Cọ Xát

Chương 79: Nhật ký chăm con của Ngôn Độ

Sinh mổ hồi phục chậm hơn so với sinh thường, vì vậy, Hàn Cẩm Thư ở bệnh viện tròn một tuần mới xuất viện.

Phụ nữ ở cữ sau khi sinh con là chuyện rất quan trọng, không thể qua loa. Ngay từ khi Hàn Cẩm Thư mang thai, Ngôn Độ đã nói với chú Kiều quản gia ở nhà cũ, đợi Hàn Cẩm thư sinh xong, anh sẽ đưa Hàn Cẩm Thư và hai đứa nhỏ dọn về nhà cũ ở mấy tháng.

Chú Kiều đã làm quản gia ở nhà cũ hơn nửa đời người, tâm tư chu đáo không chê vào đâu được, hiệu suất làm việc cũng như vậy.

Ngôn Độ dặn dò xong, chú Kiều đã nhanh chóng sắp xếp xong mọi việc. Chú không chỉ tìm được ba bảo mẫu chuyên nghiệp để chăm sóc sản phụ và em bé, còn có một đầu bếp chuyên nấu ăn cho mẹ bầu, một bác sĩ gia đình khoa nhi, một bác sĩ gia đình khoa phụ sản, hai bác sĩ chuyên phục hồi sau sinh, một giáo viên yoga chuyên nghiệp cho phụ nữ sau sinh, thậm chí còn mời tới một giáo viên dạy thủ công.

“Tất cả đều đã đến từ tuần trước”. Chú Kiều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng trong phòng ngủ chính, cúi đầu cung kính mà ôn hòa cười hỏi: “Cậu Ngôn Độ, cô Cẩm Thư, xin hỏi còn có yêu cầu gì nữa không?”.

Hàn Cẩm Thư vừa được Ngôn Độ cẩn thận ôm về giường nằm.

Nghe chú Kiều nói xong, Hàn Cẩm Thư không khỏi trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: “Một mình cháu ở cữ mà cần nhiều người phục vụ như vậy sao?”.

“Cần chứ”. Vẻ mặt chú Kiều vẫn bình thản: “Cô Cẩm Thư, cô là nữ chủ nhân nhà họ Ngôn, các đời nữ chủ nhân trước đây ở cữ đều sẽ bố trị như vậy”.

Hàn Cẩm Thư im lặng.

Cô vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ nhà chồng cô thật không hổ là danh gia vọng tộc lâu đời, ở cữ mà phải cần đến mười mấy người hầu hạ, chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ.

Chú Kiều lại nói: “Cậu Ngôn Độ, cô Cẩm Thư, nếu hai người không còn dặn dò gì nữa thì tôi xin ra ngoài trước”.

Ngôn Độ gật đầu.

Chú Kiều khẽ khom người, cụp mắt rời đi, nhân tiện trở tay đóng cửa phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Hàn Cẩm Thư lập tức vỗ Ngôn Độ đang ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nói: “Chồng này, chú Kiều có phải làm lớn quá rồi không? Em nhớ lúc trước chị Thấm sinh Quả Cam xong cũng chỉ đặt một trung tâm ở cữ chất lượng tốt hơn mà thôi. Rõ ràng chỉ cần tốn 200,000 tệ là có thể giải quyết xong, hình như tiêu cho em lãng phí quá rồi đấy”.

Đầu ngón tay Ngôn Độ lướt qua gò má mềm mại của cô, thản nhiên trả lời: “Chú Kiều đã hỏi anh trước rồi, chú ấy chỉ làm theo yêu cầu của anh”.   

Hàn Cẩm Thư thiếu chút nữa muốn hộc máu, cô tóm bàn tay to rắn chắc của anh, dùng sức bóp một cái, trách mắng: “Anh nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu à?”.

Ngôn Độ nói: “Đúng vậy”.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

“Hơn nữa, anh kiếm tiền vất vả…”. Ngôn Độ vừa nói vừa cúi người gần cô, hơi nhướng mày, “cũng vì tiêu cho em mà”.

“Tuy nói là thế, nhưng mà……”. Mặt Hàn Cẩm Thư ửng đỏ, vẫn có chút không hiểu: “Những người khác em có thể hiểu được, nhưng xin hỏi giáo viên thủ công là cái quỷ gì vậy?”.

“Theo tập tục truyền thống của Trung Quốc, trong thời gian ở cữ, em phải kiêng gió, không được bị cảm lạnh, cũng phải cố gắng tránh ra ngoài, nghỉ ngơi nhiều, đi lại ít”. Ngôn Độ hôn nhẹ chiếc mũi nhỏ hếch lên của cô, dịu dàng nói: “Anh sợ em buồn chán nên tìm cho em một giáo viên dạy em làm thủ công, giết thời gian”.

Hàn Cẩm Thư chớp mắt, chậm rãi gật đầu: “Thì ra là thế, anh suy nghĩ cũng thật chu đáo ha”.

Hàn Cẩm Thư vươn tay ôm lấy cổ Ngôn Độ, ánh mắt lấp lánh: “Nhưng thật ra vẫn ổn mà, có anh luôn ở bên em, em sẽ không buồn chán đâu nhỉ?”.

Ngôn Độ cọ chóp mũi cô, nói nhỏ: “Nhưng anh cũng không thể ở bên em 24/24 được”.

“Hả?”. Hàn Cẩm Thư sửng sốt, suy nghĩ vài giây mới kịp phản ứng, chợt hiểu ra: “Ừ nhỉ, thỉnh thoảng anh vẫn phải bận công việc”.

Ngôn Độ nói: “Không phải bận công việc”.

Hàn Cẩm Thư nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: “Vậy anh bận rộn cái gì?”.

Ngôn Độ bình tĩnh nói hai chữ: “Chăm con”.

Hàn Cẩm Thư: “……?”.

“Từ giờ em cứ yên tâm nghỉ ngơi, ở cữ”. Ngôn Độ thấp giọng: “Chuyện chăm con cứ giao cho anh, anh sẽ nghiêm túc học tập từ chú Kiều và những người khác”.

Hàn Cẩm Thư đờ người suốt mười giây, không thể tin được nói: “Nhưng mà có mấy bảo mẫu rồi mà? Anh còn muốn tự mình chăm con à?”.

Hàn Cẩm Thư thật sự bị sốc.

Cô lớn như vậy rồi mà tới giờ chưa từng nghe có CEO lớn hô mưa gọi gió nào tự tay chăm con cả.

“Đương nhiên”. Ngôn Độ hôn nhẹ lên môi cô: “Em mang thai mười tháng, vất vả khổ sở sinh con trai và con gái cho anh, anh đương nhiên phải đối xử tốt với hai đứa bé một chút. Nếu không làm sao xứng đáng với em?”.

Hàn Cẩm Thư phì cười, hôn lên má Ngôn Độ, ôm lấy anh giống như mèo con: “Ôi ôi ôi, chồng của em tốt quá đi mất”.

Gương mặt mềm mại của cô cọ qua cọ lại khiến Ngôn Độ cảm thấy ngứa ngáy, ngón tay nắm cằm cô, giọng nói trầm xuống: “Tiều thư tình, còn nửa tháng nữa”.

Hàn Cẩm Thư mờ mịt khẽ nhíu mày, hoàn toàn không biết anh đang nói gì: “Nửa tháng gì?”.

“Bác sĩ nói cơ thể của em cần khoảng sáu tuần mới có thể hồi phục sau khi sinh”. Ngôn Độ ngậm vành tai cô, khàn giọng nói: “Anh đều tính từng ngày”.

Hàn Cẩm Thư ngơ ngác chốc lát, rốt cuộc cũng hiểu được anh đang nói gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, cô cắn môi, xấu hổ đưa tay nhéo eo anh.

Ngôn Độ im lặng nhếch môi, hôn cô nhóc mặt đỏ trong lòng, động tác rất cẩn thận, sợ đè lên vết thương trên bụng cô.

Hai người đang dây dưa, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Hàn Cẩm Thư bị Ngôn Độ hôn đến mức đầu óc choáng váng, nghe thấy tiếng gõ cửa liền giật mình lập tức vùi đầu vào lòng Ngôn Độ.

Ngôn Độ trầm mặc vài giây, hít sâu một hơi, giọng nói khi cất lên vẫn là ngữ điệu lạnh lùng kiềm chế. Anh hỏi: “Ai đó?”

“Cậu Ngôn Độ, chị Lưu và chị Trương bảo mẫu đã tới”. Giọng chú Kiều vọng vào từ cửa phòng.

Ngôn Độ đứng thẳng dậy, đắp chăn cho Hàn Cẩm Thư, sửa sang lại quần áo và tóc cô bị anh làm rối, sau đó nói: “Vào đi”.

Cửa mở ra, chú Kiều dẫn hai người phụ nữ trung niên mặc đồng phục bảo mẫu đi vào, sau đó xoay người rời đi.

“Tiên sinh, phu nhân”. Chị Trương, chị Lưu tươi cười chào hỏi.

“Xin chào”. Hàn Cẩm Thư thấy hai người này hòa nhã gần gũi, lời nói cử chỉ khéo léo cũng không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm, cười hỏi: “Hai đứa bé đâu?”.

Chị Trương nói: “Phu nhân yên tâm, cậu chủ và cô chủ vừa uống sữa xong, đã ngủ rồi, đồng nghiệp của chúng tôi là chị Từ đang đang chăm ạ”.

“Ừm”. Hàn Cẩm Thư gật đầu, tiếp tục hỏi: “Hai người tới là có chuyện gì không?”.

“Cũng không có gì”. Chị Trương nói xong liền nhận lấy một thiết bị nhỏ trong tay chị Lưu, nói: “Gần tới giờ rồi, chúng tôi đến nhắc cô hút sữa. Nghe Ngôn tiên sinh nói, hai ngày sau khi sinh sữa của cô rất nhiều, nếu không kịp hút ra có thể bị viêm”.

Mặt Hàn Cẩm Thư nóng lên, rất ngại nói chuyện này trước mặt Ngôn Độ, vội vàng nói: “Được rồi được rồi, chị để đồ xuống rồi ra ngoài trước. Tôi hút xong sẽ gọi hai người”.

Chị Trương, chị Lưu đi ra ngoài.

Hàn Cẩm Thư kết nối thiết bị với nguồn điện, cởi bỏ hai nút cổ áo, đang muốn từ từ ngồi dậy lại thoáng nhận ra điều gì đó. Cô quay đầu nhìn, Ngôn Độ vẫn đang ngồi ở mép giường, cụp mắt nhìn chằm chằm xương quai xanh của cô.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư xấu hổ mặt đỏ tía tai, cầm gối đánh anh, thấp giọng nói: “Em đã bảo mọi người ra ngoài rồi mà? Anh còn ngồi đây làm gì, mau ra ngoài đi, nhớ đóng chặt cửa lại cho em”.

Ngôn Độ nói: “Anh không ra ngoài”.

Hàn Cẩm Thư trừng to mắt, mắng anh: “… Không cái đầu anh. Nhanh lên”.

“Vợ à”. Ngôn Độ ngước mắt nhìn cô, giọng nói rất mềm mại dịu dàng: “Đã lâu rồi anh không được hôn”.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư rơi xuống mặt Ngôn Độ, anh lại hơi giật mình.

Anh nhìn cô chằm chằm, gương mặt lạnh lùng, đường nét cuốn hút, tất cả đều ửng hồng, đôi mắt đen dường như cũng sâu hơn muốn hút mọi thứ vào trong nó.

Thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng lại có chút đáng yêu.

Hàn Cẩm Thư: “…”

Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ đã ở bên nhau lâu như vậy, cô chỉ thoáng nhìn đã phát hiện đây là dấu hiệu người đàn ông này đang động tình cực điểm.

“Không, không được”. Mặt cô càng đỏ hơn, xấu hổ lắp bắp: “Không được nhìn, không được sờ càng không được hôn. Anh mau ra ngoài đi”.

Bị từ chối phũ phàng, Ngôn Độ im lặng mấy giây, sau đó nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra. Anh bình tĩnh nói: “Được rồi”.

Ngôn Độ còn nói thêm một câu: “Em nói đúng, càng ăn càng đói”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Sau đó, cô thấy Ngôn Độ đứng lên, ung dung đi vào phòng thay đồ, tiếp theo lại ung dung mang theo vài món đồ và quần áo đi ra ngoài.

Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Anh lấy quần áo làm gì?”.

“Khó chịu”. Ngôn Độ tỉnh bơ nói: “Nếu không tắm nước lạnh biết đâu sẽ tự bốc cháy, sau đó nổ tung ngay tại chỗ”.

Hàn Cẩm Thư cười khan: “… Được, anh cứ tự nhiên”.

Ngôn Độ lại đi tới, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô, sau đó mới chịu mở cửa đi ra ngoài.

Nhìn căn phòng ngủ rốt cuộc cũng trống trải thanh tịnh, Hàn Cẩm Thư đưa tay sờ lên cánh môi bị hôn sưng đỏ của mình, xấu hổ muốn chết, kéo chăn lên trùm kín đầu.

Căn nhà cũ lạnh lẽo và tĩnh lặng của Ngôn thị chỉ sau một đêm đã bừng sáng tràn đầy sức sống vì có thêm Hàn Cẩm Thư và hai bảo bối khóc không ngừng.

Cả nhà trên dưới tất cả đều bận rộn, không ngừng vây quanh Hàn Cẩm Thư và hai bảo bối, bầu không khí vô cùng hài hòa, tươi đẹp lạ thường.

Vào tuần thứ tư Hàn Cẩm Thư ở cữ, Du Thấm đưa Quả Cam tới thăm cô, cô ấy đã bị sốc đến mức nghĩ rằng mình đi nhầm chỗ.

“Trời ạ, đây thật sự là nhà họ Ngôn à?”.

Trong phòng ngủ chính, Du Thấm giơ tay đỡ trán, kinh ngạc cạn lời: “Chị chưa từng thấy quản gia nhà họ Ngôn cười vui vẻ như vậy, cứ như vừa được đại xá ấy”.

“Chị nói gì vậy?”. Hàn Cẩm Thư nằm sấp trên thảm yoga tập thể dục, vừa hít thở, vừa liếc mắt phản bác: “Chú Kiều rất tốt, chị không biết thì đừng nói lung tung”.

Du Thấm xua tay: “Chị không nói họ là người như thế nào, mà là bầu không khí này em hiểu không? Bầu không khí!”.

Hàn Cẩm Thư không hiểu lắm: “Bầu không khí làm sao cơ?”.

“Trước kia chị từng đến đây với em một lần còn gì”. Du Thấm hạ giọng: “Lúc ấy cảm giác đầu tiên khi chị bước vào đây là cảm thấy nơi này giống như Tử Cấm Thành thu nhỏ, rường cột chạm trổ, tráng lệ nhưng âm u, mọi người đều chẳng ai tươi cười, chẳng có sức sống”.

Hàn Cẩm Thư ngẩng cổ, nâng chân phải lên, vẫn duy trì tư thế quỳ, cố hết sức tiếp lời: “Ừm, hình như là vậy”.

“Lần này thì khác”. Du Thấm nói: “Em xem chú Kiều và mọi người, mặt mày rạng rỡ, ai nấy như trúng xổ số vậy”.

Hàn Cẩm Thư nở nụ cười: “Bình thường mà, chú Kiều và bọn họ đều đã lớn tuổi, người lớn tuổi đều thích trẻ con mà”.

“Em bé em bé em bé!”. Một tay của Quả Cam cầm bánh kem, một tay níu lấy vạt áo Du Thấm, lắc qua lắc lại làm nũng: “Mẹ, mẹ nói đưa con đến thăm hai em bé nhà dì mà! Quả Cam muốn thăm em bé! Muốn chơi với em bé!”.

Du Thấm rút một tờ khăn giấy, giúp con trai lau khóe miệng dính kem, dịu dàng nói: “Vừa rồi dì nói hai em bé vẫn đang ngủ trưa, chờ hai em tỉnh rồi Quả Cam hãy đi thăm em trai em gái, được không?”.

Hai mắt Quả Cam sáng bừng, mừng rỡ nói: “Mẹ, con có thể chơi với hai em không ạ?”.

“Không được”. Du Thấm lắc đầu: “Em trai em gái còn nhỏ, hai em chưa biết đi, cũng chưa biết nói chuyện đâu”.

“Vậy ạ”. Quả Cam ngoan ngoãn gật đầu: “Con sẽ chỉ nhìn hai em, nắm tay hai em và làm bạn với hai em thôi”.

Một lát sau, Hàn Cẩm Thư tập thể dục xong.

Cô mệt mỏi nằm sấp trên thảm yoga, thở ra một hơi, tiện tay lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô lấy điện thoại di động, mở wechat, tìm được ảnh đại diện màu đen ghi chú “Chồng yêu”, gửi qua đó một tin nhắn.

Cao thủ họa mặt: Chồng yêu ơi?

Chồng yêu trả lời sau một giây: Ơi?

Cao thủ họa mặt: Chị Thấm và Quả Cảm đã chờ một lúc rồi, anh đang trông con đúng không, hai đứa nhỏ đã dậy chưa?”.

Chồng yêu nói: Vừa dậy, anh đang chuẩn bị thay tã cho con.

Cao thủ họa mặt: …

Cao thủ họa mặt: Anh bế hai đứa lại đây đi, thay ở đây cũng được.

Chồng yêu: Được.

Du Thấm bên cạnh thấy Hàn Cẩm Thư nằm bò trên thảm nghịch điện thoại di động bèn nhíu mày nói: “Tập xong thì đi thay quần áo đi, cả người đầy mồ hôi, cảm lạnh thì sao? May mà chồng em không phát hiện, nếu bị chồng em nhìn thấy lại bị mắng cho xem”.

“Biết rồi biết rồi!”. Hàn Cẩm Thư đứng dậy vào phòng thay quần áo sạch, thuận miệng nói: “Đúng rồi, Kẹo Đường và Bánh Bao đều dậy rồi, em đã bảo Ngôn Độ ôm hai đứa sang đây”.

Du Thấm buồn cười, nổi hứng trêu ghẹo: “Chị phát hiện Ngôn tổng nhà em cũng rất thú vị. Ở bên ngoài thì hô mưa gọi gió, ở nhà thì hết chăm sóc em lại đến hai đứa trẻ. Trước đây chị nghĩ anh ta cầm kịch bản tổng tài lạnh lùng bá đạo, nào ngờ lại là “người đàn ông đảm đang”, tương phản quá đi mất”.

Hàn Cẩm Thư vẫn chưa kể với Du Thấm chuyện về thân thế của Ngôn Độ cũng như mối duyên sâu xa giữa hai người. Cô chỉ biết cười gượng: “Có thể là vì em quá quyến rũ nên anh ấy yêu em đến mức không thể tự kiềm chế được”.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên tiếng trẻ con khóc nức nở vang lên.

Hàn Cẩm Thư vội vàng đi ra mở cửa.

Ngôn Độ và chị Trương đứng trước cửa, mỗi người ôm một đứa bé trên tay. Hai đứa bé cuộn tròn trong tã lót hoạt hình, tay chân nho nhỏ c đá tới đá lui. Một đứa mở to đôi mắt đen láy nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa tràn đầy vẻ tò mò, đứa kia thì nhắm mắt gào khóc có vẻ rất cáu kỉnh.

Hàn Cẩm Thư nghe thấy tiếng khóc của con liền vội vàng đến bế đứa bé trong tay chị Trương, thoáng nhìn đã nhận ra là anh trai trong cặp song sinh.

Cô vỗ nhẹ Kẹo Đường, hỏi: “Sao con khóc dữ vậy?”.

“Chắc là ị rồi”. Chị Trương vội nói: “Phải nhanh chóng thay tã, nếu không em bé không thoải mái sẽ khóc mãi”.

Hàn Cẩm Thư gật đầu.

Ngôn Độ ôm Bánh Bao ngoan ngoãn trao cho chị Trương, sau đó đưa tay về phía Hàn Cẩm Thư, thản nhiên nói: “Đưa cho anh”.

Hàn Cẩm Thư ôm Kẹo Đường đang khóc không ngừng chuyển cho Ngôn Độ.

Bé con ghé vào lòng bố, đôi mắt to tràn đầy nước mắt của Kẹo Đường nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của bố, không hiểu sao bỗng nhiên lại òa khóc lớn hơn. Thậm chí thằng bé còn tung nắm đấm nhỏ xíu đánh vào mặt Ngôn Độ.

Ngôn Độ: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư ngơ ngác nhìn Ngôn Độ, hỏi: “Tại sao nhìn thấy anh thì con càng khóc dữ dội vậy, còn đánh anh nữa?”.

Ngôn Độ nghiêm túc suy nghĩ hai giây, nói: “Có thể là ghen tị vì anh quá đẹp trai”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư đã quen với sự mặt dày của Ngôn Độ. Cô trầm mặc một lát, nói: “Nếu Kẹo Đường ghen tị với anh như vậy, hay là để em thay cho con?”.

“Em nghỉ ngơi đi, để anh”.

Nói xong, Ngôn Độ nhẹ nhàng đặt Kẹo Đường lên bàn thay tã. Chị Trương đi tới giúp một tay, gỡ tã giấy của Kẹo Đường xuống.

Mấy người lại gần nhìn, quả nhiên là ị rồi.

Chị Trương nhanh chóng đi lấy một chậu nước ấm. Ngôn Độ thản nhiên rút ra mấy chiếc khăn bông trẻ em bỏ vào trong nước, cúi đầu tỉ mỉ lau mông cho con trai bảo bối.

Hàn Cẩm Thư đứng bên cạnh quan sát.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng chăm chú của Ngôn Độ, cô không khỏi nhếch khóe miệng, cảm thấy thật thần kỳ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy và tự mình cảm nhận, có thể cả đời này cô cũng không tưởng tượng được bạo quân Ngôn Độ lại có mặt dịu dàng và đáng yêu như vậy.

Đang nhìn say sưa vui vẻ, chợt một dòng nước trong suốt trên bàn tã bắn ra, chuẩn xác hoàn hảo rơi xuống sống mũi thẳng tắp của Ngôn Độ.

Ngôn Độ: “…”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Du Thấm: “…”.

Chị Trương: “…”.

Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Năm giây sau, Quả Cam đang ăn bánh ngọt bên cạnh nhìn thấy toàn bộ và cũng là người tỉnh táo đầu tiên. Cậu nhóc vỗ tay đôm đốp, hô to thành tiếng, thán phục nói: “Oa! Em Kẹo Đường giỏi quá, tè bắn cả lên mặt dượng rồi!!!”.

Ngôn Độ: “…”.

Chương kế tiếp