Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 10
Mễ Mị thu lại chân trái có phần nhô ra, trong tầm mắt nhìn thấy cốc cà phê màu trắng sữa bị đổ úp ở trên thảm trải sàn, các chấm nhỏ li ti bắn tung toé ra một vùng. Cả người Nghê Nhất Lâm nằm sấp ở cạnh chân của cô, bị đầu gối của cô khép vào cản hơn phân nửa cơ thể.
 
Mễ Mị hồi phục tinh thần, cơ thể ngồi ở trên ghế sô pha di chuyển sang bên cạnh. Sắp xếp tốt cảm xúc, dùng sự ghét bỏ, mở miệng với giọng điệu đầy phiền toái.  
 
“Chậc, thảm trải sàn dơ rồi.”
 
Cả người Nghê Nhất Lâm quỳ gối ở trên mặt đất một bên hướng về Kinh Hoằng Hiên, chống khuỷu tay xuống sàn nhà, mặt ẩn ở bên dưới tóc nên không nhìn rõ biểu cảm.
 
Mái tóc dài rối tung mang đến một loại mỹ cảm lộn xộn, cúi đầu xuống để lộ ra ngoài chiếc cổ vừa thon vừa dài, phát ra giọng nói run rẩy nhỏ bé và yếu ớt: “Vâng, xin lỗi. Là do tôi đã quá bất cẩn…”
 
Tôi cảm thấy đau lòng.
 
Bốp, bốp, bốp. Mễ Mị ở trong lòng vỗ tay tán thưởng, cô rất muốn trao giải Oscar cho nữ chủ. 
 
Vừa rồi là cô dựa vào nhắc nhở của hệ thống, cố ý giơ chân ra để Nghê Nhất Lâm vấp ngã trước, mục đích là muốn khiến cô ta mất mặt, lại không dám nổi giận, một trải nghiệm sâu sắc về cái gì gọi là sự chênh lệch giữa con người với nhau.
 
Do đó dùng sự độc ác mãnh liệt của bản thân để tôn lên nữ chủ bạch liên hoa*.
  
*Bạch liên hoa: nghĩa bóng ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính. 
 
Nhưng động tác của cô vẫn còn được xem là kiềm chế, điều đó nghĩa là khi Nghê Nhất Lâm bước lên cô chỉ duỗi chân ra để đối phó với cô ta một tí.
 
Cùng lắm là động tác đó khiến Nghê Nhất Lâm lảo đảo một tí thôi, tuyệt đối không thể ngã thành cái dạng này.
 
Quan trọng hơn là, cô ta còn đặc biệt làm đổ phần lớn chất lỏng của cà phê lên trên người mình một cách rất có kỹ thuật, thậm chí tư thế còn xinh đẹp đến hoàn hảo.
 
Không hổ là nữ chủ. Bốp, bốp, bốp. Mễ Mị không nhịn được lại vỗ thêm một tràng pháo tay.
 
“Đi ra ngoài.”
 
Hai người đều ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng nói, lúc này mới phát hiện ra Kinh Hoằng Hiên đang nhíu chặt mày nhìn bọn cô bên này, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận.
 
Nghê Nhất Lâm nghe thấy tiếng càng thêm run rẩy, đầu vùi thấp hơn, chống cánh tay đứng lên, gầy yếu lại kiên cường, trên người tràn đầy cảm giác dễ vỡ vì bị người khác nhẫn tâm ức hiếp.
 
Cô ta tiến về hướng của Kinh Hoằng Hiên nói nhỏ: “Kinh, tổng giám đốc Kinh, tôi đi ra ngoài trước.”
 
Lúc Mễ Mị phát hiện Kinh Hoằng Hiên đang nhìn toàn bộ tình trạng của Nghê Nhất Lâm, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng. Khí áp toàn thân bỗng nhiên giảm xuống. Mễ Mị mẫn cảm cảm thấy, Kinh Hoằng Hiên đang thực sự tức giận, bầu không khí căng thẳng quanh người cũng nổ ra. Mễ Mị bị hơi thở lạnh lẽo của Kinh Hoằng Hiên làm cho khiếp sợ, lui vào trong ghế sô pha yên lặng giả bộ làm chim cút.
 
Đều là do hệ thống bảo tôi làm như vậy…
 
Sau khi Nghê Nhất Lâm đi ra ngoài, trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ có tiếng lật giấy soàn soạt của Kinh Hoằng Hiên. Anh không nói chuyện, Mễ Mị cũng không dám đi tìm xui xẻo. Trong không khí của hai người được phân biệt rõ ràng sự tồn tại của vòng xoáy cấp bậc.
 
Áp suất không khí thấp dày đặc, Mễ Mị yên lặng ngồi trên ghế sô pha, sau khi làm quen được một lát, trong lòng điên cuồng châm biếm Kinh Hoằng Hiên.
 
Nhìn thấy không, nhìn thấy không! Anh đã bắt đầu đau lòng vì nữ chủ, sử dụng bạo lực lạnh để đòi lại công bằng cho cô ta.
 
Tình yêu rõ thật là có thể che mờ đôi mắt của con người, kỹ thuật té ngã của Nghê Nhất Lâm giống với biểu diễn xiếc, anh đã suy xét về lực hấp dẫn tâm trái đất và lực quán tính!
 
Bên ngoài mạ vàng, bên trong tồi tàn và đổ nát. Chao ôi, thượng đế quả nhiên rất công bằng, ngài đã mở ra cánh cổng chiến thắng cho cuộc sống, nhưng lại đóng cánh cửa tâm hồn.
 
 
Cạch, tiếng đóng nắp bút kim loại được truyền đến từ phía bàn giấy, Mễ Mị nghe thấy thì ngay lập tức quay sang nhìn, đúng lúc Kinh Hoằng Hiên vừa khép lại tập tài liệu cuối cùng.
 
“Đi ăn cơm trưa thôi.”
 
“Vâng.”
 
Cuối cùng cũng đã kết thúc! Nếu cứ chờ đợi thế này cô sẽ bị nghẹt thở mất.
 
Mễ Mị đứng dậy, lúc chuẩn bị cùng nhau ra ngoài thì cô đứng bên cạnh Kinh Hoằng Hiên, cô không có chú ý đến Kinh Hoằng Hiên đột nhiên cúi mắt xuống nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
 
Cô còn đang đợi Kinh Hoằng Hiên cùng nhau ra ngoài đấy, từ trên đỉnh đầu bỗng nhiên lại một lần nữa truyền đến giọng nói của anh.
 
“Mị Mị, cô muốn ăn gì?”
 
“Hả?” Mễ Mị ngẩng đầu lên, Kinh Hoằng Hiên đang nghiêm túc hỏi cô xem muốn ăn món gì.
 
Mễ Mị bắt đầu tìm kiếm sở thích của nữ chủ ở trong đầu óc mình. Không phát hiện ra con ngươi của Kinh Hoằng Hiên không có kinh ngạc lớn gì, lúc cô cúi thấp đầu xuống, thì ngay lập tức biến thành nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu.
 
Cô còn chưa nghĩ xong, Kinh Hoằng Hiên lại nói tiếp: “Có muốn nếm thử món ăn của nhân viên chúng tôi không.”
 
“Được!”
 
Sau khi nghe được câu trả lời không chút do dự của cô, ánh mắt của anh càng thêm ý vị sâu xa*.
 
*Ý vị sâu xa: Có ý nghĩa triết lý sâu xa 
 
Mễ Mị nhìn thấy người bên cạnh vẫn không có ý định di chuyển, không nhịn được lại ngẩng đầu lên nhìn anh.
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mễ Mị dần dần có chút thấp thỏm dưới cái nhìn chăm chú của anh, bắt đầu hoài nghi bản thân có phải trang điểm chỗ nào có vấn đề hay không. Ánh mắt này của anh là ý tứ gì?
 
“Đi thôi, chúng ta đi đến nhà ăn thôi.”
 
 
Ngay khi Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị xuất hiện ở nhà ăn, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Bọn họ chọn một nơi vừa không có bao nhiêu chỗ ngồi vừa có tầm nhìn rộng rãi. Bình thường chỉ cần tổng giám đốc Kinh đến nhà ăn ăn cơm, hầu như đều là cùng với thư ký Lưu. Phần lớn thời gian anh có thể sẽ đi ra ngoài tham gia các bữa tiệc xã giao hoặc các cuộc họp nào đó.
 
Thân là vương lão ngũ sáng lấp lánh của tập đoàn Tung Thế, chỉ cần anh xuất hiện ở nhà ăn chính là ngày ăn Tết của các nữ nhân viên. Cho dù sẽ không được đến quá gần bàn ăn của chủ tịch, nhưng trong phạm vi khoảng cách an toàn thì các cô gái đều sẽ ngồi chật kín.
 
Hôm nay Tổng giám đốc Kinh lại đến nhà ăn để ăn cơm! Nhưng bên cạnh anh lại không phải là thư ký Lưu, mà là vợ chưa cưới. Các nữ nhân viên ăn cơm tại nhà ăn của Tập đoàn Tung Thế phải trải nghiệm quá trình chuyển biến tâm lý phức tạp đó là thất tình và phải ăn cơm chó. 
 
Trong phạm vi vài mét xung quanh hai người bọn họ không nhìn thấy một bóng người. Xung quanh không có người nào đến gần bọn họ, nhưng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm lên trên người bọn họ, hết người này lại đến lượt người khác.
 
Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt, Mễ Mị đang cúi đầu chuyên tâm ăn món rau salad. Trên mặt của cô không có dấu hiệu khó chịu hay bực bội.
 
Cả hai im lặng ăn cơm, Mễ Mị cũng có thể nghe được tiếng nhai thức ăn của Kinh Hoằng Hiên. Không hiểu sao luôn cảm thấy bầu không khí có gì đó rất kì lạ, sau một khoảng thời gian căng thẳng, Mễ Mị chủ động mở lời, tìm kiếm chủ đề để nói chuyện.
 
“Thời tiết không tệ nhỉ.”
 
“Ừ.”
 
“Món salad này ăn rất ngon, phúc lợi nhà ăn của công ty anh rất tuyệt.”
 
Soạt. Kinh Hoằng Hiên đẩy đĩa salad đó đến trước mặt Mễ Mị.
 
“Thích thì ăn nhiều hơn một chút.”
 
 
Thật nhạt nhẽo.
 
Mễ Mị lặng lẽ nuốt salad vào trong miệng. Hệ thống mãi vẫn không có động tĩnh, hình như ở đây sẽ không phát sinh cái gì liên quan đến cốt truyện. Nhớ đến mục đích hôm nay cô đến, cuối cùng Mễ Mị cũng không thể kiềm chế được sự tò mò của mình, chuyển chủ đề của cuộc nói chuyện lên trên người Nghê Nhất Lâm.
 
“Anh…” Mễ Mị vốn dĩ muốn hỏi, anh làm sao lại thuê thư ký thực tập, nhưng đột nhiên hỏi như vậy dường như có vẻ hơi gượng gạo, sợ bầu không khí lại trở nên căng thẳng hơn.
 
“Hử?” Kinh Hoằng Hiên đợi một lúc lâu phát hiện không có câu trả lời, nghi hoặc nhìn thoáng qua Mễ Mị.
 
Mễ Mị trầm tư suy nghĩ, thay đổi cách đặt câu hỏi của mình.
 
“Thư ký Lưu rất bận rộn sao?”
 
“?”
 
“Ý của em là, lần đầu tiên nhìn thấy anh tìm thực tập sinh, mà còn là sinh viên cái gì cũng không hiểu.”
 
“Có chút vội vàng nhưng cô ta làm việc cũng rất tốt.”
 
Trong lòng Mễ Mị bĩu môi. Quả nhiên đã có cảm tình đối với nữ chủ.
 
Cô thấy làm nền cũng tàm tạm rồi, trực tiếp đi sâu vào vấn đề: “Người trong tấm ảnh chính là cô ta đúng không?”
 
Đợi đến khi không có bất kì lời nhắc nhở nào của hệ thống, nội tâm Mễ Mị không thể kiềm chế niềm vui của mình, lòng can đảm cũng lớn lên. Sau đó tiếp tục ra vẻ thần bí nói với Kinh Hoằng Hiên: “Anh trai em nói, có thể có người ở sau lưng nhắm vào anh, có lẽ là gia đình anh.”
 
Kinh Hoằng Hiên cuối cùng cũng bị cô thu hút toàn bộ lực chú ý, đôi đũa trong tay dừng lại. Mễ Mị thấy anh đang nhìn mình như vậy, sợ anh hiểu lầm bản thân là đang thăm dò anh, còn cố sức hướng về anh gật đầu: “Thật đấy.”
 
Nhìn thấy đôi mắt to chân thành của tôi không, tôi thật sự là người thuộc về chủ nghĩa nhân đạo quan tâm anh một chút.
 
Kinh Hoằng Hiên đang nhìn kĩ biểu cảm của Mễ Mị, vẻ mặt không chút thay đổi. Đột nhiên, anh ngoắc ngón tay về phía Mễ Mị, ra hiệu cho cô lại gần.
 
Mễ Mị bị động tác của Kinh Hoằng Hiên làm cho tưởng rằng sẽ nhận được bí mật trọng đại gì đó, lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn căng lỗ tai ra nghe.
 
“Cô cũng cảm thấy như vậy sao?”
 
“Vâng, anh xem với thân phận của anh, tin đồn lại có thể liên tục bay đi.” Hơn nữa còn nhắm vào ra tay với mẹ kế của anh! Ý tứ nhắm vào cũng rất rõ ràng.
 
“Cô có biết tại sao tôi lại tuyển dụng Nghê Nhất Lâm không?”
 
“Hả?”
 
Tại sao tại sao? 
 
Mễ Mị đợi một lúc không đợi được câu trả lời, nghi hoặc chớp mắt ngẩng đầu nhìn người ở trong tầm tay. Đột nhiên, cô phát hiện trong con ngươi sâu xa âm u tràn đầy ánh sáng mặt trời, môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, giọng điệu vô cùng kiên định.
 
“Cô từng gặp cô ta.”
 
[Cảnh báo! Nhân vật kí chủ OOC! Kích hoạt cảnh báo cấp độ 2, bị dòng điện nhỏ đâm vào ngực]
 
 
“Cô biết tại sao tôi tuyển dụng Nghê Nhất Lâm không?”
 
“Hả?”
 
Vùng tam giác cổ tai tinh tế xinh xắn tản ra mùi hương độc nhất, cô gái đang ở rất gần với anh. Gần đến mức anh lại gần phía trước hơn một chút, là ngay lập tức có thể hôn lên viền tai óng ánh trơn bóng và nhỏ nhắn.
 
Khi anh hỏi ra vấn đề này, ánh mắt của Mễ Mị đột nhiên sáng lên, lông mi phấn khích liên tục nhấp nháy.
 
Cô ngoan ngoãn vểnh tai lên, giống như một con thỏ nhỏ đang nằm sấp chờ đợi anh cho ăn.
 
Biết được bản thân cô bị anh vứt bỏ ở khách sạn buổi tối hôm đó là để đi gặp người phụ nữ khác. Hơn nữa còn bị đưa lên trên hotsearch. Rõ ràng bản thân mặt đầy sự tò mò vẫn đang chờ đợi câu trả lời của câu hỏi.
 
Lúc nghe đến cái tên Nghê Nhất Lâm này, trong ánh mắt không có biểu hiện ra một chút do dự nào, quen thuộc giống như đề cập đến một người bạn.
 
Chủ đề đã xoay chuyển vài lần, nhưng luôn luôn xoay quanh Nghê Nhất Lâm.
 
Không giống là ghen tuông, ngược lại giống là… cảm thấy hứng thú?
 
Kinh Hoằng Hiên cảm thấy trong tim mình đang dần nứt ra, những nanh vuốt phấn khích đang leo ra khỏi các khe hở.
 
“Cô từng gặp cô ta.”
 
Thật thú vị, cô phát hiện ra được điều gì rồi sao?
Chương kế tiếp