Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 11
"Đã lén lút điều tra cô ấy rồi sao?" Kinh Hoằng Hiên thưởng thức khuôn mặt sợ hãi mà dại ra của Mễ Mị, vẻ mặt nghiền ngẫm, tiếp tục dụ dỗ cô mở miệng: "Cô có muốn đoán một chút hay không, rốt cuộc vì sao tôi lại muốn tuyển dụng cô ta."
 
Đoán đoán cái đầu anh! 
 
Lúc này Mễ Mị đã không còn lòng dạ gì để để ý xem Kinh Hoằng Hiên nói cái gì, trong đầu cô toàn là phụ đề đen ngòm.
 
“Lợi ích cho tân thủ: Đếm ngược thời gian trừng trị nghiêm khắc, 59, 58, 57, 56..."
 
Mễ Mị đứng ở bên cạnh Kinh Hoằng Hiên nhưng lùi lại, làm tăng khoảng cách giữa hai người. Cô không thèm để ý đến ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình của Kinh Hoằng Hiên, nắm chặt túi nhỏ ở bên người, bình tĩnh cười một cái với anh: "Em đi vệ sinh."
 
Dứt lời không đợi Kinh Hoằng Hiên đồng ý, đã đứng dậy đi về phía bên ngoài nhà ăn. Từ khi cô bắt đầu đứng dậy, những người trong nhà ăn liên tục để ý đến bọn họ cũng lén nhìn theo. Mễ Mị cố gắng hết sức duy trì vẻ lãnh đạm, ở trước cái nhìn chăm chú của mấy trăm con mắt không nhanh không chậm mà đi ra ngoài.
 
Nhà vệ sinh của tầng này ở cuối hành lang, vừa đi qua chỗ ngoặt, Mễ Mị ngay lập tức bước nhanh hơn. Sau khi đi vào nhà vệ sinh, cô đẩy cửa phòng đầu tiên trước, rồi đến phòng thứ hai từ dưới đếm lên cuối cùng cũng có một chỗ trống.
 
Mễ Mị thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lách mình vào trong, đóng cửa khóa chốt.
 
"Đếm ngược thời gian: 10, 9, 8, 7..."
  
Ha... May mắn là tới kịp, nếu không nhà vệ sinh sẽ không còn chỗ trống, cô chỉ có thể chạy lên tầng khác.
 
Cảm giác bị kim châm đâm chi chít vào người lại kéo tới.
 
Hơi tê tê, lại có chút ngứa. Thực ra cũng không cảm thấy quá đau đớn, nhưng mà rất khó chịu, cảm giác này giống như cho ngón tay vào ổ điện, không cẩn thận bị điện giật một cái.
 
Cái mức độ điện giật này nếu đổi thành người bình thường có lẽ cũng không sao, nhưng mà hiện tại nguyên chủ đang ở trong thời kỳ biến đổi bệnh lý, vấn đề nhịp tim vốn đã quan trọng, hơi một tí là tim lại đập nhanh hơn. Mễ Mị rất sợ, chỉ sợ cứ vài lần như vậy thì chính mình sẽ xong đời.
 
Cô lẳng lặng ngồi ở trên bồn cầu của một gian phòng mà chịu đựng lần lượt từng trận điện giật. Hình phạt kéo dài vài giây đồng hồ, Mễ Mị khẽ lau đi lớp mồ hôi mỏng trên chóp mũi, đôi mày thanh tú nhăn lại chặt chẽ.
 
Hệ thống thật sự khó mà đề phòng cho được, cô làm sai ở đâu nhỉ? Như thế nào mà lại một lời không nói đã trừng phạt rồi?
 
Mễ Mị bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại những gì đã xảy ra khi nãy ở trên bàn cơm với Kinh Hoằng Hiên, muốn tìm ra mấu chốt vấn đề.
 
Ban đầu bọn họ rất im lặng mà ăn cơm, rồi nói chuyện, sau đó cô chuyển chủ đề lên người Nghê Nhất Lâm... Bước ngoặt của sự việc là khi cô nói với Kinh Hoằng Hiên, có thể là có người ở phía sau nhắm vào anh...
 
Đúng vậy! Chính là chỗ này!
 
Cô vừa nói một câu với Kinh Hoằng Hiên xong, thì biểu hiện của Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức nghiêm túc hẳn lên, còn câu ngón tay với cô, làm bộ muốn nói thầm với cô. Nhớ lại cặp mắt u ám thâm thúy ban nãy, đột nhiên Mễ Mị sởn cả tóc gáy.
 
Dường như có cái gì đó lặng lẽ muốn nói với cô, Kinh Hoằng Hiên, rõ ràng là đang lừa cô!
 
Mễ Mị thầm ảo não mà bóp huyệt thái dương. Kinh Hoằng Hiên cho rằng mình đã từng điều tra Nghê Nhất Lâm, nên rõ như lòng bàn tay thông tin của cô ta, hơn nữa phát hiện ra cái gì đó không bình thường. Cho nên, vừa nãy anh chỉ đùa cô thôi, muốn xem xem cô đã điều tra ra được cái gì rồi thôi.
 
Vậy cô cũng có thể đưa ra giả thiết, thực ra, Kinh Hoằng Hiên đã biết rõ rằng Nghê Nhất Lâm có vấn đề?
 
Mễ Mị cảm thấy đầu mình lại càng đau thêm.
 
Vô tình cắm liễu liễu lại xanh*. Cô thật sự chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi xem Kinh Hoằng Hiên có nghi ngờ là có ai đó ở sau lưng nhắm vào anh hay không thôi. Không nghĩ tới ở trong mắt Kinh Hoằng Hiên, dường như là cô chủ động đầu hàng, như thể không thể đợi được mà tiết lộ bí mật cho anh.
 
*Vô tình cắm liễu liễu lại xanh: khi người ta mong muốn điều gì thì nó lại chẳng đến, cái điều không nghĩ đến,không mong muốn thì nó cứ vô tình kéo đến.
 
Nhưng mà, hệ thống, đây là lí do mà mi trừng phạt tao sao? Do chính nam chủ hiểu sai, liên quan gì tới tao hả!
 
Hệ thống giả chết...
 
Lúc này bên ngoài nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện cười đùa của các cô gái, âm thanh từ xa đến gần, dường như có nhiều người, Trong tiếng nói chuyện ồn ào xen với tiếng xả nước, những cô gái này không chút kiêng nể gì mà nói về chuyện hai người xuất hiện ở nhà ăn.
 
"Các cô có nhìn thấy vợ chưa cưới của tổng giám đốc Kinh chưa?"
 
"Tất cả mọi người đều nhìn thấy! Đáng lẽ tôi nghĩ rằng không có ai có thể xứng đôi với nam thần của tôi, nhưng mà hôm nay nhìn thấy phong cách của hai người họ lại cảm thấy rất xứng đôi..."
 
"Người kia chính là công chúa nhỏ của nhà họ Mễ sao? Thoạt nhìn ngoài đời cũng ưa nhìn!"
 
"Từ bé đã sống trong nhung lụa, nếu là tôi tôi cũng ưa nhìn."
 
"Có phải là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Kinh thấy tai tiếng tình ái nên mới bày cách đến đây để công khai chủ quyền hay không nhỉ?"
 
"Cũng có thể đó! Nhưng mà tôi thấy tình cảm của hai người họ tốt mà, tai tiếng tình ái là giả nhỉ?"
 
"Vừa nãy không biết tổng giám đốc Kinh nói với cô ấy cái gì, sáp lại gần như vậy mà!"
 
"Cô không thấy ánh mắt mà tổng giám đốc Kinh nhìn vợ chưa cưới sao? Vô cùng chiều chuộng!"
 
"Cảm thấy bọn họ rất ngọt ngào đó chứ."
 
Mễ Mị ở cách một phòng nghe thấy nội dung câu chuyện phiếm mà các cô ấy nói. Lặng lẽ trợn trắng hai mắt.
 
Ngọt ngào cái rắm.
 
Cho dù là Kinh Hoằng Hiên hay là Nghê Nhất Lâm, đều là thuốc độc của cô, là bùa đòi mạng! Cô hận không thể cách bọn họ thật xa.
 
Tiếng xả nước dần dần dừng lại, bên ngoài các cô gái lục tục nói nói cười cười mà rời đi.
 
Hiện tại Mễ Mị có chút tức giận với Kinh Hoằng Hiên, cũng không còn tâm trạng muốn ăn cơm cùng với anh. Nâng cổ tay lên nhìn thời gian, phát hiện sắp đến giờ phải làm việc. Lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Kinh Hoằng Hiên.
 
"Em có chút công chuyện phải đi trước. Buổi chiều làm việc vui vẻ!"
 
"Được, trên đường cẩn thận xe."
 
Mễ Mị vừa định cất địện thoại đi thì màn hình sáng lên, báo hiệu có tin nhắn gửi tới.
 
"Lần sau gặp nhớ nói cho tôi biết câu trả lời."
 
... Vẫn là Kinh Hoằng Hiên.
 
Shittt! Tổng giám đốc Kinh, anh hãy bỏ qua cho cô gái bé nhỏ vô tội là em đây đi mà!
 
Mễ Mị không để ý đến tin nhắn cuối cùng mà Kinh Hoằng Hiên gửi đến. Lại lần nữa trải qua một trận trừng phạt, cô hoàn toàn ý thức được lúc này sự việc đã quá mức phức tạp so với những gì cô tưởng tượng.
 
Mễ Mị quyết định về nhà trước, sắp xếp lại mạch suy nghĩ thật tốt. Để bảo toàn sinh mạng, ngoại trừ nội dung kịch bản yêu cầu, sau này kiên quyết không gặp nam nữ chủ.
 
Cô đã ở trong nhà vệ sinh một khoảng thời gian rồi, người xung quanh dường như đều đã đi rồi. Mễ Mị không nghe thấy bất kì âm thanh gì ở bên ngoài, mở cửa đi ra ngoài,
 
Không ngờ rằng, mới vừa mở cửa, đã thấy Nghê Nhất Lâm từ trong gian khác đi ra, Hai người đều ngây ra một lúc.
 
Xem ra cô không phải khán giả nghe chuyện duy nhất trong nhà vệ sinh này...
 
Mễ Mị bình tĩnh đi đến bồn rửa tay. Nghê Nhất Lâm đã thay một bộ đồ màu đen tay ngắn, sau khi cô ta nghiêng người chờ Mễ Mị đi qua, mới quay lại mà đi đến trước bồn rửa tay.
 
Ào ào...
 
Cả hai chiếm cả bên trái lẫn bên phải, trong lúc nhất thời chỉ có âm thanh ào ào của dòng nước chảy.
 
Mễ Mị vẫy vẫy bọt nước trên tay, đang định sấy khô, thì bên cạnh đã đưa tới một cái khăn lau tay. Mễ Mị dừng một chút, lấy nó rồi lau tay.
 
Nghê Nhất Lâm bỗng nhiên nói: "Cô Mễ, có một số việc không phải như tôi mong muốn."
 
Giấy vệ sinh thô ráp thấm một chút bọt nước, Mễ Mị cẩn thận lau khô từng chỗ trên tay.
 
Ý của cô là không kìm lòng nổi? Là Kinh Hoằng Hiên quấn quít lấy cô?
 
Nực cười, hai người các người mong sói đuôi to*, đều giả bộ làm con cừu non.
 
*Mong sói đuôi to: dùng để châm biếm những người giả vờ đứng đắn, giả bộ có quyền uy, giả bộ là người đoan chính, giả bộ có bản lĩnh...
 
Mễ Mị ném khăn giấy ẩm vào trong thùng đựng giấy bẩn, rồi quay lại sửa sang vẻ ngoài của mình trước gương. Giống như đứng bên cạnh là một đám không khí, mà ánh mắt của Nghê Nhất Lâm xuyên qua gương vẫn luôn luôn dính chặt trên người cô.
 
Mễ Mị xoay người đi ra ngoài nhà vệ sinh, khi đi ngang qua Nghê Nhất Lâm, khẽ để lại một câu.
 
"Ai ép cô đâu."
 
Còn không phải do chính cô muốn đi làm.
 
...
 
Tập đoàn Tung Thế doanh nghiệp quốc tế có tiếng tăm, quanh trụ sở chính, từ trên xuống dưới đã có mấy ngàn nhân viên. Nam nữ mỗi bên chiếm một nửa. Ở đâu có người thì nơi đó có bàn tán, mà nơi có nhiều phụ nữ, thì sẽ không thiếu chuyện để nói.
 
Tập đoàn Tung Thế có một diễn đàn riêng dành cho nhân viên ở trên mạng. Phàm là nhân viên của Tung Thế là nhất định phải tham gia vào, khi tham gia vào yêu cầu có mã số nhân viên và tên. Sau khi người kiểm duyệt đã xem xét và phê duyệt, bạn mới có thể vào trong để trò chuyện.
 
Đây là thiên đường buôn chuyện của riêng nhân viên Tung Thế và không hề có lãnh đạo.
 
Lúc đầu không biết là vị tiền bối nào của Tung Thế, tạo ra một diễn đàn để buôn chuyện, đó đơn giản chỉ là nơi để mấy cô gái tâm sự về đồ trang điểm này, phim truyền hình này, người nổi tiếng này và những chuyện linh tinh thường ngày. Sau này liên tục có thêm những thành phần tươi mới gia nhập vào, cho tới ngày hôm nay diễn đàn này mới phát triển thành kiểu này.
 
Hôm nay, trang chủ của diễn đàn tràn ngập bọt nước màu hồng phấn. Bị hủy diệt bởi việc Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị xuất hiện cùng nhau ở nhà ăn.
 
"Hoàng thái tử Tung Thế và vợ chưa cưới cùng nhau xuất hiện ở nhà ăn! Có mờ ám!"
 
"Sông lâu mới thấy, dường như tôi thấy tổng giám đốc Kinh và cô Mễ xuất hiện ở nhà ăn nhân viên chúng ta?"
 
"Bàn về cuộc sống thường ngày của cô vợ cưng của tổng giám đốc bá đạo. Nói nhỏ cảnh báo ngọt đến sâu răng! Có mờ ám!"
 
Trong nội dung tiêu đề, hầu hết đều có bức ảnh có chiếc búa ở bên trên, đều là ảnh chụp bọn họ cùng nhau ăn cơm trưa trong nhà ăn Tung Thế vào buổi trưa hôm nay. Ảnh chụp bọn họ ở đủ mọi góc độ, có thể nói là ảnh chụp 360 độ không góc chết.
 
Hầu hết đều bị đưa lên, dù là cảnh Kinh Hoằng Hiên câu lấy ngón tay của Mễ Mị, Mễ Mị ngoan ngoãn tiến đến gần, khoảng cách mà chỉ có hai người có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương, không biết đang nói thầm cái gì mà ghé sát vào nhau. Kinh Hoằng Hiên nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, khóe miệng mang theo ý cười.
 
Kinh Hồng Phi đập xuống giường một cái, trả lại điện thoạicho Nghê Nhất Lâm, hiển nhiên bị những gì mà mình nhìn thấy làm tức giận không ít.
 
Hôm nay Kinh Hồng Phi, Tư Niên, Nghê Nhất Lâm, mấy người bọn họ đã hẹn sẽ ra ngoài ăn cơm xong xuôi. Kết quả đến ký túc xá của Nghê Nhất Lâm, nhìn thấy cô ta hết sức chăm chú lướt điện thoại di động, cô ta nhất thời tò mò mà đến gần, thì thấy được những thứ này.
 
Nghê Nhất Lâm ngẩng đầu hỏi cô ta: "Phi Phi, hôm nay cô Mễ đến công ty, ánh mắt mà cô ấy nhìn mình không quá thân thiện, có phải cô Mễ có hiểu lầm gì đó hay không?"
 
Nói xong Nghê Nhất Lâm lại càng cúi đầu thấp hơn, tiếp tục thở dài nói: "Hẳn là tấm ảnh tai tiếng tình ái đã bị cô ấy hiểu lầm. Mình và tổng giám đốc Kinh thật sự không có gì cả, nếu không thì mình chủ động giải thích với cô ấy một chút nhỉ..."
 
Kinh Hồng Phi cười ra tiếng: "Hiểu lầm? Cô ta nhất định là ghen tị."
 
"Anh mình sẽ không thể nào thích cô ta." Kinh Hồng Phi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, xoay người thản nhiên cười với Nghê Nhất Lâm.
 
"Cậu biết không? Chỗ này của cô ta, có vấn đề."
 
Ngón tay thon dài của Kinh Hồng Phi, di quanh huyệt thái dương, móng tay màu đỏ tươi như thể muốn bắn máu tung tóe.
Chương kế tiếp