Cọ Xát

Chương 75: Cuộc sống thường ngày khi mang thai

Gần 8 giờ sáng hôm sau, Hàn Cẩm Thư bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô mơ màng vươn tay mò mẫm dưới gối, lấy được di động, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nói bằng giọng ngái ngủ: “Alo, xin chào”.

“Thư Thư!”. Giọng nói của bà Bùi Uyển Từ vang lên, âm điệu cao vút nghe cực kỳ kích động, “Mẹ vừa đọc được tin nhắn dì con gửi tối qua, con có thai rồi hả?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Bà Bùi Uyển Từ gào lên như vậy, Hàn Cẩm Thư cũng tỉnh một nửa. Cô mở to mắt ngồi bật dậy, một tay cầm di động, một tay vò đầu, lẩm bẩm bất lực: “Sao nhanh thế mà mọi người đã biết rồi, chị Thấm mồm miệng nhanh quá, biết trước con đã không nói với chị ấy”.

Bà Bùi Uyển Từ nói: “May mà có Thấm Thấm, mẹ còn phải cảm ơn con bé đấy! Con bé này thật là, ngày thường có chuyện gì không nói với mẹ cũng thôi, mang thai mà còn muốn giấu? Chuyện vui lớn thế này, giấu làm gì?”.

Hàn Cẩm Thư nhận ra mẫu hậu đại nhân không vui bèn vội vàng giải thích: “Mẹ, con không có ý giấu mẹ mà. Con và Ngôn Độ mới đi bệnh viện xét nghiệm hôm qua, con mới mang thai thôi, vẫn chưa thấy tim thai, con định mấy hôm nữa siêu âm xong mới nói với bố mẹ”.

“Ồ, là thế à”. Nghe con gái nói, bà Bùi Uyển Từ cười rộ lên, hưng phấn nói tiếp: “Vậy bác sĩ nói khi nào có thể thấy tim thai?”.

“Khoảng một tuần ạ”. Hàn Cẩm Thư ngáp ngắn ngáp dài, xốc chăn xuống giường, lê dép đi vào nhà vệ sinh.

“Thế cũng nhanh”. Bà Bùi Uyển Từ vừa được lên chức bà ngoại nên tâm trạng cực kỳ vui vẻ, vui mừng ra mặt. Bỗng nhiên, bà chợt nhớ ra điều gì quan trọng, nhỏ giọng thêm mấy phần: “Đúng rồi con gái, mấy tháng đầu mang thai con và Ngôn Độ không được ngủ chung, chắc là bác sĩ có dặn rồi đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư đang bóp kem đánh răng, nghe đến đây chợt khựng lại, da mặt đỏ ửng, lúng túng: “Mẹ, bác sĩ đã dặn hết rồi”.

“Biết rồi thì tốt”. Bà Bùi Uyển Từ hắng giọng, dù hơi ngượng ngùng nhưng vẫn bất chấp nói tiếp: “Con đừng chê mẹ lắm lời, mẹ nhìn Ngôn Độ là biết tinh lực tràn trề, thời gian đầu nếu không chú ý, hơi mạnh một chút rất dễ xảy ra vấn đề…”.

“Mẹ!”. Hàn Cẩm Thư vốn đã hay xấu hổ, không nghe nổi nửa phải chặn đứng lời mẹ: “Con phải đi làm đây, không nói chuyện với mẹ nữa, tạm biệt mẹ”.

Nói xong, cô không đợi mẹ yêu của mình đáp lợi mà cúp điện thoại ngay lập tức.

Hàn Cẩm Thư đặt điện thoại lên ngăn tủ trước bồn rửa mặt, im lặng đánh răng.

Chẳng mấy chốc, tiếng di động vang lên báo có tin nhắn mới. Hàn Cẩm Thư nhìn lên, quả nhiên là mẹ lại gửi Wechat cho cô: [Tối nay về nhà ăn cơm, bố mẹ có việc muốn bàn với con và Ngôn Độ. Mỉm cười.jpg]

Hàn Cẩm Thư ngẫm nghĩ vài giây, trả lời: [Vâng. Lát nữa con sẽ hỏi Ngôn Độ rồi gửi tin nhắn cho mẹ.]

Bà Bùi Uyển Từ: [Ừ. Mỉm cười.jpg]

Đánh răng rửa mặt xong, Hàn Cẩm Thư cầm con lăn mát xa mặt. Vô tình quay người lại, cô thấy bóng dáng cao lớn, dáng vẻ lười biếng đang tựa cửa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú, không biết đã nhìn bao lâu.

Hàn Cẩm Thư hốt hoảng, nói: “Muộn thế này rồi, anh còn ở nhà làm gì?”. Cô ngủ dậy không thấy ai, còn tưởng anh đã đến công ty từ sớm rồi.

Ngôn Độ nghiêng người dựa vào cửa, tiếp đó, anh bước tới ôm cô, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Còn làm gì nữa, đương nhiên là đợi em ngủ dậy ăn sáng”.

“…”. Hàn Cẩm Thư sửng sốt, lập tức nhớ lại: Hôm qua Ngôn Độ đã nói từ hôm nay sẽ tự nấu ngày ba bữa cho cô, dặn cô cố gắng không được ăn đồ ăn bên ngoài.

Nhưng mà…

Hàn Cẩm Thư trợn tròn mắt, cảm thấy khó hiểu: “Anh có thể đặt bữa sáng trên bàn như trước đây mà. Em dậy thấy sẽ ăn, không cần phải đợi em dậy đâu. Nhé”.

Ngôn Độ mân mê vành tai hồng nhạt của cô, im lặng hai giây bỗng cười khẽ:

“Được rồi”.

Hàn Cẩm Thư: ?

“Đêm qua anh ngủ không ngon, ngủ dậy chỉ muốn hôn em cho đã”. Anh nâng cằm cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe miệng cô, giọng điệu lười biếng quyến rũ.

“Nhưng mà thấy em ngủ say như vậy, lại còn ngáy giống hệt con mèo con, anh không đành lòng đánh thức em nên chỉ còn cách đợi em dậy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Khuôn mặt trắng nõn của Hàn Cẩm Thư thấp thoáng rặng mây hồng kiều diễm, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi mẹ em gọi điện thoại nói, cố ý nhấn mạnh khoảng thời gian này chúng ta không được ngủ cùng nhau”.

Cô vừa dứt lời, cảm nhận được thân mình nhẹ bẫng, một cánh tay ôm lấy cô nhấc bổng ngồi lên bồn rửa mặt.

Hàn Cẩm Thư căng thẳng, nhịp tim cũng hẫng lại nửa nhịp.

Nội thất trong căn hộ này đều được kiến trúc sư thiết kế đặc biệt dựa trên chiều cao của Ngôn Độ.

Hàn Cẩm Thư phát hiện, Ngôn Độ rất thích đặt cô lên các đồ nội thất trong nhà.

Ban đầu, cô không hiểu được sở thích kỳ quái của Ngôn Độ. Sau này cô phát hiện, anh làm như vậy là vì độ cao đó rất thích hợp để anh… giờ trò với cô.

Sống mũi cao thẳng của Ngôn Độ cọ lên vành tai Hàn Cẩm Thư, thuận miệng trả lời: “Ồ”.

“Ồ cái gì mà ồ! Này”. Mặt Hàn Cẩm Thư đỏ muốn bốc hỏa, duỗi tay muốn đẩy đầu anh ra, thế nhưng anh vừa cao vừa khỏe, cô đẩy thế nào cũng không được. Hàn Cẩm Thư nắm chặt tay, giận dỗi: “Ngôn Độ, ngay cả mẹ em cũng nhìn ra… tinh lực của anh quá dồi dào, xấu hổ chết đi được. Anh không nghiêm túc kiểm điểm bản thân mình chút được à?”.

Ngôn Độ siết chặt vòng tay, ôm cô ngày càng chặt, nhẹ nhàng hôn lên vành tai và khuôn mặt cô, trả lời: “Kiểm điểm cái gì?”.

Hàn Cẩm Thư không thoát khỏi móng vuốt của anh, mặt càng thêm đỏ: “… Kiểm điểm xem có phải anh đói khát quá rồi không”.

“Không cần kiểm điểm”. Giọng điệu của Ngôn Độ vô cùng bình tĩnh, thản nhiên: “Anh vẫn biết anh cực kỳ thèm khát em, có thể nói là không có sức chống cự”.

Hàn Cẩm Thư: “???”

Hàn Cẩm Thư ngây ra như phỗng: “Sao anh có thể thản nhiên thừa nhận đến vậy?”.

Ngôn Độ ung dung trả lời: “Anh thèm khát vợ mình là lẽ thường tĩnh, có gì mà không dám thừa nhận”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Anh nói rất có lý, cô không thể phản bác. Ngay khi Hàn Cẩm Thư ấp úng không biết nói gì thì bờ môi của Ngôn Độ đã lướt từ tóc đến trán, đến gương mặt cô, thong thả tìm đến cánh môi cô.

Anh nhẹ nhàng cắn một cái lên môi cô, nhỏ giọng nói: “Vợ à, bây giờ anh có thể hôn em không?”.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt: “Em có thể nói không được không?”.

“Không thể”.

Trả lời xong, Ngôn Độ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng hôn môi cô.

Không biết nụ hôn bao lâu mới kết thúc. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt tía tai, bị hôn đến choáng váng, trái tim dưới lồng ngực đập loạn xa, cả người ngây ngốc không phản ứng.

Ngôn Độ ôm cô khỏi bồn rửa mặt, véo nhẹ má cô, dịu giọng nói: “Em có thể đứng vững được không?”.

Hàn Cẩm Thư: “… Có thể”.

Ngôn Độ rõ ràng không tin, lại hỏi: “Muốn anh ôm em ra ngoài không?”.

“… Cảm ơn. Em vẫn ổn, không cần”.

Thật ra, không chỉ chân mà toàn thân Hàn Cẩm Thư đều mềm nhũn. Cô cứng miệng trả lời mấy câu, một tay che mặt, một tay vịn tường chạy ra ngoài.

Cả sáng hôm đó, cho đến khi yên vị trước bàn làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Cẩm Thư vẫn đỏ như gấc chín.

Hai đưa hai tay lên áp gò má nóng bỏng chìm đắm trong sự xấu hổ như bị dìm dưới biển sâu, khóc cạn không ra nước mắt… thầm nghĩ… mất mặt, mất mặt quá.

Chỉ hôn một cái thôi mà cô đã bị Ngôn Đến mức đi không nổi…

Sao cô có thể yếu ớt như vậy được chứ!

Đúng lúc cô đang ngây ngốc suy tư thì điện thoại reo lên. Hàn Cẩm Thư nhìn thấy tên hiện trên màn hình “Mẫu hậu đại nhân” liền tỉnh táo trở lại, sực nhớ ra đồng chí Bùi Uyển Từ bảo cô và Ngôn Độ tối nay về ăn cơm.

Nào ngờ, sáng nay chó săn thèm khát kia đè cô trên bồn rửa mặt ngấu nghiến một lúc, đến nỗi bản thân cô cũng si mê quên sạch lời mẹ dặn!

Hàn Cẩm Thư vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn môi miễn cưỡng nhận điện thoại: “Mẹ ạ!”.

“Tối nay có về không?”. Bà Bùi Uyển Từ thúc giục.

“Con bảo mẹ là hỏi Ngôn Độ xong sẽ trả lời mẹ mà? Gần trưa đến nơi rồi”.

“A, sáng nay con chưa gặp Ngôn Độ. Mẹ cũng biết anh ấy cuồng công việc mà, ngày nào cũng thức muộn nhất dậy sớm nhất. Con đi hỏi anh ấy ngay đây”. Hàn Cẩm Thư bịa chuyện trắng trợn.

Bà Bùi Uyển Từ không nghĩ nhiều, dặn dò đôi câu lại cúp điện thoại.

Lần này, Hàn Cẩm Thư không dám trì hoãn nữa, vội vàng mở Wechat, tìm được ảnh đại diện màu đen quen thuộc, gõ tin nhắn gửi đi.

Cao thủ họa mặt: Alo Alo? Alo Alo Alo Alo?

Ba giây sau, đối phương gửi tin nhắn phản hồi.

Ngôn Độ: …

Ngôn Độ: Vợ à, em nói đi.

Cao thủ họa mặt: Mẹ em bảo tối nay chúng ta về ăn cơm, anh có thời gian không?

Ngôn Độ: Anh có.

Cao thủ họa mặt: Ừm, để em chuyển lời với mẹ.

Ngôn Độ: Được, anh vẫn đón em lúc 6 rưỡi nhé?

Cao thủ họa mặt: Vâng [Hôn hôn.jpg]

Cô tiện tay gửi một biểu tượng hôn qua đó, phía bên kia mãi không thấy trả lời. Hàn Cẩm Thư nhún vai, biết Ngôn Độ chưa từng dùng biểu tượng cảm xúc bao giờ nên không đợi anh trả lời, ngược lại đi tìm bà Bùi Uyển Từ báo cáo: [Mẹ, tối nay con và Ngôn Độ sẽ về, khoảng 7 rưỡi ạ.]

Sau khi ấn gửi đi, cô rời khỏi khung thoại với mẹ thì nhìn thấy Ngôn Độ lại gửi đến tin nhắn mowisk.

Hàn Cẩm Thư bê ly cà phê lên uống một ngụm, tiện tay chạm mở khung thoại với Ngôn Độ. Đột nhiên: “Phụt!”.

Toàn bộ cà phê phun lại chiếc ly.

Ngôn Độ: [Ôm cái nào.jpg] [Ôm cái nào.jpg] [Hôn hôn.jpg] [Hôn hôn.jpg] [Hoa hồng.jpg] [Hoa hồng.jpg] [Tình yêu.jpg] [Tình yêu.jpg] [Ôm cái nào.jpg] [Ôm cái nào.jpg] [Hôn hôn.jpg] [Hôn hôn.jpg] [Hoa hồng.jpg] [Hoa hồng.jpg] [Tình yêu.jpg] [Tình yêu.jpg] [Ôm cái nào.jpg] [Ôm cái nào.jpg] [Hôn hôn.jpg] [Hôn hôn.jpg] [Hoa hồng.jpg] [Hoa hồng.jpg] [Tình yêu.jpg] [Tình yêu.jpg]

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư hoảng sợ đỡ trán: Chó săn biến thái này yêu cuồng nhiệt thật sự quá đáng sợ.

Nghỉ trưa xong, trước giờ bắt đầu khám cho khách hàng, Hàn Cẩm Thư lướt vòng bạn bè, đột nhiên lại kéo đến một bài đăng gồm ba ảnh ghép vào thành một bức chân dung.

Mỹ nhân trong ảnh cao gầy mảnh mai đứng bên cạnh đường ray bị bỏ hoang, khí chất toát ra mang đến cảm xúc xưa cũ, ý vị.

Hàn Cẩm Thư nhướng mày, gửi một tin nhắn qua cho người đó: [Lúc em và Ngôn Độ dự định mang thai, chị phao tin cho cả nhà biết. Bây giờ em vừa mới xét nghiệm có thai, chị cũng là người đầu tiên nói cho cả nhà. Đồng chí Du Thấm, chị định bồi thường tổn thất tinh thần cho em thế nào đây?]

Một nơi khác trong thành phố, nhà họ Du.

Hôm nay Du Thấm được nghỉ, lúc này cô đang ngồi chuốt mi. Thấy em họ gửi tin nhắn tới, cô ấy lập tức bĩu môi, mắt đảo lên tận trần nhà tỏ vẻ ngao ngán: “Mẹ! Con đã nói với mẹ nhiều lần rồi, mẹ đừng nói với dì chuyện Cẩm Thư mang thai mà, mới đó mà mẹ đã bán đứng con rồi!”

Dì Bùi đắp mặt nạ trong phòng bước ra, trêu chọc: “Mẹ chỉ nói với dì con thôi mà, đâu nói với ai khác đâu”.

“Sau này có chuyện gì con không nói với mẹ nữa”. Du Thấm trang điểm xong, chỉnh trang lại trang phục và đầu tóc một lần nữa.

Dì Bùi tò mò hỏi: “Trang điểm xinh đẹp thế định đi chơi với anh vậy?”.

Du Thấm trả lời: “Một người bạn của con tổ chức triển lãm ảnh, con đi chúc mừng”.

“Bạn? Triển lãm ảnh?”. Dì Bùi ngẫm nghĩ cẩn thận vài giây, sực tỉnh: “A, có phải cái cậu đẹp trai, cao cao tên cái gì Hành đúng không?”.

Du Thấm nói: “Từ… Mạc …Hành”.

Dì Bùi nheo mắt, cẩn thận quan sát con gái, nói: “Thấm Thấm, gần đây mẹ thấy con rất thân với cái cậu Từ đó. Chẳng lẽ con có ý với cậu ta hả?”.

Du Thấm chột dạ, đỏ mặt nói: “… Yêu cầu công việc phải gặp nhiều thôi mà”.

“Thế con đi triển lãm ảnh cũng là công việc à?”.

“Ôi mẹ, mẹ quản nhiều thế làm gì”. Du Thấm không muốn lằng nhằng với mẹ, xách túi ra cửa thay giày: “Con đã ba mươi rồi, đừng coi con mà con nít mãi thế”.

“Con mới ba mươi tuổi, cho dù con có năm sáu mươi tuổi thì cũng là con của mẹ”. Dì Bùi dựa vào quầy rượu, nói: “Cậu họ Từ đó, nếu con thích cậu ta, muốn yêu đương với cậu ta, mẹ sẽ không ngăn cản. Nhưng con đường trách mẹ nhiều lời, chàng trai trẻ như vậy không thể hứa hẹn gì với con được”.

Ánh mắt Du Thấm khẽ chuyển động, động tác cũng dừng lại.

Dì Bùi thở dài, nói: “Chàng trai độ tuổi này vẫn còn khí phách thiếu niên, thứ họ thích chính là cảm giác mới mẻ. Còn thứ con cần là một mối quan hệ lâu dài ổn định, con cần một gia đình, một người có thể yêu con và Quả Cam. Cậu ta có thể cho con cảm giác tìm lại thanh xuân, nhưng con lại không có thời gian để chứng kiến cậu ta trưởng thành”.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Một cơn gió thổi qua ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, khóe miệng Du Thấm khẽ cong lên, cười nói vu vơ: “Mẹ yên tâm đi, con biết mình đang làm gì”.

Dì Bùi gật đầu: “Biết thì tốt”.

Đi giày xong, Du Thẫm xách túi đi ra ngoài.

Dì Bùi tháo mặt nạ ném vào thùng rác, đi đến ban công nhìn xuống bên dưới. Xa xa, bà nhìn thấy một chiếc SUV màu xám nhạt đỗ bên ngoài cửa tiểu khu, bên cạnh còn có một bóng người cao lớn đĩnh đạc.

Dì Bùi nhận ra đó chính là “thầy tiểu Từ” mà con gái hay nhắc đến, Từ Mạc Hành.

Du Thấm đi đến cạnh xe, cười nói đôi câu với Từ Mạc Hành. Từ Mạc Hành cười dịu dàng với cô ấy, giúp cô mở cửa xe.

Sau đó, hai người trẻ tuổi bước lên xe rời đi.

Dì Bùi nhìn theo chiếc SUV, không bao lâu sau, bà lấy điện thoại ra gọi một số, trầm giọng nói: “Bố Thấm Thấm à, con gái chúng ta hình như đang yêu đương. Anh tra xem chàng trai kia lý lịch thế nào, con người ra sao”.

Hiệu suất làm việc của bố Du cực kỳ cao, chưa đến mấy tiếng đã tra ra tin tức cơ bản về Từ Mạc Hành.

“Chàng trai đó là nhiếp ảnh gia thiên tài rất có tiếng ở quốc tế”. Bố Du nói trong điện thoại: “Từng nhận được rất nhiều giải thưởng lớn, trong nhà cũng làm ăn, bố mẹ hòa thuận, trên còn có một chị gái cũng rất xuất sắc. Ôi cha, cái gì cũng tốt, tiếc là còn trẻ quá…”.

“Đàn ông trẻ tuổi lại ưu tú như vậy sẽ không ổn định sớm đâu”. Dì Bùi sốt ruột: “Nhưng em thấy hình như con gái chúng ta đã rơi vào lưới tình rồi, em sợ Thấm Thấm lại phải chịu tổn thương”.

Mùa đông, trời tối sớm, mới hơn 7 giờ mà trời đã đen kịt ảm đạm.

Màn đêm buông xuống, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ nắm tay nhau về nhà họ Hàn. Cô cởi áo khoác dày treo ở huyền quan, gọi: “Mẹ, chúng con về rồi”.

“Đi rửa tay đi”. Bà Bùi Uyển Từ đeo tạp đề đi ra từ phòng bếp, cười tủm tỉm nói: “Chuẩn bị ăn cơm”.

Hàn Cẩm Thư quay đầu nhìn thấy mẹ, kinh ngạc nói: “Hả, hôm nay mẹ tự xuống bếp ạ?”.

“Mẹ con tất bật từ 4 giờ chiều đấy”. Ông Hàn Thanh Bách vui vẻ đáp: “Mẹ con bảo bây giờ con đang mang thai, phải bồi bồ một chút nên nấu mấy món bổ dưỡng cho con”.

Hàn Cẩm Thư cảm động tới ôm mẹ, hôn chụt một cái: “Cảm ơn mẹ!”.

“Được rồi, đừng làm nũng nữa”. Bà Bùi Uyển Từ vỗ nhẹ đầu con gái, quay sang nói với Ngôn Độ: “Ngôn Độ, con đưa Thư Thư đi rửa tay đi”.

Ngôn Độ cong môi, đáp: “Vâng, mẹ”.

Để bồi bổ cho con gái đang mang thai mà bà Bùi Uyển Từ làm một bàn đồ ăn thịnh soạn. Trong bữa ăn, bà không ngừng gắp món này món kia cho cô, luôn miệng nhắc nhở: “Ăn nhiều một chút, những món này đều tốt cho người có thai.

Hàn Cẩm Thư đang ở thời kỳ đầu mang thai, nhạt miệng khẩu vị không được tốt. Cô ăn mấy miếng cá liền quay sang hỏi: “Mẹ, mẹ gọi chúng con về có chuyện gì muốn nói ạ?”.

“Thật ra cũng không có chuyện gì lớn”. Bà Bùi Uyển Từ cân nhắc từ ngữ, nhìn sang con rể bên cạnh, chần chừ nói, “Ngôn Độ, hiện giờ Thư Thư đang mang thai, phải quan tâm đến ăn uống ngủ nghỉ hàng ngày. Mẹ đã bàn với bố các con, chi bằng tháng sau các con về nhà ở đi? Mẹ đã dặn thím Vương dọn dẹp một phòng khác ngay bên cạnh phòng của Thư Thư, hai con mỗi người một phòng, sẽ không chật chội”.

Ngôn Độ yên tĩnh, đến lúc anh lên tiếng, ngữ khí vẫn ôn hòa như gió xuân: “Cảm ơn ý tốt của bố mẹ, nhưng con thấy không thật cần thiết. Con sẽ dốc sức chăm sóc Thư Thư và đứa bé”.

Bà Bùi Uyển Từ ngẩn người: “Con…? Chăm sóc Thư Thư?”.

Hàn Cẩm Thư vội vàng nói nhỏ: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, hiện giờ Ngôn Độ đều tự tay lo ngày ba bữa cơm cho con đó. Anh ấy còn biết mát xa, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, anh ấy chăm sóc con không có vấn đề gì đâu”.

Ông Hàn Thanh Bách và bà Bùi Uyển Từ tỏ vẻ mặt bàng hoàng kinh ngạc. Hai vợ chồng nhìn nhau, biểu cảm khó mà tin được.

Ngôn Độ lại nói: “Để chăm sóc chu đáo cho Thư Thư, con đã tìm hiểu rất nhiều, ngoài thực đơn dành riêng khi mang thai, con còn biết Yoga cho phụ nữ có thai, điều hòa tâm lý cho phụ nữ khi mang thai, bố mẹ cứ yên tâm”.

Nghe Ngôn Độ nói xong, bà Bùi Uyển Từ hơi lúng túng, cười gượng đáp: “… Con đừng trách bố mẹ nhiều chuyện, chủ yếu là… bố mẹ không ngờ con sẽ biết nấu cơm gì đó”.

“Con đích thân chăm sóc Thư Thư, bố mẹ cực kỳ yên tâm”. Ông Hàn Thanh Bách cười sảng khoái, “Cũng may, bây giờ gì cũng tiện, có chuyện gì gọi điện thoại là được. Nào, ăn cơm đi”.

Ăn tối xong, hai người trở về căn hộ cũng đến hơn 9 giờ tối.

Hàn Cẩm Thư thấy vẫn chưa muộn, cơn nghiện game lại kéo đến liền ôm Ngôn Độ làm nũng, muốn anh chơi với cô.

“Đã hơn 9 giờ rồi, em tắm rửa dưỡng da phải mất một tiếng”. Ngôn Độ hôn lên mặt cô, dịu dàng nói: “Bác sĩ nói thời gian mang thai không được thức đêm. Ngoan nào, mai lại chơi”.

“Chỉ một ván, một ván thôi”.

Cô vợ đáng yêu dựng thẳng ngón trỏ mảnh khảnh, khuôn mặt xị xuống năn nỉ: “Đánh một ván PK chỉ mất 20 phút thôi mà, nhanh lắm”.

Ngôn Độ nhẹ nhàng nắm ngón tay cô, hôn lên: “Vậy chúng ta giao kèo trước”.

Hàn Cẩm Thư tròn mắt lấp lánh mong đợi: “Vâng vâng”.

Ngôn Độ nhìn đôi mắt trong sáng của cô, nói: “Em muốn thua hay muốn thắng?”.

Hàn Cẩm Thư không hiểu ý anh, khó hiểu hỏi: “Thế nào là “em muốn thua hay muốn thắng”?”.

Ngôn Độ nói: “Nếu em muốn thua thì anh sẽ PK với em bình thường. Nếu em muốn thắng, em sẽ cố gắng diễn cho tốt”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư chọc hai ngón tay vào eo anh: “Anh đừng coi thường em quá. Gần đây em luyện tập nhiều, kỹ thuật cao hơn xưa rồi. Mặc dù không thể so với anh nhưng không thể 5 phút đã thua đâu nhé!”.

Ngôn Độ im lặng vài giây, gật đầu: “Được, anh chơi với em một ván”.

Hai người ôm laptop của mình vào phòng ngủ, ngồi đối diện với nhau, mở máy đăng nhập vào trò chơi, sẵn sàng khai chiến.

Một lát sau, ván PK đã kết thúc với sự thất bại thảm hại của Hàn Cẩm Thư.

Ngôn Độ nhìn tỉ số trên màn hình, ung dung nói: “Đúng là anh không thể thắng em trong 5 phút”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ bổ sung: “Chỉ cần 3 phút 47 giây”.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

Hàn Cẩm Thư từng lập chí muốn chinh phục toàn bộ tháp liên minh bị tổn thương nghiêm trọng. Cô nổi giận đóng sập laptop, dùng dũng khí oai vệ hiên ngang nhào đến Ngôn Độ.

Ngôn Độ đứng dậy, thấy cô lao tới bèn duỗi tay ôm theo bản năng. Không ngờ cô vợ yếu ớt của mìn quá dũng mãnh khiến anh lảo đảo hai bước ngã ra sau.

Trời đất quay cuồng.

Kết quả là anh đã bị mèo con nhà mình đè lên giường.

“Anh dám châm chọc em?”. Mèo con ngồi trên eo anh, nhìn xuống từ trên cao, khí phách ngạo nghễ. Sau đó, cô cúi người cắn lên yết hầu của anh, giận dỗi: “Em không ra oai anh lại tưởng em sợ anh đúng không?”.

Ngôn Độ nắm vòng eo mềm mại của cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Hàn Cẩm Thư, em chắc chắn muốn ra oai với anh phải không?”.

“Anh…”. Hàn Cẩm Thư vốn muốn dỗi mấy câu, đột nhiên nhận thấy nguy hiểm cận kề liền im bặt. Làn da vùng cổ và vành tai chẳng mấy chốc đã chuyển đỏ.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư bị dọa sợ, hoảng loạn bò dậy muốn chạy trốn. Nhưng cô còn chưa kịp hành động thì một bàn tay đã nắm lấy tay cô.

Tốc độ của Ngôn Độ rất nhanh, vừa xoay người đã đè cô dưới thân mình, giam chặt không cho cô lối thoát.

Cô hoảng hốt đưa mắt nhìn, đôi mắt anh đen như mực, tối tăm sâu thẳm, ánh sáng lóe lên bất thường khiến cô run sợ.

Chuông cảnh báo trong đầu Hàn Cẩm Thư réo inh ỏi. Cô nuốt nước bọt khan, sợ hãi nói: “Bác… bác sĩ dặn ba tháng đầu không được…”.

Chưa dứt lời, Ngôn Độ cúi đầu hôn lên môi Hàn Cẩm Thư, chặn đứng mọi lời nói phía sau.

Nụ hôn này rất sâu, thậm chí còn mang theo ý chí xâm lược hung ác.

Bị Ngôn Độ vây chặt trong lòng, Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, cả người như sắp bị nướng cháy.

“Anh sắp điên rồi, em làm vậy là muốn mạng của anh sao?”. Giọng nói của Ngôn Độ khàn đến mức đáng sợ, dường như đang hỏi cô, dường như đang hỏi chính mình.

Hàn Cẩm Thư lúc này không suy nghĩ được gì, cũng không rảnh miệng trả lời.

Chóp mũi Ngôn Độ chạm lên chóp mũi cô, anh nhắm nghiền mắt, giọng điệu nỉ non mang theo sự kiềm chế thống khổ: “Tiểu thư tình, bảo bối của anh, em thật biết tra tấn anh”.

Chương kế tiếp