Công Chúa Bệnh Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 17
Sau khi tan học, Thư Nhĩ về nhà suy nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ mời Thư Á đến tham gia tiệc sinh nhật của mình.

Tuy rằng chưa biết là sẽ tổ chức trên con du thuyền xa hoa nào nhưng Thư Nhĩ tin tưởng nam chính sẽ cho cô một buổi tiệc sinh nhật khó quên, dù sao thì từ lúc cô xuyên sách cho đến bây giờ, cô muốn cái gì thì nam chính sẽ cho cái đó, cô muốn anh làm gì thì anh cũng làm được hết.

Tổng kết lại thành một câu, Hoắc Triều khá là đáng tin cậy.

Không biết lần này anh làm việc rầm rộ như vậy thì có bị bố anh đánh hay không nữa. Nhưng mà chuyện này không nằm trong phạm vi lo lắng của cô.

Thư Nhĩ gõ cửa ba cái, Thư Á mở cửa ra.

Sau khi Thư Nhĩ vào phòng, nhìn thấy một quyển sách vật lý cấp ba đang đặt trên bàn học của Thư Á. Không hổ danh là học bá, mới đầu tháng ba, còn chưa có tốt nghiệp đã bắt đầu tự học kiến thức cấp ba rồi.

Thấy người đến là Thư Nhĩ, Thư Á hơi bất ngờ.

"Chị hai."

Thư Nhĩ nở nụ cười: "Buổi tối thứ sáu chị có tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, đến hôm đó em có muốn đến không?"

Ở trong suy nghĩ của Thư Á, cái gọi là tiệc sinh nhật hẳn là một nhóm người tập trung ở trong cái tiệm cơm nhỏ nào đó hoặc ở trong một cái quán karaoke có giá không đắt để vui chơi giải trí, sau đó chị hai sẽ thổi nến rồi ước nguyện. Tuy điều kiện gia đình nhà họ Thư không tệ nhưng không được coi là giàu, nên người ở trong nhà cũng chưa từng làm tiệc sinh nhật chính thức bao giờ. Bình thường thì mẹ Thư sẽ nấu một bát mì Trường Thọ, trong nhà sẽ mua một cái bánh kem to rồi chúc mừng, không phô trương lãng phí nhưng được coi như là ấm áp.

Thư Á chưa bao giờ ăn sinh nhật với Thư Nhĩ cho nên nghe Thư Nhĩ nói như vậy, cô bé rất thẳng thắng gật đầu đồng ý.

Thư Nhĩ nói xong chuyện tiệc sinh nhật rồi cũng không có rời đi mà chuẩn bị hỏi thăm một chút tin tức chỗ Thư Á.

Cô cẩn thận chọn lọc chữ nói: "Em ba, lần trước em nói với chị..."

Thư Á nghe vậy mở to mắt, đôi mắt giấu ở sau đôi kính có hơi mất tự nhiên.

Thư Nhĩ là người sâu sắc cỡ nào, cô ngay lập tức nhận ra Thư Á đang mất tự nhiên, cô xoa xoa cái đầu nhỏ của Thư Á rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, hai chị em chúng ta chỉ nói chuyện riêng một chút."

Thư Á ừ một tiếng.

"Em ngày đó.. Sao lại đột nhiên nói với chị mấy câu đó?"

Thư Á ngẩng đầu nhìn Thư Nhĩ. Đây là chị hai của cô bé, rõ ràng là hai người nên cùng nhau vui vẻ lớn lên. Nhưng mà trên thực tế thì thời gian mà chị em hai người ở chung lại không có bao nhiêu.

Chị hai cô bé sống ở nông thôn từ nhỏ, còn cô bé và chị cả thì sống ở dưới lời nhắc nhở của bố mẹ: "Đừng gần gũi với chị hai của các con quá".

Khi còn nhỏ cô bé không hiểu vì sao nhưng mà theo thời gian dần dần trôi qua, cộng với đoạn đối thoại mà cô bé tình cờ nghe được của bố mẹ thì cô bé mới hiểu được ý nghĩa sâu xa của mấy lời này.

Chỉ là chân tướng này, đối với chị hai tàn nhẫn cỡ nào?

Nếu không phải cô bé thấy chị hai có tính cách hướng ngoại, mỗi ngày đều nở nụ cười ở trên mặt, có năng lực chịu áp lực khá ổn thì có lẽ cả đời này cô bé sẽ không nói ra câu nói kia trên xe buýt.

Thư Á đang do dự không biết có nên nói hay không, Thư Nhĩ cũng không gấp, cô an ủi mà xoa xoa đầu em gái: "Nếu em không muốn nói thì cũng không sao." Dù sao thì sớm hay muộn gì cô cũng sẽ biết được.

Nói, hay là không nói?

Lựa chọn này đối với Thư Á mới học lớp 9 mà nói, quá khó khăn.

Thư Á cắn răng kể lại cuộc đối thoại của bố mẹ mà cô bé đã nghe được trước đó không lâu: "Em nghe bọn họ nói đến dù sao thì chị cũng không phải là con của bọn họ, năm đó cố ý ôm sai và gì đó." Về chuyện lời nhắc nhở từ nhỏ đến lớn của bố mẹ, cô bé không nhẫn tâm nói ra. Nói xong, cô bé thấp thỏm lo lắng mà nhìn Thư Nhĩ.

Không thể không nói, mặc dù trong lòng Thư Nhĩ đã có chuẩn bị tâm lý nhưng cô không thể nghĩ tới sẽ nghe được một câu như thế.

Liên tưởng đến kết cục nữ phụ ở trong sách là bị bán đến vùng núi cả đời không thể về được, có lẽ, nữ chính muốn cho nữ phụ rời đi để che dấu cái chân tướng gì đó?

Cái nào sẽ là chân tướng đây? Chẳng lẽ nữ phụ và nữ chính đã bị đổi?

Thật ra nữ phụ mới là con gái chân chính của nhà họ Thu?

Nếu thật sự như vậy thì nữ chính này thật là một cái cây trà xanh to bự, bản chất ác độc.

Nhưng mà trước mắt thì những việc này chỉ là suy đoán của Thư Nhĩ mà thôi, nhưng mà cô cảm thấy mình đoán được tám chín phần mười cái chân tướng này rồi.

Thư Nhĩ vỗ vỗ bả vai Thư Á: "Chị biết rồi, cảm ơn em."

Thư Á lắc đầu: "Không cần cảm ơn, chị hai."

“Vậy em tập trung học tập trước đi. Những lời chúng ta nói hôm nay, tạm thời em không cần nói cho những người khác, miễn cho lại có phiền toái gì đó, biết chưa?"

"Chị hai, em biết rồi."

Sau khi rời khỏi phòng Thư Á, Thư Nhĩ thở một hơi thật dài.

Trong cuộc đời của nữ phụ trong sách, không có đoạn đối thoại ngày hôm nay.

Giờ phút này, quỹ đạo vận mệnh của cô đã lệch hoàn toàn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Nhĩ nhìn thấy Hoắc Triều không nhịn được muốn giận chó đánh mèo. Rốt cuộc là ở trong sách anh bị mù kiểu gì mới nhìn trúng cái cô gái rắn rết kia?

Cô ở trong lòng mắng anh mù, mắng anh là tên ngốc nhiều tiền thật là không có mắng sai.

Tuy rằng có lẽ Hoắc Triều trong sách và Hoắc Triều trước mắt này không phải là cùng một người nhưng mà cô vẫn rất tức giận.

Thư Nhĩ dùng sức mà chọc vào trên eo Hoắc Triều, tức giận nói: "Anh trai, về sau anh tìm bạn gái thì nên cảnh giác cao độ. Đừng có lấy con mèo hoang chó hoang gì đó về nhà. Nghe không?"

Hoắc Triều nắm lấy ngón trỏ mềm mại của Thư Nhĩ nói: "Lại ồn ào cái gì?"

Thư Nhĩ thở phì phì, dõng dạc nói: "Anh trai, em cho anh hai lựa chọn, hoặc là sau này bạn gái của anh là em, hoặc là sau này bạn gái của anh phải qua sự đồng ý của em, nữ sinh em không thích thì anh cũng không được thích, tự anh xem mà chọn đi."

Hoắc Triều đã quen với Thư Nhĩ thường hay phát cáu làm kiêu lên, anh cũng biết là bây giờ mình phải nói như thế nào mới là đúng nhất.

Phải luôn luôn thuận theo, ý của cô luôn luôn đúng, nếu không thì không biết cô còn gây sức ép cho anh cỡ nào.

Anh không phải đang báo ơn, anh rõ ràng là tự nhận một bà nội nhỏ về hầu hạ.

"Biết rồi."

Nghe được câu này, Thư Nhĩ mới cảm thấy hít thở thoải mái một chút. Dù sao cô và nữ chính là trờì sinh đối lập với nhau, nếu cô và nữ chính thật sự là quan hệ ôm sai thì thù của hai người sẽ lớn hơn nữa.

Thư Nhĩ và Hoắc Triều vừa rời đi không bao lâu, Thư Nhu đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi từ tiểu khu ra.

Nhìn ra xa, hình như cô nhìn thấy được Thư Nhĩ đang ngồi lên xe đạp của một đứa con trai nào đó.

Khoảng cách hơi xa nên cô không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng mà chỉ nhìn bóng dáng của nam sinh kia thôi thì hình như hơi đẹp trai? Tư thế lái xe đạp cũng rất phóng khoáng.

Nhưng mà cho dù có đẹp trai thì cũng chỉ là một tên nhóc đi xe đạp, đảo mắt một cái Thư Nhu đã quên mất bóng dáng kia.

Trời tháng chín, thời tiết còn mang theo cái nóng của mùa hạ.

Tiết cuối cùng của buổi sáng vừa hay là tiết thể dục, có thể là bởi vì chạy bộ tiêu hao thể lực quá nhiều nên Thư Nhĩ không muốn ăn uống cái gì.

Cô và Ninh Manh đi căn tin ăn cơm, sau đó qua chỗ bán hàng mua một cây kem xanh.

Trong tủ lạnh trưng bày rất nhiều những cây kem, khẩu vị nào cũng có nhưng Thư Nhĩ tìm tới tìm lui cũng không tìm được kem xanh mà mình muốn ăn.

Cô vừa tỉ mỉ tìm, vừa hỏi chủ tiệm: "Ông chủ, trong đây có kem xanh hay không?"

Ông chủ không ngẩng đầu lên: "Không có, kem này đã dừng sản xuất từ lâu rồi."

Thư Nhĩ ngạc nhiên. Dừng sản xuất?

Không phải chứ, ăn ngon như vậy, sao tự nhiên không sản xuất nữa?

"Tại sao lại dừng sản xuất vậy ông?"

Cái này Ninh Manh biết, cô giải thích nói: "Bởi vì trong thành phần của kem có chứa thành phần phẩm màu không an toàn, cho nên đã bị cục an toàn thực phẩm cấm tiêu thụ."

Kem xanh là loại kem rất nổi tiếng khi Thư Nhĩ còn nhỏ, được rất nhiều trẻ em yêu thích, khi đó Thư Nhĩ cũng rất thích ăn.

Đáng tiếc là bây giờ đã không còn nữa, Thư Nhĩ không còn cách nào khác, chỉ có thể mua một cây kem lòng đỏ trứng.

Ông chủ nhìn thấy Thư Nhĩ chọn, nói: "Kem này cũng rất ngon, hương vị của kem xanh chỉ hơi đặc biệt hơn một chút mà thôi."

Nhưng mà loại đặc biệt này, ngoại trừ kem xanh ra thì không có loại nào được như thế. Không ăn được kem xanh mà mình nhớ thương bấy lâu, trong lòng cô hơi hơi khó chịu.

Thư Nhĩ ăn kem lòng đỏ trứng trên tay, trong đầu thì nghĩ đến kem xanh, cô đi trên nền xi măng trong trường, một tay cầm kem, một tay cầm điện thoại gõ chữ.

[Bé Nhã: Anh trai, em muốn ăn kem xanh quá đi à. Đáng thương.jpg]

Ninh Manh không cẩn thận nhìn thấy tin nhắn hơi hơi ngơ một chút. Kem xanh đã dừng sản xuất rồi, chẳng lẽ đại ca còn có thể hô biến ra từ trong không khí? Cái này không phải là dày vò đại ca sao?

[Anh trai: ?]

[Anh trai: Anh nhớ là cái kem đó đã dừng sản xuất rồi.]

Thư Nhĩ chu chu miệng, dừng sản xuất cũng không có nghĩa là không thể ăn được nó.

Đồ vật là chết, nhưng người là sống.

[Bé Nhã: Anh trai, dừng sản xuất thì có gì đâu, anh có thể làm cho em ăn mà!]

Cô vừa mới search baidu xong, trên mạng có phương pháp chế biến kem xanh, nhìn cũng không khó lắm, nếu đọc chữ không thể làm được thì có thể chuyển qua xem video để nhìn theo học làm.

Đương nhiên là, cho dù có đơn giản cỡ nào thì với cái người mù thủ công như cô thì rất khó.

[Anh trai: Để nói sau đi.]

Thư Nhĩ nhìn câu trả lời, rầm rì một tiếng, không cam lòng mà cất điện thoại vào túi.

Giữa tiết học buổi chiều, Thư Nhĩ thu được một tờ giấy nhỏ Tưởng Tây Từ truyền đến.

Trên tờ giấy nhỏ là chữ viết của Tưởng Tây Từ.

[Cậu muốn ăn kem xanh sao?]

Ký tên là Tưởng.

Không thể không nói, quả thật là nhìn chữ như thấy người, cơ thể Tưởng Tây Từ cứng cỏi như một cây thông nên chữ của cậu cũng cứng cáp có lực, cương nghị giống như vậy.

Thư Nhĩ thành thật viết lại trên đó: [Muốn.]

Cô đưa tờ giấy cho Ninh Manh, sau đó nhìn Ninh Manh truyền tin cho Tưởng Tây Từ.

Trong chốc lát Thư Nhĩ đã nhận được tờ giấy trả lời của Tưởng Tây Từ.

[Bên cạnh trường trung học phổ thông dạy nghề có một tiệm làm kem DIY, mình vừa mới xem qua quá trình chế biến kem xanh, không khó, mình có thể làm cho cậu ăn.]

Thư Nhĩ nhìn được mấy chữ này, hơi kinh ngạc một chút.

Trời ơi, bạn học Tưởng quá ấm áp săn sóc rồi. Quả nhiên mấy ngày nay không có cho không.

Quả nhiên, cư xử chân thành với người khác, lấy trái tim của mình ra mà đối xử thì sẽ được đến sự đáp lại.

Thư Nhĩ vui vẻ mà đồng ý.

Lúc tan học Thư Nhĩ nói với Hoắc Triều một tiếng để anh không cần đưa mình về nhà, sau đó ngồi xe buýt cùng với Tưởng Tuấn Kiệt và Ninh Manh đi đến tiệm làm kem DIY gần trường trung học dạy nghề.

Thời điểm này, người trên xe buýt rất nhiều, trong xe đều là mùi mồ hôi, mùi thuốc, mùi cơm hỗn hợp với các loại mùi khó ngửi khác.

Thư Nhĩ nhíu mày, đời trước, mỗi khi ra ngoài cô đều đi xe riêng của nhà, sau khi xuyên qua thì hầu như là Hoắc Triều đón cô đi đi về về, cho nên tình huống bây giờ là lần đầu tiên cô trải qua, rất không quen.

Có thể là nhận thấy được Thư Nhĩ không được thoải mái, Tưởng Tây Từ tới gần cô, chủ động thoáng ngăn cách cô và những người khác.

Có hương bồ kết sạch sẽ truyền tới.

Thư Nhĩ mỉm cười cảm ơn Tưởng Tây Từ.

Tưởng Tây Từ hơi rũ mắt xuống, giọng nói lành lạnh trong trẻo: "Không sao đâu."

Thư Nhĩ tò mò về cửa hàng tí nữa đi tới: "Tiệm đó ở gần trường trung học phổ thông dạy nghề, cách trường chúng ta khá xa, sao cậu biết được thế?"

Tưởng Tây Từ thản nhiên giải thích: "Mình làm thêm ở chỗ đó trong kì nghỉ hè."

Thì ra là thế.

Hoàn cảnh gia đình Tưởng Tây Từ nghèo khó, để nuôi sống cho mình và người mẹ sống thực vật, cậu cũng không dễ dàng gì.

Bây giờ Thư Nhĩ không có năng lực gì để giúp cậu. Cô mở cặp lấy bánh mì ra, cho mình một cái, Ninh Manh một cái, Tưởng Tây Từ ba cái.

Thư Nhĩ không thấy đói nhưng mà đương nhiên là không thể nói như bậy.

"Mình hơi đói bụng, hai cậu cũng ăn một chút đi."

"Bé Nhã thật là tốt, bánh mì này cực kì ngon nhưng lại hơi mắc, bình thường mình tiếc tiền không dám mua." Ninh Manh nói xong thì thấy Tưởng Tây Từ có ba cái bánh mì, cô ngơ ngác hỏi: "Sao cậu ấy lại được ba cái?"

Thư Nhĩ đúng lý hợp tình nói: "Sức của nam sinh rất lớn, hơn nữa còn không sợ béo, đương nhiên là có thể ăn nhiều rồi."

Nghe Thư Nhĩ nói vậy, Ninh Manh cảm thấy rất đúng, cô nói với Tường Tuấn Ngạn: "Bé Nhã nói đúng, cậu ăn nhiều hơn một chút."

Tưởng Tây Từ nắm lấy móc tay vịn trên xe buýt, trên tay cầm ba cái bánh mì, qua mấy giây cậu mới nhẹ giọng nói: "Cám ơn."

Người trên xe buýt rất nhiều, rất ồn ào, câu cảm ơn của cậu rất nhẹ nhưng lại có thể rõ ràng mà rơi vào trong tai Thư Nhĩ.

Thư Nhĩ xé mở một cái bánh mì, thấy Tưởng Tây Từ không tiện nên chủ động hỏi: "Muốn mình giúp cậu không?"

Tưởng Tây Từ rũ mắt, từ chối: "Không cần."

Thư Nhĩ chỉ hỏi như vậy mà thôi, dù sao thì cô và Tưởng Tây Từ cũng không có quá quen thuộc nên cô không có tùy tiện như khi đối xử với Hoắc Triều. Nếu Tưởng Tây Từ từ chối thì cô cũng không miễn cưỡng.

Khoảng hai mươi phút sau, bọn họ cuối cùng cũng xuống được trạm trường trung học phổ thông dạy nghề.

Vừa xuống xe, Thư Nhĩ đã cảm giác được không khí tươi mát ập đến, còn tiếp tục ở trên xe nữa chắc cô phải bị say xe mất.

Bên kia, Thư Nhu cũng vừa lúc tan học, cô chuẩn bị cùng bạn học gọi xe trở về.

Bỗng nhiên, bạn học của Thư Nhu là Tiểu Phân mang vẻ mặt ngạc nhiên mà chỉ vào Thư Nhĩ cách đó không xa nói: "Vân. Cậu nhìn xem ai kia!"

Thư Nhu nhìn theo ngón tay bạn học chỉ, sau đó ngạc nhiên nhìn thấy em gái mình đang đứng chung với một nhóm người, cô nhíu mày: "Sao vậy? Cậu kêu mình xem cái gì?"

Tiểu Phân vui mừng nói: "Nữ sinh kia, cậu có thấy không? Là nữ thần trường học của Nhất Trung đang nổi tiếng gần đây đó!"

TYT & Wisteria team
Chương kế tiếp