh hãi, chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo nửa bước, ngã nhào ra ghế sau.

Mấy chữ rất nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ rõ ràng, tất cả người có mặt đều nghe thấy vô cùng rõ ràng.

“…”.

“…”.

“…”.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người kinh ngạc nói không nên lời, hội trường rộng lớn không một tiếng động.

Giây lát sau, một giọng nói khác vang lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, có chút bất mãn, còn có chút thân mật như đang làm nũng

“Thật là, em đã âm thầm lên kế hoạch mấy ngày nay vì muốn tự mình công khai quan hệ của chúng ta, công khai anh, kết quả lại bị anh giành trước một bước mất rồi”.

Ngôn Độ ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại trên bóng dáng mảnh mai quen thuộc đó, cuối cùng không thể rời mắt.

Khóe miệng Hàn Cẩm Thư khẽ mỉm cười hạnh phúc, giọng nói trong trẻo dễ nghe thông qua loa vang vọng toàn bộ không gian phòng tiệc.

Cô nói: “Mọi người, hôm nay nhân cơ hội này, tôi muốn chính thức giới thiệu một người với tất cả mọi người. Anh ấy chính là chồng của tôi, là người bao dung tôi nhất, cưng chiều tôi nhất, yêu thương tôi nhất trên thế giới này – Ngôn Độ tiên sinh”.

Du Thấm đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe vậy khẽ mỉm cười, tắt hết đèn ở hiện trường.

Hàn Cẩm Thư đứng dậy trong bóng tối, đi tới giữa phòng tiệc, sau đó cô giơ hai tay lên cởi dây buộc áo khoác màu đen, tiện tay ném sang một bên.

Sau đó, một chùm ánh sáng yếu ớt chiếu xuống.

Mọi người đều bị sốc.

Dưới áo khoác màu đen của Hàn Cẩm Thư là một chiếc váy cưới màu đỏ làm bằng lụa.

Màu sắc rực rỡ, mãnh liệt như lửa.

Ánh mắt Ngôn Độ khẽ lay động, anh đứng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Cô gái của anh mặc một bộ lụa đỏ tượng trưng cho sự ấm áp và chung thủy đang chậm rãi đi về phía anh.

“Ngôn Độ tiên sinh, nhiều năm qua, anh nói rằng mỗi bước anh đi đều là để đến bên em”. Hàn Cẩm Thư tóc đen da tuyết, môi đỏ váy đỏ, mỗi bước đi đều vô cùng nghiêm túc mà thành kính: “Lần này hãy để em bước từng bước đến bên anh”.

Cuối cùng, Hàn Cẩm Thư đi tới trước mặt Ngôn Độ.

Cả căn phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh và bóng tối, ánh sáng duy nhất chỉ đủ chiếu sáng cô và anh. Màu đen trầm tĩnh cứng rắn cùng màu đỏ rực rỡ, khung cảnh hài hòa và kinh diễm đến mức khiến tất cả mọi người vô thức nín thở.

“Ngôn Độ”. Hàn Cẩm Thư chớp mắt nhìn, ánh mắt trong sáng xinh đẹp giống như thời niên thiếu của họ: “Suốt ngần ấy năm, để cho anh cô đơn độc hành, là em không tốt. Bắt đầu từ hôm nay, hãy để em ở bên anh mãi mãi được không?”.

Có trời mới biết, giờ phút này, nghe thấy những lời này của cô, khóe mắt của Ngôn Độ bỗng nhòe lệ.

Anh đã dành nửa cuộc đời để theo đuổi giấc mơ của mình, và phần tình yêu đó cuối cùng cũng đã được hồi âm.

Anh cúi đầu hôn cô: “Anh vô cùng vinh hạnh”.

Hàn Cẩm Thư lại nhẹ nhàng nói: “Bổ sung thêm một câu là em thích anh. Rất thích rất thích”.

“Thư tình, anh yêu em”. Ngôn Độ ôm chặt lấy cô, giọng nói phát ra đã khàn khàn không rõ lời: “Cho dù cuối cùng chúng ta có già đi, cho dù cuối cùng chúng ta có trở về cát bụi… Anh vẫn sẽ như cũ, yêu em như lúc ban đầu”.

Chương kế tiếp