Cọ Xát

Chương 78: Sinh con

Thời gian thấm thoát trôi, dưới sự chăm sóc dịu dàng và cẩn thận của Ngôn Độ, cuộc sống khi mang thai của Hàn Cẩm Thư nhẹ nhàng như khoảnh khắc thoáng qua. Chớp mắt, Ngôn phu nhân đã bước sang tháng thứ 7 của thai kỳ.

Hàn Cẩm Thư chính thức bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ. Cái bụng ngày một to lên, Hàn Cẩm Thư Thư không chịu nổi áp lực từ chồng mình, người thân và bạn bè nên phải ngoan ngoãn thu xếp công việc chuẩn bị nghỉ thai sản.

Chiều nay, Hàn Cẩm Thư ôm bụng bầu ngồi làm việc trong văn phòng. Diêu Oái Oái bê một chồng tài liệu đi tới, nhìn thấy lại cau mày khuyên nhủ: “Viện trưởng Hàn, chị đang ở cuối thai kỳ đấy. Chị mang thai đôi càng vất vả hơn nữa, cứ nhìn thấy chị là em lại thấy lo, chị nhanh về nghỉ ngơi đi”.

“Được được, biết rồi mà”. Hàn Cẩm Thư biết Diêu Oái Oái quan tâm mình, mỉm cười nói: “Sao em lại giống chồng chị thế. Ngôn Độ ngày nào cũng giục chị nghỉ phép. Yên tâm đi, sau hôm nay chị sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ sinh được chưa”.

“Giục chị là vì tốt cho chị”. Diêu Oái Oái đặt tài liệu trước mặt cô, tận tình khuyên bảo, “Khi mang thai, chị vẫn khăng khăng muốn khám và đứng ca phẫu thuật, mỗi lần đứng trước bàn mổ là cả vài tiếng đồng hồ. Mọi người trong bệnh viện đều đổ mồ hột thay chị”.

Hàn Cẩm Thư bật cười: “Bao năm nay chị rèn luyện sức khỏe, tập yoga, quyền anh đâu phải vô dụng. Bác sĩ đều khen sức khỏe của chị rất tốt, mọi người có cần lo lắng đến vậy không?”.

“Làm ơn đi, chị thương xót bọn em với”. Diêu Oái Oái chắp tay trước ngực, “Chồng chị là ai chứ hả, chỉ cần chị thiếu một sợi tóc thôi là Ngôn tổng sẽ hỏi tội bọn em”.

Cô trợ lý trẻ không ngừng lẩm bẩm khiến Hàn Cẩm Thư bất lực chỉ có thể giơ tay đầu hàng, nói: “Chị trả lời email này xong sẽ lập tức về nhà, đảm bảo mọi người sẽ không thấy chị ở Thịnh Thế trong ít nhất nửa năm nữa, vậy là được rồi chứ?”

Diêu Oái Oái mím môi cười, “Như vậy còn tạm được”.

Hàn Cẩm Thư tập trung trở lại màn hình máy tính.

“À, đúng rồi, Viện trưởng Hàn”. Diêu Oái Oái nói, “Trong lúc chị không ở Thịnh Thế, tất cả công việc…”.

“Chị đã trao đổi với Phó viện trưởng Ngụy rồi”. Hàn Cẩm Thư tươi cười, “Anh ấy cũng là cốt cán của Thịnh Thế, có anh ấy và bọn em phụ trách, chị tin tưởng mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

“Dạ, sếp cứ yên tâm”. Diêu Oái Oái nói xong lại gần Hàn Cẩm Thư hai bước, cúi đầu nói với cái bụng căng tròn của cô: “Hai đứa con phải nghe lời, không được quậy phá khiến mẹ vất vả đấy biết chưa. Nếu không, chờ các con ra ngoài rồi, dì Oái Oái sẽ đánh mông từng đứa đấy”.

***

Mấy phút sau, Hàn Cẩm Thư đứng dậy. Bụng cô đã lớn, không tiện di chuyển nên chống một tay sau eo, chậm rãi đi vào phòng nghỉ thay đồ, sau đó xách túi chuẩn bị rời đi.

Đi đến cửa phòng làm việc, cô vừa chạm vào nắm cửa thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Cốc cốc.

Hàn Cẩm Thư tiện tay mở cửa, vừa ngước mắt lên, người mặc vest bảnh bao ngoài cửa lại chính chồng cô, Ngôn bạo quân.

Hàn Cẩm Thư sững sờ, nói: “Em gửi Wechat bảo anh đợi em bên dưới mà? Sao ngày nào anh cũng đến trước cửa văn phòng thế?”.

“Em đi lại không tiện, anh không yên tâm để em đi một mình từ văn phòng xuống mấy tầng lầu”. Ngôn Độ thong thả nói, anh duỗi tay nhẹ nhàng ôm eo Hàn Cẩm Thư, tay kia đỡ lấy cánh tay cô, đưa cô ra ngoài.

Ngôn Độ cẩn thận đỡ Hàn Cẩm Thư ngồi vào ghế sau, còn anh vòng qua bên kia ngồi xuống ghế bên cạnh cô.

A Kiệt khởi động xe.

Thỉnh thoảng Hàn Cẩm Thư lại di chuyển cơ thể và điều chỉnh tư thế ngồi.

Ngôn Độ nhận ra liền nhíu mày, lo lắng nói: “Em sao thế? Khó chịu ở đâu?”.

“Không sao, chỉ là xương chậu hơi mỏi thôi”. Hàn Cẩm Thư dịu dàng mỉm cười với anh, “Đây là hiện tượng bình thường cuối thai kỳ, anh đừng lo lắng”.

“Xương chậu mỏi hẳn là do không bổ sung đủ canxi”. Ngôn Độ nói, “Bình thường em uống một viên canxi một ngày, từ mai tăng lên hai viên”.

Đôi mắt sáng ngời của Hàn Cẩm Thư chớp hai lần, ghé sát vào người anh, nhỏ giọng cười trêu chọc: “Ngôn tiên sinh thân mến, anh thực sự càng ngày càng chuyên nghiệp rồi, giống bác sĩ hơn cả em nữa”.

Ngôn Độ cũng cúi đầu ghé sát vào cô, hôn nhẹ lên gò má ửng hồng của cô, thản nhiên nói: “Đó là hiển nhiên. Hàn tiểu thư thân mến, vì em và hai đứa bé mà anh đã đọc hết các tài liệu liên quan đến phụ nữ mang thai cả trong và ngoài nước”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy ngọt ngào, ôm lấy cổ anh rồi hôn lên cằm anh: “Cảm ơn chồng, yêu anh”.

Ngôn Độ khẽ hôn lên trán cô, giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, thuận miệng nói: “Tối nay bố mẹ muốn đến nhà”.

“Hả?” Hàn Cẩm Thư kinh hãi mở to hai mắt, hoang mang nói: “Lại nữa ạ, tuần này bố mẹ em đã đến bốn lần, hôm nay lại đến nữa?”.

Thấy biểu cảm vừa buồn cười vừa đáng yêu của cô, Ngôn Độ không kìm được khẽ cong môi nói: “Em đúng là một cô gái khó chiều, bố mẹ đến thăm em mà em không vui à?”.

“Không phải em không vui, mà em…” Hàn Cẩm Thư do dự một chút, sau đó chán nản chu môi, cầm lấy tay anh đưa lên bóp khuôn mặt của mình, “Anh tự bóp mà xem! Làm ơn đi, chính vì bố mẹ thường xuyên đến mà em tăng gần chục kg rồi! May nhờ em kiên trì tập thể dục trong quá trình mang thai. Bố mẹ đến thường xuyên hơn thì đợi đến khi em sinh con, nói không chừng em sẽ béo thành một quả bóng mất!”.

Hai má cô phồng lên giống hệt một con cá vàng nhỏ nhả bọt khí. Ngôn Độ thích thú không nhịn được lại cắn nhẹ lên má cô một cái, khẽ nói: “Việc tăng cân của em vẫn nằm trong phạm vi bình thường, hơn nữa cuối thai kỳ sẽ xảy ra tình trạng phù nề, tăng cân nhanh hơn một chút cũng là điều rất bình thường”.

Bờ vai nhỏ bé của Hàn Cẩm Thư chùng xuống: “Được rồi…”.

Hai người trở lại căn hộ một lúc thì bà Bùi Uyển Từ và đồng chí Hàn Thanh Bách quả nhiên đã đến đúng như dự đoán, hai vị phụ huynh còn mang theo rất nhiều nguyên liệu tươi ngon, theo sau là đầu bếp của nhà họ Hàn.

Nhìn con gà đen và baba to bự trong tay đầu bếp, Hàn Cẩm Thư bất lực đỡ trán. Cô kéo bà Bùi Uyển Từ sang một bên nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ rất nhiều lần rằng đừng dẫn đầu bếp Trần đến nấu ăn cho con, Ngôn Độ chăm sóc con rất tốt rồi”.

“Con bé này, sao lại không biết thương chồng thế hả?”. Bà Bùi Uyển Từ giơ ngón tay đẩy trán con gái, “Ngôn Độ bận rộn suốt ngày mà còn phải tranh thủ nấu cơm cho con ăn, xoa bóp cho con, dưỡng thai này nọ, nó là người máy chắc? Nó không cần nghỉ ngơi à? Nếu không phải thấy Ngôn Độ vất vả thì bố mẹ cũng chẳng muốn chạy tới chạy lui đâu”.

Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư sửng sốt sau đó mới ý thực được, “Dạ cũng đúng”.

“Con gái ngốc quá”. Bà Bùi Uyển Từ quở trách vài câu rồi vào phòng bếp giúp chú Trần.

Lúc ăn tối, cả gia đình ngồi trò chuyện cùng nhau, không khí hài hòa, vui vẻ hòa thuận.

Đột nhiên, bà Bùi Uyển Từ nghĩ đến điều gì đó liền nói: “Đúng rồi Ngôn Độ, Thư Thư, vẫn chưa đặt tên cho hai đứa bé đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư cắn đũa lắc đầu: “Chỉ mới đặt tên ở nhà thôi ạ, một đứa là Kẹo Đường, một đứa là Bánh Bao”.

Bà Bùi Uyển Từ cười tươi, hạ giọng nói có vẻ thần bí: “Dì của con gần đây đã giới thiệu cho mẹ một thầy nghe nói linh lắm! Mẹ và bố con đã bàn bạc cả rồi, đợi hai đứa bé chào đời sẽ mang ngày sinh tháng đẻ đi tìm thầy xin đặt tên”.

Hàn Cẩm Thư bị nghẹn, mồ hôi trên trán to như hạt đầu rơi lộp bộp: “Mẹ, đặt tên thôi mà, không cần phải làm quá lên như vậy đâu”.

“Con gái ngốc, không hiểu thì đừng nói bừa”. Bà Bùi Uyển Từ khẽ đánh cô một cái, nghiêm túc nói: “Con nghĩ đặt tên cho con là chuyện nhỏ à? Ngũ hành thiếu cái gì thì bù cái đó, điều này liên quan đến tương lai của em bé đấy!”.

Hàn Cẩm Thư lười nghe những lời bảo thủ mê tín của bà Bùi Uyển Từ. Cô biết người lớn hay coi trọng những chuyện đó nên chi xua tay, chỉ cần bố mẹ vui vẻ là được, cô không có ý kiến.

Thuyết phục được con gái, ánh mắt bà Bùi Uyển Từ lại tìm sang con rể lạnh lùng trầm lặng bên cạnh.

Bà Bùi Uyển Từ mỉm cười, thử nói: “Vậy… Ngôn Độ ý của con là…”.

“Con đều nghe theo Thư Thư”, Ngôn Độ mỉm cười nhạt.

Hơn 8 giờ tối, hai ông bà cùng đầu bếp Trần trở về nhà họ Hàn.

Sau khi tiễn bố mẹ và đầu bếp Trần, Hàn Cẩm Thư nghịch điện thoại một lúc, sau đó đứng dậy đi lại quanh phòng khách rộng lớn.

Không lâu sau, Ngôn Độ đang yên lặng ngồi trên ghế sô pha xem tin tức tài chính đã nhìn thấy một màn sau: Quả bóng nhỏ của anh đặt hai tay lên cái bụng tròn vo, vừa hít thở sâu vừa đi vòng quanh phòng khách, đi qua đi lại, đi tới đi lui.

Ánh mắt Ngôn Độ dõi theo bóng dáng của quả bóng nhỏ đáng yêu.

Cô đi tới đi lui khoảng hai mươi lần, Ngôn Độ nghi hoặc nhướng mày, tiếp đó lại thấy quả bóng nhỏ đột nhiên dừng lại vỗ ngực, làm ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, chậm rãi đứng lên… cái cân bên cạnh tivi.

Chỉ liếc mắt một cái, quả bóng nhỏ như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, hóa đá tại chỗ.

Cô một tay đỡ tường, một tay lặng lẽ giơ lên che ngực mình, dáng vẻ như thể bị đả kích không muốn quan tâm sự đời nữa.

Ngôn Độ sau khi xem xong màn kịch câm: “…”.

Ngôn Độ khẽ nhướng mày: “Lại tăng lên bao nhiêu?”.

Vừa dứt lời, quả bóng nhỏ thất vọng cúi đầu xuống. Cô bước xuống cân, đỡ bụng bước đến ngồi xuống sô pha, sau đó nhào vào trong lòng Ngôn Độ, ỉu xìu tuyệt vọng nói: “Một bữa cơm tăng gần 1 kg… Trời ơi”.

Ngôn Độ cảm thấy buồn cười, anh nâng cằm cô, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Cô mang thai được mấy tháng, quả thực đã béo lên một chút, khuôn mặt từ trái xoan biến thành khuôn mặt quả táo tròn trịa, đôi má phúng phính và đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng trở nên tròn xoe theo hình dáng khuôn mặt, bớt đi một chút quyến rũ lại thêm một chút hồn nhiên ngây thơ.

Ngôn Độ xoa đầu của cô, thấp giọng nói: “Mới ăn cơm xong, đây chỉ là trọng lượng của thức ăn mới nạp vào mà thôi”.

“Mặc dù xưa nay em luôn phản đối việc lo âu về ngoại hình và cơ thể…”, Hàn Cẩm Thư vẫn có chút suy sụp, lông mày cau lại, cô nằm sấp trở lại trong lòng Ngôn Độ khóc lóc, “Nhưng… em thực sự đã tăng cân quá nhiều”.

Ngôn Độ hôn nhẹ lên trán cô, “Em mũm mĩm như vậy đáng yêu biết bao, ôm cũng mềm mại, anh rất thích”.

“Xí”. Hàn Cẩm Thư nhéo lỗ tai của anh, “Trong mắt anh, em không có khuyết điểm gì, có béo thế nào anh cũng khen được, phải không?”.

Ngôn Độ cong môi: “Đúng vậy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngôn Độ khẽ cắn môi cô gái trong lòng: “Hết cách rồi, mười năm trước đã bị em mê hoặc, ba đời sau đều sẽ rơi vào tay em”.

***

Mấy tháng sau, vào một buổi sáng tưởng bình thường mà lại không bình thường, Hàn Cẩm Thư mang thai được 36 tuần 4 ngày, bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật mổ lấy thai cho cô, một cặp sinh đôi nam nữ thuận lợi ra đời.

Hoàng tử và công chúa nhỏ lần lượt đến với thế giới.

Nghe tiếng khóc nỉ non của hai đứa bé, những người túc trực trong phòng mổ suốt hai tiếng đồng hồ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Ngôn Đô sải chân bước tới, căng thẳng nói: “Bác sĩ, vợ tôi…”.

“Yên tâm đi, phẫu thuật rất thuận lợi, vợ anh bình an vô sự, không có gì đáng ngại”. Bác sĩ tháo khẩu trang, cười nói: “Nhưng trong lúc phẫu thuật có thêm một chút thuốc tê nên hiện tại cô ấy có thể bị choáng, lát nữa chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng bệnh. Gia đình mình nên nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, đừng để cô ấy ngủ”.

Ngôn Độ gật đầu.

Ông Hàn Thanh Bách và bà Bùi Uyển Từ nghe nói con gái không sao, cuối cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà Bùi Uyển Từ vội hỏi: “Bác sĩ, thế hai đứa bé…”.

“Em bé sinh non, cần phải ở trong lồng ấp quan sát mấy ngày, mọi người tạm thời vẫn chưa thể gặp được đâu”. Bác sĩ an ủi, “Nhưng vừa rồi chúng tôi đã kiểm tra sơ bộ, hai em bé sẽ không gặp vấn đề gì đáng ngại cả”.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”. Bà Bùi Uyển Từ gật đầu.

Một lúc sau, các y tá đẩy một chiếc giường bệnh màu trắng ra ngoài, sắc mặt cô gái nằm trên giường bệnh tái nhợt, trên người đắp một tấm chăn mỏng, đôi mắt thoáng chút mệt mỏi đờ đẫn.

Trái tim Ngôn Độ nhất thời thắt lại, anh cúi đầu nắm tay Hàn Cẩm Thư, nhẹ nhàng gọi: “Thư tình? Vợ à?”.

“…”. Hàn Cẩm Thư sững sờ nhìn Ngôn Độ, nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai phóng to trước mặt mấy giây mới khiến cô tỉnh táo được một chút. Cô mấp máy môi nói gì đó, nhưng giọng nói của cô rất nhỏ nên Ngôn Độ không nghe thấy.

Anh áp sát tai trái vào môi cô.

Cuối cùng cũng nghe rõ, Hàn Cẩm Thư đang hỏi: “Con của chúng ta đâu?”.

Ngôn Độ khẽ vuốt thái dương của cô, đáp: “Đưa vào lồng ấp quan sát rồi”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu.

Trở lại phòng bệnh, y tá treo bơm truyền dịch giảm đau cho Hàn Cẩm Thư, dặn dò với Ngôn Độ bên cạnh, nói: “Lát nữa cô ấy sẽ rất đau, anh chú ý đến cô ấy, nếu thật sự đau không chịu nổi thì anh có thể nhấn nút này để tăng liều”.

Dặn dò xong, y tá lại treo một bình thuốc co hồi tử cung sau đó quay người đi ra ngoài.

Hàn Cẩm Thư đảo mắt một vòng trong phòng bệnh VIP, ngoài Ngôn Độ và bố mẹ cô thì còn có Du Thấm, dì và những người thân khác trong nhà. Cô xấu hổ muốn đập đầu vào tường, giơ tay lên nhẹ nhàng kéo tay áo của Ngôn Độ.

Ngôn Độ cúi người gần sát cô: “Ơi?”.

“Anh bảo mọi người trở về trước đi, em không sao”. Gương mặt Hàn Cẩm Thư đỏ bừng, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Em làm phẫu thuật, toàn thân không mặc gì, anh bảo mọi người trở về trước sau đó giúp em mặc quần áo…”.

Ngôn Độ đồng ý với cô: “Được”.

Không lâu sau, sau khi chắc chắn Hàn Cẩm Thư vẫn bình an, bố mẹ Hàn đã đưa dì Bùi và những người khác đến lồng ấp xem hai đứa trẻ, để Hàn Cẩm Thư có thời gian nghỉ ngơi.

Phòng bệnh chỉ còn lại Ngôn Độ và Hàn Cẩm Thư.

Đáy mắt của Ngôn Độ ửng đỏ, năm ngón tay siết chặt bàn tay của Hàn Cẩm Thư, khàn giọng hỏi: “Vết mổ ở bụng có phải rất đau không?”.

“Hơi đau…”. Hàn Cẩm Thư vừa cười vừa mếu, “Nhưng truyền dịch giảm đau xong cũng tàm tạm, bây giờ anh nắm chặt quá khiến em hơi đau”.

Nghe vậy, năm ngón tay của Ngôn Độ chợt buông lỏng, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Nếu em mệt thì nhắm mắt lại một lát nhưng đừng ngủ. Anh sẽ ngồi bên cạnh nói chuyện với em”.

Hàn Cẩm Thư rất mệt mỏi nhưng vẫn giơ cánh tay nhéo má anh, hỏi: “Anh không đi xem Kẹo Đường và Bánh Bao sao?”.

Ngôn Độ thấp giọng nói: “Bây giờ em cần anh nhất, anh chỉ muốn ở bên em, lát nữa sẽ đi thăm Kẹo Đường và Bánh Bao”.

Hàn Cẩm Thư vừa cảm động vừa buồn cười, yếu ớt cong môi: “Ngôn Độ tiên sinh, người làm bố như anh đúng thật rộng lượng”.

“Thật ra anh cũng muốn lập tức nhìn thấy hai đứa con của chúng ta, nhưng trước khi trở thành bố…”, Ngôn Độ cũng mỉm cười, “Anh nghĩ mình nên làm một người chồng tốt của em. Dù sao thì tiểu tổ tông của anh mới là quan trọng nhất”.

Chương kế tiếp