Công Chúa Bệnh Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 18
Thư Nhu cảm thấy mình đang nghe lầm: "Cậu nói cái gì?"

Tiểu Phân lặp lại rõ ràng từng chữ từng chữ: "Cô gái đứng ở giữa trong ba người, là em gái xinh đẹp nhất trong đó đó, là Thư Nhĩ gần đây đang rất nổi tiếng của trường Nhất Trung."

Thư Nhĩ? Nữ Thần trường Nhất Trung? Rất nổi tiếng?

Không phải như cô đang nghĩ chứ?

Tiểu Phân còn đang rất hưng phấn tiếp tục nói: "Đúng rồi, năm trăm năm trước cô ấy cũng là người một nhà với cậu đó nha, cô ấy cũng là họ Thư. Nói nữa mới thấy, cái họ này rất khác biệt đó."

Thư Nhu yên lặng nói thầm trong bụng, không phải năm trăm năm trước là người một nhà mà hiện tại hai người là một nhà.

Cho nên lúc trước Thư Nhĩ không có lừa cô ấy? Nữ thần trường học Nhất Trung, người chiến thắng hoa khôi Trương Bối Bối thật sự là em gái của cô ấy?

Bỗng nhiên Thư Nhu cảm thấy thế giới này thật ảo diệu. Cái tên đại ca trong truyền thuyết vì Thư Nhĩ vung tiền như rác bị điên rồi sao?

Thư Nhĩ cũng vừa lúc nhìn thấy Thư Nhu, nhưng mà cô với bà chị tiện lợi này không có gì để nói nên không thèm để ý, cô và Ninh Manh đi theo Tưởng Tây Từ đi đến tiệm kem DIY.

Thư Nhu nhìn thấy nơi mà Thư Nhĩ đi đến, thắc mắc hỏi Tiểu Phân đang đứng bên cạnh: "Cái nam sinh cao cao gầy gầy bên cạnh cô ấy là cậu con nhà giàu trong truyền thuyết?"

Nam sinh này đẹp thì có đẹp đó nhưng mà quá gầy, hơn nữa nhìn quần áo cũng không đẹp.

Tiểu Phân lắc đầu: "Không phải, mình đã xem qua hình trong điện thoại của bạn học ở Nhất Trung, không phải cùng một người."

Không phải cùng một người?

Lại thay đổi một người? Em gái cô ấy thật sự quá ghê gớm. Đây là muốn đùa giỡn đại ca trong lòng bàn tay?

Thư Nhu vội vàng lấy điện thoại ra, chụp lại ảnh của Thư Nhĩ và nam sinh kia. Sau khi chụp xong cô có cảm giác mình sẽ nhìn được drama hấp dẫn nên cùng Tiểu Phân đi đến gần tiệm. Nhưng hai cô không đi vào mà là đi đến tiệm cafe ở đối diện.

Ngồi ở đây thì đối diện có xảy ra chuyện gì thì các cô ấy cũng sẽ nhìn thấy.

Thư Nhĩ đi đến gần tiệm đã thấy rất nhiều nhân viên trong tiệm chào hỏi với Tưởng Tây Từ.

"Từ đến đây?"

"Hôm nay không phải cuối tuần, chẳng lẽ còn muốn làm thêm sao?"

"Ồ, Từ còn dẫn theo bạn đến đây nữa?"

Tưởng Tây Từ lễ phép trả lời lại với từng người: "Không phải đến làm thêm, em dẫn bạn đến đây làm kem."

"Ồ ồ, vậy em với mấy bạn cứ chơi đi."

Có một nhân viên hơi lớn tuổi đến gần Tưởng Tây Từ, cười xấu xa hỏi: "Cô bé cột tóc hai bên là bạn gái em đúng không?"

Ở trong mắt nhân viên cửa hàng thì cô gái nhỏ này hoạt bát đáng yêu vừa vặn phù hợp với Tưởng Tây Từ lạnh lùng ít nói. Hơn nữa nhìn xem mặt mũi hai người cũng đều đẹp như nhau, nhìn qua rất xứng đôi.

Tưởng Tây Từ hơi sững sờ, cô gái cột tóc hai bên là Thư Nhĩ. Cậu vội vàng phủ nhận nói: "Không phải, anh Trương, cậu ấy chỉ là bạn chung lớp với em mà thôi, anh đừng nói lung tung." Với tình trạng bây giờ của cậu thì làm sao dám quen bạn gái chứ, quen bạn gái không phải là đi hại người ta hay sao?"

Nhân viên lớn tuổi của cửa hàng nghe vậy thở dài nói: "Từ à, em... Thôi quên đi quên đi, em qua chơi với bạn đi." Từ cái gì cũng tốt, chỉ đáng tiếc là hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác áp lực của cuộc sống. Anh ta cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tưởng Tây Từ, có thể là sợ gây phiền phức cho con gái nhà người ta cho nên không dám rung động.

Đáng tiếc cho Từ, một đứa nhỏ tốt như vậy.

Bởi vì hôm nay không phải là cuối tuần cho nên khách hàng trong tiệm cũng không đông lắm.

Tuy rằng bình thường Thư Nhĩ đối xử với Hoắc Triều rất tùy tiện, nhưng ngoài Hoắc Triều ra thì cô sẽ không quá mức muốn làm gì thì làm đối với những người khác. Cô không phải thật sự bị mắc bệnh công chúa, chỉ có ở trước mặt Hoắc Triều cô mới làm trời làm đất mà thôi. Cho nên khi nhìn thấy Tưởng Tây Từ đeo tạp dề chuẩn bị bắt đầu làm kem thì cô đã chủ động đi đến lễ phép hỏi một câu: "Cậu có muốn mình trợ giúp không?"

"Không cần, cậu có thể đứng ở bên cạnh nhìn mình làm." Nói rồi, Tưởng Tây Từ thêm một câu: "Nếu cậu muốn tự mình làm thì cũng có thể."

Thư Nhĩ lắc đầu từ chối, năng lực của cô không được, quan trọng nhất là cô không muốn tự mình làm lắm.

Trong lúc Tưởng Tây Từ vội vàng làm kem Xanh cho Thư Nhĩ thì Ninh Manh đứng ở kế bên quan sát, học tập theo phải làm như thế nào, còn Thư Nhĩ thì ngồi nhắn tin với Hoắc Triều.

[Anh trai: Em về tới nhà rồi?]

[Bé Nhĩ: Còn chưa về đâu.]

[Anh trai: Ở đâu?]

[Bé Nhĩ: Em đang ở tiệm kem DIY bên cạnh trường trung học phổ thông nghề. Anh trai, anh muốn tới đây sao?]

[Anh trai: Ừ.]

Đôi mắt xinh đẹp của Thư Nhĩ híp lại. Hoắc Triều muốn tới đây? Anh muốn đến đây làm kem Xanh cho mình sao?

Hôm nay cô có thể nhận được nhiều kem Xanh trong một lần như vậy. Nhiều quá ăn không hết cũng không sao, cô có thể đem về nhà từ từ ăn.

Nghĩ tới thôi đã thấy vui vẻ.

Thư Nhĩ thoải mái lắc lư hai chân, nhìn Tưởng Tây Từ và Ninh Manh đang làm kem ở bên kia.

Cô biết là cho dù trên giấy có ghi quá trình làm đơn giản cỡ nào thì các bước trong thực tế cũng không dễ dàng như vậy. Các bước làm rất nhiều, cô nhìn đến hoa cả mắt.

Nhưng mà mấy cái này đối với học bá Tưởng Tây Từ mà nói thì hình như không có chút khó khăn nào? Chưa nói đến cậu còn làm thêm ở trong đây, đã quen thuộc các bước.

Thư Nhu ngồi trong tiệm cafe, ly cafe cô ấy gọi đã sắp thấy đáy rồi mà drama cô ấy ngóng vẫn không có đến. Cô ấy sắp chờ không nổi nữa rồi.

Thư Nhĩ cùng với một tên nam sinh đẹp trai đi đến tiệm kem DIY, xem ra là hai người sẽ cùng nhau làm kem ly, làm sao đại ca vì cô vung tiền như rác có thể nhịn được?

Thấy cảnh tượng thế này thì ai cũng cảm thấy trên đầu đại ca hơi nhú sừng rồi.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, lỡ như đại ca này không biết thì sao? Nếu đại ca không biết thì làm sao mà đại ca đến đây được?

Thư Nhu uống ngụm cafe cuối cùng trong ly, thấp giọng hỏi Tiểu Phân: "Tiểu Phân, cậu có biết phương thức liên hệ của đại ca Nhất Trung kia không?"

Tiểu Phân ngạc nhiên mà nhìn Thư Nhu: "Làm sao mình biết được phương thức liên hệ của đại ca được chứ?" Nếu biết được thì cô còn ngồi đây với Thư Nhu làm cái gì?

Thư Nhu thở dài: "Đau lòng đại ca, chắc cậu ta không biết trên đầu mình đã mọc sừng rồi."

Nhìn cảnh tượng cừa rồi, ai mà không nghĩ nhiều?

Tiểu Phân hơi hơi do dự rồi ăn ngay nói thật: "Chắc là không tính đâu, Thư Nhĩ và cậu Hoắc không có xác định quan hệ, sao có thể tính mọc sừng hay không. Hơn nữa, nhìn qua thì Thư Nhĩ và nam sinh kia là quan hệ bạn bè bình thường mà."

Thư Nhĩ liếc trắng mắt nhìn Tiểu Phân: "Chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao, đại ca tiêu tiền cho Thư Nhĩ nhiều như vậy thì làm sao không có ý gì với Thư Nhĩ. Nhưng mà nhìn bây giờ coi, Thư Nhĩ còn cùng nam sinh khác đến làm kem, nếu cậu ta biết đến thì trong lòng không nghĩ gì sao?"

Tiểu Phân hít một hơi thật sâu, vụng về nói: "Đâu phải là chỉ có hai người bọn họ tới, còn có một nữ sinh ở đó nữa mà." Nhưng mà nữ sinh kia không có cảm giác tồn tại lắm cho nên dễ bị người khác không để ý tới.

Thư Nhu xía một tiếng: "Đó đều là mấy cái thủ đoạn che mắt để lừa gạt người khác mà thôi. Cậu xem, không phải là cậu bị lừa rồi sao?"

Tiểu Phân nhún nhún vai, dù sao cô ấy chỉ tới để hóng drama, cái gì lừa hay không lừa, cô ấy không để ý.

Nhưng mà cô không thấy Thư Nhĩ và nam sinh kia có bong bóng màu hồng bay xung quanh, hẳn là Thư Nhu suy nghĩ nhiều quá.

Thư Nhu ngồi đợi thêm một chút cũng không đợi được drama mà mình muốn nhìn thấy, hơn nữa mẹ mới nhắn tin cho cô ấy hỏi khi nào cô ấy về nhà, thời gian không còn sớm nên cô ấy không muốn chờ đợi nữa.

Dù sao thì hôm nay cũng không thu hoạch được gì, cô ấy lướt lướt ảnh chụp! Cũng không coi như chờ không một hồi.

Thư Nhu nhắn tin trả lời lại cho mẹ Thư, nói cô ấy sẽ nhanh chóng về nhà.

Trong lúc Thư Nhu đang chuẩn bị đứng lên về nhà thì bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng gầm rú của xe thể thao, tiếng gầm rú càng ngày càng gần, âm thanh to rung trời. m thanh động cơ kích thích vào thần kinh của từng người.

Mẹ nó. Động cơ gầm ghê vậy.

Tim Thư Nhu không tự giác mà đập nhanh hơn, vị trí mà cô và Tiểu Phân ngồi là kế bên cửa sổ, chỉ cần xoay qua là có thể nhìn đến tình huống bên ngoài.

Cô nhanh chóng quay sang... nhìn.

Một chiếc Ferrari màu lửa đỏ kiêu ngạo đang chạy trên đường, các chiếc xe khác trên đường đều nhường sang một bên.

Sau đó chiếc xe này dừng lại trước cửa tiệm kem DIY.

Dừng trước cửa tiệm kem DIY?

Thư Nhu híp mắt cẩn thận nhìn kỹ người ngồi trên ghế lái xe.

Ngồi trên chỗ điều khiển là một cậu trai trẻ, trên mắt đeo kính râm, mặc áo thun ngắn tay màu đen, sườn mặt đẹp trai mê người.

Sau khi đến nơi, anh mở cửa xuống dưới.

Anh rất cao, ít nhất là trên một mét tám, thêm cả cái khí thế kia, thật sự là quá đẹp trai! Quá ngầu!

Nhưng mà sao bóng dáng này lại quen mắt như vậy?

Hình như là đã nhìn thấy ở chỗ nào?

Ở chỗ nào đây?

Thư Nhu cẩn thận nhớ lại từng chút từng chút, đang nghĩ nghĩ, cô bỗng nhớ ra rồi!

Đây không phải là cậu trai chở Thư Nhĩ hôm bữa sao? Là cái tên mỗi ngày lái xe đạp chở Thư Nhĩ đi học?

Thì ra anh chính là cậu Hoắc trong truyền thuyết!

Anh thật sự tới đây?

Vậy là có drama để xem rồi!

Bọn Thư Nhu nghe được tiếng xe gầm rú thì đương nhiên mấy người Thư Nhĩ cũng nghe thấy rồi. Nhưng mà cô không nghĩ đến lại là Hoắc Triều.

Bình thường Hoắc Triều chỉ lái xe đạp, tuy rằng trị giá xe đạp của anh không thấp nhưng mà so với xe thể thao mà nói thì kém hơi xa.

Chờ đến khi Hoắc Triều cầm chìa khóa trong tay, đeo kính râm mở cửa ra, ngay cả Thư Nhĩ cũng bị hết hồn.

Vừa mới nhìn thì xém nữa bọn họ đã không nhận ra anh rồi.

Nam chính không muốn ngầu lên thì thôi, vừa ngầu lên một cái thật đúng là có thể ngầu chết người ta.

Bình thường thì khí chất lưu manh của anh đã bị thu thu bớt vào nhưng mà bây giờ, nhìn khí thế tỏa ra đi, phong lưu phóng khoáng, đi đường như bước trong gió.

Thư Nhĩ mặt mày hớn hở đứng lên, hô to một tiếng: "Anh trai!"

Hoắc Triều lên tiếng.

Sau khi anh tiến vào không bao lâu thì đã chú ý tới Ninh Manh và Tưởng Tây Từ.

Ninh Manh thì anh biết, mỗi ngày đi theo Thư Nhĩ, là bạn thân cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi WC với cô ấy.

Còn cái nam sinh kia thì anh chưa gặp qua một lần nào.

Lúc đầu Hoắc Triều chỉ nghĩ nam sinh này là người qua đường mà thôi, nhưng mà sau khi anh để ý thấy nam sinh đang làm cái gì thì anh nhíu mày.

Nếu anh không nhìn lầm thì nam sinh này đang làm kem Xanh, ở trong một đống phụ liệu toàn màu trắng bơ, màu đỏ ô mai thì màu xanh biếc này rất nổi bật.

Cho nên, người đó là người từng làm ở xưởng sản xuất kem Xanh?

Hoắc Triều xì một tiếng.

Anh tiến lên mấy bước, kéo cánh tay Thư Nhĩ qua nói: "Đi thôi."

Thư Nhĩ sửng sốt: "Ơ, anh trai, từ từ, từ từ chờ em, anh đừng đi nhanh như vậy."

Ninh Manh che miệng mình lại để không lỡ mồm hô to ra tiếng.

Tình huống gì đang xảy ra? Đại ca vừa tới đã muốn kéo Thư Nhĩ đi.

Cô ấy vội vàng la to: "Nhĩ, Tưởng Tây Từ đã sắp làm xong kem Xanh rồi, cậu muốn ăn nữa không?"

Vừa nghe được mấy câu này, Hoắc Triều bỗng nhiên dừng lại, sau đó bước chân nhanh hơn một chút.

Hoắc Triều người cao chân dài, bước một bước thôi Thư Nhĩ đã theo không kịp, cả người cô như là đang dính lên cả trên người Hoắc Triều, cô nén giận nói: "Anh trai, anh đi nhanh như vậy làm gì?"

Hoắc Triều cong môi: "Nếu không nhanh lên thì kem sẽ chảy."

Hả? Hoắc Triều mua kem cho cô sao?

Nhưng mà cô chỉ muốn ăn kem Xanh thôi!

Cô vội cao giọng nói lại với Ninh Manh: "Mình sẽ ăn, cậu nhớ kêu Tưởng Tây Từ để lại cho mình!"

Chờ đến khi Thư Nhĩ ngồi lên ghế phụ lái của Hoắc Triều, đeo dây an toàn đầy đủ thì trong tay cô được nhét vào một cái hộp nhỏ, cô hơi ngơ ngác.

"Anh trai, đây là cái gì?"

Hoắc Triều vừa xoay tay lái vừa đè chân ga, xe chạy như bay mà rời khỏi con đường.

Qua hai giây, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Hoắc Triều mới truyền đến: "Em mở ra nhìn chẳng phải sẽ biết sao?"

Thư Nhĩ mím môi, mở nắp hộp nhỏ ra.

Bên trong hộp là bọt biển, có nhét mấy viên đá.

Giữa hộp là một cây kem Xanh đã dừng sản xuất trong truyền thuyết.

Cô xem ngày sản xuất, là một năm trước, nhưng mà hạn sử dụng có tới 18 tháng, bây giờ còn trong thời hạn sử dụng cho nên có thể ăn.

Cho nên, Hoắc Triều tìm đâu ra cây kem Xanh đã sản xuất từ một năm trước tới cho cô?
Chương kế tiếp