Cọ Xát

Chương 85: Nếu trở về thời trung học (5)

Đầu lưỡi xa lạ tham lam tiến công khiến Hàn Cẩm Thư không thở nổi, thật sự quá sợ hãi.

Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên trợn tròn mắt. Trong bóng đêm, cô cảm nhận được hơi thở nặng trĩu của Lê Độ, cảm nhận được hơi thở của hai người hòa lẫn cùng nhau. Bàn tay cậu nắm chặt eo cô, kéo cô dán sát lại người mình, hoàn toàn không cho cô cơ hội chống cự.

Suốt mười bảy năm cuộc đời, Hàn Cẩm Thư chưa từng yêu đương. Mặc dù nam sinh theo đuổi cô có khi phải xếp hàng từ Lan Giang đến thành phố Ngân Hà, kiểu gì cũng có, từ cậu ấm nhà giàu đến học sinh xuất sắc kiêu ngạo, phong phú đa dạng, thế nhưng cô chẳng có hứng thú với ai.

Cô cũng đã từng tò mò người yêu với nhau sẽ có những cử chỉ thân mật như thế nào.

Cô đã hỏi cô bạn là hoa khôi, lúc đó, người thiếu nữ tình trường phong phú kia vừa hút thuốc nhả khói, vừa bâng quơ trả lời Hàn Cẩm Thư: “Yêu nhau thì cũng chỉ ôm ấp, sờ soạng này nọ thôi. Trình tự thường từ đơn giản đến phức tạp, đầu tiên là nắm tay rồi ôm, sau đó là hôn nhẹ, cuối cùng là hôn lưỡi, hôn càng ngày càng sâu. Nếu thích thật sự thì có thể cởi sạch lên giường”.

Vậy thì thiếu niên đứng nhất trường nói một đằng làm nột nẻo kia hiện giờ đang làm gì với cô thế?

Hoa khôi nói yêu đương phải tiến triển từ từ mà. Cô vừa tỏ tình xong, sao đã bay thẳng đến bước áp chót rồi?

Hàn Cẩm Thư chau mày, muốn đẩy Lê Độ ra. Nhưng hành động yếu ớt của cô chỉ đổi lấy nụ hôn càng sâu, càng mạnh của Lê Độ.

Hàn Cẩm Thư rên lên một tiếng, đầu lưỡi bị cậu cắn đau.

Mùi vị trong hơi thở của cậu rất dễ chịu, hương bạc hà mát lạnh, nhưng môi lưỡi lại hung ác gần như muốn ăn thịt cô, tựa như một con chó săn điên cuồng ngàn năm không được ăn thịt.

Cảm giác hôn môi với Lê Độ không giống bất kỳ trải nghiệm nào của cô trước đây.

Tránh không nổi, Hàn Cẩm Thư chỉ còn cách đứng im, mặc cho Lê Độ cắn mút môi mình.

Ít nhất thì Lê Độ hôn cô cũng chứng minh hôm nay cô quyến rũ cậu thành công…

Chắc là vậy!

Bị hôn sâu khiến đầu óc mơ hồ do thiếu oxy, Hàn Cẩm Thư quay cuồng, chân mềm, toàn thân nóng như lửa đốt. Cô bị Lê Độ giam trong vòng tay, tinh thần không hiểu sao lại thấy vô cùng kích động.

Một lúc lâu sau, nụ hôn càn quét như bão táp ấy mới chịu kết thúc.

Lê Độ rời khỏi cánh môi sưng đỏ của cô, cuối cùng còn quyến luyện dịu dàng liếm khóe môi cô.

Vành tai Hàn Cẩm Thư nóng đến mức có thể rán trứng, vô thức muốn lùi lại trốn đi. Nhưng hai chân cô không còn sức lực, vừa lùi lại đã lảo đảo suýt nữa vấp ngã.

Lê Độ nhanh tay ôm eo cô mới khiến cô không ngã nhào ra đất.

Hành động thân mật chỉ có ở những đôi yêu nhau lại khiến Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, cứ tiếp tục thế này cô thật sự sẽ không còn mặt mũi nào nhìn đời nữa.

Cô đường đường là chị đại hô mưa gọi gió ở thành phố Ngân Hà thế mà ở cùng với “bạn trai” lại không biết làm gì, “hôn môi bạn trai” xong lại không biết nói gì.

Cơn gió đêm thu nhè nhẹ thổi qua bồn hoa bên cạnh, hai người im lặng một lúc lâu, không ai chủ động lên tiếng.

Hàn Cẩm Thư đứng ngây ngốc tại chỗ, cảm nhận được bơ môi của Lê Độ dịu dàng dừng bên má cô, tiếng nói nhẹ nhàng êm ái.

Giọng nói của cậu dường như còn có phần sợ hãi, sợ phải tỉnh khỏi giấc mộng quá mức đẹp đẽ.

Cô nghe thấy cậu nói nhỏ bên tai mình: “Vừa rồi răng của tôi có cắn vào cậu không?”.

“…”. Hàn Cẩm Thư ngây người, nghe cậu hỏi xong mới nghiêm túc nhớ lại.

Cô lắc đầu.

Lê Độ tiếp tục nhỏ giọng nói: “Có làm cậu đau không?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Lê Độ hôn cô có thể nói là rất tàn bạo hung ác, nhưng kỳ lạ là cậu không hề khiến cô thấy đau đớn.

Trừ cảm giác cọ xát nhạy cảm thì chỉ có hoảng sợ.

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, chần chừ lắc đầu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Không đau”.

Trả lời xong, cô vẫn không nhịn được muốn xác nhận suy nghĩ của mình. Cô cúi đầu không dám nhìn cậu, chỉ dám rủ mắt thử thăm dò: “Bạn Lê Độ, cho nên chúng ta bây giờ là người yêu rồi đúng không?”.

Lê Độ im lặng một lát, vô cùng thản nhiên hỏi: “Làm bạn trai của cậu thì có thể làm bất cứ chuyện gì tôi muốn với cậu đúng không”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư nhất thời đờ người vì câu hỏi này.

Cô bạn khoa khôi của cô đã nói, đúng là hai người yêu nhau có thể làm rất nhiều chuyện thân mật mập mờ. Ví dụ như nắm tay, ôm, hôn môi… thậm chí là làm chuyện đó.

Hàn Cẩm Thư duy trì cảnh giác, ngẫm nghĩ giây lát mới trả lời: “Xem tình hình đã, chỉ cần không quá đáng, trong phạm vi mình có thể chấp nhận thì được”.

Cô không phải là mẫu con gái chỉ nắm tay bạn trai sẽ đỏ mặt thẹn thùng.

Người bạn trai này do cô cực khổ tìm mọi cách, thậm chí phải lộ đùi mới quyến rũ được. Làm gì có người bạn gái nào không cho bạn trai nắm tay hay hôn môi kia chứ.

Thế nên Hàn Cẩm Thư cực kỳ ung dung với suy nghĩ này.

Chỉ cần Lê Độ có thể phối hợp với cô, yêu đương trước mắt bàn dân thiên hạ để cô thành công thoát khỏi Lan Giang thì nắm tay hay hôn môi đều được hết.

Dù sao thì cậu cũng đẹp trai như vậy, coi như không bỏ phí một trai đẹp xuất sắc.

Hàn Cẩm Thư thầm nghĩ như vậy.

Ban đêm đèn tối, Hàn Cẩm Thư không nhìn thấy sắc mặt của Lê Độ, cô chỉ có thể dựa theo giọng điệu ôn hòa của cậu sẽ đoán được lúc này cậu đang rất bình tĩnh.

Cô không nhìn thấy tròng mắt đen nhánh sâu thẳm của Ngôn Độ gần như muốn nuốt trọn tia sáng xung quanh.

Cô cũng không nhìn thấy ngón tay của Lê Độ đặt trên eo cô đang run lên vì hưng phấn lẫn kích động biến thái.

Lê Độ dịu dàng hỏi: “Có thể “nhìn” cậu mỗi ngày không”.

Hàn Cẩm Thư: “… Có thể”.

“Có thể vuốt ve cậu mỗi ngày không”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Người này dùng từ nhiều khi rất kỳ lạ, có lẽ đây là thói quen nói chuyện của riêng cậu. Hàn Cẩm Thư ù tai ngu ngơ vì hai chữ “Nhìn” và “vuốt ve” của Lê Độ nhưng vẫn tiếp tục gật đầu với vẻ ngượng ngùng: “… Có thể”.

Lê Độ: “Có thể hôn cậu mỗi ngày không”.

Hàn Cẩm Thư vẫn gật đầu.

Lê Độ dừng một chút, giọng nói càng trầm xuống: “Có thể lên giường với cậu không”.

Hàn Cẩm Thư: “……”.

Khuôn mặt trắng nõn của Hàn Cẩm Thư đột nhiên đỏ bừng, lập tức lắc đầu không cần suy nghĩ, cương quyết từ chối: “Cái này không được”.

“Quả thật hơi tiếc”. Lê Độ ra vẻ tiếc nuối, khóe miệng cong lên, “Nhưng cậu cho phép những cái kia tạm thời cũng đủ rồi”.

Nhận được đáp án này, Hàn Cẩm Thư không giấu được vui vẻ trong lòng.

Thành công rồi!

Cuối cùng cũng có thể khoe với đám bạn đểu kia rồi. Để xem còn ai dám chê cười cô xinh đẹp mà không cưa đổ được trai đẹp dưới quê nào.

Cô đang muốn lấy di động ra gọi điện cho đám bạn đểu, tuyên bố cô đã cưa đổ được Lê Độ. Nào ngờ, lúc này người đối diện lại hành động.

Tiếng kéo khóa rất nhỏ vang lên xé tan màn đêm im lặng quỷ dị. Hôm nay Hàn Cẩm Thư mặc đồng phục mùa hè của trường, sơ mi tắng, váy đến đầu gối. Nhưng bây giờ là tháng 9, nhiệt độ buổi tối ở Lan Giang không cao, bà cô đã dặn cô mang theo áo khoác đồng phục mùa thu mặc bên ngoài.

Mà giờ phút này, Lê Độ đang đưa tay kéo khóa áo khoác của Hàn Cẩm Thư.

Trùng hợp thay, gió đêm thổi tới xô đám mây để lộ mảnh trăng rọi xuống, soi sáng nửa khuôn mặt e thẹn.

Đường cong phập phồng của thân thể thiếu nữ dưới lớp sơ mi trắng ẩn hiện dưới trăng, tất cả đều lọt vào đáy mắt của Lê Độ, cảm giác nao nao thèm muốn ăn mòn tâm trí cậu.

Hàn Cẩm Thư lập tức choáng váng.

Cô không ngờ người “bạn trai” mới của mình sẽ đột nhiên kéo khóa áo khoác của cô, cũng giống như ban nãy cô không ngờ được cậu sẽ hôn cô, đầu lưỡi tham lam luồn sâu hút lấy hơi thở của cô.

Hai giây sau, Hàn Cẩm Thư tỉnh táo lại, vô thức giơ tay lên che trước ngực. Khuôn mặt cô chín đỏ, tức giận nói: “Cậu định làm gì?!”.

“Vừa rồi cậu đã đồng ý!”. Lê Độ nhướng mắt nhìn, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng nói, “Tôi có thể nhìn mà”.

Hàn Cẩm Thư thật sự kinh hãi.

Không phải vì câu nói của Lê Độ mà là ánh mắt cuồng nhiệt cô từng thấy trong phòng thay đồ hôm đó.

“Đồng ý cho cậu nhìn…”, Hàn Cẩm Thư lắc đầu, lắp bắp phản đối, “… nhưng không phải ý này”.

Cô cho rằng cậu chỉ muốn gặp cô, nhìn thấy cô, cùng lắm cũng chỉ nhìn chân co thôi, ai mà biết được cậu được voi đòi tiên, lòng tham không đáy chứ.

Lê Độ khàn giọng nói: “Nhưng “nhìn” mà tôi nói là ý này”.

“Hàn Cẩm Thư, chính cậu đã đồng ý mà”.

“Tôi… không có mà!”. Vành tai và mặt của Hàn Cẩm Thư đều đỏ như máu, cảm thấy bản thân sắp bị thiêu cháy, tình hình đã đi quá xa so với kế hoạch của cô. Cô kéo khóa áo khoác lên, che đi xương quai xanh hút mắt, phần trên chẳng mấy chốc đã kín mít, “Nếu cậu nói là ý này thì không được. Ít nhất thì hiện tại không được”.

Lê Độ không hiểu liền hỏi lại: “Khi nào thì được?”.

Hàn Cẩm Thư dở khóc dở cười.

Cô đỡ trán lắc đầu, thật hết nói nổi: “Bạn này, cậu chưa từng yêu đương à? Cậu và bạn gái cũ cũng làm thế ngay ngày đầu tiên à?”.

Xem ra cô có gì đó hiểu lầm với thành phố nhỏ bé này rồi. Những “thiếu niên trong sáng” ở đây còn “biết chơi” hơn đám bạn đểu của cô ở Ngân Hà nữa.

Lê Độ bình tĩnh nhìn cô, sau đó nói: “Tôi không có “bạn gái cũ””.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư hơi kinh ngạc, che miệng thốt lên: “Cậu cũng chưa từng yêu đương hả?”.

Lê Độ nhạy bén nắm bắt được thông tin quan trọng nhất, nhẹ giọng lặp lại: “Cũng?”.

“Đúng vậy”. Hàn Cẩm Thư không hề ngượng ngùng, thành thật nói, “Mình không có, cậu cũng thế à”.

Vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư không biết có phải ảo giác hay không, nhưng dường như cô nhìn thấy tia sáng vui mừng và mãn nguyện ánh lên trong mắt Lê Độ.

Một lúc sau, Lê Độ nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi là nụ hôn đầu của cậu ư?”.

Hàn Cẩm Thư bỗng cảm thấy ngượng ngùng. Cô quay đầu đi, ậm ừ một tiếng với cậu: “Ừm”.

Không gian xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Ngay sau đó, Lê Độ duỗi tay lần thứ hai ôm lấy eo cô, kéo cô ôm vào lòng mình.

“…”.

Hàn Cẩm Thư ngửi được hơi thở mát lạnh trên người Lê Độ cùng mùi thuốc lá thoang thoảng lúc có lúc không. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, không khỏi thầm tán thưởng mình nhìn người quá chuẩn.

“Mối tình đầu” này quả thật quá xuất sắc.

Ánh trăng trong trẻo hắt lên khuôn mặt Lê Độ, góc cạnh sắc nét như ngọc.

Lê Độ nói: “Tôi cũng là lần đầu tiên hôn môi”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

“Không có kinh nghiệm, nếu làm cậu đau thì xin lỗi nhé”.

“…”. Hàn Cẩm Thư khó hiểu chớp mắt.

Thế giới này thật sự còn có bạn trai xin lỗi bạn gái vì chuyện này hả?

“Nhưng vấn đề này không nghiêm trọng”.

“Hả?”. Hàn Cẩm Thư nghệt ra hỏi: “Cái gì… không nghiêm trọng cơ”.

Lê Độ cúi đầu hôn vành tai cô, khàn giọng nói: “Luyện tập nhiều với cậu, tôi sẽ tiến bộ rất nhanh”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Nán lại trường học một lúc khiến hai người về trễ. Đến lúc Hàn Cẩm Thư và Lê Độ ra tới cổng trường thì bác bảo vệ đã khóa cửa từ khi nào.

Hàn Cẩm Thư trợn tròn mắt nhìn chiếc khóa lớn trên cửa. Cô quay đầu nhìn lên phòng bảo vệ vẫn sáng đèn, âm thanh của mấy bài hí khúc cổ nào đó văng vẳng vọng đến bên này.

Lê Độ nhìn phòng bảo vệ, nói: “Ba phút sau thì gọi bảo vệ mở cửa cho cậu”.

Hàn Cẩm Thư nhìn cậu, không hiểu bèn hỏi lại lần nữa: “Vì sao phải đợi ba phút sau?”.

Lê Độ: “Tôi đi từ đây rồi nhảy qua tường rào mất ba phút”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư hoang mang cực độ: “Cậu không đi cùng mình ra lối cổng trường à? Trèo tường làm gì?”.

Lê Độ lắc đầu, “Muộn thế này rồi, tôi và cậu cùng nhau ra cửa sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu”.

Thẳng thắn mà nói thì người bạn trai mới này còn biết quan tâm đến danh dự của cô, thật sự khiến người ta cảm động mà.

Tiếc là Lê Độ không biết, điều Hàn Cẩm Thư muốn chỉ là “ảnh hưởng không tốt” mà cậu nói.

Cô ước gì ngày mai cả trường sẽ bàn tán xôn xao chuyện hôm nay hai người họ ở cạnh nhau, cả trường đều biết càng tốt.

Hàn Cẩm Thư tính toán, duỗi tay nhẹ nhàng níu cánh tay cậu, ngọt ngào nói: “Mình không sợ ảnh hưởng xấu gì cả. Bạn trai à, chúng mình cũng đi ra ngoài nhé”.

Lê Độ rủ mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên cánh tay mình.

Trắng trẻo, tinh tế mềm mại, dưới bóng đêm lại càng thêm phần quyến rũ mê hoặc.

Lý trí của cậu lại lần nữa lung lay sắp đổ, chỉ một giây thôi sẽ sẵn sàng bị chặt đứt, cướp đi linh hồn cậu.

Lần đầu tiên Lê Độ phát hiện “Nhẫn” lại khó làm như vậy.

Im lặng chừng mười giây, cuối cùng Lê Độ vẫn giơ tay nhẹ nhàng gạt mười đầu ngón tay mềm mại của cô. Sau đó cậu quay người đi, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất trong bóng đêm.

Không thể nghe lời cô.

Không thể tiếp tục ở lại cạnh cô nữa,

Lê Độ vùng vẫy trong sự đau đớn điều khiến bản thân rời đi, bỏ lại Hàn Cẩm Thư ở phía xa.

Nếu còn nán lại thêm chút nữa, ngọn lửa ma quỷ trong tim cậu bùng cháy thiêu đốt lý trí cũng là lúc cậu sẽ xâm phạm cô.

Hàn Cẩm Thư đối với cậu là một một giấc mộng mong manh sợ vỡ.

Cũng là một món quà mà trời cao ban ân cho cậu.

Cho dù đó có là một món rượu độc thì Lê Độ cũng nguyện say mê, vui vẻ chịu đựng.

Bị Lê Độ bỏ lại, Hàn Cẩm Thư vô cùng thất vọng.

Nhưng ngẫm lại, nếu bảo vệ phát hiện cô và cậu ở lại với nhau trong trường đến giờ này, có khi ngày mai sẽ có một bài giảng về đạo đức không chừng.

Lúc đó cô sẽ nhận được một bản “Cảnh cáo của trường học”.

Nhưng thôi, dù sao cũng cưa đổ rồi, kế hoạch sau này cũng dễ thôi.

Hàn Cẩm Thư vốn định sau khi cưa được Lê Độ sẽ cố gắng dụ dỗ cậu ôm eo cô bên ngoài văn phòng hiệu trưởng, hôn nhau bên ngoài lớp học, làm vậy sẽ khiến thầy hiệu trưởng tức điên lên gọi điện cho Hàn Thanh Bách, đuổi cô khỏi trường học.

Nhưng xem tình hình tối nay thì có vẻ cô không cần dụ dỗ nữa.

Con người kia giả lạnh lùng đứng đắn nhưng ánh mắt tràn ngập ham muốn, có vẻ cực kỳ thích cô.

Cô cũng không biết, đợi sau này cậu phát hiện ra mình chỉ bị cô lợi dụng thôi sẽ phản ứng như thế nào…

Nghĩ đến đây, Hàn Cẩm Thư chợt thấy chột dạ, nhưng tin nhắn của đám bạn đểu đã khiến cô quên ngay lập tức.

Bạn đểu 1: @Hàn Cẩm Thư, lâu thế rồi mà không thấy sủi tăm? Có thành công hay không thì nói một câu.

Hàn Cẩm Thư cân nhắc, gõ chữ trả lời: [Cưa đổ.]

Cô vừa nhắn xong, không hề bất ngờ, đám bạn trong nhóm kẻ thì huýt sáo, kẻ thì hò hét.

Đám bạn vỗ tay trầm trồ khen ngợi cô cao thủ.

Hàn Cẩm Thư vô cảm nhìn đống biểu tượng cảm xúc và cả những tin nhắn thoại hoan hô kích động.

Cô vốn cho rằng cưa đổ được Lê Độ sẽ chứng minh sức hấp dẫn của mình, lại được mọi người tâng bốc sẽ khiến cô vui vẻ đắc ý.

Nhưng sự thật bây giờ là có khoảnh khắc nào đó cô cảm thấy không vui lắm.

Cô vừa ngẫm nghĩ vừa trở về nhà bà cô.

Cháu gái đang kỳ nổi loạn về nhà muộn nhưng bà cô không hỏi một lời. Bà chỉ im lặng cầm cặp sách cho cô, lặng lẽ đi vào phòng bếp hâm nóng cơm cho cô.

Nhìn bóng dáng của bà, không hiểu sao Hàn Cẩm Thư lại thấy hơi khí chịu.

Cô nói vọng vào phòng bếp: “Bà ơi, cháu không đói, không ăn đâu ạ”. Nói xong, Hàn Cẩm Thư nhốt mình trong phòng ngủ.

Cô không bật đèn, căn phòng tối đen như mực.

Mảnh trăng khuyết ngoài cửa là nguồn sáng duy nhất.

Hàn Cẩm Thư trừng mắt nhìn mảnh trăng nhạt, hoảng hốt lại cảm giác ánh trăng dường như biến thành khuôn mặt của Lê Độ.

Cô vội vàng vỗ hai má cho mình tỉnh táo lại, sau đó lấy di động chụp một tấm ảnh đăng lên dòng thời gian trên Wechat, để ẩn tất cả người thân và bạn bè.

Trạng thái: [Đồ phá thôn xóm, phá hoại ánh trăng.]

Phòng khách bên ngoài phòng ngủ của Hàn Cẩm Thư.

Dì họ của cô ra khỏi phòng, nhíu mày nói nhỏ với bà cụ: “Mẹ, Cẩm Thư về muộn thế mà mẹ không hỏi con bé đi đâu sao ạ? Bố mẹ con bé để con gái cưng ở chỗ chúng ta, nếu xảy ra chuyện gì, mẹ cũng khó nói với họ”.

Bà lão thu dọn đồ ăn, không hề lên tiếng.

“Con đi hỏi vậy”, dì họ vẫn lo lắng, nói xong liền chuẩn bị đến gõ cửa phòng cháu gái.

Lúc này bà lão mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Có gì đâu mà hỏi”.

Dì họ sửng sốt.

“Con bé dù vẫn chưa hiểu chuyện nhưng bản tính lương thiện”. Bà cô nói: “Mẹ tin tưởng con bé”.

Bà cô không hề hỏi Hàn Cẩm Thư về chuyện cô về muộn.

Hôm sau, Hàn Cẩm Thư băn khoăn không nhịn được, cuối cùng cũng nói với bà cụ trước khi đi học: “… Bà cô, tối qua cô dạy Hóa dạy lố giờ nên cháu mới về muộn”.

Bà lão cong mắt cười với cô, nói: “Về nhà an toàn là tốt rồi”.

Bà cô càng hiền hòa càng khiến Hàn Cẩm Thư thêm hụt hẫng. Cô tò mò hỏi: “Bà cô, bà không sợ cháu làm bậy bên ngoài sao ạ?”.

Trước đây, khi còn ở thành phố Ngân Hà, Hàn Thanh Bách và Bùi Uyển Từ suốt ngày canh cô như canh giặc, sợ cô ra ngoài gây chuyện.

Bà cô nói: “Không sợ, bà cô biết cháu là đứa bé ngoan, biết chừng mực, cháu biết mình đang làm gì”.

Nghe xong, Hàn Cẩm Thư nghẹn ngào không nói gì thêm, xoay người đẩy cửa rời đi.

Đến trường học, lớp học buổi sáng vẫn ồn ào như thường lệ.

Thỉnh thoảng sẽ có học sinh đùa giỡn hoặc chạy nhảy ngoài hành lang.

Hàn Cẩm Thư ngâm nga một bài hát, đi đến cửa lớp 12-1, cô dừng bước nhìn xuống bàn cuối. Chỗ ngồi đó vẫn trống không, cậu ấy vẫn chưa tới.

Một kế hoạch nảy sinh trong đầu cô, cô lấy ra bánh kem đã chuẩn bị trước, định chờ “bạn trai” đến liền đưa bánh cho cậu ngay trước mặt mọi người.

Nào ngờ, đúng lúc này, một giọng nam phía sau vang lên: “Hàn Cẩm Thư! Chào buổi sáng!”.

Nam sinh trước mặt tươi cười rạng rỡ, là… Lý Kỳ của đội bóng rổ.

Hàn Cẩm Thư mất hứng, cười cho có lệ: “Chào!”.

“Sáng nay mẹ tớ hấp bánh bao, nhiều lắm, mấy cái này cho cậu”. Lý Kỳ vừa nói vừa đưa cho cô một chiếc hộp màu xanh.

Hàn Cẩm Thư xua tay: “Cảm ơn, tôi không ăn”.

“Cầm đi!”. Lý Kỳ kiên quyết dúi chiếc hộp vào tay cô, “Mấy cái bánh bao thôi mà, không phải thứ gì quý giá”.

Trong lúc đùn đẩy, Hàn Cẩm Thư sợ chiếc hộp rơi xuống đất nên bắt lấy. Lý Kỳ nhân cơ hội nay sải chân dài chạy mất tiêu. Đi xa rồi, cậu ta còn nói vọng lại: “Mẹ tớ trước kia có mở tiệm bánh bao, tay nghề rất giỏi, cậu thử đi!”.

Gào lên xong, cậu ta co giò bỏ chạy không thấy đâu nữa.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư đen mặt mở chiếc hộp, quả nhiên bên trong có bốn chiếc bánh bao trắng rất to, hương thơm hấp dẫn, vẫn còn nóng hôi hổi. Cô nhìn mấy cái bánh bao một lúc, dự định đi hỏi xem Lý Kỳ học lớp nào để lát nữa sẽ đi trả lại cho cậu ta.

Vì thế, cô gọi một bạn cùng lớp đến, hỏi: “Xin hỏi Lý Kỳ ở đội bóng rổ học lớp nào?”.

Bạn học trả lời: “Lớp 12-4”.

Hàn Cẩm Thư đang muốn nói cảm ơn với bạn học thì bỗng lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng vừa đi vào.

Cô giật mình, ánh mắt nhìn thẳng qua đó. Không biết Lê Độ đã đến từ lúc nào, cậu đứng cách cô chỉ 5 mét, ánh mắt lạnh lùng, cực kỳ bình tĩnh nhìn cô. Tiếp đó, ánh mắt cậu rời xuống chiếc hộp màu xanh trong tay cô. Hàn Cẩm Thư hoảng hốt, chột dạ như mình vừa làm chuyện xấu.

Cô ngây người vài giây, Lê Độ cuối cùng cũng rời mắt, xoay người thong dong đi vào chỗ ngồi của mình.

Tay trái Hàn Cẩm Thư cầm bánh kem, tay phải cầm hộp bánh bao, trừng mắt nhìn theo bóng dáng Lê Độ.

Làm gì thế?

Lạnh lùng thế kia là muốn yêu đương bí mật với cô à. Hàn Cẩm Thư đi thẳng đến chỗ ngồi của Ngôn Độ, nhẹ nhàng đặt bánh kem trong tay xuống giữa bàn của cậu.

“Bạn Lê Độ”. Cô mỉm cười, cố ý cao giọng khiến cho mọi người xung quanh đều nghe thấy, “Đây là bữa sáng mình chuẩn bị cho cậu”.

Lê Độ dừng lại, ánh mắt khẽ dịch chuyển đến mặt bàn.

Bánh kem hôm nay đã đổi vị khác, mặt trên vẫn là một lớp kem bơ nhưng trái cây trên đó đã đổi sang anh đào.

Mọi người xung quanh đều im lặng nín thở nhìn sang bên này, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Tặng bánh kem xong, Hàn Cẩm Thư đạt được mục đích liền vui vẻ rời đi.

Toàn trường tham gia thể dục giữa giờ.

Âm nhạc vang lên giữa sân trường, thầy phụ trách quan sát cả sân trường rộng lớn toàn người là người.

Trong phòng đồ dùng tối tăm cách sân thể dục không xa.

Mái tóc buộc đuôi ngựa được vén lên lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh. Kem bơ ngọt ngấy bôi trên làn da của thiếu nữ càng ngọt hơn bội phần.

Khuôn mặt Hàn Cẩm Thư đỏ như gấc chín, toàn thân run rẩy. Lê Độ cúi đầu liếm sạch bơ trên cổ cô.

“Hình như cậu vẫn chưa hiểu lắm”. Giọng nói của cậu tràn ngập sư mê đắm, mềm mại: “Hai người yêu nhau thì cả thể xác và tinh thần chỉ thuộc về nhau”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Cô: “Cậu đưa mình tới đây chỉ để nói chuyện này thôi sao?”.

Ngón tay của Lê Độ thong thả vuốt ve vành tai cô.

Hàn Cẩm Thư là của cậu, của một mình cậu.

Ai dám mơ tưởng đến cô, cậu sẽ hủy diệt kẻ đó.

Ai dám đụng vào cô, cậu nhất định sẽ giết kẻ đó.

… Nhưng, nếu như bản thân cô muốn trốn thì sao? Chẳng lẽ cũng sẽ giết chết cô sao?

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong đầu Lê Độ, hỏi:

… Mày có buông bỏ được không?

… Kẻ u ám bẩn thỉu như mày có tư cách gì có được cô ấy?

Giọng nói đó cười lạnh trào phúng như hàng vạn mũi dao đâm vào da thịt.

“Thư tình”.

Lê Độ nâng cằm Hàn Cẩm Thư, ghé sát vào cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào đôi mắt sợ hãi của cô, nhẹ giọng nỉ non, gần như van nài đau đớn: “Em là của anh, của một mình anh”.

Chương kế tiếp