Cọ Xát

Chương 84: Nếu trở về thời trung học (4)

Vị bơ sữa hòa lẫn cùng nước bọt theo ngón tay của thiếu niên vương trên khóe môi cô.

Hình ảnh rất tương xứng với hai má đỏ ửng e lệ, đôi mắt ướt hoảng sợ và cả hơi thở dồn dập của thiếu nữ.

Quá mức kiều diễm.

Lê Độ một lần nữa được trải nghiệm cảm giác vui sướng chưa từng có, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cảm giác ấy tựa như cô đang dụ dỗ cậu trong giấc mơ, nũng nịu nói sẽ đem đến cho cậu sung sướng cực hạn.

Mọi giác quan của Lê Độ đều bị cô chiếm giữ, gặm nhấm, ăn mòn, tư vị đó đẹp đẽ thành nghiện khiến cậu không muốn dứt ra.

Không gian trong phòng thay đồ rất nhỏ hẹp, Lê Độ giam Hàn Cẩm Thư trong vòng tay mình, hình thể cao lớn chiếm ưu thế tuyệt đối, không hề cho cô lỗ hổng để chạy thoát.

Tầm mắt của Lệ Độ rời xuống dưới, bình tĩnh dừng trên bờ môi thiếu nữ. Đôi môi căng mọng, xinh đẹp tựa như cánh hoa đợi người đến hái.

Ánh mắt Lê Độ tối sầm lại.

Cậu chợt nghĩ, nếu cắn vào môi cô, biết đâu máu kết hợp với vị bơ sẽ càng mê hoặc.

Hàn Cẩm Thư bị Lê Độ giữ chặt tay, gương mặt nóng bỏng, vành tai nóng như lửa đốt. Cô hoảng sợ trợn mắt nhìn Lê Độ, một lúc lâu sau vẫn không dám tin mình vừa nghe thấy gì.

Ngay sau đó, cô thấy cậu cúi đầu xuống.

Đến khi khoảng cách với môi Hàn Cẩm Thư chỉ còn lại hai centimet, Lê Độ dừng lại.

Cậu dùng âm lượng rất nhỏ, nhẹ nhàng hỏi cô: “Bị dọa sợ rồi đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư cắn môi, trái tim dưới lồng ngực nhảy điên cuồng. Hơi thở của cậu, mùi thuốc lá xen lẫn mùi bạc hà thoang thoảng len lỏi vào khứu giác cô, chậm rãi xâm chiếm tâm trí cô… gần như sắp đánh ngất cô.

Hàn Cẩm Thư nắm chặt mười ngón tay, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay. Cô muốn lên tiếng, muốn cãi lại, thậm chí còn muốn chửi cậu té tát, thế nhưng cổ họng cô dường như đã bị cậu khống chế, mãi vẫn không thể nói nên lời.

“Vẻ mặt của cậu…”. Lê Độ khẽ cong môi, nụ cười đẹp vô cùng, “… nói cho tôi biết rằng cậu rất sợ tôi”.

Hàn Cẩm Thư trừng mắt nhìn cậu.

Thiếu niên này có khuôn mặt lạnh lùng cực độ nhưng khi cười rộ lên lại sáng bừng như cả dải ngân hàng thi nhau tỏa sáng.

Sau đó, Hàn Cẩm Thư thấy Lê Độ đưa ngón tay dính bơ và nước bọt của cô lên đôi môi xinh đẹp, chậm rãi tận hưởng.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư cảm thấy dường như có tiếng nổ tung rất mạnh vang lên trong đầu cô, mạch máu toàn thân muốn dồn hết lên mặt.

Vành tai cô gần như bị nướng chín bởi hơi thở của Lê Độ. Cậu dùng giọng nói trầm thấp, thì thầm bên tai cô: “Quả nhiên là cậu ngọt hơn”.

Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm gần đó bỗng nhiên ngừng hẳn.

Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện rôm rả từ xa vọng lại, chẳng mấy chốc sẽ đến gần phòng thay đồ.

Hàn Cẩm Thư vốn đã căng thẳng, sợ hãi, cô giơ hay tay cố sức đẩy Lê Độ nhưng hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

Vóc dáng Lê Độ cao lớn, cánh tay cũng rất khỏe, cậu mượn lực từ tay cô, trở tay lại đã ôm cô vào lòng mình.

Đột nhiên rơi vào vòng tay lạnh băng, Hàn Cẩm Thư đỏ mặt hoảng loạn, cô hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị một bàn tay che lại.

Môi cậu dán lên vành tai cô: “Suỵt, có người đến, đừng lên tiếng”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Chỉ cách một cánh cửa, hai nam sinh vừa tắm xong, họ vừa thay quần áo vừa nói chuyện phiếm.

Chủ đề nói chuyện của nam sinh mới 17, 18 tuổi ngoài học hành thì cũng chỉ là mấy thứ như thể thao, trò chơi và những cô bạn xinh đẹp.

Bạn nam A nói nhỏ: “Này, cậu có biết Hàn Cẩm Thư ở lớp 12-1 không?”.

Bạn nam B trả lời: “Học sinh con nhà giàu mới chuyển đến đó hả? Đương nhiên là biết, cô ấy nổi tiếng lắm”.

Bạn nam A cười ngượng ngùng: “Hàn Cẩm Thư xinh thật”.

Ban nam B nói: “Cậu có thấy cô ấy mặc váy ngắn hôm khai giảng không?”.

Bạn nam A: “Không để ý, sao thế?”.

Bạn nam B khen ngợi: “Đôi chân vừa thẳng vừa dài vừa thon, nói chung là hoàn hảo!”.

Cách đó một phòng.

Hàn Cẩm Thư nghe thấy rõ ràng hai nam sinh kia đang nhắc đến mình, nhưng điều cô cảm nhận rõ ràng hơn là bàn tay che miệng và đặt trên eo cô của Lệ Độ siết chặt hơn khi hai nam sinh đó nhắc đến cô.

Sức lực đó đè nén khiến cô không thể thở nổi, tựa như nó sẵn sàng ép cô thành từng mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.

“…”. Bản năng sinh tồn khiến Hàn Cẩm Thư nắm cổ tay Lê Độ, một suy đoán đáng sợ đột nhiên nảy lên trong đầu cô.

Chưa biết chừng cậu ta sẽ thủ tiêu cô ngay tại đây.

Cũng may, Lê Độ nới lỏng tay. Cô há to miệng hít thở sâu, chợt lại nghe thấy giọng nói của cậu truyền đến bên tai mang theo hơi thở mập mờ: “Người thích cậu đúng là nhiều như cá dưới sông”.

Vừa nói, ngón tay cậu vừa lướt qua gò má ửng đỏ của Hàn Cẩm Thư, giọng nói như muốn kéo cô cùng rơi xuống vực sâu trầm luân: “Nhưng cậu lại bị kẹt ở đây với tôi, quần áo xộc xệch”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Hàn Cẩm Thư xấu hổ muốn đào hố chui xuống. Cô muốn trốn, bản năng mách bảo cô đưa chân lên đá Lê Độ, nhưng chân vừa đưa lên lại vô tình đá vào cửa phòng thay đồ.

“Rầm!”.

Tiếng động khiến hai nam sinh bên ngoài chú ý đến.

Nam sinh A vốn đã cầm bóng rổ chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy tiếng động, cậu ta ngoài người lại, ánh mắt tập trung vào cánh cửa trước mặt.

Nam sinh B đã đổi giày chơi bóng cũng đứng lên đi tới.

Nam sinh A: “Cậu cũng nghe thấy à?”.

Nam sinh B gật đầu, nhíu mày nắm chặt tay nắm cửa: “Hình như có người bên trong”.

Ngẫm nghĩ giây lát, nam sinh A tiến lên gõ cửa, dò hỏi: “Anh bạn bên trong à, có sao không? Cần giúp gì không?”.

Nửa giây ngắn ngủi, Hàn Cẩm Thư đờ người không dám nhúc nhích.

Cô hốt hoảng nhìn cánh cửa màu xanh, mồ hôi chảy ròng ròng, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Nam sinh A lại gõ thêm một tiếng nữa, cao giọng nói: “Này cậu? Không sao thì trả lời một câu”.

Lê Độ hờ hững đáp: “Không sao”.

Nhận được câu trả lời, hai nam sinh không nghĩ ngợi nhiều mà ôm bóng rổ rời đi.

Tiếng bước chân xa dần rồi mất hẳn. Hàn Cẩm Thư im lặng một lát, chắc chắn không có người thứ ba trong phòng mới dám dồn hết sức đẩy Lê Độ ra, thoát khỏi vòng tay cậu.

Cô áp lưng vào tường, đáy mắt tràn ngập sợ cảnh giác và hoảng loạn.

Lê Độ rủ mắt, bình tĩnh đối diện với cô, khuôn mặt tuấn tú nhưng âm u lạnh lẽo.

Khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững với thế gian lúc này không hề liên quan với người như hóa ác quỷ ngay trước đó.

Hàn Cẩm Thư hít thở sâu.

Cô được bố mẹ nuông chiều từ nhỏ, chưa từng trải qua chuyện như vậy suốt 17 năm qua. Bỗng nhiên bị một người khác phái đối xử kỳ quái, cô nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Đám bạn xấu đâu có nói cho cô theo đuổi bạn trai phải như vậy.

Hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau.

Bất chợt, tiếng chuông vào tiết học vang lên.

Ngay lúc đó, Lê Độ hé môi, bình tĩnh hỏi: “Còn muốn làm bạn gái của tôi không?”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Lê Độ không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của cô dù là nhỏ nhất, dĩ nhiên cậu cũng biết được đáp án.

Lê Độ duỗi tay giúp cô lau vệt bơ vương trên khóe miệng.

Xúc cảm lạnh lẽo khiến Hàn Cẩm Thư rùng mình, trái tim cũng lỡ một nhịp.

Lê Độ nói: “Đổi ý thì tránh xa tôi ra một chút”.

Lát sau, cậu cầm chiếc bánh kem bơ gần chảy hết, mở cửa đi thẳng ra ngoài, không hề quay đầu lại.

Đổi ý thì hãy tránh xa cậu.

Bởi vì không phải lần nào đối diện với cô, Lê Độ cũng có thể ghìm cương trước vực thẳm.

Vừa rồi, chỉ còn thiếu 2 centimet nữa là Lê Độ có thể hôn đến bờ môi mà cậu thương nhớ ngày đêm.

May mắn thay, âm thanh từ phòng tắm cách đó đã vang lên vào đúng thời điểm mấu chốt.

Hôm nay mới chỉ là ngày thứ 6 cậu được nhìn thấy Hàn Cẩm Thư… thế nhưng ý nghĩ muốn cô đến điên cuồng.

Ngay cả Lê Độ cũng không dám nghĩ, nếu cậu thật sự hôn cô mấy phút trước thì chuyện đáng sợ thế nào sẽ xảy ra.

Giáo viên thể dục của lớp 12-1 là một cô giáo trẻ tuổi, da trắng dáng cao, nghe nói đã tốt nghiệp trường thể thao chuyên nghiệp ở thủ đô ba năm trước. Cô giao đã từ bỏ công việc với mức lương cao ở đó để về Lan Giang vì muốn cống hiến chút sức lực của mình cho sự phát triển của quê nhà.

Hàn Cẩm Thư biết được tin này là do Ngô Mạn Giai kể cho cô lúc đang đánh cầu lông.

Bình thường, mười phút cuối cùng của giờ thể dục là hoạt động tự do, cán sự môn thể dục sẽ đến phòng đồ dùng mượn đồ cho các bạn.

Trên sân thể dục, mọi người chia tốp năm tốp ba chơi các môn thể thao khác nhau.

Bỗng nhiên, trái cầu lông trên cao đáp xuống.

Ngô Mạn Giai quan sát thấy vị trí cầu lông chuẩn bị rơi xuống, gọi to: “Hàn Cẩm Thư, cậu đỡ đi!”.

Hàn Cẩm Thư tung vợt nhưng chỉ đập được không khí.

Trái cầu lông rơi trên vạch kẻ.

“Tôi đã đỡ trượt ba lần rồi”. Hàn Cẩm Thư ném cầu lông trở lại, “Ai lên thay đi”.

“Đến tôi đến tôi!”. Một nữ sinh hớn hở chạy đến nhận lấy chiếc vợt.

Hàn Cẩm Thư đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, ngồi xuống vặn nắp chai, ngửa cổ uống một ngụm.

Trong lúc lơ đãng, cô liếc qua sân bóng rổ. Mấy bạn nam cao ráo trong lớp chia làm hai đội, ba đấu ba, 6 người đuổi theo một quả bóng chạy tới chạy lui. Một người trong đó có vóc dáng cao nhất, khuôn mặt lạnh lùng nhất nhưng ném bóng cũng chuẩn nhất.

Không biết Hàn Cẩm Thư đang nghĩ gì mà hai má đột nhiên nóng lên, vội vàng quay đầu nhìn sang nơi khác, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực.

Đúng lúc này, cô bạn nhỏ cùng bàn cũng đến ngồi bên cạnh cô.

Ngô Mạn Giai đẩy cánh tay Hàn Cẩm Thư, hỏi: “Sao cậu cứ ỉu xìu buồn bã cả tiết thể dục thế?”.

“Đâu có”. Hàn Cẩm Thư xoay chai nước khoáng, “Tớ bình thường mà”.

Ngô Mạn Giai quan sát khuôn mặt cô, lẩm bẩm: “Bình thường mới lạ, mặt cậu đỏ như đít khỉ ấy”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Ngô Mạn Giai lại hỏi: “Đúng rồi, ban nãy chưa kịp hỏi cậu, lúc nãy cậu ở lại phòng làm gì mà mấy phút sau mới quay lại”.

Ba chữ “phòng thay đồ” lập tức đánh trúng tim đen của Hàn Cẩm Thư. Cô thấp thỏm vớ đại một lý do để lừa cô bạn cùng bàn, đổi sang chủ đề khác.

Cả ngày hôm nay, Hàn Cẩm Thư không dám nhìn thẳng Lê Độ.

Đến tối, cô ôm gối nằm trên giường, ngây ngốc nhìn trần nhà vài phút, cuối cùng quyết định gọi điện thoại hoa khôi nhà giàu bày kế cho cô hôm qua.

Hoa khôi: “Alo, Hàn Cẩm Thư, cậu lại làm sao thế?”.

“Hôm nay, tôi đi tặng bữa sáng, sau đó…”. Hàn Cẩm Thư ậm ừ, sắp xếp câu chữ, sau đó kể sơ qua “chuyện trong phòng thay đồ” cho hoa khôi.

Nói xong, cô bực bội đạp ghế, hạ giọng nói: “Cậu phân tích giúp tôi xe, tên xấu xa này có ý gì?”.

Hoa khôi ngẫm nghĩ rất lâu, nói: “Nghĩa là cuối cùng cậu ta cũng không làm gì cậu, đúng không?”.

Hàn Cẩm Thư nhớ lại, ngập ngừng: “Ừ”.

Hoa khôi: “Tôi cảm thấy cậu ta chỉ dọa cậu thôi, để cậu thấy khó mà lui, bỏ ý định theo đuổi cậu ta đi”.’

Quân sư nói xong, Hàn Cẩm Thư nheo mắt, càng nghĩ càng tức sôi máu: “ĐM, thì ra là thế. Nực cười thật, có thế mà nghĩ dọa được tôi á? Coi tôi là mấy con nhóc không biết gì à? Khinh ai đấy”.

Hoa khôi kiên nhẫn, tiếp tục nói: “Tóm lại ấy à, trong tình huống này, chỉ cần cậu từ bỏ thì có nghĩa là cậu ta dọa thành công, cậu sợ cậu ta. Cậu thua trắng, cậu ta thắng đậm”.

Hàn Cẩm Thư muốn nổi điên, tức giận nói: “Tôi còn lâu mới sợ cậu ta!”.

Hoa khôi nhà giàu phụt cười, an ủi qua loa: “Ôi thôi nào, chị hai của tôi ơi, không sao đâu. Dù sao thì cậu muốn yêu sớm cũng chỉ vì muốn thực hiện kế hoạch rời khỏi Lan Giang thôi mà, người này không được thì đổi người khác”.

Nghe xong, Hàn Cẩm Thư lại nhíu mày, cân nhắc rất nghiêm túc.

Thật trùng hợp, đúng lúc này, đám bạn xấu lại gửi tin nhắn mới.

Hàn Cẩm Thư mở ra đọc.

Bạn xấu 1: @Hàn Cẩm Thư, chị đẹp chả bảo là muốn theo đuổi trai đẹp nào mà, tiến độ đến đâu rồi?

Bạn xấu 2: Hàn Cẩm Thư, đừng nói là trai đẹp kia bơ cậu nhé?

Bạn xấu 3: Làm gì có chuyện. Với dáng người, nhan sắc của Thư Thư, làm gì có tên đàn ông nào không chịu quỳ dưới váy?

Bạn xấu 4: Ha ha ha ha ha, chưa chắc đầu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.

Bạn xấu 1: @Hàn Cẩm Thư, mau kể đi kể đi!

Bạn xấu 2: Mọi người đừng tag người đẹp của chúng ta nữa, theo tôi thấy thì không ăn thua rồi.

Bạn xấu 3: Thôi đi, giải tán, đừng hỏi nữa, chuyện nhạy cảm, xấu hổ lắm.

Bạn xấu 4: @Hàn Cẩm Thư, hình như cậu chưa yêu đương bao giờ đúng không, có phải thấy bỡ ngỡ không? Thật ra tỏ tình thất bại cũng không sao, bạn bè tốt với nhau, chẳng lẽ chúng tôi còn cười cậu?

Bạn xấu 1: Ha ha ha ha ha!

Thiếu nữ xinh đẹp nổi loạn không chỉ có tính trẻ con mà còn rất trọng thể diện.

Nhìn đám bạn xấu thả tin nhắn liên tục, Hàn Cẩm Thư cắn môi, quyết tâm gạt ý kiến của hoa khôi nhà giàu, nói: “Không đổi, tôi nhất định phải theo đuổi được cậu ta”.

Đùa gì mà đùa.

Cô đã gửi tin nhắn vào nhóm nói mình sẽ theo đuổi Lê Độ, nếu cuối cùng không theo đuổi được Lê Độ thì mặt mũi cô giấu đi đâu được? Tin này mà truyền ra ngoài thì đám bạn đó sẽ cười cô thối mũi.

Hàn Cẩm Thư ngắt cuộc gọi, bình tĩnh gõ một tin nhắn vào nhóm:

[Vội gì mà vội? Chống mắt lên đợi đi!]

Ngày hôm sau, Hàn Cẩm Thư không mua bánh kem cho Lê Độ nữa.

Trong tiết Ngữ văn, thầy giáo mập mạp đang đứng trên bục giảng chia bài tập cho học sinh.

Hàn Cẩm Thư đặt bài tập sang một bên, xoay bút cúi đầu làm việc riêng.

Một lúc sau, đợi cô bạn cùng bàn sửa đề xong, cô mới cong môi cười hỏi: “Ngô Mạn Giai, cậu có biết Lê Độ hàng ngày về nhà thế nào không?”.

“Thế nào là thế nào?”. Ngô Mạn Giai không hiểu câu hỏi kỳ lạ này.

Hàn Cẩm Thư: “Thì là cậu ta đi học bằng phương tiện gì, đi xe buýt giống bọn mình hay là phương tiện nào khác?”.

“À”. Ngô Mạn Giai bừng tỉnh, “Gần nhà Lê Độ hình như không có xe buýt đến trường, cậu ta đều đi xe đến lớp”.

Hàn Cẩm Thư cắn nắp bút hình cà rốt, nheo mắt suy tư gì đó.

Tiết tự học tối nay là Hóa học.

Vì cô giáo giảng vài đề thi thật vào đại học nên lớp 12-1 học đến gần 9 giờ 20 phút.

Trời đêm đen kịt, không gió cũng không trăng, các lớp còn lại trong khối 12 đã không còn một bóng người.

Trong tiếng oán than của đám học trò, cô giáo ung dung bước trên đôi giày cao gót lộc cộc rời khỏi phòng học.

Học sinh luống cuống xếp đồ đạc chạy ùa ra cổng trường.

Ngô Mạn Giai kéo khóa cặp, đứng lên gọi: “Hàn Cẩm Thư, đi thôi”.

Bên cạnh, Hàn Cẩm Thư giả vờ cúi xuống nhặt bút, xoay người lén nhìn xuống bàn cuối.

Lê Độ vẫn ngồi tại chỗ, ngón tay đang nghịch chiếc bút máy màu đen. Đèn trong phòng học quá sáng khiến hai hàng lông mi của cậu hắt xuống tạo thành chiếc bóng như lông vũ mềm nhẹ.

Lặng lẽ mà lạnh lùng.

Quan sát suốt một ngày, Hàn Cẩm Thư đại khái đoán được, thỉnh thoảng Lê Độ sẽ xoay bút, lúc đó có lẽ cậu gặp phải một đề khó, đang nghiền ngẫm cách giải.

Hàn Cẩm Thư quay sang Ngô Mạn Giai, nói: “Hôm nay tớ không cùng về với cậu đâu, cậu về một mình nhé”.

“Ừ được”. Ngô Mạn Giai bất ngờ nhưng không tiện hỏi nhiều, trước khi đi chỉ quan tâm dặn dò Hàn Cẩm Thư: “Cậu đi một mình chú ý an toàn nhé”.

“Ừ”.

Ngô Mạn Giai vẫy tay tạm biệt rồi rời khỏi lớp.

Những học sinh khác cũng lần lượt ra về. Không bao lâu sau, phòng học rộng rãi chỉ còn lại Hàn Cẩm Thư, mấy bạn trực nhật và Lê Độ.

Hàn Cẩm Thư đeo tai nghe giả vờ đang nghe nhạc, nhưng thực tế lại đang chú ý đến động tĩnh xung quanh.

Một lát sau, tiếng chân ghế cọ xát với mặt đất rất nhỏ vang lên sau lưng.

Lê Độ đứng dậy rời khỏi lớp từ cửa sau.

“…”. Hàn Cẩm Thư thấy vậy cũng vội vàng đeo cặp đi ra ngoài.

Sân trường vắng lặng, Hàn Cẩm Thư vẫn duy trì khoảng cách không bị phát hiện, lặng lẽ theo sau Lê Độ.

Cậu rất cao, chân cũng rất dài, cậu chỉ đi bình thường như cô đã phải chạy nhẹ nhàng theo sau mới không bị hụt lại.

Đến lúc Lê Độ đến được nhà xe thì Hàn Cẩm Thư đã mệt thở hồng hộc, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Cô dựa vào vách tường, im lặng nghỉ ngơi lấy sức, đồng thời cũng cho mình thời gian để chuẩn bị tâm lý. Cuối cùng, cô hít một hơi thật sâu, dũng cảm bước ra ngoài.

Ở nơi nào đó.

Đèn trong nhà xe rất tối, mơ hồ chỉ thấy một bóng dáng rất đẹp cách đó mấy mét. Hàn Cẩm Thư không nhìn thấy nét mặt của người đó, nhưng từ sự lạnh lẽo toát ra, cô lập tức có thể đoán được đó là Lê Độ.

Nhịp tim cô bỗng trở nên dồn dập, hô hấp khó khăn.

Hàn Cẩm Thư không biết tỷ lệ thành công của mình đến bao nhiêu phần trăm. Cô chỉ biết, hôm nay cô cố ý mặc đồng phục mùa hè của trường, chiếc váy vốn dĩ chưa dài đến gối đã bị cô kéo cạp lên càng cao hơn.

Bởi đám bạn xấu luôn nói đôi chân của cô chính là vũ khí lợi hại nhất.

Cuối cùng, cuối cùng, cô chỉ còn cách bóng dáng kia chút nữa thôi.

[Nếu hôm nay vẫn bị từ chối thì nghe hoa khôi nhà giàu kia đổi đối tượng đi vậy. Thành hay bại đều nhờ lần này.]

Hàn Cẩm Thư tự nói với bản thân. Sau khi hạ quyết tâm, cô mềm giọng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Bạn Lê Độ?”.

Lê Độ bỗng dừng lại, quay đầu về phía cô.

Hai đá đỏ ửng của thiếu nữ lọt vào tầm ngắm của cậu. Màn đêm dịu dàng ôm lấy cô, dường như tất cả đều muốn gục dưới chân.

“Vừa rồi mình không cẩn thận bị trẹo chân rồi”. Cô tỏ vẻ đáng thương vô cùng, “Đi đường không tiện, các bạn khác đều về cả rồi. Có thể phiền cậu đỡ mình ra cổng trường gọi xe không?”.

Ánh mắt Lê Độ vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm đã cuộn sóng.

Dưới làn váy, đôi chân của thiếu nữ trắng như tuyết, thẳng thắp trơn mịn như ngọc thượng hạng.

Cậu nhìn chăm chú mấy giây lại nhìn lên khuôn mặt Hàn Cẩm Thư.

Lê Độ hỏi lại một lần nữa, giọng điệu thản nhiên: “Cậu muốn tôi đỡ cậu?”.

“Ừ”.

Hàn Cẩm Thư không biết nguy hiểm trước mắt, bất chấp gật đầu.

Lê Độ vừa mở khóa xe xong lại khóa vào lần nữa.

Hàn Cẩm Thư không hiểu hành động của Lê Độ có ý gì.

Không cho cô thời gian suy nghĩ, Lê Độ đi tới nắm cánh tay cô. Trong chớp mắt chạm đến làn da của cậu, ký ức trong phòng thay đồ bị đánh thức. Cô nhớ đến ánh mắt cuộn sóng kích động của cậu và ngón tay trêu đùa đầu lưỡi cô vào ngày đó.

Hàn Cẩm Thư hoảng hốt, lập tức nảy sinh ý định muốn rút lui.

Nhưng Lê Độ đã lạnh mặt kéo cô đi ra khỏi nhà xe.

Hai người càng đi về phía trước, không gian càng u tối.

Sân trường 9 rưỡi tối không một bóng người, quạnh quẽ vắng vẻ rợn người.

Thấy khoảng cách với ánh sáng ngày một xa vời, Hàn Cẩm Thư hơi sợ, vội vàng rụt tay về, nói: “Đây không phải là đường ra cổng trường mà”.

Cô vừa dứt lời, Lê Độ dừng bước chân quay lại nhìn cô.

Lê Độ nhìn cô chằm chằm: “Biết vì sao tôi lại đưa cậu đến đây không?”.

Tim Hàn Cẩm Thư đập ngày càng nhanh, chỉ biết lắc đầu sợ sệt.

Trong bóng đêm, khuôn mặt thiếu niên mờ ảo không rõ nhưng khí chất u ám hơn ban ngày gấp mấy lần.

Ngữ điệu của cậu nhẹ nhàng, bâng quơ, nói: “Bởi vì đây là nơi duy nhất không có camera”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

“Tôi đã cho cậu cơ hội trốn rồi”. Lê Độ khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu vừa nâng niu trìu mến vừa luyến tiếc, “Nhưng vì sao cậu lại không ngoan, nhất quyết muốn chui đầu vào lưới hả?”.

Cậu như vậy thật sự khiến cô rất sợ.

So với lần trước ở phòng thay đồ còn khiến cô sợ hãi hơn rất nhiều.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, Hàn Cẩm Thư nhận thấy nguy hiểm đến gần liền quay đầu chạy. Nhưng cánh tay mạnh mẽ kia đã nắm lấy tay cô, kéo lại đè trên vách tường cạnh bồn hoa.

Ngón tay lạnh lẽo chậm rãi lướt trên làn da cô, từ trán, mũi, khuôn mặt… cuối cùng chạm đến cánh môi cô.

Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, há miệng muốn nói chuyện, nhưng âm thanh chưa kịp phát ra đã bị chảy ngược vào trong.

Bởi vì ngay lúc đó, Lê Độ đã cúi đầu điên cuồng hôn cô.

Chương kế tiếp