Cọ Xát

Chương 74: Chia phòng ngủ

Bị Ngôn Độ ôm chặt trong lòng, Hàn Cầm Thư cầm que thử thai trong tay, cảm xúc bỗng trở nên phức tạp.

Sung sướng, kinh ngạc, ấm áp xen lẫn sự hoài nghi rất nhỏ…

Một lúc sau, cô duỗi tay vỗ nhẹ lên cánh tay Ngôn Độ, do dự nói: “Anh… đừng vội kích động. Em đã nói rồi, que thử thai không chính xác hoàn toàn, lỡ đâu anh phải mừng hụt thì sao?”.

Khóe miệng Ngôn Độ cong lên tạo thành vòng cung rất nhẹ, anh hôn khẽ lên khuôn mặt Hàn Cẩm Thư, nhẹ giọng nói: “Không sao, nếu không phải thì cứ coi như cho anh hưởng trước cảm giác hạnh phúc này”.

Hàn Cẩm Thư thấy trái tim ngập tràn vị ngọt, cười rộ lên: “Tâm thái của anh tốt đó”. Nói xong, cô chuẩn bị tiện tay ném que thử thai vào thùng rác.

Ngôn Độ thấy thế liền nói: “Đừng vứt”.

Hàn Cẩm Thư: ?

Hàn Cẩm Thư mờ mịt quay đầu nhìn anh: “Thứ này chỉ dùng một lần, không vứt thì giữ lại làm gì?”.

Ngôn Độ bình tĩnh đáp: “Giữ lại làm kỷ niệm”.

Hàn Cẩm Thư xấu hổ muốn chui xuống đất: “… Cái này có gì mà kỷ niệm?”.

Ngôn Độ không trả lời cô mà thẳng tay rút lấy que thử thai trong tay cô, lấy khăn giấy cẩn thận lau phần hiện hai vạch trên mặt que.

Nhìn dáng dấp bình tĩnh, chuyên chú và ánh mắt dịu dàng của anh, khuôn mặt Hàn Cẩm Thư thoáng ửng đỏ. Cô thẹn thùng, ậm ừ nói: “… Đã dùng rồi bẩn lắm, anh còn lau kỹ thế làm gì? Mau vứt đi”.

Ngôn Độ nhìn khuôn mặt đỏ tưng bừng của Hàn Cẩm Thư, nhướng mày: “Vật này rất có ý nghĩa với anh, hơn nữa là em dùng mà, sao lại bẩn được?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Anh nhìn cô chăm chú, thong thả nói: “Thư tình, với anh, thế giới này không có thứ gì tốt đẹp hơn em”.

Tư duy của bạo quân biến thái này đúng là người thường không thể hiểu nổi. Hàn Cẩm Thư không biết nói gì, chỉ còn cách mặc Ngôn Độ muốn làm gì thì làm.

Kệ anh vậy, anh cảm thấy có ý nghĩa thì cứ cất đi. Vốn dĩ anh cũng thích cất giữ những thứ đồ kỳ quái. Dù sao thì một chiếc que thử thai chả là gì với một gian phòng tràn ngập ảnh của cô.

Một lát sau, Hàn Cẩm Thư thấy Ngôn Độ lau chiếc que thử thai đó xong liền cất vào một chiếc hộp gỗ màu nâu, cất trong thư phòng của mình.

Dù cô không đi theo cũng đoán được nhất định anh sẽ cất nó vào căn phòng tối kia.

Nơi mà anh thích nhất.

Đúng lúc này, mùi thơm của đồ ăn bay đến len lỏi vào khứu giác của Hàn Cẩm Thư. Cô đi theo mùi hương liền thấy bàn ăn bày đầy các món ăn kiểu Trung, nào là cá hấp, măng xào thịt bò, canh gà bạch quả… Tất cả đều là món mà cô thích.

Gần đây Hàn Cẩm Thư nhạt miệng nên ăn uống thất thường, thấy bàn thức ăn thịnh soạn này không khỏi dâng lên cảm giác thèm ăn. Cô vội ngồi xuống bàn, cầm đũa lên, ngó đầu về phía thư phòng, cao giọng gọi: “Chồng ơi, đừng ngắm nghía đống đồ của anh nữa. Mau ra ăn cơm đi”.

Lát sau, Ngôn Độ trở ra, khom lưng ngồi xuống bên cạnh cô.

Hàn Cẩm Thư gắp một miếng cá ăn rất vui vẻ. Ngôn Độ nhìn thẳng vào cô, thấy cô gái của mình phồng miệng nhai, đôi mắt sáng lấp lánh, đôi mắt cong lên thành mảnh trăng non. Anh dịu dàng hỏi: “Ăn ngon không?”.

“Ngon”. Hàn Cẩm Thư giơ một ngón tay cái với anh, “Like”.

Ngôn Độ khẽ cười, múc cho cô một bát canh gà. Anh nói: “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày anh sẽ làm bữa sáng cho em, đợi em ăn xong mới đến công ty. Trước 12 rưỡi trưa anh sẽ mang cơm trưa đến cho em. Anh cũng sẽ cố gắng làm bữa tối, nếu bận quá không thể làm thì anh sẽ nhờ chú Kiều hoặc thím Vương đến”.

Hàn Cẩm Thư vừa uống một ngụm canh gà liền bị sặc, ho khan thành tiếng: “Khụ khụ…”.

Ngôn Độ lập tức duỗi tay vỗ lưng cho cô.

“… Trời ạ”. Hàn Cẩm Thư mở to mắt kinh ngạc, nhìn anh nói: “Anh khoa trương quá không thế?”

Ngôn Độ: “Anh đã nói trước với em rồi, anh sẽ tự chăm sóc em trong thời gian mang thai và sau sinh”.

“…”. Hàn Cẩm Thư ngây người, lục lại trí nhớ.

Lần trước vợ A Kiệt sinh con, cô từng khen A Kiệt là người đàn ông tốt vì chăm sóc vợ ở cữ ngay trước mặt Ngôn Độ. Ông lớn này lòng dạ hẹp hòi không thích cô khen A Kiệt nên lập tức nói sau này anh không chỉ chăm sóc cô trong thời gian ở cữ mà còn cả thời gian mang thai.

Hàn Cẩm Thư nhớ lại cuộc hội thoại lúc đó, có chút dở khóc dở cười. Cô đỡ trán, nói: “Nhưng mà anh bận như thế, cho dù anh không thể chăm sóc cho em thì em cũng không giận anh đâu”.

Nhưng thái độ của Ngôn Độ lại rất kiên quyết. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh trả lời: “Thư tình, anh sẽ thực hiện mọi lời hứa với em, mong em tiếp nhận. Bởi vì đây là sự cảm kích, là trách nhiệm cũng là tình yêu của anh dành cho em”.

Anh vừa dứt lời, hai má Hàn Cẩm Thư như bị nướng chín. Cô nhẹ giọng nói, cúi đầu khảy canh gà trong bát: “Vợ chồng già với nhau, động một tí lại nói lời sến sẩm”.

Ngay sau đó, cằm cô bị ngón tay thon dài nắm lấy vô cùng nhẹ nhàng.

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt tía tai, hô hấp hỗn loạn, ngước mắt lên nhìn chợt thấy Ngôn Độ cúi đầu liếm khóe miệng cô.

Anh khàn giọng nói: “Những lời đó anh giấu trong lòng từ 18 tuổi đến nay, em còn muốn anh nhịn bao lâu nữa?”.

Hàn Cẩm Thư bị lý do của anh chọc cười: “Nói như bây giờ anh già lắm rồi vậy”.

Ngôn Độ cười nhạt, nói: “Năm tháng không đợi một ai, anh hy vọng thời gian có thể chậm một chút”.

Hàn Cẩm Thư nhướng mày, tò mò hỏi: “Vì sao?”.

Ngôn Độ mút nhẹ môi cô, nói nhỏ: “Vì anh muốn ở bên bảo bối của anh lâu hơn một chút”.

Hai má Hàn Cẩm Thư nóng bỏng, giơ tay véo mặt anh, hờn trách: “Anh thôi đi nào, không ăn cơm là nguội thật đấy”.

Ngôn Độ buông cô ra, nhìn bát canh trong tay cô, nói: “Hình như cho hơi ít muối?”.

“… Hình như hơi nhạt thật”.

Hàn Cẩm Thư lại bê canh lên uống một ngụm, chợt sinh nghi liền hỏi: “Không đúng, anh chưa uống canh thì sao biết nó nhạt?”.

Ngôn Độ ung dung nói: “Nếm được trên môi em”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Sáng sớm Chủ nhật, Hàn Cẩm Thư cuộn tròn trong chăn như tôm luộc. Trong lúc mơ hồ, cô bỗng nghe thấy Ngôn Độ gọi điện thoại với ai đó.

Cô ngáp một cái, dụi mắt quay đầu về phía âm thanh vọng đến.

Ngôn Độ đã cúp máy đi về phía cô.

Thấy cô vợ nhỏ đang chớp mắt nhìn anh, dáng vẻ có chút ngốc nghếch, rõ ràng vẫn còn ngái ngủ. Anh khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lên má cô: “Anh đánh thức em à?”.

“Vốn em cũng sắp tỉnh rồi…”. Hai tay cô thò ra khỏi chăn, thân mật ôm cổ anh, gò má mềm mại hồng hào cọ lên hõm cổ anh, “Vừa rồi anh gọi điện thoại với ai thế?”.

Ngôn Độ nói: “Franc”.

Hàn Cẩm Thư tỉnh người, lập tức hỏi: “… Không phải bắt anh đi làm cuối tuần đấy chứ?”.

“Không phải”. Ngôn Độ ôm cô khỏi chăn, đặt lên đùi mình, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh bảo cậu ta tìm kiếm bệnh viện phụ sản tốt nhất thành phố Ngân Hà, lát nữa sẽ đưa em đi kiểm tra”.

“A… đúng rồi”. Là sinh viên xuất sắc của trường y, Hàn Cẩm Thư dĩ nhiên biết mình phải làm gì.

Cô nói: “Chúng ta phải đi xét nghiệm máu, xem chỉ số HCG và Progesterone, cuối cùng mới chắc chắn em có mang thai hay không được”.

Ngôn Độ vui vẻ, bắt chước theo giọng điệu mềm ngọt của cô: “Đúng thế, chắc chắn bảo bối mang thai rồi còn phải ăn chay, còn phải đi kiểm tra định kỳ mỗi tháng nữa”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư dồn sức véo vành tai anh, mắng mỏ: “Họ Ngôn kia, anh nói chuyện tử tế cho em”.

Ngôn Độ vùi đầu vào hõm vai cô, cắn nhẹ một miếng, cười khúc khích.

Hàn Cẩm Thư thở phì phò muốn cắn lại, nhưng đôi môi xinh đẹp lại bị Ngôn Độ đoạt lấy nên chỉ còn cách múa vuốt cào lên người anh.

Hai người quấn quýt thêm một lúc, Franc lại gọi điện thoại tới.

Ngôn Độ nghe máy.

Bị ảnh hưởng bởi tâm trạng vui vẻ của Boss nên ngữ khí của trợ lý Franc càng thêm nhẹ nhàng, tủm tỉm nói: “Boss, tôi đã tra rồi, ba bệnh viện phụ sản lớn nhất thành phố có hai bệnh viện công, một bệnh viện tư. Sau khi so sánh tỉ mỉ, tôi kiến nghị Boss và cô Cẩm Thư nên đến Bệnh viện Phụ sản và Nhi đồng thành phố Ngân Hà. Bác sĩ ở đó rất nổi tiếng trong lĩnh vực sản phụ khoa, có thể xử lý các tình huống khẩn cấp.

“Được”. Ngôn Độ thong thả nói, “Vất vả cho cậu”.

Franc: “…”.

Thấy thấy bốn chữ sau của Boss, trợ lý Franc như rơi vào màn sương mù, cảm động tột đỉnh. Có trời mới biết, Franc đi theo Ngôn Độ nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy bạo quân nói ra câu này.

Hiếm có! Quá hiếm có!

Trong lúc kích động, Franc cũng to gan hơn, chần chừ hai giây lại cười nói: “Chúc mừng Boss chuẩn bị lên chức bố”.

Ngôn Độ trả lời: “Cảm ơn cậu, Franc”.

Hàn Cẩm Thư bám vào Ngôn Độ hệt như con bạch tuộc, áp vào ngực anh muốn nghe nội dung cuộc gọi. Đợi khi anh ngắt máy, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.

Ngôn Độ nâng cằm cô, nhướng mày hỏi: “Em cười gì?”.

“Lần đầu tiên em thấy anh dịu dàng thế với Franc đấy”. Hàn Cẩm Thư cong mắt trêu chọc: “Có cục cưng rồi, đúng là tâm trạng của anh tốt thật, chúc mừng ông bố xịn nhé”.

Ngôn Độ hôn chóp mũi cô, dịu dàng nói: “Nguyên nhân chính là em lên chức mẹ rồi”.

Vì là cuối tuần nên người đến bệnh viện chật như nêm.

Franc hẹn số VIP cho Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư. Hàn Cẩm Thư lấy máu xong, hai người đến phòng chờ VIP đợi gần nửa ngày, cuối cùng cũng nhận được kết quả: Chỉ số HCG và Progesterone thể hiện “Đã mang thai”.

Dù đã thử trước nhưng kết quả chuẩn xác xuất hiện trước mắt vẫn khiến Hàn Cẩm Thư ngây người.

Cô cầm báo cáo trong tay, ngốc nghếch không nói nên lời.

Cô… thật sự mang thai rồi.

Trong bụng cô có một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn dần. Đó là kết tinh tình yêu của cô và Ngôn Độ, là sinh mệnh kết nối cô và Ngôn Độ…

Hàn Cẩm Thư vô thức đưa tay xoa bụng phẳng lì. Không bao lâu sau, một bàn tay ấm áp phủ lên bụng cô, nhẹ nhàng bao lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Hàn Cẩm Thư bình tĩnh lại, khẽ cong môi muốn nói gì đó với Ngôn Độ nhưng bỗng nghe thấy một giọng nữ vọng ra từ bên trong phòng bệnh: “Mời số VIP 3, cô Hàn Cẩm Thư đến phòng khám bệnh số 5”.

Cô được Ngôn Độ dắt đi, tiến vào phòng khám số 5.

Bác sĩ khám cho Hàn Cẩm Thư là một bà lão rất hiền từ chừng hơn bảy mươi tuổi. Mái tóc bạc gần hết, bà đeo một cặp kính viễn thị nhưng đôi mắt phía sau vẫn sáng người, tinh thần vô cùng minh mẫn.

Bác sĩ nhìn báo cáo của Hàn Cẩm Thư, cười gật đầu: “Ừm, chỉ số này khá tốt”.

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, cúi đầu không biết nói gì.

Bác sĩ nhìn cô gái đỏ mặt tía tai trên ghế, tiếp đó lại nhìn đến người đàn ông cao lớn đứng phía sau, hỏi: “Cậu là chồng của cô ấy phải không?”.

Ngôn Độ gật đầu: “Đúng vậy”.

Bác sĩ lấy ra một tờ đơn và bút ghi chép: “Kỳ kinh trước vào ngày nào?”.

Hàn Cẩm Thư ậm ừ định trả lời thì giọng nói trầm thấp bình tĩnh phía sau vang lên: “17 tháng trước”.

Bác sĩ hỏi: “Chu kỳ kéo dài bao lâu?”.

Ngôn Độ: “5 ngày”.

Bác sĩ: “Mới mang thai nên hiện tại vẫn chưa thấy tim thai, đợi tuần sau lại đến siêu âm xem tim thai nhé”.

Ngôn Độ: “Được”.

“Trong nhà đã có axit folic chưa?”. Bác sĩ lại hỏi.

Hàn Cẩm Thư vội trả lời: “Có có, tôi mua rất nhiều”.

“Vậy tôi không cần kê cho cô loại khác nữa. Mỗi ngày một viên Axit Folic”. Bác sĩ thấy cô gái này vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều. Bà nhìn sang Ngôn Độ, dặn dò: “Thai nhi ba tháng đầu chưa ổn định, không thể quan hệ”.

Ngôn Độ gật đầu: “Vâng, được”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Khuôn mặt trắng nõn của Hàn Cẩm Thư đỏ bừng, thẹn đến mức muốn vùi đầu vào ngực.

Bác sĩ vẫn tỉnh bơ dặn tiếp: “Cũng không được dùng bất kỳ phương thức kích thích nào khác. Cao trào sẽ khiến tử cung thai phụ co rút, không tốt đối với thai nhi”.

Ngôn Độ tiếp tục gật đầu: “Tôi nhớ rõ”.

Đêm đó, trợ lý Franc liền gửi cho Boss nhà mình một cuốn: “Thực đơn trong thời gian mang thai”.

Ngôn Độ làm bữa tối cho Hàn Cẩm Thư theo thực đơn đó, dọn dẹp xong liền về phòng làm việc.

Hàn Cẩm Thư tắm rửa xong, suy tư vài giây, quyết định lấy di động gửi tin nhắn cho Du Thấm.

Cao thủ họa mặt: Chị em.

Du Thấm hồi âm gần như ngay lập tức: Đây.

Cao thủ họa mặt: Em…

Du Thấm: Mang thai thì cứ nói, ấp a ấp úng làm gì.

Cao thủ họa mặt: …

Cao thủ họa mặt: Sao chị biết?

Du Thấm: …

Du Thấm: ????

Du Thấm: … Trời má, chị nói bừa thôi mà trúng thật hả??? Em mang thai thật rồi hả???

Cao thủ họa mặt: … Ừm… tối qua đã thử que, hai vạch. Hôm nay Ngôn Độ đưa em đi bệnh viện kiểm tra, xác nhận đã mang thai.

Du Thấm: !!!

Du Thấm: Trời ơi, kích động quá! Hai người nhanh quá đấy! Nòng nọc của Ngôn Độ khỏe vô địch!

Cao thủ họa mặt: …

Cao thủ họa mặt: Em cũng không ngờ sẽ nhanh như thế.

Du Thấm: Cảm giác sắp được làm mẹ thế nào?

Cao thủ họa mặt: Phức tạp, vui vẻ nhưng mà có cảm giác khó nói nên lời.

Du Thấm: Không sao, đa số đều sẽ có cảm xúc như vậy.

Nói chuyện phiếm với Du Thấm vài câu, Hàn Cẩm Thư tắt máy lăn lộn trên giường một lúc lâu. Bỗng nhiên, cô nghĩ đến gì đó liền vội vàng mở web ra tìm.

Bạo quân xử lý công việc chất đống một ngày xong, sau khi tắm rửa liền trở về phòng. Thấy bảo bối nhà mình đang cuộn tròn trong chăn, cả người trốn trong chăn không biết đang làm gì.

Ngôn Độ nằm lên giường, ôm cả chăn và Hàn Cẩm Thư vào lòng, duỗi tay kéo đầu cô khỏi chăn, hỏi: “Che kín thế làm gì?”.

“Em tra những việc cần chú ý khi mang thai…”. Hàn Cẩm Thư giấu di động, chớp mắt vô tội nói với Ngôn Độ: “Chồng ơi, đột nhiên làm mẹ em thấy rất lo”.

Ngôn Độ cúi đầu hôn lên má cô, thấp giọng nói: “Lo điều gì?”.

“Lo… rất nhiều chuyện”. Hàn Cẩm Thư lắp bắp, “Em vẫn cảm thấy mình chưa đủ chín chắn, thỉnh thoảng vẫn còn trẻ con. Em lo mình sẽ không làm tốt vai trò người mẹ, phải làm sao đây?”.

Ngôn Độ nhắm hai mắt, sống mũi lướt nhẹ trên làn da tinh tế của cô, hôn lên xương quai xanh thanh mảnh, nói: “Em vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, tốt bụng lại kiên cường, nhất định sẽ là người mẹ tốt nhất trên thế gian”.

Hàn Cẩm Thư ngứa ngáy vì bị anh hôn, hoảng hốt trốn tiệt trong chăn, đỏ mặt lí nhí nói: “… Hôm nay bác sĩ nói, ba tháng đầu không thể… cái đó”.

“Anh biết, nhưng mỗi khi ở cùng em anh lại không nhịn được muốn chạm vào em, muốn hôn em”.

Ngôn Độ siết chặt tay ôm cô, cắn mút bờ vai tuyết trắng: “Bảo bối ngoan, anh chỉ hôn thôi”.

Hàn Cẩm Thư muốn bốc cháy, dùng sức đẩy anh ra, vừa thẹn vừa giận: “Hôn cái đầu anh, hoặc là chịu đựng hoặc là chúng ta chia phòng ngủ mấy tháng tới. Anh chọn đi”.

Ngôn Độ dừng lại, trầm mặc vài giây, trả lời: “Anh chịu đựng vậy”.

Hàn Cẩm Thư ngước mắt nhìn.

Ngôn Độ rủ mi, con ngươi u ám sâu thẳm.

Dáng vẻ này thật sự… rất đáng thương.

Hàn Cẩm Thư bỗng mềm lòng, thử nói: “Hay anh đến phòng bên cạnh ngủ đi. Ngủ riêng có lẽ anh sẽ dễ chịu hơn một chút”.

“Không cần”.

Ngôn Độ nhắm mắt lại lần nữa, ôm cô ngày càng chặt: “Ngủ cùng em, không ôm không hôn cũng được. Anh không đồng ý chia phòng ngủ”.

Chương kế tiếp